Phú Nhị Đại Xuyên Không

Chương 5: Thưởng trà



Chương 5

Sau khi dùng ngự thiện, cả đám người liền di chuyển đến ngự hoa viên để cùng nhau thưởng trà ngắm hoa. Viên Vĩ Anh không hề có hứng thú gì với những hoa đỏ nơi đây, đang nhàm chán thì Võ Thanh Trác tiến lại gần cô. Võ Thanh Trác nhìn xung quanh xem có ai để ý họ không, hắn nhẹ giọng thì thầm

"Thần theo ý người đi theo Nhược tiểu thư hai, ba ngày nay mà chẳng phát hiện gì cả."

Viên Vĩ Anh không nghĩ tới Võ Thanh Trác thật sự tin lời nói nhảm của bản thân mà đi điều tra Nhược Ỷ Mộng, nên cô đành phải phản ứng qua loa cho qua.

"Hay là do người điều tra chưa kĩ vậy?"

"Không thể nào. Ta còn điều tra được là Nhược tiểu thư từng bị một tên nam nhân lợi dụng nàng để lấy một số tiền rồi bỏ trốn. Nên cô ấy từng thề thốt là không muốn gả cho bất cứ nam nhân nào nữa."

"Thật sao?"

Viên Vĩ Anh bị bất ngờ bởi thông tin này, nhìn Nhược Ỷ Mộng cô chỉ nghĩ nàng là thiên kim đại tiểu thư không vừa mắt ai, ai mà ngờ lại có quá khứ như vậy.

Nhận thấy sự khác thường phía sau, Như Thái Phi khẽ quay đầu nhìn lại thì liền nhìn thấy gương mặt đăm chiêu của Viên Vĩ Anh. Viên Vĩ Anh đang mất tập trung suy nghĩ về mấy chuyện vẩn vơ thì cảm nhận được ánh nhìn mình chằm chằm, cô ngước mặt lên thì nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Như Thái Phi, Viên Vĩ Anh lịch sử mỉm cười đáp lại.

Như Thái Phi đối mặt với nụ cười đó thì hơi khó xử quay đi, lâu lắm rồi mới có nam nhân dám nhìn thẳng mặt nàng như vậy. Viên Vĩ Anh mất hứng nghĩ

'Người gì mà kì cục, nhìn mình cho đã cái mình nhìn lại, còn tốt bụng cười một cái thật dễ thương thì bị lơ đi.'

Do Hoàng Thượng còn phải giải quyết tấu chương nên đã cùng Thừa tướng và Võ Thanh Trác đi trước, chỉ còn lại bốn người ở ngự hoa viên dùng trà. Như Thái Phi khẽ liếc về phía Viên Vĩ Anh, nào ngờ lại bắt gặp tình cảnh mà Viên Vĩ Anh liên tục nhìn lén mình, khẽ chau mày, Như Thái Phi liền lên tiếng:

"Ninh Vương năm nay đã trưởng thành, lại hào hoa phong nhã như vậy, không biết đã để ý vị cô nương nào chưa?"

Một câu nói tưởng chừng rất bình thường của Như Thái Phi nhưng lại cái thể thu hút sự chú ý của cả ba đại nhân vật ở đây.

Thấy mọi người đều đang nhìn mình, Viên Vĩ Anh khó xử uống một ngụm trà, sau đó mới lên tiếng đáp:

"Ta hiện tại vẫn đang lo nghĩ cho giang sơn của hoàng huynh, còn chuyện thê thiếp để sau đi."

Vừa nói vừa cười hòng làm cho mọi người xao lãng qua chuyện khác, cô có chút tò mò về nữ nhân của tiên hoàng này, nhìn cũng chẳng lớn hơn cô bao nhiêu cả, lại còn xinh đẹp, khí chất đối phương mang lại toát lên hai chữ 'Cấm dục'.

"A mẫu hậu, không biết hôm nay người dùng trà gì mà thơm như vậy?"

Mọi người làm sao không nhìn ra cái cách đánh trống lãng dở ẹt đó của Viên Vĩ Anh, nhưng cũng không ai có ý làm khó cô liền xem như chưa có gì xảy ra.

"Là trà Ơ Rây, đây là cống phẩm mới nhất của Phú Lan Sa."

Chỉ là câu hỏi đại mà thôi nên Viên Vĩ Anh cũng không để tâm lắm, nhưng mà khi nghe đến tên loại trà thì mới nhận ra là trà earl grey mà. 'Phú Lan Sa nhớ không lầm là Anh hay là Pháp gì đó thì phải. Vậy là thời nay đã có hữu nghị với Châu  u rồi hả? Ở vũ trụ của mình, đời Đường mở ra con đường tơ lụa, nhưng để cho các đồ vật nước ngoài thâm nhập đất nước đến tận đời nhà Thanh, vậy mà ở đây lại phát triển dữ dội.

