Phong Thủy Sư (Trùng Sinh Chi Thiên Tài Thần Côn)

Quyển 2 - Chương 9: Moi tin



Công trình nghe đồn vẫn xảy ra sự cố không ngừng kia ở trên một con đường phồn hoa trong nội thành, cách ngã tư đường khoảng năm con phố. Đoạn đường hoàng kim đó, nếu có thể suôn sẻ xây dựng khu dân cư cao cấp, ở vị trí đó ắt sẽ kiếm được một khoản lớn!



Nhưng lúc này ở trước mắt Hạ Thược, lại là một khu công viên trống rỗng, cũng không phải cảnh trí vắng vẻ, mà là không có người. Trên đoạn đường phồn hoa này, khoảng đất trước mắt giống như bị vòng ra một khoảng không người, náo nhiệt cùng yên tĩnh hình thành một sự đối lập mãnh liệt, nhìn sao cũng thấy kỳ lạ.



“Nơi này dù sao cũng là nội thành, đoạn đường hoàng kim, phá công trình đi cũng khó. Cuối cùng, tỉnh liền quyết định đem nơi này xây công viên, tốt xấu cũng coi như là một công trình tô đẹp cho thành phố. Nhưng cho dù là khi xây dựng công viên, cũng liên tiếp gặp chuyện không may. Cuối cùng không mời được công nhân, liền vội vàng xây dựng bên ngoài. Hiện tại nhìn từ bên ngoài thì giống như công viên, có hoa có cỏ, nhưng kỳ thật bên trong trống không, còn chưa xây dựng xong. Bởi vì có lời đồn nơi này xây dựng trên khu mộ của thời nhà Kim, mới xảy ra nhiều sự cố, cho nên ngày thường cũng không có ai tới đây”.



Ngoài xe, Trần Mãn Quán, Mã Hiển Vinh cùng Hạ Thược bước xuống, Mã Hiển Vinh chỉ vào khoảng đất phía trước nói.



Trần Mãn Quán nhìn nhìn bốn phía, gật đầu nói: “Không nói gì, nhưng phía trước thật sự là nhìn chẳng ra cái gì cả. Phía trước là khu phố buôn bán phồn hoa, bên này lại không một bóng người. Hạ tổng, cô xem xem có phải phong thủy nơi này có vấn đề hay không? Thực sự là vấn đề tại khu mộ thời nhà Kim sao?”



Hạ Thược nhìn nhìn bốn phía, nở nụ cười, “Không hề thiếu thành phố xây dựng trên những tòa thành cổ hay khu mộ cổ, lại không hề gặp vấn đề gì”.



“Ý của Hạ tổng là, công trình này vẫn luôn gặp chuyện không may, không liên quan gì tới khu mộ?” Trần Mãn Quán hỏi.



Hạ Thược mỉm cười gật đầu, nhìn ngã tư đường đối diện, nhẹ nhàng nhíu mày, “Thấy hai tòa nhà cao tầng đối diện không?”



Trần Mãn Quán và Mã Hiển Vinh nghe vậy ngẩng đầu nhìn lên, tại phố đối diện quả là có hai tòa nhà cao tầng, là khu trung tâm thương mại và khách sạn lớn. Kiến trúc của khách sạn hiện đại gọn gàng, tòa nhà màu xám, cao gần trăm mét, ngửa đầu lên nhìn có cảm giác như sắp gãy cổ!



“Hai tòa nhà này cao trăm mét, con đường ở giữa cũng rất chật hẹp, có lẽ vào lúc xây dựng, vì tiện cho người đi bộ mà cố ý chừa lại. Nhưng ngõ nhỏ chật hẹp này lại chiếu thẳng vào vị trí của chúng ta. Nếu tôi đoán không sai, cửa chính của khu dân cư cao cấp lúc trước hẳn là được xây tại vị trí chúng ta đứng”. Hạ Thược cười nói.



Trần Mãn Quán đối với điều này không rõ lắm, Mã Hiển Vinh cũng quay đầu lại nhìn, sững sờ gật gật đầu, “Đúng vậy! Chính là ở nơi này, Hạ tổng làm sao mà biết?”



“Tất nhiên ở nơi này”. Hạ Thược cười, “Loại sát này, trong phong thủy rất dễ dàng phán đoán, Thiên Trảm sát mà thôi. Hai người nhìn con ngõ nhỏ ở giữa hai tòa nhà kia, có giống một lưỡi dao sắc bén giáng từ trên trời xuống không, chặt thẳng về hướng này? Phong thuỷ viết: Người ở đầu gió, hung. Người xưa cũng nói: có mây, không gió còn có sóng ba thước. Hai tòa nhà kia càng cao, khoảng cách càng gần, tốc độ gió cũng sẽ càng mạnh, sức mạnh của gió đánh vào càng mạnh, thương tổn sẽ lại càng lớn. Khu nhà mà gặp phải phong sát này gọi là ‘Thiên trảm’, âm trạch phạm phong sát này xưng là ‘Ao phong’, cùng chúc hung thần chi liệt. Ở nơi đây, tất có rủi ro, tai họa bất ngờ”.



“Là, là bởi vì hai tòa nhà cao tầng đối diện này sao?” Mã Hiển Vinh kinh ngạc sửng sốt.



Hạ Thược cười liếc hắn một cái, “Đó là bởi vì ông chỉ có thể nhìn thấy tòa nhà mà thôi. Khí lưu động tất nhiên sinh ra khí tràng, khí tràng là thứ nhìn không thấy sờ không được, hai tòa nhà này cộng thêm khí tràng của ngõ nhỏ, tạo ra một xung lực mạnh mẽ, mới có thể lợi hại như vậy”.



Mã Hiển Vinh ngơ ngẩn gật đầu, cái hiểu cái không.



Hạ Thược lại xoay người nhìn nhìn công viên mà lại không giống công viên phía sau, khu dân cư lại không giống khu dân cư, cười cười, “Hơn nữa, nơi này không chỉ phạm vào Thiên Trảm sát, hai người nhìn con đường phía trước xem? Giống như một cánh cung được giương, mà ngõ nhỏ đối diện lại giống như một mũi tên, bị cánh cung này giương lên thẳng tắp bắn tới. Nơi này, không chỉ có phạm vào Thiên Trảm, còn phạm vào phản cung sát, hai sát gia tăng, người lớn thương vong, nhiều lần xảy ra sự cố, cũng là lẽ tất nhiên”.



Nơi này, ngẫu nhiên đi qua cũng không có gì nghiêm trọng, nhưng một khi ở thường xuyên sẽ gặp chuyện không may. Tựa như khi xây dựng công trình, công nhân ở lại đây buổi tối, không xảy ra chuyện mới lạ.



Trần Mãn Quán và Mã Hiển Vinh liếc nhìn nhau, Trần Mãn Quán xem như đã quen với chuyện này, Mã Hiển Vinh lại là vì vừa đi theo Hạ Thược không bao nhiêu ngày, nghe cảm thấy mơ hồ.



