Phù Ảnh Ám Hương

Chương 67



“Tiểu Ngâm. . . . . . ?”Lí Ân sắc mặt ngưng trọng nhìn cửu hoàng tử Lí Dịch hôn mê bất tỉnh trên giường, lại nhìn Diệp Tư Ngâm bên giường đã bắt mạch cho Lí Dịch một lúc mà vẫn chưa mở miệng, trong lòng có chút lo lắng. Hơn mười ngày ở chung, hài tử này sớm không còn là quân cờ lúc trước cậu muốn lợi dùng để thay mình làm hoàng đế, mà là huynh đệ chân chính. Mỗi lần nghe thanh âm non nớt của hài tử này gọi mình một tiếng “lục hoàng huynh”, Lí Ân đều nhịn không được muốn trao hết toàn bộ những ” tình cảm huynh đệ ” mà trước kia mình không có cho hài tử đáng yêu này. Mà hiện tại, nó thế nhưng thế xỉu ngay trước mắt cậu!

Mắt tím trong suốt có vài phần nghi hoặc, càng nhiều lại là lo lắng, thở dài, đứng dậy nhìn Lí Ân cùng ở Vân Quý phi đứng cạnh âm thầm nóng lòng: “Cửu hoàng tử đều không phải bị bệnh, mà là trúng độc.”



“Trúng độc? !”Lí Ân cùng Vân Quý phi đều kinh hãi, Diệp Thiên Hàn đứng cạnh cũng kinh ngạc — thân vương phủ này như tường đồng vách sắt, người của hoàng đế căn bản không thể nào vào, mà thị nữ người hầu trong phủ, cũng vô pháp tiếp xúc với ngoại giới, độc này từ đâu mà đến? !

Lí Ân nắm chặt tay, — nghĩ đến chuyện hài tử này vì mình mới không còn chút sinh khí nằm ở đây, cậu liền âm thầm hận bản thân, vì sao mang đệ đệ xuất cung, lại vô lực bảo hộ nó: “Tiểu Ngâm, độc này có thể giải?”

“Giải được.”Hai chữ lệnh mọi người trong phòng nhẹ nhàng thở ra, nhưng những lời kế tiếp lại càng làm mọi người lo lắng, ” Độc này tên ‘thập nhật túy’, tên như nghĩa, sau mười ngày trúng độc. . . . . . có thể cướp đi tính mạng người khác. Nhưng độc này là mãn tính, cửu hoàng tử hôm nay mới xuất hiện bệnh trạng, chứng tỏ, hôm nay đã là ngày thứ tám. . . . . .”

Vân Quý phi sớm kiềm chế không được đau lòng, lo lắng cho hài tử duy nhất của mình lệnh nàng không còn bảo trì được tư thế tao nhã, bước lên trước vội vàng nói: “Vậy còn hai ngày, Diệp Thiếu chủ nói giải được, là thật sao? !”

“Vân Quý phi đừng vội, nghe ta nói hết đã.”Diệp Tư Ngâm ra hiệu, Chiến Minh bên cạnh liền thỉnh Vân Quý phi ngồi xuống giường, lúc này mới nói: “Quả thật giải được. Nhưng củu hoàng tử tuổi còn nhỏ, hơn nữa trúng độc đã sâu, sau khi giải độc, chỉ sợ sẽ hủy một thân hảo gân cốt này, về sau không thể tập võ được nữa . . . . . .”

Những lời này như cây gậy đánh thật mạnh vào lòng Lí Ân cùng Vân Quý phi — không thể tập võ. . . . . . Không thể tập võ? ! Nó là hoàng đế tương lai a! Sao có thể không tập võ được? ! Từ xưa trong lịch sử các hoàng đế Trung Nguyên chỉ có hai vị hoàng đế không tập võ, mà nguyên do hai vị hoàng đế này băng hà, đều là vì ám sát. . . . . .

Vân Quý phi ngồi trên ghế, chỉ chớp mắt, lệ đã rơi đầy mặt.

Hai mắt Lí Ân cũng đỏ lên, vừa định mở miệng, lại thình lình hít một ngụm lãnh khí, bắt đầu ho khan. Gương mặt tinh xảo thanh tú dần ửng đỏ, bộ dáng không ngừng ho khan Diệp Tư Ngâm chau mày: “Thái tử điện hạ hình như. . . . . . cũng trúng thập nhật túy. . . . . . ?”

“Cái gì? . . . . . .”Mọi người cùng ngây dại. Nếu nói cửu hoàng tử Lí Dịch tuổi còn nhỏ nên dễ dàng bị địch nhân độc hại, nhưng thái tử Lí Ân sao có thể dễ dàng bị địch nhân mưu hại như vậy!

Mắt tím thâm thúy đảo qua: “Minh, cho Tiêu Thần sắp xếp tra mọi người trong phủ.”

