Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 165: Vô Tận Hải



Edit: Jess93

Lúc rơi xuống thông đạo không gian, Văn Kiều lập tức ôm lấy Ninh Ngộ Châu thật chặt, dựng thẳng linh lực bao phủ ngăn cản sức ép đến từ không gian.

Không gian bắt đầu vặn vẹo, một cỗ lực lượng càng đáng sợ hơn lực đẩy trong bí cảnh trước đó kéo bọn họ.

Trước mặt cỗ lực lượng không gian đáng sợ này, chiếc lồng linh khí yếu ớt của Văn Kiều không chịu nổi, ầm một tiếng liền vỡ tan, thân thể ở trong một nơi tràn ngập vô số lực lượng không gian, máu thịt và xương cốt toàn thân giống như sắp bị lực lượng kia nghiền nát, làn da nứt ra từng tấc từng tấc, trong nháy mắt liền biến thành một huyết nhân, yết hầu dâng lên một trận ngai ngái.

May mắn, loại lực kéo đáng sợ này chỉ xuất hiện trong nháy mắt, bọn họ liền bị truyền tống đi bởi vì thông đạo không gian đã khôi phục lần nữa.

Khi thân thể rốt cuộc thoát khỏi trói buộc của thông đạo không gian, hai người một thú lần nữa bị thông đạo không gian vứt ra, rơi xuống từ trên cao.

Ầm một tiếng, hai người một thú rơi vào trong nước.

"Chít chít!"

Đại Mao Cầu xuất hiện từ trong nước, giống một quả cầu nổi ở trên mặt nước, lông bạc dài ẩm ướt dính trên người, từ xa nhìn lại, như một viên bánh trôi lớn lơ lửng ở trong nước.

Đại Mao Cầu đạp nước, tìm hai ngươi rơi xuống nước ở khắp nơi.

Lúc này, ào một tiếng, liền thấy Ninh Ngộ Châu ôm Văn Kiều toát ra từ trong nước.

Đại Mao Cầu vừa kêu chít chít, vừa di chuyển về phía bọn họ.

Chờ đến lúc Đại Mao Cầu tới, Ninh Ngộ Châu vịn thân thể nó, nâng người trong ngực lên, để cho nàng dựa vào trên thân Đại Mao Cầu.

Sắc mặt Văn Kiều trắng bệch như tờ giấy, hơi thở yếu ớt.

Y phục trên người nàng bị lực lượng không gian cắt thành từng mảnh, mơ hồ có thể nhìn thấy làn da bị nứt dưới y phục, máu chảy xuống từ trên người nàng, không chỉ nhuộm đỏ lông dài màu trắng bạc của Đại Mao Cầu, đồng thời cũng nhiễm đỏ nước biển xung quanh.

Ninh Ngộ Châu nhìn thấy một màn này, con mắt đỏ lên.

Hắn hít một hơi thật sâu, duỗi ra bàn tay có chút phát run, nhẹ nhàng vuốt sợi tóc đen dính ở trên mặt nàng, đút cho nàng một khối mật chi, nhẹ giọng kêu: "A Xúc, A Xúc.."

Nghe được tiếng hắn, Văn Kiều miễn cưỡng mở mắt.

Ánh mắt của nàng ảm đạm, không sáng trong rực rỡ như bình thường, một hồi lâu ánh mắt tan rã mới ngưng tụ trên mặt hắn, suy yếu nói: "Chàng không sao chứ.."

Ninh Ngộ Châu vuốt mặt của nàng, đôi mắt như mặc ngọc nhìn chằm chằm nàng, ấm giọng nói: "Ta không sao."

Lúc bị đánh rớt vào thông đạo không gian, mặc dù bọn họ nhanh chóng bị thông đạo không gian vặn vẹo kia truyền tống đi, nhưng sát thương của lực lượng không gian vặn vẹo này đối với người tu luyện vẫn cực kỳ đáng sợ. Khi đó Văn Kiều ngay lập tức che chở hắn, dùng thân thể của mình tiếp nhận lực lượng không gian vặn vẹo kia, tất cả tổn thương đều tập trung ở trên người nàng.

