Phúc Nữ Nhà Nông

Chương 257: Ơ



Giờ đã sắp đến chạng vạng rồi, Mãn Bảo có thể tìm được nấm mới là lạ đó.

Mấy đường núi chung quanh thôn Thất Lí đều không quá sâu, bất kể là người lớn hay trẻ em, đều sẽ không đi quá các con đường mà người xưa khai phá để vào sâu hơn.

Cũng không phải là bọn họ quá an phận, mà là càng đi sâu vào trong, bụi gai bụi cỏ sẽ càng rậm rạp, rắn và côn trùng cũng càng nhiều, đường không dễ đi, đi sâu vào trong, chưa biết có thể tìm được gì không, nhưng trên tay và trên mặt sẽ bị vô số vết xước.

Dãy núi hướng Tây Bắc thôn Thất Lí có vẻ tốt hơn một chút, bên đó cây cối khá thưa, lại còn cao, kiểu rừng như vậy sẽ ít bụi gai và dây leo hơn.

Chẳng qua dãy bên đó mọi người cũng không quá muốn vào, bởi vì nghe kể bên đó không chỉ có sói, còn có lợn rừng và hổ, đứa trẻ nào không nghe lời đi lên núi đó, sẽ bị bọn chúng tha đi.

Đáng thương lắm.

Mãn Bảo mới bắt đầu ra ngoài chơi từ mấy năm gần đây, tất nhiên là Đại Đầu Đại Nha dẫn bé đi chỗ nào, thì bé sẽ theo thói quen đi chỗ đó.

Mà Đại Đầu là do Chu ngũ lang và Chu lục lang dẫn đi chơi, hai huynh đệ này trước kia được Chu tứ lang dẫn đi chơi, đến nỗi Chu tứ lang..

Được rồi, hắn cũng không chơi ở núi bên đó.

Mãn Bảo kéo sọt tre, tung ta tung tăng chạy đến phía dưới chân núi.

Đại Đầu Đại Nha đã nhặt được đầy một sọt tre, đang cùng nhau nâng nó xuống.

Chỗ này toàn là lá cây, còn phần lớn là lá khô, không nặng chút nào, Đại Nha nhìn thấy Mãn Bảo, lập tức bỏ sọt tre cho anh bé, chạy tới đón Mãn Bảo, "Cô nhỏ, để ta dẫn người lên núi."

Mãn Bảo cũng không tới đây vì lá khô, bé đến để tìm nấm rơm, bởi vậy hỏi, "Các cháu có tìm thấy nấm rơm không?"

"Tìm thấy ạ, tứ thúc tìm được nhiều lắm, không phải buổi sáng đã mang về nhà rồi sao?"

"Ta muốn tìm nữa." Chỗ kia cũng đâu phải do bé tự tìm, không thú vị.

Khoa Khoa: ".. Ký chủ, ta không ngại chỗ đó không phải do ngươi tìm, ngươi chỉ cần ghi một cây vào là được."

Mãn Bảo từ chối, "Không được, ta nhất định phải tự mình tìm được cái loại nấm rơm ngươi nói, ta muốn ghi lại thứ mình tự tìm được."

Khoa Khoa rất bất đắc dĩ.

Tuy rằng Đại Nha cảm thấy bây giờ rất khó tìm được nữa, nhưng cũng vỗ ngực tỏ vẻ sẽ hỗ trợ, đến nỗi cái sọt tre chứa đầy lá khô kia, bé để ca ca bé tự mình kéo về, dù sao cũng đã đến chân núi rồi, ụ phân nhà bọn họ cách chỗ này cũng không quá xa.



Đại Nha giúp cô nhỏ nâng cái sọt tre kia lên, cùng bé đi vào trong núi.

Đại Đầu đứng ở nơi xa, cạn lời nhìn hai bé đi khuất.

Cậu thở dài một hơi như người lớn, tự mình kéo sọt tre về.

Đến nỗi sọt tre có thể bị hỏng hay không, kệ nó chứ, hỏng rồi thì bảo nhị thúc làm lại cái khác thôi.

Trong rừng có không ít trẻ con, tuy rằng tối hôm qua có mưa, nhưng ở trong rừng đã khá khô ráo, dù sao bây giờ cũng là giữa mùa hè, mặt đất bên ngoài đã khô từ lâu rồi, cũng chỉ có nơi đây có rừng cây, hơi nước bốc hơi chậm, cho nên Mãn Bảo mới có thể nhìn thấy có chỗ đất còn hơi ẩm ướt.

Đại Nha dẫn bé đi tìm nấm rơm.

Nhưng cả một mảnh này, buổi sáng mọi người đã tìm hết rồi, khả năng bị sót là rất nhỏ.

Mãn Bảo tìm hồi lâu, đừng nói nấm rơm, ngay cả một ít nấm độc không ăn được cũng không tìm thấy.

Mãn Bảo ưu thương thở dài một hơi, phất tay nói: "Thôi, chờ bao giờ ta nghỉ tắm gội thì đến tìm sau đi."

Xem ra đại tẩu nói đúng, muốn tìm nấm phải đến sớm, đi lúc chạng vạng đúng là đến cả cái bóng cũng không thấy.

Nhưng bé còn phải đi học, cũng chỉ có buổi sáng ngày nghỉ tắm gội mới có thể lên núi thôi.

Từ bỏ việc tìm kiếm nấm rơm, Mãn Bảo lúc lắc đầu nhỏ, bắt đầu nhặt lá khô vào sọt tre của bé.

