Phú Hào Lầu Bảy

Chương 5



"Thiến tỷ, ngày hôm qua tỷ lại làm ánh trăng truy lùng tiểu thâu* nữa sao?" Vu Hàn từ phòng khách đi vào phòng Khúc Thiến hỏi.

*tiểu thâu = trộm cướp

"Nói vớ vẩn gì đấy?" Khúc Thiến giận dỗi trừng mắt nhìn.

"Tỷ còn vờ vịt, mắt thầm quầng như gấu trúc kia kìa, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?" Vu Hàn gặn ép hỏi.

Hai người bọn họ là tỷ muội, cũng là bạn cùng phòng, mặt khác lại là quan hệ chủ - khách, ưhm, nói ra thì lý do có chút phức tạp, để khi rảnh sẽ nói sau.

Tóm lại, bây giờ các cô ở cùng một chỗ, Khúc Thiến có được một công việc nhỏ, hai người tựa như tỷ muội hoạn nạn, vui vẻ có nhau.

Các cô còn có muội muội kết nghĩa đang sống cùng, thực tế, phòng này là của muội muội kết nghĩa Lưu Dư, các cô chẳng qua chỉ là khách ở trọ mà thôi. Không bao lâu sau khi các cô tới đây thì muội muội kết nghĩa đã bị tổng tài tiên sinh ở lầu hai bắt cóc, cho nên tầng này chỉ còn có cô, Khúc Thiến, cùng với con nuôi của Khúc Thiến là Tiểu Cương, vỏn vẹn chỉ 3 người mà thôi.

"Trông rất rõ ràng sao?" Khúc Thiên khẽ chạm vào bầu mắt* của mình hỏi: "Tỷ đã dùng phấn nền màu hồng nhạt đánh qua, sao vẫn nhìn rất rõ ràng được?

*Bầu mắt: phần dưới mắt, dễ bị thâm quầng

"Oa, rất là rõ ràng!" Vu Hàn gật đầu nói: "Tỷ làm sao vậy? Tối hôm qua mất ngủ hay là gặp ác mộng mà ngủ không ngon vậy?"

"Cứ coi như là mất ngủ vậy."

"Tỷ đang phiền não chuyện gì? Chuyện tiền sao?"

Khúc Thiến lắc nhẹ đầu một chút, đi tới Tiểu Cương* đang ngồi trước ti vi, khom lưng cúi đầu hôn nhẹ lên má ấu ấu.

*Ấu ấu = thường chỉ đứa bé.

"Sớm nha Tiểu Cương. Sao sáng không gọi mụ mụ thức dậy cùng vậy?" Cô mĩm cười nói: "Bữa sáng, con muốn ăn sandwich, hay bánh bao, ah, hay để mụ mụ làm cơm chiên cơm nắm cho con nhé?"

"Sáng sớm mẹ, con no rồi. A di mua đản bính cho con, còn có sữa đậu nành, mẹ cũng có phần đấy!" Tiểu Cương nhếch miệng nói.

Nghe con nói vậy, Khúc Thiến quay đầu nhìn về phía bàn ăn, liền nhìn thấy một phần sáng ngon miệng.

"Buổi sáng, em dậy tương đối sớm, đột nhiên nghĩ muốn uống sữa đậu nành liền đi xuống mua." Vu Hàn mỉm cười nói: "Lúc em ra đến cửa thì vừa lúc Tiểu Cương rời giường, em thấy tỷ còn đang ngủ, nên dẫn cháu nó đi cùng luôn. Tiểu Cương nói muốn ăn đản bính, hơn nữa còn thay mẹ gọi một phần đó."

"Cám ơn Tiểu Cương, mẹ yêu Tiểu Cương nhất." Khúc Thiến khom lưng ôm lấy con hôn hít thân mật.

"Tiểu Cương cũng yêu mẹ nhất." Tiểu Cương ngẩng đầu lên qua lại nâng má cho mẹ hôn, sau đó nhìn về phía Vu Hàn nói: "Con yêu a di thứ hai nha."

"A di nào ta? Là a di Tiểu Dư sao?" Vu Hàn cố ý trêu chọc hắn. Tiểu Dư chính là Lưu Dư.

"A di Vu Hàn. A di Tiểu Dư đứng hàng thứ ba." Tiểu Cương thật tình nói.

