Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 304: Nổ phần thiên ngục phủ



Khi gặp được khô lâu càng ngày càng nhiều, bốn người càng chú ý hơn, cũng không có trực tiếp chạy tới Phần Thiên Ngục phủ.

Bọn họ đầu tiên là tìm một vị trí bí ẩn trong núi xương ven đường, ẩn ở nơi đó quan sát khô lâu đi ngang qua.

Quan sát hơn nửa ngày sau, ít nhiều có nắm chắt.

"Xem ra phía trước chính là Phần Thiên Ngục phủ, hơn nữa bên này thực lực khô lâu hiển nhiên lợi hại hơn Độ Cốt phủ bên kia." Bùi Tê Vũ tổng kết, bên này ánh sáng đỏ trong hốc mắt khô lâu sáng hơn, hiển nhiên thực lực không tầm thường.

Bọn họ vượt qua hồ Hung Thi mà đến, hồ Hung Thi này giống như là một đường phân cách, đem Long Nha phủ, Độ Cốt phủ cùng Vạn Cốt Viêm địa, Phần Thiên Ngục phủ tách ra. Đây là tin tức có khả năng thu tập được trước mắt, cũng may mắn có Bách Lý Trì.
Nghĩ đến Bách Lý Trì, ngay cả Túc Mạch Lan cũng nhịn không được cảm khái: "Bách Lý công tử mà có ở đây thì tốt rồi! Có hắn liên hệ với khô lâu, cũng không cần hai mắt bôi đen."

Điểm ấy tất cả mọi người đều thừa nhận.

Thiên phú có thể trò chuyện với khô lâu của Bách Lý Trì dùng rất tốt, có hắn ở đây, tin tức gì mà không dò ra được? Cũng giúp bọn họ hai mắt không cần bị bôi đen, cho dù có mọi loại thủ đoạn, chỉ riêng một hạng ngôn ngữ không thông, đã tăng thêm rất nhiều phiền phức.

Giống như bây giờ, bọn họ muốn tìm người tìm hiểu một chút tình huống của Phần Thiên Ngục phủ cũng không có cách nào.

Tin tức không linh thông, đại biểu bọn họ đối với Phần Thiên Ngục phủ hoàn toàn không biết gì cả, thậm chí có thể sẽ bởi vì vô tri mà vô ý đi nhầm bước, mang đến phiền toái không cần thiết.
Tình huống hiện tại, trừ bọn họ tự mình tiến Phần Thiên Ngục phủ tìm hiểu tin tức, không còn cách nào khác.

Bốn người thảo luận, quyết định để Bùi Tê Vũ và Văn Kiều đi Phần Thiên Ngục phủ tìm hiểu tình huống trước, Ninh Ngộ Châu cùng Túc Mạch Lan ở bên ngoài tiếp ứng.

Sự sắp xếp này cũng rất quan trọng.

Bùi Tê Vũ am hiểu huyễn thuật, tỉnh táo ứng biến, nếu như gặp phải nguy hiểm, có thể sử dụng huyễn thuật mau chóng chạy trốn. Văn Kiều biết đánh biết gϊếŧ, thủ đoạn bảo mệnh rất nhiều, ngộ nhỡ gặp phải khô lâu thực lực cao hơn bọn họ, coi như đánh không thắng, tuyệt đối có thể chạy thắng.

"Văn Cổn Cổn cùng các ngươi đi qua đi." Ninh Ngộ Châu nói: "Văn Cầu Cầu lưu lại là được."

Hai con thú yêu trong nháy mắt được an bài đến rõ ràng, cho dù Văn Cầu Cầu không vui, nhưng Ninh ca ca lên tiếng, cũng chỉ có thể lưu lại.
Bất tri bất giác, mấy con yêu thú đi theo Văn Kiều đã xem Ninh ca ca như cha mẹ của chúng -- Văn Cầu Cầu muốn một cái sơn cốc Chúc Tiên Linh còn muốn Ninh ca ca lên tiếng cho phép đâu, cũng không dám đắc tội hắn, chỉ cần hắn lên tiếng, vậy chỉ có thể tuân theo.

