Phúc Yêu

Chương 10



Một ngày nay, Kim Phúc cùng Thiết Mộc Ưng đi khắp nơitrên núi, nàng hái được một đống quả Phượng Hoàng, ăn vào miệng mỏi nhừ, mớibằng lòng ngồi nghỉ ngơi tại thảm cỏ.

Nàng ngápmột cái, hắn khom người giúp nàng kéo áo khoác Tuyết Hồ. Kim Phúc đầu vừanhấc.... Thiết Mộc Ưng quả nhiên đang nhìn nàng.

“Đó!Lại bị ta bắt được ngươi đang nhìn ta!” Kim Phúc cảm thấy bị hắnnhìn như vậy, trong nội tâm đầy ngọt ngào, như ăn mật.

“Tathích nhìn nàng.” Thiết Mộc Ưng hai tay ôm mặt nàng

“Nhưngta không thích ngươi nhìn ta như vậy, hội đau nhức.” Kim Phúc lại lấy tay nắm thành quyền, đấm đấm vào ngựcmình.

Thiết Mộc Ưng nhìn nàng, hoàn toàn không biết nên nóicái gì.

Nên nói cho nàng biết, bởi vì hắn thời gian sống cóhạn, không muốn nàng sau này con đường tu hành dài mấy trăm năm đều phải trảiqua cuộc sống không có hắn, nênhắn lựa chọn rời đi, mà sau khi rời đi, sẽ không không bao giờ trở lại LinhSơn. Dù sao mỗi ngày không gặp mặt cũng tốt, thương tổn có thể hạn chế xuốngthấp nhất.

Bởi vì tạm biệt không có ngày gặp lại, cho nên hắn hômnay mới có thể mắt cũng không chớp nhìnmãi nàng.

Đây hết thảy là thời gian cuối cùng cùng nàng vui vẻvô ưu vô tư.

Thiết Mộc Ưng lộ ra cười khổ, Kim Phúc thì bưng lấymặt của hắn, học hắn, cũng nhìn trong chốc lát.

“Khôngthú vị.” Kim Phúc há to mồm, ngáp, bất quá nàng vẫn nắm tay củahắn, không thế nào nhắm mắt lại, sợ một khi ngủ, hắn sẽ còn ở trước mắt.

“Nàngbiến thành người có mệt không?” Hắnhỏi.

“Hơimệt chút, nhưng ta không muốn biến thành hồ ly cùng một chỗ với ngươi.” Kim Phúc không chút nghĩ ngợi nói ra.

Thiết Mộc Ưng kích động ôm lấy bờ vai của nàng, cúixuống mặt thẳng bức đến trước mặt nàng.

“Nguyênlai, nàng còn nhớ rõ. . . . . .” Thanhâm của hắn run rẩy, chóp mũi khẽ chạm vào nàng.

“Nhớrõ cái gì?” Kim Phúc đến sờ sờ khuôn mặt của hắn, nhỏ giọng hỏi: “Ngươivừa muốn rơi nước mắt sao?”

Thiết Mộc Ưng nhìn nàng, nghĩ đến từ nay về sau khôngcó nàng tri kỷ làm bạn, hắn là thật sự muốn rơi lệ a.

“Takhông sao.” Hắn nói.

“Khôngcó việc gì vì sao cau mày?” Kim Phúc vuốt màyrậm của hắn, cũng học hắn nhăn lại lông mày.

“Nàngkhông phải mệt mỏi sao? Mệt liền nghỉ ngơi đi.” Thiết Mộc Ưng lồng ngực kịch liệt phập phồng , nhưnghắn bắt buộc chính mình hít một hơi thật sâu.

“Hảo.” Kim Phúc đến bên cạnh thân, trực tiếp tựa đầu trên bắpđùi của hắn gối.

“Nàng.. . . . .” Có thật là không nhớ chuyện của chúng ta? Thiết MộcƯng dùng sức mím chặt môi, không cho phép chính mình ép hỏi.

Nàng nhắm mắt lại, một tay đặt lên bụng, một tay cầmtay của hắn, cảm giác rất thỏa mãn.

“Ngươihát một bài nghe a.” Nàng hé ra một con mắt nói.

“Takhông biết.”

“Vậynói chút ít chuyện xưa cho ta nghe một chút a. Ta ngủ không được thì Kim Vượngđều làm như vậy . . . . . .” KimPhúc mở hai mắt ra, đôi mắt – mong chờ nhìn hắn.

