Phù Dao Hoàng Hậu

Quyển 07 - Chương 13: TIM TA DẰN VẶT



Mạnh Phù Dao đang chìm dần xuống.

Bốn bề là nước, đầu nặng như bàn thạch, nàng dùng tay che đầu lại, ngón tay bấm vào huyệt thái dương đang nhức nhối, nhất định không để mình ngất đi.

Giờ mà ngất đi, nàng sẽ thành gánh nặng cho người khác, bên cạnh không có một ai có thể vừa mang theo một người hôn mê như nàng vừa thoát khỏi sự truy đuổi của thủy quái.

Một dòng máu tươi từ trán chảy ra hoà cùng với nước biển xanh thẫm, biến mất không dấu vết.

Phía trên có một bóng người lặn xuống rất nhanh nhưng không bì kịp tốc độ đang chìm dần của nàng. Phía dưới thủy quái không ngừng lượn lờ vòng quanh tạo ra những vòng xoáy nước to nhỏ khác nhau, khiến cơ thể nàng càng chìm nhanh hơn. Phía trên không chỉ có một người đang cố gắng liều mạng cứu nàng, song Mạnh Phù Dao lại không thể kiếm soát bản thân mà tiếp tục chìm xuống, thứ đó không giống cá, tứ chi nó giống như Giao long, thân hình khổng lồ di chuyển linh hoạt, tạo ra lốc xoáy hút nàng vào trong, mà hướng nàng chìm xuống là trung tâm của lốc xoáy, chỉ cần nàng rơi xuống đó thủy quái liền cuộn mình lại, kết cục mà nàng phải đối mặt là thịt nát xương tan, nguy hiểm trùng trùng.

Thủy quái bắt đầu ngóc đầu lên, dưới đôi mắt xanh ngọc bích là một hàm răng sắc nhọn, thức giấc sau bao nhiêu năm ngủ sâu dưới đáy biển khiến nó nóng lòng muốn thưởng thức mĩ vị của con mồi tươi ngon.

Nàng đã nghe thấy tiếng gầm gừ như sấm của thủy quái.

Nàng nghe thấy tiếng lốc xoáy cùng với bọt biển vỡ tan.

Nàng nghe thấy tiếng đá ngầm bị đuôi của thủy quái đập vỡ nát vụn, nếu như nàng cũng bị như vậy thì ngay cả âm thanh vỡ vụn chưa kịp phát ra đã trở thành một đống bầy nhầy.

Lốc xoáy ngay bên dưới!

Mạnh Phù Dao đột nhiên giơ tay lên đâm cho mình một nhát!

Trên người có nhiều chỗ đau khác nhau, có những chỗ đau đớn rất dữ dội, nhưng không ảnh hưởng đến các khớp xương cũng như chuyển động của nàng, đau đớn chỉ khiến ý chí của nàng thêm mãnh liệt.

Chỉ có vượt qua cơn đau này nàng mới có thể bộc phát tiềm năng ẩn chứa trong bản thân.

Mạnh Phù Dao tất nhiên vượt qua được, sau đợt tinh luyện lần đó thiên hạ không ai có thể chịu đựng đau đớn giỏi hơn nàng.

Cơn đau khiến đầu óc nàng tỉnh táo, sát khí bỗng chốc xuất hiện.

Nàng nghiêng người bơi ra khỏi vòng xoáy.

Bóng tối trước mắt bắt đầu le lói tia ánh sáng lấp lánh, đột nhiên có hàm răng cắn mạnh vào xương bả vai của nàng.

Mạnh Phù Dao tuy đã thoát khỏi vòng xoáy nhưng vừa đúng lúc chạm vào phần đầu của thủy quái khiến nó phản ứng một cách dữ tợn, lập tức há miệng cắn nàng.

Răng nanh cắn xuyên qua xương bả vai của nàng, một thân võ công xem như uổng phí!

Nàng không kịp trở tay, vô thức giơ tay chống đỡ.

"Keng!"

Ám thanh phát ra không phải là tiếng răng nanh cắm sâu vào đa thịt mà lại là tiếng kim vật va đập vào răng nanh.

Mạnh Phù Dao kinh ngạc nhìn xuống chiếc vòng màu đen trên cổ tay đúng lúc đỡ lấy răng nanh của thủy quái. Răng nanh của nó sắc nhọn như dao, vật kim loại này đáng lẽ ra phải bị gãy, vậy mà lại không bị tổn hại, hơn nữa còn khiến răng nanh của nó gãy làm đôi.