Hạ Thược vào trong xe, “Đi thôi, quay về cửa hàng, vừa đi vừa nói chuyện”.



Hai người đành phải lên xe, Mã Hiển Vinh lái xe, Trần Mãn Quán cùng Hạ Thược ngồi ở phía sau.



Xe dần dần chạy xa trên đường, Hạ Thược nhìn vào kính chiếu hậu, ánh mắt vẫn dừng lại vị trí vừa rồi, hỏi: “Khu đất này vẫn còn trong tay công ty bất động sản Kim Đạt?”



Công ty bất động sản Kim Đạt, là công ty đứng đầu ngành bất động sản trong tỉnh, ông tổng là cậu em vợ của bí thư tỉnh Dương Hồng Hiên. Dựa vào nhân mạch của người này, đoạt được không ít công trình, trong ngành bất động sản của tỉnh, hắn tự nhận thứ hai, không ai dám nhận thứ nhất.



“Còn. Kim Đạt không phải không muốn sang tay, nhưng bởi vì nơi này dính phải chuyện đào móng xuất hiện mộ cổ, đã lan truyền rất rộng, sau này lại luôn gặp chuyện không may, liền có người nói là xây dựng trên mộ cổ, đối với con người không tốt. Tin đồn này không ai không biết, Kim Đạt dù muốn sang tay, cũng không có người muốn”. Mã Hiển Vinh vừa lái xe vừa nói.



“Không có người muốn?” Hạ Thược nở nụ cười, “Không có người muốn, chúng ta muốn”.



“Chúng ta? Ý Hạ tổng là… Tập đoàn Hoa Hạ chúng ta muốn bước chân vào ngành bất động sản?” Trần Mãn Quán nhìn về phía Hạ Thược, ông không hề nghi ngờ năng lực của cô, ông vẫn luôn tin tưởng trong tương lai Hoa Hạ sẽ là quái vật lớn, nhưng tập đoàn trưởng thành là cần thời gian, ít nhất cũng phải để Hoa Hạ đứng vững chân tại thành phố Thanh, xây dựng cơ sở vững chắc trong tỉnh, sau đó mới khuếch trương ra bên ngoài.



Mã Hiển Vinh cũng lộ ra vẻ lo lắng, “Hạ tổng, tôi không có ý kiến gì với quyết định của cô. Nhưng mà, tôi cảm thấy trước vẫn phải đứng vững chân mới tốt, chúng ta hiện tại phải đối phó với Vương Đạo Lâm, công ty bán đấu giá cũng đã tới thành phố Thanh xây dựng, hiện tại thật sự không còn tinh lực nữa. Hơn nữa, cô muốn gia nhập ngành bất động sản, công ty bất động sản Kim Đạt là một chướng ngại vật lớn, cậu em vợ của bí thư Dương – Tào Lập rất nổi tiếng tại thành phố Thanh, người này rất lưu manh, lại có hậu trường cứng rắn, công ty bất động sản lớn trong tỉnh, không ai dám đối chọi với hắn. Hoa Hạ đã rất nổi bật, nếu bị hắn biết, Hoa Hạ chúng ta muốn bước chân vào ngành bất động sản, có suy nghĩ muốn phân chia mối làm ăn với hắn, hắn có thể chấp nhận chúng ta hay không, rất khó nói. Hiện tại, một tên Vương Đạo Lâm đối với chúng ta mà nói, đã muốn xem như gặp đại địch, lúc này không nên trêu chọc vào Tào Lập nữa”.



Trần Mãn Quán và Mã Hiển Vinh có thể nói có cùng cách nghĩ, hai người đều có chút không quá tán thành nhìn về phía Hạ Thược.



Hạ Thược cũng chỉ mỉm cười nhìn hai viên đại tướng bên người, không vội không nóng nảy, “Tôi khi nào thì nói, muốn bước chân vào ngành bất động sản?”



Hai người đều sửng sốt, không tiến quân vào ngành bất động sản, vậy cô hỏi chỗ công trình kia làm gì?



“Tôi cũng không nói, muốn tiến quân vào ngành bất động sản là Hoa Hạ chúng ta”. Hạ Thược ý cười có chút thâm sâu, “Tôi chỉ là vừa ý với khu công trình kia, đoạn đường kia khá tốt, sát lực của phong thủy tôi có cách hóa giải. Hiện tại muốn giao một chuyện cho hai người là, tìm một người lạ mặt, không có căn cơ gì ở thành phố Thanh, thành lập một công ty bất động sản, sau đó đi tìm Tào Lập nói chuyện, mua lại công trình kia của hắn”.



Mã Hiển Vinh ngẩn người, Trần Mãn Quán cũng đã nghĩ thông suốt dụng ý của Hạ Thược, bất đắc dĩ cười, “Hạ tổng lại muốn làm giống như khi thành lập công ty bán đấu giá Hoa Hạ sao?”



Hạ Thược nhẹ nhàng gật đầu, “Tôi đương nhiên biết lúc này không nên gây thù hằn, mặc dù tôi cũng có suy nghĩ muốn tiến quân vào ngành bất động sản, nhưng cũng phải giải quyết xong Vương Đạo Lâm. Tôi xem trọng khu công trình này, đương nhiên là có dụng ý của mình. Hoa Hạ chúng ta muốn đứng vững ở thành phố Thanh, ổn định căn cơ trong tỉnh, ngoại trừ tài sản, còn cần nhân mạch. Vị trí của khu công trình kia rất tốt, dùng để xây dựng một tòa hội sở tư nhân, như vậy thì tính bảo mật so với việc xem phong thủy cho người ta ở trong cửa hàng tốt hơn nhiều”.



Cô sở dĩ muốn tìm người lạ mặt đăng ký công ty bất động sản, đương nhiên là vì không muốn dùng danh nghĩa của tập đoàn Hoa Hạ tiếp xúc với Tào Lập. Người này ở thành phố Thanh phải không có căn cơ, như vậy Tào Lập mới không cảnh giác, lại càng không đem công ty bất động sản mới thành lập này để vào mắt. Toàn thành phố Thanh đều biết những sự cố xảy ra ở khu công trình kia, ai nhận thì người đó thua lỗ, Tào Lập không có lý do gì mà không buông tay, không chỉ vớt vát lại được chút tiền, còn có thể xem người mới vào ngành này đi vào đường chết, một mũi tên bắn hai con chim, là ai thì cũng sẽ không bỏ qua.



Đợi khi xây dựng xong, Hoa Hạ lại mua lại là được. Đến lúc đó, người ngoài nhìn vào, Hoa Hạ chẳng qua chỉ là một khách hàng của công ty bất động sản này mà thôi, sẽ không khiến người ngoài hoài nghi.



Hạ Thược tính dùng hội sở tư nhân này, tiếp xúc làm quen với những nhân vật chính thương nổi tiếng trong tỉnh, vì Hoa Hạ trải ra một lưới nhân mạch thật lớn!



