Phong Thủy Sư (Trùng Sinh Chi Thiên Tài Thần Côn)

Quyển 2 - Chương 19: Thu phục! Đoản kiếm Long Lân!



Anh chàng này tên là Thẩm Cửu, nhà anh ta là một tứ hợp viện đã lâu năm nằm trong khu quy hoạch phá bỏ của tỉnh, tường trong sân nhà đều loang lổ, mang theo nhiều vết nứt, có thể thấy đã xây từ rất lâu, nhưng cũng được thu dọn sạch sẽ.



Còn chưa đi đến cửa, Hạ Thược và Từ Thiên Dận liếc mắt nhìn nhau.



Hạ Thược chau mày nhìn về phía bắc, phía kia mang theo sát khí vô cùng đậm, cơ hồ bao phủ bao phủ cả gian nhà, mà cũng có xu thế lan ra những nơi khác nữa. Hạ Thược rảo bước đi tới căn phòng liền phát hiện sát khí được phóng ra từ góc tường, cô liếc nhìn liền thấy một bể thủy tinh đặt trên mặt đất.



“Anh đặt thứ gì ở trong đó?” Hạ Thược vẻ mặt nghiêm túc hỏi. Địa phương đào hầm kia cũng không có vấn đề gì, nhưng sao lại có thể có được sát khí hung ác vậy?



Thẩm Cửu nói không nhiều lắm, vừa vào sân liền dẫn Hạ Thược và Từ Thiên Dận đi tới căn phòng chính giữa, nghe thấy câu hỏi của Hạ Thược, quay đầu, đáy mắt có chút kinh ngạc, “Hạ tổng làm sao biết được tôi để gì bên trong đó?”



Hạ Thược cũng không giải thích với anh ta, nói thẳng: “Mau lấy ra! Thứ kia mang theo sát khí rất nặng, tọa hướng của phòng ở nhà anh, phương bắc chủ mẫu, anh lại đặt nó ở phương bắc, là muốn làm cho mẹ anh bệnh họa vô đơn chí sao?”



Thẩm Cửu nghe thế biến sắc, đi vài bước tới nơi đặt bể kính kia. Hạ Thược đi theo qua, phát hiện trong bể kính không có nước, mà bên dưới có rất nhiều thứ gì đó màu trắng, nhìn giống muối…



Thẩm Cửu chuyển bể kính đi, đặt cho nó xa căn phòng phía bắc. Anh ta cau mày, thoạt nhìn thực căm ghét thứ nằm trong đó, khi chuyển bể liền muốn quăng nó ra ngoài cổng.



Hạ Thược lại ngăn anh ta lại, “Anh đem ra ngoài cửa cũng không tác dụng gì, thứ này quá hung sát! Nếu như đặt ngoài cửa, sát khí hung ác này sẽ theo cửa mà lan vào phòng chính, lại càng thêm đại hung. Anh để tôi xem, bên trong có cái gì?”



“Không được, Hạ tổng. Tám loại binh khí tôi muốn cho cô xem không bao gồm thứ này, đoản kiếm này rất hung! Tôi nghe một vị đạo sĩ từng nói, cha tôi chết có khả năng là liên quan tới đoản kiếm này. Ông ấy cho nhà tôi một lá bùa, nói chưa chắc đã trấn áp được chuôi đao hung ác này, bảo tôi hãy tìm một đạo quán rồi làm phép trấn trụ nó. Gần đây quả thực có một đạo quán, nhưng mấy gã đạo sĩ ấy đều không thể nhìn ra được điềm hung của chuôi đao này, tôi nghĩ nếu đặt chuôi đao này ở đạo quán cũng sẽ hại người khác, liền mang nó quay về. Mới đầu là mang tới một ngọn núi chôn giấu nó đi, mãi cho tới ngày hôm qua mới lại đào nó ra. Tôi nghe nói muối có thể trừ tà, liền đem nó đặt trong bể kính này rồi đổ muối vào, không ngờ ..”.



Thẩm Cửu nói xong, Hạ Thược quay đầu nhìn Từ Thiên Dận một cái — Đoản kiếm ! Đoản kiếm có sát khí cực hung!