Sau khi an bài xong, Văn Kiều cùng Bùi Tê Vũ đi về hướng Phần Thiên Ngục phủ.

Bọn họ theo hướng đám khô lâu, vượt qua vài ngọn núi xương, cuối cùng cũng nhìn thấy thành trì cao lớn xuất hiện phía trước.

Vẫn là tường thành dựng từ xương trắng, phía trên tường thành là bốn chữ lớn đỏ như máu, nhìn thoáng qua liền để cho người ta rõ ràng ý của nó: Phần Thiên Ngục Phủ.

Nhìn từ bên ngoài, Phần Thiên Ngục phủ cùng Độ Cốt phủ không có gì khác biệt, cửa thành đều có binh sĩ khô lâu trông coi, mỗi một khô lâu vào thành đều phải giao nộp xương cốt làm lệ phí vào thành.
Đám khô lâu ngoan ngoãn xếp hàng vào thành.

Văn Kiều và Bùi Tê Vũ bình tĩnh đi theo khô lâu cùng một chỗ xếp hàng.

Tốc độ vào thành không chậm, chẳng mấy chốc đã đến phiên bọn họ, không đợi binh sĩ khô lâu thúc giục, hai người liền đem xương cốt chuẩn bị xong đưa tới.

Binh sĩ khô lâu kiểm tra xong, phất phất tay để bọn hắn đi vào.

Hai người đi vào Phần Thiên Ngục phủ, phát hiện Phần Thiên Ngục phủ so với tưởng tượng của bọn họ không giống nhau lắm.

Bọn họ còn tưởng rằng Phần Thiên Ngục phủ hẳn là giống như Độ Cốt phủ, đi vào cổng lớn là những dãy núi xương liên miên bất tận, đám khô lâu thì ở trong hang động của những ngọn núi xương đó.

Nhưng mà nơi này lại không phải như thế.

Sau khi vào thành, đầu tiên là một con đường rộng rãi khoáng đạt.

Đường đi là dùng xương cốt lát thành, màu sắc trắng hếu, dưới ánh trăng như vĩnh viễn cũng sẽ không xuống núi kia, lộ ra vẻ đặc việt khϊếp người.
Đường đi rộng rãi, ngoại trừ đại lộ, lại phân thành mấy con phố, đường cái lại nối tiếp các ngõ nhỏ..

Khi thấy cốt phòng phân bố ở hai bên đường phố, bọn họ có một loại ảo giác trở lại trấn Hoàn Cốt. Hơn nữa quy hoạch và quy mô của cốt phòng này, càng giống một thành trì, lớn hơn so với trấn Hoàn Cốt.

Hai bên đường phố là cốt phòng cao ngất, nhìn quy mô bài trí của cốt phòng, liền biết là cửa hàng loại hình, bán đồ vật cũng không ít, trừ các loại xương cốt cùng cốt khí, vẫn còn có linh đan mà người tu luyện cần.

Một nhà bên đường phố dùng nước sơn màu đỏ viết một chữ "Đan" cực lớn phi thường bắt mắt, giống như sợ người tu luyện không nhìn thấy.

Hai người bình tĩnh nhìn xem, lúc đi ngang qua cửa hàng linh đan kia, đặc biệt nhìn vào bên trong một chút, phát hiện bán linh đan lại là một khô lâu, không khỏi không biết nên khóc hay cười.
Để khô lâu bán linh đan, thấy thế nào đều rất khôi hài.

Như vậy vấn đề tới, khô lâu lấy linh đan từ đâu? Linh đan này muốn bán cho ai? Khô lâu cũng không cần linh đan cơ mà?

Nghĩ như vậy, phát hiện lại có khô lâu đi vào cửa hàng linh đan kia, mua một bình linh đan, lúc tính tiền dùng lại là linh thạch.

Bùi Tê Vũ cùng Văn Kiều liếc nhau, thấy khô lâu kia cầm linh đan rời đi, hai người di theo sau lưng khô lâu mua linh đan kia.

Khô lâu kia rời khỏi cửa hàng linh đan, sau đó đi dọc theo con đường theo hướng ngược lại cửa thành, tốc độ của nó cực nhanh, hai người cần dùng bộ pháp đặc thù, Súc Địa Thành Thốn mới có thể đuổi theo nó.