Nhìn chuyện ngày hôm nay xem, vài người của cục di vật văn hóa và cục cảnh sát, có thể bị Vương Đạo Lâm mời đến làm ầm ĩ một hồi ngoài cửa quán. Đó không phải bởi vì cô mới tới thành phố Thanh, bối cảnh còn thấp sao? Hoa Hạ nếu có được sự chống đỡ của mối quan hệ thâm hậu, Vương Đạo Lâm còn muốn sử dụng loại thủ đoạn sau lưng ấy, ông ta cũng phải suy nghĩ thật kỹ!



Với tài sản hiện tại của Hoa Hạ, bảo đảm cho sự lưu thông tài chính của Phúc Thụy Tường và công ty bán đấu giá Hoa Hạ là không vấn đề gì. Nhưng nếu muốn mở rộng ra bên ngoài hơn nữa, vẫn cần có tài chính. Cho nên, trong kế hoạch của Hạ Thược, bức tường Vương Đạo Lâm này không chỉ phải đẩy đổ, mà còn phải nghĩ cách nuốt trọn! Như vậy, mới có thể khiến Hoa Hạ trở thành công ty dẫn đầu trong ngành đồ cổ và bán đấu giá trong tỉnh! Để tỉnh chân chính trở thành căn cơ của Hoa Hạ.



Về phần ngành bất động sản, phương diện này Hạ Thược hiểu rõ. Kiếp trước giá nhà ở tăng lên thái quá? Ngành bất động sản này có biết bao nhiêu người trở nên giàu có? Nhưng trong ngành này, nói thực ra, ngay cả nhà kinh tế học cũng nhìn không thấu, rốt cuộc cuối cùng có thể có một ngày nào đó sụp đổ hay không. Hơn nữa, theo trong lòng Hạ Thược mà nói, cô cũng không muốn bị người dân chọc cột sống mắng là trùm bất động sản.



Cho nên, rốt cuộc có muốn tiến vào ngành này hay không, vẫn là vấn đề mà Hạ Thược do dự.



Trước mắt, cô ngược lại cũng không suy nghĩ gì nhiều. Đăng kí công ty bất động sản cũng là vì khu đất kia, vì xây dựng hội sở tư nhân, tích lũy nhân mạch cho Hoa Hạ dùng. Về phần chuyện sau này, chờ cô nuốt Vương Đạo Lâm, cũng đủ tài chính nói sau.



Không khí trong xe yên tĩnh, Hạ Thược giải thích làm cho Trần Mãn Quán và Mã Hiển Vinh đều trầm tư, hai người dù sao cũng là lão tướng trên thương trường, vừa nghe cô nói như vậy, cũng đều cảm thấy chiêu này quả thật là dùng được.



Trần Mãn Quán gật đầu nói: “Không tồi, làm như vậy quả thật có thể tránh khỏi con mắt của Tào Lập, đừng cho hắn thấy Hoa Hạ chúng ta tranh lợi ích với hắn. Như vậy, cho chúng ta có thời gian đối phó Vương Đạo Lâm. Vương Đạo Lâm vừa đổ, Phúc Thụy Tường chúng ta sẽ ngồi trên cái ghế thứ nhất của ngành đồ cổ trong tỉnh, lại có nhân mạch từ việc thành lập hội sở tư nhân của Hạ tổng, đến lúc đó cũng không sợ phải ngả bài với hắn. Chiêu lừa này, thật sự là quá tinh vi!”



Mã Hiển Vinh cũng gật đầu, giọng nói thán phục, “Hạ tổng, tôi thật sự là phục cô rồi! Xây dựng một hội sở tư nhân như vậy, cô tính toán quả là tinh vi?”



Hơn nữa, khi ông còn đem chú ý đặt hết trên người Vương Đạo Lâm, cô lại đang suy nghĩ tới chuyện tích lũy nhân mạch. Quả thật! Ông đã quá để ý Vương Đạo Lâm, mà đặt toàn bộ sự chú ý trên người ông ta, quên quan sát những điều khác.



Mà cô gái này, sự chú ý của cô luôn đặt trên đại cục, làm người đứng đầu một tập đoàn, quả thật hoàn toàn xứng đáng!



“Nếu không phải khu đất này quá tốt, mà giá cả lại quá hời, tôi cần gì phải chạy vòng vòng như thế, không phải nó thì không được?” Hạ Thược nở nụ cười.



“Đúng vậy, đây chính là khu đất vàng trung tâm thành phố! Công ty bất động sản Kim Đạt giữ trong tay chỉ có lỗ, có người cố ý muốn mua, bọn họ đương nhiên sẽ sang tay, đến lúc đó chúng ta đúng là nhặt được món hời rồi, ha ha!” Mã Hiển Vinh cười, tinh thần vô cùng hưng phấn!



Tiếp theo, Trần Mãn Quán và Mã Hiển Vinh hai người liền đồng ý giúp Hạ Thược tìm kiếm người tài trong phương diện bất động sản, có tin tức thì báo cho cô.



Ba người cùng ngồi xe quay về con phố đồ cổ, trên phố đồ cổ, tin Vương Đạo Lâm bị người cục cảnh sát mang đi đã lan truyền khắp phố.



Hạ Thược vừa bước xuống xe, những người cùng ngành đều từ trong cửa hàng mình đi ra, cười tiến lên chúc mừng.



“Ai nha! Hạ tổng, màn trình diễn hôm nay thật là xinh đẹp!”



“Còn không phải sao? Vương Đạo Lâm tính kế tính tới tính lui, ngược lại còn kéo cả bản thân mình vào! Ha ha”.



“Đây đúng là, không thể có lòng hại người được! Ông ta không gây ra chuyện này thì cũng không tiền mất tật mang!”



“Hạ tổng tuổi còn trẻ, lại quả nhiên là Trường Giang sóng sau xô sóng trước! Về sau hành hội đồ cổ của tỉnh có Phúc Thụy Tường ở, không còn phải chịu sự chèn ép của Vương Đạo Lâm!”



Mọi người đều tiến đến chúc mừng, trong giọng nói không ngừng khen tặng và ý tốt. Trần Mãn Quán cùng Mã Hiển Vinh cười mời mọi người vào trong cửa hàng, một đám người hàn huyên trong chốc lát, mắt thấy đến giữa trưa, liền có người đưa ra ý muốn mời Hạ Thược đến khách sạn ăn cơm. Hạ Thược cũng không tiện từ chối, cũng có lòng muốn tạo mối quan hệ tốt với những người cùng ngành này.



Đoàn người đến khách sạn, trong bữa tiệc ai cũng tò mò, đều hỏi Hạ Thược ngày hôm nay sao lại phát hiện ra người kia có vấn đề. Hạ Thược chỉ cười, không đợi cô nói, Trần Mãn Quán cùng Mã Hiển Vinh liền giống như hát đôi, mỗi người một câu kể lại sinh động việc vạch trần chân tướng, thuận tiện nói luôn cả những điều đã khai ở cục cảnh sát, còn chiếc gương đồng kia bị cục di vật văn hóa tịch thu, rồi biểu tình của Vương Đạo Lâm khi bị đưa đến cục cảnh sát, hai người họ miêu tả lại một cách hả hê.



