Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 296: Khô lâu cảnh giới nguyên hoàng



Một khô lâu so với khô lâu bọn hắn đã gặp còn cao lớn hơn xuất hiện trên núi xương.

Rõ ràng núi xương rất lớn, nhưng khô lâu này đứng ở nơi đó, cứ thế để cho người ta sinh ra một loại áp lực cực kỳ đáng sợ.

Văn Kiều bọn họ chú ý tới, ánh sáng đỏ trong hốc mắt khô lâu này không chỉ sáng mạnh hơn so với khô lâu khác, thậm chí còn mơ hồ có màu đỏ vàng.

Mặc dù bọn họ vẫn không biết những khô lâu này tính là giống loài gì, vì sao có thể lấy loại phương thức này sống sót, nhưng có thể đoán được từ hành vi của bọn nó, ánh sáng màu đỏ như máu trong mắt khô lâu đại biểu cho lực lượng sinh mệnh của bọn chúng, chỉ cần ánh sáng đỏ này không tắt, khô lâu sẽ không phải chết.

Vả lại thực lực của bọn nó cũng có liên quan với ánh sáng màu đỏ này, ánh sáng đỏ càng sáng, thực lực khô lâu cũng càng mạnh.
Giống như bộ xương này, ánh sáng đỏ trong mắt nó không chỉ sáng, hơn nữa còn có màu đỏ vàng, uy áp trên thân khiến bọn hắn cảm giác được một loại áp lực đáng sợ.

"Nó là cảnh giới Nguyên Hoàng!" Vẻ mặt Liễu Thanh Vận nghiêm túc nói.

Bùi Tê Vũ ẩn ở phía sau đột nhiên đi tới, bình tĩnh đem mấy người Ninh Ngộ Châu hộ sau lưng, sau đó nói với Liễu Thanh Vận: "Ta tranh thủ khống chế nó mấy hơi thời gian, sau đó giao cho ngươi, có thể thực hiện?"

Ánh mắt Liễu Thanh Vận khẽ nhúc nhích, lạnh lùng thốt: "Có thể."

Sau khi những người khác nghe xong, liền biết hai người này lựa chọn hợp tác.

Liễu Thanh Vận và Bùi Tê Vũ đều là cảnh giới Nguyên Tông, chẳng qua nhìn từ tu vi, Liễu Thanh Vận cảnh giới Nguyên Tông hậu kỳ rõ ràng tu vi cao hơn so với Bùi Tê Vũ cảnh giới Nguyên Tông trung kỳ, sức chiến đấu cũng mạnh hơn.
Nhưng muốn khống chế một khô lâu cảnh giới Nguyên Hoàng cũng không phải chuyện dễ dàng, biểu hiện của Bùi Tê Vũ cũng làm cho đoàn người Liễu Thanh Vận có nhận thức mới đối với thực lực của bọn họ.

Lúc này, Bùi Tê Vũ lấy ra một cái Ma Linh màu đen, Ma Linh phát ra một tiếng đinh.

Ma âm bao trùm!

Liễu Thanh Vận thần sắc hơi rét, nhìn thoáng qua Ma Linh trên tay Bùi Tê Vũ, một linh tu thế mà sử dụng Ma Linh?

Tang Vũ Phỉ cùng mấy người Cát Như Tùng cũng có chút giật mình, chẳng qua lúc này không phải thời điểm truy cứu, trước đối phó cửa ải khó khăn này lại nói.

Khô lâu trên núi xương đã ập xuống, mục tiêu là tu vi cao nhất Liễu Thanh Vận.

Mắt thấy khô lâu kia sắp tới gần, Bùi Tê Vũ lần nữa lắc Ma Linh, lợi dụng âm thanh của Ma Linh che giấu, kì thực là dùng Chưởng Thiên kính nhắm ngay khô lâu kia, kéo nó vào hoa trong gương, trăng trong nước.
Những khô lâu này mặc dù không có máu thịt, nhưng chúng nó rõ ràng là một loại sinh mạng thể khác, thậm chí có được linh hồn và tư duy, nếu là sinh linh có linh hồn và tư duy, huyễn thuật đều có tác dụng với bọn chúng. Lúc trước Bùi Tê Vũ gϊếŧ chết không ít khô lâu, đã biết làm thế nào lợi dụng huyễn thuật đối phó chúng nó.

