Phong Thủy Sư (Trùng Sinh Chi Thiên Tài Thần Côn)

Quyển 2 - Chương 3: Bói toán bài Tarot



Bởi vì đây là ký túc xá của bốn người cho nên giường với bàn học thường được gắn liền, giường của mỗi người đều được chuẩn bị một chiếc bàn gấp gắn lên. Vì thế nên không gian ở giữa phòng ký túc xá mới rộng mở như vậy, không có bàn chiếm diện tích.



Nhưng không biết Hồ Gia Di kiếm được ở đâu một chiếc bàn gấp giản dị, mà nhẹ nhàng, có lẽ là khi Hạ Thược ra ngoài cô đã đến siêu thị mua, nhưng bất kể thế nào cũng có thể thấy được sự cuồng nhiệt của cô.



Bàn này vuông bốn phía, Hồ Gia Di, Liễu Tiên Tiên, Hạ Thược đều mỗi người ngồi một phía, Miêu Nghiên vẫn ngồi tại giường của mình, không xuống ngồi cùng, nhưng ánh mắt lại vẫn nhìn về phía này. Ba người đều nhìn ra tính cách cô hướng nội, cho nên cũng không miễn cưỡng cô.



Trước khi bắt đầu bói toán, Hồ Gia Di lấy ra một chiếc khăn trải bàn màu đen, trải lên mặt bàn. Chất liệu của chiếc khăn trải bản kia, Hạ Thược vừa nhìn ánh mắt sáng ngời.



Nhung thiên nga ?



 Hồ Gia Di này, xem ra cũng rất chuyên nghiệp!



Khi bói toán bằng bài Tarot, mặt bài không thể tiếp xúc trực tiếp với mặt bàn, cần phải chuẩn bị một tấm khăn trải bàn sạch sẽ, màu sắc của khăn trải bàn khác nhau thì hiệu quả cũng khác nhau. Thông thường, bói tình duyên thường dùng màu xanh lục hoặc màu hồng phấn, tri thức hoặc giáo dục dùng màu xám, tiền tài dùng màu vàng hoặc màu kim, sự nghiệp dùng màu tím, cá tính dùng màu lam, sức khỏe dùng màu cà phê, năng lực dùng màu trắng, dựa theo điều muốn bói mà chuyển bị. Nhưng cũng có thể không cần phải phiền toái như vậy, rất nhiều bói toán sư sẽ sử dụng trực tiếp màu đen.



Dựa theo góc độ khoa học mà nói, màu đen tụ ánh sáng tụ nhiệt, ánh sáng cùng nhiệt đều thuộc về năng lượng, loại năng lượng này cũng rất được coi trọng trong bói toán. Nhưng cho dù sử dụng khăn trải bàn màu đen, phần lớn đều là chuẩn bị vải đen đơn thuần, cho rằng như vậy là đủ rồi. Chỉ có số ít nhân sĩ chuyên nghiệp, mới biết chuẩn bị nhung thiên nga.



Nhung thiên nga theo cách nói của huyền học, tụ linh lực.



Hồ Gia Di biết những điều này, chứng tỏ cô cũng rất dốc lòng nghiên cứu bói bài Tarot.



Hạ Thược liền mở thiên nhãn, phát hiện Hồ Gia Di sau khi trải xong khăn trải bàn, cẩn thận đặt bài Tarot lên bàn, sau đó hít sâu một hơi, khí tràng cả người cũng đều biến hóa.



Mỗi vật đều có khí tràng, mỗi người cũng có khí tràng của riêng mình. Đây cũng không phải là khí chất hay tố chất mà trên Internet thường dùng, mà là một loại năng lượng vô hình khác, tựa như sóng điện từ, mỗi người đều có, cũng giống như vân tay của mỗi người vậy, trên thế giới không tồn tại hai người có khí tràng giống nhau. Điều này đã sớm được khoa học chứng minh.



Đôi khi, bạn chán ghét một người nào đó mà không cần lý do gì? Rõ ràng chưa quen biết gì nhau nhiều, hoặc là chỉ mới gặp nhau lần đầu tiên, nhưng liếc nhìn một cái đã thấy chán ghét. Đây là phản ứng bài xích của hai khí tràng khác nhau.



Lấy một ví dụ, vừa gặp đã yêu có tồn tại hay không? Tồn tại! Vì sao lại có vừa gặp đã yêu? Chính là vì như vậy!



Hồ Gia Di tính cách hoạt bát, nhưng khi cô bói toán cho người khác, khí tràng cả người cũng thay đổi, đó là một loại khí tràng yên tĩnh, thần bí. Mặc dù nó không thấy không sờ được, nhưng lại khiến cả ký túc xá sinh ra một loại không khí thần bí, ngay cả Liễu Tiên Tiên luôn khinh thường loại bói toán này, cũng không tự giác thu lại biểu tình vui đùa, có chút không tự nhiên ngồi thẳng thân mình.



Hạ Thược thu lại thiên nhãn, nụ cười sâu xa. Xem ra, cô bạn mới cùng phòng này, thật đúng là có tiềm chất trở thành một bói toán sư. Một khi đã như vậy, xuất phát từ sự tôn trọng với một bói toán sư, cô cũng thu hồi lại tâm tư xem trò cười, còn thật sự xem xét. Mặc dù cô đã biết là tính không ra kết quả gì, nhưng vẫn là ngồi ngay ngắn lên, cười gật gật đầu với Hồ Gia Di, tỏ vẻ mình đã chuẩn bị xong.



Hồ Gia Di hỏi: “Cậu muốn biết về phương diện nào?”



Hạ Thược cười nhàn nhạt, cụp mắt, “Thì bói… người mà tớ đang nghĩ trong lòng lúc này, có phải là tình yêu của tớ hay không đi”.



Cô cũng không có nói rõ người trong lòng mình là ai, điều này đối với bói toán sư, không phải vấn đề cần biết.



Liễu Tiên Tiên lại hai mắt sáng ngời, hỏi: “Là ai? Sư huynh cậu sao?”



Hạ Thược cười mà không nói, cũng không trả lời cô. Cô nhận lấy bài Tarot bắt đầu lật bài, người cầu phải chọn bài Tarot, chọn bài cũng phải tùy theo tâm ý của mình, tập trung tinh thần suy nghĩ về chuyện mà mình muốn bói toán, bài được chọn phải đặt xuống thành hình tròn theo chiều kim đồng hồ, thuận theo kim đồng hồ tụ lại thành một chồng, cuối cùng mới sắp bài.



Kiếp trước Hạ Thược cũng từng chơi đùa với bài Tarot, đối với trình tự này vẫn còn nhớ rõ, nhưng kiếp này lại học về huyền học dịch lý, đối với những điều thần bí của đông tây phương đều rất hứng thú, cũng thường đi tìm sách về nghiên cứu qua. Cho nên, cô làm việc này rất thuận lợi, sắp bài cũng quen tay.



Hồ Gia Di căn cứ vào vấn đề mà Hạ Thược muốn bói bắt đầu thiết bài trận, bảo cô rút bài, bố trí tốt bài trận, kế tiếp là mở bài, giải bài.