Mọi người vừa nghe, ánh mắt càng sáng ngời, không khỏi lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, đều nói một tiếng, “Thật là hả lòng hả dạ!”



Chỉ là, trầm trồ khen ngợi xong rồi, mọi người đều liếc nhìn nhau một cái, tất cả đều hiếu kỳ về việc Hạ Thược có thể thông qua tướng mạo mà nhìn ra đối phương có vấn đề, cũng suy nghĩ muốn cho cô nhìn.



Hạ Thược thấy vậy, cũng không từ chối, lúc này liền nhẹ nhàng chỉ điểm vài người trong đó, một ít chuyện quá khứ người đó từng trải qua, hay tình huống trong nhà hiện tại.



Vừa nghe cô nói, mọi người đều kinh hãi, không tin phục cũng không được, lúc này mới người này tiếp người kia muốn nhờ cô chỉ điểm một chút về phong thủy trong cửa hàng.



Hạ Thược rất rộng rãi đồng ý, “Lúc trước tôi đã nói rõ, sau này mọi người có việc gì cần tôi xem, tôi tuyệt không chối từ. Một ít việc về phong thủy hay vận trình, tôi có thể giúp. Nhưng nếu là chuyện lớn, thay đổi vận mệnh hay hóa sát, những chuyện phải lựa chọn, dựa theo quy củ trong ngành này, là cần phải có một chút phí. Điểm này, mong mọi người hiểu cho”.



Người ngồi đây đều là thương nhân, đương nhiên hiểu được câu nói ‘trên đời không có bữa cơm trưa nào mà không phải trả tiền’, cũng có vài người nghe nói Hạ Thược ở thành phố Đông thường xem bói cho những người trong giới thượng lưu, bói toán xem tướng, bảng giá xa xỉ. Nhưng bây giờ người ta đã nói, về việc nhỏ có thể giúp sẽ giúp, đây rõ ràng ý là việc nhỏ thì miễn phí, đây đã là nể mặt bọn họ rồi, không thể không biết chừng mực.



Lúc này, những người trong hành hội đồ cổ đều cảm ơn Hạ Thược, sau khi bữa tiệc kết thúc, tất cả đồng thời quay về phố đồ cổ, ai ai cũng đến mời cô đến cửa hàng xem một chút. Cũng có vài người có chút việc riêng, ở trước mặt mọi người không tiện hỏi, khi ở riêng cùng với cô mới dám nói mời cô giúp đỡ.



Hạ Thược đi khắp con phố chỉ trong một buổi trưa, đến khi quay lại Phúc Thụy Tường, đã có chút mệt mỏi.



Trần Mãn Quán và Mã Hiển Vinh thấy vậy, đều có chút đau lòng, con gái của hai người đều lớn tuổi hơn so với Hạ Thược, cho nên hai người đều coi cô như con gái mình, nhìn cô mệt mỏi như vậy khó tránh khỏi có chút đau lòng. Con nhà mình khi lớn bằng cô lúc này, đều là tiêu tiền cha mẹ cho, làm nũng bướng bỉnh, chỉ lo chơi với bạn bè, còn cô phải chống đỡ sản nghiệp lớn như Hoa Hạ. Tập đoàn Hoa Hạ có thể phát triển được như vậy, có thể nói là một truyền kỳ trên thương trường, điều này cũng nhờ vào cô bận trước bận sau như thế.



Lập tức, Trần Mãn Quán liền đưa ra ý kiến đưa cô quay về trường học, bảo cô nghỉ ngơi cho thật tốt, đi chơi với bạn học nhiều hơn, hưởng thụ những thứ giải trí tuổi cô nên có.



Hạ Thược cười cười, gật đầu đồng ý. Cô cũng đang tính quay về ký túc xá, nghỉ ngơi một chút.



Nhưng mà, cô vừa bước vào cửa phòng, liền biết kế hoạch nghỉ ngơi của mình phải ngâm nước nóng rồi.



Bởi vì cô vừa vào cửa, liền nhận được một ánh mắt đằng đằng sát khí, một đạo ánh mắt buồn bực, cùng với một đạo ánh mắt lo lắng.



Ánh mắt đằng đằng sát khí kia đương nhiên là đến từ Liễu Tiên Tiên, “Bạn học Hạ Thược, bạn không thấy bạn rất quá đáng sao! Đã nói rõ hôm nay là ngày toàn phòng ta ra ngoài chơi, cậu lại biến mất tận một ngày! Chị đây ở ký túc xá đợi cậu đã một ngày, cậu lại dám cho mình leo cây à!”



Hồ Gia Di lại nhìn cô bằng ánh mắt toàn dao, hung hăng trừng Hạ Thược, buồn bực nói: “Từ lúc ra khỏi hội học sinh, cậu nghe một cuộc điện thoại xong là không thấy bóng dáng đâu. Mình còn tưởng cậu đi một lúc sẽ quay về, kết quả là đi cả một ngày không thấy bóng dáng, ba đứa mình đợi cậu một ngày rồi đấy! Mắt to nhìn mắt nhỏ, nhàm chán muốn chết. Cậu đền thời gian cuối tuần cho bọn mình đi!”



“Tớ, tớ nghĩ… Thược tử nhất định là bận việc, nếu không cậu ấy cũng không ra ngoài cả ngày”. Cuối cùng cũng có người nói chuyện giúp Hạ Thược, nhưng đáng tiếc là, người này vẫn luôn nhát gan cho nên giọng nói nhỏ như tiếng muỗi – Miêu Nghiên.



Vì thế, Liễu Tiên Tiên và Hồ Gia Di quay đầu trừng mắt một cái, cô đáng thương lùi lại không dám nói, sầu lo nhìn về phía Hạ Thược.



Hạ Thược bất đắc dĩ cười, nhún nhún vai, “Được rồi, tớ sai rồi. Vì đền bù cho sai lầm của mình, tối nay đi ra ngoài ăn cơm, tớ mời. Sau khi ăn cơm xong, mọi người muốn đi chơi ở đâu tớ đều tiếp”.



Một câu nói đã thu mua được hai con nhóc kia .



Hồ Gia Di mặt mày lập tức hớn hở, tốc độ nhanh chóng, “Nhanh chút! Mau thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài thôi! Thược tử là người bận rộn, đợi một lát nữa cậu ấy lại có điện thoại gọi đi thế thì chúng ta công toi mất. Thừa dịp hiện tại! Nhanh lên!”



Liễu Tiên Tiên lắc lắc vòng eo, cũng đi thay quần áo, “Câu này còn giống tiếng người, không uổng công chị đây chờ nhà mi một ngày”. Chỉ là khi vừa xoay người đi, nghe thấy lời của Hồ Gia Di, đôi mày liễu không khỏi nhíu chặt, quay đầu tức giận mắng, “Hồ Gia Di, cậu đừng có mà miệng quạ đen!”