Mọi diễn biến tiếp theo trong buổi tiệc trà cũng không có gì đáng nói ngoài trừ hai việc:

Viên Vĩ Anh thường xuyên lén nhìn về phía Như Thái Phi,

và hai là Như Thái Phi lại không dưới mười lần bắt gặp tình huống trên.

"Bẩm Thái Hậu, muội thấy hơi mệt, xin được về cung nghỉ ngơi ạ."

Viên Vĩ Anh đã chán lắm rồi, nay nghe Như Thái Phi lên tiếng muốn về thì cô liền phụ hoạ thêm:

"Mẫu hậu, nhi thần cũng có chuyện phải về phủ giải quyết."

Thấy vậy, Thái hậu đã ra một quyết định mà sau này bà hối hận không kịp

"Vậy Ninh Vương, con hãy tiễn Như Thái Phi về cung đi."

Trong thâm tâm của bà, Viên Vĩ Anh vẫn là nữ nhi bé bỏng của mình, nên bà quên mất sự khác biệt giữa thân phận vương gia và thái phi của hai người họ để có thể thoải mái cho Viên Vĩ Anh đưa Như Thái Phi về tận tẩm cung.

Trên đường đi, cả hai cũng không ai nói với ai tiếng nào, dù là vai vế hay là chuyện cá nhân thì cũng không có mối liên kết nào giữa cả hai. Bỗng nhiên, bên phía bụi hoa nhảy ra một con thỏ làm Như Thái Phi bị bất ngờ, hai chân vô tình quíu vào nhau khiến nàng ngã nghiêng. Người gần đó nhất không ai khác chính là Viên Vĩ Anh, cô nhanh tay lẹ mắt liền ôm lấy người ra có nguy cơ ngã xuống bên cạnh mình. Tình hình bây giờ là Viên Vĩ Anh đang ôm lấy Như Thái Phi nằm gọn hẵn trong vòng tay mình. Thời gian như chậm lại, bốn mắt nhìn chằm chằm nhau, Viên Vĩ Anh bị kinh diễm vì vẻ đẹp động lòng người của Như Thái Phi, còn nàng thì vừa mới thoát khỏi sự mất bình tĩnh khi vấp té, thì liền cảm nhận được một vòng tay đang ôm chặt lấy em mình.

"Nương nương, người không sao chứ?"

Hai người bị tiếng nói cũng tiểu cung nữ vang lên làm giật mình buông nhau ra. Để chữa ngượng, Viên Vĩ Anh vuốt vuốt mũi nói:

"Tại sao trong hoàng cung lại có con thỏ chạy loạn vậy hả? Còn không mau đi bắt lại."

Người cung nữ đó đang đỡ Như Thái Phi không biết làm sao, nàng phải dìu Thái Phi về tẩm cung. Nàng đâu thể để Như Thái Phi một mình, lại càng không dám mở miệng từ chối mệnh lệnh của Ninh Vương.

"Nhưng mà.."

"Đông Nhi, ngươi cứ đi tìm con thỏ đó lại đi, có Ninh Vương dìu ta về cung được rồi." Như Thái Phi lên tiếng giúp cho Đông Nhi, cung nữ cận thân của mình, để cho nàng lui đi bắt con thỏ. Viên Vĩ Anh nhìn bóng lưng tiểu cung nữ kia đã xa, cô liền tiến lại đỡ lấy cánh tay Như Thái Phi.

"Thái phi, chân người không sao chứ?" Viên Vĩ Anh lo lắng hỏi, cô dễ dàng thấy được dáng vẻ gượng gạo của nàng ấy.

Như Thái Phi thử cất một bước chân liền cảm thấy đau điếng ở chân phải, nàng khuỵ người xuống, cánh tay theo bản năng chụp lấy thứ gần nhất để đỡ lấy trọng tâm cơ thể, vật gần nhất không phải thứ gì khác mà chính là cánh tay Viên Vĩ Anh. Cô đỡ nàng đến một góc đá gần đó, ngồi tạm xuống.

"Chắc là ta bị trật chân rồi, Ninh Vương không ngại dìu ta về cung chứ?" Như Thái Phi nhẹ nhàng đưa ra lời đề nghị với Viên Vĩ Anh, chưa kịp nghe câu trả lời, nàng đã thấy Viên Vĩ Anh cuối người xem xét bàn chân bị thương của nàng.

"Thái Phi người lên lưng ta đi, ta cõng người về, nếu không cứ càng cử động càng thương nặng hơn đó."