Khi mở bài, nếu là bói toán sư bói cho người khác, cần phải mở ngược kim đồng hồ, còn nếu là bói toán cho mình, thì mở bài thuận theo chiều kim đồng hồ. Cần chú ý đến điều này vì trên bài Tarot có hình vẽ, phải cùng trái, khi giải đọc ý nghĩa khác một trời một vực. Nếu như mở bài sai, ý nghĩa của toàn bộ mặt bài cũng sai, mỗi bước đều phải cẩn thận.



Hồ Gia Di cẩn thận lật bài lên, Hạ Thược đưa mắt nhìn theo từng lá bài cô lật lên, cuối cùng khóe miệng lộ ra nụ cười khổ.



Quả nhiên…



Mặt bài thật hỗn loạn.



Điều Hạ Thược muốn bói toán rõ ràng là tình yêu, nhưng mặt bài thể hiện, lại đều là gia đình, học nghiệp, du lịch, những chuyện liên quan linh tinh, hơn nữa cho dù có đề cập tới tình yêu, các bài mặt giải thích thoạt nhìn thực mâu thuẫn, không thể tổ hợp thành một xu thế thống nhất.



Loại mặt bài này khiến Hồ Gia Di nhìn chằm chằm một lúc thật lâu, càng nhìn mày càng lúc càng nhăn chặt, Liễu Tiên Tiên ngồi một bên không hiểu, hỏi: “Làm sao vậy? Kết quả không tốt sao? Có phải sư huynh cậu là tra nam đúng không? Nếu thật sự là vậy, nhanh chóng cắt đứt đi! Đàn ông trên đời còn nhiều mà, không tất yếu lãng phí tuổi xuân trên người tra nam!”



Hồ Gia Di lại chậm rãi lắc đầu, vẻ mặt khó hiểu, lẩm bẩm nói: “Tại sao có thể như vậy..”. Cô giương mắt nhìn về phía Hạ Thược, “Lúc cậu rút bài vừa rồi, có dựa theo tâm ý hay không? Không phải là cậu suy nghĩ lung tung trong lòng đấy chứ? Bài Tarot là cần tâm ý tương thông, cậu mà suy nghĩ lung tung, bài sẽ loạn”.



“Cậu thấy dáng vẻ tớ vừa rồi là không chăm chú sao?” Hạ Thược nhíu mày, cười hỏi lại.



Hồ Gia Di nhíu mày, thì thào: “Vậy sao có thể là loại mặt bài thế này… lại không hề có chút xu hướng nào, đọc giải thực là mâu thuẫn, tớ lần đầu tiên thấy loại mặt bài thế này … Thật giống như không thể đọc giải được vậy..”.



“Ha?” Liễu Tiên Tiên ngồi bên cạnh xem như nghe đã hiểu, buồn bực tựa người vào ghế, mắt trợn trắng nói, “Náo loạn nửa ngày, hóa ra là vấn đề ở chỗ cậu? Cậu có lầm hay không? Bổn cô nương vất vả tin cậu một lần! Cậu lại cho tớ ngồi máy bay à! Về sau tớ sẽ không gọi cậu là thần côn nữa, cậu ngay cả thần côn cũng không được tính!”



“Đây không phải là vấn đề ở tớ! Bói bài Tarot không có khả năng bị lỗi! Đây nhất định là có nguyên nhân khác!” Hồ Gia Di chụp bàn đứng lên.



Liễu Tiên Tiên bật cười một tiếng kéo ghế dựa về bàn của mình, “Dù sao tớ cũng không tin những điều này, hiện tại chứng minh quả thật không thể tin, sau này cậu ít nhắc lại trước mặt tớ đi”.



“Đó chỉ là một trường hợp, cậu không thể xem xét thiên vị như vậy!” Hồ Gia Di hô lên, ánh mắt đảo qua Miêu Nghiên đang ngồi im tại chỗ, “Tiểu Nghiên! Lại đây ngồi! Lần này nhất định chuẩn!”



Miêu Nghiên thụt người lại vào ghế, sợ hãi lắc đầu, giống như là sợ Hồ Gia Di ép buộc mình vậy, lấy đồ dùng vệ sinh của mình ra liền chạy vào phòng tắm.



Liễu Tiên Tiên cũng bắt đầu thu dọn mọi thứ, chuẩn bị tắm rửa. Hạ Thược cũng xoay người, tính tắm rửa sạch sẽ rồi đi nghỉ. Hồ Gia Di đứng một mình bên cạnh bàn, cắn môi, dáng vẻ vô cùng rối rắm, cuối cùng vỗ cái bàn nói: “Không được! Không làm rõ chuyện này tớ không ngủ được! Tớ không thể để vì một sai lầm này, liền khiến các cậu mất đi sự tin tưởng vào bài Tarot, tớ nhất định sẽ cho các cậu thấy nó thần kỳ thế nào! Chờ!”



Dứt lời, cô liền mở tung cửa ký túc xá, hò hét mà ra. Trong chốc lát, lại hò hét quay về, phía sau dẫn theo bốn cô học sinh khác.



Bốn học sinh nữ này là từ phòng ký túc xá đối diện với phòng 502, cũng là một gian bốn người, cô gái đi đầu dáng người cao gầy, cằm hơi nhọn, đầu luôn ngẩng cao, vừa bước vào cửa liền dùng tư thái của kẻ trên liếc nhìn bốn người Hạ Thược.



Hạ Thược vừa thấy liền cụp mắt quay về bàn mình ngồi — khí tràng bất đồng, lui lại thì hơn.



Hồ Gia Di lại vui vẻ tiếp đón bốn người kia, lại bắt đầu bói toán một vòng mới.



Bởi vì Miêu Nghiên đã vào phòng tắm trước, Hạ Thược cũng không vội, ngồi ở bàn mình tùy tay lật giở sách giáo khoa ra đọc. Sách giáo khoa được phát lúc nhập học buổi chiều, chương trình học của trung học khác với sơ trung, khó hơn rất nhiều. Thành tích kiếp trước của Hạ Thược cũng bình thường, là dựa vào sự chịu khó chăm chỉ mới có thể thi vào đại học. Mặc dù là ngành kiến trúc, nghe qua giống sinh viên giỏi, trên thực tế trường học cũng không phải là hạng nhất.



Cho dù kiếp này trụ cột đã được củng cố vững chắc, năng lực lý giải cùng nhận thức cũng cao, nhưng Hạ Thược cũng không hề buông lỏng việc học tập. Vả lại cô quay lại học những tri thức trong sách này, trong lòng cũng không còn áp lực giống như kiếp trước, đối với bài tập cùng môn học cũng rất bình tĩnh cùng lý trí, tin rằng kết quả học tập sẽ không tồi.



Hạ Thược lật sách giáo khoa xem, trong phòng lại thường xuyên vang lên tiếng than sợ hãi của mấy học sinh nữ kia.



“Quá chuẩn!”



“A, thật là thần kỳ! Nói rất đúng nha! Tính cách của tớ thật đúng là như vậy!”



“Đúng vậy, đúng vậy!”



Nhưng mà càng nói, thì đề tài lại biến thành như thế này —



“Huyên huyên, bạn trai cậu thật đúng là yêu cậu nha! Hâm mộ quá!”