Tốc độ khô lâu dần dần chậm lại.

Liễu Thanh Vận tùy thời tiến lên, Tuyết Lăng quét ngang mà qua, quấn lên xương cốt khô lâu kia, kéo nó lại gần. Năm ngón tay của nàng hóa thành trảo, siết chặt đầu lâu kia, muốn diệt ánh sáng đỏ vàng trong hốc mắt nó.

Ánh sáng đỏ vàng chập chờn một hồi, yếu hơn mấy phần.

Lúc này, khô lâu kia đã thoát khỏi huyễn thuật của Bùi Tê Vũ, phát hiện mình lại bị hai tiểu bối thực lực không bằng nó khống chế, lập tức phát cuồng, một phát bắt được Tuyết Lăng quấn trên xương cốt mình, ép về phía Liễu Thanh Vận, cho nàng một kích.
Liễu Thanh Vận bay rớt ra ngoài, nhịn không được phun ra một ngụm máu, nhưng Tuyết Lăng trong tay vẫn trói chặt nó.

Linh đang bạc trên Tuyết Lăng hàn ý dày đặc, bọn nó khẽ rung lên, thân thể khô lâu lập tức bị một tầng băng sương bao trùm.

Đinh --

Ma Linh lại vang lên một tiếng chuông xa xăm, Bùi Tê Vũ lần nữa xuất ra hoa trong gương, trăng trong nước.

Sắc mặt của hắn trắng bệch, mím chặt khóe môi tràn ra vết máu, có thể thấy được liên tục dùng hai lần hoa trong gương, trăng trong nước đối phó khô lâu cảnh giới Nguyên Hoàng khiến hắn gánh vác cực nặng.

Tình hình bên Liễu Thanh Vận cũng không tốt lắm, một kích lúc khô lâu thanh tỉnh, làm cho nàng bị thương cực nặng, may mắn Bùi Tê Vũ lại ra tay khống chế nó, làm cho nàng có thể thở dốc.

Động tác giãy dụa của khô lâu chậm rãi dừng lại, trong mắt Liễu Thanh Vận lướt qua một tia sáng, tay lần nữa chụp trên đầu khô lâu, ánh sáng đỏ vàng trong hốc mắt nó bị dập tắt với tốc độ cực nhanh.
Một bên khác, mấy người Văn Kiều cũng đối đầu những khô lâu đó.

Những khô lâu này thực lực tuy mạnh, nhưng đối với bọn hắn mà nói lại không tính trí mạng, sau khi Liễu Thanh Vận hợp tác với Bùi Tê Vũ gϊếŧ chết khô lâu cao lớn cảnh giới Nguyên Hoàng kia, bọn họ bên này cũng gϊếŧ gần một nửa khô lâu.

Văn Kiều vung roi dài qua, lũ khô lâu lập tức bị quét ngang ra ngoài, rơi ngã trái ngã phải, Túc Mạch Lan tiến về phía trước chém xuống Bạo Linh kiếm, linh quang nổ tung, đâm xuyên đầu lâu, ánh sáng đỏ trong mắt khô lâu lập tức biến mất.

Làm cho người kinh hỉ nhất vẫn là Văn Cầu Cầu.

Lúc bắt đầu chiến đấu, Văn Cầu Cầu và Bách Lý Trì ở cùng một chỗ, một thiếu niên cảnh giới Nguyên Mạch, một yêu thú lông xù trông có vẻ không có chút sức chiến đấu nào, nhìn xem liền rất dễ bắt nạt.
Những người khác cũng không nghĩ tới chuyện để bọn họ động thủ, đều có chí cùng nhau gạt một người một thú này ra.