Ninh Ngộ Châu mặc dù cũng bị chút ảnh hưởng, nhưng không hề bị thương nghiêm trọng giống như nàng, xương cốt toàn thân gần như bị lượng lực không gian kia nghiền nát.

Nghĩ tới đây, hắn rủ cặp mắt hơi đỏ tươi của mình xuống.

Sau khi xác nhận hắn thật sự không sao, Văn Kiều rốt cuộc thở phào.

Nàng là thể tu, lại có yêu thể, thân thể cường hãn hơn người tu luyện cảnh giới Nguyên Không bình thường, coi như xương cốt bị nghiền nát, đối với nàng mà nói cũng không tính là tổn thương quá nặng. Nhưng phu quân nhà nàng chỉ là một luyện đan sư yếu đuối, sơ ý một chút sẽ chết, không che chở hắn một chút thật sự không được.

Lần này bị Lưu Vân Tiên Tử đánh lén, bọn họ đều không bị thương tích gì, tất cả tổn thương đều tới từ lực nghiền ép bên trong thông đạo không gian, không chỉ có xương cốt bị nghiền ép vỡ nát, đồng thời nội tạng cũng có nhiều chỗ rạn nứt.

Văn Kiều cảm thấy thương thế này không tính là gì, chỉ là hơi đau, tạm thời không có cách nào động đậy.

"Chít chít!"

Có lẽ là cảm giác được nàng suy yếu, Đại Mao Cầu bồng bềnh ở trên mặt nước hướng về phía nàng kêu chít chít.

Trên mặt khuôn tái nhợt của Văn Kiều lộ ra một nụ cười suy yếu: "Yên tâm, ta không sao, ngươi cũng không sao chứ?"

"Chít chít!"

Đại Mao Cầu cũng không có việc gì.

Mặc dù lúc nó không biến thành quả cầu gai, là một con Đại Mao Cầu không có sức chiến đấu gì, nhưng đến cùng là yêu thú ăn tiên linh mật lớn lên, cho dù đẳng cấp không cao, thân thể vẫn cực kỳ cường hãn, trong không gian vặn vẹo kia, chỉ là bị lực lượng không gian đè ép đến xương cốt hơi đau, những vấn đề khác đều không có, năng lực thích ứng của Đại Mao Cầu mạnh hơn bọn họ nhiều.

Ninh Ngộ Châu liên tục đút cho nàng mấy khối mật chi, lại đút các loại Tố Cốt đan, trị liệu đan, Hồi Xuân đan, Ích Nguyên đan cho nàng, Văn Kiều rốt cuộc cảm thấy tốt hơn nhiều.

Chẳng qua nàng vẫn không có cách nào động đậy.

Mặc dù không thể động, nhưng có thể nhìn.

Văn Kiều ghé vào trên thân Đại Mao Cầu, quan sát chung quanh, phát hiện bọn họ ở trong một vùng biển mênh mông, toàn bộ thế giới an tĩnh giống như chỉ còn lại bọn họ.

"Phu quân, vùng biển này là nơi nào?" Văn Kiều hỏi nói: "Vẫn là Thiên Đảo hải vực sao?"

Văn Kiều nhớ lại tao ngộ lúc trước, bọn họ bị Lưu Vân Tiên Tử đánh rớt vào thông đạo không gian sắp khép kín, sau đó lại bởi vì Lưu Vân Tiên Tử công kích thông đạo không gian, khiến thông đạo không gian vặn vẹo.

Trước kia Văn Kiều từng nghe người ta nói, thông đạo không gian mở ra không dễ dàng, trước khi thông đạo không gian chưa khép kín, người tu luyện tốt nhất đừng tùy ý công kích nó, nếu không sẽ khiến thông đạo không gian vặn vẹo, tạo thành hậu quả không tốt, hậu quả nghiêm trọng nhất là dẫn đến thông đạo không gian sụp đổ, khiến người ở bên trong bị xé nát bởi cơn bão không gian được sinh ra từ sự sụp đổ của thông đạo không gian.

Hết lần này tới lần khác Lưu Vân Tiên Tử công kích chính là thông đạo không gian của bí cảnh Thiên Đảo.