Không ngờ, bọn họ có thể gặp nó!



“Nếu tôi có thể nhìn ra điềm hung của nó, đương nhiên không sợ nó. Anh tránh ra đi, tôi lấy nó ra nhìn xem”. Hạ Thược nói chuyện liền tiến lên, Từ Thiên Dận đứng sau lưng túm cô lại.



“Để anh”. Anh không cho giải thích, đem Hạ Thược kéo về phía sau lưng mình, không hề cho cô một cơ hội thương lượng.



Hạ Thược bất đắc dĩ cười khổ, nhìn cô rất giống người bất cẩn, không biết bảo vệ bản thân sao? Đoản kiếm kia đặt bên trong không phải còn có bùa sao? Tuy rằng là không thể che đi hoàn toàn sát khí của nó, nhưng tốt xấu cũng có tác dụng, cô lại dùng thêm nguyên khí để bảo vệ bản thân mình, hẳn sẽ không có vấn đề gì.



Khi Hạ Thược đang cười khổ, Từ Thiên Dận đã đẩy đổ bể kính kia, anh tản hết lớp muối ra, sau đó mới lấy thanh đoản kiếm kia ra.



Trong tay Từ Thiên Dận là một thanh đoản kiếm! Hình thức có sống đao giữa, bên ngoài có vỏ đao, vỏ đao rất mới, rõ ràng là vật hiện đại. Không thể thấy rõ đoản kiếm bên trong là gì, bởi vì phía trên dán một lá bùa, che đi toàn bộ đoản kiếm, khi nó được lấy ra khỏi bể kính, sát khí hung ác tỏa ra bốn phía!



“Sư huynh!” Hạ Thược sắc mặt nghiêm túc, híp mắt bàn tay không ngừng bấm đốt, dùng nguyên khí của bản thân vẽ một lá bùa hư không, sau đó đánh về thanh đoản kiếm kia!



Đoản kiếm “Ông” một tiếng, giống như là đang phản kháng, không ngừng rung động trong tay Từ Thiên Dận, nhưng bên ngoài nó bị bao bởi một lá bùa, lại bị nguyên khí của Từ Thiên Dận trói lại, khi Hạ Thược chế một lá bùa hư không đánh tới, nó chỉ có thể phản kháng một lúc, sau đó dưới sự áp chế của ba lực lượng dần dần dừng lại.



Khi nó dừng lại sát khí cũng được khóa, Từ Thiên Dận cũng chế thêm một đạo bùa hư không trói nó lại, sau đó mới chậm rãi bóc lá bùa ra. Nhưng khi lá bùa vừa được cởi, trói buộc thiếu một đạo, sát khí lại có dấu hiệu chấn động.



Từ Thiên Dận liếc mắt nhìn Hạ Thược một cái, “Thật hung dữ, nếu có thể hàng phục nó thì sẽ có được vật phòng thân tốt. Em có thể nhìn ra niên đại nào chứ?”



Anh vừa hỏi vừa nâng đoản kiếm trong tay, dùng nguyên khí ngăn cách với sát khí, thoạt nhìn cũng không tính giao cho Hạ Thược. Hạ Thược khẽ cười cười, trong lòng tràn ngập ấm áp, cũng thoáng chút kinh ngạc. Cô không ngờ sư huynh cũng có thể hư không chế phù, sư phụ nói, người có thể chế bùa trên không tu vi thường đã tới cảnh giới luyện thần phản hư. Cô thuộc loại người thiên tư cực kỳ hơn người, không ngờ sư huynh cũng không tồi. Vốn dĩ, cô chỉ nghe sư phụ nói qua, sư huynh là kỳ tài ở kỳ môn trận pháp, không ngờ ở phương diện chế phù này cũng thiên tư hơn người.



Thẩm Cửu quan sát hành vi và đối thoại của hai người mà ngạc nhiên không thôi. Những chuyện này người bình thường là không có khả năng tiếp xúc, lúc trước đạo sĩ kia nói cha chết là có liên quan tới thanh đoản kiếm này, hơn nữa còn cho mình một lá bùa, đã khiến  anh cảm thấy không thể tin nổi. Nhưng chứng kiến hôm nay càng khiến anh ta không dám tin, hai người họ vẽ gì đó trên không anh ta không nhìn thấy được, nhưng chuôi đao này không ai động vào lại tự động rung lên, cái này anh thấy tận mắt!