Bách Lý Trì ôm Văn Cầu Cầu, có chút lo lắng nói: "Lần này khô lâu thật nhiều, làm sao bây giờ?"

Văn Cầu Cầu hướng hắn chít chít một tiếng, giống như an ủi đồng bạn mới quen.

Bách Lý Trì thở dài, theo tâm ý vuốt nó một phen, vui vẻ nói: "Văn Cầu Cầu, cám ơn ngươi nhé! Ta không sao, những khô lâu này muốn dẫn Tang sư tỷ đi, ta đương nhiên muốn giúp Tang sư tỷ."

Tang Vũ Phỉ bị thương chiến đấu bên cạnh nghe nói như thế, khiêm tốn nói: "Cám ơn ngươi, Bách Lý sư đệ ngươi vẫn nên chăm sóc tốt bản thân ngươi trước đi."

Lũ khô lâu cũng xác định Tang Vũ Phỉ, đây chính là tộc trưởng chỉ tên muốn mang về trả nợ máu cho thiếu chủ đã chết của bọn nó, dồn dập nhào về phía nàng.
Phát hiện Tang Vũ Phỉ chèo chống đến khó khăn, Bách Lý Trì rút kiếm đi giúp nàng.

Coong một tiếng, linh kiếm chém vào thân khô lâu, linh kiếm bay ra ngoài.

Đám người: "..."

Quả nhiên, những khô lâu này thực lực thấp nhất cũng đã là cảnh giới Nguyên Không, Bách Lý Trì một người cảnh giới Nguyên Mạch, rõ ràng chính là tới đưa đồ ăn.

Khô lâu bị hắn chặt một kiếm lại không có việc gì quay đầu nhìn về phía Bách Lý Trì, phát ra một trận ha ha ha.

Bách Lý Trì kiên quyết nói: "Không được, sư tỷ ta không thể đi cùng các ngươi, cho nên đành phải có lỗi với các ngươi."

Sau khi đàm phán không thành, lũ khô lâu kia giơ cốt kiếm lên chém về hướng Bách Lý Trì, Bách Lý Trì vội đẩy tiểu đồng bọn bên cạnh hắn cùng nhau chạy trốn.

Văn Cầu Cầu bị hắn đẩy lăn ra một đoạn, đột nhiên một tay xốc hắn lên, bộ lông dài xinh đẹp màu trắng bạc nổ tung, nổ thành một viên cầu gai khổng lồ, nghiền ép về hướng khô lâu chạy tới.
Gai nhọn sắc bén không chút lưu tình nghiền ép qua, xương cốt khô lâu bị đâm xuyên, đầu lâu tất nhiên cũng không ngoại lệ.

Những nơi Văn Cầu Cầu lăn qua, nằm một đống thi thể khô lâu, mỗi thi thể khô lâu đều bảo tồn hoàn hảo, chỉ là trên xương cốt lít nha lít nhít một loạt lỗ kim, đầu lâu cũng thế, ánh sáng đỏ trong hốc mắt khô lâu dập tắt.

Bách Lý Trì và mấy người Tang Vũ Phỉ trợn mắt há hốc mồm.

Cầu gai này thật lợi hại.

Có Văn Cầu Cầu đại sát tứ phương, lại thêm Văn Kiều, Túc Mạch Lan cùng Ninh Ngộ Châu đem chính mình ngụy trang thành trận pháp sư chuyên môn ném trận bàn vây gϊếŧ khô lâu ở đây, những khô lâu truy kích bọn họ được giải quyết rất nhanh chóng.

Sau khi khô lâu đều nằm vật xuống, Văn Cầu Cầu lần nữa biến trở về một bé Đại Mao Cầu mềm mại đáng yêu.
Song lần này bọn người Tang Vũ Phỉ cũng không dám xem nhẹ đám lông trên người nó, khi nhìn thấy Bách Lý Trì thế mà chạy tới vuốt lông của nó, đều lo lắng sơ sẩy một cái, đám lông kia lần nữa biến thành gai nhọn đâm xuyên cả người sư đệ không biết trời cao đất rộng này.

