Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 299: Văn cầu cầu tiến vào hồ hung thi



Văn Kiều trầm mặc nhìn gương mặt trắng bệch trong hồ kia một lát, sau đó kéo Thiên Ti đằng.

Thiên Ti đằng bị bàn tay kia nắm chặt, không thể kéo ra, không còn cách nào khác, nàng đành phải diễn lại trò cũ, chuẩn bị đem thi thể tự động đưa tới cửa câu lên.

Nào biết nàng đang chuẩn bị câu thì bàn tay kia liền buông lỏng Thiên Ti đằng ra, thi thể và linh khí hình dáng hồ lô kia cùng nhau biến mất.

Ninh Ngộ Châu cùng Bùi Tê Vũ, Túc Mạch Lan cũng thấy cảnh này, trên mặt ba người đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Chẳng lẽ thi thể này không nguyện ý ngươi lấy đi linh khí hồ lô kia?" Bùi Tê Vũ nghĩ đến gì đó, sắc mặt biến hóa: "Chẳng lẽ những thi thể này còn có ý thức?"

Túc Mạch Lan nói: "Không thể nào, trên người chúng nó không có có sức sống." Sau đó nhỏ giọng hỏi thăm Túc Tinh ẩn thân: "Túc Tinh, ngươi có phát hiện gì không?"
Từ khi gặp được đám người Bách Lý Trì, Túc Tinh lại bắt đầu ẩn thân, thỉnh thoảng sẽ trực tiếp trốn vào bản thể của nó ngủ say, để cho người ta không phát hiện được sự tồn tại của nó.

Chẳng qua nếu như bọn họ hỏi cái gì, chỉ cần nó thanh tỉnh, đều sẽ trả lời.

Quả nhiên, một giọng nói nhỏ nhẹ truyền tới: "Bên trong hồ này có thứ gì đó."

"Thứ gì?" Văn Kiều hỏi.

"Không biết, ta có thể cảm giác được nó, nhưng không biết nó là cái gì."

Sau khi nghe xong, một đám người dồn dập nhìn về phía hồ Hung Thi.

Lúc này thuyền đã bị thi thể trôi nổi trong hồ vây quanh, dưới ánh trăng tang thương, khắp nơi đều là thi thể, mặc dù ánh mắt của bọn nó đều nhắm lại, không có có một chút hơi thở sinh mệnh, nhưng một màn này vẫn đặc biệt khϊếp người.

Cho dù là người tu luyện, nhìn thấy tình cảnh này, nhiều ít cũng có chút kiêng kị.
Một tiếng nổ lớn vang lên, bọt nước văng khắp nơi, các loại mảnh vỡ cùng thi thể trong hồ lao về phía thuyền cùng với nước vỡ tung tóe cùng nhau.

Những thi thể này hai mắt nhắm nghiền, nhưng sau khi chúng nó theo sóng nước xông ra khỏi mặt nước, thân thể lại động, công kích về phía thuyền.

Lũ khô lâu tranh thủ thời gian chiến đấu, đem những hung thi từ trong hồ lao ra đánh rơi vào trong nước.

Đám người Văn Kiều cũng không có tham dự chiến đấu, bọn họ còn dự định câu thi thể và linh khí đấy, xét thấy lúc trước đã câu được một bộ thi thể, vả lại thi thể kia còn êm đẹp ở trong túi trữ vật, chứng minh không phải tất cả thi thể đều sẽ công kích -- hoặc là nói, ở trong đó tất nhiên có quy luật gì đó, chỉ cần bọn họ có thể nắm giữ, thì có thể tránh thoát sự nguy hiểm của hồ Hung Thi.
Bốn người mang theo hai con yêu thú trốn ở bên cạnh vừa đục nước béo cò, vừa quan sát tình huống trong hồ.

Hiển nhiên đám khô lâu đối với chuyện hung thi tập kích đã có kinh nghiệm, tình huống mặc dù nguy cấp, nhưng vẫn thủ vững tại vị trí của mình, ngăn cản hung thi công kích, không có để hành khách trong khoang thuyền chịu ảnh hưởng.