Nàng lập tức nắm lấy nửa chiếc răng nanh đâm mạnh vào lỗ mũi của con thủy quái kia.

Thủy quái gầm thét đau đớn, tiếng gầm khiến mặt nước rung chuyển dữ dội, chiếc đuôi quét qua làm cho bốn phương dậy sóng tạo thành bức tường vô hình. Mạnh Phù Dao chuyển mình nghiêng người rẽ nước bơi đi, ánh mắt sượt qua chỗ khe lõm nhỏ hẹp trên đầu thủy quái. Trực giác mách bảo nàng rằng đó nhất định là bộ phận rất quan trọng, "Thí Thiên" lập tức ra tay!

"Kengg!!"

Không có gì ngăn cản nổi mũi nhọn của hắc đao sắc bén đâm vào chỗ lõm, nhưng mũi đao không thể đâm sâu vào trong mà còn phát ra âm thanh rất nhỏ, âm thanh phát ra giống tiếng sắt va chạm với nhau. Có thể thấy được chỗ đó cứng đến nhường nào, Mạnh Phù Dao than thầm đáng tiếc, cơn đau đầu dữ dội ảnh hưởng tới việc nàng ra tay, nàng đâm lệch mất nửa phân, thẳng vào trong khớp xương.

Đao bị kẹt chặt trong khớp xương, Mạch Phù Dao rút đao ra nhưng không rút được. Thủy quái đã đau đến mức phát điên, lật mình bơi vòng, nhanh như chớp vặn mình liên tục xoắn thành cái bánh quẩy, mặt biển xung quanh bị sự vùng vẫy dữ dội của nó mà rung chuyển không thôi. Dường như cả đáy biển cũng bị cơn đau thống khổ của nó làm cho chấn động không ngừng, hất tung lên cao vút, chạm tới cả trời xanh vô tận trên cao ba vạn dặm.

Lúc này Mạnh Phù Dao miễn cưỡng có thể nhìn thấy hình dáng của thủy quái, thân dài mười mét, đầu to đuôi thô, bán thân lân giáp, thân có bốn vuốt, chỉ riêng cái vuốt to thì đã dài tới vài mét, quả nhiên là Giao vương.

Hung thú gây hại vô số trong truyền thuyết, đấu với Đại Phong trong Thập cường giả ba ngày ba đêm, chìm sâu dưới đáy biển La Sát.

Thân hình uốn lượn khiến dòng nước chảy ngược hướng về phía Mạnh Phù Dao làm cho nàng chóng mặt hoa mắt, nàng cố gắng di chuyền ngang dọc giữa những kẽ hỡ của xoáy nước đan xen, không để bản thân bị cuốn vào trung tâm xoáy nước của Giao vương.

Oxy của nàng bắt đầu cạn kiệt, phổi căng nhức như muốn nổ tung. Nếu như không ngoi lên, bản thân nàng sẽ dồn ép cho phụt máu mà chết.

Ngay lúc này, người ở phía trên đã lặn tới, vươn tay giữ lấy nàng. Diêu Tấn nắm lấy cánh tay trái, Yến Kinh Trần nắm lấy cánh tay phải, Mã lão gia nhanh tay buộc dây thừng vào eo nàng, Vân Ngấn chắn ngay phía trước thủy quái đang đuổi tới. Lúc này hung thủ trong cơn đau điên cuồng quyết không tha cho kẻ nào dám ngăn cản nó, cũng chính lúc này hung tính của nó đã bộc phát hoàn toàn, càng khó ứng phó hơn, mà toàn thân nó giáp cứng trơn tuột, dưới lớp giáp vững chắc còn có bộ da cứng như sắt thép, ngay cả khi thần khí tuyệt thế trong tay có thể đâm thủng lớp da nhưng rất khó gây ra vết thương trí mạng.

Mạnh Phù Dao nghiêng mình quay đầu, liều mình chỉ đỉnh đầu của Giao vương cho Vân Ngấn, Vân Ngấn nhìn thấy Thí Thiên của Mạnh Phù Dao tại nơi đó liền xông tới đâm mạnh vào vị trí đó.

Thủy tính của hắn không điêu luyện như của Mạnh Phù Dao, không khống chế được liền bị cuốn vào vòng xoáy, rơi xuống miệng của Giao vương. Lòng Mạnh Phù Dao đau như cắt, vùng vẫy muốn quay lại nhưng Diêu Tấn và Yến Kinh Trần nhất quyết không buông tay, giữ chặt lấy nàng dốc sức bơi ngược lên.