Hạ Thược bất đắc dĩ cười đứng một bên xem, Miêu Nghiên vốn đã mặc chỉnh tề, Hồ Gia Di và Liễu Tiên Tiên thay quần áo tốc độ cực nhanh, không cần 10 phút, ba người đã chuẩn bị xong, bốn người một phòng cùng nhau ra ngoài thẳng về phía cửa trường.



Tình hình gia đình Hạ Thược ba người cùng phòng đều không rõ cho lắm, chỉ là Liễu Tiên Tiên thường tám chuyện hỏi, biết được mẹ cô là người nội trợ trong gia đình, cũng không làm việc gì, mà cha là quản lý của hội từ thiện. Hội từ thiện những năm nay, người trong nước biết không nhiều lắm, nhưng Liễu Tiên Tiên cùng Hồ Gia Di gia thế cũng không nhỏ, bởi vậy hai người có chút hiểu biết. Ở trong mắt hai người, chỉ những kẻ có tiền mà không có chỗ tiêu mới đi thành lập hội từ thiện, hai người cũng không hỏi thăm xem ai là người thành lập ra hội từ thiện đó, liền cho rằng cha Hạ Thược chỉ là đảm nhiệm chức vụ quản lý, hỗ trợ quản lý quỹ này. Nói cách khác, nhà cô có điều kiện kinh tế, nhưng cũng chỉ là gia đình giai cấp tư sản bình thường, tốt hơn so với người thường thôi.



Hồ Gia Di gia thế cũng không phải nhỏ, cha cô là ông tổng của công ty may nổi tiếng trong nước, giá trị con người hai ba mươi triệu, có thể sánh ngang với Hoa Hạ. Cô là con gái một trong nhà, vẫn luôn được cha mẹ chiều chuộng, nhưng may mắn là, cô cũng không có tính tình kiêu ngạo ương ngạnh của thiên kim tiểu thư, ngược lại bởi vì si mê bài Tarot mà rất thân thiện với mọi người, tính tình hoạt bát, gặp ai lại lôi kéo người ta bói bài Tarot, với ai cũng dễ trở thành bạn bè.



Liễu Tiên Tiên lại chưa bao giờ nói về gia thế của mình, giống như thực kiêng kị, cũng thực bài xích, nhưng cô không nói, Hạ Thược cũng có thể nhìn ra được một chút. Tướng mạo của cô hai bên có chút chênh lệch, mà trán lại nhỏ hẹp, nếu là ở cổ đại, tướng mạo như vậy chính là con thứ, ở hiện đại, có thể nói là con riêng. Hơn nữa, mày trái cao mày phải thấp, mẹ chỉ sợ… Đã không còn trên đời nữa. Nhưng nhìn cách tiêu xài của Liễu Tiên Tiên, có thể thấy gia thế của cô cũng không tệ.



Gia thế của Miêu Nghiên có thể nhìn ra là xuất thân gia đình phú thương, chỉ là cô chưa bao giờ nói mà thôi.



Hạ Thược gặp được ba người bạn cùng phòng như vậy, cũng coi như có duyên tốt, ba người tuy rằng tính cách khác nhau, nhưng đều không có tính tình của đại tiểu thư. Tất cả đều cho rằng trong ký túc xá điều kiện gia đình cô là bình thường nhất, nhưng cũng không ai khinh thường cô. Liễu Tiên Tiên ồn ào bảo tối này cho Hạ Thược lỗ nặng, nhưng chọn qua chọn lại, cuối cùng vẫn chọn cửa hàng lẩu nổi tiếng gần trường.



Hiện tại là trung tuần tháng mười, thời tiết phương bắc có chút lạnh, bốn cô gái đều không hề có ý kiến gì với việc ăn lẩu, nhất trí thông qua đề nghị này, vừa ra cửa trường học liền nghĩ đi thẳng tới quán lẩu.



Nhưng, trong khi đang kích động ra cổng trường, bốn người liền đều là “A” một tiếng, ngẩn người.



Hạ Thược đầu tiên có chút bất đắc dĩ, Liễu Tiên Tiên quay đầu lại lông mày thì dựng đứng quát Hồ Gia Di, “Hồ Gia Di! Cái miệng quạ đen nhà cậu!”



Miêu Nghiên nhìn Hạ Thược, nhìn Liễu Tiên Tiên và Hồ Gia Di, lại nhìn ra ngoài cổng trường.



Bên ngoài cổng trường xuất hiện một chiếc Land Rover màu đen to lớn ngang tàng, khi bốn người vừa bước ra khỏi cổng thì chiếc xe ấy cũng vừa vặn dừng lại. Sắc trời đã có chút tối, ánh đèn từ xe chiếu sáng cả cổng trường, một người đàn ông cao lớn mạnh mẽ bước xuống xe, khuôn mặt lạnh lùng ẩn sau ánh sáng của đèn xe, anh mặc một bộ quần áo màu đen, cả người như hòa hợp với bóng tối làm một thể, vô cùng phù hợp, tỏa ra lực hấp dẫn trí mạng.



Những người đang ra vào cổng trường lúc này đều nín thở, không ít nữ sinh che miệng lại, ánh mắt lại càng không ngừng ngắm liếc thân thể người đàn ông kia.



Người kia lại chỉ nhìn về phía trước, nơi đó có một cô gái mặc một chiếc áo khoác tây trang màu trắng, mái tóc đen nhánh xõa trên vai, trên mặt mang nụ cười điềm tĩnh xua tan đi cái lạnh đầu đông.



Hạ Thược thấy Từ Thiên Dận có chút bất ngờ, lúc trước vì bữa cơm với những người cùng trong ngành đồ cổ, cô đã gọi cho anh báo mình tuần này bận việc, hai người tuần sau lại gặp, không ngờ hôm nay anh lại tới. Anh cũng không gọi điện báo trước cho cô, nếu không cô cũng đã sắp xếp, cũng sẽ không đụng mặt nhau thế này.



“Sao sư huynh lại tới đây?” Hạ Thược cười đi qua, tại góc độ không ai nhìn thấy cau mũi với Từ Thiên Dạn, “Học được cách tập kích bất ngờ rồi?”



Từ Thiên Dận ánh mắt thâm thúy dừng trên chóp mũi đáng yêu của cô, lại quét mắt nhìn ba người không xa sau lưng cô, hỏi: “Tối nay, các em có việc?”



“Sớm đã có hẹn. Em đã đồng ý đi ăn cơm với các cô ấy, sau đó lại đi chơi một chút”. Hạ Thược cười cười, “Sư huynh ăn cơm chưa?”



Hỏi thì hỏi vậy, nhưng Hạ Thược chắc chắn Từ Thiên Dận chưa ăn, anh hiển nhiên là muốn tới đón cô rồi hai người cùng đi ăn cơm. Nghĩ đến như vậy cô liền cảm thấy lúng túng, thật sự không đành lòng bảo anh lái xe quay về. Quân khu cách nơi này rất xa, lái xe phải mất hai giờ, anh vì muốn gặp cô hiển nhiên là sớm lái xe đi, thật vất vả gặp cô lại phải lập tức lái xe về, nhìn có chút đáng thương.