“A! Cậu chính là nữ thần trong cảm nhận của anh ta nha ..”.



“Anh ta sẽ đối xử tốt với cậu, cậu mau đồng ý sự theo đuổi của anh ta đi!”



Hạ Thược nghe vậy thực không biết nói gì, đầu đầy vạch đen. Bói bài Tarot chính là như vậy, nó chuẩn, nhưng lại chỉ là có hạn. Tính thuyết phục rất nhỏ, bạn hỏi cái gì, nó sẽ nói cho bạn biết cái đó. Nó sẽ báo cho bạn biết tình cảm trước mắt có trạng thái như thế nào, hai người là hòa hợp hay không hòa hợp, trong tương lai sẽ thuận lợi hay là khó khăn. Nó cũng sẽ nói cho bạn biết, đối tượng yêu đương hiện tại của bạn tính cách có hợp hay không, nhưng nó sẽ không cho bạn biết, đối phương có phải thực sự là chân mệnh thiên tử của bạn hay không.



Lấy một ví dụ, nếu chủ nhiệm lớp Lỗ Nhài đến bói toán về tình cảm hiện tại của cô, Bài Tarot sẽ nói cho cô biết đây là một mối tình chân thành. Mà đoạn nhân duyên này của Lỗ Nhài quả thực là duyên tốt, nhưng theo tướng mạo của cô có thể nhìn ra được, hữu duyên vô phận, cuối cùng sẽ không cùng một chỗ được.



Lại lấy thêm chuyện Hạ Thược gặp học sinh nam kia trong trường học lúc tối, nếu như bài Tarot có thể bói ra được thông tin về Hạ Thược, cũng nhất định sẽ nói cho cô biết, cô là nữ thần trong cảm nhận của cậu học sinh nam ấy. Nhưng thì tính sao? Học sinh nam này phong lưu thành tính, có mới nới cũ đứng núi này trông núi nọ, là loại hoa đào thối rữa mà thôi.



Cho nên nói, trong phương diện bói toán, huyền học dịch lý thuật càng thêm toàn diện hơn. Nó sẽ dựa theo tướng mạo, thủ tướng, các phương diện về mệnh lý thuật số, dù bạn có hỏi hay không hỏi, đều có thể nhìn ra được, tất cả nhân quả đều đã hiện ra.



Lúc này, trong phòng ký túc xá càng không ngừng vang lên những tiếng trầm trồ của học sinh nữ, cô học sinh được hâm mộ đến chết đi sống lại kia, là một cô gái có dáng người cao gầy tính tình cao ngạo, tên là Phan Hướng Huyên. Trên mặt cô gái mang theo ba phần đắc ý, ngoài miệng cười nói: “Cái gì mà nữ thần với không nữ thần, tớ mới không thèm đồng ý với cậu ta đâu! Cậu ta còn chưa phải là bạn trai tớ”.



“Bạn còn chưa đồng ý anh ta? Nhưng mà anh ta rất là si tình với bạn đó. Nếu có người con trai nào đối với tớ như vậy, tớ chết cũng đáng ! A a a a, cảm giác thực là lãng mạn!”



“Dựa vào bối cảnh gia đình cậu ta mà cũng đòi theo đuổi tớ sao? A”. Phan Hướng Huyên cong môi cười.



“Nếu không lại bói toán xem, để xem cậu ta có thể theo đuổi được cậu không? Bói bài Tarot thật là chuẩn! Bói toán ra quá chuẩn luôn? Cảm giác thật thần bí..”.



“Đương nhiên là chuẩn. Cái này đã được chuyên gia tâm lý học chứng thật, nhà tâm lý học cùng phân tích tâm lý nổi tiếng người Thụy Sĩ đã chứng thật, Carl G.Jung người sáng lập ra ngành phân tích tâm lý học, biết không?” Phan Hướng Huyên nói, mặt mày nổi lên ba phần kiêu ngạo, chỉ vào bài Tarot trên bàn nói, “Thứ này, các cậu ngạc nhiên, tớ lại không hề ngạc nhiên! Khi tớ mười tuổi đã theo cha đến Châu Âu, đã từng thấy đại sư của gia tộc Chris bói bài Tarot ! Luận bói toán, ai so ra cũng kém đại sư Chris, lúc trước ba tớ đã mời đại sư Chris bói toán một lần, biết phải trả bao nhiêu tiền không? Năm trăm vạn, Đô la!”



Trong phòng lập tức vang lên những tiếng hít mạnh, những cô gái này trong nhà cũng đều giàu có, nhưng có người trong nhà chỉ là một hai trăm vạn tài sản, nghe nói bói toán một lần mà mất nhiều tiền như thế, đương nhiên là khiếp sợ !



Lập tức, Phan Hướng Huyên tiếp nhận những ánh mắt hâm mộ của mọi người trong phòng.



Hạ Thược cũng ngẩng đầu lên từ trang sách, phút chốc ánh mắt trở nên lạnh lùng — Gia tộc Chris? Đó không phải là kẻ đã thông đồng với Dư Cửu Chí cùng hàng đầu sư của Thái Lan – Thongmitr, đầu sỏ ám hại sư phụ của cô?



Lạnh lùng nơi đáy mắt vẫn chưa khiến bạn cùng phòng chú ý, Hồ Gia Di nghe thấy lời Phan Hướng Huyên nói, hai mắt phút chốc tỏa sáng, “Cậu từng gặp đại sư Chris sao? !”



“Đã gặp”. Phan Hướng Huyên cười tươi rói, tư thái cao ngạo, “Thuật bói toán của cậu còn kém đại sư Chris quá xa, nếu là đại sư Chris bói toán, ông ấy có thể cho tớ biết người đang theo đuổi tớ có thích hợp hay không, ông ấy cũng sẽ biết được ai mới thực sự là chân mệnh thiên tử của tớ. Bài trận của ông ấy rất đơn giản, nhưng lại biết được cực nhiều chuyện”.



Hồ Gia Di càng thêm ngưỡng mộ, tuyệt không vì việc Phan Hướng Huyên khinh thường mình mà tức giận, ngược lại còn liên tiếp gật đầu, “Đúng vậy đúng vậy! Tớ biết! Tớ cũng rất sùng bái đại sư Chris! Tớ cũng là vì ngưỡng mộ ông ấy, nên mới học bói bài Tarot! Tớ hy vọng một ngày sẽ có duyên gặp được ông ấy”.



Hồ Gia Di hưng phấn mà hai má đỏ lên, hướng về phía Liễu Tiên Tiên đang soi gương chải tóc hưng phấn nói: “Liễu Tiên Tiên, cậu nghe thấy gì không? Lĩnh vực bài Tarot cũng có đại sư! Tớ nói rồi nó rất chuẩn”.



Liễu Tiên Tiên cũng không hề quay đầu lại, cười nhạo, “Có đại sư thì làm sao? Cậu là sao? Chuyện vừa rồi, cậu tính ra được sao?”



