Phúc Yêu

Chương 9



Thiết Mộc Ưng không biết Kim Phúc đã đút hắn linh đandiệu dược gì, nhưng hắn tìm được đường sống trong chỗ chết, là sự thật.

Thiết gia quân mỗi người đều cảm thấy kỳ lạ, nói khôngthấy qua vết sẹo cổ họng bị cắn đoạn, còn có thể sống khỏe như vậy, càng làmcho người không thể tin chính là, Thiết Mộc Ưng miệng vết thương ở cổ sau khirịt thuốc một ngày sau, liền khép lại giống như chưa từng bị cắn nứt ra.

Thiết Mộc Ưng sau khi lành bệnh, thể lực,tri giác càngtăng cao. Hắn nhảy lên có thể bay qua tường thấp, có thể nghe thấy bên ngoàithanh âm một dặm.

Bệnh sau mười ngày, hắn liền lãnh binh đánh bại Hạcthành nghĩ đang chuẩn bị thừa dịp hắn bệnh muốn công chiếm Thiết thành .

Lúc ấy, hắn một người lực kháng hai mươi quân địch, màlạ thêm là tướng lãnh quân địch chưa kịp ra tay, hắn liền đã đánh bại được đốiphương, lần nữa trở thành giang hồ truyền thuyết trong những câu chuyện phiếmcủa dân khi nhàn hạ ──

Sau khi Kim Phúc cứu được Thiệt Mộc Ưng, dân chúng trongThành không khó khăn trải qua những ngày mưa gió, mỗi người đều nói Kim Phúcđến nhiều lần cứu thành chủ, coi như là yêu, cũng như thay Thiết thành mang đếnnhững điều tốt đẹp nên đã gọi nàng là “Phúc yêu” .

Các dân chúng thay nàng lập đàn dựng bia, thắp hươngbái trời, ngày ngày ngóng trông nàng có thể trở lại Thiết thành vì mọi ngườimang vận may đến.

Nhưng là, ngày qua ngày, mặt trời mọc lại lặn, cái gìcũng không thay đổi. Kim Phúc đều không trở về, còn Thiết Mộc Ưng sau khi nhặtvề được cái mạng của mình cũng chưa từng thấy nét cười trên gương mặt.

Trên thực tế, Thiết Mộc Ưng khi đã lành bệnh có đi quaLinh Sơn, muốn tìm tung tích của nàng, nhưng Linh Sơn toàn bộ bao phủ một tầngsương mù, đoàn người bọn họ đều thấy không rõ, vài tên binh lính còn suýt nữarơi xuống vách núi. Cuối cùng là bởi vì Hạc thành tấn công thành, toàn bộ khôngthể không trở về.

Về sau, Mộc Ưng lại dẫn binh lính đi qua một lần nữa,nhưng Linh Sơn đường vẫn giấu mây mù xa vời , hắn thân là Thiết thành thành chủkhông thể mạo hiểm làm cho thành dân lo lắng, đành phải đối với thỉnh cầu củaLý Hổ, ảm đạm hồi phủ, bắt buộc chính mình tiếp nhận sự thật Kim Phúc vĩnh viễnsẽ không trở lại bên cạnh hắn.

Lý Hổ nói, Kim Phúc đã liều mạng cứu hắn, chính là ôngtrời cho hắn một cái mạng, muốn hắn thay trăm vạn cư dân Thiết thành mà suynghĩ, những sự tình này, hắn cũng biết.

Chỉ là, đêm dài lạnh lẽo Thiết Mộc Ưng nhớ đến bộ dángKim Phúc mặc áo khoác Tuyết Hồ đối với hắn mỉm cười, nhớ nàng ăn bánh bao baogiờ cũng phình gò má, nhớ nàng liều lĩnh dũng cảm muốn bảo vệ tánh mạnghắn .

Nhờ có nàng, hắn mới biết rõ hắn không phải trời sinhnhất định sống cô đơn lãnh mạc, bởi vì có nàng bên cạnh giúp hắn nhận ra bảnthân mình cũng có lúc vui vẻ mỉm cười hạnh phúc.

