Phượng Hoàng Hoa

Chương 36



Sao lại có thể như vậy? Kỷ An sợ ngây người, kinh hãi trợn hai mắt thật to. Nhưng rất nhanh, đôi mắt của nàng bị một cái gì đó rất ấm áp mềm mại che lại, cảm giác mềm mát mang theo một chút ẩm ướt êm ái chạm vào đôi môi, thật mềm, từng chút từng chút xâm nhập lãnh địa của nàng. Đầu tiên là xâm chiếm môi của nàng, sau đó là lưỡi của nàng, trong đầu hỗn loạn mãnh liệt, không biết được là đang ở tình huống như thế nào. Đầu lưỡi mềm mại giống như linh xà quấn quanh lưỡi của nàng, khuấy động nó cùng chơi đùa ở một chỗ. Thực thoải mái, cảm giác thoải mái xa lạ khác thường, tuyệt vời tới mức nói không nên lời, làm cho người ta muốn trầm luân. Xúc cảm kích thích tất cả những dây thần kinh trên đầu, nàng giống như thấy được phượng hoàng hoa đang nở rộ, thấy được cây nở đầy hoa phượng đang nhảy múa đón gió. Rất đẹp rất đẹp, sống động còn hơn thực tế, giống như tinh linh đang nhảy múa vậy.

Kỷ An quên mất tay của mình đã đặt lên lưng của nữ vương từ lúc nào, cũng quên mất là từ lúc nào mình chuyển từ bị động sang chủ động hôn Tiêu Ngân Phong. Trong bóng đêm, Kỷ An như chìm vào phong cảnh mê người của phượng hoàng hoa, thầm nghĩ tha thiết muốn bắt lấy cảnh hoa nở rộ xinh đẹp này, liều mạng đưa tay ra bắt lấy bóng dáng tuyệt mĩ kia, cùng nàng dây dưa ở cùng một chỗ, đặt nàng nằm xuống trên giường lớn êm ái, cùng thân thể của nàng hòa quyện cùng một chỗ, sau đó cảm thấy thực sự mệt mỏi mới nặng nề ngủ đi…

Kỷ An bị chuông báo thức của điện thoại đánh thức, mở mắt ra, chưa kịp đụng đến di động, thì đã đụng trúng một phần thân thể mềm mại bóng loáng, Kỷ An lập tức bừng tỉnh, xoay người ngồi dậy xốc chăn lên nhìn, trời đất, thân mình xích lõa của Đại lão bản đang cuộn tròn sát bên cạnh mình, trên người khắp nơi đều là dấu bị bầm, còn điểm xuyến thêm vô số vết hôn ngân màu hồng. Kỷ An vô cùng kinh ngạc, sợ tới mức thân mình như muốn nhũn ra, trời ạ, đêm qua nàng đã làm cái gì?

Tiêu Ngân Phong kéo chăn quấn quanh người mình lại, sau đó từ từ mở mắt, nghiêng mình gối đầu lên đùi của Kỷ An yếu ớt nói, “Tối qua ngươi uống say”. (@[email protected] bạn Tiêu ít có ác quá >_<)

Kỷ An cũng biết mình say, nếu không thì tại sao lại xảy ra sự việc như thế này chứ? Trời ạ, nàng sao lại có thể cùng Đại lão bản… Ông trời ơi, nàng tuy rằng không có bạn trai, cũng không có nghĩa nàng là lesbian a!

Tiêu Ngân Phong nâng cánh tay lên vỗ vỗ trên mặt Kỷ An, “Đi rửa mặt cái đi, nhìn ngươi sợ tới mức mặt mũi trắng bệch hết rồi”.

“Tiêu… Ngân… Ta…” Kỷ An lắp bắp, đầu lưỡi như bị thắt gút lại.

Tiêu Ngân Phong khẽ cười một tiếng, “Kỹ thuật hôn cần phải được tăng cường!” Sau đó xoay người xuống giường, lấy quần áo ngủ mặc ở trên người rồi đi vào trong phòng tắm.

