Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 295: Hoàn cốt lệnh



Ánh mắt mọi người nhìn về hướng Bách Lý Trì thực sự một lời khó nói hết.

Các sư huynh sư tỷ Bách Lý Trì chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, gần như nhịn không được muốn bóp chết hắn.

Trước đó rõ ràng đã căn dặn nhiều lần, để hắn đừng ngốc nghếch mà tin tưởng người ngoài, vì sao sư đệ nhìn thấy mấy người kia liền không quản được miệng? Hay là mấy người kia kỳ thật âm thầm làm cái gì với sự đệ bọn hắn, mới khiến cho Bách Lý Trì không đề phòng bọn họ như thế?

Trong nháy mắt, đám người Liễu Thanh Vận cũng nhịn không được có chút âm mưu luận.

Đám Văn Kiều cũng không thể tưởng tượng nổi, người này thật đúng là bằng phẳng ngay thẳng, chẳng lẽ thật sự không sợ bọn họ là người xấu?

Chỉ dựa vào khả năng nghe hiểu đám khô lâu trong Khô Cốt Thập Tam phủ này của Bách Lý Trì, đã có thể khiến người ta sinh ra lòng tham lam, chỉ cần khống chế hắn, thì có thể mau chóng hiểu rõ Khô Cốt Thập Tam phủ, thậm chí tìm được bảo bối ẩn tàng trong Khô Cốt Thập Tam phủ.
Nếu biết trong Khô Cốt Thập Tam phủ có Tiên khí, có thể thấy được nơi này mặc dù quỷ dị, nhưng bảo vật nhất định sẽ không ít, nếu không người tu luyện Hỗn Nguyên đại lục cũng sẽ không đối với nơi này giữ kín như bưng như thế.

Bách Lý Trì giống như không nhìn thấy sắc mặt của mọi người, tiếp tục nói: "Thiếu chủ tộc Cự Cốt bị Tang sư tỷ gϊếŧ, bọn nó sẽ không dễ dàng bỏ qua, vừa rồi ta nghe những khô lâu đó nói, tộc trưởng tộc Cự Cốt muốn Tang sư tỷ đền mạng cho thiếu chủ chúng nó!"

"Nghĩ hay lắm!" Tang Vũ Phỉ tức hổn hển nói: "Ai muốn gả cho một bộ khô lâu chứ?"

Bách Lý Trì đồng tình nhìn nàng, an ủi: "Tang sư tỷ đừng nóng, chỉ cần chúng ta mau chóng rời khỏi nơi này, không cho khô lâu tộc Cự Cốt tìm tới là được, nhất định sẽ không để ngươi đi đền mạng cho nó."
Ngược lại nói một câu tiếng người có thể nghe.

Nhưng mà còn chưa chờ Tang Vũ Phỉ thở phào, lại nghe được Bách Lý Trì buồn rầu nói: "Chẳng qua lúc trước ở trong thành, ta nghe khô lâu xung quanh nói, tộc Cự Cốt cùng tộc Hạt Cốt, tộc Linh Cốt, tộc Độc Cốt.. Đều có qua lại, tộc Cự Cốt đã truyền tin cho mấy tộc kia, để bọn chúng hỗ trợ đuổi bắt Tang sư tỷ."

Trong nháy mắt đó, Tang Vũ Phỉ nhịn không được lộ ra vẻ mặt "Vì cái gì bị thương luôn là ta" đau buồn phẫn nộ.

Liễu Thanh Vận nhíu mày, bị nhiều tộc khô lâu lùng bắt như vậy, đối với tình cảnh của bọn họ thực sự không tốt, quyết định thật nhanh mà nói: "Chúng ta rời khỏi nơi này trước lại nói."

Những người khác tự nhiên không có ý kiến, Văn Kiều bọn họ cũng muốn tìm hiểu vì sao Bách Lý Trì có thể trò chuyện với khô lâu, thế là cùng rời khỏi chỗ đó.
Bọn họ tìm một núi xương ẩn nấp, ẩn ở giữa khe núi, ở xung quanh bày ra trận pháp, sau đó nghỉ ngơi một lúc.