“Tachỉ biết chiến tranh, chưa từng kể qua chuyện xưa. . . . . .”Thấynàng vẻ mặt trông mong, hắn thở dài, bàn tay che ở cặp mắt của nàng.

“Trướcđấy có một tướng quân, hắn không có thói quen cùng người khác thân cận. Mộtngày, hắn gặp phải một tiểu hồ ly, tiểu hồ ly tựa như người nhà của hắn, hắnvốn không thể hướng người ngoài tâm sự, nhưng đối với hồ ly lại nói hết. Hồ lycũng chỉ đối với hắn đặc biệt, làm bạn của hắn khi hỉ nộ ái ố. Bọn họ ở cùngnhau yêu mến, nhưng hồ ly là người tu hành, bọn họ nhất định không thể cùng mộtchỗ. . . . . .”

Thiết Mộc Ưng thanh âm vững vàng trầm thấp, bất quámới nói vài câu, Kim Phúc liền ngủ được đôi môi khẽ nhếch, phát ra tiếng ngáyđang ngủ say.

Thiết Mộc Ưng nhìn qua nàng gương mặt thỏa mãn ngủ,những chuyện xưa kia chưa nói xong tấtcả đều hóa thành nước đắng, chỉ có thể hướng trong bụng nuốt.

“Nàngđang ngủ. Ngươi đủ hài lòng, có thể đem linh châu còn cho ta đi.” Đã theo sát bọn họ cả một ngày Kim Vượng đến nhảy ra ngoài.

“Ngươilàm ồn như vậy không sợ nàng tỉnh.” Hắnnói.

“Nàngmột khi đã ngủ, ném đá mới có thể tỉnh.” Kim Vượng vừa thấy Thiết Mộc Ưng mặt mũi tràn đầykhông muốn, cảnh giới tâm lập tức nổi lên. “Ngươi đáp ứng cho talinh châu rồi, cũng đừng mơ đổi ý.”

“Hếtthảy cũng là vì tốt cho nàng, ta sẽ không đổi ý.” Thiết Mộc Ưng yên lặng nhìn Kim Vượng .

“Tốtlắm, vậy đừng lãng phí thời gian. Ngươi bây giờ ngồi xếp bằng, hai tay giốngnhư ta vậy tại bụng liên kết.” KimVượng làm cái động tác, muốn hắn đi theo học. “Nhắm mắt lại đemý niệm tập trung ở bụng của ngươi, nghĩ có một hạt châu màu đỏ tồn tại trongđó. Hít sâu một hơi, đem hít vào chìm tại bụng. . . . . .”

Thiết Mộc Ưng nhắm mắt lại, theo thanh âm hương dẫncủa Kim Vượng làm việc. Hắn cảm giác có một hơi nóng theo bụng hắn bay lên, mộtđường đốt cháy qua lồng ngực của hắn, cổ họng, hắn không tự chủ mở to miệng,nghĩ nôn ra hỏa cầu này ──

Kim Phúc đến không biết chính mình sao tỉnh lại, nhưngnàng chính là đã tỉnh.

Nàng nằm trên mặt đất, trông thấy Thiết Mộc Ưng cùngKim Vượng ngồi mặt đối mặt, Thiết Mộc Ưng đôimôi nhả ra một viên linh châu màu đỏ, vừa vặn bay ở phía trên mặt của nàng.

Kim Phúc thấy viên châu này nhìn rất quen mắt, tayliền đưa lên.

Không biết đây là vật gì? Có thể ăn được hay không?

Kim Phúc cầm hạt châu phóng tới bên môi cắn một cái ──

Kim Vượng đến vừa vặn mở mắt ra.

“Mộtchút. . . . . .”

Kim Vượng kêu to, nhưng linh châu màu đỏ Kim Phúc đãcắn xuống trong nháy mắt, liền chìm vào phần môi nàng.

Kim Phúc đến cả người bỗng dưng cảm thấy có thay đổi.

“Ách.. . . . .” Nàng ôm yết hầu, giãy dụa đứng người lên.

“Nhảra nhả ra!” Kim Vượng vọt tới bên người nàng oa oa kêu to.

“Nàngkhông sao chứ?” Thiết Mộc Ưng vội vàng nâng nàng dậy, lòng nóng nhưlửa đốt vuốt phía sau lưng nàng.