Chẳng qua cũng có một số không may, cách cửa sổ quá gần, mỗi lần thuyền kịch liệt lắc lư khi bị hung thi công kích, sẽ lập tức bị lắc ra bên ngoài thuyền, không kịp giãy dụa đã bị những hung thi kia nhanh nhẹn kéo vào trong hồ.

Lúc này, bọn họ đã chú ý tới, hung thi trong hồ mặc dù công kích thuyền, nhưng cũng không lên thuyền, chỉ cần bọn họ có thể ngăn cản hung thi công kích, thì cũng cần không sợ gì nữa.

Văn Kiều mắt sắc nhìn thấy trong số những mảnh vỡ linh khí trong hồ thổi qua có một cái linh khí hoàn hảo, Thiên Ti đằng vút một tiếng bay sang, chờ khi nó trở về, đã mang về đồ vật Văn Kiều nhìn trúng.
Lần này không có thi thể quấy nhiễu nàng.

Văn Kiều mừng khấp khởi đem vật kia chộp trong tay, mọi người nhìn sang, phát hiện là một cái vòng tay bách biến màu xanh ngọc, hơn nữa cũng là một linh khí cấp vương, một vòng có thể phân giải thành vài trăm vòng, là một vũ khí rất có tính công kích.

Nhìn tới vòng tay trong tay, Văn Kiều nhìn Ninh Ngộ Châu cùng Bùi Tê Vũ một chút.

Bùi Tê Vũ vội vàng nói: "Không cần đưa ta, ta là nam nhân, không cần thứ này."

Hắn là nam nhân không cần, phu quân nhà nàng đương nhiên cũng không cần.

Thế là Văn Kiều thu nó lại, tiếp tục ngồi chờ ở nơi đó kiếm tiện nghi.

Nhìn thấy cử động của nàng, Bùi Tê Vũ và Túc Mạch Lan đều có một loại cảm giác mộng ảo.

Bọn họ biết hai người này rất lợi hại, nhưng lợi hại đến có thể chạy đến hồ Hung Thi đi vớt pháp bảo, nhưng vớt một cái liền vớt ra linh khí cấp vương, thế này cũng quá lợi hại rồi.
Trong đầu cô nương này đến cùng suy nghĩ gì? Làm sao lại nghĩ đến chuyện vớt thi thể vớt linh khí trong hồ Hung Thi này?

Kế tiếp, bọn họ lại nhìn thấy Văn Kiều tiếp tục vớt ra vài kiện linh khí, đều là linh khí cấp vương, một thanh chùy dài, một cái hộp Ô Mộc, một cái chuông Huyễn Âm, một cái ấn Hỏa Vân Phương Thiên.

"Tại sao trong hồ này có thể có nhiều linh khí cấp vương như vậy?" Túc Mạch Lan không thể tin nổi nói.

Nếu như nói lúc trước Văn Kiều nhặt được linh kiếm và vòng tay còn có thể nói nàng vận khí tốt, lúc này, bọn họ đã ý thức được, những linh khí này hẳn là vũ khí hung thi trong hồ sử dụng khi còn sống, vả lại vũ khí của bọn hắn đẳng cấp thấp nhất cũng là linh khí cấp vương.

Bởi vậy có thể thấy được, thân phận khi còn sống của thi thể trong hồ này tất nhiên không tầm thường.
Bùi Tê Vũ như có điều suy nghĩ: "Chẳng trách những người tu luyện kia đều muốn tiến đến, nơi này chắc hẳn đã từng là một chiến trường, sau khi người tu luyện chết bởi vì một số nguyên nhân, không chỉ có thi thể không thối rữa, linh khí cũng có thể bảo tồn lại."

Thoáng cái câu được nhiều bảo vật như vậy, Văn Kiều tự nhiên không keo kiệt, đem chuông Huyễn Âm đưa cho Bùi Tê Vũ, ấn Hỏa Vân Phương Thiên đưa cho Ninh Ngộ Châu.

"Sau này ngươi đừng có dùng chuông Ma Âm che giấu Chưởng Thiên kính, dùng chuông Huyễn Âm đi." Văn Kiều nói với Bùi Tê Vũ: "Tránh cho bị nhân tu phát hiện thân phận ma tu của ngươi rồi truy sát ngươi, bản thân ngươi bị đuổi gϊếŧ coi như xong, liên lụy đến Túc cô nương và Túc Tinh ta cũng không tha cho ngươi."

