Phúc Nữ Nhà Nông

Chương 256: Siêu sát khí



Vì sao hoàng đế lại phái Ngụy Tri đến Ích Châu?

Đương nhiên là vì tính tình Ngụy Tri vừa khó ngửi vừa cứng, ngay cả ông Ngụy Tri còn dám giận đến năm lần bảy lượt, có từng sợ ai?

Ích Châu lũ lụt, tuy rằng tiết độ sứ Kiếm Nam Đạo và thứ sử Ích Châu đã thông báo, nhưng lại không nói tình huống nghiêm trọng như vậy.

Khoảng cách từ nơi này đến kinh thành cũng không gần, hoàng đế không có mắt nhìn ngàm dặm tai nghe ngàn thước, đương nhiên không biết tình hình thực tế bên kia, nghĩ rằng các châu huyện không chỉ có kho lương riêng của mình, trong Kiếm Nam Đạo còn có hai kho lúa to, nên ông và quan viên trong triều đều cảm thấy bọn họ có thể giải quyết ngay tại chỗ.

Cuối cùng vẫn là huyện lệnh huyện Tân Đô, và một ít thế gia đại tộc ở Ích Châu cùng nhau vào kinh cáo trạng lúc đêm tối, ông mới biết hóa ra lũ lụt ở Ích Châu lại nghiêm trọng đến vậy.

Mấy thôn ở vùng hạ du Kiền Vĩ Yển, nghe nói không còn một ai sống sót, chỉ trong nháy mắt đã bị nhấn chìm trong nước lũ..

Cho nên hoàng đế tức giận, lúc này mới lập tức triệu hồi siêu sát khí - Ngụy Tri.

Hồi trước Ngụy Tri đắc tội ông hết lần này đến lần khác, hoàng đế đã muốn giết ông rất nhiều lần, cũng từng biếm chức, chẳng qua cuối cùng hoàng đế vẫn triệu hồi ông về kinh thành, vừa mắng chửi nhau, vừa trọng dụng nhau.

Cho nên cái tính tình cứng rắn này của Ngụy Tri nổi tiếng khắp thiên hạ, loạn thế dùng biện pháp nặng, kiểu loạn thế này hẳn là phải dùng đến đao thần.

Đừng nói đến việc lớn nhất Ích Châu chỉ là Ích Châu vương và tiết độ sứ Kiếm Nam Đạo, ngay cả hoàng đế Ngụy Tri còn dám tức.

Chỉ là, đối mặt với cái miệng kia, cái tính tình kia của Ngụy Tri, ông có thể nhịn được, chứ người khác thì chưa chắc đã nhịn được, không chừng còn có thể xử lý Ngụy Tri ngay trên đường.

Nhất thời hoàng đế thấy lòng rất phức tạp, vừa có chút chờ mong, vừa có chút đau lòng, còn có cả phẫn nộ cùng lo âu.

Cuối cùng tất cả cảm xúc đều bị ép xuống dưới một bàn cờ nhỏ, ông nghĩ, cho dù có giết, thì cũng phải là do ông ra tay chứ?

Hoàng đế nghĩ xong, lập tức gọi cấm quân tới, làm cho bọn họ lập tức đi dọc theo đường quan Ích Châu tìm người.

Mà lúc này, Ngụy Tri vừa mới rời khỏi thôn Thất Lí, dưới sự dẫn đường của Bạch lão gia, băng qua từng con đường nhỏ vòng qua huyện La Giang để về lại đường quan.

Bạch lão gia chỉ đưa bọn họ đến đường quan, hai bên cáo biệt.

Ngụy Tri đưa một tấm thiệp cho hắn, nói: "Tương lai nếu có việc gì, cứ cầm tấm thiệp này lên kinh thành gặp ta."

Ngụy Tri đã cho Lưu thị một tấm, nhưng ông cảm thấy cũng phải đưa cho Bạch lão gia một tấm, chẳng may có việc nhưng Lưu thị lại không tìm ông thì sao?