Hắn hận chính mình cứu nàng muộn một bước, hắn hậnchính mình thiếu nàng mấy cái mạng, lại không có biện pháp trả lại, hắn nguyệný dùng cái mạng của mình đổi nàng về!

Nhưng hết thảy đều đã quá muộn!

Lại một ngày, gà gáy sáng tinh mơ, Thiết Mộc Ưng bỗngnhiên từ trên giường bật dậy.

Vẫn là hé ra gương mặt kiên cường, nhưng gò má gầy,cặp mắt mỏi mệt, mà chính bản thân cũng vô lực, nhìn quanh cũng không có mộtngười. Đúng là, mỗi khi hắn ở một mình thì tịch mịch như vậy vây quanh hắn.

Thiết Mộc Ưng xuống giường, dùng nước đá rửa mặt trấnđịnh tinh thần, dùng cành Dương Liễu có bột phấn thuốc bắc làm sạch xỉ. Mới vừamặc quần áo, liền nghe xa xa truyền đến tiếng bước chân.

Trong chốc lát, Lý Hổ tại cửa ra vào kêu: “Thành chủ, đãchuẩn bị tốt xe ngựa.”

Đến hôm nay Kim Phúc rời đi đã bảy bảy bốn mươi chínngày, dựa vào lời kể lại của dân Thiết thành, hôm may là ngày cuối cùng hồnphách ở lại dân gian.

Thiết Mộc Ưng cũng không dám dối gạt mình, hắn biết rõKim Phúc thân thể ốm yếu, bị Hồng Tuyết Anh đả một đòn như vậy, không có khảnăng còn sống.

Hắn hôm nay muốn đem bánh bao mà nàng thích ănnhất đến vị trí gần Linh Sơn nhất, cùng nàng nói tâm sự, làm cho nàng ở nhângian một ngày cuối cùng không cảm thấy tĩnh mịch cô đơn

Tịch mịch, hắn đã nếm đủ.

Thiết Mộc Ưng đẩy cửa ra, gió lạnh không gây khó khăncho hắn, bởi vì Kim Phúc sau khi rời đi, hắn sớm đã không biết cái gì gọi là ấmáp,

“Lênđường đi.”

Thiết Mộc Ưng hướng Linh Sơn đi tới, sương mù dày đặcngăn trở tầm mắt, hoàn toàn không cách nào đi sâu vào, nên tại trong một rừngcây thì ngừng lại.

Hắn tìm chỗ đất trống, bảo Lý Hổ cùng bọn lính đemhành trang xuống, cùng hắn cùng nhau làm một nhà bạt nhỏ.

“Cảmơn các ngươi, các ngươi tất cả đều trở về đi, ta muốn một mình trong này.” Thiết Mộc Ưng nói ra.

“Mâymù lớn như vậy, người cũng đừng mạo hiểm ở Linh Sơn.”Lý Hổlo lắng nói ra.

“Tabiết rõ, ta chỉ là muốn tại nơi gần nơi ở của nàng để tưởng nhớ nàng.” Thiết Mộc Ưng nói xong, nhìn lên sương mù chỉ có thểmơ hồ nhìn thấy hình dáng LinhSơn.

“Đệở trong này cùng huynh.” Lý Hổ đặt môngngồi xuống.

Thiết Mộc Ưng vỗ vỗ bả vai hảo huynh đệ, thấp giọngnói ra: “Trởvề đi, cái mạng ta đây do nàng quên mình bảo vệ, ta dù thế nào cũng phải sốngtốt .”

Lý Hổ thở dài, dẫn các huynh đệ đối với hướng Linh Sơnchắp tay trước ngực cúi, liền rời đi trước.

Đều nói nam nhân không dễ rơi lệ, chỉ là vì chưa quáthương tâm, nước mắt thành chủ sẽ không rơi khi có bọn họ ở trước mặt.