“Tiêu tổng”. Kỷ An nằm sấp ở bên giường gọi, “Ta…” Nàng nên làm cái gì bây giờ? Mẹ ơi, xảy ra chuyện lớn rồi, nàng ngủ với Đại lão bản của mình! Mà lão bản này lại là nữ nhân! “Ặc, giết ta đi!” Kỷ An kêu thảm thiết một tiếng rồi chui vào bên trong chăn! Vừa chui vào trong đã ngửi thấy cái mùi quen thuộc trên người Tiêu Ngân Phong, Kỷ An giống như con chó nhỏ bị giẫm phải đuôi cả kinh lập tức nhảy dựng lên ngồi dậy, sau đó xoay người nhảy xuống giường, nhanh chóng tìm được quần áo của mình, “Ẩm ầm” vài cái mặc vào nhanh như bay, xách lấy túi xách phóng về phía cửa lớn, phản ứng đầu tiên của nàng chính là “Trốn, trốn ngay lập tức”. Chạy thoát khỏi hiện trường gây án.

Tiêu Ngân Phong đang tắm được một nửa, đột nhiên nghe được tiếng đóng cửa thật mạnh, nàng sửng sốt nhanh chóng xối đi bọt xà bông ở trên người, khoác khăn tắm đi ra, phát hiện không thấy Kỷ An đâu, cũng không thấy quần áo của Kỷ An, đi một vòng khắp nhà tìm cũng không thấy người đâu. Tiêu Ngân Phong cắn chặt răng, vẻ mặt tức giận. Nàng biết Kỷ An này tính cách như đà điểu nhất định chạy trốn, nhưng cũng không nghĩ đến tiểu tử thối này lại chạy nhanh đến mức như vậy!

Kỷ An không thay quần áo mà chạy thẳng tới công ty, tóc tai lộn xộn, mặt không rửa răng không đánh, sắc mặt trắng bệch, toàn thân run run, quần áo vẫn là đồ mặc bình thường đã thay ra trước khi đi quán bar. Nàng kinh hồn không bình tĩnh được ngồi vào vị trí làm việc của mình, tay đặt ở trên ngực, nhưng áp chế không được trái tim đang đập điên cuồng. Trời ạ, ai chịu nổi được kích thích như thế này a!

“Kỷ An, ngươi không sao chứ?” Tiểu Vương lo lắng đi tới bên cạnh của Kỷ An, “Ngươi làm sao mà bộ dáng ra nông nỗi như thế này a?”

Kỷ An ngẩng đầu nhìn Tiểu Vương, tinh thần từ từ khôi phục lại mới chú ý tới hình tượng của mình, la lên một tiếng rồi chạy ra khỏi văn phòng về nhà thay quần áo. Trong lúc nàng ở trong phòng tắm tắm rửa, nhìn mình từ trong gương thì thấy trên vai mình cũng có dấu hôn ngân, một cái hôn ngân yên lặng rõ ràng in dấu ở trên đó, bằng chứng sống không thể thoát tội được a! Kỷ An ảo não quay về phòng ngủ, nằm bò ra giường, đấm lên nệm, nàng làm sao có thể có khả năng làm ra một việc khốn nạn đến như vậy a! Như thế này nàng biết phải làm sao a! Nàng không dám đi làm! Kỷ An thay quần áo rồi cũng không dám ra khỏi nhà, trốn ở nhà cả buổi chiều, cho tới khi khách hàng gọi điện thoại tới mới làm cho nàng tỉnh lại. Kỷ An cắn chặt răng, mang theo túi xách đi gặp khách hàng, sau đó bần thần tới bốn giờ chiều mới quay trở lại công ty. Trở lại nhà máy sản xuất không thấy chiếc Ferrari màu đỏ của Đại lão bản nàng nhẹ nhàng thở ra, chậm rì rì quay trở lại văn phòng, tinh thần sa sút ngồi ở trên ghế, ai nói chuyện với nàng thì nàng cũng đều không có phản ứng.

Không lâu sau đó La Thánh Minh đi tới, đứng ở trước bàn làm việc nói chuyện với nàng, nàng cũng không để ý, cuối cùng La Thánh Minh mắng nàng hai ba câu rồi bỏ đi.