“Vâng”Chiến Minh lĩnh mệnh, vừa định lui ra, lại đột nhiên nói, “Chủ nhân, có cần gia tăng nhân mã chỗ Miêu Cương phiên vương đang ở không?”

Diệp Thiên Hàn nói: “Ngươi làm chủ là được.”

Chiến Minh lại cung kính vái chào, lặng lẽ lui ra.

Diệp Tư Ngâm nhìn Vân Quý phi ngồi bên giường Lí Dịch yên lặng rơi lệ, thấp giọng nói: “Hàn, cùng ta đi dược phòng được không?”

Diệp Thiên Hàn tự nhiên gật đầu, hai người cùng nhau đi. Thập nhật túy này thật quá mãnh liệt, lập tức lệnh hai vị hoàng tử trúng độc. Thân vương phủ nhất thời một mảnh hoảng sợ. . . . . .

Đêm khuya thân vương phủ thư phòng, vì ám vệ vừa đến bẩm báo mà lần nữa đèn đuốc sáng trưng.

“Hoàng huynh, xem ra phụ hoàng cũng không ngu ngốc vô năng như ngươi ta suy nghĩ a. Là chúng ta tính sai .”Lí Ân ngồi trên tháp cười nói, trong mắt đầy vẻ lo lắng.

Diệp Thiên Hàn lạnh lùng liếc mắt nhìn “Thái tử điện hạ” ngồi trực vào trên tháp, lạnh lùng nói: “Khí sắc của ngươi không tồi.”

Lí Ân cười cười: “Y thuật của Tiểu Ngâm quả thật là thiên hạ vô song. Có y ở, bản cung sao dám không khỏe.”

Diệp Thiên Hàn từ chối cho ý kiến, chỉ hỏi: “Ngươi tính làm thế nào?”Việc này dù hắn có thể giải quyết hắn cũng mặc kệ. Hữu tướng một phe, binh phù trong tay, Kỉ Ti Đường cùng Kỉ Cảnh Thu chết sống, vốn không liên quan tới hắn. Nhưng Kỉ gia là nương gia cuả mẫu hậu Lí Ân, không thể không nhìn ý kiến của Lí Ân.

Quả nhiên, Lí Ân nheo mắt lại: “Nhiều năm trước trơ mắt nhìn mẫu hậu chết thảm trong hậu cung, là vì bản cung không có năng lực cùng lão đấu; hiện giờ há có thể nhìn một nhà mẫu hậu chịu khổ diệt môn. . . . . .”

Vừa rồi ám vệ báo cáo, Lí Huyền cùng với phụ tá đêm khuya hiệp thương, gán tội danh tham ô nhận hối lộ bán quan bán tước lên người hữu tướng Kỉ Ti Đường, suốt đêm phái binh vây quanh phủ Thừa tướng; ngay cả Đại tướng quân Kỉ Cảnh Thu cũng chịu liên lụy, bị yêu cầu lập tức hồi kinh nhận hình bộ điều tra — vào hình bộ, cho dù là Đại tướng quân quan cư dưới một người trên vạn người cũng đừng nghĩ tự mình ra được. Mà Kỉ gia cao thấp, tính cả quan viên cùng Kỉ Ti Đường quan hệ thân thiết đều bị suốt đêm xét nhà tạm giam, nhốt vào thiên lao hậu thẩm. Mà ý của Lí Ân, là sẽ không trơ mắt nhìn Lí Huyền đuổi tận giết tuyệt Kỉ gia. Nếu như thế, họ phải hoàn toàn giải quyết chuyện này trướckhi Lí Huyền động thủ.

“‘ Duẫn Lâu’ ẩn núp nhiều năm như vậy, là lúc nên phát huy công dụng.”Diệp Thiên Hàn đứng dậy muốn đi. Thầm nghĩ không biết Ngâm nhi ở một mình trong phòng có an toàn không.

Lí Ân lại hơi kinh ngạc: “Hoàng huynh sao biết’ Duẫn Lâu’ là của bản cung? Nghe Tiêu Vị nói, Phù Ảnh Các ám bộ vẫn chưa tra được mà?”

Diệp Thiên Hàn khinh thường nhìn cậu: “Duẫn thiếu gia ngươi nếu ngay cả chút bãn linh che dấu tung tích cũng không có, làm sao đáng giá bổn tọa tốn nhiều tâm tư cho ngươi như vậy.”Bày một tổ chức sát thủ “Duẫn lâu”to như vậy không dùng, chỉ đặt trong tối, lại muốn mượn lực lượng của Phù Ảnh Các, quả thật là vọng tưởng.

