Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 90: Đêm trăng tĩnh mịch như chết



Sau đó, Hoa Trứ Vũ đã thức cả đêm cho người bệnh uống thuốc thêm hai lầnnữa. Đến sáng sớm hôm sau, cô bé kia đã tỉnh lại, nhiệt độ cũng hạxuống, uống thuốc không bị nôn mửa, trạng thái tinh thần tốt hơn trướcrất nhiều.

Xem ra nàng đã dùng thuốc đúng bệnh, Hoa Trứ Vũ vội vàng chạy ra ngoài, lệnh cho thị vệ chuẩn bị thêm thuốc.

Trương ngự y nghe nói đơn thuốc của Hoa Trứ Vũ có tác dụng nên cũng không dámcoi thường đơn thuốc dân gian nữa, cũng ném sĩ diện của mình ra ngoài,cùng nàng sắc thuốc và cho bệnh nhân dùng thuốc.

Dù đã có thuốc chữa bệnh, nhưng trong thôn vẫn có người qua đời và vẫn cónhững người mới nhiễm bệnh được chuyển vào. Không khí trong thôn trangvô cùng nặng nề, các thị vệ qua lại ai cũng mặc quần áo, che mặt kínmít, càng không có tiếng chuyện trò. Ai nấy cũng tìm cách hạn chế tiếpxúc với nhau, ai mà biết được có phải người bên cạnh mình đang ủ mầmbệnh hay không.

Dịch bệnh lần này khiến ai nấy đều hoang mang, lo sợ.

Qua hai ngày nữa, những binh sĩ làm nhiệm vụ sắc thuốc trong thôn cùng ngãbệnh một loạt, ngay cả Trương ngự y nhiễm bệnh. Không khí tang tóc lạibao trùm lên thôn trang lần thứ hai.

Vẫn chưa có người khỏi bệnh được chuyển ra ngoài, mà bệnh nhân vào trongcàng lúc càng đông. Hoa Trứ Vũ phải gắng sức làm gần hết mọi việc, người ta chuyển thuốc tới nàng cũng phải ra ngoài nhận, nàng tìm mọi cách hạn chế không cho người khỏe mạnh vào sâu trong thôn.

Đến lúc hoàng hôn, Hoa Trứ Vũ đang mải sắc thuốc, bây giờ nàng phải tự mình sắc thuốc rồi chia đều ra bát mang tới cho bệnh nhân. Nàng còn phải tựmình giúp những người bị bệnh quá nặng uống thuốc, ngày nào cũng như vậy khiến nàng cảm thấy rất mệt, còn mệt hơn cả lúc lên chiến trường chémgiết.

Hoa Trứ Vũ đang dồn thêm củi, trong lúc vô tình quay đầu lại, nàng nhìn thấy một người đang lẳng lặng đứng cách nàng không xa.

Sau cơn lũ lụt cũng không có ai kịp thở để quét dọn, lau rửa sân nhà. Nhưng giữa đống lộn xộn này, dáng người của Cơ Phượng Ly vẫn phiêu dật nhưtiên, hắn chắp tay sau lưng nhìn Hoa Trứ Vũ, mi cao khẽ nhướn, đôi mắtđen nhánh thâm thúy.

Hoa Trứ Vũ không ngờ Cơ Phượng Ly lại đến nơi này, nhưng nàng cũng không có thời gian chú ý đến hắn. Nàng phải chuyên tâm sắc thuốc, nếu lửa quánhỏ các vị thuốc không thể hòa tan lẫn nhau. Thêm hai thanh củi nữa, Hoa Trứ Vũ mở nắp lên nhìn vào bên trong, khi thấy trên bề mặt đã nổi lênmột lớp bọt mày trắng, nàng liền dập tắt lửa.

Cơ Phượng Ly vẫn đứng yên tại chỗ, khóe môi hắn khẽ nhếch nên thành một nụ cười nhợt nhạt.

“Tả tướng đại nhân, sao ngài lại tới đây?” Hoa Trứ Vũ nghi hoặc, Cơ Phượng Ly không sợ chết sao mà lại đến chỗ này.

“Mấy ngày không nhìn thấy Bảo nhi nên tới đây xem, chẳng lẽ Bảo nhi khôngmuốn nhìn thấy bản tướng?” Cơ Phượng Ly nói, trên mặt cũng chỉ lộ ra vẻthoải mái, ấm áp.