Túc Mạch Lan cùng Túc Tinh là bọn họ mang rời khỏi Túc Tinh đại lục, trong khả năng của họ, giúp bọn hắn một chút cũng không có gì.
Bùi Tê Vũ: "..."

Tâm tình đầy phức tạp của Bùi Tê Vũ, lập tức bị Văn Kiều làm cho không còn.

Mặc dù chuông Huyễn Âm linh khí cấp vương, nhưng cấp bậc của nó kém hơn Chưởng Thiên kính, Chưởng Thiên kính thế nhưng là ma khí thượng cổ, hơn nữa là vật độc nhất vô nhị. Mặc dù Bùi Tê Vũ cũng không tham lam linh khí cấp vương, nhưng đối với sự dụng tâm của Văn Kiều, vẫn là yên lặng nhận lấy.

Sau đó Văn Kiều nói với Ninh Ngộ Châu: "Phu quân, ấn Hỏa Vân Phương Thiên này là vật thuộc tính hỏa, dễ dàng dung nạp dị hỏa."

Có dị hỏa gia nhập, tính công kích của ấn Hỏa Vân Phương Thiên sẽ tăng nhiều, Ninh Ngộ Châu dùng để tự vệ hoàn toàn không có vấn đề.

Ninh Ngộ Châu lại cười nói: "Vậy thì cám ơn A Xúc."

Những linh khí còn lại kia, Văn Kiều thu chúng nó lại, tiếp tục quan sát tình huống bên ngoài.
Có lẽ trời cao cũng không vừa mắt loại hành vi kiếm tiện nghi này của Văn Kiều, khi nàng lại tiếp tục câu bảo vật, một hung thi công kích về hướng bọn họ.

Công kích của hung thi rơi vào cột xương trước mặt bọn họ, cột xương vỡ vụn, Văn Cổn Cổn dựng thẳng lên vỏ trứng đất ngăn cản.

Nhìn xem hung thi kia nhắm mắt lại, lại giống một người sống linh hoạt công kích, trong lòng mấy người không khỏi tuôn ra mấy phần cảm giác dị dạng, ngăn cản từng công kích của nó, chỉ thủ không công.

Có Văn Cổn Cổn ở đó, phòng ngự tự nhiên không có vấn đề, bốn người cũng không tính chật vật.

Sau khi đánh nát một số cột xương ở chỗ bọn họ đứng, hung thi kia rốt cuộc rời đi.

Thấy cảnh này, bốn người cũng rốt cục xác định, những hung thi này thật sự đã chết rồi, bọn nó không có ý thức của mình, giống như là bị thứ gì điều khiển. Bọn nó không cách nào phán đoán hiệu quả công kích, sau khi đạt tới một mức độ, thì có thể thay đổi vị trí mục tiêu.
Bốn người lại tìm một chỗ bí ẩn trốn đi, vẫn không có ý định về khoang nhỏ trên tàu.

Sau khi nắm giữ quy luật công kích cùng tính nguy hiểm của đám hung thi, có trở về khoang nhỏ trên tàu hay không đã không quan trọng, lúc này bọn họ ngược lại cảm thấy rất hứng thú với đồ vật trong hồ, muốn biết rõ sự tồn tại của nó.

Bịch một tiếng vang lên, giống như tiếng vật gì rơi xuống nước.

Văn Kiều vô thức nhìn sang, sau đó cả người đều nổ tung, vô thức muốn nhảy ra khỏi thuyền, bị Túc Mạch Lan nhanh tay giữ chặt.

"Văn cô nương, ngươi làm gì thế? Bên ngoài nguy hiểm!"

Văn Kiều vội la lên: "Văn Cầu Cầu rớt xuống trong nước!"

Túc Mạch Lan và Bùi Tê Vũ giật nảy cả mình, quả nhiên phát hiện Văn Cầu Cầu vẫn luôn đi theo đám bọn hắn biến mất.

Hai người vội nhìn về phía ngoài thuyền, liền thấy trong hồ trừ hung thi và mảnh vỡ linh khí, còn có thêm một Đại Mao Cầu.
Đại Mao Cầu bồng bềnh ở trên mặt nước, theo động tác của những hung thi lao ra khỏi hồ, ở trong nước khoan thai lắc lư nổi trôi, như một chiếc phao câu cá.