Trên đời này, thật sự còn có loại chuyện này sao?



“Cha anh có được đoản kiếm này khi nào? Nó có lai lịch ra sao? Anh biết chứ?” Hạ Thược hỏi, sau đó lại nói với Từ Thiên Dận, “Vỏ đao này là chế thời hiện đại, sau này mới dùng đến. Bên trong như thế nào, cần phải bỏ vỏ đao ra xem”.



Binh khí cổ thuộc loại đặc biệt, cô tiếp xúc cũng không nhiều lắm, nhưng dùng thiên nhãn nhìn cô có thể chắc chắn đoản kiếm này là đồ cổ. Chỉ là xuất xứ thời nào, cần phải nghe lai lịch nó một chút, sau đó lại chậm rãi suy luận.



“Lai lịch tôi có biết chút. Hạ tổng, vào nhà nói đi”. Thẩm Cửu dẫn Hạ Thược và Từ Thiên Dận vào phòng khách. Bài trí trong phòng cũng rất cổ xưa, một chiếc ghế dài, một bàn trà thủy tinh. Ba người ngồi xuống, Thẩm Cửu pha trà, tuy trà rất bình thường nhưng trà cụ lại rất tinh xảo.



Hạ Thược quan sát kỹ men sứ trên đó, cùng với bình hoa mà họ vừa mua là được làm từ một người, cách vẽ, kết cấu đều thực tinh tế.



Cô hơi hơi nhíu mày, nhưng cũng tạm thời kìm nén không hỏi, nhìn thứ trong tay Từ Thiên Dận.



Từ Thiên Dận cũng đặt thanh đoản kiếm xuống, thanh đao này hai bên đều có lưỡi, hình thức sống lưng ở giữa, ở giữa đoản kiếm có khắc họa tiết rồng!



“Họa tiết về rồng?” Hạ Thược hơi hơi sửng sốt. Đao kiếm vào những năm đầu thời cổ, là phụ tùng quý tộc thường đeo, tượng trưng cho thân phận và địa vị của họ, mà thân phận địa vị khác nhau thì họa tiết trang trí cũng sẽ khác. Không phải quý tộc nào cũng có tư cách khắc hoa văn lên đao kiếm, mà nếu có hoa văn cũng phải chú ý. Họa tiết rồng … Quá rõ ràng là đồ sở hữu của hoàng gia!



Hơn nữa, chất liệu của thanh đoản kiếm này cũng không hề tầm thường, tuy rằng bây giờ còn chưa rõ niên đại của nó, nhưng qua bao năm tháng dài như vậy, ngoại trừ hơi có loang lổ, nhưng lưỡi đao hai bên vẫn sắc bén như tuyết!



“Thanh đoản kiếm này được cha tôi mua từ một kẻ chuyên đi chợ đen cách đây ba năm. Người kia bán lại rất vội, bảng giá cũng không cao, chỉ nói là mua được tại một chợ đen phía nam, ở đó cũng rất sơ sài không có gì nhiều, mấy thứ mua được còn bị người của cục văn hóa theo dõi. Cha tôi lại vô cùng ham mê binh khí cổ, cũng không quan tấm mấy thứ này có hợp pháp hay không, lúc ấy thấy nó liền muốn mua, nhưng sau khi thu mua ..”. Thẩm Cửu cau mày không nói.



Hạ Thược cúi đầu nhìn, “Tôi muốn hỏi một câu có lẽ không tiện cho lắm, cha anh là chết bất đắc kỳ tử đi? Hơn nữa, hẳn là sau ba ngày mua được thanh đoản kiếm này”.