Tuy rằng mới ở chung bốn ngày ngắn ngủn, nhưng Ngụy Tri đã nhìn ra được, tính tình vị lão phu nhân kia vô cùng ngay thẳng mạnh mẽ, là người rất không thích làm phiền người khác.

Bạch lão gia cung kính tiếp nhận, nhìn theo bóng Ngụy Tri rời đi.

Ngụy Tri rời khỏi Kiếm Nam Đạo chưa được bao xa đã đụng phải cấm quân tới tìm ông, nhưng ông không ra mặt, chỉ để thị vệ nói chuyện với bọn họ.

Việc này là sơ suất của ông, cũng là do ông không quá tin tưởng bên chỗ kinh thành, cho nên mới không thông báo hướng đi của ông với kinh thành, nhưng nếu trong lúc mấu chốt này lại gặp cấm quân ở đây, chỉ sợ không quá hai ngày, người chỗ Ích Châu đều sẽ biết ông dừng lại ở Kiếm Nam Đạo bốn ngày.

Tuy rằng ông đã dọn sạch dấu vết, nhưng đương nhiên là lưu lại càng ít tin tức cho bọn họ thì càng tốt.

Dù sao tự bản thân bà cháu Lưu thị đã là mục tiêu thu hút ánh mắt, hơn nữa còn trùng hợp như vậy, bọn họ và nhà họ Chu gia còn đụng phải nhau.

Nguy hiểm bậc này, Ngụy Tri không dám liều lĩnh, Lưu thị cũng không dám liều, nhà họ Chu càng không chịu nổi.

Cho nên ông không ra mặt, mà phái một cái thị vệ lén nói chuyện với người cầm đầu một lúc, sau đó ông dẫn theo người tiếp tục lặng lẽ hồi kinh, còn cấm quân thì tiếp tục dẫn theo người đi sâu về phía Kiếm Nam Đạo tìm kiếm.

Tin tức Ngụy Tri mất tích giống như gió thổi khắp toàn bộ Kiếm Nam Đạo, không ít người bắt đầu rục rịch, tìm kiếm Ngụy Tri khắp nơi.

Đặc biệt là Miên Châu, không chỉ có thứ sử Miên Châu phụng mệnh tìm kiếm, trong Miên Châu còn tràn vào rất nhiều người, lật tung cả ngõ ngách để tìm Ngụy Tri.

Thậm chí còn có người tìm được thôn Thất Lí.

Bởi vì người nhà Bạch Khải ở đây, ai cũng không biết rốt cuộc Ngụy Tri có tra đến Bạch Khải không, chẳng may ông ấy đã tìm thấy..

Đương nhiên, cái này còn không phải là quan trọng nhất, quan trọng nhất là, ba người bọn họ phái đến thôn Thất Lí kia cũng bị mất tin tức, cũng không biết là xảy ra chuyện ở đâu.

Nhưng toàn bộ thôn Thất Lí đều rất bình tĩnh, trong thôn quyết định trồng một vụ lúa mạch cuối đông, nhân lúc bây giờ còn chưa quá bận, các thôn dân bắt đầu đào hố ủ phân khắp nơi.

Bên cạnh nhà chỉ có thể đào tối đa hai ụ phân?

Không sao, bên ngoài thôn có rất nhiều đất, chọn thoải mái, đào thoải mái, dù sao cũng không phải là chiếm đất xây nhà, trưởng thôn mặc kệ hết.

Dã tâm của Chu lão đầu rất lớn, dẫn hết cả nhà ra chỗ đất hoang của đám Chu tứ lang đào một hơi bốn ụ phân.

Ngày nào đám Chu tứ lang cũng phải lên núi đào chỗ đất màu mỡ nhất, còn phải càn quét lá rụng trong rừng, nhưng bởi vì gần đây có quá nhiều người cần ủ phân, nên mọi người dứt khoát hái cả một ít lá cây to xuống, mang hết xuống núi băm nhỏ rồi ném vào ụ phân.