Sau hai ngày Kỷ An vẫn còn hoảng hốt không yên lòng, chỉ sợ Tiêu Ngân Phong tìm nàng, cũng sợ ở công ty gặp được Tiêu Ngân Phong. Mặc dù nàng lo ngay ngáy đến mức thẩn thờ không chịu nổi trong vài ngày nhưng cũng không thấy Tiêu Ngân Phong đến. Sau đó nàng thật sự chịu không nổi nữa mới dùng hết can đảm đi bà bảy bà tám cộng thêm nói bóng nói gió thông qua n người ở bên cạnh Tiêu Ngân Phong mới nghe ngóng được, là buổi sáng sau khi phát sinh chuyện kia với nàng thì Tiêu Ngân Phong có đến công ty tìm nàng nhưng nàng không có ở đó. Sau đó thì mở một cuộc họp cấp cao, đưa quản lý Lí Minh Tuấn của phòng PMC thăng chức lên chức phó Tổng giám đốc rồi rời khỏi. Nghe nói là phải đi thành phố S, trong thời gian ngắn sẽ không trở về.

Nghe xong tin tức như vậy, vật nặng đè trong lòng như được gỡ xuống, nhẹ nhàng thở ra một cái thật mạnh, nhưng rất nhanh sau đó lại mơ hồ dâng lên một cảm giác mất mát. Tiêu tổng đi tìm nàng nhưng không có nàng, Tiêu tổng liền đi mất! Sao lại đi nhanh như vậy, đột nhiên như vậy! Có phải là bị nàng làm cho tức giận hay không? Giận nàng không chịu trách nhiệm mà lại chạy trốn đúng không? Tâm trạng bất an mới vừa chấm dứt lần nữa lại dấy lên, Kỷ An không có gan gọi điện thoại cho Tiêu Ngân Phong, nàng không biết phải đối mặt với Tiêu Ngân Phong như thế nào, không biết nói về chuyện này như thế nào nữa. Nhưng sâu tận trong lòng Kỷ An cảm thấy là nhất định Tiêu Ngân Phong sẽ liên lạc với nàng. Nhưng mà chỉ nghĩ đến việc Tiêu Ngân Phong đi tìm nàng thì Kỷ An cũng rất sợ, không biết là sợ cái gì. Nàng không biết là bản thân mình sợ đối mặt với chuyện này hay sợ phải nhận trách nhiệm. Cả hai người đều là nữ nhân, làm sao có thể gọi là nhận trách nhiệm? Nàng rõ ràng ràng là không thương Tiêu Ngân Phong, thật sự không thương, nhiều nhất chỉ là có cảm giác mơ hồ yêu thích hoặc bị cuốn hút, nhưng mà loại thích này cũng không phải là tình yêu mà người ta thường nói.

Từng ngày từng ngày lại qua đi, thời gian từng giọt từng giọt trôi đi mất, Tiêu Ngân Phong cũng không có xuất hiện, cũng không cho nàng biết tin tức gì. Chuyện xảy ra đêm hôm đó cũng giống như một đóa hoa quỳnh, lướt qua trong giây lát.Ngay cả dấu hôn ngân ở trên đầu vai cũng tan mất, không lưu lại một chút dấu vết nào. Chuyện đêm hôm đó giống như là theo thời gian trôi qua mà dần dần biến mất, chỉ có một đoạn ngắn vụn vặt lưu lại trong trí nhớ của Kỷ An mà thôi. Dần dần trong lòng Kỷ An có chút mất mát, giống như đã đánh mất cái gì đó. Nàng nghĩ đến Tiêu Ngân Phong đối với nàng có chút tình cảm gì đó… trong tiềm thức có lẽ là thích nàng, có lẽ là có tình cảm như một lesbian. Nàng có chút bài xích, nàng không phải lesbian, cũng không muốn là lesbian, không thể nói rõ là vì cái gì, nhưng nàng lại mơ hồ có chút chờ mong Đại lão bản đối với nàng có một chút cảm tình như vậy, thậm chí lại còn ảo tưởng một hai ngày nữa nàng sẽ quay về. Dù sao có thể được một người ưu tú như Đại lão bản thích hoặc yêu đều là một chuyện rất đáng tự hào. Nàng không khoe ra, nhưng không có nghĩa là nàng không có hư vinh. Đã là người dù ít dù nhiều thì cũng đều có hư vinh ở trong lòng.

