Phúc Hắc Nữ Thánh Thần

Chương 59: Xem ra Mị thiếu đánh người cướp tiền đến nghiện đây



“Lại Nhất Phi ta phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, dung mạo đẹp tựa Phan An, thật cao hứng vì có thể nhận thức mọi người.” Thanh y thiếu niên phe phẩy cây quạt đi đến trước mặt đám người Tuyết Mị, chắp tay cất cao giọng nói; mọi người ngẩng đầu thản nhiên nhìn hắn một cái, tiếp tục cúi đầu ăn cơm. “Uy, các ngươi sao lại không biết lễ nghi như vậy chứ, người ta đến chào hỏi các ngươi, dù thế nào cũng phải đáp lại một tiếng nga.” Thanh y thiếu niên không khỏi có chút giận dữ, những người này là ai a, đám bọn hắn dáng vẻ cũng không tồi, đường đường chính chính, không thể tưởng tượng được lại không hiểu lễ nghĩa như vậy.

“Nhất Phi, không nên nói lung tung như vậy.” Thiếu niên áo trắng lại gần kéo kéo ống tay áo của hắn, làm ơn, ngươi đừng có tự mình đa tình nữa, người ta căn bản không có chú ý đến ngươi.

“Phong, ta không có nói sai, bọn họ…” Nhất Phi còn chưa nói hết lời, một cái bánh bao đã lăng không bay tới, vừa vặn rơi vào cái miệng đang há ra của hắn, cả người hắn liền chấn động theo, sau đó vẫn không nhúc nhích, tay chân cùng tư thế cũng ở trạng thái vừa xong.

“Rốt cục cũng im lặng.” Một đạo âm thanh trong trẻo lạnh lùng vang lên, chỉ thấy tử y thiếu niên vỗ tay tỏ vẻ vừa lòng, “Xèo xèo” ngồi bên cạnh hắn là thanh mao hầu tử cũng vui tươi hớn hở vỗ tay theo. Mọi người đang ngồi im không khỏi đổ mồ hôi lạnh trong lòng, về sau nhất định phải nhớ kỹ, đắc tội ai cũng được, trăm ngàn lần không thể đắc tội tiểu ác ma trước mắt này.

Thiếu niên áo trắng tên là Mộc Thần Phong, chỉ thấy hắn vận dụng linh lực vỗ trái vỗ phải lên người thanh y thiếu niên, nhưng lại không thể khôi phục hành động của hắn, nhất thời kinh hãi, ban đầu tưởng rằng đó chỉ là linh lực phong ấn bình thường, hiện tại nhìn lại tựa hồ không hề đơn giản. Tuyết Mị nhìn hắn trêu tức, nghĩ: Thần lực điểm huyệt độc nhất vô nhị của bổn tiểu thư, ngươi có thể giải được sao. Không khỏi cười nhẹ nói: “Bản thiếu khuyên ngươi một câu, ngươi không cần ở trên người hắn vỗ trên vỗ xuống, đụng trái đụng phải, bằng không, nếu hắn tàn phế cũng đừng trách bản thiếu không nhắc nhở ngươi.” Mộc Thần Phong nghe xong sợ tới mức cứng tay: “Công tử, thỉnh ngươi tha cho bằng hữu của tại hạ, bằng hữu của tại hạ không phải cố ý mạo phạm công tử, mong ngươi giơ cao đánh khẽ, tha cho hắn một lần.” Tuyết Mị nghe vậy cười tủm tỉm nói: “Yên tâm, không chết được, một canh giờ sau hắn sẽ tự hồi phục.”; “Cáì gì?” Chưa nói đến Mộc Thần Phong, ngay cả đám người Hàn Quân Dật nghe xong sắc mặt cũng đại biến.

“Công tử, ngươi có thể hay không…” Mộc Thần Phong vừa quay đầu liền đụng phải đôi đồng tử đen sâu thẳm kia, thâm tâm liền một trận nhộn nhạo, những lời sau đó bỗng dưng không thể nói ra. “Ngươi muốn bản thiếu thả bằng hữu của ngươi đi? Kỳ thật muốn bản thiếu tha cho hắn cũng không phải là không thể. Bất quá…” Tuyết Mị cười khẽ nói, đôi mắt đẹp giờ phút này cũng là ý cười trong suốt; “Bất quá hắn quấy rầy lúc bản thiếu đang ăn cơm có phải hay không cần làm chút gì đó?”

Bọn người Hàn Quân Dật thầm nghĩ trong lòng: Quả nhiên, lại như vậy, lấy tính cách của Mị thiếu tuyệt đối sẽ không buông tha cơ hội làm thịt người. “Làm cái gì đó? Có thể a, không biết công tử muốn tại hạ làm gì?” Đôi đồng tử đen của Mộc Thần Phong chống lại đôi mắt phượng của Tuyết Mị, môi mỏng giương lên, thầm nghĩ: Tiểu công tử này còn rất có ý tứ.