Thiết Mộc Ưng thấy người đều đã rời đi, hắn đi vào nhàbạt, ngồi xuống nệm, trải trên mặt đất dùng hỏa lò ấm áp nấu rượu, cũng làmnóng lung bánh bao.

Hắn đem áo khoác Tuyết Hồ nàng trước kia yêu nhất ômvào bên người.

“Tamời nàng.” Hắn hướng không trung giơ lên chén rượu, uống một hơicạn sạch.

Rượu nóng xuống cổ họng, ấm thân thể, hắn một ngụmuống tiếp một ngụm.

Nhà bạt bố trí so với trước kia giống nhau, bọn họtình cảnh phảng phất giống như mới hôm qua, như thế nào hôm nay đã cách xa vĩnhviễn.

“Trênchiến trường, sinh tử chính là chuyện thường, ta sớm đã thấy qua.” Thiết Mộc Ưng lớn tiếng nói, đột nhiên ngửa đầu cườiha ha, nước mắt liền tùy theo trợt xuống trên gương mặt cương nghị.

“Sinhtử nếu là chuyện dễ dàng như vậy, thế nhân cần gì sợ hãi. . . . . .” Hắn đem mặt vùi sâu vào lòng bàn tày, thân thể dũngmãnh rốt cuộc nhịn không được chìm vào bi thương.

Hắn khóc xong lại uống rượu, uống rượu xong, nước mắtliền lại vỡ đê, rơi lệ không ngừng, thậm chí có vài lần khóc đến khàn cả giọng,cuối cùng mệt mỏi nằm trên mặt thảm, rốt cuộc chảy không ra nước mắt nữa .

“Từbiệt rồi từ biệt rồi. . . . . . Kim Phúc . . . . . .”

Hôn mê trong lúc đó, Thiết Mộc Ưng nghe thấy tiếngbước chân chậm rãi hướng hắn mà đến.

Hắn bởi vì uống nhiều nên có chút choáng, tại cánhrừng này nguyên bản có không ít âm thanh động vật, bởi vậy lơ đễnh tiếp tục giơlên bầu rượu đối miệng mà uống.

“Hi.” Nhà bạt ở cửa ra vào xuất hiện một đạo nhân ảnh.

“Ai?”

Thiết Mộc Ưng kinh người ngồi dậy, cầm lấy chén rượuhướng cửa vọt tới.

“Aida!” Bóng người bị chén rượu đánh trúng đầu, kêu một tiếng.

Tiếng thét này ──

Thiết Mộc Ưng đứng dậy nhanh xông ra bên ngoài, chưakịp nháy mắt, liền đã chế trụ người ở cổ tay.

Người tới có một đôi mắt to, tóc dài bên tai có haibúi tóc, vẻ mặt tò mò đông ngửi tây ngửi.

“Đâylà cái gì hương vị a?” Kim Phúc đến cườihì hì hỏi.

“Nàngcòn sống!” Thiết Mộc Ưng ôm bả vai Kim Phúc, kích động đỏ bừnglên khuôn mặt.

“Đúngvậy, ta đương nhiên còn sống.” KimPhúc đến đẩy ra tay của hắn, kỳ quái liếc hắn một cái, luôn luôn nhìn quanh.”Ta nghe thấy được mộtloại hương thơm ngào ngạt, hương vị ấm áp dễ chịu, đó là cái gì?”

“Đólà. . . . . . Bánh bao. . . . . .” ThiếtMộc Ưng khàn khàn nói, thanh âm run rẩy đến cơ hồ không có cách nào khác đemlời nói xong.

“Bánhbao có thể ăn sao?” Nàng hỏi.

Thiết Mộc Ưng lại lần nữa ôm bờ vai của nàng, cả khuônmặt thẳng bức đến trước mặt nàng. “Nàng. . . . . . nàng. . . . . .nàng không nhận ra ta?”

“Takhông biết ngươi, ngươi cũng không biết ta, rất công bình a.”KimPhúc nhếch miệng cười, lần nữa đẩy ra tay của hắn.

“Nàng….Là Kim Phúc!” Thiết Mộc Ưng rống to lên tiếng, hốc mắt hiện hồng.

