Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 190: Đến Phi Tinh đại lục



Edit: Jess93

Tầm mắt Ô đại nhân rơi xuống trên thân Lam Cẩm Thường, tất nhiên cũng nhìn thấy hai nhân tu bên cạnh Lam Cẩm Thường.

Ông ta hơi sửng sốt, giật mình nói: "Hai nhân tu kia tới từ đâu?"

Huyền Luân hời hợt nói: "Bọn họ vô ý luân lạc tới khe Tinh Việt, bị chúng ta gặp được, nên dẫn theo."

Ánh mắt Ô đại nhân xoay chuyển trên thân hai nhân tu kia, tu vi của hai người thật sự quá thấp, khó mà khiến ông ta chú ý. Sự chú ý của ông ta rơi vào trên thân Huyền Luân nhiều hơn, không thể tin được thương thế của hắn đã tốt nhanh như vậy.

Năm đó trận chiến kia giữa Huyền Luân và yêu tu cấp đế của Ốc Lâm hải vực, có thể nói là nhất chiến thành danh, cũng làm cho hải vực gần đó đều không dám xem nhẹ khe Tinh Việt. Nếu không phải một trận chiến này chấn nhiếp hải thú chung quanh, chỉ sợ trong lúc Huyền Luân dưỡng thương, yêu tu của hải vực khác đã nhịn không được ra tay với khe Tinh Việt từ lâu.

Trước kia Huyền Luân không bị tổn thương, bọn họ còn không dám làm gì khe Tinh Việt, huống chi bây giờ vết thương của Huyền Luân đã tốt đẹp.

"Huyền Luân, mấy chục năm không gặp, không ngờ thương thế của ngươi đã khỏi hẳn, khe Tinh Việt các ngươi che giấu cũng sâu thật, những lão bằng hữu như chúng ta vậy mà không nghe thấy một chút tin tức nào, uổng cho Độ Tùng hải vực của chúng ta cách khe Tinh Việt gần như thế." Ô đại nhân hòa hòa khí khí nói, nghe giống như là phàn nàn, lại giống như quan tâm.

Lam Cẩm Thường nói: "Vết thương của Huyền Luân đã tốt từ lâu, mấy năm nay vẫn luôn dưỡng thương."

Ô đại nhân nghi ngờ nói: "Đúng không? Nhưng ta nghe nói, hai năm trước không phải ngươi lại đến hải tộc bên kia cầu Tử Kim đan cấp thiên sao?"

Lam Cẩm Thường không kiên nhẫn dỗi lại: "Ngươi cũng biết đó là linh đan cấp thiên, linh đan cấp thiên không phải được xưng có bệnh chữa bệnh, không có bệnh cũng có thể cường thân kiện thể sao? Ta muốn mua về cho Huyền Luân làm đồ ăn vặt mà ăn không được hả!"

Lời này thật sự hung hăng, da mặt Ô đại nhân co quắp một hồi, rốt cuộc không có đem sự vô lễ của nàng để ở trong lòng, kẻo cho bản thân tức giận.

Mặc dù khe Tinh Việt chỉ có ba yêu tu hóa hình, nhưng ba người đều không dễ chọc, không nói Huyền Luân này thời kỳ toàn thịnh đã là yêu tu cấp đế hậu kỳ, chỉ riêng Lam Cẩm Thường như quả pháo nổ này, một lời không hợp liền đánh, liều mạng bị thương cũng muốn cắn kẻ địch một ngụm, còn có tên Hổ Sa do Lam Cẩm Thường một tay dạy dỗ kia, cũng là tên hung dữ hiếu chiến.

Có ba yêu tu hóa hình này tọa trấn, nhóm hải thú ở gần đó muốn có ý đồ với khe Tinh Việt, cũng phải ước lượng một phen.

Ô đại nhân tuy là yêu tu cấp đế, nhưng Lam Cẩm Thường là đạo lữ Huyền Luân, vẫn là yêu tu cấp vương hậu kỳ, mặc kệ là xem ở trên phần mặt mũi Huyền Luân, vẫn là vì thứ khác, Ô đại nhân đều không so đo với nàng ở chỗ này.

Ô đại nhân không nhìn Lam Cẩm Thường, dùng một loại giọng điệu trêu chọc nói với Huyền Luân: "Thương thế của ngươi làm sao khỏi hẳn? Chẳng lẽ ăn thiên tài địa bảo gì?"