Nó càng chạy càng sâu, chờ đến khi Văn Kiều và Bùi Tê Vũ bị ngăn lại, mới phát hiện khô lâu kia đã xuyên qua một cánh cửa bằng xương cao lớn, biến mất sau cánh cửa xương.
Hai người nhìn về phía trên cùng của cửa xương, phía trên có ba cái chữ lớn màu đỏ quạch: Thành Ngục Thiên.

Hai người đều sững sờ, đây là thành trong thành?

Cản bọn họ lại cũng không phải là binh sĩ khô lâu, mà là một loại lực lượng đặc biệt trên cửa xương, mơ hồ truyền đến một loại lực đẩy. Hai người có thể cảm giác được, nếu bọn họ xông vào, chỉ sợ lực lượng này sẽ phản phệ, không chỉ làm bọn họ bị thương, đồng thời cũng khiến cường giả trong Phần Thiên Ngục phủ chú ý.

"Bùi công tử, là trận pháp sao?" Văn Kiều khiêm tốn hỏi thăm.

Bùi Tê Vũ lắc đầu: "Không giống, ta cảm thấy nó càng giống là.. Pháp bảo nào đó."

"Thành Ngục Thiên" này, nhìn ngược lại có vẻ ứng với tộc Ngục Thiên Cốt. Theo Bách Lý Trì nói, kẻ thống trị Phần Thiên Ngục phủ là tộc Ngục Thiên Cốt, trong này hẳn là nơi ở của tộc Ngục Thiên Cốt.
Nơi này đã không thể đi vào, hai người đành phải trở về.

Bọn họ lại bắt đầu đi dạo ở xung quanh, đi dạo hơn phân nửa ngày, rốt cuộc đại khái biết được tình huống của Phần Thiên Ngục phủ này.

Phần Thiên Ngục phủ chia thành hai khu vực, ngoại thành và nội thành. Ngoại thành chính là nơi bọn họ hoạt động sau khi đi vào, nơi này không có bất kỳ hạn chế gì, nội thành là "Thành Ngục Thiên," tại cổng chính Thành Ngục Thiên có pháp bảo nào đó cấm chế, bọn họ không thể tuỳ tiện đi vào, cho nên cũng không biết tình huống trong Phần Thiên Ngục phủ.

Mục đích hai người đi vào, là dự định tìm được hành tung của nhân tu trước, lại tìm người tu luyện đã hiểu rõ tình huống Phần Thiên Ngục phủ.

Nhưng bọn họ đã đi dạo ngoại thành xong, không gặp được hành tung của một nhân tu nào không nói, những khô lâu có khả năng có liên quan tới nhân tu đã tiến vào Phần Thiên Ngục phủ kia, bọn họ cũng không cách nào theo đuôi tiếp xúc.
Sau khi hiểu rõ tình huống của nơi này không sai biệt lắm, phát hiện lưu lại cũng chẳng có ý nghĩa gì, hai người đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên trên đường phố xuất hiện một đám binh sĩ khô lâu.

Binh sĩ khô lâu cầm Cốt Thương sắc bén trong tay, ánh sáng đỏ trong hốc mắt sáng tỏ, khí thế mạnh mẽ.

Rõ ràng chỉ là một bộ xương, lại khiến người ta cảm thấy loại khí tức mạnh mẽ kỷ luật nghiêm minh kia.

Bùi Tê Vũ thần sắc hơi rét, nói với Văn Kiều: "Đi mau!"

Phản ứng của Văn Kiều dù không nhanh bằng hắn, nhưng có một loại trực giác như dã thú, bản năng đối với nguy hiểm có thể làm cho nàng có thể đưa ra phán đoán ngay lập tức, liền biết bọn họ có khả năng bại lộ.

Lúc này hai người chạy về hướng cửa thành Phần Thiên Ngục phủ.