Trước giờ bé đều nhặt rất cẩn thận, không để lỡ một chiếc lá khô trên đất nào, có đôi khi thấy bùn đất đen sì, còn bứt một cái lá to bên cạnh xuống, xúc hết chỗ bùn đất này vào sọt tre.

Đại Nha thấy thế thì không muốn chung nhóm với bé nữa, nói: "Như vậy khó nâng về lắm, cô nhỏ, ta không cùng nhóm với người nữa đâu."

Mãn Bảo nói: "Sợ cái gì, lát nữa để mấy người tứ ca nâng về là được."

Đại Nha nghĩ thấy cũng đúng, bé không sai sử được đám tứ thúc, nhưng chắc chắn cô nhỏ có thể sai được, vì thế bé cũng vui vẻ bốc bùn đất vào sọt tre, vì để cho bùn đất không bị rơi ra, bé còn tỉ mỉ lấy lá cây lấp bốn phía sọt tre lại..

Mãn Bảo vun đến nỗi sọt tre không nhúc nhích được, dứt khoát từ bỏ nó, cầm một cành khô đảo hết lá rụng và bùn đất vào nhau, tí nữa bảo bọn tứ ca khiêng về là được.

Mãn Bảo cứ thế mà làm, chỗ nào nhiều lá khô, chỗ nào đất tốt thì bé chạy đến chỗ đó, chỉ lát sau đã cùng Đại Nha đi một khoảng khá xa.

Thật ra Đại Nha vẫn luôn để ý bé, dù sao cả khu này đều có người, chỉ cần có người ở trong tầm mắt là được, mà mấy đứa trẻ chơi khá thân với Đại Nha trong thôn cũng chạy đến chỗ Đại Nha chơi đùa.

Mấy bé đều xấp xỉ tuổi Đại Nha, rất ít khi chơi với Mãn Bảo, hơn nữa cô nhỏ của Đại Nha trong mắt các bé rất không giống người bình thường, các bé đều thấy hơi sợ.



Cho nên chỉ dám đứng xa xa nhìn bé, nhỏ giọng hỏi Đại Nha, "Sao cô nhỏ của ngươi cũng phải làm mấy việc này?"

Đại Nha tò mò hỏi, "Tại sao cô nhỏ của ta lại không thể làm mấy việc này?"

"Bà nội ta nói cô nhỏ nhà ngươi là bảo bối cục cưng, em trai ta cũng là bảo bối cục cưng, hắn chẳng cần phải làm mấy việc như này."

Đại Nha nghiêng đầu nghĩ ngợi, nói: "Bà nội ta chưa từng nói như vậy, bà nội và mẹ ta chỉ bảo chúng ta không được dẫn cô nhỏ đến mấy chỗ nguy hiểm, chứ chưa từng nói cô nhỏ không phải làm việc."

Nha đầu kia liền nói: "Bà nội và mẹ của ngươi tốt thật."

Đại Nha liếc nhìn cô nhỏ bên kia một cái, thấy bé đã đi khá xa, bèn hô lên: "Cô nhỏ, đừng chạy xa quá."

Mãn Bảo vừa nhặt lá khô, vừa đáp lại, cảm thấy Đại Nha thật ngốc, gọi nhiều bạn tới như thế, chẳng may các nàng tranh lá khô và đất tốt thì làm sao bây giờ?

Đương nhiên là phải nhặt thật nhanh, chiếm xong trước lại nói.

Mãn Bảo cắm cúi làm một hồi lâu, cảm thấy mệt mỏi, chỉ muốn ngồi bệt xuống đất, nhưng mấy chỗ bé chưa nhặt đến, lá khô vẫn còn đọng nước mưa, bé không muốn ngồi, mà mấy chỗ bé đã nhặt xong thì toàn là bùn đất, bé càng không muốn ngồi.

Bé nhìn trái nhìn phải, thấy cách đó không xa có mấy cái cây bị chặt còn mỗi gốc.

Tuy rằng trên gốc cây cũng mọc mấy cây non, nhưng vẫn có thể ngồi được.

Mãn Bảo chạy một mạch tới đó rồi đặt mông ngồi xuống, thở ra một hơi thật dài.

Mấy đứa Đại Nha ở cách đó không xa vừa nói chuyện vừa nhặt lá khô, thỉnh thoảng nhìn Mãn Bảo một cái, xác định bé vẫn ngồi gần đó xong thì lại tiếp tục cặm cụi làm việc.

Mãn Bảo thì lại có hứng thú với cái gốc cây dưới mông, bé đọc sách ở chỗ Khoa Khoa biết được, muốn biết cây bao nhiêu tuổi, cứ đếm số vòng tròn trên mặt cắt của gốc cây là được.

Một vòng chính là một năm.

Mãn Bảo cảm thấy rất kì lạ, cảm thấy cây còn hay hơn người, có thể nhớ rõ số tuổi của mình hơn cả người.

Mãn Bảo chổng mông, cúi đầu đếm, trong lúc đếm không cẩn thận bị trượt ngã ra đất, tay theo bản năng tóm vào gốc cây, liền bắt được một cái rễ cây màu đen, đương nhiên, lúc này Mãn Bảo cảm thấy đó là rễ cây.

Nhưng đến khi bé dùng sức kéo lên, muốn mượn lực của nó để ngồi dậy, thì lại bị nó làm cho ngã thêm, "rễ cây màu đen" bị dựt đứt, lộ ra mảng thịt trắng tinh bên trong.

Mãn Bảo và Khoa Khoa đồng thời "Ơ" một tiếng, một người tò mò đi xem, một cái tò mò rà quét.