Phượng Hoàng Hoa

Chương 48



Trước tiên Kỷ An để cho Uông Nhã Giai làm quen với các sản phẩm chung của công ty, nàng lười mở miệng nói cho lên liền tự mình lục lọi rồi ôm một đống tư liệu đặt lên bàn của Uông Nhã Giai để nàng tự xem. Uông Nhã Giai vừa nhìn thấy chồng tư liệu ở tên bàn nhất thời mặt mày nhăn túm lại, "Chị An An, phải xem hết sao a?" Bộ dạng đáng thương vô cùng làm cho Kỷ An không khỏi nhớ tới bộ dáng của Tiêu Ngân Phong cái đêm bị cảm không thấy nàng mua đồ ăn mang tới. Lòng Kỷ An mềm nhũn ra nói, "Không cần!" rồi từ trong chồng tại liệu chọn ra một tệp quan trọng nhất, "Tập tài liệu này phải nhớ kỹ hết toàn bộ, mấy cái khác chỉ cần xem sơ qua là được rồi". Tiếng giày cao gót gõ trên mặt đất quen thuộc từ bên ngoài vọng vào, Kỷ An quay đầu lại thì thấy Tiêu nữ vương đi ngang qua ở phía bên ngoài, hơn nữa cũng đang nhìn nàng. Kỷ An cười với nữ vương, nữ vương cũng hướng nàng gật gật đầu, mặt lạnh lùng, thoạt nhìn thì giống như là cách chào hỏi chung chung thông thường, nhưng ánh mắt thì giống như đang nhấp nháy.

Nhưng rất nhanh sau đó trên gương mặt của Tiêu Ngân Phong xuất hiện vẻ kinh ngạc, bước chân đang đi về phía văn phòng liền rẽ vào trong phòng Kinh Doanh.

Kỷ An lập tức căng thẳng, thầm kêu, "Tỷ tỷ ơi, đây là thời gian làm việc, lại còn đang ở trước mặt mọi người, ngươi đi lại đây làm gì chứ?"

Bước chân Tiêu Ngân Phong đi tới cửa liền dừng lại, ánh mắt dừng lại trên người của Uông Nhã Giai. Uông Nhã Giai cười hì hì, đứng lên thật nghiêm túc rồi hướng về phía Tiêu Ngân Phong cúi gập người chín mươi độ chào hỏi, "Ra mắt Tiêu tổng, chào bà Tiêu tổng!" Hai chữ " bà lão" kia gọi lên cực kì vang dội, thanh âm giòn tan vang khắp cả văn phòng làm mọi người ai cũng nghe được.

Người trong phòng Kinh Doanh đối với cô gái nhỏ này bội phục sát đất ngay tức khắc, vừa mới tới đi làm ngày đầu tiên đã nhận biết Đại lão bản, lại còn nịnh bợ tha thiết như vậy.

Tiêu Ngân Phong nghiêm mặt lạnh lùng gật đầu, sau đó nhìn lướt qua nàng một cái, rồi nhìn nhìn Kỷ An, sau đó xoay người đi về hướng văn phòng của Lí Minh Tuấn.

Kỷ An nhìn thấy đôi mắt hơi nheo nheo lại cùng với khí tức lạnh lùng phát ra trên người của Tiêu Ngân Phong thì biết là Đại lão bản tức giận, hơn nữa lại còn vô cùng tức giận, nhưng mà lí do gì lại tức giận chứ? Vừa rồi còn hướng nàng nháy mắt chào hỏi cơ mà? Nàng quan sát Uông Nhã Giai, "Ngươi quen biết Tiêu tổng sao?"

Uông Nhã Giai cực kì vô tội nhìn Kỷ An cười thật hồn nhiên, "Lúc vào công ty đã có hỏi thăm qua, Tiêu Ngân Phong, bà già, 'gái già còn trinh'..."

"Phụt---" một người trong văn phòng đang uống nước nghe xong liền phun hết nước ra ngoài!

Tiêu Ngân Phong giơ tay lên vừa định gõ cửa phòng Lí Minh Tuấn, đột nhiên nghe được một câu 'thế sao' nên tay giơ lên giữ không trung dừng lại nửa giây, sau đó mới gõ cửa.

Có vấn đề! Kỷ An nhíu mày, rõ ràng Tiêu Ngân Phong và Uông Nhã Giai có quen biết nhau, hơn nữa còn từng có xích mích. Nàng liếc mắt nhìn Uông Nhã Giai một cái, cảm thấy cái câu 'gái già còn trinh' đặc biệt chói tai. Kỷ An mấp máy môi nói, "Uông tiểu thư, ngươi có biết xưng hô như vậy với cấp trên của mình là rất không lễ phép hay sao?"