Tuy hơi ngập ngừng, nhưng cuối cùng nàng vẫn chấp nhận để Viên Vĩ Anh cõng về phủ. Viên Vĩ Anh luôn nghe nói nữ nhân cổ đại thân mình mềm mãi nhẹ như lông hồng. Đó giờ cũng nghĩ là người đời phóng đại quá mức, nhưng bây giờ cô phải công nhận điều đó là chính xác. Dù đang cõng Như Thái Phi trên lưng nhưng cô không hề thấy nặng.

'Đã vậy còn thơm nữa chứ.'

Nằm trên lưng một người 'nam nhân', đây là lần đầu tiên trong cuộc đời của nàng. Kể cả Tiên đế, phu quân của nàng cũng chưa từng đối xử với nàng như vậy. Đường đến cung của Như Thái Phi cũng không xa lắm, với bản tính giản dị mộc mạc của mình thì cung của nàng cũng không có quá nhiều cung nữ thái giám. Nên Viên Vĩ Anh vẫn cõng Như Thái Phi vào trong đến tận phòng của nàng.

Khẽ đặt Như Thái Phi xuống giường, Viên Vĩ Anh liền ngồi xuống bắt lấy chân nàng.

"A."

Chân nữ nhân là một thứ thầm kín, đâu dễ dàng cho nam nhân khác ngoài trượng phu của mình đụng chạm xem xét như vậy được, Như Thái Phi hoảng hốt định rút chân lại theo bản năng.

"Đừng nhúc nhích, ta chỉ xem vết thương thôi." Viên Vĩ Anh không hề nhớ tới mấy vấn đề này, cô chỉ có ý tốt muốn xem xét vết thương cho nàng.

Cơn đau đớn truyền đến khiến Như Thái Phi khẽ ngâm một tiếng, khiến cho cả gian phòng như bị đóng băng. Cả hai không ai dám nói câu nào, Như Thái Phi vì quá ngại ngùng khi mà bản thân lại phát ra âm thanh như vậy, thì Viên Vĩ Anh cũng không khá hơn, từ khi xuyên đến đây nàng chưa đụng đến một nữ nhân nào cả, đã vậy Như Thái Phi này còn rất hợp gu của cô. Như Thái Phi nhìn người trước mặt đang nhẹ nhàng vì nàng mà xem xét vết thương ở cổ chân, tim nàng khẽ rung lên một nhịp.

"Vết thương không lớn lắm nhưng để ta đi gọi thái y cho người." Nở nụ cười với Như Thái Phi như để trấn an nàng, cô sợ nàng vẫn còn đau nên định nhanh chóng đi gọi thái y đến. Người tính không bằng trời tính, Viên Vĩ Anh định xoay người đi thì vướng vào chiếc giày của Như Thái Phi mà lúc nãy mình đã cởi ra.

"Ưm"

Cả cơ thể của Viên Vĩ Anh đổ vào người nàng, cũng may là cô đã nhanh tay chóng lại trên giường nên mới không đè lên nàng. Nhưng không may chính là Viên Vĩ Anh chỉ sợ đè trúng Như Thái Phi nên né thân mình đi mà bỏ qua gương mặt mình, nên vì thế mà môi cả hai người theo cú ngã vừa nãy chạm vào nhau.

Cả hai đều bị bất ngờ bởi mọi tình huống xảy ra quá nhanh. Như Thái Phi chỉ kịp thấy thân mình Viên Vĩ Anh lảo đảo rồi đổ nhào về mình, sau đó chính là cảm giác mềm mại ở môi.

'Thơm quá, mềm quá.'

Theo quán tính, Viên Vĩ Anh từ từ cử động môi mút nhẹ lấy môi người đối diện. Hành động đó làm Như Thái Phi giật mình đẩy người kia ra. Khi đẩy, tay nàng chạm vào phần ngực của Viên Vĩ Anh, cảm nhận điều khác lạ nàng liền trợn to mắt. Viên Vĩ Anh sau khi bị đẩy ra mới tỉnh táo lại và phát hiện do lực ngã quá lớn mà môi cô bị đập đến tứa máu. Nhìn thấy vẽ mặt kinh ngạc của Như Thái Phi, cô cho là nàng sốc vì nụ hôn vừa rồi chứ không hề biết nàng đã biết bí mật của mình.

"Ta đi tìm thái y."

Nói rồi Viên Vĩ Anh đi như bay ra ngoài, để lại Như Thái Phi bối rối ngồi thẩn thờ trên giường. Nàng đưa tay chạm lên môi, nhớ lại vẽ mặt say mê khi nãy người kia nhìn mình thì  nụ cười vô thức xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp của nàng.

Hết chương 5

Truyện này ít người đọc quá :(( cũng làm mình ít động lực viết lại :((((