“Làmsao ngươi biết tên của ta?” Kim Phúc bịt lỗtai, không rõ hắn làm gì gọi lớn tiếng như vậy.

“Bởivì nàng là ngươi ta yêu thương nhất.”

Thiết Mộc Ưng bưng lấy mặt của nàng, cẩn thận nhìn xemnàng có bộ dáng năng động, hắn thậm chí không dám nháy mắt, chỉ sợ đây hết thảycũng chỉ là hắn vì say sinh ra ảo giác.

“Takhông phải là người cái gì…nhất, ngươi không cần phải một mực cầm lấy mặt ta!” Kim Phúc cố cử động quai hàm đẩy ra tay của hắn, quayngười lại đi về hướng lung bánh bao. “Bánh bao có thể ăn sao? Cóthể ăn bánh bao sao?”

Thiết Mộc Ưng khóe miệng co giật hai cái, không muốntin tưởng nàng nhớ rõ bánh bao, lại đem hắn quên mất sạch.

“Nànglàm sao có thể còn sống, tại sao lại không nhận ra ta?”ThiếtMộc Ưng xoay nàng trở lại, có trăm ngàn vấn đề muốn hỏi.

Kim Phúc thân thể bị chặn, không rõ người này làm gìvậy liều mạng muốn đem mặt gần sát nàng, nhưng nàng không ghét người này, hơnnữa càng xem càng cảm thấy người này nhìn quen mắt.

“Vìcái gì?” Hắn khàn giọng nói ra, biết rõ nàng ánh mắt nhìn hắnvẫn lạ lẫm, nhưng không cách nào khắc chế dục vọng muôn tới gần nàng.

“Ngươihại ta đầu đau quá, những vấn đề này, ta toàn bộ cũng không biết a!” Kim Phúc ôm đầu nằm trên nệm lăn qua lăn lại.

Kim Phúc nhìn hắn, một hồi bén nhọn đau đầu bất ngờđánh tới, đau đến làm cho nàng co rúm lại thân thể.

“Takhông hỏi là được, nàng không thoải mái ở đâu?” ThiếtMộc Ưng thấy nàng khó chịu, lập tức ngồi ở bên người nàng, sốt ruột truy vấn.“Ở đâu không thoải mái?”

“Hiệntại đã không đau!”

Kim Phúc nằm ở trên mặt thảm, nhìn người này quan tâm,nàng trong lòng ấm áp, không khỏi thân thủ sờ khuôn mặt hắn.

“Lôngmi, cái mũi, gò má, cả khuôn mặt đều cứng rắn , cùng Kim Vượng đến một chútcũng không giống nhau.” Nàng lầm bầm nóira, ngón tay cứ như vậy đừng ở gương mặt của hắn, như nhớ lại cái gì.

Vì sao nàng cảm giác mình trước kia đã từng làm độngtác này ? Vì sao nàng vừa nhìn hắn, trong lòng ngực tựa hồ đập liên hồi? KimPhúc thân thể run rẩy.

Thiết Mộc Ưng thấy thế, vội vàng lấy ra áo khoác vìnàng mặc lên.

Vừa khoát áo cho nàng, hắn đỏ vành mắt, chóp mũi cayxót. Nằm mơ cũng không còn nghĩ đến, nàng rõ ràng có thể sống đứng ở trước mặthắn a. . . . . .

Thiết Mộc Ưng đột nhiên nhắm mắt, nắm chặt nắm tay đểche giấu rung động trong lòng.

“Ngươilàm sao vậy?” Kim Phúc đem mặt tiến đến trước mặt hắn, tay tại hốcmắt của hắn dính một giọtnước,

Nàng đem giọt nước này đến môi nếm.

“Mặnthật, không thể ăn.” Kim Phúc đến le lưỡi, xì một tiếng.

Thiết Mộc Ưng si ngốc nhìn nàng, thấy nàng vẻ mặt biểu lộ kỳ quái, đột nhiêncảm giác nước mắt mình chảythật sự dư thừa.