“Đó nhất định là do Tiểu Thược có vấn đề, tớ đoán là do cậu ấy không tập trung tinh thần”. Hồ Gia Di hướng về phía Hạ Thược ngoắc tay, “Thược tử, đến đây, cậu cũng thấy đấy, bài Tarot rất chuẩn. Cậu không được có gì băn khoăn trong lòng, nhất định phải tin tưởng nó, mặt bài mới có thể hiện ra chuyện mà cậu muốn bói toán. Vấn đề vừa rồi đã bói toán qua, trong khoảng thời gian ngắn không thể xem lại, cậu có thể chọn một việc khác, chúng ta hãy thử lại”.



Hạ Thược quay đầu lại đọc sách, ngay cả người cũng không động, chỉ nói: “Không cần, cậu nói đúng đấy, quả thật là vấn đề ở tớ. Cho dù chọn một chuyện khác, cũng vẫn không thể bói ra kết quả gì”.



Cô vừa nói xong, tất cả mọi người trong ký túc xá đều sửng sốt, ngay cả Liễu Tiên Tiên cũng quay đầu lại từ gương nhìn cô, Hồ Gia Di là người đầu tiên hỏi: “Vì sao?”



“Nếu cậu đã là bói toán sư, có hứng thú với những điều thần bí, chắc hẳn cũng biết trên đời này có một loại người, mệnh lý kỳ lạ. Cho dù là ngày sinh tháng đẻ, đối với tứ trụ suy diễn mệnh lý, đều cực kỳ khó khăn, chứ đừng nói là bài Tarot”. Ánh mắt Hạ Thược vẫn chăm chú nhìn vào sách mà nói.



Lời của cô quả nhiên khiến mọi người trong ký túc xá đều sửng sốt.



Miêu Nghiên bưng đồ dùng cá nhân bước ra từ trong phòng tắm, vừa vặn nghe thấy những lời này, không khỏi nhìn về phía Hạ Thược, trên khuôn mặt gầy yếu hiện lên chút cảm xúc. Nhưng khi vừa nâng mắt lên, thấy trong phòng còn có nhiều người nữa, lại không khỏi lộ ra vẻ mặt sợ hãi, cúi đầu quay trở về giường ngủ của mình.



Trong phòng bỗng vang lên một tiếng “Phốc xuy”, sau đó là tiếng cười khó tin của một cô gái, “Cái gì? Bát tự mệnh lý? Đó không phải là nói về thầy tướng số sao? Chuyện mê tín như vậy, còn có người tin sao? Người như vậy, cũng có thể tới Nhất Trung Thanh Thị học à?”



Hạ Thược hơi hơi nhíu mày, vừa nâng mắt, liền thấy người nói chuyện là Phan Hướng Huyên, không khỏi nhíu mày lại, “Vậy vừa rồi khi cậu bói bài Tarot, sao lại không nói cái gì mê tín đi?”



Mọi người trong ký túc xá đều sửng sốt, Phan Hướng Huyên đương nhiên cũng sửng sốt, nhưng lập tức liền hừ cười một tiếng, “Lời bọn tôi vừa nói cậu không có nghe hay sao? Bài Tarot có rất nhiều người biết tới, đến nhà tâm lý học cũng đã chứng minh nó chuẩn! Nhà tâm lý học cùng phân tích tâm lý nổi tiếng người Thụy Sĩ, người sáng lập ra ngành phân tích tâm lý học – Carl G.Jung, biết không?”



Phan Hướng Huyên khẽ nâng cằm, nở nụ cười, “Tôi đoán là người thường như cậu làm sao mà biết được, nhưng chắc là cậu phải biết Sigmond Freud đi? Ngài Carl G.Jung chính là một học trò thiên tài của ông ấy, ông ấy kế thừa lý luận của Sigmond Freud, Carl G.Jung cũng là người đầu tiên trong giới nhìn thẳng vào linh hồn học, được coi là đại sư về các loại hiện tượng tâm linh thần bí. Chính ông ấy là người đưa ra những giải thích hợp lý cho bói toán, Tarot, chiêm tinh cùng những điều thần bí khác! Nhưng thầy tướng số thì là cái gì? Người bầy quầy quán ven đường! Làm sao có thể so được với những người này?”



Phan Hướng Huyên thao thao bất tuyệt, những học sinh nữ khác bên cạnh đều ngạc nhiên nhìn về phía cô, đáy mắt tràn ngập thán phục. Ngay cả Liễu Tiên Tiên cũng nhíu mày, Hồ Gia Di cũng “Oa oa” một tiếng, hiển nhiên không ngờ cô ấy lại biết kỹ càng tỉ mỉ như thế. Học sinh trung học bình thường, biết được Carl G.Jung đã là không tồi rồi, biết đến sự hợp lý của thần bí học, trái lại thấy không nhiều lắm.



Hạ Thược chỉ cười lạnh một tiếng, ánh mắt khinh thường, “Tôi còn đang định khích lệ bạn, biết đến những điều này, chứng minh bạn còn có chút học thức. Nhưng bạn lại chỉ biết một mà không biết hai. Nếu như bạn đã biết ông ấy đưa ra được giải thích hợp lý cho thần bí học, vậy sao bạn lại không biết, loại giải thích này xuất phát từ ‘nguyên lý cùng tính chất’? Mà nguyên lý cùng tích chất của ngài Carl G.Jung cũng là có từ đầu thế kỷ hai mươi, tiếp xúc với tư tưởng đạo gia của Trung Quốc cùng phật học của Tây Tạng, từ 《 Dịch kinh 》 mà suy diễn ra?”



Hạ Thược khẽ nhíu mày, tính cô vốn không ưa khoe khoang, cũng không thích biện luận với người khác, nhưng có lẽ là vừa rồi nghe tới gia tộc Chris, là nguyên nhân khiến tâm tình không được tốt lắm. Vốn đã có thù oán với gia tộc Chris, lại nghe thấy có người ở trước mặt cô tâng bốc kẻ thù, đáy lòng không khỏi sinh ra lửa giận.



Hơn nữa, cô chướng mắt loại người như Phan Hướng Huyên! Tự cho là có chút học thức, nói đạo lý rõ ràng, rồi tôn sùng người khác là chân lý, mà nhà mình lại không đáng một đồng, đây là loại tâm lý gì?



“Cậu từng đọc 《 dịch kinh 》 sao? Chiêm ngưỡng qua 《 Thôi Bối Đồ 》 sao? Hà Đồ Lạc Thư, Âm Dương Ngũ Hành, kỳ môn thuật số, Thái Cực, bát quái, lục giáp, cửu tinh, phong thuỷ, cậu biết được bao nhiêu? Cậu nhớ được Sigmond Freud, nhưng có nhớ được Lão Tử, Đường Trang, Chu Văn Vương chứ? Nhớ được Carl G.Jung, có nhớ được đạo Khổng Mạnh, học thuyết Đường Trang? Những gì của người khác thì là đại sư, cung đền, mà nhà mình thì cậu cho là quán hàng rong ven đường? Quên nguồn quên gốc, cậu còn nhớ rõ Tổ tông mình ở đâu chứ?”