"Sư tỷ, ngươi không sao chứ?"

"Bùi công tử, ngươi không sao chứ?"

Tang Vũ Phỉ và Túc Mạch Lan dồn dập chạy tới đỡ Liễu Thanh Vận cùng Bùi Tê Vũ, Túc Mạch Lan thuận tay đem một viên linh đan cực phẩm nhét vào trong miệng Bùi Tê Vũ, sau đó lại lấp một khối mật son.

Mật son là Văn Kiều cho nàng, Túc Mạch Lan không nỡ ăn, lần này thấy Bùi Tê Vũ lại bị thương, liền cho hắn.

Bùi Tê Vũ cảm giác được tổn thương trong cơ thể đang chuyển biến tốt đẹp, không khỏi hơi kinh ngạc, nhịn không được nhìn thoáng qua Văn Cầu Cầu, sao có thể không có phát hiện khối mật son vừa nếm trong miệng kia, cùng với lễ gặp mặt Văn Cầu Cầu đưa cho Bách Lý Trì giống hệt nhau?
Liễu Thanh Vận cũng ăn linh đan, gương mặt tái nhợt của nàng hiển hiện mấy phần ửng đỏ không bình thường, đẩy tay Tang Vũ Phỉ ra, mới đáp: "Không có việc gì, chúng ta rời khỏi nơi này trước."

"Được."

Đám người đáp ứng, tranh thủ thời gian ngự kiếm rời đi.

Lúc Liễu Thanh Vận đi ngang qua, Ninh Ngộ Châu nhịn không được liếc nhìn nàng một cái.

"Phu quân?" Văn Kiều kỳ quái nhìn hắn.

Ninh Ngộ Châu hướng nàng cười cười, nhéo lòng bàn tay nàng, sau đó mới buông ra.

Trong lòng biết ở đây nhiều người, không phải chỗ nói chuyện, Văn Kiều cũng không hỏi nhiều.

Một đoàn người rời khỏi chỗ cũ, bay về hướng hồ Hung Thi.

Sau đó không lâu, núi xương biến mất, thay vào đó là một mảnh thổ địa hoang vu, trên bùn đất màu nâu xám ngẫu nhiên có thể nhìn thấy một ít xương cốt bị vùi lấp.
Phi hành như thế mấy canh giờ, phía trước xuất hiện một gốc cây khô.

Gốc cây khô này rất cao, trên cây dày đặc chạc cây, nhưng không có một chiếc lá, dáng vẻ trơ trọi, nhìn từ xa, tựa như quái vật đang giương nanh múa vuốt.

"Trước hết nghỉ ngơi ở đây một chút." Bách Lý Trì đột nhiên nói: "Cứ ở trên tàng cây đi."

Đám người dù không rõ ràng cho lắm, nhưng biết hắn có thể nghe hiểu khô lâu, có lẽ có cái gì kiêng kị, nên cũng không có ý đồ tìm đường chết, dồn dập dừng ở trên cây khô.

Cây khô dày đặc chạc cây, giống như một tấm lưới mịn, thậm chí có thể tiếp nhận trọng lượng của bọn hắn.

Liễu Thanh Vận cùng Bùi Tê Vũ, Tang Vũ Phỉ bị thương tiếp tục dành thời gian đả tọa chữa thương.

"Hồ Hung Thi hẳn là ở phía trước." Bách Lý Trì chỉ vào một phương hướng, nói với bọn họ: "Những khô lâu đó nói, cây khô này là khô quỷ thụ, sinh mà chết héo, khô mà sinh trưởng, chỉ cần thấy được khô quỷ thụ này, hồ Hung Thi cách nơi này cũng không tính là xa."
Ninh Ngộ Châu hỏi hắn: "Hồ Hung Thi là dạng gì?"