"Ha ha, a di cũng yêu Tiểu Cương thứ hai." Vu Hàn vui vẻ cười.

"A di cùng Tiểu Cương giống nhau quá: nhưng mà a di thứ nhất là yêu mẹ sao?" Tiểu Cương hỏi.

"A?" Đối mặt với lời nói bất thình lình của trẻ nhỏ, trong khoảng thời gian ngắn Vu Hàn không biết nên nói gì.

"Đệ nhất của A di: chính là người a di yêu nhất, tựa như mẹ yêu nhất Tiểu Cương, biết không?" Khúc Thiến cười trộm, lên tiếng giải vây cho cô.

"Tiểu Cương cũng yêu mẹ nhất." Sự chú ý của Tiểu Cương lập tức đã bị dời đi nơi khác.

"Tốt lắm, ăn xong bữa ăn sáng đi súc miệng, mẹ giúp con thay quần áo, sau khi đổi lại y phục xong hai mẹ con mình sẽ phải ra ngoài." Cô sờ sờ con đầu chỉ thị.

"Được ạ." Tiểu Cương biết điều gật đầu, sau đó đứng dậy đi trở về trong phòng phòng tắm.

"Thật là một đứa trẻ đáng yêu lại ngoan ngoãn, vừa nghĩ tới cháu nó sắp giải phẫu lần nữa, em cảm thấy thật đau lòng." Vu Hàn nhìn bóng lưng Tiểu Cương rời đi, đau lòng thấp giọng nói.

"Đây cũng là chuyện không có biện pháp, bây giờ tỷ chỉ hy vọng giải phẫu có thể thuận lợi." Khúc Thiến than nhẹ.

"Bác sĩ nói như thế nào? Bây giờ trình độ khoa học kỹ thuật tiến bộ, muốn chữa bệnh tim hẳn không phải là cái vấn đề lớn quá."

"Năm đó, Tiểu Cương lần đầu tiên giải phẫu tim, bác sĩ cũng nói là như vậy. Nhưng lúc ấy bác sĩ cũng có nói, giải phẫu bệnh tim bẩm sinh của trẻ nhỏ sau vẫn cần có thể có giải phẫu lần thứ hai, tỷ vẫn cầu nguyện khả năng này xảy ra, nhưng là..." Khúc Thiến lộ ra vẻ bất đắc dĩ cười khổ, lắc đầu liền không nói thêm nữa.

"Tối hôm qua tỷ vì chuyện này mà phiền não, đến mới mất ngủ sao?"

"A?" Khúc Thiến ngây ngốc sửng sốt một chút, không nhịn được xấu hổ cúi đầu. Cô hoàn toàn không có mặt mũi nói cho Vu Hàn, nguyên nhân cô mất ngủ là vì một người đàn ông.

Ai, thật là thật mất thể diện.

"Tỷ chớ suy nghĩ quá nhiều, nếu giải phẫu không thể tránh né, thì cũng chỉ có thể thuận theo mà thôi." Vu Hàn vỗ nhẹ bả vai của cô nói. "Tỷ ăn điểm tâm trước đi, em thay tỷ đi giúp Tiểu Cương thay quần áo."

Khúc Thiến gật đầu, xoay người trước khi rời đi thật chẳng dám ngẩng đầu lên.

Cô nên sớm quên anh, nên sớm còn muốn anh, nên sớm quên tất cả...

Ai ——

Mới định treo tấm bảng "Đóng cửa" chuẩn bị nghỉ trưa, không nghĩ chưa kịp làm gì thì Phong Linh thủy tinh ở cửa lại bị đẩy ra, tiếng đinh đinh đinh —— thanh thúy u nhã thanh thiết nhất thời vang lên.

"Hoan nghênh quý khách." Vu Hàn thuận miệng nói, quay người lại người ngây ngẩn cả người.

Oa, khách nhân kia, thật là đẹp trai quá!

Đây là mới chỉ ý nghĩ đầu tiên, tiếp theo người thứ hai là ——

Gì chứ, đôi mắt màu lam?! Là người ngoại quốc!

Người thứ ba cũng nhanh chóng bước vào, ý nghĩ tiếp theo của cô là ——

Anh ta nghe có hiểu được tiếng Trung không vậy? Vào đây để thuê phòng trọ hay là muốn hỏi đường nha?

"Hi, May I help you?" Cô dùng tiếng Anh hỏi tự nhiên.