Loại lá cây này hủ hóa không tốt lắm, mười ngày hai mươi ngày chắc chắn không thành, nhưng bây giờ cách thời điểm trồng lúa mạch vụ đông còn xa, hơn nữa những ụ phân này cũng không hẳn chỉ để chuẩn bị cho lúa mạch vụ đông, mà còn là chuẩn bị cho gieo trồng mùa xuân năm sau.



Nếu không mọi người cần gì phải làm sớm như vậy?

Còn không phải là sợ mùa đông trồng lúa mạch vụ đông, thì năm sau đất không còn màu mỡ sao?

Không sai, người nhà quê chúng ta nhìn xa trông rộng như vậy đấy.

Nhưng cũng không phải là nhà ai cũng như vậy, cũng có không ít nhà chuẩn bị rất thong thả, còn cảm thấy người trong thôn cứ làm quá lên*.

* Gốc: Đại kinh tiểu quái: Thường dùng để miêu tả đối với những việc nhỏ nhặt không đáng kinh ngạc mà lại tỏ ra ngạc nhiên thái quá. Mang hàm nghĩa không tốt thường dùng để trách móc người khác. Cũng có khi dùng để chỉ sự làm ồn ào, ầm ĩ lên.

Bây giờ cách thời điểm trồng trọt đầu xuân còn hơn nửa năm kìa, đến mùa đông, ví dụ như qua đông chí thì bắt đầu chuẩn bị cũng không muộn.

Còn giờ đã sắp đến lúc thu hoạch lúa mạch rồi, không nhân cơ hội mà nghỉ ngơi thêm mấy ngày dưỡng sức, nháo nhào như vậy làm gì?

Trưởng thôn và người già trong thôn đã nhắc nhở mấy nhà này mấy lần, thấy người ta không nghe, bọn họ bèn mặc kệ.

Xoay người trông nhà họ Chu khí thế ngất trời, ngay đến Mãn Bảo được chiều nhất, tan học làm bài tập xong cũng phải kéo một sọt tre nhỏ lên núi giúp nhặt lá khô, liền lắc đầu thở dài nói: "Bảo sao nhà Kim thúc có thể phất lên, nhìn nhà người ta làm việc thế nào, lại nhìn mấy nhà kia xem?"

Một người già cũng lắc đầu, "Thời ông bà của Chu Kim ấy, là một trong những nhà nghèo nhất trong thôn, nhà bọn họ cưới được đứa con dâu tốt, từ khi Tiền thị vào cửa, cuộc sống của nhà bọn họ càng ngày càng tốt hơn."

Ngoại trừ mấy năm gặp thiên tai kia.

Đang nói chuyện, Mãn Bảo đã kéo một sọt tre rách tung toé đi ngang qua người bọn họ, giơ tay chào hỏi, "Ngũ thúc công, lục thúc công, Bảo thúc, trưởng thôn đại ca, mọi người đi đâu vậy ạ?"

Bối phận nhỏ nhất, nhưng tuổi lại không nhỏ mấy – trưởng thôn:.

"Tùy tiện đi dạo một chút," ngũ thúc công cười ha hả hỏi, "Mãn Bảo lên núi nhặt lá cây à?"

"Vâng ạ, cháu còn định nhân tiện tìm ít nấm luôn, đêm qua trời mưa, buổi sáng hôm nay nhiều người hái được nấm trên núi lắm."

Mấy cái này đều là nấm rơm, không quá khó tìm, mỗi lần sau mưa đều có tỉ lệ mọc ra rất lớn, cho dù trong nhà không có thịt, thì nấu mỗi nấm ăn cũng rất ngon.

Đương nhiên, đập một hai quả trứng gà vào nấu cùng thì càng tươi ngon hơn.

Gần đây nhà bọn họ cũng có hậu bối hái được về, mấy người lớn cười tủm tỉm đồng ý, nói với Mãn Bảo: "Vậy cháu đi tìm đi, đừng vào núi quá sâu là được."