Phúc Nữ Nhà Nông

Chương 244: Cung khai



Người nằm dưới đất như rơi vào hầm băng, Đại Cát ngồi xổm xuống, đối diện với ánh mắt hắn nói: "Hơn nữa, cứ cho là ngươi có thể chịu được đi, thì ngươi nghĩ xem liệu hai người kia có thể chịu được không?"

Lưu thị quay người nói: "Đi thôi, chúng ta sang bên kia."

"Bà.." Thanh âm khàn khàn, gần như không ra tiếng, nhưng Lưu thị vẫn nghe thấy, bà dừng bước, hơi ngoảnh đầu nhìn hắn.

Hắn nuốt nước miếng, cố làm giảm cảm giác khô rát như lửa đốt ở yết hầu, "Giết ta, các ngươi có thể trả nổi cái giá này không?"

Lưu thị ngồi lại ghế, nói: "Không giết các ngươi, thì ta mới không trả giá nổi, tha cho các ngươi rời đi, để cho các ngươi dẫn càng nhiều người đến giết cả nhà ta sao?"

Người nọ im lặng.

Lưu thị hỏi, "Ngươi tên là gì?"

Hắn không trả lời.

Lưu thị cũng không cố hỏi đến cùng, chỉ nói: "Nếu ngươi không muốn bị giết, thì phải lấy đủ lợi ích ra để đổi."

"Câu hỏi của bà.."

"Trả lời câu hỏi của ta chỉ là để cho ngươi có thể lựa chọn cách chết thôi, là chết nhẹ nhàng, thể diện, hay là chết trong đau đớn." Lưu thị nói: "Ngươi sợ gì chứ, dù sao các ngươi cũng đã mất tích, ở chỗ chủ nhân của ngươi, ngươi đã chẳng khác gì người chết. Ta không thể thả ngươi trở về, nếu ta truyền ra tiếng gió, nói ngươi đã tiết lộ gì đó với ta, ngươi đoán xem bọn họ có thể ra tay với người nhà của ngươi không."

Người nọ trợn to mắt, vừa oán hận, vừa sợ hãi nhìn Lưu thị.

Lưu thị nói: "Ta không phải kẻ ác, nhưng vì cháu trai ta, vì người nhà còn sót lại của ta, ta bằng lòng trở thành một ác nhân, cho nên ngươi đừng có ép ta."

Đánh rắm, rõ ràng bà mới là người luôn ép ta!

Nhưng mấy lời này hắn không dám nói ra miệng, bởi vì hắn không dám chọc giận Lưu thị, cái này đối với hắn chẳng có gì tốt.

Lưu thị rất có kiên nhẫn, cùng hắn im lặng.

Hồi lâu sau, hắn mới khàn giọng nói: "Ta muốn uống một ngụm nước."

Lưu thị khẽ gật đầu với Đại Cát, Đại Cát bèn cầm lấy ấm nước ở dưới đất lên rót cho hắn uống.

Hắn tham lam uống vài ngụm, ngã vật trên đất thở mấy hơi mới nói: "Chủ nhân của ta là Diêm đại nhân – thứ sử của Ích Châu."



Lưu thị nheo mắt, "Không phải Ích Châu vương sao?"

Hắn cười nhạo nói: "Nếu là người của Ích Châu vương, các ngươi đã chết từ lâu rồi."

Lời này vừa nói ra, ba người trong phòng đều trầm mặc.

Đã có mở đầu, mấy câu tiếp theo cũng chẳng có gì khó nói.

"Người của Ích Châu vương đến Lũng Châu, biết các ngươi dọn đến Miên Châu, bấy giờ mới bảo ba người bọn ta tới đây điều tra trước một chút, thật ra vẫn muốn tìm thân phận của đôi vợ chồng 6 năm trước kia."

Lưu thị đắng chát hỏi, "Vì sao lúc ấy không tìm?"

Câu hỏi này vừa ra, đối phương lập tức biết hóa ra Lưu thị vẫn luôn biết sự tồn tại của đôi vợ chồng kia, xem ra, đúng là năm đó có cá lọt lưới.

Nói không chừng đồ đã sớm ở trong tay Lưu thị rồi.

Hắn cười khổ một tiếng, nói: "Năm đó người của chúng ta cũng bị tử thương thảm trọng, người chồng kia cũng biết chút võ, hai người đuổi theo hắn có một người chết, một người trọng thương. May mắn lúc ấy người còn sống kia đã lập tức tìm đồ, nhưng trên người bọn họ không chỉ không có thứ chúng ta muốn tìm, mà ngay cả đồ vật chứng minh cho thân phận cũng không có."

"Hắn trọng thương, có thể kéo thi thể đồng bạn về đã là rất tốt rồi, tất nhiên không còn tay nào đi điều tra thân phận đôi vợ chồng kia." Hắn nói: "Hôm sau hiện thủ của bọn ta mới đến, lúc đi tìm thì đã không thấy thi thể đâu, hiện trường rất hỗn loạn, vừa mới mưa xong, rất nhiều dấu vết đều biến mất, chúng ta chỉ có thể đi xuống mấy thôn dưới núi tra tìm."

