Phúc Nữ Nhà Nông

Chương 67: Cảnh cáo



Mãn Bảo vui vẻ trả lời, còn nói, "Mấy đứa Đại Nha cũng học chữ rất nhanh, bây giờ đã biết viết tên huyện, tên thôn chúng ta và tên của mình."

Tiền thị gật đầu, cười nói: "Vậy con dạy bọn nó nhiều chút, không cần học mấy cái thơ từ ca phú, chỉ cần nhận được ít mặt chữ là được. Chủ yếu dạy số ấy, biết tính toán mới là quan trọng nhất."

Tiền thị tự cũng có kinh nghiệm của mình, có thể biết chữ tất nhiên là tốt, không học được, cũng nên học mấy phép tính, ít nhất ra ngoài mua đồ không bị người ta lừa.

Mãn Bảo tỏ vẻ bé sẽ dạy hết cho bọn họ.

Tiền thị liền xoa đầu bé, khuyến khích bé chăm chỉ học tập, "Con đừng nhọc lòng chuyện trong nhà, thân thể của mẹ cũng khá hơn nhiều rồi, con chỉ cần khỏe mạnh nhanh lớn là được."

Mãn Bảo không quá hiểu tại sao mẫu thân lại nói vậy, nhưng vẫn vui vẻ gật đầu.

Tiền thị liền nói: "Được rồi, ngũ ca con mua gà về rồi đấy, con đi gặp đi."

Lúc này Mãn Bảo mới hiểu vì sao mẹ bé lại nói mấy lời này, bé nghịch ngợm ôm lấy vai bà nói: "Mẹ, con khỏe mạnh, mẹ cũng phải khỏe mạnh nha."

Sau đó nhảy đi xem gà của bé.

Bên trong góc chuồng gà có hai cái lồng gà, Mãn Bảo chạy tới, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã thấy hai lồng gà này, vừa nhìn đã thấy kinh sợ.

Trong hai lồng gà đều có một con gà, lồng gà xa nhau, nhưng chúng nó đều có một dáng vẻ, lông tóc xơ xác, trên người có rất nhiều nhát mổ đang chảy máu. Mãn Bảo vừa nhảy tới đây, chúng nó giật mình kinh hãi rụt cổ, thân mình run run, rụt đến nỗi làm như Mãn Bảo chính là ác bá vậy.

Mãn Bảo ngồi xổm trước lồng gà nhìn gà, dáng vẻ của chúng nó thật sự quá quen thuộc, bé nhìn hai con gà một cái, chạy đi tìm ngũ ca bé.

Chu ngũ lang đang ngồi đếm tiền, hôm nay không bán được hết lẵng hoa mang đi, cho nên tiền kiếm được ít hơn hai ngày trước một ít.

Hắn đếm một lần, viết lên mảnh vở nhỏ của mình, sau đó đẩy cho Mãn Bảo đếm.

Mãn Bảo tạm thời không quan tâm đến tiền, hỏi: "Ngũ ca, huynh đi tìm người chọi gà mua gà à?"

"Đúng vậy," Chu ngũ lang nói một cách đương nhiên: "Không phải muội nói mua gà về mẹ toàn tiếc không nỡ ăn à? Ta cảm thấy mua gà mái không đẻ trứng cũng chẳng có tác dụng đâu, bởi vì giờ nó không đẻ trứng, cứ nuôi thêm chút là lại có thể đẻ, kết quả mẹ vẫn sẽ không nỡ ăn. Cho nên ta liền đi mua gà chọi, chúng nó đều thành ra như vậy, có nuôi nữa cũng không sống nổi, không bằng mổ ra ăn."

Chu ngũ lang lè lưỡi với bé: "Còn rẻ nữa, tiền mua một con gà có thể mua hai con." .

||||| Truyện đề cử: Đêm Ngày Sủng Nịnh |||||

Mãn Bảo không khỏi dựng ngón tay cái với hắn, "Ngũ ca thật thông minh."

Bé nuốt nước miếng hỏi, "Vậy sao tối nay không giết một con?"

"Mẹ nói muộn quá rồi, cơm tối đã chuẩn bị xong, để ngày mai mổ." Chu ngũ lang thở dài, "Mẹ nói, lần sau nếu ta còn giúp muội tiêu tiền lung tung, thì sẽ không cho ta lên huyện thành nữa. Mãn Bảo, về sau chuyện như mua gà muội vẫn nên tìm người khác đi."

Mãn Bảo hừ hừ nói: "Huynh không giúp ta, ta sẽ mua ở trong thôn."

Bé đảo con ngươi, cười nói: "Ta đã có cách."

Chu tứ lang tò mò hỏi: "Cách gì?"

"Ta không nói cho huynh." Mãn Bảo cúi đầu đếm tiền, không chỉ tính ra được khoản riêng của bọn họ, còn tính cả phần tiền công nộp lên, sau khi chia tiền cho mọi người thì ghi sổ.

Chu ngũ lang hâm mộ không thôi, "Mãn Bảo à, rốt cuộc đầu muội lớn lên kiểu gì vậy, sao ta học lâu như vậy vẫn tính không rõ khoản nộp lên chứ."

Mãn Bảo nói: "Cần cù bù thông minh, sau này huynh không có việc gì thì tự mình nghĩ ra hai số để tính, dần dần sẽ biết."