Uông Nhã Giai nhún vai không nói gì, sau đó lại nở một nụ cười ngọt ngào với Kỷ An, "Nghe lời chị An An dạy bảo, từ nay về sau sẽ không gọi Tiêu... tổng là gái già con trinh nữa."

Kỷ An trừng mắt liếc nàng một cái, giận! Ngươi còn dám sỉ nhục nữ vương nhà ta lần nữa ta sẽ cho ngươi lãnh đủ! Nàng quay trở lại bàn làm việc của mình ngồi xuống, sau đó lại lạnh lùng liếc mắt Uông Nhã Giai thêm cái nữa.

Tròng mắt Uông Nhã Giai đảo vài cái, sau đó liếc trộm Kỷ An cười khúc khích hai tiếng, chạy tới bàn của Kỷ An nằm súp sấp ở trên đó hỏi, "Ngươi cùng Tiêu Tổng rất quen thuộc sao a?"

Kỷ An trừng mắt nhìn Uông Nhã Giai, có liên quan gì tới chuyện của ngươi không?

"Vừa rồi ta thấy ngươi nhìn bà... Tiêu tổng nở nụ cười, bà... Tiêu tổng còn chớp mắt mới ngươi". Uông Nhã Giai cười khúc khích, xoay người tựa vào bàn làm việc của Kỷ An nhỏ nhen nói, "Ghét nhất cái dạng người giả tạo như nàng".

"Tiểu Giai a, chẳng lẽ trước đây ngươi và Tiêu tổng quen biết nhau hay sao?" Có một người bà tám quay lại hỏi.

"Ai quen biết nàng a?" Uông Nhã Giai lại càng khinh thường, sau đó còn căm giận mắng một câu, "Hồ ly tính chết tiệt, câu dẫn anh họ của ta!"

Kỷ An ngẩng đầu nhìn về phía Uông Nhã Giai, hóa ra người này lai giả bất thiện ('thiện giả bất lai, lai giả bất thiện' - người tốt thì không đến, người đến thì chẳng tốt lành gì). Nàng quan sát tỉ mỉ Uông Nhã Giai từ đầu đến chân, rồi lại từ chân lên đầu, cả người hàng hiệu, xét theo kiểu dáng cùng nhãn hiệu thì chắc chắn không phải là hàng trong nước. Bộ quần áo trên người của Uông Nhã Giai so với đồ của Tiêu Ngân Phong so ra cũng chẳng rẻ hơn. Chỉ với đôi giày mà Uông Nhã Giai mang trên chân đã bằng ba tháng lương cơ bản của Kỷ An. Cả người mặc đồ hiệu vậy còn phải chạy tới phòng Kinh Doanh làm việc hay sao? Nàng coi như đã nhìn ra, đoán chừng Uông Nhã Giai đối với Lí Minh Tuấn kia có gì đó, bất mãn với việc Đại lão bản và Lí Minh Tuấn kết hôn nên muốn chạy tới công ty quấy rối. Nàng đoán chỉ trong chốc lát nữa người phụ trách thông báo tuyển dụng sẽ bị Tiêu nữ vương kêu vào giáo huấn. Tuyển người này vào làm gì, vừa nhìn đã thấy là sẽ chẳng làm nên tích sự gì! Kỷ An thừa nhận bản thân mình có chút hẹp hòi, chỉ cần là người mà Tiêu nữ vương cảm thấy không vừa mắt thì nàng cũng xem người kia không vô. Nhưng ngươi muốn quấy rối thì cứ đi quấy rối, mắc gì lại sỉ nhục nữ vương nhà ta làm chi? Cái câu 'gái già còn trinh' kia làm cho Kỷ An càng nghĩ càng khó chịu! Quá mức rồi!

"Tiểu Uông, đi theo ta một chút". Kỷ An đứng dậy đi ra khỏi văn phòng. Mới vừa bước ra khỏi văn phòng đã thấy Tiêu Ngân Phong nghiêm mặt lạnh lùng đi ra khỏi văn phòng, toàn thân bao phủ một tầng đông lạnh.

Uông Nhã Giai nhìn thấy Tiêu Ngân Phong thì đắc ý hướng nàng chớp mắt vài cái, sau đó lại cúi gập người chín mươi độ làm một cái đại lễ, "Xin chàoTiêu tổng lão nhân gia".

Tiêu Ngân Phong lạnh lùng gật đầu một chút, sau đó liếc nhìn Kỷ An rồi xoay người đi vào trong văn phòng.

Kỷ An dẫn Uông Nhã Giai đi ra khỏi tòa nhà văn phòng, vừa mới đi tới cửa thì thấy nhạc chuông tin nhắn điện thoại vang lên, mở hộp thư ra thì đó là tin nhắn của Tiêu Ngân Phong, "Tại sao ngươi lại đi cùng với nàng?" Rất rõ ràng 'nàng' ở đây chính là Uông Nhã Giai.