Tang Vũ Phỉ và Cát Như Bình đều bị thương, hai người ăn linh đan, sau đó ngồi ở đằng kia dành thời gian đả tọa dưỡng thương. Liễu Thanh Vận ngồi một mình ở chỗ cao, thần sắc lạnh lùng, bộ dáng người sống chớ gần, Bách Lý Trì thì chạy tới ngồi cùng một chỗ với đám Văn Kiều.

Cát Như Tùng không yên lòng, yên lặng ngồi ở phụ cận, chuẩn bị chỉ cần sư đệ lại không quản được miệng, kịp thời ngăn cản hắn.

Bọn họ trao đổi tin tức với nhau.

Bách Lý Trì nói: "Chúng ta là dùng Hoàn Cốt lệnh vào, Hoàn Cốt lệnh đưa chúng ta đến địa bàn tộc Cự Cốt, không ngờ vừa tới liền gặp được thiếu chủ tộc Cự Cốt, hơn nữa nó còn coi trọng Tang sư tỷ."

Thiếu chủ tộc Cự Cốt bởi vì thân phận tôn quý, làm việc cũng quen thói ngang ngược bá đạo, nhìn thấy Tang Vũ Phỉ một người hợp khẩu vị nó như thế, nên không nhịn được động tay động chân với nàng, đã xem nàng như là tiểu thϊếp của mình.
Nhưng mà hành vi của nó, ở trong mắt một người bình thường như Tang Vũ Phỉ mà nói, lại là một bộ khô lâu trắng hếu động tay động chân với nàng, hèn mọn cực điểm, dưới cơn phẫn nộ, nên nhịn không được động thủ gϊếŧ, mới có thể chọc tộc Cự Cốt truy sát.

Văn Kiều và Túc Mạch Lan đồng tình nhìn về phía Tang Vũ Phỉ, cảm thấy việc này quả thật không phải lỗi của nàng.

Nếu như các nàng cũng bị một bộ khô lâu mạo phạm, phản ứng đoán chừng cũng là không sai biệt lắm.

"Hoàn Cốt lệnh là gì?" Ninh Ngộ Châu ngược lại cảm thấy hứng thú với quân bài kia, đột nhiên rõ ràng, vì sao bọn họ theo sát đám người Bách Lý Trì rời đi, nhưng tới khi đến đường cái trấn Hoàn Cốt, lại không thấy bóng dáng của bọn hắn

Đoán chừng khi đó bọn họ đã dùng Hoàn Cốt lệnh tiến vào Khô Cốt Thập Tam phủ.
Nghe nói như thế, không chỉ có Bách Lý Trì kinh ngạc, bọn người Liễu Thanh Vận cũng dồn dập nhìn qua, biểu lộ cũng rất là ngạc nhiên.

"Các ngươi không có Hoàn Cốt lệnh?" Cát Như Tùng kinh ngạc nói: "Vậy các ngươi làm thế nào đi vào?"

Bùi Tê Vũ xùy cười một tiếng "Tự nhiên là đi tới."

Túc Mạch Lan cùng Văn Kiều một mặt đồng ý, bọn họ đúng là đi tới, còn đi một đoạn đường bằng xương rất dài nữa đấy.

Cát Như Tùng: "..."

Ninh Ngộ Châu nhàn nhạt liếc qua mấy người Liễu Thanh Vận, khi đối mặt Bách Lý Trì ngốc nghếch, lại là bộ dáng đại ca ca tri tâm, ôn hòa cười nói: "Chúng ta phát hiện trấn Hoàn Cốt dị thường, liền biết Khô Cốt Thập Tam phủ đã mở. Sau khi chúng ta rời khỏi nhà trọ, lúc đi tới đường phố, phát hiện đường đi rất náo nhiệt, nhưng mà bên trong lại không có ai.."
Hắn đem tình cảnh trấn Hoàn Cốt lúc ấy, cùng chuyện bọn họ tiến vào Khô Cốt Thập Tam phủ như thế nào nói lại cho bọn hắn.