Hạ Thược nói tuyệt không khách khí, không đợi những cô gái ngồi trong phòng phục hồi tinh thần lại, liền liếc mắt một cái định trụ mặt Phan Hướng Huyên, “Vừa rồi bạn nói học sinh nam kia không phải bạn trai của bạn? Nhưng rõ ràng bạn đã kết giao với cậu ta. Đương nhiên, bạn cũng có thể không coi đây là kết giao, bởi vì bạn vẫn đồng thời duy trì ba mối tình cảm khác nữa. Mà ba đoạn tình cảm này cũng không được lâu dài, có hai đoạn trong vòng một tháng sẽ chấm dứt. Mà một đoạn tình cảm khác sẽ biến thành hoa đào kiếp, xử lý không tốt, sẽ biến thành hoa đào sát! Nhà bạn ông bà đều đã qua đời, thân thể mẹ bạn không được tốt. Bạn có một người em trai, một người em gái, là một đôi long phượng thai, khi bọn họ sinh ra hẳn là khi cậu được mười tuổi. Cha cậu đến gia tộc Chris xin bói toán, hẳn là hỏi hai đứa trẻ này có thể thuận lợi sinh ra hay không, bởi vì sức khỏe của mẹ cậu không tốt, sợ là khó sinh! Tôi nói, đúng không?”



Hạ Thược vẫn ngồi trên ghế dựa, sách giáo khoa cũng chưa khép lại, chỉ quay đầu lại, biểu tình lạnh nhạt, giọng điệu bình tĩnh.



Trong phòng vô cùng im lặng.



“Loảng xoảng!” Miêu Nghiên đang thu dọn đồ dùng cá nhân bỗng dưng bị đổ hết, cô cuống quít thu nhặt lại, ánh mắt kinh hãi nhìn về phía Hạ Thược.



Hồ Gia Di ôm bài Tarot trong lòng thiếu chút nữa thì rơi hết xuống đất, Liễu Tiên Tiên vẫn đang chải đầu, lược bị gắn trên tóc cũng chưa kịp lấy xuống.



Lúc này những học sinh nữ ở phòng đối diện mới có phản ứng lại, đều vô cùng ngạc nhiên mà nghi ngờ nhìn Phan Hướng Huyên, thấy cô ta kinh hãi nhìn chằm chằm Hạ Thược, mọi người liền cùng nhau nhìn về phía Hạ Thược — cô nói chuẩn?



Cô tính khi nào? Lấy cái gì tính ? Sao lại không có ai thấy gì?



Hạ Thược khẽ cười một tiếng, “Hiện tại, tôi còn chưa cần dùng đến phương pháp bói toán gì, chỉ là nhìn tướng mạo của cậu, mà có thể biết được nhiều chuyện như vậy. Cậu hãy đi mời đại sư Chris của cậu xem, xem ông ta không dùng đến bài Tarot của mình, có thể nhìn ra được nhiều chuyện như vậy hay không”.



Xem tướng mạo? !



Một đám người hai mặt nhìn nhau. Liễu Tiên Tiên cùng Hồ Gia Di giương miệng nhìn nhau, đồng loạt nhìn về phía Hạ Thược.



Hạ Thược lại gấp sách vở lại, đứng dậy, “Tôi đây cũng không hề có ý khinh thường thuật bói toán của phương Tây, nhưng hiển nhiên là có người đã quên Tổ tông mình là ai, tôi không ngại lên lớp cho người ấy một chút, để cho họ biết phải tôn kính người đi trước như thế nào. Nhưng tối nay tôi mệt rồi, tối mai các cậu lại đến”.



Dứt lời, dưới những ánh mắt khiếp sợ của mọi người, cô chuẩn bị đồ dùng cá nhân, bình tĩnh đi tắm rửa.



Chờ đến khi Hạ Thược đi ra từ nhà tắm, mấy học sinh ở phòng đối diện đã rời đi, Miêu Nghiên ngồi trên giường của mình nhìn cô chằm chằm, Liễu Tiên Tiên cùng Hồ Gia Di suốt ngày ầm ĩ như kẻ dở hơi cũng im lặng không nói gì. Ấn tượng đầu tiên của các cô về Hạ Thược đều là nhã nhặn tĩnh lặng, khuôn mặt luôn mang theo tươi cười, có lễ phép có khí chất, tuy rằng có chút thần bí, nhưng ấn tượng đầu tiên đều rất tốt. Nào biết đâu rằng chỉ trong một buổi tối, lại có thể thấy được một mặt tính cách mạnh mẽ khác của cô.



Vừa rồi cô thật sự là rất nghiêm túc, tuy rằng nói chuyện vẫn là lạnh nhạt không sợ hãi, nhưng mỗi câu đều vô cùng nghiêm khắc, loại khí tràng này, ép tới khiến hai người đều không dám nói gì, Phan Hướng Huyên là loại người tính tình cao ngạo tiểu thư như khổng tước, một câu cũng không nói đã dẫn người đi.



Hai người im lặng đi tắm, khi đi qua giường của Hạ Thược đều rón ra rón rén, hết sức cẩn thận. Hạ Thược nằm trên giường thấy cảnh này không khỏi cười khổ một tiếng.



Tối nay cô không nên nổi giận như vậy, ai! Tâm tính vẫn chưa được hoàn thiện…



Cũng chỉ vì cô nghe tới gia tộc Chris, đầu óc mới nóng lên. Mọi người nói yêu ai yêu cả đường đi, cũng bởi vì cô có ân oán với gia tộc Chris, ngay cả Phan Hướng Huyên cũng bị vạ lây. Nếu đơn thuần là không thích lời nói của Phan Hướng Huyên, cô cũng không đến mức như vậy.



Thở dài, Hạ Thược lúc này cũng quyết định sớm đi nghỉ, sáng sớm mai sẽ ngồi thiền.



Dựa theo chế độ làm việc và nghỉ ngơi của Nhất Trung Thanh thị, sáu giờ sáng rời giường, bảy giờ rưỡi đi học. Khi Hồ Gia Di, Liễu Tiên Tiên cùng Miêu Nghiên rời giường, phát hiện Hạ Thược đã dậy ngồi thiền trên giường, vừa mới mở mắt ra.



Thói quen kỳ quái này của cô không khỏi khiến ba người sửng sốt, nhưng không ai dám nói cái gì, im lặng rửa mặt, im lặng cùng nhau tới lớp học.



Vào buổi sáng khai giảng đầu tiên, hội trường lớn của trường học có nghi thức đón chào học sinh mới. Nói là nghi thức đón chào, kỳ thật chính là nghe hiệu trưởng phát biểu, gặp qua lãnh đạo trường học, nghe qua một chút nội quy trường học, .



Nhưng vào buổi nghênh đón học sinh mới năm nay, hiệu trưởng cũng nhấn mạnh tới một người — người này, là vị chủ tịch tập đoàn Hoa Hạ mới thành lập tại Đông thị. Cô dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, với cửa hàng đồ cổ cùng công ty bán đấu giá tuổi còn trẻ đã có tài sản hơn mười triệu, có thể nói là một truyền kỳ trên thương trường! Mà cô năm nay chỉ mới là một cô gái mười sáu tuổi, nhưng lại lấy thành tích học tập xuất sắc thi vào Nhất Trung Thanh thị! Trong ba năm sau này, sẽ trở thành một học sinh trong trường, cùng nhau học tập sinh hoạt.