Nàng còn sống, nàng còn sống a!

Thiết Mộc Ưng giữ vững tinh thần, che giấu nàng, kéotay của nàng đi đến bên cạnh bánh bao.

“Nướcmắt đương nhiên không thể ăn, ăn bánh bao a.” ThiếtMộc Ưng đem bánh bao đưa tới trong tay nàng, bàn tay còn lại không nỡ buôngnàng ra.

“Bánhbao bánh bao! Kim Vượng từng nói ta trước kia yêu nhất bánh bao.” Kim Phúc một tay cầm bánh bao hướng trong miệng nhét,cái gì cũng không muốn nói nữa.

Nàng một ngụm còn chưa có nuốt vào, tay lại tham lamlấy một cái nữa.

“Quảnhiên là Kim Vượng cứu nàng.” ThiếtMộc Ưng không hề chớp mắt nhìnnàng, thì thào tự nói: “Chuyện trước kia,nàng toàn bộ không nhớrõ?”

Kim Phúc lắc đầu, tiếp tục ăn vào bao tử.

Thiết Mộc Ưng nhìn nàng sắc mặt hồng nhuận, nhất pháibộ dáng thoải mái, nội tâm trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Đã không nhớ hắn, quênlãng hết thảy, cuộc sống của nàng lại sớm khôi phục tự tại, việc này thật đúnglà làm cho người ta vui vẻ lại ──

Đau lòng a. . . . . .

“Nàngmuốn đến đến Thiết thành không?” Có lẽnàng khi đến đó sẽ khôi phục trí nhớ.

“Khôngmuốn.” Nàng lập tức lắc đầu, bởi vì Kim Vượng nói Thiết thànhchỗ đó yêu ma quỷ quái nhiều, còn nói nàng trước thiếu một chút là chết ở chỗ đó.

Nàng quyết đoán cựtuyệt làm cho Thiết Mộc Ưng tâm lạnh, hắn từ trước đến nay trên vài kiên cườngcó thể gánh vác mọi thứ thế mà trong nháy mắt liền xụ xuống.

“Thiếtthành có rất nhiều bánh bao so với cái này còn ngon hơn nhiều, còn có người . .. .Chờ nàng trở về.” Hắn cố nén ôm nàng vào lòng, xúc động nói.

“Talại không thể suốt ngày ăn bánh bao, lại đang trong núi tu hành. Sau khi tuhành xong, muốn ăn cái gì cũng không có vấn đề.”KimPhúc nhớ Kim Vượng mỗi ngày đều nói bên tai của nàng, còn chưa có quên nha.

“Phảikhông?” Thiết Mộc Ưng đôi mắt buồn bã, cả người vô lực ngồitrên thảm.

Hắn còn có thể nói cái gì? Bọn họ nguyên bản chính làngười của hai thế giới, nàng hôm nay quyết định trở lại con đường tu hành,không hề nhiễm thế tục nhân gian, hắn nên thay nàng vui vẻ .

“Ngươibộ dáng như vậy rất khó coi, muốn ăn bánh bao sao?” Kim Phúc cười hì hì hỏi.

Thiết Mộc Ưng lắc đầu, đau lòng những lời muốn nói đềunói không được.

“Uy, ngươi còn không có nói cho ta biết ngươi vì sao biết rõ ta là Kim Phúc?”

Thiết Mộc Ưng hít một hơi thật sâu, bên tai mơhồ nghe thấy thanh âm có người tới gần, phút chốc nhìn về phía cửa ra vào nhàbạt ──

Một tóc dài phiêu dật trên vai sau khuôn mặt thiếuniên tuấn mỹ vọt tiến đến.

“ThiếtMộc Ưng, ngươi làm hại nàng còn chưa đủ thảm sao? Hiện nay xuấthiện muốn nàng sống không yên?” KimVượng tới kéo nâng Kim Phúc, lập tức liền hướng ngoại đi.

“Chậmđã.” Thiết Mộc Ưng cước bộ nhanh hơn ngăn tại trước mặt bọnhọ “Ngươi là Kim Vượng sao?”