Cát Như Tùng khó nén khϊếp sợ, ngay cả Liễu Thanh Vận cũng không khỏi lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa.

So với bọn hắn dùng Hoàn Cốt lệnh tiến vào, đám người Ninh Ngộ Châu lại là đàng hoàng đi qua cửa chính Khô Cốt Thập Tam phủ tiến vào, lúc này mới không thể tưởng tượng nổi.

Bách Lý Trì sợ hãi thán phục nói: "Hóa ra còn có thể tiến vào kiểu này, các ngươi thật may mắn, thế mà có thể tiến vào từ cửa chính Khô Cốt Thập Tam phủ."

Đám người Ninh Ngộ Châu nghe được dở khóc dở cười.

Tình huống hiện tại là, bọn họ là đàng hoàng đi cửa chính tiến đến, đám người này là đi đường tắt tiến đến, cũng không biết là ai tương đối may mắn.

Bách Lý Trì lấy tấm Hoàn Cốt lệnh của hắn ra, rất hào phóng đưa cho Ninh Ngộ Châu đang cảm thấy hứng thú, vừa sợ hãi thán phục nói: "Chúng ta vẫn cho rằng, chỉ có Hoàn Cốt lệnh mới có thể mang bọn ta thuận lợi tiến vào Khô Cốt Thập tam phủ, cho tới bây giờ không nghĩ tới còn có thể đàng hoàng đi vào giống các ngươi, các ngươi thật lợi hại.."
"Cũng không tính lợi hại." Văn Kiều nói: "Lúc chúng ta đi vào còn phải qua sông, trong sông khắp nơi đều là khô lâu, những khô lâu đó kẻ đến không thiện, khiến cho người ta rất tốn sức.."

"Sông kia có bộ dáng gì?" Bách Lý Trì truy vấn.

Văn Kiều miêu tả con sông kia cùng tình huống bọn họ gặp được cho hắn nghe.

"Ta đã biết!" Bách Lý Trì bừng tỉnh đại ngộ: "Sông kia hẳn là sông Tiểu Minh."

"Sông Tiểu Minh?" Văn Kiều và mấy người Túc Mạch Lan dồn dập nhìn về phía hắn.

Bách Lý Trì khẳng định: "Đúng thế, nghe nói trong sông Tiểu Minh chôn vùi rất nhiều sinh linh lạc đường, lạc đường có nghĩa là bọn nó vĩnh viễn không thể rời khỏi sông Tiểu Minh, cho nên những khô lâu trong sông đó theo bản năng muốn kéo sinh linh qua sông xuống dưới, để đạt được giải thoát.. Vả lại sông Tiểu Minh là thế giới liên thông người sống và người chết, dẫn độ người chết đến một thế giới khác."
"Cho nên, các ngươi cũng coi là linh hồn được sông Tiểu Minh dẫn độ." Bách Lý Trì nhìn bọn họ chằm chằm nói: "Sau khi các ngươi lên bờ, những binh sĩ khô lâu đó mới có thể xem các ngươi như sinh linh bị sông Tiểu Minh dẫn độ tới được."

Sau khi nghe hắn nói, mấy người Văn Kiều rốt cuộc đã hiểu, vì sao khi bọn họ lên bến tàu, binh sĩ khô lâu canh giữ ở bến tàu cũng không công kích bọn họ.

Được sông Tiểu Minh dẫn độ tới, ở trong mắt những khô lâu đó, bọn họ chính là đồng loại.

Ninh Ngộ Châu đem Hoàn Cốt lệnh trả cho Bách Lý Trì, hỏi: "Các ngươi bị khô lâu xem như đồng loại, là bởi vì Hoàn Cốt lệnh này?"