Đám binh sĩ khô lâu kia phát ra một trận khanh khách bén nhọn, nhanh chóng đuổi theo bọn họ, Cốt Thương ném tới từ phía sau bọn họ.
Cốt Thương bị tường đất xuất hiện ngăn cản, binh sĩ khô lâu xông tới bị chùy đất đột nhiên xuất hiện cản đường, đa số bị vấp ngã trên mặt đất, chỉ có vài tên không bị ảnh hưởng, vẫn đuổi theo hướng Văn Kiều bọn họ.

Lúc này, liền thấy không ít binh sĩ khô lâu lao ra từ trong những đường phố khác.

Giống như trong chốc lát, toàn bộ không gian đều bị đám khô lâu chiếm cứ, trong đường phố, trên nóc nhà, trong ngõ nhỏ.. Ánh mắt hướng tới, đều là lít nha lít nhít binh sĩ khô lâu, số lượng nhiều, người nhìn thấy tê cả da đầu.

Văn Kiều vung qua một roi, quất bay khô lâu chặn đường, khô lâu quẳng xuống đất, xương cốt đều quẳng gãy mấy cây.

Một màn này trông rất buồn cười, những khô lâu bị ngã gãy xương kia cầm đoạn xương gãy của mình lên, lần nữa xông lại, Văn Kiều liền không khách khí vung một quyền vào đầu lâu của bọn nó.
Một tiếng cạch cạch, xương đầu cứng rắn vỡ ra, ánh sáng đỏ trong hốc mắt khô lâu lấp lóe một lát rồi dập tắt.

Bùi Tê Vũ giật nảy mình, thấy tê cả da đầu, ngay cả xương cốt khô lâu đều có thể đánh vỡ, nắm đấm của nữ nhân này đến cùng ác liệt đến mức nào?

Văn Kiều dùng sự thực nói cho hắn biết, quả đấm của nàng có thể ác liệt đến mức nào, một quyền một cái đầu lâu, trực tiếp để bọn chúng chết thêm lần nữa.

Thấy nàng mạnh mẽ như vậy, Bùi Tê Vũ tự nhiên cũng không tiện đứng nhìn, hắn bình tĩnh bày ra huyễn trận, kéo những khô lâu truy sát kia vào bên trong huyễn cảnh, sau đó bắt đầu tự mình đánh mình.

Hai người vừa tới gần cửa thành, vừa gϊếŧ ra một đường máu.

Mắt thấy sắp tới gần cửa thành, binh dĩ khô lâu thủ thành thế mà đóng cửa thành lại.
Tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên, cánh cửa bằng xương nặng nề đóng lại, ngăn cản con đường rời đi của bọn họ, hiển nhiên là muốn bắt rùa trong hũ.

Binh sỉ khô lâu lần theo dấu vết sau lưng tới được đã áp sát, vây khốn hai người trước cửa thành đang đóng.

"Lui lại!" Văn Kiều đột nhiên quát to một tiếng.

Bùi Tê Vũ không nói hai lời, liền lui về sau, khi đã thối lui đến một chỗ an toàn, liền thấy nàng lấy ra một viên Bạo Liệt châu, ném về hướng cửa thành kia.

Tiếng ầm ầm âm vang lên, đất rung núi chuyển.

Sau tiếng nổ lớn, cửa thành đóng chặt đã bị nổ ra một cái hố to, xương cốt bay loạn, ngay cả những khô lâu thủ thành đều biến thành một đống bột xương.

Văn Kiều cùng Bùi Tê Vũ thừa cơ lao ra.

Cuối cùng hai người cũng xông ra Phần Thiên Ngục phủ, đi theo phía sau là đám binh sĩ khô lâu như thủy triều, tiếng ha ha ha không dứt bên tai, đuổi sát hai người không thả.
Bùi Tê Vũ cùng Văn Kiều quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện vô số binh sĩ khô lâu tràn ra từ cửa thành bị nổ tung, quơ cốt khí trong tay. Bọn họ tiến vào Khô Cốt Thập Tam phủ lâu như vậy, trừ lúc qua sông Tiểu Minh, còn không có gặp được nhiều khô lâu như vậy đâu.

Hai người cũng không sợ, vừa trốn vừa quay đầu ném Bạo Liệt châu, nổ cho chúng nó xương cốt bay loạn.

