Phúc Nữ Nhà Nông

Chương 282: Đi con đường hắn ghét



Chu lão đầu nhìn lúa mạch ngoài ruộng, phát hiện còn chưa đủ chín, tính thử thời gian rồi nói: "Chắc ba bốn ngày nữa là có thể thu hoạch."

Chu tứ lang nghe thế, lập tức bất chấp tất cả để nằm xuống giường dưỡng thương, một khi đã vào thu hoạch thì chắc phải bận hai tháng mới xong.

Tuy rằng đã chạy đến thôn Đại Lê châm ngòi ly gián một phen, nhưng trước mắt nhà họ Giả cũng không phải chịu bất cứ thương tổn thực tế gì.

Vết thương của hắn cũng không thể nhận không thế được.

Chu tứ lang lòng dạ hẹp hòi đỡ eo định đến thôn Đại Lê xem trò hay, Mãn Bảo không nhịn được nói: "Tứ ca, huynh không sợ bị đánh nữa hả? Đó là địa bàn của người khác mà."

Chu tứ lang hừ nói: "Ta sợ gì chứ, nhà tứ tậu muội cũng ở bên đó."

"Nhưng nhà họ Giả có nhiều huynh đệ, tứ tẩu chỉ có mỗi một ca ca," Mãn Bảo rất rành kịch bản này, vì bé có sáu người anh trai, thế nên từ nhỏ đã không có ai dám bắt nạt bé: "Huynh mà bị đánh, cách xa như vậy, chúng ta không cứu được huynh đâu."

Chu tứ lang lập tức chần chừ.

Mãn Bảo cười hì hì, "Tứ ca, những người lưu danh ngàn đời đều phải co được dãn được, trong sách còn có một câu là quân tử báo thù, mười năm chưa muộn. Sao huynh cứ phải vội vã đi báo thù hôm nay chứ?"

Chu tứ lang kinh ngạc đến nỗi hai mắt trợn tròn, "Không phải chứ, phải đợi mười năm à, mười năm sau đến ta còn không nhớ được thù này, ta còn đi báo kiểu gì?"

Mãn Bảo ngẫm thấy cũng đúng, hình như mười năm lâu lắm, "Nhưng huynh cũng không thể tới cửa nhà người ta đánh nhau mà, đây không phải là đi tìm chết sao?"

"Hắn đi tìm chết đấy," Phương thị đứng cạnh không nhịn được nói: "Cha mẹ thương hắn, không gọi hắn đi ra ngoài làm việc, kết quả hắn nằm trên giường chưa được nửa ngày đã kêu nhàm chán. Trước kia bận thì hắn lại lười, bây giờ cho hắn nghỉ ngơi, hắn lại muốn hô mưa gọi gió, đây không phải là tìm chết thì là gì?"

Chu tứ lang hừ hừ, nằm sấp không nói chuyện.

Chính là vì được nằm trong nhà nghỉ ngơi, hắn mới cảm thấy mông và phía sau lưng như thể càng ngày càng đau, cục tức này càng không nuốt xuống được.

Mãn Bảo lại không quá muốn ca ca nhà mình dậy lại xung đột với người khác, châm ngòi ly gián không sao, nhưng nếu đã đánh nhau thì là không tốt rồi.

Tuy rằng bé chưa từng thấy bọn họ đánh nhau với người khác trong thôn, nhưng cũng thấy bọn họ đánh nhau với ba người xấu lần trước rồi, hẳn là cũng không khác nhau lắm.

Lần trước đại ca bị thương nặng như vậy, nhị ca tam ca và tứ ca cũng bị đánh không nhẹ, cho nên nếu không có việc gì thì tốt nhất là đừng đánh nhau.

Đã đau, còn phí tiền, làm chậm trễ thời gian làm việc nữa.

Mãn Bảo cảm thấy, báo thù có thể dùng cách thức ôn hòa hơn, ví dụ như, đối phương càng không muốn bọn họ làm gì, thì bọn họ càng phải làm cái đó.

Vậy phải quay lại vấn đề ban đầu, vì sao bọn họ lại đuổi bọn Chu tứ lang?



Còn không phải là vì bọn họ có thể kiếm tiền từ Chúng Sơn sao.

Mãn Bảo đảo con ngươi, nói: "Tứ ca, chúng ta lên Chúng Sơn tìm nấm dại, hái hết nấm trong núi bọn họ đi."

"Ngày hôm qua trời không mưa, hôm nay cũng không mưa, sao có thể có nấm được? Có cũng không ăn được."

"Vậy chúng ta đi tìm phục linh."

Tinh thần Chu tứ lang rung lên, hỏi: "Muội xác định phục linh mọc trên gốc cây tùng rồi hả? Thế nhưng ta và lão ngũ đã tìm thử toàn bộ gốc cây tùng trên Chúng Sơn một lượt rồi, cũng không tìm được một gốc."

"Chưa xác định."

Chu tứ lang: "..."

"Nhưng mà, đa số các cây sẽ mọc ở dưới rễ cây tùng," tuy rằng bên chỗ Bách Khoa Quán còn chưa ra đề mục, nhưng Mãn Bảo đã thử tìm sách trong thư phòng nhà họ Bạch, cũng hỏi cả Trang tiên sinh, xác định người thời nay đều cho rằng phục linh là tinh hoa của cây tùng.