Bách Lý Trì gật đầu: "Đúng thế."

Đám Văn Kiều nhìn về phía khối Hoàn Cốt lệnh kia, chỉ thấy nó trắng như ngọc, phía trên không có một tia tì vết, nếu là không rõ tình hình, còn tưởng rằng đây là một khối ngọc quyết có chất ngọc tốt.
Vật liệu luyện chế Hoàn Cốt lệnh xuất từ Khô Cốt Thập Tam phủ, có liên hệ rất lớn với Khô Cốt Thập Tam phủ, là một loại xương khá đặc biệt, sau khi bị trận pháp sư luyện chế, biến thành chìa khóa để người tu luyện tiến vào Khô Cốt Thập Tam phủ, đồng thời có thể ẩn tàng khí tức trên thân người tu luyện, sẽ không để cho khô lâu nơi này phát hiện.

Đây là giấy thông hành của người tu luyện tại Khô Cốt Thập Tam phủ, vô cùng quan trọng.

So với đám người Bách Lý Trì, bốn người Ninh Ngộ Châu đánh bậy đánh bạ, mới có thể khiến bọn hắn khϊếp sợ như vậy. Bọn họ không nghĩ tới còn có thể dùng loại phương pháp này tiến vào Khô Cốt Thập Tam phủ, cũng bị sông Tiểu Minh dẫn độ tới, hoàn toàn không cần Hoàn Cốt lệnh.

Sự hiểu biết của thế nhân đối với Khô Cốt Thập Tam phủ, đều cho là lúc đi vào nhất định phải có Hoàn Cốt lệnh, mới có thể bình an tiến vào Khô Cốt Thập Tam phủ. Hiếm có người giống bọn họ, không có mang Hoàn Cốt lệnh, đã mạo muội tiến đến.
Văn Kiều âm thầm tự nhủ, trước đó bọn họ cũng không biết Hoàn Cốt lệnh thứ này, bằng không thì sao có thể lỗ mãng tiến đến như vậy?

Cho nên mới nói, tin tức này vẫn không thăm dò rõ ràng, từ đó cũng đó có thể thấy được, tầm quan trọng của Hoàn Cốt lệnh ở trong lòng những người tu luyện tại đại lục này, thần bí khó lường, rất ít người để lộ ra.

"Ai, Bách Lý công tử, vì sao ngươi có thể nghe hiểu khô lâu?" Văn Kiều tò mò hỏi.

"Ta.."

"Sư đệ!" Cát Như Tùng mở miệng cắt ngang Bách Lý Trì, cau mày nói: "Ngươi có tới đả tọa không? Đợi lát nữa chúng ta còn phải đi đường."

Bách Lý Trì nói: "Nhị sư huynh, không cần, ta không mệt."

Cát Như Tùng: "..."

Nhìn thấy bộ dáng một lời khó nói hết của Cát Như Tùng, Văn Kiều bọn họ đều mệt thay hắn, có một sư đệ vừa ngốc nghếch vừa ngây thơ lại không biết nhìn sắc mặt người, quả thực là nát lòng. Hết lần này tới lần khác người sư đệ này lại đánh không được, mắng không được, còn chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn phát ngốc, để cho người ta mệt mỏi đến hoảng.
Không nhìn thấy Liễu Thanh Vận đã khép mắt lại, nhắm mắt làm ngơ sao?

Nếu như Bách Lý Trì là sư đệ bọn họ, lòng bọn họ cũng sẽ khó chịu muốn chết, nhưng Bách Lý Trì không phải, cho nên Văn Kiều bọn họ rất vui vẻ gặp được dạng đáng yêu khả ái Bách Lý Trì này.

"Kỳ thật tiếng của bọn nó rất dễ hiểu, ta nghe một chút liền hiểu." Bách Lý Trì nói như thế.

Cát Như Tùng âm thầm thở phào, tiểu sư đệ đến cùng không có quá ngu, cái gì cũng hộc ra.