“Nếu không … Cùng nhau?” Hạ Thược quay lại hỏi ba người Liễu Tiên Tiên, Hồ Gia Di cùng Miêu Nghiên. Dù sao cũng là cô mời bọn họ ăn cơm tối, vốn dĩ là buổi tụ tập của ký túc xá, đột nhiên lại thêm một người lạ vào, cô sợ các cô không thoải mái.



Miêu Nghiên lại là người phản ứng nhanh nhất trong vấn đề này, cô vội vàng xua tay, “Không cần không cần, chúng tớ đợi sang hôm khác. Hai người, hai người cứ việc ..”.



Đi hẹn hò.



Lời này Miêu Nghiên mới nói đến bên miệng lại nuốt vào, dù sao cũng là cô gái không có kinh nghiệm yêu đương gì, hai má có chút đỏ bừng.



Nào biết, cô vừa dứt lời liền cảm thấy bên hông đau xót, không khỏi nhìn về bên cạnh, vừa quay đầu liền đối diện với ánh mắt của Liễu Tiên Tiên cùng Hồ Gia Di bắn tới.



“Cùng nhau!” Liễu Tiên Tiên hai mắt tỏa ánh sáng, có cơ hội moi tin! Sao có thể bỏ qua được! Cô trừng mắt với Miêu Nghiên, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép — cô gái! Cậu quá tốt rồi! Cậu không nghĩ lại xem, ngày thường trong phòng ký túc, con nhóc Thược tử này có khi nào để chúng ta moi tin thành công chứ? Hiếm khi cô lại đưa ra ý kiến cùng ăn tối, qua thôn này không còn phòng trọ đâu! Không biết nắm chắc là kẻ ngốc!



“Hoàn toàn muốn cùng nhau!” Hồ Gia Di cũng liều mạng gật đầu. Sư huynh nha! Đó là vị sư huynh đại nhân thần bí của Thược tử, chuyện này cô phải đứng cùng một chiến tuyến với Liễu Tiên Tiên!



Hạ Thược vừa thấy ánh mắt tỏa sáng của hai người này, ngay lập tức ý thức được, cô vừa rồi thấy sư huynh đáng thương, kết quả đưa ra một quyết định sai lầm…



Nhưng lời đã nói ra miệng, nhìn tình hình này thì khó mà thu hồi được. Nếu như đổi ý, trong một tuần tới tai cô sẽ không được yên, chắc chắn chờ hai con nhóc này chỉ trích nghiêm khắc đi…



Hạ Thược cắn cắn môi, hiếm khi lại kêu khổ trong lòng, cười khổ quay đầu nhìn Từ Thiên Dận, chỉ tay vào quán lẩu, “Chúng em định vào đó ăn lẩu, sư huynh cùng đi đi”.



Từ Thiên Dận không phản đối, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, sau đó lái xe đỗ vào một bên, trong ánh mắt chăm chú của đám nữ sinh ngoài cổng trường, cùng bốn người đi vào quán lẩu bên cạnh trường.



Quan lẩu có ba tầng, những chiếc bàn được sơn một màu hồng, ngọn đèn vàng ấm áp, trang hoàng cổ kính. Năm người chọn một căn phòng đối diện với cầu thang trên tầng hai, đi vào, Liễu Tiên Tiên liền tay trái lôi kéo Hồ Gia Di, tay phải lôi kéo Miêu Nghiên, ba người đứng bên cạnh, dùng cách nói : “Ai mời khách, người đó ngồi trước!”



Hạ Thược chỉ cười liếc nhìn các cô một cái, trong lòng có loại cảm giác như sắp lên pháp trường. Cô chọn chỗ ngồi đối diện với cửa phòng, trong phòng ấm áp, vừa ngồi xuống cô liền cởi áo khoác, vốn dĩ định vắt lên thành ghế dựa thì một bàn tay vươn ra trước mặt cô. Hạ Thược giương mắt, tự nhiên đưa cho Từ Thiên Dận, chỉ thấy anh đem áo treo lên một chiếc giá móc quần áo bằng gỗ sơn màu hồng trong góc phòng, sau đó mới quay về bên cạnh cô.



Động tác của hai người cực kỳ tự nhiên, Liễu Tiên Tiên cùng Hồ Gia Di đứng bên cạnh nhìn mà ánh mắt sáng ngời, Miêu Nghiên cũng có chút hâm mộ nhìn nhìn.



Mãi đến khi Từ Thiên Dận ngồi xuống, Liễu Tiên Tiên mới tay mắt lanh lẹ kéo hai người kia cùng ngồi, chỗ ngồi đối diện, vừa vặn đối diện với Từ Thiên Dận, đảm bảo có thể quan sát anh thật rõ ràng, không một góc chết!



Hạ Thược vừa thấy tư thái này, tươi cười thoáng có chút không được tự nhiên, lúc này có nhân viên bước vào phòng, cô liền nhân cơ hội mà giao cho ba con nhóc kia, Liễu Tiên Tiên cùng Hồ Gia Di không hề khách khí với cô, gọi đầy một bàn thức ăn, rồi gọi cả bia.



Trong khi chờ đồ ăn mang lên, một bàn năm người yên lặng không nói gì, không khí quỷ dị. Liễu Tiên Tiên và Hồ Gia Di dựa người vào nhau, cứ nhìn chằm chằm Từ Thiên Dận, Miêu Nghiên cũng nhìn một lần rồi lại cúi đầu, cô không giống như hai người bên cạnh kia.



Từ Thiên Dận vừa xuống xe đã không mặc áo khoác, có lẽ là để ở trên xe, sau đó nghe nói muốn tới quán lẩu gần đây cho nên cũng không đi lấy áo khoác, trực tiếp tới đây. Lúc này, anh mặc một chiếc áo len đen cổ hình chữ V, cơ ngực trơn bóng lộ một đường cong quyến rũ, cổ tay áo kéo lên tùy ý, lộ ra cánh tay chắc khỏe, mặt đồng hồ màu đen trên tay dưới ánh đèn phản chiếu ánh sáng lạnh, giống như cảm giác anh mang tới cho người khác, cô lãnh, hơi thở hấp dẫn trí mạng.



Hạ Thược đương nhiên là phát hiện ra Từ Thiên Dận thích mặc áo cổ chữ V, lúc trước cô còn cảm thấy lạ lùng có phải là sư huynh nhà mình có phải cũng hiểu thế nào là gợi cảm, nhưng sau này phát hiện, quần áo anh mặc không chiếc nào là không cổ rộng, cho dù là mùa đông, áo len bên trong cũng là kiểu rộng. Mặc dù việc này khiến anh tăng thêm phần khí chất khêu gợi mà thần bí, nhưng mùa đồng lạnh lẽo, tổng cảm thấy khác lạ.