Thẩm Cửu ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên kinh hãi, gật đầu nói: “Đúng, buổi tối ngày thứ ba, cũng không biết là mắc phải căn bệnh mãn tính gì, bắt đầu ho ra máu… Còn chưa kịp đưa tới bệnh viện ông cũng đã qua đời. Bởi vì khi ông phát bệnh vẫn ôm lấy thanh đoản kiếm này, tôi nghĩ khi an táng sẽ đặt nó theo ông. Nhưng khi tìm người để xem nơi đặt mộ, tôi gặp vị đạo sĩ kia, ông ấy nói thanh đoản kiếm này có vấn đề, bảo tôi trăm ngàn không thể chôn theo, nếu không tôi cũng sẽ phải chết bất đắc kỳ tử. Ông ấy cho tôi một lá bùa, lại nói cho tôi biết như vậy cũng không đủ để che lại thanh đao, bảo tôi hãy tới Bắc Kinh, ở Bắc Kinh có một đạo quán có cao nhân, tôi có thể tới đó xem. Tôi vốn định đi một chuyến, nhưng không may mẹ tôi lại bị bệnh … Vì vậy mà đã trì hoãn ba năm. Ba năm này, tôi không dám đặt chuôi đao này ở trong nhà, liền đem tới ngoại ô thành phố chôn. Mãi cho tới ngày hôm qua, tôi tính bán mấy món binh khí cổ kia đi, sau đó dẫn mẹ tới Bắc Kinh chữa bệnh. Buổi chiều vừa dọn hàng, tôi mới đi đào nó ra, tạm thời đặt trong bể muối để giữ kín nó. Tôi nghĩ có lá bùa và có muối nữa, hơn nữa chỉ một hai ngày sẽ không có chuyện gì, không ngờ là … Hạ tổng, hôm nay không biết cảm ơn cô thế nào mới phải”.



Hạ Thược lắc đầu, “May là mới chỉ lấy về thôi, nếu không… Thanh đoản kiếm này, tôi muốn thu nó. Anh yên tâm, tôi có thể chế ngự hung sát của nó. Anh chỉ cần cho tôi biết bảng giá mà cha anh đã mua, tôi sẽ không để anh chịu thiệt”.



Thanh đoản kiếm này mà dùng để bày trận hoặc đấu pháp, nhất định là thứ tốt! Cô không ngờ là hôm nay có thể gặp được nó, đây quả thật là được coi là cơ duyên. Nếu có nó, tên phong thủy sư chỗ Vương Đạo Lâm sẽ không thể làm gì được cô! Hơn nữa, có thanh đoản kiếm này, sau này đến Hong Kong, cũng sẽ giúp ích rất lớn!



Thanh đoản kiếm này, cô nhất định phải có nó!



Thẩm Cửu liếc nhìn thanh đoản kiếm trong tay Từ Thiên Dận, ánh mắt phức tạp, cuối cùng cũng khoát tay nói, “Nếu Hạ tổng có cách trị nó, thanh đoản kiếm này Hạ tổng cứ lấy đi. Thứ này hại người hại thân, còn thu tiền gì chứ”.



Hạ Thược nghe vậy cũng không có khả năng sẽ lấy không, liền hỏi: “Nếu cha anh là người ham mê binh khí cổ, vậy ông ấy có nói về thanh đoản kiếm này không?”



“Sau khi có được thanh đoản kiếm này, ông ấy xem sách cả một đêm, sáng hôm sau mừng như điên, nói là có thể là thanh đao nổi danh, gọi là … à, Long Lân!” Thẩm Cửu nhớ lại nói.



“Long Lân?” Hạ Thược sửng sốt.



Từ Thiên Dận cũng nhìn lại thanh đoản kiếm, hiển nhiên nghe nói qua tên này.



“Điều này không có khả năng”. Hạ Thược nói, “Đây quả là đao cổ. Nhưng theo kể lại Long Lân được tạo bởi thái tử thời Ngụy, tư liệu lịch sử ghi lại: ‘Thái tử nhà Ngụy tạo ra ba thanh kiếm nổi tiếng, thanh thứ nhất cứng rắn như băng, được gọi là Thanh Cương; thanh thứ hai sáng như mặt trời, được gọi là Dương Đồng; thanh thứ ba có họa tiết rồng, được gọi Long Lân.’ nhưng nghe nói Long Lân dài khoảng ba thước hai, đơn vị đo thời kỳ Ngụy Tấn có khác ngày nay, đổi ra đơn vị ngày nay cũng tầm khoảng 1 mét. Nhưng thanh đoản kiếm này chỉ khoảng 30cm, có sự khác biệt so với tư liệu lịch sử”.