Bùi Tê Vũ và Túc Mạch Lan lại nghe được ngơ ngác, đây là hạng người gì, nghe một chút liền hiểu? Tại sao bọn họ không có nghe một chút liền có thể hiểu?

Ngược lại là Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều cùng nghĩ đến một khả năng, chẳng qua bởi vì ở đây có nhiều người, ngược lại cũng không hỏi gì nữa.

Địa bàn tộc Cự Cốt ở Long Nha phủ trong Khô Cốt Thập Tam phủ.
Đoàn người Bách Lý Trì vừa tới Long Nha phủ, còn không có biết rõ ràng tình huống đã đắc tội tộc Cự Cốt, chỉ có thể hoảng hốt chạy bừa đào mệnh, một đường chạy ra ngoài, rốt cuộc chạy trốn tới chỗ giao giới giữa Độ Cốt phủ và Long Nha phủ.

"Nghe những khô lâu đó nói, lại đi tiếp chính là hồ Hung Thi, chỗ đó rất nguy hiểm." Bách Lý Trì vừa nói, vừa nhìn phương hướng hồ Hung Thi: "Các ngươi dự định đi hồ Hung Thi sao?"

Nhìn phương hướng bọn họ vừa tới, chính là đi hồ Hung Thi.

Đám người Văn Kiều vừa tới đây, lại không thông ngôn ngữ, làm sao biết phải hay không? Chẳng qua Văn Cầu Cầu mang bọn họ chạy tới, có khả năng mục đích là hồ Hung Thi đi.

Ninh Ngộ Châu nói: "Chúng ta cũng chỉ là nghĩ đi qua nhìn một chút."

Bách Lý Trì cười nói: "Quá tốt rồi, chúng ta vốn dĩ cũng muốn đi hồ Hung Thi, cho nên mới trốn sang hướng bên này."
Phía bên kia nhìn xem vẻ mặt Cát Như Tùng dường như đã từ bỏ, không còn ý đồ ngăn cản Bách Lý Trì, đoán chừng cũng không ngăn cản được.

Đột nhiên, Liễu Thanh Vận đang nhắm mắt dưỡng thần mở to mắt, bỗng nhiên đứng lên.

"Liễu sư tỷ!" Cát Như Tùng khẩn trương hỏi: "Làm sao vậy?"

Liễu Thanh Vận nói: "Bọn nó sắp đuổi tới, đoán chừng chẳng mấy chốc sẽ tìm tới nơi này, chúng ta phải rời khỏi nơi này ngay."

Nghe nói khô lâu tộc Cự Cốt sắp đuổi tới, đám người dồn dập đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Lúc trước đám khô lâu truy sát kia tu vi không cao, mới có thể để cho bọn họ gϊếŧ không chừa mảnh giáp, lần này khô lâu được phái tới thực lực đoán chừng sẽ cao một chút, chính diện đương đầu với bọn nó nhất định ăn thiệt thòi, vả lại cũng lãng phí thời gian.
Thương thế của Cát Như Tùng và Tang Vũ Phỉ còn chưa tốt, sắc mặt Tang Vũ Phỉ tái nhợt, nhịn không được lại mắng những khô lâu đó, chịu đựng tổn thương cùng bọn họ rời đi.

Một đám người ngự kiếm bay qua núi xương, hướng hồ Hung Thi mà đi.

Sau khi bọn họ rời đi không lâu, một đám khô lâu tìm tới khe núi đó, phát hiện nơi này đã không có người, lại tiếp tục đuổi theo.

Trong đó khô lâu dẫn đầu so với khô lâu xung quanh cao lớn hơn, ánh sáng đỏ trong mắt đặc biệt sáng, thậm chí mơ hồ hiện ra ánh sáng vàng đỏ mờ nhạt, khí tức trên thân càng không phải khô lâu khác có thể so sánh.