"Ào" một tiếng ba người cùng ngoi lên mặt nước, Mạnh Phù Dao nằm trên thuyền hít sâu một hơi rồi lại hít sâu ba lần, tìm một viên dược nuốt xuống, nắm lấy một sợi dây, cầm Trường Thanh đao, đem theo túi da được chuẩn bị từ trước ở trên thuyền, lập tức xoay người.

"Phù Dao!" Yến Kinh Trần ngăn nàng, "Thể lực của nàng đã cạn kiệt, nàng không thể xuống đó lần nữa!".

Mạnh Phù Dao húc một cái vào ngực y, đẩy y ngã ra khỏi thuyền, quát lớn: "Đồ khốn kiếp, ích kỉ nhà ngươi cút về Yến gia đi!"

Mạnh Phù Dao quay đầu, không chút do dự nhảy xuống nước.

Tia sáng vừa sáng lên đã lại tối đi, Mạnh Phù Dao lại một lần nữa chìm trong biển nước.

Làm sao có thể để Vân Ngấn một mình lại đó? Nàng từng giao đấu với thứ đó nên nàng biết, một mình Vân Ngấn không thể đấu được!

Núi lửa dưới đáy biển bạo phát, một đợt lật chuyển rung động, những cổ vật của cổ quốc ngàn nằm chìm sâu dưới đáy biển bị kinh động mà quay tròn bay lên, ngọc Tổ Mẫu Lục(*), giường san hô, ngọc bội, anh lạc(**), ... vô số bảo vật sáng lấp lánh mê hoặc lướt qua Mạnh Phù Dao, lại bị nàng chán ghét đẩy ra.

(*) Ngọc Tổ Mẫu Lục: một loại ngọc quý có màu xanh lục, được xưng là vua của ngọc lục bảo.

(**) Anh lạc: chuỗi ngọc đeo ở cổ để trang sức.

Nàng không có thì giờ nhìn những thứ thô tục đó.

Nàng chỉ muốn tìm thấy người ở dưới nước kia.

Vân Ngấn...

Cố gắng lên...

Dưới nơi tăm tối nhất truyền tới tiếng gầm trầm thấp của Giao vương, Mạnh Phù Dao mở to mắt cố gắng tìm kiếm rất lâu mới thấy, trong màn cát mịn dày đặc thấp thoáng một bóng người di chuyển ngang dọc, kiếm quang như gió xông thẳng tới thân Giao vương, từng đốm máu nồng đậm phun ra.

Mạnh Phù Dao thở phào nhẹ nhõm, may quá, Vân Ngấn vẫn còn sống.

Chỉ là động tác của y đã chậm lại, trận đấu quyết liệt như vậy, bị hao tổn khí lực là lẽ đương nhiên.

Mạnh Phù Dao xông tới.

Nàng không tới bên cạnh Vân Ngấn mà xông thẳng tới chỗ Giao vương, một cước đá thẳng vào đồng tử màu to lớn lục bích khiến cho đôi mắt kia máu chảy tứ phía, giơ tay nắm lấy "Thí Thiên", dồn sức đè nặng lên cán đao.

Giao vương đau đớn kịch liệt vùng vẫy, vùng vẫy càng quyết liệt vết thương càng lớn, Mạnh Phù Dao nắm chặt lấy "Thí Thiên", cơ thể nương theo chuyển động của Giao vương mà đâm càng sâu thêm, xương sọ cứng rắn của nó cũng bắt đầu nứt ra.

Đau đớn giống như bị lăng trì khiến Giao vương gào thét thêm kinh thiên động địa. Nó liều mình quẫy đạp, đột nhiên dùng hết sức quẫy mạnh một cái, Mạnh Phù Dao bị đẩy ra xa, dưới sức cản cực lớn của nước mà nàng còn bị đẩy ra xa hàng trượng.

Ngay sau đó, Giao vương uốn cong cơ thể lại chạy trốn, nó quẫy đuôi trong nước một cái, đột nhiên run lên, màu xám xanh từ đầu đến chân dần dần biến đổi, từng mảng màu đỏ u tối hiện ra, không giống huyết sắc mà giống một đám gỉ sắt nặng nề, dần dần lan rộng ra.

Mạnh Phù Dao nhìn không rõ rốt cuộc là đã biến thành màu gì nhưng nhìn sự thay đổi của màu sắc, nàng biết đó là màu sắc của cái chết, liền rút đao ra sau đó kéo lấy Vân Ngấn.

Ngón tay nàng vừa hay chạm vào góc áo hắn, Vân Ngấn bất ngờ nhanh chóng giật lùi.