“Đúng.” KimVượng ngẩng khuôn mặt tuyệt sắc, trừng hắn liếc.

“Oa,ta mới nháy mắt, ngươi đã đi ra trước mắt! Ngươi tu hành đã bao lâu? So với KimVượng còn lợi hại hơn rất nhiều a!” KimPhúc đến vẻ mặt sùng bái nhìnThiết Mộc Ưng.

Kim Vượng gõ đầu của nàng, tức giận nói ra: “Hắn đươngnhiên lợi hại! Bởi vì có một người ngu ngốc, đút hắn linh châu sáu trăm nămthật vất vả mới lấy được .” Kim Vượngtrừng nàng liếc.

“A,ngươi vận khí thật tốt, ta liền không có gặp qua loại ngu ngốc như vậy.” Kim Phúc đối với Thiết Mộc Ưng ha ha cười.

“Tasẽ bị ngươi tức chết!” Kim Vượng dắtnàng đi xa hơn, nhìn cũng không nhìn lại Thiết Mộc Ưng.

Thiết Mộc Ưng lần nữa ngăn trở đường đi của bọn họ,mục quang sáng ngời nhìn chằm chằm Kim Phúc .

“Tatình nguyện không cần viên linh châu này, mà hi vọng người kia trở lại bên cạnhta.” Thiết Mộc Ưng nói ra.

“Ngươilà nói thật? Ngươi nguyện ý đem linh châu nhả ra?” Kim Vượng một tay kéo cổ áo của hắn, hưng phấn mà hỏi.

“Nguyênbản cũng không phải là đồ đạc của ta, nếu như đối với nàng hữu ích…, trả lạicho nàng cũng là nên.” Thiết Mộc Ưngnhìn Kim Phúc mà nói nói.

“Cácngươi nếu như còn muốn trò chuyện, ta đây có thể ăn bánh bao nữa sao?” Kim Phúc tới hỏi.

“Đươngnhiên.” Thiết Mộc Ưng kéo tay của nàng, đem nàng dẫn tới trướcbánh bao.

Kim Phúc cười mị mị, cảm thấy hắn đối nàng thật tốt,thân thể tự nhiên tới gần, tựa như nàng cùng Kim Vượng thân thiết.

Kim Vượng liếc mắt, người ngồi ở trên mặt thảm, miệngvừa mở ra liền cằn nhằn.

“Ngươigiờ vui vẻ rồi, ta dùng nhiều ít tiên đan thần dược, trả lại cho nàng một trămnăm tu hành, tăng thêm suốt 30 ngày bế quan tu hành, mới khiến cho nàng cònsống, không nghĩ tới lại đụng phải ngươi lần nữa.” Chẳng lẽ hết thảy thật sự đều là trời định? Kim Vượngnuốt xuống một câu cuối cùng này.

“Nếuhóa thành hình người không phải hao phí khí lực sao?” Thiết Mộc Ưng còn nhớ rõ nàng mỗi lần lộ đuôi hồ lyđều là bởi vì công lực hao hết.

“Cònkhông phải tại ngươi! Ta sợ nàng khổ sở, cho nên đem đoạn trí nhớ trước đâyphong ấn, không nghĩ tới nàng bất quá mới có một chút nội lực, lại trộm biếnthành người rời Linh Sơn, ” Kim Vượng trừng hắn liếc,tiện đà lại trừng đến Kim Phúc. “Ngốc vẫn chính là ngốc a!”

Trong nội tâm nàng nhất định còn lưu luyến hắn, chonên mới như vậy vội vã biến thành người đi! Thiết Mộc Ưng cổ họng nghẹn lại,cúi đầu nhìn về phía nàng.

Kim Phúc đối với hắn cười, chỉ lo ăn bánh bao, căn bảnkhông có nghe bọn họ đang nói cái gì.

Thiết Mộc Ưng vuốt tóc của nàng, cảm thụ được nàng ấmáp, cảm giác nàng là thật sự ngồi ở bên cạnh hắn, giống như trận bi kịch kiachưa bao giờ xảy ra.