Nếu đã là tinh hoa của cây tùng, vậy chứng tỏ mấy cây bọn họ hái được đều là dưới cây tùng, cho nên Mãn Bảo quyết định lần này không đi tìm gốc cây tùng nữa, mà đi tìm cây tùng trong rừng.

Mà bé còn có Khoa Khoa hỗ trợ.

Khoa Khoa rà quét thực vật vô cùng giỏi, đặc biệt là phục linh nó đã ghi lại, trong dữ liệu có số liệu của phục linh, quét một chút, phạm vi trăm mét, khụ khụ, tuy rằng kém hơn phạm vi trăm dặm rất nhiều, nhưng dù sao cũng hơn hẳn đôi mắt của bọn họ, không phải sao?

Ở trong rừng, bọn họ cũng chỉ có thể nhìn được những thứ ở trước mắt mà thôi.

Vừa lúc Mãn Bảo mới tan học về, bé ra bên ngoài nhìn sắc trời rồi nói: "Tứ ca, bây giờ chúng ta đi luôn đi, sau đó bảo đại tẩu để lại cơm tối, muộn chút chúng ta trở về ăn sau."

Chu tứ lang không có gì ý kiến, chẳng qua, "Muội làm xong bài tập rồi hả?"

Đây chính chuyện lớn, nếu mà để cha mẹ biết hắn đưa Mãn Bảo chưa làm xong bài tập ra ngoài chơi, thì chắc chắn bọn sẽ đánh hắn.

Mãn Bảo nói: "Hôm nay tiên sinh tuyệt lắm, không giao bài tập viết, chỉ bảo bọn muội học thuộc bài thôi."

Mãn Bảo tự tin nói: "Học thuộc thì chờ đến tối muội về học cũng được."

"Mẹ không cho muội đọc sách dưới đèn, hại mắt, cha còn keo kiệt như vậy, chắc chắn ông ấy sẽ không nỡ thắp đèn dầu đâu."

Mãn Bảo nói: "Không sao, muội đã thuộc rồi, chỉ còn mấy chỗ hơi vấp thôi, không đọc sách cũng được."

Cùng lắm thì nhét sách vào trong chỗ của Khoa Khoa, rồi ngồi trong đó đọc sách là được.



Chu tứ lang bị thuyết phục.

Vì thế hắn không nằm sấp nữa, dứt khoát bò dậy đi ra ngoài cùng Mãn Bảo.

Người trong nhà đều đi ra ngoài hết rồi, có rất nhiều ruộng đang thoát nước, ruộng thoát hết nước thì chỉ tầm hai mươi ngày nữa là gặt được lúa rồi.

Người thì đi chăm bón rau ở vịnh nhỏ bên kia, người thì đi xới ụ phân.

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||

Bây giờ ụ phân nhà bọn họ đã chuẩn bị xong, chỉ cần chờ nó lên men hủ hóa. Nhưng vì sợ nhiệt độ quá cao, nên cứ cách một đoạn thời gian bọn họ đều phải xới lại một lần.

Còn đám Chu ngũ lang tuổi nhỏ thì rồng rắn xuống ruộng bắt sâu cho gà ăn.

Bởi vì lúc trước lũ lụt, nên dưới ruộng có rất nhiều sâu bọ, mà trong nhà lại nuôi nhiều gà, người cũng đông, nên Tiền thị dứt khoát để cho bọn họ đi bắt hết sâu về.

Nếu gà ăn được luôn thì để cho chúng nó ăn, nếu tạm thời ăn không vô thì đun nước nấu qua một lần, phơi khô rồi cất đi, trong khoảng thời gian đó lấy lá cải cho gà ăn.

Hiệu quả khá tốt, ít nhất là đa số gà mái đều có xu thế duy trì năng suất mỗi ngày đẻ một quả trứng.

Nhưng có nhiều sâu hơn nữa thì từng đấy gà cũng chỉ ăn tầm mười ngày là hết, cho nên trong nhà lại khôi phục lại công cuộc bắt sâu hằng ngày.

Đội nắng xuống ruộng bắt sâu cũng không phải là trải nghiệm gì tốt, ít nhất là Chu tứ lang rất không muốn đi, cho nên cha già vừa nhả cho hắn ở nhà tạm nghỉ thì hắn lập tức giả chết, tình nguyện mạo hiểm đến thôn Đại Lê châm ngòi ly gián cũng không muốn đến làm mấy việc không nặng này.

Chẳng qua bây giờ hắn lại tung tăng nhảy nhót rồi.

Hai anh em cũng không gọi người khác, vác một cái sọt và một cái cuốc đi về hướng cửa thôn.

Mãn Bảo lấy túi của mình, còn mang theo một ống trúc đựng nước, đương nhiên, nước sẽ đặt ở trong sọt của Chu tứ lang.

Chu tứ lang vác cuốc bên vai trái, tay phải nắm chặt lấy tay Mãn Bảo, dặn lại lần nữa, "Muội phải đi theo ta, không được chạy lung tung, biết chưa? Như lần trước.."

"Lần trước là các huynh chạy lung tung bỏ quên muội mà."

".. Được rồi, nhưng bất kể là xảy ra chuyện gì, muội cũng không được chạy lung tung, nếu ta có việc rời đi, muội cứ ngồi im tại chỗ chờ ta, biết chưa?"

"Nếu sói đến thì sao ạ?"

"Gì mà sói đến," Chu tứ lang không nhịn được nói: "Chúng Sơn làm gì có sói?"