Suất ca mắt xanh đối với cô nhẹ gật đầu một cái, tiếp theo lại đột nhiên chuyển ánh mắt ở trong điếm tuần tra.

Anh ta đang tìm cái gì vậy? Có phải hay không chưa từng thấy tiệm tạp hóa kiểu này, cho nên mới tò mò nhìn đông nhìn tây?

Vu Hàn ở trong lòng đoán, rồi lại ở trong lòng không giải thích được, cô làm sao lại có cảm giác suất ca mắt xanh có chút nhìn quen mắt, thật giống như đã gặp ở nơi nào?

Cô theo dõi anh ta, chân mày cau lại nghĩ, tột cùng mình ở đây là không khí hay sao?

"Xin hỏi bà chủ có ở đây không?" Suất ca mắt xanh đột nhiên mở miệng hỏi.

"A?"

Vu Hàn ngẩn ngơ, không nghĩ tới hắn vừa mở miệng nói lại là tiếng quốc ngữ? Cô có nghe lầm hay không nha?

"Anh, anh nói gì?"

"Xin hỏi bà chủ có ở đây không?"

Anh ta quả nhiên đang nói quốc ngữ, mặc dù ngữ điệu có chút kỳ quái, nhưng là tuyệt đối nghe vẫn có thể hiểu rõ ràng.

Bất quá, người này, làm sao vừa mở miệng lại bảo muốn tìm bà chủ, không phải anh ta sẽ cho là loại này tiệm tạp hóa chỉ có "Bà chủ" mới có thể bán hàng sao?

"Khách nhân mời ngồi, cho hỏi anh dùng gì?" Cô đối với khách hàng nở nụ cười hoan nghênh hỏi.

"Tôi muốn tìm người."

"Cái gì?"

"Tôi tìm người trọ ở đây —— Khúc Thiến." Anh ta nhìn cô cường điệu rõ ràng.

Vu Hàn lúc này không chỉ là ngốc, mà còn trở nên ngu nữa, bởi vì, bởi vì cô rốt cục nhớ tới vị suất ca mắt xanh này tại sao nhìn quen mắt như vậy. Hôm qua cô mới xem tin tức trên ti vi đã nhìn thấy khuôn mặt này, gia sản hơn đáng giá chỉ thể tính bằng đô la, xếp hạng trong giới đại phú hào trên thế giới đứng thứ thứ hai mươi ba.

Trời ạ! Đại phú hào của thế giới này làm sao có chạy đến nơi đây? Nơi này chỉ là là một lầu trọ không xa hoa, cũng không phải nhà hàng năm sao nha ——

Với lại..., chờ một chút, suất ca này mới vừa nói anh ta đến tìm người? Tìm Khúc Thiến —— anh ta là tìm Thiến tỷ?!

"Anh, anh biết Thiến tỷ?" Cô mở to hai mắt ngạc nhiên hỏi.

Suất ca mắt xanh nhẹ gật đầu một cái. "Xin hỏi cô ấy có ở đây không?"

"Có, tỷ ấy đang ngủ trưa ở phía sau." Mặc dù trong bụng có một ngàn vấn đề, Vu Hàn vẫn là gật đầu trả lời vấn đề của khách nhân.

"Tôi có thể ngồi ở đây đợi cô ấy được không?" Anh chỉ vào cái ghế bên cạnh hỏi.

Cô lần nữa gật đầu, nhìn anh ta ngồi xuống ghế, sau vẫn nhìn chằm chằm vào anh.

"Xin hỏi," cô rốt cục vẫn không nhịn được, "Anh tìm Thiến tỷ có chuyện gì không?" Cô mở to đôi mắt, vẻ mặt tò mò hỏi.

Một đại phú hào có thể nói có chỗ đứng trong thế giới những người có tiền, làm sao có thể đến đây tìm Thiến tỷ? Thật là một trăm trường hợp vẫn không thể nào lý giải được.

Tiêu Tư còn chưa kịp mở miệng, cửa gỗ đi thông từ phòng trọ phía sau liền bị đẩy ra, Khúc Thiến từ bên trong đi ra.

Cô lúc đầu cũng không có chú ý tới khách nhân ngồi trong điếm là ai, bởi vì trong điếm khách nhân đến rồi đi, trừ phi là khách quen vô cùng quen thuộc, nếu không cô chắc chắc sẽ nhìn đối phương một cái. Nhưng là ——

"Thiến!"