Tiếng ha ha ha không dứt bên tai, lũ khô lâu nhẹ nhàng vượt qua núi xương, lần theo dấu vết mà đi.

** *

"Chít chít?"

Nghe thấy tiếng Văn Cầu Cầu, Văn Kiều vươn tay sờ lên bộ lông của Đại Mao Cầu dán ở sau lưng nàng, âm thầm trấn an nó.
Bách Lý Trì ngự sử phi kiếm lại gần, hai mắt sáng lóng lánh nhìn Đại Mao Cầu, hỏi: "Văn cô nương, đây là yêu thú gì?"

"Ta cũng không biết, nó tên là Văn Cầu Cầu." Văn Kiều vì một người một thú này giới thiệu: "Văn Cầu Cầu, đây là Bách Lý Trì công tử."

"Văn Cầu Cầu, chào ngươi." Bách Lý Trì vui sướng chào hỏi nó, nếu không phải đang ở trên phi kiếm, đều muốn đưa tay vuốt lông dài trên thân Văn Cầu Cầu một phen.

"Chít chít!" Văn Cầu Cầu cong đôi mắt to ngập nước màu xanh lam, sau đó vứt ra một vật cho Bách Lý Trì.

Bách Lý Trì vô thức tiếp nhận, một đạo khí tức so với linh mật càng thơm ngọt xông vào mũi, khi thấy rõ ràng khối mật son trong tay kia, hắn hết sức kinh ngạc, nhịn không được nói với Văn Cầu Cầu: "Cám ơn lễ gặp mặt của ngươi, ta rất thích."

Sau đó hắn cũng từ trong túi trữ vật móc móc, cho Văn Cầu Cầu lễ gặp mặt.
Một người một thú này tặng lễ gặp mặt cho nhau, chung đụng có chút vui sướng.

Bộ dáng vui vẻ hòa thuận này, Tang Vũ Phỉ và hai huynh đệ Cát Như Tùng trông thấy lòng có chút khó chịu, âm thầm cắn răng, cảm thấy đám người Văn Kiều thật đúng là tâm cơ, thế mà dùng yêu thú đến dụ dỗ Bách Lý Trì.

Liễu Thanh Vận dẫn đường ở phía trước lông mày hơi cau lại, đột nhiên nói: "Bọn nó đuổi tới, chúng ta nhanh lên."

Đám người biến sắc, vội vàng tăng thêm tốc độ.

Những khô lâu đó nhanh hơn so với bọn hắn nghĩ, lúc nghe được động tĩnh sau lưng, Văn Kiều quay đầu, vừa lúc bắt gặp khô lâu từ bên trong núi xương nhẹ nhàng nhảy xuống.

Núi xương có màu trắng, khô lâu cũng trắng, nếu không phải những ánh sáng đỏ trong mắt đám khô lâu đó quá rõ ràng, gần như hòa làm một thể với núi xương, khiến cho người ta khó mà phát hiện được.
Tốc độ lũ khô lâu thực sự quá nhanh, bọn nó chạy men theo núi xương, lít nha lít nhít, giống sâu kiến di chuyển nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã có một nhóm khô lâu đuổi tới trước mặt bọn hắn, sau đó lũ khô lâu bắt đầu dựng lên bậc thang khô lâu, khô lâu phía trên cùng thả người vọt lên, hướng về phía bọn họ gϊếŧ tới.

"Dừng lại, nghênh địch!"

Liễu Thanh Vận dừng lại, mặt mày lạnh lùng, tế ra Tuyết Lăng của nàng, linh đang trên Tuyết Lăng tỏa ra ánh sáng băng lãnh, Tuyết Lăng xuyên qua, khô lâu bay tới kia rơi xuống phía dưới.

Những người khác dồn dập tế ra vũ khí, đem khô lâu bay lên đánh rớt.

Đột nhiên, một đạo uy áp kinh khủng từ phía sau núi xương xuất hiện, sắc mặt mọi người khẽ biến, trận địa sẵn sàng nghênh địch.