Phượng Chưởng Cửu Thiên

Chương 7: Ác mộng sẽ không trở thành sự thật



Tử Thù trở về phủ công chúa của mình

Sở dĩ tồn tại một phủ công chúa như vậy, hẳn là phải cảm tạ phụ hoàng lúc trước đã "Dụng tâm suy nghĩ", dùng vỏ bọc yêu thương nàng phong nàng làm hộ quốc công chúa, còn ban cho cô một phủ đệ công chúa.

Nhưng mà sau này Vân Tử Thù mới biết, mục đích phụ hoàng ban cho cô phủ công chúa, chỉ là vì muốn cô sống cách xa ông ta ra một chút, tránh cho mỗi lần nhìn thấy nàng sẽ nhớ tới mẫu hậu nàng, nhớ tới tội ác mà mình từng làm.

Đương nhiên, cũng có suy nghĩ muốn cho cô tự sinh tự diệt.

Buồn cười chính là, Vân Tử Thù kiếp trước đến khi chết, đều nghĩ rằng phụ hoàng thật lòng yêu thương cô.

Xe ngựa đến ngoài cửa lớn phủ công chúa, Vân Tử Thù lẳng lặng dựa vào bên xe, giống như lúc này mới có cảm giác thực sự đã rời khỏi Tiêu gia.

"Tư Thương."

"Điện hạ." Tư Thương đứng ở trước xe ngựa, hơi hơi cúi đầu, "Đến phủ công chúa rồi."

"Ta biết." Vân Tử Thù giọng nói ảm đạm, "Hôm nay hưu Tiêu Vân Hành, ta nghiêm túc đấy."

Tư Thương ngữ khí bình tĩnh "Ty chức biết."

"Con đường sau này rất dài, có lẽ sẽ có rất nhiều phiền toái tìm tới cửa." Vân Tử Thù thanh âm càng phát ra đạm mạc, "Người trong Hoàng thành muốn ta chết nhiều lắm."

Tư Thương mặt mày cao quý lạnh lùng "Điện hạ không cần sợ, có ty chức ở đây, không ai có thể mảy may làm điện hạ bị thương."

"Ta không có gì phải sợ cả." Vân Tử Thù nói nhẹ, "Chỉ là ngươi.."



"Ty chức đã lựa chọn rồi."

Vân Tử Thù nói "Không hối hận sao?"

"Không hối hận."

Vân Tử Thù trầm mặc một lát, đứng dậy đi xuống xe ngựa, thấy hạ nhân hai bên cửa lớn phủ công chúa đứng đón chào.

Có quản gia cùng nhũ mẫu, có thị nữ, có hộ vệ trong nhà, còn có mấy người Ám vệ trong chỗ tối.

"Tham kiến công chúa điện hạ." Nhìn thấy Vân Tử Thù từ trên xe ngựa đi xuống, mọi người đều quỳ xuống hành lễ, "Cung nghênh công chúa điện hạ hồi phủ."

Vân Tử Thù nói "Đều đứng lên đi."

Trong tháng giêng gả tới Tiêu gia, đáp lời yêu cầu của Tiêu phu nhân, cô đến một thị nữ cũng không mang, duy độc nhất Lãnh Sương là Tư Thương âm thầm an bài cho cô, dùng để bảo hộ an nguy của nàng.

Sau khi vào Tiêu gia, thị nữ bên cạnh nàng đều là Tiêu phu nhân phái qua, thị nữ thường xuyên đem động tĩnh của nàng báo cho Tiêu phu nhân.

Ngay cả việc Lê Tuyết có thai vu cho cô đẩy ả xuống hồ, mấy thị nữ kia cũng không khỏi liên quan.

Sau khi vào Tiêu gia, Vân Tử Thù tựa như một con dê rơi vào hang sói, tình cảnh vẫn luôn không tốt lắm, nhưng mà ai cũng không biết rằng, cô chưa bao giờ là một con dê, cô chỉ là giấu bản tính của sói, đè nén sự cao ngạo bất tuân của chính mình, ép bản thân chịu đựng mà thôi.

Chỉ vì phụ hoàng luôn khuyên giải.

Không phải mệnh lệnh ép buộc, mà là lần nào cũng "Tận tình khuyên bảo", cho nên nàng mới ép bản thân tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.

Nhẫn tới chết, người thân của nàng cũng không một lần đau lòng cho nàng, ngược lại là người trước mắt này..

Vân Tử Thù ánh mắt dừng ở trên mặt Tư Thương, nam tử trẻ trung có khuôn mặt anh tuấn tinh xảo trước mắt này, đường nét rõ ràng, mặt mày khí chất cao quý, nhìn mà đặc biệt vui mắt.

Cuối cùng của cuối cùng, vẫn là Tư Thương đem thi thể nàng đi liệm, tìm nơi thanh tĩnh an táng, cho cô chết được an lòng.

Chỉ là hắn, vì thay cô báo thù, cuối cùng cũng không có cái kết đẹp.

Vân Tử Thù từ trong chuyện cũ hoàn hồn lại, bước vào phủ công chúa.

Tất cả mọi người đều biết Ám vệ triều Đại Ung nghe lệnh Hoàng Thượng, Thống lĩnh Ám Các mặc dù không có cấp độ, nhưng cũng có quyền lực dưới một người trên vạn người.