Những lời này khiến cho cả hội trường chấn động!



Nhất Trung Thanh thị cũng có những học sinh gia cảnh bình thường, cũng không phải tất cả mọi người đều từng nghe qua tập đoàn Hoa Hạ, nhưng phần lớn con cái gia đình có tiếng đều biết chuyện này. Trong số bọn họ cũng có người đã từng thấy cô trên bản tin của ti vi, nhưng trong bản tin, Hạ Thược trang điểm không giống với bình thường, mà người trên màn ảnh cùng với người thật cũng không quá giống nhau, cho nên bây giờ không có ai nhận ra cô cả. Nhưng điều này bọn họ cũng rõ ràng!



Chính là cô gái này, mùa hè này nổi tiếng, không khỏi khiến cha mẹ bọn họ cảm khái rất nhiều, nhiều lần ở bên tai nhắc nhở bọn họ, cố gắng, có thể nói lỗ tai cũng sắp thành kén.



Nay, một người như vậy lại cùng học chung một trường với bọn họ?



Học sinh mới? Thành tích nổi trội xuất sắc? Thật hay giả?



Lớp nào đây? Đi xem đi!



Nhưng khiến cho học sinh thất vọng là, hiệu trưởng không hề đề cập tới lớp của Hạ Thược. Hạ Thược cũng hiểu rõ điều này trong lòng, tất nhiên là vì lời cô đã nói khi ở trên xe, đám người phó hiệu trưởng Lô Bác Văn cũng truyền đạt lại cho hiệu trưởng, tuy rằng trường học vẫn lấy chuyện của cô ra khích lệ học sinh, nhưng không để lộ ra lớp của cô.



Chỉ là, trường học lại cảm thấy, cuộc sống bình yên của cô cũng sẽ không được bao lâu, sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta nhận ra, đến lúc đó sẽ không còn là vấn đề của trường học. Khi đó, chắc hẳn cô cũng sẽ không cự tuyệt chuyện diễn thuyết.



Hạ Thược cũng hiểu những điều này, chỉ là, cô là có thể sống yên tĩnh một ngày thì bình yên một ngày. Cùng lắm thì nếu đến lúc đó ở trong trường mà quá ầm ĩ, chuyển đi ra ngoài ở là được.



Hạ Thược ở lớp 6, Nguyên Trạch cùng một lớp với cô, bạn cùng phòng Hồ Gia Di, Liễu Tiên Tiên cùng Miêu Nghiên cũng đều cùng một lớp. Đám Phan Hướng Huyên ở phòng đối diện thì ở lớp bên cạnh.



Bạn cùng bàn với Hạ Thược lại là Miêu Nghiên, điều này làm cho Hạ Thược cười cười, có chút vừa lòng. Miêu Nghiên tuy rằng tính tình hướng nội, nhát gan, nhưng cô lại được cái im lặng, Hạ Thược cũng là người thích im lặng, hai người là cùng bàn, trái lại đều là thoải mái, ai cũng sẽ không ầm ỹ ai.



Nguyên Trạch cách chỗ Hạ Thược ngồi không xa, cậu là con trai chủ tịch tỉnh kiêm phó bí thư tỉnh ủy, tuy rằng tính tình cậu không huênh hoang, nhưng cũng có người nhận ra cậu. Hơn nữa ngoại hình của Nguyên Trạch tuấn lãng như ánh mặt trời, ngày đầu tiên nhập học, liền nhanh chóng trở thành nhân vật gây chú ý trong ban, không ít học sinh nữ nhìn trộm.



Hạ Thược cũng không tốt hơn Nguyên Trạch bao nhiêu, khí chất của cô cùng với những học sinh nữ cùng tuổi có sự khác biệt quá lớn, bởi vậy tuy rằng cô làm người luôn khiêm tốn, nhưng cố tình vẫn rất gây chú ý. Học cả một ngày, buổi chiều vừa tan học, liền có học sinh nam tới mời cô ra ngoài trường ăn cơm.



Học sinh mới nhập học, học sinh đều là như vậy mà quen biết nhau, rất nhiều cặp đôi cũng là sinh ra như vậy. Quy định của Nhất Trung Thanh thị thoạt nhìn cũng rất thoáng, trước mười giờ tối ký túc xá đóng cửa thì học sinh có thể tự do ra vào trường, cho nên buổi chiều vừa tan học, rất nhiều nam nữ đều đến đi ngoài cổng trường. Đương nhiên, thời đại này cũng vẫn rất xem trọng những điều này, cho nên học sinh đều là tốp năm tốp ba cả trai lẫn gái đi ra, thoạt nhìn như là quan hệ vô cùng tốt, kỳ thật chính là rất nhiều đôi đi cùng ra.



Vài học sinh nam vây quanh Hạ Thược, khiến Miêu Nghiên ngồi bên cạnh sợ hãi nhìn lại, Liễu Tiên Tiên cùng Hồ Gia Di thì ngồi xa xa nhìn qua, dù sao các cô cũng không biết Hạ Thược có thể đồng ý hay không, nếu như cô không đồng ý, sau đó đến kéo cô đi cũng được.



Nguyên Trạch cũng biết Hạ Thược đương nhiên không đồng ý, lúc này mới đi tới, “Thật có lỗi, hôm nay chúng tớ có hẹn rồi”.



Một câu, khiến vài học sinh nam kia vội tránh xa, mấy học sinh nữ chưa ra khỏi phòng ánh mắt cũng có chút tiếc nuối, cũng có người ghen ghét, ánh mắt không ngừng đảo qua hai người.



Hóa ra Nguyên thiếu và Hạ Thược là một đôi? Thoạt nhìn trái lại cũng là trai tài gái sắc, nhưng nhìn quần áo Hạ Thược mặc không giống hàng hiệu, hẳn là điều kiện trong nhà cũng bình thường? Con của chủ tịch tỉnh, con gái gia đình bình thường cũng không xứng!



Hạ Thược cũng mặc kệ trong lòng người khác nghĩ cái gì, cô cười với Nguyên Trạch, xem như cảm tạ cậu đã cứu một màn. Hai người cùng nhau ra khỏi lớp, đến trước cửa tòa nhà, Nguyên Trạch liền nhíu mày cười, “Tớ cũng không cần cậu cảm ơn, trả cho tớ bữa cơm hôm qua cậu mời là được. Hôm nay có rảnh không?”



Hạ Thược dở khóc dở cười, lắc đầu, “Không đúng dịp, hẹn người rồi, lần khác đi. Cậu cứ ghi nợ đi, chờ ngày nào đó tớ sẽ mời cậu”.



Nói xong, cô liền đeo cặp lên vai chậm rì rì đi về phía cổng trường học.



Ngoài cổng trường, Từ Thiên Dận đang chờ Hạ Thược.