Có Bạo Liệt châu đoạn hậu, hai người lượn quanh mấy vòng, rốt cuộc cắt đuôi đám binh sĩ khô lâu truy kích kia, xác nhận xung quanh không có khô lâu nào, mới đi tìm Ninh Ngộ Châu cùng Túc Mạch Lan.

Bọn họ đi đã hơn nửa ngày thời gian, Ninh Ngộ Châu và Túc Mạch Lan rốt cuộc lo lắng, thấy hai người rốt cuộc bình an trở về, dồn dập thở phào.

Túc Mạch Lan vội chạy tới, khẩn trương hỏi thăm: "Thế nào? Không có gặp được chuyện gì chứ?"
Bùi Tê Vũ u ám nói: "Hành tung của chúng ta bại lộ! Có lẽ mới vừa đi vào, đã bại lộ rồi, chúng ta bị những khô lâu đó đuổi chạy một đoạn đường thật dài.."

Cảm giác bị một đám khô lâu truy sát cũng không tốt lắm.

Hai người thuật lại chuyện bọn họ gặp được sau khi tiến vào Phần Thiên Ngục phủ cho Ninh Ngộ Châu và Túc Mạch Lan.

Túc Mạch Lan một mặt kinh ngạc: "Đến cùng là bại lộ thế nào, các ngươi biết không?"

Văn Kiều và Bùi Tê Vũ lắc đầu, nếu biết, cũng sẽ không bị đám khô lâu đuổi đến mức lượn quanh một vòng lớn.

Cũng may những khô lâu đó tuy nhiều, thực lực mạnh đến cảnh giới Nguyên Đế ngược lại là không có, những khô lâu trong hốc mắt có ánh sáng đỏ nhiễm màu vàng kia, chỉ cần không giao thủ với bọn họ, dùng huyễn thuật ngăn chặn vài tên cũng không có vấn đề.
Sau khi Ninh Ngộ Châu suy nghĩ kỹ về chuyện này, nói ra: "Ta cảm thấy, hẳn là cánh cửa Thành Ngục Thiên kia. Theo sự miêu tả của các ngươi, nơi đó xác thực có bày một cái pháp bảo có thể phân biệt người tu luyện, đồng thời thiết lập là khô lâu không bị ngăn cản, nếu là nhân tu, sẽ lập tức ngăn người lại."

Tuy rằng bọn họ được sông Tiểu Minh tiếp dẫn, đạt được Khô Cốt Thập Tam phủ thừa nhận, sẽ không để cho đám khô lâu xem bọn họ như dị loại.

Nhưng đến cùng là sinh vật có máu có thịt, không giống khô lâu, nói không chừng trong Phần Thiên Ngục phủ, có khô lâu mạnh đến mức có thể khám phá người thân phận của nhân tu, mới có thể hạ lệnh bắt giữ những nhân tu tiến vào Khô Cốt Thập Tam phủ.

Thống trị Phần Thiên Ngục phủ chính là tộc Ngục Thiên Cốt làm việc cực đoan, đối với nhân tu cực kỳ không thân thiện.
Bởi vậy có thể thấy được, tộc trưởng tộc Ngục Thiên Cốt kia hẳn là biết rõ sự khác nhau giữa khô lâu và nhân tu, nói không chừng cửa thành Thành Ngục Thiên kia, chính là một loại khảo nghiệm.

Chỉ cần có người tu luyện có ý đồ tiếp cận, sẽ lập tức bị phát hiện thân phận.

Bởi vì lúc hai người rời đi, không chỉ nổ cửa thành Phần Thiên Ngục phủ, còn gϊếŧ không ít binh sĩ khô lâu lùng bắt bọn họ, chắc hẳn tộc Ngục Thiên Cốt nhận được tin tức nhất định sẽ rất tức giận, ngược lại không tiện qua đó nữa.

"Được rồi, chúng ta đi tìm Tiên cốt trước đi." Ninh Ngộ Châu nói, cũng không đem toàn bộ hi vọng đều ký thác vào Phần Thiên Ngục phủ.