Theo lý thuyết, thông đạo không gian kia là bí cảnh liên thông với ngoại giới, chỉ đi ra mà không đi vào. Nhưng bởi vì Lưu Vân Tiên Tử, sau khi thông đạo không gian vặn vẹo sinh ra lực hút, hút bọn họ vào trong.

May mắn lúc ấy Lưu Vân Tiên Tử bị thương, thực lực không đủ, mới không có khiến thông đạo không gian sụp đổ, thậm chí thông đạo không gian chỉ vặn vẹo mấy hơi liền khôi phục bình thường, mới có thể kịp thời truyền tống bọn họ ra ngoài. Quá trình mặc dù chưa tới mấy hơi, nhưng quả thực hung hiểm, kém một chút bọn họ sẽ chết ở trong đó.

Văn Kiều cảm thấy, nếu thông đạo không gian đã chỉ ra mà không vào, như vậy sẽ không lại kéo bọn họ vào bí cảnh Thiên Đảo, hiện tại có lẽ bọn họ còn ở bên ngoài.

Ninh Ngộ Châu quan sát hải vực xung quanh, ánh mắt tối sầm lại: "Nếu ta không đoán sai, chúng ta hẳn là đến ngoại hải vực."

"Ngoại hải vực? Ý chàng là Vô Tận Hải?" Văn Kiều một mặt kinh ngạc.

Ninh Ngộ Châu ừm một tiếng.

Văn Kiều lập tức trầm mặc.

Vô Tận Hải chia làm nội hải vực và ngoại hải vực, bên trong nội hải vực có rất nhiều hòn đảo, phân ra không ít thế lực; ngoại hải vực lại là một vùng biển rộng mênh mông, nếu người tu luyện tiến vào bên trong, đều là có đi không về, sẽ bị lạc trong vùng biển mênh mông này.

Có thể nói, ngoại hải vực mới thật sự là Vô Tận Hải.

Vô Tận Hải, ngụ ý hải vực không có tận cùng.

Bình thường người tu luyện đến Vô Tận Hải, hầu hết là hoạt động ở bên trong nội hải vực, rất ít sẽ tiến vào ngoại hải vực.

Nếu như bọn họ thật sự ở bên ngoài ngoại hải vực.. Văn Kiều có chút mờ mịt.

Ninh Ngộ Châu nói: "Không cần phải lo lắng, ngoại hải vực tuy lớn, nhưng cuối cùng cũng có lúc chúng ta sẽ trở về."

Văn Kiều quay đầu nhìn hắn, bắt gặp ánh mắt kiên định của hắn, đột nhiên lòng tin tăng gấp bội.

Nàng cực kì tin tưởng đối với bản lĩnh của Ninh Ngộ Châu, luôn cảm thấy thế gian này không có chuyện gì có thể làm khó được hắn, coi như thân ở Vô Tận Hải này, chỉ cần hắn nói có thể rời đi, nàng liền tin tưởng bọn họ nhất định có thể làm được.

Văn Kiều nở nụ cười với hắn, nói ra: "Ừm, ta tin chàng! Coi như không có cách nào rời đi cũng không cần gấp, chỉ cần chúng ta cùng một chỗ là được."

Ninh Ngộ Châu mặt mày nhu hòa, nhẹ nhàng hôn xuống gương mặt tái nhợt của nàng.

Văn Kiều cảm giác thân thể khá hơn một chút, chậm rãi bò dậy, chuyển từ nằm sấp thành ngồi, thấy Ninh Ngộ Châu vẫn ngâm trong biển, không khỏi nói ra: "Phu quân, chàng có muốn đi lên ngồi không?"

Đại Mao Cầu lơ lửng ở trên mặt nước cũng quay đầu nhìn hắn, hướng về hắn kêu chít chít.

Đại Mao Cầu mặc dù lớn, nhưng sau khi ngồi một người, không gian liền có chút chật hẹp, Ninh Ngộ Châu không có đồng ý, mà là lấy ra một chiếc thuyền nhỏ từ trong túi trữ vật, ném trên mặt biển.

Ninh Ngộ Châu ôm Văn Kiều hành động bất tiện vào thuyền nhỏ trước, kế tiếp mới lên thuyền, Đại Mao Cầu cũng lăn lên thuyền.