Nhưng lúc này, cho dù thấy kỳ lạ cũng không thể hỏi, bởi vì cô phải đối phó với Liễu Tiên Tiên cùng Hồ Gia Di. Ánh mắt hai con nhóc này dính trên người Từ Thiên Dận, ánh mắt đều sắp biến thành mắt sói, càng nhìn ánh mắt càng sáng ngời.



Người đàn ông này thực là thần bí! Từ khi anh ta bước vào cửa đến giờ, hoặc là nói, từ lúc xuống xe ở cổng trường, gần như chưa từng liếc nhìn ba cô một lần. Hơn nữa, người đàn ông này thực sự rất tuấn tú! Nhìn như thế nào cũng có cảm giác của vua chúa, anh cô lãnh, không nhìn ai, lại đem lại cho người ta cảm giác nên là như vậy!



Anh không giống với những người đàn ông mà các cô đã gặp trong giới thượng lưu, thân sĩ, mặt mày hớn hở, hiểu cách nói chuyện, giao tiếp cùng lễ nghi, anh ngồi chỗ này, không hàn huyên, không thân cận, không giả bộ, không lôi kéo làm quen với bất kỳ người nào, lại làm cho người ta cảm thấy là đương nhiên. Anh như ngồi trên ngai vàng, trong đêm tối yên tĩnh, chỉ có đối phương đến chào hỏi, làm quen khách sáo!



Vì thế, Liễu Tiên Tiên liền làm quen đầu tiên .



Đáy mắt cô tỏa ra tia sáng kỳ lạ, trên mặt lộ nụ cười như sói, vỗ cái bàn, nghiêng người về phía trước, “Sư huynh! Xưng hô như thế nào?”



Cô coi như có vận may, câu nói đầu tiên đã khiến Từ Thiên Dận nhìn cô, đôi mắt anh thâm thúy tối đen như ngọc lưu ly chìm trong đêm tối, có một loại xinh đẹp khiến người ta không thở nổi, lại không hề chút cảm xúc, phun ra bốn chữ, “Sư huynh cô ấy”.



Sư huynh cô ấy.



Chỉ có bốn chữ, lại khiến những người ngồi đây ngẩn người.



Bởi vì ai cũng nghe ra, trong bốn chữ này của Từ Thiên Dận, trọng âm ở “Cô” .



Nói cách khác, ý của anh là, anh là sư huynh của Hạ Thược — anh đang sửa lại cách xưng hô của Liễu Tiên Tiên cho đúng.



Liễu Tiên Tiên cùng Hồ Gia Di liếc nhìn nhau một cái, sau đó nhún vai, có chút bất ngờ, cũng có chút xấu hổ. Cô không ngờ người đàn ông này để ý đến cả những chi tiết nhỏ, xem tính tình của Liễu đại tiểu thư cô ở trong phòng, gặp phải chuyện xấu hổ như vậy, theo lý thuyết hẳn là không thuận theo mà bỏ qua sẽ nói móc đối phương một lần mới được. Nhưng cô hôm nay có loại cảm giác, tại trước mặt người đàn ông này, nói móc vô dụng, vô nghĩa vô dụng.



Vì thế cô chỉ đành nhún nhún vai nói, “Được rồi, anh là sư huynh của cậu ấy. Vậy phải xưng hô với anh thế nào đây? Sư muội của anh rất thần bí, không chịu nói cho bọn em tên anh”.



Từ Thiên Dận nghe vậy, thu hồi ánh mắt đang nhìn Liễu Tiên Tiên, quay đầu nhìn về phía Hạ Thược, tựa như đang hỏi cô có nên nói hay không.



Hạ Thược bất đắc dĩ, chỉ phải đứng dậy, giới thiệu hai bên với nhau, “Đây là sư huynh của mình, Từ Thiên Dận”.



Sau, lại nói với Từ Thiên Dận: “Sư huynh, đây là bạn học kiêm bạn cùng phòng của em, Liễu Tiên Tiên, Hồ Gia Di, Miêu Nghiên”.



Từ Thiên Dận nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt đảo qua ba người một lượt, coi như là hiếm thấy.



Liễu Tiên Tiên cùng Hồ Gia Di nghe gật gật đầu, ánh mắt chuyển động qua lại trên hai người, sau đó hỏi liên tục như rang lạc.



“Từ tiên sinh, anh có quan hệ gì với Hạ Thược nhà chúng tôi? Có phải anh đang theo đuổi cậu ấy?” Hồ Gia Di ánh mắt tỏa sáng hỏi.



Liễu Tiên Tiên hàng lông mày dựng đứng, đẩy cô một cái, “Không đúng! Trình tự sai rồi! Sau đây sẽ tiến hành hỏi theo trình tự cơ bản nhất!” Sau đó cô nhìn về phía Từ Thiên Dận, bày ra nụ cười phong tình nhất, quả là khiến người nhìn mà tê dại, “Từ tiên sinh, xin đừng để ý đến vấn đề vừa rồi của cậu ấy, chúng ta bắt đầu theo trình tự”.



“Tuổi!”



“Chiều cao!”



“Cân nặng!”



“Ba vòng!”



Liễu Tiên Tiên vỗ bàn đứng lên, nói liên tục đưa ra bốn vấn đề ngắn gọn súc tích.



Hồ Gia Di nghe thấy câu hỏi cuối cùng, cười một tiếng, sau đó che miệng.



Miêu Nghiên đỏ mặt cúi đầu, hơi hơi nhích người cách xa Liễu Tiên Tiên một chút.



Hạ Thược đầu đầy vạch đen, nhìn về phía Từ Thiên Dận.



Từ Thiên Dận không có phản ứng.



Không khí ngượng ngùng, Liễu Tiên Tiên đợi nửa ngày, không thể tin được nhìn về phía Từ Thiên Dận, sau đó lại giống như bị khiêu khích mà phát động toàn bộ sức chiến đấu, thề phải moi tin cho bằng được, vì thế, hỏi tiếp.



“Đơn vị công tác!”



“Chức vụ!”



“Lương!”



“Nhà có mấy phòng, rộng bao nhiêu, anh chị em ra sao!”



Hồ Gia Di vẻ mặt tươi cười, Miêu Nghiên khóe miệng cũng run rẩy, Hạ Thược vỗ trán, nhìn về phía Từ Thiên Dận.



Từ Thiên Dận vẫn không có phản ứng.



Liễu Tiên Tiên cắn môi, vỗ cái bàn, “Từ tiên sinh, anh cho là im lặng thì có thể qua cửa sao? Tôi đã chú ý tới biển số xe của anh, đó xe của quân khu, mà còn được bắt đầu bằng chữ A, điều đó chứng tỏ xe anh đi là của bộ tư lệnh! Anh có chức vụ gì ở bộ tư lệnh? Tuổi quân! Quân hàm! Mau khai thành thật!”