Lí Ân mơ hồ đoán được tâm tư Diệp Thiên Hàn, im lặng cười, cũng không thấy bị vạch trần có bao nhiêu nan kham. Cậu đích thật muốn lợi dụng ám bộ Phù Ảnh Các cùng lực lượng trong triều của Diệp Thiên Hàn để giúp mình lên vương vị. Quên đi, nếu bị Diệp Thiên Hàn phát hiện , như vậy Duẫn Lâu giấu nhiều năm cũng nên trồi lên, “Duẫn thiếu gia” trên giang hồ thần bí khó lường như cậu, cũng nên chân chính lộ mặt mới được. Coi như là chuẩn bị vì cuộc sống khoái ý giang hồ sau này với Tiêu Vị mà làm vậy. . . . . .

“Hàn. . . . . . Lại xảy ra chuyện gì?”Diệp Tư Ngâm ngủ hơi sâu, lại vẫn là mẫn cảm phát hiện người nằm bên cạnh không thấy, vì thế liền mở mắt đợi ái nhân trở về. Đối chuyện lần trước vương phủ quản gia muốn bắt mình đi trong lòng y cũng có chút sợ hãi. Hơn nữa ban ngày lại xảy ra chuyện có người trúng thập nhật túy, trong lòng lại càng thêm bất an.

Diệp Thiên Hàn hơi chút đau lòng, nói: “Không sao, giao cho Lí Ân xử trí. Ngoan ngoãn ngủ đi.”

Cởi áo khoát lên giường ôm lấy người đang lui trong cẩm bị ra, lúc này mới phát hiện trên người y che kín mồ hôi, ngay cả trán cũng thấm một tầng mỏng, mắt tím thâm thúy ảm ảm, hỏi: “Đi tắm đổi một thân xiêm y rồi ngủ?”

Diệp Tư Ngâm nghe Diệp Thiên Hàn nhắc nhở lúc này mới phát hiện mồ hôi trên người, gật đầu đáp ứng. Mồ hôi đầm đìa ngủ quả thật rất không thoải mái.

Mặc dù đã ở thân vương phủ được một thời gian, nhưng y vẫn không có cảm giác thân thiết như ở Hàn Viên Phù Ảnh Các. Đêm đầu hạ vốn có chút nóng, nhưng trong bóng tối, ái nhân không bên cạnh, làm y thấy từng cơn rét lạnh, mới kéo cẩm bị bao mình lại, cho nên ra một thân mồ hôi lúc nào y cũng không biết.

Trong trì vẫn bốc lên sương mù như cũ, tràn ngập mùi lưu hoàng đặc hữu của ôn tuyền.

“Hàn, chờ một chút!”Mắt thấy ái nhân sắp bước vào trì, Diệp Tư Ngâm đột nhiên lên tiếng ngăn cản.

Mắt tím trong suốt bịt kín một tầng lo lắng, nhín chăm chú nước trì phiếm màu sữa, lại ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên Hàn trong mắt lộ ra nghi hoặc, thanh âm mềm nhẹ có chút trầm trọng: “Hàn, nước này lấy từ đâu?”

“Sau núi ôn. . . . . .”Từ”Tuyền” chưa nói ra, Diệp Thiên Hàn cũng ngẩn người.

Diệp Tư Ngâm lấy chén sứ bên cạnh múc một chén nước trì, một lần nữa phủ lên y bào, rời khỏi trì đi đến dược phòng.

Nửa canh giờ sau, Diệp Thiên Hàn nhìn chén nước phiếm ra màu đỏ, phượng mâu nguy hiểm nheo lại — khá lắm Lí Huyền! Nơi duy nhất trong thân vương phủ thông ra ngoại giới lại bị người tìm ra, xem ra là bổn tọa quá coi thường ngươi .

“Đáng tiếc ôn tuyền kia.”Diệp Tư Ngâm thản nhiên nói, trong lòng có chút may mắn, “Nếu không có ba năm tắm dược dục trong Khuynh Nguyệt cốc cùng Hàn Liễm quyết, chỉ sợ hôm nay ta cũng sẽ như cửu hoàng tử.”

Diệp Thiên Hàn bước lên ôm lấy y: “Là bổn tọa sơ sót.”

“Vốn không phải ngươi sai, cần gì phải tự trách?”Diệp Tư Ngâm nhẹ nhàng cười — ái nhân của y cứ luôn dồn mọi trách nhiệm khi y bị nguy hiểm lên đầu mình, làm y rất đau lòng, lại cũng hiểu đây là một phương thức biểu hiện tình yêu cùng quan tâm của nam nhân này với mình.

Trong lòng ấm áp, Diệp Tư Ngâm vươn tay ôm cổ Diệp Thiên Hàn: “Hàn, trở về phòng đi.”

Mắt tím thâm thúy, kinh ngạc chợt lóe qua, tùysau đó là dục vọng mãnh liệt, thoáng đẩy người trong lòng ra, ngón tay thon dài nâng cằm y lên: “Ngâm nhi, lát nữa đừng oán giận đó.”

Diệp Tư Ngâm cong môi lên, kiễng chân kề môi vào tai ái nhân: “Tùy ngươi. . . . . .”

Hết chính văn đệ thất thập thất chương