Phù Dao Hoàng Hậu

Quyển 07 - Chương 13-2



Cái siết cuối cùng của Giao vương giống như sắt thép nghìn cân siết nát xương cốt y. Y bình thản nhìn Mạnh Phù Dao đột nhiên quay đầu, khoé môi nhợt nhạt chợt loé lên ý cười.

Y nhìn thấy nữ tử đó đột nhiên quay đầu, giống như không chịu vứt bỏ Vân Ngấn mà lặn xuống một lần nữa.

Y nhìn thấy nữ tử đó vượt khỏi chúng nhân, cầm lấy trường đao, bám sát cái đuôi đó, bám không được lại dùng chính sức lực của mình giằng co với con thú lớn, lôi Vân Ngấn từ nơi tăm tối vĩnh hằng ra.

Y thấy nữ tử đó quay đầu, nhìn y cười tươi trên núi Huyền Nguyên, dưới bóng cây xanh, ánh mắt xán lạn chiếu sáng cả bầu tròi xám xịt.

Y nhìn thấy nữ tử đó ngồi cùng y ở hậu sơn Huyền Nguyên trong đêm trăng thanh gió mát, nhẹ nhàng đưa y một túi đậu khai hoa do nàng tự làm.

Y nhìn thấy trong võ trường luyện võ, y muốn hướng dẫn cho nàng thật tốt nội công kiếm pháp, nhưng nàng lại ngẩng đầu cười ngốc nghếch với y.

Y nhìn thấy trong cơn mưa to như trút nước, nàng cúi đầu sát đất, lúc ngẩng mặt, nàng đưa tay lên, dịu dàng nhìn y.

Ánh mắt dịu dàng đó kiếp này không thể thấy nữa... Lúc y phụ nàng mà đi, lúc y sa vào bùn lầy, lúc y ra tay cướp đoạt nàng, thì đời này kiếp này không có duyên gặp lại.

Không ngờ còn có thể bên nàng chặng đường cuối cùng.

Không ngờ còn có thể nhìn thấy nàng gạt bỏ mọi chuyện trước đây mà cười với y.

Không ngờ còn có thể nhìn thấy nàng quay lại vì y, nguyện vì y mà liều mạng một phen.

Thật tốt.

Kết thúc như thế thật tốt.

Hai mươi năm, đêm nay y hoá thành cát bụi như tuyết tan dưới đáy biển sâu, lấp đầy nỗi trống trải và cô đơn, ánh sáng trong lòng từ nay đã tắt.

Ngày y gặp nàng mưa như trút nước, thì ra chỉ để viết lại những gì cuối cùng của cuộc đời, gặp nàng trong mưa, từ biệt trong nước, nụ cười tươi sáng như hoa của nàng mãi mãi không bao giờ phai nhạt trong tâm khảm y.

Yến Kinh Trần đang cười.

Cuộc sống giàu sang phú quý, hoàn mĩ vô khuyết trong mắt người đời không bù lại được những mảnh vỡ của số phận, không ngờ y có thể dùng những tháng ngày cuối cùng để thoả ước nguyện... Thì ra y sống đến hôm nay chỉ vì nửa năm cuối cùng của cuộc đời này.

Lần tương phùng cuối cùng này, y mãn nguyện, vì đã đền được tội rồi.

Rất tốt... Rất tốt.

Ánh mắt y mông lung, mọi thứ trở nên mơ hồ, nhìn không rõ nàng vì y mà chiến đấu đến cùng.

Xung quanh lạnh lẽo vô cùng, giống như gió lớn đêm đông xé toạc lớp giấy ô cửa mà ùa ào, lạnh đến thấu xương.

Không biết từ đâu hiện ra ánh đèn mờ ảo, như thể màu sắc của linh hồn.

Từ đáy biển sâu, một hồng y nữ tử nhẹ nhàng bay tới, tà áo phất phơ, bước đi nhẹ nhàng, ánh sáng như ngọc chập chờn nhưng không tắt trong lòng bàn tay.

Bùi Viện.

Người dùng hạnh phúc một đời giúp y ngăn lại miệng lưỡi thế gian, dùng tình yêu mãnh liệt và kiêu ngạo để chói chặt y, chính là thê tử của y.

Hình ảnh cuối cùng trong mắt y là nữ tử kiêu ngạo mà diễm lệ, nhẹ nhàng ôm lấy y.

Y nghe thấy nàng nói:

"Ta đến đón chàng."

Đột nhiên một tiếng động lớn vang lên giữa trời và đất.

Giao vương bơi về mộ của nó, nơi đó ấm áp và ẩm ướt, noi nó được sinh ra, giống như lần đầu tiên nhìn thấy sự sống, khởi đầu và kết thúc tương ứng, chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng.

Bắt đầu thế nào kết thúc như vậy.

Sinh vật khôn ngoan và con người có cùng một chấp niệm.

Mạnh Phù Dao ngây ngốc bị Diêu Tấn, Mã lão gia và bọn hải tạc lôi lên.

Cuối cùng lúc quan trọng nhất tất cả đều lặn xuống, hung thú bạo phát tính khí dữ dằn, với võ công của họ không ai lại gần được.