Có lẽ là phát hiện bọn họ lo lắng, Văn Cầu Cầu bồng bềnh ở trên mặt hồ ngẩng đầu nhìn qua hướng bọn họ, kêu một tiếng chít chít.

Ba người đồng thời trầm mặc.

Lúc này, nghe được Ninh Ngộ Châu nói: "Mới vừa rồi là Văn Cầu Cầu tự mình nhảy xuống."

"Tự mình nhảy xuống?" Văn Kiều đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó nhanh chóng nhớ tới lúc ở tầng thứ ba, Văn Cầu Cầu từng nói phải vào trong hồ nhìn xem.

Sau khi Văn Cầu Cầu hướng bọn họ kêu lên, sau đó trực tiếp vào trong hồ.

Đại Mao Cầu màu trắng bạc chẳng mấy chốc đã biến mất ở dưới nước.

Văn Kiều lo lắng nhìn một lát, đột nhiên a một tiếng, ảo não nói: "Ta còn không cho Văn Cầu Cầu Tị Thủy đan đâu, một mình nó có thể làm sao?"
Còn tưởng rằng nàng lại có phát hiện gì, Bùi Tê Vũ và Túc Mạch Lan vốn đang khẩn trương, chờ nghe nàng nói xong, lập tức im lặng.

Ninh Ngộ Châu an ủi: "Không có việc gì, Văn Cầu Cầu là linh thú đồng hành cùng Chúc Tiên Linh, chút nước như thế không làm khó được nó."

Mặc dù vẫn rất lo lắng, nhưng Văn Cầu Cầu đã chạy xuống dưới, bộ dáng thoạt nhìn không có một chút miễn cưỡng, Văn Kiều lại không thể nhảy vào trong hồ mang nó ra, chỉ có thể kiên trì chờ đợi.

Thấy nàng hững hờ nhìn chằm chằm vào mặt hồ, ngay cả thi thể cùng linh khí đều không câu, ba người liền biết nàng vẫn rất lo lắng cho Văn Cầu Cầu, cũng cùng nhau chú ý tình hình trong hồ.

Hung thi tiếp tục không ngừng công kích, không ít khô lâu bị hung thi kéo xuống trong hồ, không thấy tăm hơi.

Khô lâu hộ vệ xung quanh càng ngày càng ít, dẫn đến một số khô lâu trong khoang thuyền đành phải đi qua giúp đỡ thủ thuyền, lũ khô lâu bận bận rộn rộn, tiếng ha ha ha giao nhau giữa không trung.
Mà ở trong mắt nhân tu, hung thi và khô lâu đều xem như một loại thi thể, bọn nó có đánh nhau kịch liệt đến đâu, cũng không thấy huyết tinh dữ tợn, không có cách nào đồng cảm, sinh ra cảm giác nguy cơ.

Cho nên mặc kệ là phương nào xảy ra chuyện, đều không thể khơi dậy bất kỳ gợn sóng nào trong lòng, như một người ngoài cuộc bình thường quan sát.

Không biết qua bao lâu, hung thi rốt cuộc thối lui.

Trăng tròn treo trên trời cao, mặt hồ khôi phục lại bình tĩnh, dù gặp không ít mảnh vỡ linh khí bồng bềnh, nhưng những thi thể này lại biến mất.

Lại nhìn cốt thuyền, trải qua trận chiến đấu này, nhìn từ bên ngoài trở nên rách rưới, giống như khó khăn chống đỡ không có giải thể. Chẳng qua lũ khô lâu vẫn rất vui vẻ, hung thi thối lui, chứng minh bọn nó rốt cuộc an toàn, cốt thuyền có nát đến đâu, chỉ cần nó có thể tiếp tục đi trên hồ Hung Thi, thì không có vấn đề.
Thuyền do tộc Kiên Cốt tạo ra vẫn để khô lâu vô cùng yên tâm.

Đám khô lâu thu dọn đơn giản một chút, chẳng mấy chốc đã về khoang nhỏ trên tàu nghỉ ngơi.

Bốn người Văn Kiều vẫn lưu trên boong thuyền, chờ đợi Văn Cầu Cầu trở về.