Môi đỏ mọng của Tuyết Mị hơi hơi gợn lên, mang theo tia mị ý như có như không, nhẹ thở ra: “Bản thiếu bình thường rất thiện lương, như thế này đi, vì bằng hữu của ngươi quấy rầy chúng ta ăn cơm, như vậy tiền cơm lần này sẽ để các ngươi trả. Còn có, bằng hữu của ngươi có nói ra mấy lời mạo phạm chúng ta, vậy làm phiền công tử hiện tại liền mang tới 58 con yêu linh mã để bồi tội đi. Yêu cầu của bản thiếu không cao, yêu linh mã thượng đẳng là được rồi.”

Mộc Thần Phong nghe vậy khóe miệng liền hung hăng rút trừu, vô sỉ a, cái này có tính là nhân cơ hội chèn ép cướp của không a? Mặt những người khác cũng đột nhiên cứng đờ, đồng thời thầm nghĩ: “Thiếu gia, ngươi lấy ngựa để làm gì?” Tiểu Hổ thấy lạ liền tò mò hỏi, nghĩ rằng: trực tiếp đòi tiền là được, vì sao lại muốn ngựa nha?

Tuyết Mị liếc hắn một cái, cười nhẹ nói: “Hiện tại bản thiếu không muốn ngồi xe ngựa nữa, mà là muốn cưỡi ngựa.”Nhưng mà thiếu gia, tất cả chúng ta, tính cả Tiểu Thanh mới có mười bốn…” Ai mà biết hắn còn chưa nói xong đã bị mỗ Mị cấp cho một ánh mắt lạnh, sợ tới mức lập tức ngậm miệng. Tuyết Mị hừ lạnh một tiếng, nói: “Thật ngốc, 14, rất xấu, rất khó nghe a, 58, ta nói rồi, rất may mắn nha.”

Mọi người nghe xong vẻ mặt nhất thời đều chảy xuống ba đạo hắc tuyến, đây là kiểu ngụy biện gì vậy? “Các không không phải đang cảm thấy bản thiếu rất vô sỉ chứ?” Tuyết Mị đảo mắt nhìn qua mọi người, ngữ khí thản nhiên, nụ cười thản nhiên, làm cho người ta nhìn không ra tâm tư. Mọi người ăn ý lắc lắc đầu, ai cũng không dám làm tiểu tổ tông này tức giận.

Tuyết Mị hừ lạnh một tiếng, nói: “Có cho các ngươi cũng không dám, bằng không, cứ cẩn thận túi tiền của các ngươi.” Nói xong, ánh mắt lại quét về phía Mộc Thần Phong đang đứng ngốc ở một bên, kêu lên: “Uy, sao ngươi còn chưa đi? Đang nghĩ cái gì a?” Mộc Thần Phong lấy lại tinh thần, vội vàng đáp: “Nga, không có, nhưng mà công tử, ngươi có phải hay không nên thả bằng hữu của ta ra trước?”; “Không được, người đó phải ở lại đây làm nhân chứng.” Tuyết Mị cười khẽ nói, “Đúng rồi, Hàn Quân Dật, ngươi đi cùng hắn, đừng để hắn trốn mất.”

“Mị thiếu, ta?” Hàn Quân Dật chỉ vào chính mình, tỏ vẻ không thể tin được nhìn về phía mỗ Mị, ở đây nhiều người như vậy, vì sao lại bảo ta đi? Lại còn đi cùng cái tên có bộ dạng không vừa mắt này.

Tuyết Mị ném một ánh mắt lạnh về phía hắn, hắn liền sợ tới mức không ngừng gật đầu: “Được, Mị thiếu, ngươi đừng nóng giận, ta đi, ta đi.” Nói xong liền vội vàng đứng lên, hướng về phía Mộc Thần Phong kêu lên: “Uy, tên kia, còn không mau đi?”

“Ta không phải là tên này tên nọ, ta gọi là Mộc Thần Phong.”; “Thật khó nghe.”; “Ha ha, tại hạ cảm thấy không tệ, không biết công tử xưng hô thế nào?”; “Nghe kỹ, bản thiếu tên Hàn Quân Dật, so với tên của ngươi dễ nghe hơn.”; “Nga, tại hạ nghe cũng chẳng có gì đặc biệt.”… Hai người Hàn, Mộc một bên nói những câu làm tổn hại đối phương, một bên lại giao chiến bằng ánh mắt, nhất thời giống như một kèn một trống. Hai người lần đầu gặp mặt, liền đối chọi gay gắt, xác thực làm cho người ta không thể tưởng tượng. Lúc này, đột nhiên có 2 cái bánh bao trắng bay về phía bọn hắn, hai người nhìn thấy, đều đồng thời xoay người về phía đại môn, tốc độ giống như có lệ quỷ bám theo phía sau.

“Phanh”, “Phanh” hai tiếng vang lên, bánh bao rơi trên sàn nhà, tạo ra 2 cái hố sâu. Tuyết Mị hừ lạnh một tiếng: “Hừ, coi như các ngươi giỏi.” Mọi người âm thầm lau mồ hôi, ra tay thật ngoan độc.

Chương này liền dừng lại ở đây, chương tiếp theo sẽ ra muộn một chút. Còn có, Tuyết Y cũng muốn nói một câu, bởi vì Tuyết Y không phải nhà văn, cho nên có chỗ chưa được tốt, thỉnh mọi người thứ lỗi! Thỉnh mọi người hỗ trợ đề cử một chút, cám ơn.