Nhưng mà nàng dường như có thể đem bản thân mình quay trở về mà không thể đem Đại lão bản quay lại. Đại lão bản đừng nói là tìm nàng, ngay cả một tin nhắn di động cũng không có! Điều này làm cho Kỷ An có cảm giác bị người ta dùng hết sức tát mình một cái thật mạnh cho hả giận, cũng không thèm lo lắng Đại lão bản có tìm nàng hay không nữa. Nàng nghĩ chuyện kia cũng đã qua rồi, quên đi giống như là chưa từng có gì xảy ra. Nhưng lại luôn lơ đãng nhớ tới chuyện xảy ra vào tối hôm đó, trong đầu liền hiện lên những hình ảnh gián đoạn ngắt quãng không nối liền liên tiếp với nhau. Nàng vẫn còn nghi hoặc tại sao mình lại xuất hiện trong nhà của Đại lão bản lúc say rượu? Hình như là Tiêu Đại lão bản hôn nàng trước, sau đó nàng mới chuyển từ bị động sang chủ động, nhưng cuối cùng nàng không dám chắc chắn là đúng vậy hay không, dù sao lúc ấy cũng còn say rượu không có tỉnh táo, ý thức cũng có chút mông lung mơ hồ. Nhưng mà nàng và Đại lão bản hôn nhau, hơn nữa còn trần truồng ôm nhau lăn lộn ở trên giường cũng là chuyện thực sự đã xảy ra, về phần cuối cùng quá trình xảy ra chuyện đó như thế nào thì nàng không biết.

Tâm trí Kỷ An bị khuấy động thật sự rối rắm, lộn xộn tới mức nàng không thể tìm ra một chút manh mối nào, tìm không thấy đường ra. Suốt một tuần mất hồn mất vía nghĩ về ngày đó đã xảy ra chuyện gì, nghĩ tới ngày sinh nhật hôm đó ở trong nhà bị Kỷ Bằng kích thích đến mức thất thường, người trong công ty nghĩ nàng thích Tiểu Vương, từ chối Tiểu Vương sau đó hối hận. Mẹ của nàng cùng với anh họ suốt ngày lôi kéo la mắng nàng giống như là tiểu hài tử, Kỷ Bằng đưa lại cho nàng tiền mua xe, mua bút ký với máy tính nói là muốn đền bù cho nàng, nàng đều từ chối hết tất cả. Tiểu Vương mỗi ngày đều hẹn nàng, Kỷ An cũng lạnh lùng nghiêm mặt từ chối.

Rốt cuộc nàng chịu không nổi phiền phức, cơn giận bộc phát, đem tất cả mọi người mắng một chút, thế giới rốt cuộc thanh tĩnh, tất cả mọi người đều biến mất khỏi tầm mắt của nàng. Nàng mỗi ngày đều cố gắng làm việc, liều mạng làm việc, vội vội vàng vàng đến mức không có thời gian nghĩ tới Tiêu Ngân Phong, cứ nổi điên như vậy được hơn một tháng, thành tích bỗng nhiên tăng cao tạch tạch tạch, tất cả mọi người trong phòng Kinh Doanh trợn mắt há hốc mồm, còn được phó Tổng Giám Đốc Lí Minh Tuấn gặp mặt khích lệ. Tới khi Kỷ An cầm một tập tiền thưởng thật dày mới giật mình phát hiện bản thân nổi cơn điên loạn thái quá biết bao nhiêu, sợ tới mức nàng đứng tại chỗ run run, toàn thân đều đổ mồ hôi lạnh.

Dần dần nhiệt tình làm việc cũng nguội lạnh xuống, người cũng bình tĩnh lại, tâm tình dường như cũng chậm rãi lắng đọng. Nàng không còn vì chuyện của Tiêu Ngân Phong mà rối loạn tâm trí nữa, giống như là nhớ tới ngày xưa bình tĩnh làm việc, cuộc sống an nhàn. Nhưng thân cảnh của Tiêu Ngân Phong luôn lén lút xuất hiện trong lòng, trong đầu, hoặc do Tiêu Ngân Phong đang ở cách quá xa, xa tới mức nhìn không tới sờ cũng không có cảm giác, nên nàng không hề thấy hỗn loạn hoặc sợ hãi, mơ hồ có chút chờ mong, có chút nhớ. Giống như nhớ lại phượng hoàng hoa ngọt ngào, nhưng lại có một hương vị khác không thể nào nói rõ được.

Không biết bắt đầu từ lúc nào nàng nghĩ về Tiêu Ngân Phong khi đang uống ly cà phê yêu thích, hút một điếu thuốc khi ngồi ở khu vực hút thuốc, cách cửa kính thủy tinh nhìn về phía vị trí đậu xe trống không ở bãi đỗ. Cái chính là chiếc xe Ferrari màu đỏ đã không có xuất hiện ở vị trí đậu xe chuyên dùng. Nhìn vị trí trống không kia Kỷ An cũng cảm thấy trong lòng mình cũng từng chút từng chút trống vắng, dần dần cái trống vắng đó trong lòng đã bị thay thế bằng một chút cảm giác cô đơn lạnh lẽo.