"Quản lý bảo ta dẫn dắt người mới tới". Kỷ An nhắn tin trả lời.

"Chị An An, chúng ta đang đi đâu vậy?"Uông Nhã Giai hăng hái sôi nổi đi theo phía sau Kỷ An hỏi.

"Kho hàng". Kỷ An đáp.

Uông Nhã Giai trợn mắt tiếp tục hỏi. "Đi kho hàng làm cái gì a?" Trong ấn tượng của nàng kho hàng chính là nơi chứa hàng và là nơi xe container đưa hàng xuất kho, còn có rất nhiều người khuân vác, xe nâng khuân chuyển hàng hóa cùng với công nhân khuân vác hàng hóa đổ mồ hôi như mưa.

Trước đây công ty có cho in một cuốn sách quảng cáo, trong lúc vẽ thiết kế nhân viên nhất thời viết nhầm số điện thoại. Hơn một ngàn cuốn sách quảng cáo không thể nào bỏ phí được, thì thế mới in một miếng dán nhỏ có ghi số điện thoại chính xác để dán đè lên trên số điện thoại bị sai. Phần công việc này vốn chỉ cần hai nữ nhân viên ở bộ phận sản xuất ngồi dán vài tiếng đồng hồ là xong, nhưng đây là việc của phòng Kinh Doanh, Kỷ An không muốn làm phiền tới người của bộ phận sản xuất. Lại nhìn thấy vị Uông Đại tiểu thư đây có chút chướng mắt vì thế liền đem nàng tới kho hàng cho nàng ngồi dán lại số điện thoại.

Kỷ An tìm chủ quản của kho hàng lấy sách quảng cáo và miếng dán điện thoại ra, rồi sắp xếp một góc ở phía ngoài kho hàng, cầm lấy một quyển sách rồi một miếng dán điện thoại lên dán mẫu một cái cho Uông Nhã Giai rồi nói, "Cứ tiếp tục dán như vậy".

"A?" Hai mắt Uông Nhã Giai trợn tròn thật to, nhìn thấy trước mặt bảy tám chồng sách quảng cáo thật cao. "Phải dán toàn bộ a?" Cái này ít nhất phải có ba bốn ngàn cuốn sách!

"Ân, dán toàn bộ!" Kỷ An nghiêm túc gật đầu, "Số điện thoại của công ty bị in sai, phải lấy miếng dán có số điện thoại chính xác đè lên trên số điện thoại sai kia".

"Vì sao ta phải đi dán?" Uông Nhã Giai lớn tiếng kêu lên, tuyệt đối không vui. Cái này dán phải mất bao lâu a! Nàng còn muốn đi tìm anh họ, còn muốn đối phó với con hồ ly tinh kia nữa! Nàng không muốn ở trong này!

"Bởi vì đây là công việc của phòng Kinh Doanh, bởi vì ngươi là người mới tới nên nhàn rỗi hơn những người khác, thuận tiện đánh giá khả năng nhẫn nại trong công việc của ngươi luôn". Kỷ An nghiêm túc nói, "Đương nhiên là ngươi có thể không dán".

"Thật vậy a?" Hai mắt Uông Nhã Giai sáng rỡ, "Chị An An, ngươi thật tốt quá". Cười hì hì kéo ống tay áo của Kỷ An.

"Xin nghỉ việc ở công ty rồi thì có thể không cần dán nữa". Kỷ An liền nói tiếp.

"Ngươi...", Uông Nhã Giai bỏ ống tay áo của Kỷ An ra, giậm chân, "Ta là một thạc sĩ, ngươi lại để cho ta làm mấy việc này?"

Kỷ An liếc nàng, "Thạc sĩ mà ngay cả mấy việc này cũng không làm được thì còn có thể làm cái gì khác?"

Uông Nhã Giai mếu máo, đáng thương nhìn nhìn Kỷ An.

Kỷ An lấy ra một chồng sách quảng cáo đặt xuống làm một cái ghế nhỏ rồi ngồi ở đó dán số điện thoại, không để ý tới Uông Nhã Giai. Uông Nhã Giai thấy Kỷ An ngồi ở đó dán cũng không thể không biết xấu hổ mà không làm việc, chỉ đành ôm một bụng ủy khuất ngồi xổm ở đó dán giấy. Nàng là Đại tiểu thư của Uông Gia, đương nhiên sao có thể học theo Kỷ An mất hình tượng ngồi lên trên sách quảng cáo như vậy được chứ? Nàng rất có hình tượng, rất thục nữ mà ngồi xổm. Kết quả ngồi xổm không được bao lâu liền thấy mỏi, đi tìm ghế dựa, nhưng ghế ở trong kho hàng không phải quá bẩn không thể ngồi thì cũng là loại ghế da rách nát, vừa nhìn thấy thì chẳng có tâm tình nào mà ngồi lên, nên lại tiếp tục ngồi xổm. Sau đó cảm thấy ngồi xổm quá khó chịu, rốt cuộc cũng tự nhiên mất hình tượng ngồi lên trên chồng sách quảng cáo giống như Kỷ An.