Khoa Khoa nói, đây là tính nhẩm, có thể rèn luyện đại não và tư duy logic, đơn giản mà nói, chính là có thể cho người thông minh trở nên càng thông minh, người ngốc sẽ không còn ngốc như vậy, thậm chí là trở nên thông minh hơn.

Mãn Bảo khi còn nhỏ không có thứ gì để chơi, thích nhất là chơi trò này với Khoa Khoa.

Bé đố Khoa Khoa, sau đó Khoa Khoa đố lại bé.

Cho nên bé mới là người tính số giỏi nhất trong nhà này.

Mãn Bảo nhớ kỹ số tiền, lại cất kỹ tiền mà mọi người đưa cho bé bảo quản, lâm thời tạo một cái đề cho mọi người, để cho bọn họ tự mình tính chơi.

Cộng trừ hai chữ số, ngay đến Chu tứ lang cũng không kìm được đổ mồ hôi trán, Mãn Bảo dạy bọn họ, "Đếm bằng tay trước, nếu không đếm đủ thì đếm ngón chân, tính đủ nhiều, sau này không cần đếm ngón tay cũng làm được."

"Nhưng nếu cộng cả ngón tay lẫn ngón chân vẫn không đủ thì sao?"

"Vậy thì đếm của người khác?" Mãn Bảo nói một cách đương nhiên: "Ta cũng thường xuyên mượn ngón tay và ngón chân của cha để đếm, mấy đứa xem, bây giờ ta đã không cần mượn ngón tay và ngón chân của ông ấy đếm nữa."

Đám huynh đệ con cháu đều sợ ngây người, không nghĩ tới cha (ông) bọn họ còn bị muội út (cô nhỏ) mượn ngón tay ngón chân.

Lúc ăn cơm tối, Chu lão đầu liền cảm thấy ánh mắt của lão tứ lão ngũ lão lục và đám cháu trai cháu gái nhìn ông kỳ kỳ, không khỏi sờ mặt, hỏi: "Trên mặt ta dính cơm à?"

Đám người nhìn trộm lập tức lắc đầu, chột dạ cúi đầu ăn cơm.

Mãn Bảo không hề có cảm giác với việc này, còn đang nỗ lực cắm đầu vào bát và cơm, khẩu vị của bé tốt, vẫn luôn ăn rất nhiều. Tiền thị sẽ kìm chế lượng cơm tối của đám cháu trai cháu gái, lại không nỡ để con gái nhỏ đói bụng, vẫn luôn để bé ăn cơm no.

Mãn Bảo biết không thể lãng phí đồ ăn, vét sạch hạt cơm cuối cùng trong bát, đặt bát xuống liền ngoan ngoãn nói: "Mẹ, con ăn no rồi."

Tiền thị thoáng nhìn ra ngoài, thấy trời vẫn còn sáng, để cho bé đi dạy chữ cho đám Đại Đầu.

Một đám trẻ con chạy vù vù ra ngoài sân, vừa chơi đùa vừa học chữ, mãi đến lúc ánh mặt trời hoàn toàn biến mất, trời sắp tối hẳn, lúc này mọi người mới không học nữa, lại bắt đầu rung đùi ngồi đọc <Thiên Tự Văn> Mãn Bảo dạy bọn họ.

Tiếng đọc sách lanh lảnh nơi này truyền ra ngoài thôn, có người nhìn thoáng qua nhà họ Chu, hâm mộ nói: "Nhà Chu Kim là muốn ra người đọc sách đây mà."

"Thôi dẹp đi, chỉ là một đứa trẻ con dạy hai câu thơ, có nhận được mặt chữ hay không còn không chắc đâu. Nếu có thể dễ dàng trở thành người đọc sách như vậy, thiên hạ này chẳng phải là toàn người đọc sách ư."

"Ngươi thì biết gì? Chỉ cần nhận được chữ, lại biết tính, vào trong huyện cũng có thể đi làm thu chi. Ngươi cứ nhìn đi, nếu con gái nhà bọn họ có thể đi học ở trường học bảy tám năm, dạy những thứ học được cho đám huynh đệ và cháu trai nàng, không đến mười năm, nhà bọn họ sẽ chẳng còn như nhà chúng đâu."

Hắn thở dài, "Một đứa con gái giỏi như vậy, sao lại đầu thai ở nhà bọn họ chứ?"

Vừa nói vừa dùng ánh mắt chê bai nhìn vợ của hắn, vợ của hắn không phục lắm, bóp eo nói: "Ngươi cũng không nhìn xem cha người ta là ai, là ta không biết sinh ư? Là giống nhà ngươi không tốt thì có."

Con trẻ nhà bọn họ tò mò nhìn cha mẹ, hai vợ chồng đang định cãi nhau, người già ngồi phía trên liền gõ cái tẩu thuốc lên bàn: "Nói lung tung gì thế, đó là con cháu nhà họ Chu, mấy trăm năm mới ra được hai hạt giống tốt, còn không cho phép nhà người ta có triển vọng sao?"

Con dâu ông không tiện nói, chỉ có thể mắng con trai mình, "Ngậm chặt cái mồm của ngươi đi, đừng có ở ngoài hô hô nháo nháo, nếu để ta nghe được câu gì không dễ nghe......"

Con của hắn cúi đầu, biết điều vâng một tiếng.