“Thật không, nói như vậy là Tướng gia nhớ Bảo nhi sao?” Hoa Trứ Vũ ngước mắthỏi, trên môi còn cố tình nở nụ cười câu hồn nhiếp phách.

Cơ Phượng Ly nhìn thấy Hoa Trứ Vũ tươi cười cũng chỉ thản nhiên nói: “Đúng vậy, bản tướng tính ở lại nơi này, không biết ở đây còn phòng trốngkhông? Còn mong Bảo nhi bố trí cho bản tướng một căn.”

Hoa Trứ Vũ kinh ngạc, lúc này nàng mới nhận ra, từ lúc Cơ Phượng Ly tiếnvào đây, sắc mặt hắn chỉ có một màu tái nhợt, thiếu sức sống hơn ngàythường rất nhiều.

“Ngươi nhiễm bệnh rồi à?” Hoa Trứ Vũ không dám tin hỏi hắn. Có ai khi nhiễmbệnh vào đây mà không chau mày ủ rũ, còn cố gắng che dấu không để ngườikhác biết, chỉ mãi đến khi phát bệnh nặng lên mới bị phát hiện nhốt vàođây. Người vào đây nhẹ nhàng, thoải mái như Cơ Phượng Ly thì đúng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy.

Cơ Phượng Ly vẫn cười, ánh mắt hắn hơi nheo lại, nói: “Không sai, chẳng lẽ Bảo nhi không chào đón bản tướng?

“Hoan nghênh, đương nhiên là hoan nghênh.” Hoa Trứ Vũ khẽ cười, vừa nói xongmới nhận ra đây là chuyện không đáng để hoan nghênh chào đón.

Nàng vẫn không dám tin, Cơ Phượng Ly là Tả tướng, lẽ ra phải được bảo vệ rất kỹ, sao có thể tình cờ nhiễm phải dịch bệnh này. Hơn nữa, Cơ Phượng Lylà Thừa tướng, cho dù nhiễm bệnh cũng không cần phải tới đây, chỉ cầncách ly ở bên ngoài cũng được mà.

Nàng dẫn Cơ Phượng Ly rời khỏi nhà bếp, đi dọc theo một con đường nhỏ trongthôn tới trước một gian nhà, nói: “Ở đây cũng không còn ai ở, Tả tướngtrú tạm ở đây cũng được. Ta đi phát thuốc, lát sẽ quay lại xem.”

Lúc Hoa Trứ Vũ phát hết thuốc đã là đêm khuya, nàng xách đèn lồng mò mẫmtrở về phòng mình, về tới nơi mới nhớ ra bệnh nhân mới Cơ Phượng Ly.Nàng đã quên phát thuốc cho hắn.

Hoa Trứ Vũ lăn qua lăn lại trên giường, ban ngày nàng thấy bệnh của CơPhượng Ly vẫn chưa quá mức nghiêm trọng, không uống thuốc một hôm chắccũng không sao. Mà nàng cũng không muốn chữa bệnh cho hắn. Nếu để CơPhượng Ly chết vì dịch bệnh, nàng càng không phải mất công báo thù nữa.

Tuy nàng chưa có chứng cớ xác thực chứng minh Cơ Phượng Ly thông đồng vớilão hoàng đế gả nàng ra ngoài. Nhưng cái chết của Cẩm Sắc cũng có phầncủa hắn. Nếu không có chén rượu độc kia của hắn khiến nàng mất đi nộilực, sao Cẩm Sắc có thể bị người ta lăng nhục, bị người ta bức tử.

Đêm gió tuyết đó, tiếng hét thê lương của Cẩm Sắc, còn có màu đỏ chói mắttrên nền tuyết trắng, tất cả ùn ùn hiện về như chiếc đèn lồng kéo quân.

Chỉ cần nghĩ đến những chuyện này, nàng thật sự không còn tâm trạng tới xem Cơ Phượng Ly.

Nàng hận!

Trong lúc mơ mơ màng màng sắp ngủ lại nghe thấy bên ngoài có mấy tiếng gõ cửa rất khẽ. Hoa Trứ Vũ đoán đó là Cơ Phượng Ly nên chỉ xoay người, giả vờngủ tiếp. Vậy mà tiếng đập cửa lại không ngừng vang lên bám riết lấy lỗtai nàng.