Huyền Luân vẫn là bộ dáng nhu nhu nhược nhược kia, than nhẹ một tiếng: "Nào có thiên tài địa bảo gì? Chẳng qua là rút linh khí từ đầu linh mạch dưới khe Tinh Việt kia để tĩnh dưỡng, thương thế của ta có thể tốt hơn, không thể bỏ qua công lao của đầu linh mạch kia, đều bị ta hấp thu gần một phần ba.."

Nói đến đây, hắn lại thở dài.

Dưới khe Tinh Việt có một đầu linh mạch phẩm chất vô cùng tốt, là chuyện rất nhiều hải thú đều biết, lúc trước Ốc Lâm hải vực muốn chiếm đoạt khe Tinh Việt, cũng là vì đầu linh mạch này mà đến.

Linh mạch chính là nền tảng của Tinh Việt.

Nghe được Huyền Luân nói, trong mắt Ô đại nhân lướt qua suy nghĩ sâu xa.

Trong lời nói Huyền Luân không có sơ hở gì, giống như thật sự có chuyện như vậy, thương thế của hắn chính là tự mình tĩnh dưỡng mới tốt.

Nhưng Ô đại nhân cảm thấy mọi chuyện cũng quá trùng hợp, từ đáy lòng có một loại dự cảm, vết thương của Huyền Luân có thể khỏi hẳn, có liên quan đến sóng khí phóng lên tận trời tại chỗ giao giới giữa hải vực khe Tinh Việt và Ốc Lâm hải vực vào ba năm trước đây.

Bọn họ đều cho rằng có dị bảo xuất thế ở đó, lại bị người lấy trước một bước, nhưng đáng tiếc bọn họ lần theo dấu vết lâu như vậy, lại không có thu hoạch gì, cuối cùng chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ.

Ban đầu Ô đại nhân quả thật từ bỏ, lại không nghĩ rằng ba năm sau, gặp được Huyền Luân bởi vì tổn thương phải tĩnh dưỡng đột nhiên xuất hiện, lại nhịn không được hoài nghi.

Ô đại nhân đặt hoài nghi ở trong lòng, lại cười hỏi: "Phu thê các ngươi đây là muốn đi đâu?"

Huyền Luân khẽ cười một tiếng, nói ra: "Chúng ta muốn đi Phi Tinh đại lục."

Ô đại nhân kinh ngạc hỏi: "Các ngươi đi đại lục nhân tu làm gì? Chẳng lẽ muốn đưa hai nhân tu kia qua đó?"

"Đúng vậy, chúng ta muốn đi Phi Tinh đại lục kiếm chút linh đan, tạm thời muốn hai nhân tu này dẫn đường, như thế cũng thuận tiện rất nhiều." Huyền Luân nửa thật nửa giả nói, hết lần này tới lần khác lại sinh ra bộ dáng yếu đuối có thể bắt nạt, nhìn từ trên mặt rất khó nhìn ra thật giả trong lời hắn nói.

Ô đại nhân tuy có nghi ngờ, trên mặt lại không lộ ra, tỏ vẻ đồng ý: "Chỗ hải tộc tuy có luyện đan sư, nhưng những luyện đan sư kia trình độ cũng không cao, luyện ra linh đan không tốt bằng những luyện đan sư trong đại lục nhân tu kia. Chỉ là những nhân tu kia quả thật ghê tởm, nếu hải tộc chúng ta lên bờ, chỉ sợ bọn họ sẽ trực tiếp phái người đến ngăn cản, không thể không đánh một trận.."

Ô đại nhân nhìn như phàn nàn, thật ra cũng là đang thử thăm dò Huyền Luân.

Phi Tinh đại lục cách vùng hải vực này gần nhất có người tu luyện cảnh giới Nguyên Thánh tọa trấn, nếu hải thú dám vào phạm vi đại lục, những người tu luyện cảnh giới Nguyên Thánh đó nhất định sẽ ra tay.

Nhân tu đối với hải thú đề phòng cũng không ít, coi như chỉ là yêu tu lên bờ, nếu bị nhân tu phát hiện, không thể không có chút va chạm.

Dần dà, yêu tu cũng không dễ dàng lên bờ, trừ khi thật sự có chuyện gì gấp. Hơn nữa sau khi yêu tu lên bờ, cũng tận lực để tránh thu hút sự chú ý của người tu luyện tại đại lục nhân tu.