Cái này cũng phải nói từ chuyện tối hôm qua trước khi đi ngủ cô đã gửi cho anh một tin nhắn. Tuy rằng tối hôm qua có nói phải dạy cho họ bài học tôn kính tiền bối đi trước, lúc sau cô cũng có chút hối hận. Nhưng nếu đã nói đến như vậy, vậy không thể đổi ý . Hạ Thược không muốn để lộ ra một ít đặc trưng về bói toán của Huyền Môn, ví dụ như sắp bàn lục nhâm. Cho nên, cô muốn bói toán liền nghĩ tới một loại phương pháp khác — lục hào khởi quẻ.



Lục hào khởi quẻ không cần quẻ bàn, chỉ cần có ba đồng tiền. Nhưng tiếc nuối là, bạn học Hạ Thược lại không thường mang theo đồ kiếm ăn, mà bàn lục nhâm cô cũng không có, tiền đồng cô cũng không có!



Thời gian có chút gấp, buổi tối đã cần dùng, tuy rằng tiền đồng cũng không phải quan trọng, nhưng muốn có được cũng phải đi mua trước. Hạ Thược vừa mới đến Thanh thị, còn chưa đi dạo ở đâu, tiền đồng ở những chợ bình thường đương nhiên là không mua được, cho nên cô liền nghĩ tới Từ Thiên Dận.



Có việc thì tìm sư huynh! Ai bảo anh là sư huynh, mà không phải sư đệ chứ?



Hạ Thược mang theo cách nghĩ này, trước khi đi vào mộng đẹp liền nhắn một tin nhắn đùa giỡn cho sư huynh — Anh chuyển phát, hiện em cần ba đồng tiền, địa chỉ ở cửa trường Nhất Trung Thanh thị, hàng đến trả tiền.



Vì thế, Từ Thiên Dận liền dùng chiếc Land Rover của mình chuyển phát đến trước cửa trường học.



Hạ Thược tiến vào trong xe, đóng cửa xe, ngăn cách với những ánh mắt bát quái bên ngoài, cười tủm tỉm nhận lấy ba đồng tiền từ trong tay Từ Thiên Dận, tập trung nhìn vào — Khai Nguyên thông bảo?



Hơn nữa, một đồng còn là vàng ? !



Mọi người đều biết, tiền bằng đồng, đại bộ phận đều là đồng chất. Nhưng Khai Nguyên thông bảo xuất hiện từ thời nhà Đường, ngoại trừ đồng chất, còn từng đúc vàng, bạc, mai rùa, sắt, hay chất liệu chì. Hơn nữa, tiền vàng thường là của hoàng gia ban thưởng, không lưu thông bên ngoài, số lượng tồn tại trên thế giới cực nhỏ, đặc biệt vàng thời Khai Nguyên, vô cùng trân quý!



Vào thời kỳ Khai Nguyên nhà Đường việc đúc tiền và lưu thông dưới hình dạng tiền có ý nghĩa vô cùng trọng đại trong việc vượt trên thời đại. Khai Nguyên thông bảo tên gọi tắt là tiền Khai Nguyên hoặc là tiền thông bảo, Khai Nguyên tức “Khai quốc đặt móng”; thông bảo khố lại là “Lưu thông bảo hóa”, cho nên việc bói toán khởi quẻ, Khai Nguyên thông bảo là một lựa chọn không sai.



Hạ Thược vốn chỉ nhờ Từ Thiên Dận tùy tiện tìm ba đồng tiền bình thường thôi, không ngờ anh lại mang tới ba đồng tiền trân quý như vậy!



“Thứ này, sư huynh kiếm được ở đâu vậy? Em cũng chưa nghe nói ở chợ có tiền vàng Khai Nguyên ..”. Hạ Thược cầm ở trong tay ngắm nghía, gần như là gí sát tận mắt để nhìn.



Từ Thiên Dận nhìn cô, trong xe hơi tối, lông mi của cô cong cong như cánh quạt, khiến khuôn mặt thanh nhã của cô càng trở nên xinh đẹp.



Khóe môi anh hơi cong lên, ánh mắt nhu hòa, “Cho em, cầm là được”.



Hạ Thược nghe vậy sửng sốt, vốn dĩ cô thấy tiền vàng Khai Nguyên này quá trân quý, không khỏi hoài nghi thứ này là thật là giả, liền mở thiên nhãn nhìn xem, vừa nhìn lại phát hiện trên nó còn có nguyên khí của Từ Thiên Dận, hơn nữa lại không giống trên cây trâm hay chiếc vòng ngọc mà anh đã tặng lúc trước, đó là màu vàng cát khí, rõ ràng là đã mang ở trên người rất lâu, dưỡng thành pháp khí !



Ba đồng Khai Nguyên thông bảo này, hiển nhiên là đã được anh giữ bên người nhiều năm…



“Thứ này em không thể nhận”. Hạ Thược trả lại cho anh, “Nếu em không đoán sai, sư huynh thường mang theo ba đồng tiền này bên người để dùng khi khởi quẻ, hiển nhiên là chúng nó giúp anh tránh khỏi không ít nguy hiểm. Em không thể nhận!”



Vẻ mặt Hạ Thược vô cùng nghiêm túc, không phải là nói đùa như mọi lần. Từ Thiên Dận cũng là mỉm cười, quay đầu nhìn về phía cửa kính xe, “Không cần, cũng đã trôi qua rồi. Sau này, để chúng nó che chở cho em đi”.



“… Em không cần”. Hạ Thược hít sâu một hơi, trong lòng cảm xúc ngổn ngang, không phải chỉ dùng từ cảm động mà có thể nói rõ ràng. Cô chỉ cảm thấy trong lòng nặng nề, buồn phiền, quay đầu đi, cũng nhìn về bên ngoài xe, bàn tay vươn ra, đem đồng tiền đưa cho Từ Thiên Dận.



Trong xe, nửa ngày không có động tĩnh gì.



Sau một lúc lâu, một bàn tay vươn tới nâng tay Hạ Thược.



Bàn tay kia to mà mạnh mẽ, trực tiếp khép lại những ngón tay của Hạ Thược, sau đó lại đặt tay trên tay cô. Bàn tay Từ Thiên Dận rắn chắc, nhiệt độ ấm áp, đôi mắt đen như mực chỉ nhìn cô, lại không nói lời nào.



Hạ Thược quay đầu lại nhìn, nhìn về bàn tay hai người đang nắm một chỗ, hồi lâu mới nói: “Được rồi, em chỉ dùng một tuần. Cuối tuần sư huynh đến đón em, Thanh thị hẳn là có chợ đồ cổ, chúng ta cùng đi xem một chút. Em tự mình chọn vài thứ, thuận đường tìm mặt tiền cửa hàng cho Phúc Thụy Tường”.



“Ừ”. Lúc này, Từ Thiên Dận lại đồng ý nhanh, nhưng lại không nói rõ là sẽ dẫn cô đi chợ đồ cổ, hay là đồng ý cô dùng ba đồng tiền này trong một tuần sau đó sẽ trả lại.



Tiếp theo, Từ Thiên Dận liền khởi động xe, dẫn Hạ Thược đến khách sạn gần đó dùng cơm. Lần này không phải là tới Vọng Hải Phong lần trước, mà là một nơi khác, phong cảnh Địa Trung Hải.