Đột nhiên xuất hiện tiếng nói lớn quen thuộc khiến cho cả người cô cứng đờ, cô chậm chạp di động ánh mắt, chỉ thấy kia vốn là vị khách nhân nàng không chú ý đang từ trên ghế đứng lên, kia thân hình, kia tầm thước, cùng khuôn mặt, đôi mắt xanh thẳm mỹ lệ, anh ta, anh ta... Làm sao có thể phải anh ta?!

Nháy mắt cô mở to đôi mắt vô cùng bất ngờ, cả người ngây người như phỗng.

Anh đi tới trước mặt cô, sau đó thật lâu cúi đầu ngắm nhìn cô.

"Thiến." Anh nhẹ giọng gọi.

Khúc Thiến kinh ngạc nhìn chằm chằm anh, đột nhiên xoay người đi vào phòng bếp, lấy hết bình tĩnh tỏ ra bình thường, mở miệng hỏi: "Tiên sinh họ gì, tôi thật sự không nhận ra anh. Tiên sinh muốn dùng gì sao? Món ăn ở đây thật sự không tệ đâu!"

"Thiến, em đừng như vậy —— "

"Nếu như tiên sinh không phải là tới ăn, vậy thì mời anh rời đi, chúng tôi muốn nghỉ trưa." Cô nói xong liền xoay người, chuẩn bị đi về phòng trọ phía sau.

"Chúng ta nói chuyện một lát có được không?" Tiêu Tư một phen bắt lại cổ tay của cô tức thời.

"Không có gì để nói." Khúc Thiến hất ra tay của anh ra, nhưng một giây sau tay cô lại tiếp tục rơi vào trong tay của anh.

"Có, đương nhiên là có." Tiêu Tư vẻ mặt thành thật đối mặt với cô, sau đó hít sâu một hơi nói: "Anh là tới đón em về nhà, Thiến."

Cô kinh ngạc nhìn chằm chằm Tiêu Tư, Khúc Thiến hoàn toàn không biết mình nên nói cái gì, đầu của cô trong nháy mắt hoàn toàn trống rỗng.

Đón cô về nhà? Anh ta đang nói cái gì?

Nhà của cô...

Ngay cả chính mình cũng không biết nhà của cô ở đâu, anh như thế nào lại có thể biết?

Có chỗ che gió tránh mưa, nhưng lại không thể trở về nhà. Có người thân của cô sống ở cùng địa phương này, nhưng cô không có mặt mũi nào trở về gặp họ.

Sinh nhật chỉ có một người, ngày lễ ngày tết cũng chỉ có một người, quà sinh nhật của mẫu thân, phụ thân, mua rồi thì để đó, nhìn thấy người khác ngọt ngào có đôi có cặp, còn cô thì đơn bóng lẻ loi, những lúc như thế cô chỉ cảm thấy tan nát cõi lòng.

Cô tới chỗ nào không tìm được chút lòng thanh thản, cho dù có Tiểu Cương ở bên cạnh, đêm khuya vắng lặng, lúc ấy cảm giác cô độc cùng thê lương cảm rồi những suy tư ùa về như nước đổ, làm cho cô không chỗ để trốn, chỉ có thể âm thầm khóc nức nở.

Anh tuyệt đối sẽ không biết những ngày trôi qua hơn bốn năm nay, cô đã sống buồn khổ như thế nào. Tại sao anh vừa lúc cô thật vất vả ở căn hộ tám lầu mà tìm được một chút lòng thanh thản, đột nhiên lại xuất hiện nói muốn đón côvề nhà?

Cô không có nhà, cho dù có, cũng là ở căn hộ tám lầu, mà cũng không có ý định nói cho anh biết mình đang sống ở chỗ nào.

"Tôi nghe không hiểu anh đang nói cái gì." Cô lãnh lãnh đạm đạm đem tay của anh đẩy ra.

"A? Trung văn của anh như vậy không đạt tiêu chuẩn sao? Bốn năm nay anh liều chết học Trung văn, anh cho rằng Trung văn của anh đã hoàn toàn không thành vấn đề rồi cơ chứ." Tiêu Tư cau chân mày lại nói.

Vừa nghe thấy như thế, Khúc Thiến mới rõ ràng phát hiện bọn họ mới vừa dùng Trung văn nói chuyện với nhau.