Nàng đứng trên mặt đất mãnh liệt nhảy mấy lần, thẳngđến hạt châu nuốt xuống yết hầu mới dừng lại.

“Hô.. . . . .” Nàng thở dài một hơi, cảm thấy có cổ năng lượng ấm ápdễ chịu, nàng quay quanh thân một vòng, tứ chi cùng thân toàn bộ sáng ngời lên.

“Làmsao vậy? Còn có ở đâu không thoải mái?” ThiếtMộc Ưng thấy nàng không nói, thoáng cái ôm mặt của nàng, thoáng cái vỗ phía saulưng của nàng, hận không thể đem nàng từ trong ra ngoài xem có tốt không.

Kim Phúc nhìn ThiếtMộc Ưng, trong lúc đó nhảy lên một cái, rồi bỗng dưng nhảy lên thân thể của hắn.

“ThiếtMộc Ưng, chàng đã đến rồi!” Kim Phúc đến haichân hai bên hôn hắn, hưng phấn mà kêu to.

“Nàngđã nhớ!” Thiết Mộc Ưng ôm eo của nàng, cảm giác mình bởi vì vuimừng mà muốn nổ tung.

Hắn đem mặt chôn trên tóc của nàng , dù dùng sức ôm nàngthế nào vẫn cảm giác được không đủ.

“KimPhúc , muội đem linh châu nhổ ra! Đó là của ta của ta a!”KimVượng tức giận đến đấm ngực dậm chân, vòng quanh bọn họ nhảy lên nổi giận.

“Muộikhông nhổ a! Ai kêu huynh đối với muội phong ấn, để cho muội quên hắn.” Kim Phúc đến hai tay ôm chặt cổ Thiết Mộc Ưng , trừngKim Vượng.

“Hắn là sợ nàng thương tâm.” Thiết Mộc Ưng trấn annói, hoàn toàn lý giải Kim Vượng làm như vậy là vì bảo vệ tâm tình của nàng.

“Đượcrồi, vậy huynh vươn tay ra , muội sẽ cho huynh một trăm năm công lực.” Kim Phúc mà nói.

“Khôngthèm.” Kim Vượng tức giận đến nổi đỉnh đầu bốc khói, hừ lạnhmột tiếng sau đó quay đầu đi.

“Làhuynh nói không cần…, quên đi.” KimPhúc quay đầu lại tiếp tục đánh giá Thiết Mộc Ưng, đau lòng vuốt khuôn mặt củahắn. “Làm sao chàng gầy thành như vậy? Hai gò má đều chỉ cònxương cốt . Có khỏe không? Khi đó bị nóng đã hết chưa?”

“Nànguy ta nuốt vào viên linh châu này, ta đương nhiên không có việc gì.” ThiếtMộc Ưng lại ôm nàng. “Nànglúc ấy suy yếu như vậy, hẳn là chính mình nên nuốt viên linh châu này vào .”

“Takhi đó thầm nghĩ đến, vạn nhất ta chết đi, nhiều nhất cũng chỉ có chàng cùngKim Vượng đến khóc thương. Còn nếu chàng chết, cả mọi người ở Thiếtthành sẽ khóc chết, a. . . . . .” KimPhúc đột nhiên dùng sức lắc đầu, đối với hắn phun mạnh đầu lưỡi. “Ngungốc, ta thật ngốc mà! Ta khi đó hẳn là nên nuốt viên linh châu, sauđó lại cứu chàng, như vậy chẳng phải tất cả đều vui vẻ sao?”

“Lúcấy tình huống khẩn cấp, nàng một lòng muốn cứu ta, không thể nghĩ nhiều như vậycũng là chuyện bình thường.” ThiếtMộc Ưng vuốt khuôn mặt của nàng, may mắn hết thảy đều đã là quá khứ.

Kim Phúc suy nghĩ đối với hắn cười, gò má trên bàntay hắn xoa xoa ôm ôm.

“Ngươinói chuyện làm gì khách khí như vậy, nàng ngốc cũng không phải một ngày, haingày, chuyện bình thường . Còn có, các ngươi không nên ở chỗ này chàng chàngnàng nàng, rất chướng mắt!”Kim Vượng đến giật Kim Phúc xuống,hết lần này tới lần khác nàng cả người như dính tại trên người Thiết Mộc Ưng.”Ta hối hận, cho ta mộttrăm năm công lực. . . . . . Nhanh cho ta.”