Thuyền này là linh khí cấp huyền, cũng không lớn, lúc dung nạp hai người và một con Đại Mao Cầu, không gian lập tức không còn nhiều lắm.

Đại Mao Cầu hết sức tò mò đối với chiếc thuyền nhỏ này, lăn từ đầu thuyền đến đuôi thuyền, thỉnh thoảng phát ra một tiếng chít chít, phảng phất đang quan sát lãnh địa của nó.

Nghe hiểu tiếng "Chít chít" của Đại Mao Cầu, Văn Kiều im lặng: Thật đúng là đang kiểm tra địa bàn của nó = =!

Ninh Ngộ Châu không để ý tới con Đại Mao Cầu kia, hắn thò cánh tay ôm Văn Kiều đang dựa vách thuyền vào trong ngực, kiểm tra tình huống thân thể của nàng.

Sau khi ăn Tố Cốt đan, xương cốt bị nghiền nát đã sinh trưởng lại không sai biệt lắm, nhưng nỗi đau đớn tái tạo xương gãy này không phải người thường có thể chịu, khó chịu giống như mấy vạn con sâu con kiến đang cắn xé.

Về phần làn da và nội tạng bị nứt vỡ, có mật chi điên cuồng bồi bổ, ngược lại gần như khỏi hẳn, không chảy máu nữa.

Trán Văn Kiều lấm tấm mồ hôi, ngậm miệng, cũng không thốt ra một tiếng.

Ninh Ngộ Châu lại thấy cực kì đau lòng, suy nghĩ có nên thử nghiên cứu một ít linh đan giảm đau hay không.

Người tu luyện nghịch thiên mà đi, trải qua hiểm cảnh không biết trước, bị thương càng là chuyện như cơm bữa, các luyện đan sư nhằm vào tình huống của người tu luyện sáng tạo ra không ít linh đan, nhưng lại không có loại linh đan giảm đau này. Cũng không phải luyện đan sư làm không ra, mà là người tu luyện cảm thấy chút đau đớn ấy không tính là gì, nhịn một chút liền qua, sẽ không đặc biệt đi ăn những loại linh đan giảm đau kia.

Văn Kiều vì dời đi lực chú ý, nhìn về phía con Đại Mao Cầu lăn qua lăn lại trên thuyền kia, nói ra: "Phu quân, muốn lấy cho nó một cái tên không?"

Ninh Ngộ Châu không sao cả nói: "Nàng lấy đi."

"Vậy thì gọi Văn Cầu Cầu."

Ninh Ngộ Châu: ".. Rất tốt."

Đối với năng lực lấy tên của tiểu thê tử, Ninh Ngộ Châu đã không ôm hi vọng gì, nhưng nghe được cái tên này, vẫn chỉ có thể trái lương tâm khen một câu, quả nhiên liền thấy nàng mừng khấp khởi cười lên.

"Đại Mao Cầu, ngươi qua đây." Văn Kiều nói với Đại Mao Cầu đang nằm sấp ở đầu thuyền nhìn chằm chằm nước biển: "Về sau ngươi sẽ tên là Văn Cầu Cầu, có được không?"

"Chít chít." Đại Mao Cầu quay đầu lại, hướng về phía bọn họ kêu chít chít.

Đối với chuyện Văn Kiều lấy tên cho nó, Đại Mao Cầu vô cùng vui vẻ tiếp nhận, bộ dáng không buồn không lo kia, căn bản cũng không biết cái tên này có ý nghĩa gì.

Xung quanh hải vực cực kỳ bình tĩnh, lúc này vẫn là ban ngày, bầu trời trong trẻo, gió êm sóng lặng, không có bất kỳ hải thú nào xuất hiện.

Thuyền nhỏ ở trên mặt nước theo sóng mà đi, Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều đều không có đặc biệt khống chế phương hướng của nó.

Nghỉ ngơi một lát, Văn Kiều rốt cuộc có thể miễn cưỡng đứng lên.

Nàng nhìn thoáng qua con Đại Mao Cầu kia, nhớ tới Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn bọn nó, có chút may mắn trận này mấy con yêu thú đều dưỡng thương trong không gian, nếu cùng bọn họ rớt xuống thông đạo không gian, chẳng phải là phải chịu tội một lần nữa?