“Ngươiđừng dùng loại ánh mắt dụ dỗ người, nàng tuy nhiên biến thành người, nhưng trínhớ là bị phong ấn, cái gì cũng nhớ không nổi.”KimVượng đến đẩy ra tay của hắn, ngăn chính giữa hai người bọn họ.

“Ngươiphong ấn cái gì? Ta trước kia nhận thức hắn à. . . . . .” Kim Phúc đến vừa vặn ăn xong một bánh bao, trừng tomắt nhìn Kim Vượng , lại nhìn Thiết Mộc Ưng. “Ngươi vì cái gìthoạt nhìn thật là bộ dạng khổ sở? Hại ta cũng khó chịu.” Nàng nhăn lại lông mày, lấy tay đấm đấm ngực.

“Ta.. . . . .” Thiết Mộc Ưng kích động nghĩ muốn ôm nàng, nhưng KimVượng trực tiếp ngăn trước mặt hắn, ngăn trở hắn.

“Muộiăn bánh bao cho ta, ít lải nhải.” KimVượng dứt khoát đem cả lung bánh bao kín đáo đưa cho nàng, đem nàng đuổi tớigóc sau, mới lại nhìn về phía Thiết Mộc Ưng. “Chúng ta trở lạichuyện chính, ngươi mới vừa nói nguyện ý đem linh châu nhả ra? Ngươi không sợsau khi trả linh châu cho nàng, ngươi sẽ chết?”

“Tasẽ tử sao?” Thiết Mộc Ưng nhìn về phía Kim Phúc , thấy nàng ngâythơ nhưng hai con ngươi không quen biết, hắn trong lòng đầu tiên là đau xót,lại nghĩ tới dân chúng Thiết thành, hắn chần chờ một chút.

“Tasớm nên chết, hôm nay đem mệnh trả lại cho nàng, cũng coi như không có tiếcnuối. Nhưng là, nếu thật phải chết, có thể để cho ta trước đem Thiếtthành mọi việc xử lý thỏa đáng, ta không thể để cho dân chúng Thiết thành bởivì không chủ mà lâm vào khủng hoảng.”Thiết Mộc Ưng nói ra.

Kim Vượng hai con ngươi tươi đẹp mãnh liệt trừng mắthắn.

“Ngươilà nam nhân tốt, ta đảm bảo ngươi không chết.” Kim Vượng đến dùng sức vỗ vai của hắn, cười ha ha lên.“Cũng không phải ta giúp gì! Linh châu sau khi tiến vào trong cơ thể ngươi, sẽ chủ động vậnra nội lực bảo vệ thân thể. Nha,ngươi nếu nhả ra linh châu công lực nhất định sẽ có chút hao tổn, nhưng vẫn làsống tốt, tài giỏi hơn người.

“Nàngcó linh châu, có thể khôi phục như trước, đúng không?”ThiếtMộc Ưng nóng lòng nói, trông mong được nàng có thể nhanh chút nhớ tới chuyệncủa bọn họ

“Đúngvậy. Nàng nếu uống viên linh châu này, công lực tự nhiên so với ta cao cường,ta đối với nàng phong ấn trí nhớ cũng sẽ bị giải trừ.”

Kim Phúc thừa dịp ăn bánh bao nhìn về phía Thiết MộcƯng, thấy hắn như cũ chuyên chú nhìn nàng, liền kìm lòng không được hướng hắnlại gần.

Thiết Mộc Ưng khóe môi giương lên, cũng không thể chờđợi được mà nghĩ đi về hướng nàng.

“Chậmđã.” Kim Vượng lần nữa ngăn trở hắn, không cho là đúng nói:“Nànghồi phục trí nhớ có chỗ nào tốt? Đi theo ngươi trở lại Thiết thành, qua ba, nămmươi năm, sau đó nhìn ngươi chết, chính mình lại thống khổ mấy trăm năm?”