Huyền Luân đột nhiên muốn đi nhân tu đại lục, Ô đại nhân tất nhiên sẽ nghi ngờ.

Hai yêu tu cấp đế ngươi tới ta đi đánh lời nói sắc bén, những người còn lại đều không thể chen miệng vào.

Dường như nói đến không sai biệt lắm, sau đó Huyền Luân nói: "Ta còn đang vội, sẽ không cùng ngươi hàn huyên, Ô Mặc, chúng ta đi trước."

Ô đại nhân cười híp mắt nhìn theo, vào lúc Huyền Luân dùng linh lực bọc lấy hai nhân tu kia chuẩn bị rời đi, đột nhiên xuất thủ, đánh ra một chưởng về phía Huyền Luân.

Huyền Luân phản ứng cực nhanh tiếp được.

Lúc hai yêu tu cấp đế giao thủ sinh ra uy lực chấn động tại biển sâu, nước biển gần như đứng im dưới biển sâu kia tràn lên rồi tản ra, hải thú sống xung quanh trực tiếp bị uy lực kia xoắn thành thịt nát.

Lam Cẩm Thường che chở hai người Ninh Ngộ Châu nhanh chóng lui lại, sau khi lui đến chỗ an toàn, lạnh lùng nhìn chằm chằm Ô đại nhân, quát to một tiếng: "Ô đại nhân, ngươi đây là có ý gì?"

Đợi nước biển xung quanh ổn định, Ô đại nhân thu tay lại, vẫn là bộ dáng mặt mũi hiền lành kia: "Xem ra vết thương của Huyền Luân quả thật đã tốt, chúc mừng!"

Huyền Luân nhíu mày, khiến cho hắn trông càng yếu đuối: "Ô Mặc, đừng có như thế, ngộ nhỡ phá hủy Độ Tùng hải vực của ngươi, cũng không phải nói đùa."

Sắc mặt Ô đại nhân trì trệ, làm sao không biết đây là Huyền Luân uy hiếp. Ông ta cười khan một tiếng: "Ta chỉ là xem thử thương thế của ngươi khôi phục mấy phần."

Huyền Luân không nói thêm gì nữa, mang theo Lam Cẩm Thường bọn họ rời đi.

Thẳng đến rời khỏi địa bàn Ô đại nhân, Lam Cẩm Thường rốt cuộc nhịn không được mắng lên: "Con mực già kia, quen giả vờ giả vịt, thích nhất là đi khắp nơi tìm hiểu chuyện của người khác! Con mực già này, vì sao ông trời không thu ông ta đi!"

Huyền Luân nói: "Cẩm Thường đừng giận, Ô Mặc chính là loại tính tình này, chỉ cần có ta ở đây, mặc kệ ông ta có nghi ngờ gì, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ."

Lam Cẩm Thường hừ một tiếng: "Ngày sau chờ ta thăng lên cấp đế, trước tiên ta muốn đánh lão tặc này một trận."

Huyền Luân tốt tính ừ một tiếng.

Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu được bọc bên trong linh lực nghe được bọn họ nói chuyện, biết nguyên hình Ô đại nhân hóa ra là một đầu mực đen, ở trong mắt Lam Cẩm Thường không phải là thứ tốt lành gì, thích đi khắp nơi tìm hiểu bí mật của người khác, vừa rồi nếu không phải Huyền Luân chặn lại, chỉ sợ Ô đại nhân kia thăm dò qua, cũng muốn đi theo đám bọn họ đến đại lục nhân tu.

"Coi như giả vờ, cũng không muốn đi cùng ông ta."

Lam Cẩm Thường không thể che giấu vẻ chán ghét, nói với Văn Kiều bọn họ: "Lão tặc này thích dùng thủ đoạn mềm dẻo dây dưa người khác, nếu ông ta có lòng hoài nghi đối với người nào, sẽ không ra tay ngay khiến đối phương cảnh giác, mà là âm thầm chậm rãi quan sát, có thể nhìn chằm chằm ngươi trăm năm, ngàn năm. Nếu như ông ta muốn giết một người, cũng không sẽ trực tiếp động thủ, mà là chậm rãi ép người phát điên, mặc cho đối phương tự mình sụp đổ diệt vong.."