Hoa Trứ Vũ đành phải chạy xuống giường mở cửa.

Dưới ánh trăng có một người đang đứng, người này không phải Cơ Phượng Ly màlà Lam Băng một thân áo xanh. Hắn che gần kín mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt tinh anh, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Hoa Trứ Vũ.

“Nguyên Bảo, ngươi phải chữa khỏi bệnh cho Tướng gia.” Lam Băng trầm giọng nói, không phải chất giọng bông đùa như ngày thường, mà là một giọng nóimang theo áp lực nặng nề.

Hoa Trứ Vũ nhíu mày, thản nhiên nói: “Ta chỉ may mắn biết được đơn thuốc,biết cách sắc thuốc, nhưng ta cũng không phải đại phu. Ta chỉ có thể nói ta sẽ cố gắng hết sức, ta không thể cam đoan sẽ trị khỏi bệnh cho hắn.”

Lam Băng nhìn nàng đầy nghi ngờ, lạnh lùng nói: “Không phải có người uống thuốc xong đã giảm sốt sao?”

“Chữa được một người cũng không có nghĩa là chữa được cho tất cả mọi người,ngươi không thấy vẫn còn có người chết sao? Lam đại nhân, ta thật sựkhông thể hứa hẹn bất kỳ điều gì!” Hoa Trứ Vũ nhíu mày nói.

“Tướng gia không thể xảy ra chuyện gì được, ngươi biết không, gần đây biêncương phía Bắc xuất hiện dị động, đã có mấy vị tướng trấn thủ nơi đóchết không rõ lý do. Nhìn khắp thiên hạ cũng chỉ có một mình Tướng giacó thể chủ trì đại cục. Hoàng Phủ Vô Song, Hoàng Phủ Vô Thương, cả lãohoàng đế bệnh nặng kia đều không thể làm được gì. Đừng nói bây giờ Tướng gia gặp chuyện không may, chỉ cần tin tức Tướng gia nhiễm bệnh truyềnra ngoài cũng đủ làm cho thiên hạ đại loạn. Việc Tướng gia bị bệnh cũngchỉ có hai chúng ta biết, Nguyên Bảo, ta biết ngươi là người có tài,Tướng gia cũng rất xem trọng ngươi, hy vọng ngươi có thể lấy đại cục làm trọng, nhất định phải chữa khỏi bệnh cho Tướng gia. Tướng gia không cho ta ở trong này, ta chỉ có thể lén tới thăm hắn. Hy vọng ngươi hãy cốgắng hết sức. Lát nữa ngươi hãy chuyển Tướng gia tới đây, mọi vật dụngthường ngày ta đã chuẩn bị đầy đủ.” Lam Băng nói xong, đưa mắt nhìn HoaTrứ Vũ một lúc lâu rồi mới xoay người rời đi.

Hoa Trứ Vũ bị Lam Băng dùng lời nói và ánh mắt nghiêm trọng ép tới mứckhông thở nổi, đợi hắn đi rồi, nàng mới chậm rãi bước vào trong phòng.Nàng sẽ cứu hắn, nàng không phải là loại tiểu nhân ti bỉ thừa nước đụcthả câu như hắn. Nàng muốn thắng hắn, nhưng phải thắng một cách quangminh chính đại.

Biên cương phía Bắc có dị động, là do Tiêu Dận sao? Chẳng lẽ Tiêu Dận muốntấn công xuống phía Nam? Không phải sau trận chiến lần trước, Bắc Triềuvà Nam Triều đã lý hiệp ước không xâm phạm lẫn nhau sau?

Tuy Hoa Trứ Vũ là tướng quân, nhưng nàng thật sự không muốn nhìn thấy chiến tranh.

Cả đêm đó Hoa Trứ Vũ ngủ không yên. Sáng hôm sau, Hoa Trứ Vũ thức dậy rấtsớm, nàng ra ngoài nhận dược liệu các binh sĩ mang tới rồi bắt đầu đisắc thuốc, sắc xong lại đem đi phân phát cho người bệnh. Đến khi còn lại một chén thuốc cuối cùng, nàng mới đi tới phòng của Cơ Phượng Ly.