Phần Thiên Ngục phủ chỉ là một trong số các kế hoạch, coi như con đường này không thông, bọn họ còn có thể đi đường khác, cùng lắm thì quay lại đường cũ, luôn có thể rời khỏi Khô Cốt Thập Tam phủ.
Ba người còn lại không có dị nghị.

Chẳng qua bọn họ cũng không vội vã rời đi, lại ở nơi đó chờ đợi mấy ngày mới rời khỏi.

Chờ đến khi bọn họ xuất phát, ngược lại không gặp binh sĩ khô lâu nữa, trên đường gặp được một số khô lâu vội vàng đi ngang qua, có thể từ trên người chúng cảm giác được một loại bầu không khí căng thẳng, không cần nghĩ cũng biết, nhất định là do Văn Kiều bọn họ nổ cửa thành Phần Thiên Ngục phủ gây ra.

Bốn người tùy ý chọn một phương hướng đi.

Đi được một đoạn đường, gặp được một ngọn núi xương cao vút trong mây.

"Núi cao thật!" Túc Mạch Lan sợ hãi thán phục, nơi này đến cùng chồng nhiều ít xương cốt mới có thể xếp thành núi cao như vậy?

Lúc này Văn Cầu Cầu đột nhiên kêu lên chít chít chít.

Văn Kiều nghe xong, mừng rỡ hỏi: "Thật ư, bên trong núi này có Tiên cốt? Ngọn núi này sẽ không phải là do Tiên cốt dựng thành chứ?"
Túc Mạch Lan và Bùi Tê Vũ cũng ngạc nhiên nhìn về phía Văn Cầu Cầu, lại nghe Văn Kiều, tư duy cũng không nhịn được bị nàng dẫn dắt, ánh mắt nhìn về phía ngọn núi này lập tức không giống nhau lắm.

Văn Cầu Cầu: "Chít chít!"

Nghe được Đại Mao Cầu bổ sung, Văn Kiều thất vọng a một tiếng.

Nghĩ gì thế? Nếu có nhiều xương Tiên nhân như vậy, đã sớm bị lũ khô lâu chiếm lấy, sao còn có thể lưu lại nơi này cho bọn hắn kiếm tiện nghi?

"Văn Cầu Cầu nói, bên trong núi này có Tiên cốt, chỉ là xương cốt rất nhiều, chúng ta phải tự mình đi tìm."

Nhìn thấy ngọn núi xương cao chót vót kia, trước mắt Túc Mạch Lan và Bùi Tê Vũ biến thành màu đen, cái này cần phải tìm đến lúc nào?

Mặc dù núi xương này cao vút trong mây, nhưng vì Tiên cốt, vẫn phải đi tìm.

Khi bốn người đang chuẩn bị tiến vào núi xương, đột nhiên trên núi xương vang lên một tiếng thét chói tai, tiếng kêu chói tai kia một đường lăn xuống đến: "A a a a a --"
Bốn người theo tiếng kêu nhìn lại, chờ bọn họ thấy rõ ràng tình huống, đột nhiên cảm thấy con mắt đều muốn mù rồi.

Từ sau khi bọn họ tiến vào Khô Cốt Thập Tam phủ, liền biết khô lâu nơi này không mặc quần áo.

Có thể nói, trừ một bộ xương, trên người chúng nó cực ít có trang trí khác. Đại khái ở trong mắt lũ khô lâu, sau khi không có huyết nhục trói buộc, tất cả mọi người đều là bộ xương, lòng xấu hổ những thứ này đã không cần thiết, mặc quần áo loại chuyện này, ngược lại sẽ ảnh hưởng đến hành động của bọn nó.

Cho nên, ở trong mắt những nhân tu bên ngoài này, khô lâu đều là tộc lõa thể.

Bọn họ cũng không có khả năng bởi vì khô lâu đều là lõa thể, vì giống như chúng, mà lựa chọn lõa thể theo, đúng không?

Đây cũng quá khảo nghiệm lòng xấu hổ và tam quan của nhân loại.
Mà bây giờ, xuất hiện một người tu luyện giống như khô lâu, thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ từ trên núi xương chạy xuống, thân thể trắng bóng kia, suýt chút nữa lóe mù mắt bốn người.