Đã từng có người hỏi là bởi vì cô đơn nên mới nhớ hay là vì nhớ nên mới cô đơn? Trải qua một thời gian dài Kỷ An cũng không tìm dược đáp án, nàng nhớ phượng hoàng hoa, lưu luyến nhớ lại hình ảnh dưới tàng phượng hoàng hoa năm mười tám tuổi ấy, lưu luyến cảnh thiên nhiên tuyệt sắc cũng không thấy cô đơn tịch mịch, mỗi lần nhớ lại thì trong lòng dường như được lấp đầy. Nhưng đối với Tiêu Ngân Phong thì khác, mỗi lần nàng suy nghĩ về Tiêu Ngân Phong thì trong lòng luôn có một nỗi cô đơn tịch mịch nào đó quấn quanh như làn khói.

Kỷ An về sau rốt cuộc đã không lừa được chính mình, nàng không thể không thừa nhận nàng nhớ Tiêu Ngân Phong, tưởng niệm nữ nhân kia đã đến làm người ta say mê rồi ra đi như cơn gió. Đột nhiên xâm nhập vào thế giới của nàng, dấy lên một tia sóng gợn, sau đó lại nhanh chóng biến mất, chỉ để lại một mảng kí ức cho nàng.

Nàng hôn Tiêu Ngân Phong, sau đó Tiêu Ngân Phong đi mất không lưu lại một chữ nào, cũng không để lại cho nàng bất kì tin tức gì liền vô thanh vô thức đi mất rồi, đi thành phố S, rồi lại đi Mĩ quốc, hiện giờ không biết đang ở phương nào…

Tháng Chín, phượng hoàng hoa bắt đầu nở lần thứ hai, học sinh nhập học năm mới, tượng trưng cho một vòng tuần hoàn. Cuối tuần Kỷ An ngồi máy bay đi tới thành phố X ngắm phượng hoàng hoa. Đây là từ sau năm mười tám tuổi, nàng mới đứng dưới tàng cây phượng hoàng hoa một lần nữa. Hoa nở rộ màu rực lửa, nở giống như lửa cháy, đẹp đến mức kinh hãi. So với trong tưởng tượng còn đẹp hơn, nàng đứng ở dưới tàng cây phượng, nhìn lên cây nở rộ màu đỏ lửa, nhìn đến khi hoa không còn màu lửa đỏ nữa, mà là nữ nhân được nàng vẽ trong bức kí họa.

Nàng không rõ vì sao mình lại nhớ Tiêu Ngân Phong như vậy, cũng không biết là từ lúc nào Tiêu Ngân Phong đã đi vào lòng nàng, nhưng tới khi nàng phát hiện thì Tiêu Ngân Phong cũng giống như phượng hoàng hoa cắm rễ thật sâu trong lòng. Nàng không biết đây là cảm tình gì, là một sự ám ảnh mới hay là cái gì khác? Nàng không rõ, thật sự không rõ! Nàng chỉ biết là bản thân rất nhớ rất nhớ Tiêu Ngân Phong, muốn đi tìm thân ảnh của Tiêu Ngân Phong. Từ trong trí nhớ, từ phượng hoàng hoa, hay từ những lời của đồng nghiệp ở trong công ty…

Ngày đó nàng đứng ở dưới tàng phượng hoàng hoa một ngày! Cũng không làm bất cứ cái gì, đứng ngơ ngác ngây ngốc ở đó, ngẩng đầu lên tưởng tượng Tiêu Ngân Phong sẽ giống như phượng hoàng hoa kì diệu từ trong cây phượng đi ra… Nhưng ảo tưởng từ đầu đến cuối vẫn chỉ là mong ước mà thôi, sẽ không thể biết thành sự thật. Tiêu Ngân Phong không có xuất hiện. Bầu trời càng lúc càng tối đen, nàng mang theo một chùm phượng hoàng hoa đem về nhà làm tiêu bản.

Tháng Mười, cơn bão tài chính nhanh chóng thổi quét qua toàn cầu.