Tuy là ban ngày nhưng trong thôn vẫn im ắng vô cùng. Ngoài những tiếng hokhan thì không còn tiếng động gì khác. Cả căn phòng của Cơ Phượng Lycũng không ngoại lệ, khi Hoa Trứ Vũ đẩy cửa ra, trong phòng chỉ có mộtmàu u ám, nàng đi đến bên cửa sổ kéo rèm cửa ra, ánh nắng sớm mai chiếuvào, soi sáng một bóng người đang ngồi trên giường.

Cơ Phượng Ly mặc một bộ quần áo trắng rộng rãi chăm chú nhìn vào thứ gì đó trên giường, dường như hắn vẫn chưa rửa mặt chải đầu, mái tóc dài rốitung thả xuống ngang lưng, sáng bóng dưới ánh mặt trời. Không biết cóphải hắn bị bệnh thật hay không, nàng nhìn hắn, cảm giác dù hôm nay hắnkhông uống thuốc thì cũng không có chuyện gì xảy ra vậy. Nghĩ tới đây,Cơ Phượng Ly che miệng lại, khom lưng ho kịch liệt. Hắn ho liên tục, hotới mức không thở nổi.

Đợi hắn dứt cơn ho, Hoa Trứ Vũ mới chậm rãi bước qua đó.

“Tướng gia, uống thuốc trước đi.” Hoa Trứ Vũ đặt chén thuốc xuống giường, thản nhiên nói. Ánh mắt thản nhiên lướt qua mấy bản vẽ bày trước mặt hắn,nạn lũ lụt ở Tuyên Châu đã giải quyết xong, sao hắn còn xem bản đồ làmgì. Quan sát kỹ Hoa Trứ Vũ mới kinh ngạc nhận ra, kia không phải là bảnđồ Tuyên Châu, mà là bản đồ biên cương phía Bắc.

Hoa Trứ Vũ nhớ tới chuyện Lam Băng nói đêm qua, chẳng lẽ, Bắc Triều bắt đầu nổi dã tâm?

Cơ Phượng Ly ngẩng đầu nhìn Hoa Trứ Vũ, bưng chén thuốc lên uống cạn.

“Nguyên Bảo, sao tối qua không thấy ngươi tới đưa thuốc?” Cơ Phượng Ly thảnnhiên nói, ánh mắt lại tập trung quan sát bản đồ trước mặt.

Hoa Trứ Vũ cảm thấy bối rối, nàng nhìn hắn, lúc này nàng mới nhận ra sắcmặt hắn rất nhợt nhạt, gương mặt cũng gầy đi nhiều, dịch bệnh đúng làmột thứ đáng sợ, người có võ công cao như Cơ Phượng Ly cũng bị tra tấntới mức này.

“Số thuốc đêm qua không đủ, nên phải ưu tiên cho người bệnh nặng dùngtrước, với lại ta nghĩ bệnh của Tướng gia cũng không nghiêm trọng lắm.”Hoa Trứ Vũ trấn tĩnh nói.

Cơ Phượng Ly nhàn nhạt nhìn Hoa Trứ Vũ: “Nguyên Bảo, ngươi hy vọng bản tướng chết sao?”

Hoa Trứ Vũ chột dạ nheo mắt cười, nàng nói: “Sao lại như vậy. Tuy trước đây ta rất hận tướng gia. Nhưng bây giờ ta đã đi theo Tướng gia, sao có thể mong Tướng gia chết được?”

“Phải không? Nguyên Bảo, vì sao ngươi không sợ nhiễm dịch bệnh? Mà ngươi ởđây lâu như vậy, cũng không hề có biện pháo phòng tránh, vì sao lạikhông bị nhiễm bệnh?” Cơ Phượng Ly ngẩng đầu hỏi.

Hoa Trứ Vũ biết Cơ Phượng Ly hoài nghi nàng, mà chuyện này cũng không có gì cần giấu diếm, nàng thản nhiên nói: “Cũng không có gì, đơn giản làtrước đây ta từng mắc dịch bệnh một lần, sẽ không nhiễm lại nữa!”

“Thì ra là như vậy!” Cơ Phượng Ly tựa vào thành giường, đôi mắt hắn nheo lại, thâm sâu khó lường.