Hắn tới đây để tra tìm thân phận của đôi vợ chồng kia, tất nhiên phải tìm hiểu rõ manh mối năm đó, cho nên nếu Lưu thị hỏi hắn chuyện khác, có lẽ hắn còn không biết, nhưng hỏi về đôi vợ chồng kia, thì e rằng ngoài mấy người năm đó ra, hắn là người biết rõ nhất.

"Thật ra chúng ta không nghi ngờ thôn Thất Lí, bởi vì thôn này quá nghèo," hắn nói: "Năm đó tuy rằng trên người đôi vợ chồng kia không có chút tài vật gì, nhưng chất lượng quần áo trên người khá tốt, tuy rằng lòng bàn tay người đàn ông có kén, nhưng có thể nhìn ra người vợ chưa từng làm việc nặng gì, gia cảnh hẳn là không tệ."

"Nếu đôi vợ chồng kia đúng là người của mấy thôn quanh đây, vậy có khả năng nhất là thôn Đại Lê, hoặc là người trên trấn Bạch Mã Quan."

Đặc biệt là trấn Bạch Mã Quan, đó là một cái trấn lớn, dân cư qua lại rất nhiều, còn thôn Thất Lí, năm đó bọn họ chỉ cho người tới một lần, không có tin tức gì thì lập tức rời đi luôn.

Tận đến lúc biết được nhà họ Bạch chuyển nhà tới thôn Thất Lí, mọi người mới nổi lên nghi ngờ với thôn Thất Lí.

Lần này bọn họ tới đây, không chỉ là vì tìm thân phận của đôi vợ chồng kia, cũng là để tận mắt quan sát nhà họ Bạch, nếu thật sự có gì đáng ngờ, tin rằng mấy chủ nhân bên trên sẽ không ngại để Kiếm Nam Đạo có thêm vài oan hồn.

Dù gì thì lần này cũng có quá nhiều người chết rồi, không phải sao?

Chứng kiến quá nhiều sống chết, hắn không còn quá coi trọng mạng người nữa, nhưng khi đến lượt mình phải chết, hắn mới cảm giác được sự sợ hãi kia.



Hắn muốn sống!

Lưu thị hỏi, "Ngươi nói trên người bọn họ không có một chút tài vật nào, vậy trên người vị nương tử kia cũng không có đồ trang sức nào sao?"

"Không có."

Lưu thị không hỏi tiếp nữa, đứng dậy rời đi.

Đại Cát đi theo ra ngoài, chỉ chốc lát sau, liền có gia đinh mang đồ ăn nước uống vào cho hắn.

Lưu thị đi sang phòng bên cạnh, dùng cách thức ban nãy lấy được lời khai tương tự, lúc này mới rời khỏi cái sân này.

Đại Cát đi theo phía sau, "Lão phu nhân?"

Lưu thị dừng bước, nói: "Cái này không giống như Nhị Cát nói."

"Năm đó Nhị Cát nói là vừa nhìn là biết đôi vợ chồng kia có gia cảnh giàu có, vị nương tử kia không chỉ đầu cắm trâm hoa, tay cũng đeo vòng ngọc, sao có thể không có tài vật gì chứ?"

"Vậy là do người may mắn duy nhất còn sống kia nói dối?"

Lưu thị gật đầu, nhưng ngẫm lại lại thấy không đúng, lắc đầu, "Cũng chưa chắc, nếu là bọn họ tự giấu đồ đi rồi thì sao?"

Nhưng rồi lại cảm thấy ngờ ngợ chỗ nào, lắc đầu nói: "Cũng không đúng, nếu bọn họ đã biết bản thân mình không trốn nổi, thì giấu đồ đi cũng có ích lợi gì đâu? Mà giấu thứ đồ chết người kia đi còn chưa tính, sao phải giấu cả tài vật của mình chứ?"

"Chờ lát nữa thiếu gia đi học, tiểu nhân sẽ dẫn người lên núi tìm thử xem."

Lưu thị gật đầu, tuy rằng khả năng cao là không tìm được, nhưng dù sao cũng phải thử một lần.

Bây giờ đoàn người Ngụy Tri ở ngay trong huyện La Giang, tình hình thiên tai của thôn Thất Lí không quá nghiêm trọng, đương nhiên Phó huyện lệnh sẽ không dẫn Ngụy Tri đến đó, nơi hắn Ngụy Tri đến, tất cả đều là những địa phương gặp thiên tai nghiêm trọng nhất của huyện La Giang.

Ngụy Tri thấy thế thì khe khẽ thở dài, nói: "Ta đã biết tình hình nơi đây, đợi khi nào hồi kinh, ta nhất định sẽ dâng thư bẩm báo bệ hạ, cho cả vùng Miên Châu vào khu vực miễn giảm thuế má."

Nhóm địa chủ bà con địa phương vẫn luôn đi theo cảm kích vô cùng, rối rít ca ngợi thánh nhân nhân hậu và Ngụy đại nhân hết lòng vì dân.

Thứ sử Miên Châu lại nhạy bén nghe ra một tầng ý tứ khác, "Đại nhân phải về kinh ạ?"

Ngụy Tri gật đầu, "Cứu tế xong rồi, chuyến này chủ yếu là để xem tình hình thiên tai ở các nơi, giờ xem xong rồi, tất nhiên phải về kinh."