"Ta không có hỏi, bọn nó chỉ nói rất nguy hiểm." Bách Lý Trì lấy ra mật son Văn Cầu Cầu tặng hắn cắn một cái, rất thích loại hương vị ngọt ngào kia, thanh âm mơ hồ: "Nghe nói gần hồ Hung Thi có thuyền có thể qua hồ, chúng ta có thể đi qua tìm một chút."

Sau khi Văn Kiều nghe xong, cảm thấy Bách Lý Trì thật sự là một trợ giúp đắc lực trong việc tìm đường, có hắn ở đây, căn bản không cần lo lắng tìm không thấy mục đích.

"Còn có, lũ khô lâu nói, nếu như nhìn thấy khô quỷ thụ, nhất định không thể xuống khỏi cây."

"Vì sao?" Túc Mạch Lan không hiểu hỏi.

Bách Lý Trì lắc đầu: "Bọn nó không nói, chỉ nói đến lúc đó sẽ biết."

Đang nói, đột nhiên bọn họ cảm giác được mặt đất truyền đến động tĩnh gì đó.

Đám người dồn dập nhìn xuống dưới cây, phát hiện từ mặt đất chui ra một đầu lại một đầu cốt trùng, những cốt trùng này tựa như là dùng xương cốt lộn xộn ghép thành, trên đầu của bọn nó có một cái xúc tu, mặc dù bởi vì đều là xương cốt, trông cũng không dữ tợn, nhưng xúc tu này không hiểu sao lại khiến cho người ta sinh ra một loại cảm giác ghê tởm.
Chỉ thấy những cốt trùng này chui ra khỏi mặt đất, bò khắp nơi tìm kiếm ăn uống, mặc kệ là cái gì, đều có thể bỏ vào trong miệng, cái miệng kia lợi hại đến mức ngay cả tảng đá đều có thể vỡ nát.

Bách Lý Trì lấy ra một cục xương, ném nó xuống dưới cây.

Trong nháy mắt mấy trăm đầu cốt trùng bổ nhào qua, sau vài lần liền nhai nát cục xương kia.

"Thật là lợi hại!" Bách Lý Trì kinh ngạc nói.

Có rất nhiều cốt trùng sinh sống gần khô quỷ thụ, bọn nó là sinh vật ăn tạp, ngay cả xương cốt khô lâu đều có thể nhai nát, cũng khó đối phó, hơn nữa cũng rất khó gϊếŧ chết.

Sau khi đám cốt trùng ra ngoài, chúng du đãng ở gần đó một ngày, mọi người cũng quan sát chúng nó một ngày, phát hiện cốt trùng này gần như không có nhược điểm.

Bởi vì bọn họ căn bản tìm không ra ánh sáng đỏ làm lực lượng sinh mệnh của đám cốt trùng ở đâu, thử chặt đứt thân thể của bọn chúng, vẫn có thể tiếp tục nhảy nhót tưng bừng, thân thể gãy thành vài đoạn sẽ lập tức biến thành mấy đầu cốt trùng, vài đoạn thân thể kia thậm chí có thể tự động tiến hóa ra xúc tu.
Trông cực kỳ buồn nôn.

May mắn, những cốt trùng này dường như không thích khô quỷ thụ, bọn nó vòng qua khô quỷ thụ mà đi, chỉ cần bọn họ đợi trên khô quỷ thụ, cũng không cần đối đầu với bọn nó.

Thẳng đến đám cốt trùng một lần nữa chui về dưới mặt đất, bọn họ mới rời khỏi khô quỷ thụ, tiếp tục hướng hồ Hung Thi mà đi.

Lại phi hành như thế gần một ngày, bọn họ dần dần có thể cảm giác được cảm giác ướŧ áŧ truyền đến trong không khí, hồ Hung Thi ở ngay gần đó.

Đám người mừng rỡ, tăng thêm tốc độ.

Nhưng mà hồ Hung Thi còn chưa thấy, ngược lại nhìn thấy một ngọn núi xương.

Tại sườn núi có một cái động, trước động có đám khô lâu đang lười biếng tuần tra, trông giống như binh sĩ tản mạn vô trách nhiệm.