Trước khi Yến Kinh Trần bị bắt vào đó, Mạnh Phù Dao còn tính toán làm sao cứu y thoát ra, nàng không muốn y từ đây về sau phải ở dưới đáy biển tăm tối sâu thẳm, không muốn y bị thịt nát xương tan, mãi mãi không được nhìn thấy ánh bình minh.

Đây không phải kết cục mà y đáng phải nhận, y sai nhưng không đến mức bị như vậy, cho dù là sai thì nửa năm nay y đã tận tâm bù đắp rồi.

Cho đến lúc nãy, khi vừa ngoi lên mặt nước, nàng vẫn mắng nhiếc y thậm tệ!

Kiếp này của y chỉ vụt mất một lần, từ đó gánh tội một đời bỏ ra mọi nỗ lực và danh dự để kéo nàng lại, rốt cuộc đổi lại là sự trách mắng.

Người đó, là người đầu tiên nàng yêu, nam tử ghi dấu sự ấm áp và dịu dàng đầu tiên trong những rung động đầu đời của nàng, dùng mạng của chính mình đổi lấy mạng cho nàng, dần dần mài mòn đi những gai góc thô cứng trong lòng nàng hoá thành viên trân châu lưu lạc vĩnh viễn không thể tìm lại dưới đáy biển sâu.

Ân oán... Ân oán... Gánh vác cả đời, đau thương vô hình, mà nàng, dù nói rằng khoan dung không để ý tới nhưng trong tâm lại luôn nhớ rằng y đã phụ nàng, trước khi y chết cũng không chịu nói một câu tha thứ.

Nói rằng buông xuôi, nhưng chưa từng thực sự buông xuôi, đến khi thực sự muốn buông lại muộn mất rồi.

Mãi mãi, khó vãn hồi.

Từ nay y mãi mãi dừng lại ở tuổi hai mươi tư, đưa tay đấy nàng tiếp tục tự do hành trình vượt qua trời biển.

Mạnh Phù Dao nằm trên thuyền, không nhúc nhích, đôi mắt mở to nhìn bầu trời cao rộng kia mà nghĩ, tại sao nước trên mặt mãi vẫn chưa khô hết, nó còn phải chảy đến tận bao lâu mới có thể rửa sạch mọi bất lực, đau thương trong cuộc đời này?

Bên cạnh, Vân Ngấn cũng nằm im không nhúc nhích.

Hắn nhắm nghiền mắt.

Giây phút cuối cùng hắn quyết định không quay đầu lại, hắn biết mình phải làm gì, vì nếu hắn quay đầu, Mạnh Phù Dao cũng sẽ quay lại, đến lúc đó ba người sẽ cùng chết.

Hắn quyết định cùng bọn Diêu Tấn đưa Mạnh Phù Dao lên, để người đó lại mãi mãi.

Lúc đó hắn và lựa chọn của hắn đều vì người con gái kia.

Mạnh Phù Dao suy cho cùng chỉ biết liều mạng đi cứu, đầu óc đã hỗn loạn thành một mớ rối nùi, nhưng hắn thì vẫn mở mắt trừng từng, nhìn thấy rõ ràng người đó bị cuốn vào, lôi đi, bị đưa vào hắc động sâu thẳm.

Hắn thậm chí còn tỉnh táo đến mức nhìn thấy từng sự tan vỡ trong hắc động vào khoảnh khắc đó.

Ngưòi ở dưới biến, liệu có rơi lệ chăng?

Thòi khắc ấy, trong mắt hắn chứa đầy những chuyện chảy trôi trước đây.

Thời khắc ấy, tim hắn đã rơi xuống biển sâu, nằm lại nơi hắc động, bị vặn xoắn, bị co quắp, bị mài mòn, nỗi đau không bao giờ nguôi ngoai... Giống như liên hệ huyết nhục không thể cắt đứt, từ nay có một sinh mệnh luôn tồn tại nơi đáy lòng hắn.

"Bốp!"

Là ai ở đằng sau hắn, đầu cúi sát xuống mặt sàn ẩm ướt, bốn bề là ánh trăng mờ tối?

"Kiếp này, e rằng ta không thể quay về được nữa..."

Là ai bên cạnh khẽ khàng run rẩy nói với hắn, từng chữ thê lương lạnh lẽo.

Tại sao mọi chuyện lại như vậy? Tại sao lại trở thành sự thật?

Chỉ là câu nói vô tình nhưng lại trở thành dự cảm trong tương lại, hay là dự đoán kỳ lạ đột ngột ập đến khi nghe được mối nguy hiểm ở La Sát lúc nấp bên ngoài cửa sổ?

Hắn nhắm chặt mắt ngẫm nghĩ tại sao nước trên mặt chảy mãi không ngừng, Hắn cứ tưởng là hốc mắt mình đã bị hong khô cách đây hai mươi năm, sao bây giờ lại đẫm nước đến vậy, dường như không thể cạn khô, cứ mãi ướt át không thôi.

Lúc ấy, trước khi người đó đẩy hắn ra xa, giây phút cuối cùng chỉ để lại hai chữ.

"Yến gia."