Cả triều văn võ mặc kệ là Thừa tướng hay là tướng quân, không tồn tại người không kiêng kị Ám Các.

Bởi vì Ám vệ xuất quỷ nhập thần, giám sát đủ loại quan lại, sưu tập tình báo, đại thần nào dám đắc tội bọn họ, cơ hồ chính là đem tánh mạng bản thân và gia đình vào tay bọn họ. Bọn họ theo dõi ai, không quá ba ngày là có thể đem tất cả gia tộc tổ tông mười tám đời từ dưới đất đào hết lên.

Nhưng không ai biết, đích công chúa Vân Tử Thù cùng Thống lĩnh Ám Các từ nhỏ cơ hồ xem như cùng nhau lớn lên, bọn họ có phần tình cảm không ai biết, bọn họ cùng giữ một bí mật mà không ai biết.

Chỉ cần Tư Thương nguyện ý nghe theo Vân Tử Thù, thì tương đương với cả Ám Các đều nghe theo Vân Tử Thù.

Đây là một chân tướng sự thật đáng sợ.

Nếu hoàng đế biết, chỉ sợ đêm không thể ngủ.

Đến gần chính viện sau hơn một tháng xa cách, Vân Tử Thù nhìn thấy các loại màu sắc của hoa lan thượng hạng hai bên đình viện, dây hoa tử đằng buông xuống dưới hành lang dài, bình tĩnh mà mệt mỏi mở miệng "Tư Thương, ta trải qua một cơn ác mộng thật dài."

"Điện hạ không cần lo lắng, ác mộng sẽ không trở thành sự thật." Ti môi mỏng nhâm nhi, như là bóng dáng bình thường theo bên người, "Những ngày tháng sau này cũng sẽ không có ác mộng, chỉ có ánh mặt trời rọi khắp."

Vân Tử Thù hơi trầm mặc, lập tức quay đầu nhìn hắn "Ánh mặt trời chiếu khắp?"

Tư Thương gật đầu "ừm."

"Này cách nói ngược lại thật mới mẻ." Vân Tử Thù cong môi, dung mạo tinh xảo rực rỡ và lộng lẫy động lòng người, "Được, vậy thì ánh mặt trời rọi khắp."

"Công chúa điện hạ, nước nóng đã chuẩn bị xong rồi, điện hạ tắm rửa thay quần áo trước đi." Hai thị nữ từ trong tẩm điện đi ra, cung kính hành lễ, "Nô tỳ còn hái được chút cánh hoa chho công chúa tắm."

Vân Tử Thù gật đầu "Ta đi tắm rửa trước, Tư Thương, ngươi có thể đến thư phòng của ta chờ, hưu thư ngươi thay ta viết đi, dù sao chữ viết của hai chúng ta cũng không khác nhau nhiều lắm."

Tư Thương chớp mắt, đáy mắt xẹt qua một tia ấm áp "Vâng"

Vân Tử Thù theo thị nữ đi rửa mặt tắm rửa, rửa đi dơ bẩn cùng vẻ buồn tẻ của một tháng qua, rửa đi một thân chứa đầy hơi thở làm người ta chán ghét.

Về sau sạch sẽ, nhẹ nhàng khoan khoái, làm một người mới.

Tư Thương đang muốn xoay người đi thư phòng, bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân rõ ràng, hắn quay đầu nhìn lại, chỗ rẽ của hành lang dài, một tên hộ vệ vội vàng đến.

"Ti thống lĩnh!" Hộ vệ bẩm báo, "Hoàng Thượng nổi trận lôi đình, mệnh lệnh ti thống lĩnh lập tức mang theo công chúa điện hạ tiến cung."



Tư Thương nghe vậy, mặt mày lạnh lùng thanh cao giống như nhiễm một tầng băng lạnh, giọng nói càng lãnh lẽo "Công chúa bị kinh sợ, đang hôn mê bất tỉnh."

Hộ vệ sửng sốt.

Công chúa điện hạ mới vừa rồi không phải rất tốt sao?

"Ngươi đi báo lại cho người truyền chỉ, cứ nói công chúa điện hạ ở Tiêu gia bị kích thích, lúc này cảm xúc không ổn định, liên tục gặp ác mộng."

".. Vâng" đây chắc là không tính là khi quân võng thượng nhỉ?

Hẳn là không phải.

Dù sao những lời này là xuất phát từ miệng Thống lĩnh Ám Các, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ không trách tội.

Hộ vệ tìm cho mình một cái lý do an tâm, rất nhanh xoay người rời đi.

Tư Thương xoay người đi tới thư phòng, không bao lâu sau, một phong hưu viết xong, đợi văn chương khô, hắn đem hưu thư cất vào trong phong thư, cầm hưu thư đi ra thư phòng.

"Vân Ảnh."

Một bóng đen bay vút đến, quì một gối xuống "Thống lĩnh đại nhân."

"Đem hưu thư này đưa cho Tiêu Vân Hành." Tư Thương lạnh nhạt phân phó, "Mang thêm vài người, cần phải làm cho tất cả quan to quý tộc trong hoàng thành đều biết hiểu việc này."

"Rõ!"