Nhưng mà Văn Cầu Cầu không đợi được, ngược lại là đợi Bách Lý Trì cùng hai huynh đệ Cát Như Tùng tầng thứ ba xuống tới, nhìn thần sắc mấy người kia, là đặc biệt đến tìm bọn họ.

"Các ngươi không có sao chứ?" Bách Lý Trì chạy tới hỏi: "Vừa rồi hung thi công kích thuyền, ta muốn đi xuống tìm các ngươi, chỉ là Liễu sư tỷ nói ta có xuống cũng không giúp đỡ được cái gì, ngược lại sẽ cản trở.."

Thấy bọn họ vẫn chưa trở về, Bách Lý Trì vô cùng lo lắng, đặc biệt là lúc hung thi tấn công thuyền, liền muốn đến tìm bọn hắn.

Chẳng qua lời Liễu Thanh Vận nói cũng chính xác, hắn tới xác thực giúp không được gì, nhưng hắn lại không thể để cho các sư huynh sư tỷ của mình tới, điều này khiến hắn rất buồn phiền.
Tầng thứ ba của cốt thuyền xác thực rất an toàn, hung thi sẽ không tập kích tầng thứ ba, đám người Liễu Thanh Vận cũng không trực tiếp đối mặt sự công kích của hung thi.

Nếu hung thi đã không uy hϊếp được bọn họ, đương nhiên sẽ không để ý tới những khô lâu này làm thế nào đối phó hung thi, càng không có khả năng vì mấy người Ninh Ngộ Châu tự chạy tới tìm đường chết mà rời khỏi tầng thứ ba.

Điểm ấy mấy người Liễu Thanh Vận vẫn phân rõ ràng.

"Cảm ơn, chúng ta không có việc gì." Ninh Ngộ Châu trả lời, xem như lĩnh phần tâm ý này của hắn.

Bách Lý Trì thấy bọn họ đều không có việc gì, liền yên tâm, hắn nhìn xung quanh một chút, nghi hoặc mà hỏi: "Văn Cầu Cầu đâu?"

"Trở về túi yêu thú rồi."

Bách Lý Trì không nghi ngờ gì, mấy người Cát Như Tùng càng sẽ không lắm miệng hỏi thăm, vì thế cũng không ai biết có một con yêu thú đã chạy vào trong hồ Hung Thi đáng sợ, một mực chưa hề đi ra.
Kế tiếp Bách Lý Trì nói cho bọn hắn: "Vừa rồi ta đã hỏi những khô lâu đó, bọn nó nói cốt thuyền đã an toàn vượt qua giữa hồ, sau này sẽ không có hung thi rời nước công kích, có thể an toàn đến Vạn Cốt Viêm địa ở đối diện."

Đối với công kích của đám hung thi, lũ khô lâu đã có kinh nghiệm.

Bình thường sau khi cốt thuyền cách bờ một đoạn lộ trình, hung thi chỉ công kích ở đáy hồ, chỉ cần thiết phải chú ý một chút, ngược lại sẽ không có nguy hiểm gì. Thẳng đến thuyền đến giữa hồ, nơi này mới là nguy hiểm nhất, không chỉ có nhiều hung thi, cũng vô cùng hung hãn, chỉ cần bình an vượt qua một đoạn đường này, con đường kế tiếp ngược lại là an toàn.

Mấy người nói chuyện một lát, Bách Lý Trì thấy bọn họ không trở về tầng thứ ba, dự định ở đây cùng bọn họ.
Hai huynh đệ Cát Như Tùng không có cách nào với hắn, nghĩ đến sau đó cũng không có nguy hiểm gì, liền tùy hắn, hai anh em họ trở lại tầng thứ ba.

Bách Lý Trì đang nói chuyện với Ninh Ngộ Châu, đột nhiên phát hiện Văn Kiều ghé vào mạn thuyền không biết làm cái gì, tùy tiện nhìn một chút, chờ phát hiện nàng dùng một loại dây leo từ trong hồ câu ra một kiện linh khí cấp vương hoàn chỉnh không tổn hao gì, cả người đều ngơ ngác.

Lần này câu lên linh khí là một vòng tay phòng ngự dành cho nữ.

