Phu Nhân Phản Diện Có Chút Ngọt Ngào

Chương 107: Mang thai



Trong thanh âm lần này của Lệ Mạc Tây còn lộ ra một chút đau xót. Giang Noãn Chanh không phản ứng, cứ ở yên để hắn ôm. Cô không biết phải nói gì vào lúc này vì chính cô cũng nhận ra, trong đoạn tình cảm này người cố gắng nhiều nhất là Lệ Mạc Tây.

"Nếu như được quay lại quá khứ, anh có biết tôi sẽ chọn gì không?" Giang Noãn Chanh vẫn giữ nguyên tư thế, chỉ có điều hơi ngẩng đầu nhìn hắn. Cô phát hiện sắc mặt Lệ Mạc Tây không tốt. Cằm hắn lún phún râu, quầng mắt thâm sì, ánh mắt lộ ra vẻ mệt mỏi.

Lệ Mạc Tây cũng cúi đầu nhìn cô. Như sợ cô sẽ chạy mất, trong vô thức hắn vẫn ôm lấy Giang Noãn Chanh, ôm rất chặt: "Em muốn làm gì?"

Giang Noãn Chanh trả lời hắn: "Tôi sẽ không lên xe của anh, cho dù ngày hôm đó tôi có thể không trốn thoát khỏi móng vuốt của bọn họ, tôi cũng tuyệt đối không bước lên xe của anh một bước!" Cô đang nhắc lại lần đầu tiên gặp mặt của mình và Lệ Mạc Tây. Cũng chính từ lần đó, cô và hắn dây dưa càng lúc càng nhiều.

Lệ Mạc Tây đứng hình: "Quen biết tôi, ở bên cạnh tôi khiến em thiệt thòi như vậy?" Lệ Mạc Tây quá rõ cô đang chọc giận hắn. Đến bây giờ cô vẫn chưa nguôi giận. Nhưng những lời Giang Noãn Chanh nói khiến hắn cảm thấy bị tổn thương. Phải, nếu cô không bước lên xe, hắn và cô sẽ không rơi vào tình huống như hiện tại.

"Đừng nói nữa, cũng đừng tiếp tục tranh cãi. Lệ Mạc Tây, tôi mệt rồi. Anh không thể bảo vệ tôi khỏi móng vuốt của nhà họ Hàn vậy thì để tôi tự bảo vệ tôi!" Nói xong, cô đẩy Lệ Mạc Tây ra, toan muốn mở cửa quay trở lại căn hộ thì lại bị hắn giữ lại.

"Ai nói với em tôi không thể bảo vệ em khỏi nhà họ Hàn? Mẹ nó, tôi vì em mà có thể làm tất cả mọi việc, sao qua lời nói của em tôi lại thành kẻ đê hèn như thế này?" Lệ Mạc Tây vẫn cố gắng khống chế cảm xúc của bản thân.

Giang Noãn Chanh tiếp tục hất tay hắn ra: "Nếu anh thật sự bảo vệ được tôi sẽ ăn miếng trả miếng. Cảnh cáo không phải là ăn miếng trả miếng. Lần đầu tôi bị Hàn Thiên Nhã đánh, anh cũng chỉ cảnh cáo. Tiếp theo tôi bị cô ta vu khống, anh cũng cảnh cáo. Lệ Mạc Tây, anh định nói miệng đến bao giờ? Trong lòng anh, giữ vững quan hệ hai nhà Hàn - Lệ vẫn là chuyện anh quan trọng nhất!"

Hàn Thiên Nhã nói không sai, Giang Noãn Chanh không thể thay đổi quan hệ lâu năm của họ. Dù Lệ Mạc Tây không đồng ý ở bên cạnh cô ta, không xuất hiện trong lễ đính hôn thì sao? Đứng giữa bờ vực nguy hiểm, hắn vẫn chọn bảo vệ họ, không phải ư?

"Tôi đã nói rồi, anh không cho được thứ tôi cần, tôi tự mình cho là được. Từ trước đến nay, tôi cần không phải tiền bạc của anh, chỉ là một chút cảm giác an toàn mà thôi. Lệ Mạc Tây, anh hiểu chứ? Tóm lại, hiểu hay không đã không còn quan trọng. Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta đường ai nấy đi, như vậy cho nhẹ lòng!" Nói xong, Giang Noãn Chanh thẳng thừng vào trong nhà. Vừa hay mở cửa ra cũng vừa lúc Thẩm Dịch ra ngoài tìm cô.

"Tôi thấy cô ở ngoài lâu quá, tưởng cô có chuyện!" Thẩm Dịch nói.

Giang Noãn Chanh kéo hắn vào trong: "Đi thôi!"

[... ]

Ngày hôm sau, mới mở mắt chưa được bao lâu, Giang Noãn Chanh đã nhận được điện thoại của Tống Hân Lộ. Trong điện thoại, cô ấy không nói rõ ràng, chỉ bảo Giang Noãn Chanh nhanh chóng trở về tiểu khu cũ của nhà họ Giang, cô ấy có chuyện cần nói. Giang Noãn Chanh quen biết Tống Hân Lộ đã lâu, cũng đoán được là có chuyện gấp.