Kim Phúc nhìn KimVượng , nàng rất nhanh từ trênngười Thiết Mộc Ưng đổi sang nhảy đến trên người hắn. ( ^0^ ố ồ! Kim Phúcthú vị thật, nhảy qua nhảy lại ôm người như ôm cột = = )

“Bỏđi, làm gì vậy dính tại trên người của ta?” KimVượng kêu to, tay kéo chân nàng, chính là kéo không ra nàng.

“Huynhlà ca ca tốt nhất, cho nên muội muốn cho huynh hai trăm năm công lực.” Nàngnghiêm trang nói, đứng ở trên mặt đất. “Nếu như huynh ngày nào đó cũngtrọng thương không thể trị thì muội cũng vậy liều lĩnh cứu huynh . . . . . .”

“Phi,còn lâu ta mới rủi ro!” Kim Vượng hét lớn mộttiếng, ác trừng nàng liếc. “Muội tên ngu ngốc này, muội giữlại mấy trăm năm công lực bên người này, hắn tùy tiện sẽ chết già,như vậy có cái gì ý nghĩa. . . . . .”

Kim Phúc nhăn lại lông mày đi đến bên người Thiết MộcƯng, cầm tay của hắn.

“Tatu hành mấy trăm năm, cũng không biết tu hành có ý nghĩa gì. Hôm nayta muốn ở bên cạnh chàng, tại sao phải cần có ý nghĩa gì?”KimPhúc dẹp miệng hỏi, hay là không muốn hiểu rõ vấn đề này.

Nàng chỉ biết là Thiết Mộc Ưng nhất định phải ở cùngnàng mới có thể vui vẻ, cho nên nàng như thế nào đều muốn bên hắn.

“Muộingốc đến không thể cứu chữa! Người có thể so với chúng ta chết sớm, nếu hắnchết, muội cũng sẽ thương tâm đến chết, cuộc sống như thế có cái gìđáng giá lưu luyến? !” Kim Vượng rống tonói.

“Taquên chàng là người, người rất nhanh tử. . . . . .” Kim Phúc ngửa đầu nhìn Thiết Mộc Ưng, nước mắt liềnrớt xuống.

Nếu như nàng liền cùng hắn tách ra nửa khắc cũng khôngnguyện ý, thế nào có thể nhìn hắn tại trước mặt nàng chết đi

“Takhông cần chàng phải chết.” Nàng oa oa khóclớn tiếng, sửa người tiến trong ngực của hắn.

“Làngười khó tránh khỏi cái chết.” ThiếtMộc Ưng lau nước mắt của nàng, cái gì cũng không nói, chỉ là tùy vào quyết địnhcủa nàng.

“Chànghi vọng ta ở lại bên cạnh chàng sao?” Nàngđỏ vành mắt ngửa đầu nhìn hắn, trong đầu hỗn độn một mảnh.

“Tachỉ hi vọng nàng vui vẻ.” Hắn ngóng nhìnnàng, nói nhỏ.

Nàng đem mặt vùi vào trong bộ ngực của hắn, đột nhiêntrong lúc đó hết thảy đều có đáp án.

Hắn vì dân chúng Thiết thành, có thể không để ý chínhmình, vì nàng, có thể chịu được cô đơn. Hắn không thay chính hắn nghĩ nhiều,làm sao lại không ai thay hắn suy nghĩ một chút.

Coi như là làm bạn hắn cả đời, cuối cùng muốn nhìn hắnmất đi, nhưng nàng hi vọng mỗi một ngày trước khi hắn rời đi nhân thế , đều cóthể bởi vì có nàng làm bạn mà không có gì tiếc nuối.

“Mặckệ, ta muốn với chàng cùng một chỗ! Chàng chết, ta phụ trách nhặt xác, mang thithể chàng trở lại Linh Sơn theo giúp ta tu hành!” Kim Phúc đến vỗ ngực, một bên khóc lớn một bên lớntiếng nói.

Thiết Mộc Ưng phút chốc đem mặt vùi sâu vào cổcủa nàng, gương mặt kích động hiện hồng, nghẹn ngào đến nói không ra lời.