Vòng tay phòng ngự cấp vương có thể ngăn cản một kích của người tu luyện cảnh giới Nguyên Đế, Văn Kiều thầm nói đáng tiếc, nếu như là vòng tay nam, liền có thể cho phu quân nhà nàng dùng để phòng thân.

Nàng đành phải thu hồi vòng tay này, tiếp tục nhìn chằm chằm mặt hồ, chuẩn bị vớt một bộ thi thể lên.
"Văn cô nương làm cái gì vậy?" Bách Lý Trì kinh ngạc hỏi.

"Câu linh khí!"

Sau khi Bách Lý Trì hiểu rõ, thật sự là vừa sợ lại thán, đối với hồ Hung Thi cũng có chút suy đoán.

"Hồ Hung Thi cũng không phải là địa phương nổi danh nhất trong Khô Cốt Thập Tam phủ, chí ít tin tức mà chúng ta đạt được, hồ Hung Thi này cũng không khiến cho người chú ý, không có nghĩ tới ở đây thế mà ẩn tàng không ít đồ vật, nếu bị những người kia biết, nhất định sẽ hối hận bỏ lỡ hồ Hung Thi." Bách Lý Trì khẽ nói.

Ninh Ngộ Châu liếc hắn một cái, ấm giọng hỏi: "Bách Lý công tử, bên ngoài đối với Khô Cốt Thập Tam phủ hiểu rõ được bao nhiêu?"

Bách Lý Trì nghĩ nghĩ, mới nói: "Cũng không nhiều, bọn họ chỉ biết đại khái mấy nơi, bởi vì nơi đó có.. Ai, nói như vậy, Khô Cốt Thập Tam phủ, thật ra là một loại tiểu U Minh sau khi thông đạo tam giới phong bế, còn sót lại tại nhân tu đại lục."
"Tiểu U Minh?" Bùi Tê Vũ đột nhiên xùy cười một tiếng: "Bách Lý công tử, dù chúng ta không biết, cũng biết U Minh là địa phương nào, nhưng các ngươi nhìn trong Khô Cốt Thập Tam phủ, nào có khí tức U Minh?"

Bách Lý Trì cũng không giận, gãi đầu, cười nói: "Ta là nghe bọn hắn nói như thế, kỳ thật ta cũng không biết."

Bách Lý Trì tuổi tác cũng không lớn, hơn nữa tu vi cũng không cao, hắn có thể biết sự tồn tại của Khô Cốt Thập Tam phủ, còn hộ tống các sư huynh sư tỷ đến, cũng bởi vì cần hắn dẫn đường, tới đây tìm kiếm một kiện đồ vật đối với sư môn bọn hắn mà nói vô cùng trọng yếu.

Đây là chân tướng Ninh Ngộ Châu bọn họ chắp vá ra dựa trên những tương tác gần đây của họ và mấy người Bách Lý Trì.

Nếu như thận trọng một chút, sẽ lập tức phát hiện Bách Lý Trì là một người rất có nguyên tắc, nhìn như ngốc nghếch, chuyện gì cũng hay nói với người ngoài, kỳ thật chuyện mấu chốt nhất cũng không lộ ra. Mấy người Tang Vũ Phỉ lo lắng Bách Lý Trì không quản được miệng, loại chuyện đem mục đích chuyến này của bọn hắn nói toạc ra này, kỳ thật cũng không có phát sinh.
Bách Lý Trì có thể đem tất cả mọi chuyện của mình nói cho bọn hắn, nhưng sẽ không lắm miệng nói chuyện của người khác.

Ngay khi Văn Kiều lại muốn câu một kiện linh khí lên, Thiên Ti đằng lại bị nắm lấy.

Nàng thò người ra nhìn sang, lần nữa nhìn thấy cỗ thi thể xuất hiện trong hồ kia, trí nhớ của nàng vô cùng tốt, phát hiện thi thể này là thi thể lúc trước ngăn cản nàng lấy đi linh khí hình hồ lô.

Chẳng lẽ cái này cũng không thể lấy?

Văn Kiều nghĩ đến, vô thức buông Thiên Ti đằng ra, lúc muốn thu hồi nó lại, lại phát hiện làm sao cũng thu không được, thi thể kia nắm Thiên Ti đằng rất chặt.