"Phu quân, hiện tại Văn Thỏ Thỏ bọn họ thế nào?"

Ninh Ngộ Châu bớt thời giờ nhìn thoáng qua tình huống không gian, nói ra: "Thương thế của bọn nó đã tốt, nàng có muốn tiến vào không gian thăm bọn nó không?"

Văn Kiều suy nghĩ, liền đồng ý.

Kế tiếp bọn họ cùng nhau tiến vào không gian.

Vừa tiến vào không gian, Văn Kiều liền cảm giác được một cỗ linh khí nồng đậm hơn ngoại giới mấy chục lần đập vào mặt, kế tiếp liền bị hai quả cầu lông nhào tới.

Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn một trái một phải leo lên vai của nàng, dùng sức cọ lấy nàng, bày tỏ nỗi nhớ đối với nàng. Trước mấy ngày bí cảnh phong bế thương thế của bọn nó đã khỏi hẳn, bởi vì Ninh Ngộ Châu không thả chúng nó ra, chỉ có thể một mực đợi trong không gian.

Trong không gian rất tốt, nhưng mà rất nhớ Văn Kiều.

Hai con Hoàng Tinh Kiến trèo trên cây Kiến Hương Diệp cũng bay tới, rơi xuống trên tóc Văn Kiều, giống như hai chiếc trâm gài tóc hình con kiến màu vàng.

Ninh Ngộ Châu nhìn mấy con yêu thú kia, híp mắt lại, nói ra: "A Xúc bị thương, các ngươi an phận một chút."

Không gian là của Ninh Ngộ Châu, tất cả sinh vật tiến vào không gian đều bị chủ nhân không gian áp chế, mấy con yêu thú ở trong không gian không dám không nghe Ninh ca ca, vội vàng hướng về phía hắn kêu hai tiếng, tỏ vẻ bọn nó rất an phận, tuyệt đối sẽ không để tỷ tỷ bị thương nữa.

Về phần Văn Kiều, bởi vì Ninh Ngộ Châu chưa bao giờ dùng không gian áp chế nàng, vì vậy cho tới bây giờ vẫn không có cảm giác được sự hạn chế của không gian đối với nàng.

Lúc này Văn Cầu Cầu đã ngây người.

Đột nhiên từ hải vực mênh mông đi vào một chỗ sinh trưởng rất nhiều linh thảo, linh khí xung quanh còn dồi dào như thế, đầu óc Văn Cầu Cầu xoay không kịp, nhưng cũng không ảnh hưởng sự hăng hái của nó.

Văn Cầu Cầu bắt đầu đi dạo ở chung quanh, vừa đi dạo vừa kêu chít chít, giống như đang tuần sát lãnh thổ của nó.

Văn Cầu Cầu cũng quả thực xem không gian trở thành lãnh địa của nó.

Lúc này Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn mới chú ý tới Đại Mao Cầu này, Văn Thỏ Thỏ lập tức xù lông.

Vậy mà lại toát ra một con yêu thú đến cướp mầm non nhỏ, nhất định phải đuổi nó đi!

Văn Thỏ Thỏ nhảy lên một sợi dây leo Thạch Kim Mãng, từ trên cao nhìn xuống lớn tiếng nghiến răng đối với Văn Cầu Cầu, ý uy hiếp không cần nói cũng biết.

Nhưng mà phản ứng của Đại Mao Cầu này ghê tởm hơn con non Văn Cổn Cổn, nó không chỉ không thèm nhìn mình, còn chạy đi tìm Văn Kiều, để Văn Kiều giúp nó trồng hoa.

Văn Cầu Cầu muốn trồng ra một biển hoa Chúc Tiên Linh trong không gian, sinh một đám Tiểu Mao Cầu, về sau nơi này chính là địa bàn của nó!

Văn Thỏ Thỏ nghe được ý tưởng của Văn Cầu Cầu, lúc này liền muốn biến thành mao đoàn đập nó!

"Văn Thỏ Thỏ, không thể đánh nhau trong không gian!" Văn Kiều cảnh cáo.

Không gian vốn không lớn, lại trồng nhiều linh thảo như vậy, nếu để cho Văn Thỏ Thỏ bọn nó đánh nhau ở đây, không biết sẽ làm hỏng bao nhiêu linh điền, Văn Kiều sẽ không cho phép phát sinh loại chuyện này.