Thẩm Cửu có chút bất ngờ, binh khí cổ thuộc loại đặc biệt, với người thường đều có sự thiếu sót về nhãn lực, không ngờ cô lại có sự hiểu biết sâu rộng về các tư liệu lịch sử như vậy.



“Hạ tổng là người trong ngành đồ cổ, nên biết, tư liệu lịch sử kỳ thật có sự khuếch đại so với thực tế. Thời kỳ Ngụy Tấn cách nay rất lâu, khảo cổ phát hiện rất ít, cho nên vật chứng để chứng thực tư liệu lịch sử cũng rất ít, có khi không thể tin hoàn toàn. Lúc trước cha tôi mua thanh đoản kiếm này, người kia nói là mua được từ một kẻ buôn ở chợ đen còn kèm theo nhiều vật khác, ở phía nam hẳn là khu mộ Tào Phi. Lúc ấy, người nọ cũng nói trong mộ cũng không nhiều thứ lắm, mà vật này cũng rất phù hợp với phong cách an táng thời kỳ Tào Ngụy”. Thẩm Cửu nói.



Anh ta nói quả thực có lý, thời kỳ Tào Ngụy chú trọng mai táng đơn giản, Tào Phi cho rằng trộm mộ “Họa từ hậu táng” . Ông cho rằng, táng chính là táng, sử dụng quan tài cất giữ thi thể, quần áo không cần quá nhiều, nơi an táng không cần quá lớn, có thể che đậy thân thể là được. Bởi vậy, nghe nói khi Tào Phi mất, hậu cung thục viện, các phi tần của ông đều được “chết quay về nhà”, đoàn tụ cùng gia đình hoặc an táng cùng gia đình; lăng mộ không có lăng mộ đôi, không xây tẩm điện, hoa viên; trong mộ cũng không có vàng bạc châu báu, hay những vật quý giá.



Nghe nói, mục đích của ông là “Muốn thế hệ sau, không biết được niên đại của nó”, nhưng kỳ thật người đời sau vẫn có những phỏng đoán về mộ địa của ông, cũng vẫn bị bọn trộm mộ ghé thăm.



Mà nếu thanh đoản kiếm này thực sự là Long Lân, bị táng trong mộ cũng là có khả năng.



Hạ Thược quay đầu nói với Từ Thiên Dận: “Nghe nói, thanh đoản kiếm Long Lân này được tạo ra từ một thanh sắt còn nhiều khiếm khuyết thời trước, sau khi thanh đoản kiếm này được tạo ra, triều đình sử dụng, bởi vì quá mức sắc bén, nó được dùng cho hình phạt tàn khốc nhất thời cổ đại đó là ‘Lăng trì’ . Cho nên, theo phương diện này mà nói, có thể giải thích tại sao thanh đoản kiếm này lại có được sát khí hung mãnh như vậy”.



Lăng trì, cũng chính như lời dân gian thường nói “Thiên đao vạn quả”, hình phạt này sớm xuất hiện từ thời Ngũ Đại*, vẫn kéo cho tới tận khi vương triều phong kiến biến mất, là tử hình tàn nhẫn nhất thời cổ. Nghe nói người thi hành hình phạt sẽ cắt từng miếng thịt của phạm nhân, khiến họ chịu sự thống khổ, chậm rãi bị tra tấn mà chết. Đời Thanh có hai mươi đao, ba mươi sáu đao, bảy mươi hai và một trăm hai mươi đao. Tàn nhẫn nhất phải kể tới thời nhà Minh, nghe nói quả thật giống như thiên đao vạn quả, đại đa số lăng trì phải vượt qua ngàn đao, người thi hành hình phạt phải duy trì cho phạm nhân không được chết trước khi hình phạt kết thúc, mà nổi tiếng là đại thái giám Lưu Cẩn gian ác nhà Minh, bị cắt ba ngày, tổng cộng bốn ngàn bảy trăm đao!