Thiết Mộc Ưng nhớ tới chính mình bởi vì nàng tửvong mà tâm tình khó chịu, vừa nghĩ tới nàng muốn một mình chịu đựng hết thảy,hắn cắn chặt răng, lại lộ vẻ do dự.

“Khôngbằng ngươi đem linh châu cho ta, ta lại đem một trăm năm công lực cho nàng, bảovệ thân thể nàng bình an, cũng sẽ không còn chút ít gì nhớ về quákhứ.” Kim Vượng hưng phấn mà vỗ tay, lớn tiếng nói ra.

Thiết Mộc Ưng nhìn Kim Phúc đối với con mắt vô ưu vôlự , cảm giác hơi thở khó khăn .

Làm như thế nào lựa chọn chính xác? Thật vất vả, hắnmới cùng nàng gặp lại, như thế nào cam lòng lần nữa cùng nàng chia lìa.

“Tađây đẹp sao? Ngươi nhìn ta mãi không chán sao?” Kim Phúc đẩy Kim Vượng ra, hướng trong ngực Thiết MộcƯng lao vào.

“Nàngmuốn lưu ở Linh Sơn sao?” Thiết Mộc Ưng nắmbờ vai của nàng, khản tiếng thanh hỏi.

“Đươngnhiên, Kim Vượng ở trong này a.” KimPhúc đương nhiên nói.

Thiết Mộc Ưng thân thể lay động dưới, con ngươi đennhìn chằm chằm mặt của nàng, mở to miệng muốn nói gì làm cho nàng thay đổi tâmý, nhưng mà cái gì cũng không có xuất khẩu.

Hắn có thể miễn cưỡng nàng sao? Miễn cưỡng thì như thếnào? Hắn thật sự cam lòng để cho nàng từ nay về sau mấy trăm năm đều không cóhắn bên cạnh mà bi thương sao?

“Tanguyện ý đem linh châu cho ngươi.” Hắnhàm răng khẽ cắn, nhìn về phía Kim Vượng mà nói nói.

Kim Vượng lại lần nữa đối Thiết Mộc Ưng thay đổi cáchnhìn. Nguyện ý nhả ra linh châu cứu người là một việc, nguyện ý buông tay cho Kim Phúc rời đi, mới là dứt bỏ lớn nhất. Hắn biếtrõ nhân loại, đều là ích kỷ .

“Trướckhi ta nhả Linh châu ra, có thể cho ta một chút thời gian cùng nàng một chỗkhông?” Thiết Mộc Ưng nói ra.

“Ngươinghĩ làm cái gì?” Kim Vượng phòng bị mà hỏi thăm.

“Cáigì cũng không làm, chỉ là nhìn nàng.” Hắncười khổ nói.

“Ngươiđừng vọng tưởng muốn dẫn nàng đi, coi nàng hôm nay . . . . . .”

“Tanếu thật muốn mang đi nàng, đem linh châu cho nàng chẳng phải thành. Ta nghĩnàng nếu như hồi phục trí nhớ, sẽ nguyện ý đi theo ta.” Thiết Mộc Ưng cắt đứt lời của hắn, bàn tay cầm chặttay Kim Phúc.

“Nhưvậy thì muốn làm cái gì?” Kim Phúc đến cửđộng giơ cao tay hai người đang cầm, cười hì hì hỏi.

Một màn này như đã từng quen biết làm cho Thiết Mộc Ưng tâm đau xót, càng thêm nắm chặttay của nàng.

“Chúngta đi ra ngoài đi một chút.” ThiếtMộc Ưng khàn giọng nói ra.

“Hảohảo hảo, ta ngồi buồn chết rồi, ta dẫn ngươi đi hái quả Phượng Hoàng.”

Kim Phúc nói xong, liền vội vội vàng kéo tay của hắn,như gió xoay người lao ra nhà bạt.

Mà Thiết Mộc Ưng chỉ có thể mang theo bất đắc dĩ ,theo phía sau nàng, bắt buộc chính mình không cho phép suy nghĩ ──

Cái này quả nhiên là bọn họ ở cùng nhau một ngày cuốicùng. . . . . .