Văn Kiều nghe được nhịn không nhích lại gần phu quân nhà nàng, cảm thấy Ô đại nhân này quá biến thái.

Lam Cẩm Thường sợ bọn họ không biết bộ mặt thật của một số hải thú, thuật lại cách làm việc của Ô đại nhân với bọn họ một lần, cuối cùng dặn dò: "Về sau nếu các ngươi lại đến Vô Tận Hải, gặp được lão tặc này, nhất định phải cách xa ông ta một chút."

Văn Kiều nghiêm túc nói: "Chúng ta biết." Ngừng tạm, nàng còn nói: "Thật ra mực ăn thật ngon, phu quân ta từng làm mực xào cay, ăn rất ngon."

Lam Cẩm Thường và Huyền Luân: "..."

Ninh Ngộ Châu đáp lại một nụ cười hiền lành lịch sự, cười đến Lam Cẩm Thường và Huyền Luân nhịn không được dời tầm mắt.

Hồi lâu sau, Lam Cẩm Thường che trán, khuyên răn một tiếng: "Lời này của ngươi về sau tuyệt đối đừng nói ngay trước mặt Ô đại nhân."

"Đương nhiên, ta sẽ không nói ở trước mặt ông ta."

Lam Cẩm Thường nhịn không được đưa tay vuốt đầu của nàng một phen, trên mặt lộ ra ý cười.

Lộ trình sau đó, không có gặp yêu tu nào tiếp tục ngăn cản.

Mỗi lần đi qua một hải vực khác, Huyền Luân đều sẽ thả ra khí tức của hắn, xem như chào hỏi với yêu tu cấp đế tọa trấn tại hải vực đó, đối phương đương nhiên sẽ không tới ngăn cản.

Mỗi một hải vực bên trong Vô Tận Hải đều có chủ nhân, lúc nhóm yêu tu muốn mượn đường, trước tiên đều sẽ chào hỏi chủ nhân vùng hải vực đó, bình thường cũng sẽ không cố ý làm khó, hoặc là ngăn người lại hỏi thăm giống như Ô đại nhân.

Văn Kiều nghe xong Lam Cẩm Thường giải thích, ngược lại cảm thấy may mắn lúc ấy bọn họ xuất hiện từ thông đạo không gian, địa phương xuất hiện là hải vực khe Tinh Việt, nếu là địa bàn của hải thú khác, đoán chừng đã sớm bị hải thú trong biển đánh xuống từ giữa không trung.

Lúc ấy bọn họ đi thuyền trên mặt biển ba tháng, thật ra cũng chưa rời khỏi hải vực khe Tinh Việt.

Cho nên lúc đó bọn họ mới cảm thấy mặt biển này quá bình tĩnh, bởi vì hải thú cấp cao đều tu luyện ở bên trong khe Tinh Việt, các hải thú cấp tám trở xuống đương nhiên sẽ không tuỳ tiện công kích bọn họ.

Có Huyền Luân mở đường, đoạn đường này đặc biệt bình tĩnh.

Chẳng qua lúc Huyền Luân thả khí tức ra bên ngoài, ngược lại kinh động không ít yêu tu, nhao nhao chạy đến xem xét có phải là Huyền Luân tới hay không.

"Huyền Luân, thật sự là ngươi?"

Một yêu tu cấp đế khôi ngô xuất hiện, khiếp sợ mà nhìn Huyền Luân: "Thương thế của ngươi tốt rồi?"

Đối mặt yêu tu này, thái độ Huyền Luân so với lúc đối diện Ô đại nhân thân thiết hơn rất nhiều: "Xích Lôi, đã lâu không gặp, thương thế của ta quả thật gần như khỏi hẳn."

Yêu tu cấp đế kia phát ra một tiếng cười sang sảng, vỗ bờ vai của hắn nói: "Chúc mừng chúc mừng, ta đã nói tiểu tử ngươi làm sao có thể sẽ chết? Những luyện đan sư nhân tộc này đều là một đám vô dụng, bản thân không có năng lực, mới nói cứu không được."

Huyền Luân mỉm cười, nói ra: "Trình độ luyện đan sư chỗ hải tộc quả thật hơi thấp, trên thế giới này vẫn có luyện đan sư lợi hại."

"Ý ngươi là?"