*thời Ngũ Đại (có năm triều đại thay đổi nhau thống trị vùng Trung Nguyên: Hậu Lương, Hậu Đường, Hậu Tấn, Hậu Hán, Hậu Chu ở Trung Quốc, 907-960)

Nếu nói, Long Lân đao là hung đao chấp hành hình phạt lăng trì, vậy thì tất nhiên nó mang theo vô số oán niệm của những người trước khi chết, cho nên mới có được sát khí hung ác như vậy.



Nay, cô thật sự gặp được thanh đao Long Lân nổi tiếng thời cổ hay sao?



Hạ Thược vươn tay muốn lấy thanh đoản kiếm  nhìn kỹ hơn, Từ Thiên Dận cầm tránh sang một bên, mặt không chút thay đổi, “Nhìn xem là được, đừng chạm vào”.



Hạ Thược không nói gì, cười khổ, “Không có việc gì. Nó bị hai đạo bùa trói rồi, không thương đến em được”.



Từ Thiên Dận trầm mặc không nói, trực tiếp cắm thanh đao vào lại vỏ, dùng bùa bao quanh, sau đó yên lặng cất đi. Hạ Thược ở bên cạnh nhìn thiếu chút nữa mất bình tĩnh, hít sâu một hơi, bất đắc dĩ nở nụ cười — xem ra nếu cô không thu phục thanh đoản kiếm này, anh tuyệt sẽ không đưa nó cho cô.



Vậy chờ lát nói sau, lát nữa ra ngoại ô thu phục thanh đoản kiếm này rồi nói sau.



Lúc này, Hạ Thược mới bảo Thẩm Cửu đem tám loại binh khí mà cha anh ta cất giữ ra. Đao kiếm cổ không giống như đồ sứ, số lượng tồn trên thế giới quá ít, phàm là chính phẩm, trên cơ bản đều rơi vào tay những nhà sưu tầm lớn. Đối với người sưu tầm mà nói, không chỉ đắt hơn, mà ngay cả chính phẩm cũng rất khó tìm. Bởi vì đồ dỏm rất nhiều, hơn nữa đao kiếm không bảo dưỡng tốt, rất nhiều thanh đao lưu truyền tới nay, vỏ đao thì nứt, thân kiếm cũng không còn sắc bén như xưa.



Những binh khí mà cha Thẩm Cửu cất giữ, có ba món là hàng nhái, thủ pháp làm giả rất cao minh, Hạ Thược phải mở thiên nhãn mới có thể phân biệt rõ. Cô không phải chuyên gia phương diện binh khí cổ, không thể giải thích cụ thể cho Thẩm Cửu nghe, chỉ có thể nói với anh ta là ba món đồ này không thật, anh ta nghe xong cũng không hỏi nguyên nhân, ngược lại lộ ra một nụ cười thản nhiên trào phúng, “Thật không, ông ấy cũng có khi bị ‘đục lỗ’”.



Hạ Thược nhìn anh ta một cái, thoạt nhìn, Thẩm Cửu và cha mình quan hệ không tốt lắm?



“Nếu ba món này là đồ dỏm, vậy tôi cũng không bán nữa. Vừa vặn để lại cho mẹ tôi, miễn cho bà lại nói tôi bán hết những món đồ mà cha tôi để lại cho bà”. Không đợi Hạ Thược nói không mua, Thẩm Cửu liền nói vậy.



Hạ Thược nghe xong chậm rãi gật đầu, “Cũng tốt. Năm món còn lại này, trên cơ bản đều là đồ thời Minh Thanh, còn có một vật có khả năng là vật thời đầu dân quốc. Thêm cả thanh đoản kiếm có khả năng là Long Lân kia, tôi tổng kết lại cho anh là hai trăm vạn. Dùng biên lai làm chứng, tôi mang về cho tổng giám đốc Mã xem xem, nếu có món đồ nào mà tôi đã xem nhầm, tôi sẽ bổ sung thêm cho anh. Anh thấy thế nào?”