Kỷ An dán được gần một tiếng thì thấy Uông Nhã Giai dán rất tốt. Huống hồ bây giờ cũng hơn mười giờ rồi, nhiệt độ đã muốn gần 30 độ, nơi này cũng không có máy điều hòa nhiệt độ v.v..., trên trần nhà chỉ có hai cái máy quạt cố sức hoạt động, nóng phát hoảng. Nàng quay qua nhìn mấy cuốn sách mà Uông Nhã Giai đã dán rồi nói, "Ân, dán rất tốt, cứ như vậy mà dán là được". Đứng lên, "Dán xong hết tất cả rồi tới văn phòng tìm ta". Nàng lại xem đồng hồ, đoán chừng là Uông Nhã Giai phải dán thêm một buổi chiều nữa mới có thể dán xong hết tất cả, nên mở miệng nói, "Đến mười hai giờ trưa lúc nghỉ trưa ăn cơm ta tới tìm ngươi, đưa ngươi tới căn tin ăn cơm". Lại hỏi, "Ngươi có mang theo khay cơm không?"

"Gì?" Uông Nhã Giai ngẩng đầu, "Khay cơm? Là cái gì?"

Kỷ An thầm than nói, "Khay đựng thức ăn, để đựng cơm và đồ ăn. Quên đi, lúc đó ta đi nhà bếp tìm cho ngươi một bộ. Ngươi cứ dán cho xong mấy cuốn sách quảng cáo này đi". Nói xong vỗ mông bỏ chạy lấy người, quẳng Uông Đại tiểu thư ở đó một mình.

Uông Nhã Giai từng nhìn thấy Kỷ An và Tiêu Ngân Phong mắt đi mày lại, sợ Kỷ An chỉnh nàng nên liền kéo hai nhân viên bộ phận sản xuất lúc đi xuống lấy tài liệu sản xuất ở chỗ nhân viên vật liệu hỏi, "Giữa trưa là đi ăn cơm ở căn tin đúng không?"

Nhân viên vật liệu kia thấy Uông Nhã Giai ngốc ngốc, hơn nữa cũng không có mặc quần áo lao động liền biết là người mới tới, nhưng mà bộ dạng rất xinh đẹp nên tốt bụng nói, "Đúng vậy. Giữa trưa đi căn tin xếp hàng mua cơm. Ngươi thuộc bộ phận nào a?"

"Phòng Kinh Doanh". Uông Nhã Giai trả lời, sau đó còn nhanh chóng hỏi rất nhiều vấn đề, mà nhân viên vật liệu kia cũng có lòng tốt trả lời hết, hơn nữa còn nói cho nàng nghe những vấn đề mà công nhân mới tới thường gặp phải. Cái chính là nhân viên vật liệu là công nhân thuộc bộ phận sản xuất, ăn ở đều dựa theo những tiêu chuẩn cơ sở để nói, ở công ty thì ăn cơm công nhân ở căn tin, ở chính là ký túc xá của công ty, trả lời vấn đề gì cũng dựa theo tiêu chuẩn của công nhân mà nói. Mà Uông Nhã Giai càng nghe càng cảm thấy khủng bố, "Cuộc sống ở trong nhà xưởng cũng quá cực khổ đi".

"Không khổ a, nhà máy của chúng ta là xí nghiệp lớn nhất vùng này, khoản phúc lợi cũng đặc biệt, tiêu chuẩn tiền lương cũng cao nhất nha". Vẻ mặt nhân viên vật liệu kia đầy tự hào. Đột nhiên liếc mắt nhìn thấy Đại lão bản đang đi tới từ phía xa xa, liền nhanh chóng đi về vị trí của mình để kiểm tra vật liệu.

Uông Nhã Giai thấy nhân viên kia đi rồi nên cũng đành buồn bực ngồi xổm xuống tiếp tục dán giấy, tự động viên mình cố gắng coi như đây là một thể nghiệm cuộc sống là được. Tốt xấu gì đây cũng là công việc đầu tiên mà nàng nhận khi mới tốt nghiệp!

Tiêu Ngân Phong đi ngang qua chỗ Uông Nhã Giai, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Uông Nhã Giai một cái rồi bước vào văn phòng của kho hàng, không lâu sau liền dẫn chủ quản kho hàng vào trong kho chứa nguyên vật liệu điện tử. Khi nàng đi ngang qua chỗ của Uông Nhã Giai, nhìn thấy Uông Nhã Giai một đầu đầy mồ hôi ngồi xổm ở đó dán dán giấy, khóe miệng nhịn không được mà cong lên.