“Tướng gia, đây là lúc nào rồi còn ngồi đó xem tranh vẽ?” Hoa Trứ Vũ nói tránh đi. Dù sao Cơ Phượng Ly cũng không phải quan võ, hắn chỉ là quan văn,hắn xem bản đồ làm gì.

Cơ Phượng Ly nhếch môi cười nói: “Đương nhiên là phải xem, nếu chiến tranh Nam Bắc Triều xảy ra, bản tướng còn có thể nghĩ ra sách lược chốngđịch, vậy nên, bản tướng chưa thể chết vào lúc này.” Hắn chưa nói xonglại tiếp tục ho khan. Nếu là bệnh nhân khác, Hoa Trứ Vũ đã sớm qua đóvuốt lưng giúp đỡ, nhưng đây là Cơ Phượng Ly, nàng không muốn hầu hạhắn.

Một tay Cơ Phượng Ly chống vào thành giường, một tay ôm ngực không ngừngho, ho tới toàn thân không còn chút sức nào mệt mỏi dựa hẳn vào giường.Hoa Trứ Vũ có phần sợ hãi, do dự mãi nàng mới chậm rãi đi qua đó, đưatay đặt lên trán hắn thăm dò.

Vừa chạm tay lên, Hoa Trứ Vũ đã thấy hoảng sợ vô cùng, trán Cơ Phượng Lyrất nóng, vậy mà hắn còn ở trong này xem bản đồ, bày binh bố trận.

Hoa Trứ Vũ đỡ Cơ Phượng Ly nằm xuống rồi nói: “Tướng gia nghỉ ngơi trước,ta đi sắc thuốc.” Lúc này Hoa Trứ Vũ không dám giảm bớt liều lượng nữa,nhìn Cơ Phượng Ly uống thuốc xong rồi chìm dần vào giấc ngủ.

Uống thuốc liên tục một ngày một đêm vẫn không thấy chút biến chuyển nào, nhiệt độ cơ thể vẫn chưa hề hạ xuống.

Hoa Trứ Vũ nghi ngờ, người bệnh nặng tới đâu, chỉ cần uống thuốc của nàng,qua một đêm sẽ hạ sốt. Võ công Cơ Phượng Ly cao như vậy, sao uống thuốcvào lại không có tác dụng?

Đêm đó Lam Băng không tới thăm Cơ Phượng Ly, nghe Hoa Trứ Vũ kể lại thì sợhãi vô cùng. Hắn tự mình qua đó, đồng thời sai người dẫn Trương ngự yđang nhiễm bệnh tới đây. Trương ngự y bắt mạch cho Cơ Phượng Ly, cuốicùng chỉ biết nặng nề thở dài một hơi, trên mặt tràn đầy vẻ thê lương.

“Tướng gia bị trúng độc lẫn dịch bệnh, độc và bệnh ở chung một chỗ, rất khóchữa trị!” Trương ngự y đau khổ nói, nói xong liền không ngừng ho khan.

“Cái gì?” Lam Băng run rẩy lùi lại phía sau, toàn thân toát lên vẻ lạnh lẽo, khát máu.

“Nguyên Bảo, có phải là ngươi không. Tướng gia thấy ngươi là một nhân tài nênmới không đành lòng giết ngươi. Vậy mà ngươi lại ra tay hạ độc thủ vớiTướng gia!” Lam Băng đằng đằng sát khí hét vào mặt Hoa Trứ Vũ.

Hoa Trứ Vũ lạnh lùng cười: “Lam đại nhân, nếu ta muốn giết người không nhất thiết phải hạ độc, ta cũng không phải là loại tiểu nhân vô liêm sỉ tớimức đó.”

Trương ngự y nói: “Lam đại nhân, tướng gia bị trúng độc trước khi nhiễm dịchbệnh. Hơn nữa, mấy này này Nguyên đại nhân luôn ở trong thôn, không phải là do hắn hạ độc.”

Hoa Trứ Vũ cảm kích nhìn Trương ngự y, nàng không ngờ ông già cố chấp này vẫn còn biết nói đạo lý.

Lam Băng nhíu mày, vội vàng nói: “Vậy bệnh của tướng gia phải chữa bằng cách nào?”