Sau khi làm xong vệ sinh cá nhân, chưa kịp ăn sáng đã chạy tới chỗ của Tống Hân Lộ. Mà Tống Hân Lộ vừa nhìn thấy Giang Noãn Chanh đã lao tới ôm lấy cô. Cô ấy dúi vào tay cô một cái que. Ban đầu Giang Noãn Chanh nhìn không rõ, tưởng rằng chỉ là một que kem có trúng thưởng, sau nhìn lại mới phát hiện là que thử thai, hiển thị hai vạch. Điều này cũng đồng nghĩa với việc, Tống Hân Lộ có thai rồi!

"Hân Lộ!" Trái ngược với thái độ vui mừng của Tống Hân Lộ, Giang Noãn Chanh lại rất sửng sốt, lộ ra dáng vẻ lo lắng. Bọn họ chỉ còn nửa năm nữa là tốt nghiệp, lúc này Tống Hân Lộ mang thai, chưa nói đến việc khác, chỉ riêng việc này cũng ảnh hưởng rất nhiều đến việc học.

"Mình có thai rồi! Noãn Chanh, đứa bé là con của mình và Vũ Trạch!" Tống Hân Lộ vẫn rất kích động, vừa vui vừa nói với cô.

"Cậu nói chuyện này với hắn ta chưa? Hân Lộ, cậu thật sự muốn đứa bé này?" Giang Noãn Chanh giữ chặt lấy bả vai của cô ấy, nghiêm túc hỏi Tống Hân Lộ. Đứa bé là chuyện của hai người họ, cũng liên quan rất lớn đến tương lai sau này của cô ấy. Thân là một người bạn, Giang Noãn Chanh không thể không lo lắng.

Tống Hân Lộ nói: "Mình mới biết thôi. Sau khi thử thai mình gọi điện báo với cậu luôn, còn chưa kịp nói cho anh ấy biết. Noãn Chanh, mình tin Vũ Trạch cũng giống như mình đều mong có đứa bé!"

Giang Noãn Chanh thở dài: "Cậu ăn uống gì chưa? Ăn đi, rồi mình với cậu đến bệnh viện. Kiểm tra kỹ càng rồi nói với hắn cũng chưa muộn!"

Hai người cùng ăn sáng, cũng cùng tới bệnh viện. Bác sĩ nói thai nhi của Tống Hân Lộ đã phát triển được ba tuần tuổi, mọi chỉ số đều bình thường. Chỉ là thân thể của người mẹ hơi yếu, cần phải bổ sung nhiều dưỡng chất. Giang Noãn Chanh nghe thấy vậy, từ bệnh viện liền dẫn Tống Hân Lộ đến nhà thuốc, mua đầy đủ những thuốc an thai, bồi bổ sức khỏe cho cả mẹ và bé như bác sĩ đã dặn.

Vốn còn muốn ở bên cạnh Tống Hân Lộ thêm một chút nhưng cô lại nhận được điện thoại của trường học. Giang Noãn Chanh cẩn thận dặn dò Tống Hân Lộ, không quên nhắc nhở cô ấy phải gọi điện báo với Trang Vũ Trạch. Hắn là ba của đứa bé trong bụng, có quyền được biết đến sự tồn tại của nó.

Phát hiện bản thân mang thai, Tống Hân Lộ quyết định không ở ký túc xá của trường mà dọn ra căn nhà cũ của nhà họ Giang để lại cho Giang Noãn Chanh. Tuy nhà không rộng, cơ sở vật chất lại kém nhưng đủ cho Tống Hân Lộ một không gian riêng. Trên thực tế, cô chưa biết nói thế nào với gia đình. Tống gia có quan niệm hơi cổ hủ.

Trở về tiểu khu, Tống Hân Lộ lấy điện thoại gọi cho Trang Vũ Trạch. Gọi tới năm cuộc đầu bên kia đều không nghe mới, thiết nghĩ là đang có công việc. Nhưng Tống Hân Lộ vừa buông điện thoại xuống, Trang Vũ Trạch đã gọi lại cho cô.

"Có chuyện gì thế em yêu?" Ở đầu bên kia, giọng nói ngọt ngào của Trang Vũ Trạch truyền đến tai Tống Hân Lộ.

Tống Hân Lộ nén vui mừng trong lòng, bình tĩnh nói với hắn: "Trạch Trạch, em có tin vui cho anh!"

"Tin vui gì? Có phải bộ phim anh nhờ em nghe ngóng tin tức đã có kết quả không?" Trang Vũ Trạch đã để mắt tới một dự án nhưng với điều kiện của hắn không với tới được. Vì là phim chính kịch, cần đến chất lượng để tranh giải nên tuyển diễn viên rất kỹ. Mắt thấy Tống gia có chút quan hệ, Trang Vũ Trạch liền nhờ Tống Hân Lộ hỏi thăm tin tức.

Tống Hân Lộ lắc đầu: "Không phải!"

Ánh mắt Trang Vũ Trạch hơi tối, nhưng giọng nói vẫn không thay đổi, ngọt như đường: "Ồ, vậy em yêu có tin vui gì?"

Tống Hân Lộ hít một hơi thật sâu, nói rõ ràng từng chữ: "Trạch Trạch, em có thai rồi! Chúng mình có thai rồi!"

Bàn tay cầm điện thoại của Trang Vũ Trạch run lên. Hắn không trả lời ngay, một hồi rất lâu mới đáp lại Tống Hân Lộ: "Em yêu, có lẽ chúng ta không thể có đứa bé này!"