Tốc độ giật lùi đó tuyệt đối không thể là tốc độ bơi thông thường được, Mạnh Phù Dao lúc này mới nhìn thấy không biết từ khi nào móng vuốt của giao long đã giương ra, một co một duỗi kẹp lấy đùi của Vân Ngấn, hung dữ kéo hắn xuống dưới đáy biển.

Mà sâu dưới đáy biển dường như có một hắc động khổng lồ, chắc đó là ổ của nó.

Mạnh Phù Dao giơ tay định chém đứt móng vuốt nhưng lại không đuổi kịp tốc độ của Giao vương, nó vội vã bơi nhanh tới động, giống như ở đó có bảo vật cứu mạng vậy.

Mạnh Phù Dao liền vùi đầu hít vài ngụm khí trong túi da, tóm lấy đuôi của giao long, chặt ngang chém dọc, thu hút sự chú ý của nó về phía bản thân, mười phần võ công của nàng dưới nước chỉ có thể dùng được hai phần, dùng trường đao cũng không thể chém đứt thân dài vài mét của giao long, nhưng cũng có thể chém cho nó máu thịt lẫn lộn, vảy nát tứ phía, nhuộm đỏ một vùng nước biển xanh biếc.

Giao vương vừa giơ vuốt, năm móng vuốt liền mở rộng gấp hai lần so với trước, giống như năm lưỡi kiếm sắc bén quét ngang qua Mạnh Phù Dao, Mạnh Phù Dao vừa né, trên người phát ra “soạt" một tiếng, túi da rách toạc, nàng nhân cơ hội này lướt tới gần Vân Ngấn, nhưng nàng lại không dám giữ lấy hắn, sợ giữ lấy sẽ làm hắn gãy chân, nàng vung đao toan chém đứt móng vuốt.

Vậy mà lúc này Giao vương vói tốc độ kinh người, giữ chặt lấy Vân Ngấn, bơi vào hắc động!

Động không lớn lắm, chỉ có thể chứa vừa cơ thể Giao vương, đá vụn hỗn độn ở cửa động đan xen vào nhau, chỉ cần giao long đưa Vân Ngấn vào sâu một chút thôi thì Vân Ngấn sẽ lập tức tan xương nát thịt.

Giao vương đã vào trong động!

"Phập!"

Mạnh Phù Dao một đao chém đứt móng vuốt, một cước đá Vân Ngấn bay ra ngoài.

Một cước nàng đá đã dùng đến sức lực cuối cùng, một thân võ công khí lực có hạn, chỉ có thể đá Vân Ngấn ra xa vài mét.

Một cước này đã khiến nàng để lỡ thời cơ ngoi lên mặt nước, đuôi Giao vương vừa quét qua đột nhiên cuộn lại!

Nước biển bốn phía bị dồn nén thành một xoáy nước sâu hun hút, sức lực và dưỡng khí đã dùng hết, Mạnh Phù Dao không thể thoát ra.

Vài bóng đen bơi tới, một trong số đó xông vào xoáy nước bị đánh bật ra, một bóng đen giống như khói bơi xuống kẽ hở đuôi đuôi Giao vương. Người đó vừa boi xuống, Vân Ngấn vừa hay thấy một dòng chảy không bị ảnh hưởng bởi xoáy nước, sắp bơi tới thì người đó liền đẩy mạnh hắn một cái.

Dường như hai người đã nói gì đó, nhưng chỉ có Vân Ngấn nghe thấy.

Vân Ngấn bị đẩy bật ra xa, người đó vội vàng bơi ngược lên trên, ngay ở dưới chân Mạnh Phù Dao, đầu vai huých một cái, huých nàng bật lên.

Mạnh Phù Dao liền bị dòng chảy cùng lực đạo đẩy văng ra ngoài, sát qua đuôi của Giao vương.

Chỉ còn lại người đó không kịp thoát ra, bị đuôi của Giao vương cuốn lấy.

"Răng rắc."

Âm thanh xương vỡ trầm thấp truyền tới, nước biển lan ra một vùng huyết sắc nồng đậm, giống như diễm quang cuối cùng của ráng chiều sắp tàn.

Giao vương cuộn chặt đuôi, nghe thấy tiếng xương vỡ vang lên, khoái chí bơi vào hắc động.

Đó là nơi nó sinh ra, sống ở đây, chết cũng ở đây!

Mà chết nhất định phải có vật tế đem theo.

Máu chảy rực rỡ.

Trong những đốm máu lộ ra khuôn mặt nhợt nhạt của người đó.

Yến Kinh Trần.