Trương ngự y lắc lắc đầu, đau khổ nói: “Ta có thể chế được thuốc giải. Nhưngnếu không chữa khỏi dịch bệnh trước thì uống thuốc giải cũng không cótác dụng. Cách duy nhất bây giờ là chữa khỏi dịch bệnh cho Tướng gia rồi mới tiến hành giải độc. Nhưng bởi vì Tướng gia trúng độc, nên thuốcchưa dịch bệnh cũng không có tác dụng. Việc này…… thật sự rất khó!”

Trương ngự y còn chưa nói xong, Cơ Phượng Ly nằm trên giường ho khan vài tiếng rồi nôn ra một búng máu, trên khóe miệng còn có cả bọt mép sùi ra.

Hoa Trứ Vũ cũng chấn động, chỉ e rằng Cơ Phượng Ly không qua nổi tối nay.

Lam Băng nặng nề đi đến trước giường Cơ Phượng Ly, lấy khăn tay lau nướcbọt tràn khỏi khóe miệng Cơ Phượng Ly. Sau đó, hắn quay lại quát Hoa Trứ Vũ và Trương ngự y: “Hai người các ngươi còn không mau nghĩ cách đi.Trương ngự y, tốt nhất là ngươi mau nghĩ ra cách chưa bệnh. Còn ngươinữa, mau đi sắc thuốc mang tới tới đây.”

Hoa Trứ Vũ đáp lời rồi đi nhanh ra cửa. Vừa ra đến nơi, nàng quay đầu lạinhìn, chỉ thấy Lam Băng đã đỡ Cơ Phượng Ly ngồi dậy, dùng khăn ướt laumặt cho Cơ Phượng Ly. Không những thế, Lam Băng còn dùng mấy ngón taythay lược chải sơ qua mấy sợi tóc rồi của Cơ Phượng Ly.

Cảnh tượng Lam Băng ủ rũ nhìn Cơ Phượng Ly hôn mê trên giường bệnh khiến Hoa Trứ Vũ cảm thấy khó thở. Bỗng nhiên nàng cảm thấy rất buồn, còn có cảmgiác trống rỗng.

Có đôi khi, cảm giác mất đi một đối thủ cũng không khác việc mất đi một người thân thiết là mấy.

Bởi vì, không còn người đối đầu, cạnh tranh với ngươi, ngươi cũng sẽ cảm thấy tịch mịch.

Hoa Trứ Vũ mang theo tâm trạng nặng nề đi xuống bếp sắc thuốc, nhưng tronglòng cũng hiểu rõ, số thuốc này hoàn toàn không có tác dụng với CơPhượng Ly. Đã qua một ngày một đêm, số thuốc Cơ Phượng Ly uống cũngkhông ít, nhưng chỉ là phí công.

Đêm càng lúc càng sâu.

Mặt trăng chậm rãi trèo lên tầng mây, chiếu sáng cả khu thôn trang âm u.Trong thôn chỉ có người bệnh, ngoài những tiếng ho khan thì không còntiếng động gì khác nữa, khắp nơi đều rất yên tình, một sự yên tĩnh đầychết chóc.

Hoa Trứ Vũ chậm rãi thêm củi, sau khi nghe thấy tiếng nước thuốc sôi ùng ục, nàng đứng dập lửa.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến đủ thứ tiếng huyên náo. Hoa Trứ Vũ kinhngạc không biết đã xảy ra chuyện gì, nàng nhanh chóng đi ra ngoài.

Chỉ thấy bên ngoài nhà bếp có rất nhiều người đang đứng.

Đều là những bệnh nhân đang chữa trị trong thôn trang, có người bệnh nhẹ,cũng có người sắp khỏi. Còn có những người đang bệnh nặng được ngườikhác dìu đi, tuy không ngừng ho khan nhưng vẫn quật cường đứng ở nơi đó. Khi nhìn thấy Hoa Trứ Vũ đi ra, tất cả bọn họ đều đồng loạt quỳ xuống.

“Nguyên Bảo đại nhân, ngài nhất định phải cứu Tướng gia! Tướng gia là một vịquan tốt, ngài nhất định phải cứu ngài ấy, van cầu ngài. Không phảithuốc của ngài rất có tác dụng sao, bao nhiêu người uống thuốc của ngàibệnh tình đã thuyên giảm đi nhiều, ngài hãy mau đi cứu Tướng gia đi.”