Hạ Thược vừa nghe lời này trái lại hai mắt tỏa sáng, không ngờ khả năng quan sát của Liễu Tiên Tiên rất tinh tế. Quả thật, biển số xe của quân khu là có quy chế nhất định. Nói như vậy, A đại biểu bộ tư lệnh, B đại biểu bộ chính trị, C đại biểu bộ liên cần, D đại biểu cho bộ quân trang. Người bình thường không quá chú ý tới những điều này, không ngờ Liễu Tiên Tiên biết.



Từ Thiên Dận nhìn Liễu Tiên Tiên, lại vẫn không có phản ứng.



Liễu Tiên Tiên thấy vậy cười hừ một tiếng, mắt nhíu lại, “Không nói phải không? Không nói mà muốn theo đuổi đại sư Hạ phòng chúng tôi sao? Đại sư Hạ trên thông thiên văn dưới tường địa lý, cúi đầu và ngẩng đầu đều rõ, có thể thấy rõ sinh mệnh, có thể giải khó khăn..”.



Hạ Thược khó hiểu nâng mắt, người nổi da gà, thật sự là bị sét đánh không nhẹ.



Liễu Tiên Tiên vẫn không để yên, thổi phồng cô từ trên xuống dưới, chỉ còn chưa nói trên trời dưới biển cô là vô địch, cuối cùng vỗ cái bàn, càn quấy, “Anh không nói cái gì, dựa vào cái gì mà đòi theo đuổi cô bạn giỏi giang của chúng tôi? Đừng cho là chúng tôi không nhận ra anh có ý đồ với Tiểu Thược tử! Nói thật cho anh biết, trong trường còn có rất nhiều học sinh nam có ý với Tiểu Thược tử! Nhưng một đám nhóc không nên thân đó, Tiểu Thược tử nhà tôi còn chướng mắt! Đàn ông nếu không có sự nghiệp và địa vị xã hội bảo đảm, dựa vào cái gì mà đòi mang lại hạnh phúc cho phụ nữ? Anh không báo chức vụ, không báo quân hàm, chúng tôi dựa vào cái gì có thể tin rằng anh sẽ mang lại hạnh phúc cho Tiểu Thược tử?”



“Tư lệnh, thiếu tướng”. Từ Thiên Dận nhìn cô, đột nhiên mở miệng.



“Tôi nói cho anh biết, nếu anh không nói chúng tôi tuyệt đối không … Anh nói cái gì? !” Liễu Tiên Tiên bỗng giật mình sửng sốt, Hồ Gia Di cũng sửng sốt, ngay cả Miêu Nghiên cũng đều liếc nhìn hai người.



“Anh lặp lại lần nữa, tôi nghe không rõ!” Liễu Tiên Tiên hỏi, lúc này, ba người cũng đồng thời nhìn về phía Từ Thiên Dận, dựng thẳng lỗ tai.



“Tư lệnh, thiếu tướng”.



Cả căn phòng trở nên yên tĩnh.



Sau một lúc lâu, tiếng gõ cửa vang lên, người phục vụ bưng lẩu cùng với đồ ăn lên, sau khi sắp xếp xong xuôi mới ra ngoài, trong phòng liền vang lên những tiếng hít mạnh.



“Tư lệnh? Thiếu tướng? Làm sao có thể!” Liễu Tiên Tiên nhìn chằm chằm Từ Thiên Dận, “Nói dối! Anh trẻ như vậy! Tuổi?”



“26”.



Lại là những tiếng hít mạnh.



Hồ Gia Di trừng lớn mắt, “Trời ạ! So với Thược tử hơn mười tuổi ..”.



“Nếu anh không nói dối, anh còn trẻ đầy hứa hẹn như vậy hẳn là có rất nhiều cô gái theo đuổi! Sao lại theo đuổi cô gái còn là học sinh thế? Nói! Có phải lăng nhăng ở bên ngoài? Đã có vợ đúng không?” Liễu Tiên Tiên sắc mặt trầm xuống, nhìn chằm chằm vào Từ Thiên Dận.



“Không có”.



“Hay là từng ly hôn?”



“Không có”.



“Hay là có bạn gái! Chân đứng hai thuyền!”



“Không có”.



“Không phải chứ..”. Liễu Tiên Tiên che miệng lại, vẻ mặt không thể tin, quay đầu nhìn về phía Hồ Gia Di, “Người đàn ông cao cấp, cậu tin không?”



Hồ Gia Di cũng nhìn nhìn Từ Thiên Dận, nhẹ nhàng gật đầu, “Trực giác của mình cho mình biết, anh ấy không nói dối”. Dù sao cô là bói toán sư, giác quan thứ sáu chuẩn hơn so với người khác.



Liễu Tiên Tiên nhìn cô, che miệng, ánh mắt lại dần dần tỏa sáng, tỏa sáng đến mức tận cùng, bỗng nhiên nở một nụ cười xấu xa, quay đầu nhìn thẳng Từ Thiên Dận, “Tư lệnh Từ, hãy trả lời vấn đề cuối cùng, chúng tôi sẽ dựa trên vấn đề này để phán đoán có nên giao Thược tử cho anh hay không”.



Từ Thiên Dận nhìn cô, vậy mà còn nghiêm túc gật đầu.



Liễu Tiên Tiên nở nụ cười, “Nói, anh có còn là xử nam hay không ?”.



Lời vừa ra khỏi miệng, Hồ Gia Di bật tiếng cười to, Miêu Nghiên đỏ mặt cúi đầu, Hạ Thược dù có sự nhẫn nhịn lớn thế nào, cũng đã đến cực hạn, rốt cục không thể nhịn được nữa, “Liễu Tiên Tiên! Đủ rồi đấy!”



Hạ Thược ngầm kéo kéo góc áo Từ Thiên Dận, “Sư huynh, vấn đề tiếp theo của cậu ta, anh có thể không cần trả lời”.



Từ Thiên Dận cụp mắt, nhìn về phía ngón tay đang nắm góc áo mình của cô, nhẹ nhàng gật đầu.



Liễu Tiên Tiên buồn bực cắn môi, trừng mắt Hạ Thược, “Con nhóc ngốc nghếch này, tớ là vì tốt cho cậu thôi! Nếu anh ta không phải, từng có bao nhiêu cuộc tình, lên giường với bao nhiêu người phụ nữ, cậu đều phải biết rõ ràng! Cuộc sống riêng của đàn ông quá loạn, dễ bị thận hư, như vậy sức khỏe sẽ không khỏe mạnh. Nhưng nếu anh ta còn là, cậu phải hỏi rõ tình hình sức khỏe của anh ta, không chừng anh ta có bệnh không tiện nói ra! Phụ nữ gả cho đàn ông, cần cái gì? Không phải cần ví tiền của anh ta trống hay không trống, sát khí lớn hay không lớn?”



Lời kia vừa thốt ra, các cô gái trên bàn đều chết ngay tại chỗ, ngay cả Hồ Gia Di cũng đỏ mặt.



Hạ Thược chỉ biết ôm trán, cuối cùng cũng nhận biết rõ ràng, mình tối nay đã không suy nghĩ cặn kẽ hậu quả…



~ Hết chương 9 ~