Lãng mạn thì lãng mạn, Hạ Thược lại nhớ tới lúc trước anh ở trên núi cùng với sư phụ, khi chuẩn bị bữa sáng từ thứ hai cho đến cuối tuần, tuy rằng mỗi ngày đều khác nhau, nhưng đều thay đổi luân phiên như vậy, chưa bao giờ sửa. Cho nên cô lúc này liền nhíu mày, trong đầu lại nghĩ vị sư huynh ngốc manh này của mình không phải vẫn là tính cách vậy chứ, dẫn cô đi ăn các khách sạn có phong cảnh hữu tình ở Thanh thị một lượt, sau đó liền luân phiên đến những nơi này?



Cách nghĩ này không khỏi khiến cô bật cười, cuối cùng cũng xóa tan tâm tình nặng nề lúc trên đường tới đây.



Từ Thiên Dận khó hiểu liếc nhìn cô một cái, không biết cô cười cái gì. Hạ Thược cũng không nói, cô tính thí nghiệm một chút dự đoán của mình có chính xác hay không.



Khi ăn cơm cũng không xảy ra chuyện gì đặc biệt khác, sau khi ăn xong cơm tối, Từ Thiên Dận đưa Hạ Thược về tận cổng trường, trước khi xuống xe Hạ Thược nhìn về phía anh cười nói, “Em đã nói hàng đến thì sẽ trả tiền, sư huynh nghĩ muốn cái gì?”



Từ Thiên Dận trong lòng hiểu cô đây là đang trêu đùa mình, lúc này liền quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính, “Không cần”.



Phía sau quả nhiên truyền tới tiếng cười vô lương của người nào đó, “Sư huynh, ba đồng tiền Khai Nguyên thông bảo này, em quả thật là vô cùng cảm động, em quyết định tặng anh một cái ôm, cộng thêm một nụ hôn cảm tạ, anh thực sự không cần sao?”



Từ Thiên Dận quay đầu lại, thấy Hạ Thược ngồi ở trong xe, mỉm cười nhìn anh. Ánh mắt hai người giao nhau, Từ Thiên Dận nhìn chằm chằm cô không rời, đôi mắt thâm thúy như hồ nước sâu, trong xe tối mờ lại ánh lên ánh sáng nhu hòa trong mắt anh, nụ cười nhàn nhạt mà mê người, “Chờ đến một ngày nào đó em thực sự nghiêm túc, nói sau”.



Hạ Thược sửng sốt, lập tức cúi đầu cười yếu ớt, cô không nói lời nào, chỉ lẳng lặng ngồi đó trong chốc lát, mới nói: “Em xuống xe đây”.



Từ Thiên Dận không nói, vươn người qua giúp cô tháo dây an toàn, cũng thuận thế nghiêng người về phía cửa, duỗi cánh tay dài ra giúp cô mở cửa xe.



Anh không hề giống những anh chàng thiếu gia nào đó, thích xịt nước hoa trên người, trên người anh mang theo mùi hương tự nhiên, một mùi hương đặc thù của đàn ông, mặc dù nhàn nhạt, lại có thể khiến người ta cảm nhận được sức mạnh nguyên thủy nhất.



Hạ Thược cười nhẹ, khi anh đang nghiêng người mở cửa xe, bỗng nhiên ngả người về phía trước, nhẹ nhàng ôm lấy anh. Không có hôn, má của hai người nhẹ nhàng tiếp xúc với nhau trong cái ôm này. Cả người Từ Thiên Dận cứng đờ, Hạ Thược có thể cảm nhận được từng lớp cơ bắp trên người anh như cứng lại. Cô cười, vỗ vỗ sau lưng anh, liền thuận tay mở cửa xe, nhanh chóng xuống xe, đi thẳng về phía cổng trường.



Cửa xe còn chưa đóng lại, ngọn đèn sáng sủa bên ngoài cổng trường chiếu vào trong xe, người đàn ông lấy một tư thế kỳ quái cúi đầu xuống, khiến mỗi học sinh nữ đi qua đều tò mò quay đầu nhìn lại, ngay lập tức nín thở che miệng.



Người đàn ông kia thật tuấn tú!



Hơn nữa, các cô nhìn nhầm hay sao? Vì sao… Cảm thấy khuôn mặt người đàn ông này có chút hồng?



Các học sinh nữ ngoái đầu nhìn vào trong xe, còn muốn nhìn kỹ thêm, cửa xe không chút lưu tình đóng lại. Trong xe, anh vẫn cúi đầu, bên môi gợi lên một độ cong nhẹ, ngồi trong bóng tối một lúc lâu, mới chậm rãi giương mắt, nhìn về phía cổng trường đã sớm không còn bóng dáng cô gái nào kia. Anh cứ nhìn chằm chằm về nơi đó, đôi mắt tối đen mang theo tia sáng, giống như vua của loài sói bắt đầu đi săn, “Một ngày nào đó, tôi đã quen, em cũng đừng hòng chạy thoát”.



Hạ Thược đương nhiên là không nghe được những lời này của Từ Thiên Dận, cô đang ở ký túc xá. Vẫn là chiếc bàn gấp vuông tối hôm qua Hồ Gia Di đã dùng, trên bàn đặt một bộ bài tây, trước bàn ngồi vây quanh bốn người — Liễu Tiên Tiên, Phan Hướng Huyên cùng với hai cô gái cùng phòng.



Hồ Gia Di cùng hai cô gái phòng đối diện bên kia thì đứng xung quanh, Miêu Nghiên vẫn núp trên giường mình.



Hạ Thược cũng đi tới, cô ngồi dưới giường trước bàn, nhíu mày, “Ngồi xong ? Vị trí không thay đổi ?”



Bốn người lắc đầu, không nói lời nào. Tối hôm qua, Hạ Thược bộc lộ khí thế dọa người, đến lúc này các cô không còn dám có ý kiến gì, không dám nói lời nào.



Hạ Thược cũng không nói nhiều, thấy tình cảnh như vậy, liền đặt ba đồng tiền Khai Nguyên thông bảo trong tay lay động, “Lục hào khởi quẻ, xuất phát từ thời nhà Chu, xuất hiện sớm hơn so với bài Tarot một ngàn năm. Tôi liền dùng trí tuệ của các vị tiền bối, tính xem đêm nay các cậu đánh bài, ai thua, ai thắng”.



~ Hết chương 3 ~



Chú Thích:



Carl G.Jung : ·  Sinh: 26 tháng bảy, 1875, Kesswil, Thụy Sĩ   Carl Gustav Jung là một bác sĩ tâm thần, một nhà tâm lý học Thụy Sĩ. Nổi tiếng nhờ ông thành lập một trường phái Tâm Lý học mới có tên là “Tâm Lý Học Phân Tích” nhằm phân biệt với trường phái “Phân Tâm Học” của Sigmund Freud. 



Sigmund Freud : Sinh: 06 tháng năm, 1856, Příbor, Cộng hòa Séc

Mất:23 tháng chín, 1939,Luân Đôn, Vương quốc Liên hiệp Anh và Bắc Ireland

Sigmund Freud nguyên là một bác sĩ về thần kinh và tâm lý người Áo. Ông được công nhận là người đặt nền móng và phát triển lĩnh vực nghiên cứu về phân tâm học