Cái gì mà hạ quyết tâm, cái gì mà chỉ cần nàng hạnhphúc hắn ngay cả lời như vậy cũng không thể nói ra, hắn muốn vì chính mình íchkỷ một lần, hắn hi vọng nàng lưu lại cùng hắn cả một đời.

Chỉ là, hi vọng này vừa đang định muốn nói ra…, nàngđã thay hắn nói ra khỏi miệng. . . . . .

“Ha,Muội thông minh quá! Đợi đến lúc muội thay hắn nhặt xác thì vẫn giữ bộ dạnghiện nay, nhất định sẽ bị người Thiết thành gọi yêu nữ không già,cho dù muốn lưu ở trong thành, cũng không còn người dung túng muội.” Kim Vượng không khách khí nói ra.

“Nànglà thật nguyện ý chịu được sự cô tịch sau khi ta rời đi? Thật có thể chịu đượccư dân Thiết thành đối nàng khó hiểu khi thấy dung nhan trẻ mãi của nàng. . . ..” Thiết Mộc Ưng nắm chặt tay của Kim Phúc, dù có vạnđiều không muốn, nhưng vẫn là bắt nàng chấp nhận sự thật này.

Kim Phúc phiền não nhăn lại lông mày, thành thật nói: “Như thế nàocòn có nhiều chuyện như vậy a? Ai!”

Nàng đem mặt tựa ở trên cổ Thiết Mộc Ưng, nhưng thoáng cái liền hưng phấn mà ngẩng đầu đối vớiKim Vượng đến hét lên: “Muội nhớ được chúng ta không phải có mộtthuật pháp, có thể bỏ qua việc tu hành, biến thành người chính thức ?”

“Chúngta đã tu thành yêu, tránh kiếp luân hồi, người sống bất quá bảy, tám mươi tuổi,chẳng những phải trải qua giai đoạn sinh lão bệnh tử, còn muốn một lần nữa luânhồi. Muội vì Thiết Mộc Ưng như vậy chịu một cái đoản mệnh đáng giá sao?” Kim Vượng tức giận đến cầm lấy đá trên mặt đất némnàng, xoay người phẩy tay áo bỏ đi.

“KimVượng làm gì tức giận như vậy?” Nàngcau mày, mơ hồ hỏi .

“Nànglà thật muốn làm người bình thường, không tu hành nữa?”ThiếtMộc Ưng nghiêm túc nhìn nàng

“Làmgì vậy lại hỏi? Ta chính là một mực không rõ ràng lắm tu hành là vì cái gì, chonên Kim Vượng mới có thể cầm bánh bao dụ dỗ ta tu hành.” Nàng sau khi suy nghĩ một chút, còn nói thêm: “Đươngnhiên, khi pháp lực gia tăng, sẽ cảm thấy chính mình rất lợi hại.”

“Nhưvậy nàng theo ta trở lại Thiết thành là vì cái gì?” Hắn cầm thật chặt tay của nàng, không cho nàng có một chút trốn tránh.

“Tanghĩ muốn chàng vui vẻ.” Kim Phúc đếnkhông chút do dự nói ra.

Thiết Mộc Ưng cảm giác có nước mắt muốn tràn mi, hắnxóa đi viên lệ này, tự nói với mình sau này nhất định phải gấp bội yêu thươngsủng nàng.

“Nếulà các cư dân Thiết thành đối với hồ ly không thể chấp nhận, nàng cũng có thểnhịn sao?”

“Làmgì nhịn a, ta nói Kim Vượng giúp ta biến thành người thật sự, chẳng phải đượcrồi sao.” Kim Phúc đã nghĩ đến thì nhất định phải làm được, lậptức lôi kéo hắn hướng Linh Sơn trước mặt đi.

Nàng hôm nay có nhiều hơn mấy trăm năm công lực, bướcđi trên đường tới như bay.

Thiết Mộc Ưng bị nàng kéo ở sau người, bất quá đi mộtbước khoảng cách xa, khuôn mặt cũng vì chạynhư bay mà bị nhánh cây cắt qua gây vết thương chồng chất.

Hưng phấn nàng không có phát hiện, luôn oa a oa a lờinói.

Mà Thiết Mộc Ưng chẳng những không giận nàng mơ hồ,ngược lại là cười ngây ngô nhìn xem bóng lưng của nàng, dù sao nàng nhớ lại hắnrồi, còn có chuyện gì so với bây giờ còn vui hơn?

Ha ha ha ha ha ha ha ha. . . . . .