Bốn năm trước anh căn bản ngay cả câu Trung văn đơn giản nghe cũng không hiểu, cũng đừng nói đến chuyện giao tiếp, thế nhưng bây giờ anh lại có thể dùng Trung văn cùng cô đối đáp trôi chảy, rốt cuộc là... Anh tại sao muốn học Trung văn?

Thân trúc dẻo dai nhưng lại đủ cứng rắn để thành tường, nhất thời xuất hiện một đạo liệt ngân, cô nắm chặt nắm tay chịu đựng.

"Anh rốt cuộc muốn làm cái gì?" Cô lạnh mặt hỏi.

"Anh yêu em."

Không nghĩ tới anh đột nhiên nói ra một câu như vậy, Khúc Thiến nhất thời kinh ngạc không dứt.

"Này bốn năm nay anh hoàn toàn không có có một ngày không muốn em. Anh yêu em, Thiến. Anh có thể thề với trời, này bốn năm nay anh thủy chung vì em thủ thân như ngọc, tuyệt đối không có làm qua bất kỳ một chuyện có lỗi với em."

Tiêu Tư chân thành hướng cô ân ái tỏ tình, nhưng làm hại vốn là người ngoài không thể tưởng tượng hết cho kịp, Vu Hàn thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Thủ thân như ngọc?

Trời ơi, anh ta học Trung văn thật đúng là không tệ, thậm chí cả thành ngữ cũng đều biết dùng, thật là không cần dạy nữa!

"Anh treo cổ tự tử tự vận học Trung văn..."

Phốc! Vừa mới khen ngợi anh ta rất giỏi, không nghĩ tới lập tức phá tan nát, anh thật tình muốn treo cổ tự tử thấu xương hoặc treo cổ tự tử khổ học sao? Còn treo cổ tự tử tự vận đấy, thật là quá buồn cười. Vu Hàn vừa cười trộm vừa đoán.

"Vì là muốn cùng em về nhà gặp cha mẹ của em, anh thủy chung chưa từng quên năm đó cảm giác bất lực. Lần này anh sẽ đích thân cùng em về nhà, tự mình thỉnh cầu ba mẹ em đáp ứng hôn sự của chúng ta. Anh sẽ khiến toàn bộ nữ nhân trên thế giới đều hâm mộ, ghen tỵ với hôn lễ của em, Thiến."

"Anh nói đủ chưa?"

"Thiến?"

"Cần tôi nhắc nhở nữa sao? Chúng ta đã từng kết hôn, hơn nữa cũng đã ly hôn, tôi không biết bây giờ anh nói những lời với tôi là có ý gì? Hay là đây là nhất mới xuất lô cười lạnh nói?" Khúc Thiến lạnh lùng nói.

Vu Hàn trong nháy mắt trợn to hai mắt, con ngươi mở to đến độ muốn lọt tròng cả ra.

Thiến tỷ cùng suất ca từng kết hô!?

Uy uy uy, là thật hay giả vậy? Kia làm sao Thiến tỷ lại trở nên túng thiếu như vậy? Phụng dưỡng phí tùy tiện cũng có mấy ngàn vạn, thậm chí còn hơn nữa! Đây rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

"Anh năm đó cũng không phải là muốn ly hôn, mà là không có biện pháp. Anh yêu em cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ ngừng, nó tựa như Kinh Đào Hãi Lãng, sóng trắng thao thao, nhật nguyệt Trường Giang và Hoàng Hà..."

Ban ngày thì yêu nhiều đến mức tựa như Hoàng Hà dài ngàn dặm. Vu Hàn buồn cười đến không chịu được, phú hào mà sao có năng lực chọc cười tốt như vậy, sẽ không dùng nghệ thuật phóng đại vào thành ngữ nha, thật là buồn cười quá mức! Ha ha...

"Ý của cha là hắn đối với tình yêu của tỷ vừa mới bắt đầu thì đã như Kinh Đào Hãi Lãng, chưa từng dừng lại. Mấy năm qua, trong lòng cha nhớ nhung kịch liệt mênh mông như sóng biển thuỷ chung chưa từng ngừng, hơn nữa sau này cũng sẽ giống nhau, tựa như nhật nguyệt Trường Giang và Hoàng Hà vậy, vĩnh viễn không bao giờ đình chỉ."