Văn Thỏ Thỏ chỉ có thể từ bỏ suy nghĩ đánh nhau, nhưng cũng không ảnh hưởng nó bài xích con Đại Mao Cầu kia.

Chờ đến lúc ra bên ngoài, nó tuyệt đối phải đuổi con Đại Mao Cầu này đi!

Văn Cổn Cổn không có địch ý gì đối với Đại Mao Cầu, ôm một khúc Quỳnh Ngọc Tử Linh trúc, vừa gặm vừa tò mò nhìn con Đại Mao Cầu kia.

Hoàng Tinh Kiến bình tĩnh về ổ trên cây Kiến Hương Diệp.

Chờ đến lúc Văn Cầu Cầu quay lại, Văn Cổn Cổn nhảy đến trên lưng nó, bình tĩnh ngồi trên đám lông xù kia tiếp tục gặm cây trúc.

Văn Kiều: "..."

Văn Kiều cảm thấy, đoán chừng trước kia Văn Cổn Cổn cũng đối với Bạch Hùng như thế, cho nên động tác này hết sức thuần thục. May mắn Văn Cầu Cầu đã quen với hành động luôn thích bò lên người nó của đám Tiểu Mao Cầu, đối với hành vi của Văn Cổn Cổn cũng không để ý, trên đầu đội một viên bánh trôi đen trắng tiếp tục tuần sát không gian.

Ninh Ngộ Châu không để ý tới ba con yêu thú kia, đỡ Văn Kiều đến chỗ đám dây leo Thạch Kim Mãng nghỉ ngơi, lấy ra lò đan, bắt đầu luyện đan.

Văn Kiều ngồi trên ghế mây được tạo ra từ dây leo Thạch Kim Mãng, uống Quỳnh Ngọc Tương, quan sát không gian.

Bởi vì có thêm hai con yêu thú, hơn nữa thực đơn của hai con yêu thú này cũng khác nhau, trong không gian không chỉ phải vạch ra một khối trồng Quỳnh Ngọc Tử Linh trúc, đồng thời cũng phải vạch ra một mảnh đất trồng Chúc Tiên Linh.

Văn Kiều nhìn xem linh điền trong không gian, lần nữa cảm thán, không gian không đủ dùng.

Sau khi Ninh Ngộ Châu luyện xong một lò linh đan, đưa linh đan cho nàng, nhìn chằm chằm nàng ăn.

Văn Kiều nhạy cảm cảm giác được tâm tình của hắn từ nãy giờ vẫn không tốt, suy nghĩ một lát, vẻ mặt thành thật nói: "Phu quân chàng yên tâm, ta là thể tu, chút tổn thương ấy không có việc gì."

Ninh Ngộ Châu sờ sờ đầu của nàng, mỉm cười ừm một tiếng.

Văn Kiều nhìn chằm chằm khuôn mặt hắn, nhìn không ra tâm tình dưới khuôn mặt đang nở nụ cười cực kì dịu dàng này, chỉ có thể liên tục đảm bảo.

Nàng muốn khiến hắn vẫn luôn vui vẻ, mà không phải giống như bây giờ, rõ ràng đang cười, nhưng lại không vui vẻ.

Ninh Ngộ Châu vẫn cười, hôn một cái trên gương mặt nghiêm túc của nàng, hôn đến sắc mặt của nàng đỏ lên vì thẹn thùng, rốt cuộc dời ánh mắt, không tiếp tục nhìn chằm chằm hắn.

Chờ sau khi thương thế của nàng khôi phục được kha khá, Văn Kiều liền chạy tới linh điền, biến thành một gốc mầm non nhỏ, bắt đầu tu luyện.

Như thế có thể tăng tốc độ khôi phục thương thế của nàng.

Ba con yêu thú nhìn thấy mầm non nhỏ, nhanh chóng lăn qua đó, nằm bên người nàng, bộ dáng không rời không bỏ.

Ninh Ngộ Châu đứng bên ngoài linh điền, nhìn gốc mầm non nhỏ non nớt mềm mại trong linh điền kia, ở trong lòng nhẹ nhàng thở dài.