Huyền Luân chỉ hai nhân tu ở sau lưng, nói ra: "Vị Ninh công tử này là luyện đan sư, nếu ngươi cần linh đan, có thể trao đổi với hắn."

Nghe nói như thế, vẻ mặt yêu tu cấp đế kia liền kinh ngạc, sau đó tỉnh ngộ: "Ta đã nói ngươi làm sao đột nhiên mang hai nhân tu qua đây, hóa ra là luyện đan sư. Ngươi muốn đưa bọn họ đến địa bàn hải tộc?"

"Không phải, là đi Phi Tinh đại lục, ta đến đó kiếm chút linh đan." Huyền Luân thận trọng nói: "Xích Lôi đại ca, Ninh công tử thiên phú rất tốt, sau này nhất định có thể trở thành đan sư cấp thánh, ngày sau nếu bọn họ có khó khăn gì, làm phiền ngươi bảo vệ bọn họ một chút."

Xích Lôi giật nảy cả mình, đột nhiên nhìn chằm chằm vào Ninh Ngộ Châu.

Yêu tu cũng sẽ bị thương, sau khi bị thương cũng cần thiên tài địa bảo hoặc linh đan dưỡng thương.

Nhưng mà thiên tài địa bảo khó tìm, còn linh đan lại dễ cầu, không có yêu tu không thèm linh đan. Không thấy được ngay cả hải tộc cũng rất khoan dung đối với những luyện đan sư nhân tộc kia sao?

Mặc dù yêu tu không thích nhân tu, nhưng không thể không bội phục sức sáng tạo của nhân tu, bọn họ đối với luyện đan sư nhân tộc sẽ lễ ngộ mấy phần, mỗi lần gặp được luyện đan sư, nếu như không phải quá cần thiết, sẽ không dễ dàng hạ sát thủ.

Huyền Luân đối với Ninh Ngộ Châu đánh giá quá cao, khiến Xích Lôi rất khiếp sợ, nhịn không được suy nghĩ: Huyền Luân đây là sớm giao hảo một vị luyện đan sư có tiềm lực, mới đích thân đưa bọn họ đi đại lục nhân tu?

Mặc kệ Xích Lôi nghĩ như thế nào, dù sao cuối cùng hắn một lời đáp ứng, đồng thời nói với Ninh Ngộ Châu, có rảnh đến Tử Lôi hải vực làm khách, bọn họ hết sức hoan nghênh luyện đan sư có bản lĩnh.

Ninh Ngộ Châu hòa khí đồng ý, cũng hào phóng đưa cho hắn một bình Dưỡng Nguyên đan.

Chờ sau khi bọn họ rời đi, Xích Lôi nhìn thấy mười viên Dưỡng Nguyên đan trong bình, rất là chấn động.

Mặc dù đẳng cấp Dưỡng Nguyên đan không cao, nhưng nó có thể uẩn dưỡng nguyên thần, cũng có tác dụng đối với người tu luyện cấp cao, Xích Lôi rốt cuộc hoàn toàn tin tưởng Huyền Luân, Ninh Ngộ Châu đúng là một luyện đan sư rất có thiên phú, đáng giá yêu tu giao hảo.

Sau khi rời khỏi Tử Lôi hải vực, Huyền Luân nói: "Ta có chút giao tình với Xích Lôi, nếu ngày nào đó các ngươi gặp được phiền phức, có thể tới Tử Lôi hải vực tìm hắn ta."

Đoạn đường này, bọn họ đi ngang qua vài hải vực, chẳng qua có thể được Huyền Luân khẳng định, cũng chỉ có một mình Xích Lôi tại Tử Lôi hải vực.

Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều làm sao không biết hắn đây là trải đường cho bọn họ, để tránh hai người tại đại lục xa lạ, bị người bắt nạt lại không có tông môn gia tộc che chở. Ngoài ra, Tử Lôi hải vực cách Phi Tinh đại lục gần nhất, dễ dàng liên hệ nhất.

Hai người tự nhiên lĩnh phần nhân tình này, dồn dập gửi tới lời cảm ơn.

"Không cần cám ơn ta, các ngươi xem như ân nhân của ta, nếu không có các ngươi, đoán chừng ta cũng sống không lâu." Huyền Luân cười nói.

Rời khỏi Tử Lôi hải vực, sau đó lại đi ở trong biển thêm mấy ngày như thế, rốt cuộc đi tới Phi Tinh đại lục.