Trong điếm đột nhiên xuất hiện một thanh âm, làm cho ba người không hẹn cùng xoay người nhìn lại. Chỉ thấy một thiếu niên cao gầy chẳng biết lúc nào đã tiến vào trong điếm, đang đứng gần cửa kính, mỉm cười với hướng bọn họ.

Bất quá đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là theo lời thiếu niên vừa nói, thiếu niên mở miệng nói chữ thứ nhất ——

Cha?!

Thiếu niên này không lẽ là còn của đại phú hào mắt xanh? Vu Hàn lần nữa rơi vào u mê.

Là thật hay giả? Suất ca thoạt nhìn tuổi không lớn lắm, tại sao lại có thể có con lớn như thiếu niên này, rốt cuộc là anh ta bao nhiêu tuổi nha?

Khúc Thiến trừng mắt nhìn, ngạc nhiên nhìn trước mắt thiếu niên này, lấy giọng nói không xác định hỏi: "Em, em là —— Tiểu Kiệt sao?"

Thiếu niên nhếch miệng mỉm cười. Cậu đĩnh trực đi tới Khúc Thiến trước mặt cúi đầu* nhìn cô, tiếp theo hai tay dang ra liền đem cả người cô ôm vào trong ngực.

*Năm đấy Tiểu Kiệt 10 tuổi, 4 năm nữa là 14, rất có thể đã cao hơn Khúc Thiến vì người phương Tây phát triển trội hơn người phương Đông.

"Thiến tỷ." Cậu khoái trá mang kích động ôm lấy cô mà hô.

"Thật sự là em, Tiểu Kiệt?" Khúc Thiến ngẩng đầu lên, lẩm bẩm hỏi.

"Vâng ạ." Tiểu Kiệt cúi đầu mỉm cười lên tiếng.

"Em lớn lên thật cao nha." Cô lẩm bẩm nói, có chút cảm giác có lỗi hiện lên trong lòng.

Khi cô rời Anh quốc, Tiểu Kiệt rõ ràng cao còn chưa đến ngực của cô, làm sao mới nháy mắt một cái thôi mà nhóc con lại cao đến mức cô phải ngẩng đầu lên nhìn chiều cao của nhóc con rồi?

"Thiến tỷ một chút cũng không thay đổi nha, giống như trước kia trẻ tuổi xinh đẹp."

"Uy, gọi là mẹ. Còn nữa, mau buông tay, ai chấp thuận cho con vậy ôm lão bà của cha hả?" Tiêu Tư ghen, một tay lấy Tiểu Kiệt cùng Khúc Thiến tách ra, bá đạo chiếm lấy nữ nhân yêu mến quanh mình, không để hở một tấc không gian. Người thứ ba chớ có Vượt qua Lôi Trì một bước, cho dù là con nuôi tiểu Kiệt cũng giống nhau.

"Vấn đề là Thiến tỷ cũng không phải là lão bà của cha, phải không vậy?" Tiểu Kiệt chân mày gảy nhẹ, tự tiếu phi tiếu đúng đắn hướng Tiêu Tư nói.

"Trước kia, hay sau này cũng sẽ là lão bà của cha."

"Chỉ tiếc bây giờ là không phải." Tiểu Kiệt nhếch miệng nói.

"Ngươi tiểu tử này cần ăn đòn có phải không?"

Thấy Tiêu Tư vung quả đấm, Tiểu Kiệt lập tức thật nhanh nhạy chạy đến trốn phía sau Khúc Thiến.

"Thiến tỷ cứu mạng!"

"Đã bảo phải gọi là mẹ, còn nói thiến tỷ, con thật sự cần ăn đòn có phải hay không?" Tiêu Tư bất mãn cau mày nói.

"Con không gọi, Thiến tỷ bây giờ không phải là lão bà của cha, muốn con đổi giọng gọi mẹ, cha trước tiên theo đuổi tỷ ấy, rước tỷ về nhà đi, hãy nói." Tiểu Kiệt nghịch ngợm cười.

"Ngươi tiểu tử này, cha dẫn con tới đây rốt cuộc là vì cái gì?" Tiêu Tư trợn mắt nói.

"Xỏ mũi cha đó mà." Tiểu Kiệt nhướng chân mày cung cấp đáp án.

"Ngươi tiểu tử thúi này..."

Nhìn phụ tử bọn họ đấu miệng không coi ai ra gì, Khúc Thiến ðột nhiên cảm giác thật tốt. Nếu như bốn năm trước cô cùng Tiêu Tư không có ly hôn, như vậy bây giờ hẳn là cũng có thể cùng nhau cười đùa khoái trá như vậy?

Chỉ là dùng ánh mắt nhìn, cô có thể cảm giác được tình cảm hai người bọn họ rất tốt, tốt đến độ làm cho cô cảm thấy có chút ghen tỵ.

Tuy nhiên cô không biết tại sao Tiểu Kiệt gọi Tiêu Tư là ba ba, Tiêu Tư thu dưỡng Tiểu Kiệt sao?

Năm đó lúc cô rời đi, Joanna bị ung thư đã là thời kì cuối, kéo gần một năm thời gian, rời đi nhân thế cũng là điều nhất định, chẳng qua chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Anh đại khái vì không đành lòng đề Tiểu Kiệt cơ khổ không chỗ nương tựa, mới có thể thu dưỡng nhóc con sao?

May là anh ta chưa từng là tay trống vô danh tiểu tốt, nhanh chóng biến hoá trở thành người thừa kế của tập đoàn kinh doanh nổi tiếng toàn thế giới, sau đó hiển hiên là sẽ vứt bỏ cô - chỉ là người vợ thừa thải cám bã này, tuy nhiên anh ta cũng không có bỏ rơi Tiểu Kiệt đáng thương, như vậy thật là quá tốt.

Nhưng là ngay cả như vậy thì như thế nào, chẳng lẽ cô sẽ phải bởi vì... một chút, hoặc là theo như lời anh ta mới vừa nói, sẽ nhanh chóng tha thứ cho anh ta năm đó đã vứt bỏ cô ư?

Năm đó đúng là cô cũng có chút nghi ngờ uẩn khúc, nhưng mà cái cảm giác trái tim bị rạch một đường vô cùng thống khổ, đến nay cô vẫn không có cách quên đi.

Tâm, chỉ một lần là đủ rồi.

Cô mặc dù không hận anh, không quên được anh, thậm chí đối với hắn vẫn là tình yêu chưa dứt —— đối với mình thừa nhận. Nhưng cô cũng không cách nào có thêm dũng khí tha thứ, tiếp nhận anh, bởi vì cô đã sớm vô lực gánh chịu bị phản bội đau lòng.

Một lần thật sự là cô đã chịu đến cực hạn, thêm một lần nữa e rằng rằng cô sẽ đau lòng đến chết, mà bây giờ cô căn bản ngay cả quyền lợi chết cũng không có, bởi vì còn phải chăm sóc Tiểu Cương. Tiểu Cương không thể không có cô.

Nghĩ đến Tiểu Cương, tâm tư Khúc Thiến vốn rối loạn rốt cục bình ổn trở lại.

"Tiểu Kiệt, em đã ăn cơm trưa? Có muốn hay không nếm thử món mì Thiến tỷ nấu, ăn rất ngon đó!" Cô ho nhẹ một tiếng, lấy thanh âm bình tĩnh cắt đứt phụ tử bọn họ đang ra sức đấu võ mồm.

"Muốn muốn muốn." Tiểu Kiệt vẻ mặt vui mừng vội vàng gật đầu đáp, "Em và ba ba còn chưa ăn bữa trưa, trên đường tới nơi này còn bị lạc đường, tìm thật lâu mới đến đúng chỗ, căn bản cũng không có thời gian ăn bữa trưa."

"Tỷ biết rồi, hai người ngồi xuống trước đi." Khúc Thiến gật đầu, sau đó xoay người đi vào trong phòng bếp bắt đầu bận rộn.

Tiêu Tư không nhịn được cùng tiểu Kiệt đối với nhìn thoáng qua, trên mặt hai người đều có chút hoài nghi.

Bây giờ là thế nào? Cô đã quyết định tiếp nhận bọn họ, theo chân bọn họ trở về Anh quốc cùng nhau sinh sống sao?

Chuyện này thật dễ dàng giải quyết như vậy sao? Nếu quả thật là như vậy, tại sao trong lòng lại có dự cảm không hay?

Bọn họ nhìn lẫn nhau, đồng thời trong mắt đối phương nhìn thấy sự nghi vấn giống nhau.

Hiện tại rồi sẽ ra sao đây?