Sáu món binh khí cổ, hai trăm vạn, nếu thanh đoản kiếm kia quả thật là Long Lân, Hạ Thược kiếm được món lời không nhỏ. Nhưng cái này cũng chỉ có thể nói đúng với cô, dù sao thanh đoản kiếm này rất hung sát, người thường căn bản không thể cất giữ. Cho nên, dù được mọi người yêu thích, nhưng bảng giá ra cũng sẽ thấp. Những món binh khí cổ còn lại, Hạ Thược đưa ra bảng giá xem như hợp lý, dù sao mua lại cũng là phải kiếm tiền, binh khí cổ lại ít, dù cao tới đâu cũng không sợ không bán được .



“Không cần, bảng giá mà Hạ tổng đưa ra đã rất hợp lý, mấy năm nay cha tôi tiêu phí cho sưu tầm nó cũng không khác biệt là bao nhiêu. Bảng giá này cao hơn so với tưởng tượng của tôi rất nhiều, thật sự cám ơn cô. Nếu mẹ tôi hết bệnh, tôi nhất định sẽ dẫn bà tới Phúc Thụy Tường cảm ơn cô”. Thẩm Cửu đứng lên nói, ánh mắt trịnh trọng.



Hạ Thược cười cười, cô vẫn đưa số điện thoại của quỹ từ thiện cho anh ta, “Anh giữ số điện thoại này đi, anh hãy gọi cho bọn họ, xem bọn họ có thể dề cử một bệnh viện tốt cho mẹ anh hay không, hơn nữa cũng có thể giúp anh tìm thận phù hợp”.



Thẩm Cửu nhìn chằm chằm dãy số kia một hồi lâu, cảm thấy có lý, lúc này mới nhận lấy, mặc dù hiện nay nghe đến quỹ từ thiện vẫn thực xa lạ, nhưng anh cũng không hề hoài nghi Hạ Thược lừa dối mình.



Nếu đã thỏa thuận tốt bảng giá, vậy nên ra ngoài chuyển tiền. Nhưng Hạ Thược cũng không hề vội đi, cô quan sát bộ trà tinh xảo trên mặt bàn, giương mắt cười hỏi: “Tôi muốn hỏi anh một chuyện không liên quan tới chuyện mua bán, nếu không tiện trả lời, thì cũng không cần phải nói”.



“Hạ tổng có việc cứ hỏi”. Thẩm Cửu ngẩn người, gật đầu.



Hạ Thược cười, “Tôi muốn hỏi là, tuy rằng binh khí cổ rất ít, nhưng cha anh lại sưu tầm nhiều như vậy, tiền bỏ ra cũng không ít. Nhà anh vốn cũng có chút tài sản, tôi đoán tài sản này cũng có liên quan tới bộ đồ sứ màu phấn hồng này, hôm nay anh có nói hiện tại vẫn còn cao thủ có thể làm ra những đồ sứ mô phỏng có vầng sáng xung quanh, sẽ không phải là nhà anh chứ?”



Thẩm Cửu vẻ mặt vẫn nghiêm túc, rất ít khi lộ ra nụ cười. Khi nghe những lời này đáy mắt lại lộ ra vài phần bài xích cùng cảnh giác, nhưng một lát sau, nghĩ tới nhân cách của Hạ Thược, anh ta gật đầu nói, “Hạ tổng chờ chút”.



Anh ta xoay người vào phòng, chỉ một lát sau đã đi ra, trong tay là một bình hoa, đặt lên trên bàn trà thủy tinh, “Hạ tổng, cô quan sát chiếc bình gốm sứ màu phấn hồng này đi, xem nó là đồ thật hay là đồ dỏm”.



Trên bàn trà là một chiếc bình hoa màu phấn hồng có hoa văn hoa đào, cả bình được bao phủ bởi màu men trắng, phía trên có vẽ một gốc cây đào, nụ hoa mơn mởn, hoa tươi thướt tha, lá cây xanh tươi, có vài con bướm nhỏ bay quanh. Cả bình hoa được tráng một lớp men trắng, đáy bình có đề sáu chữ “Chế năm Ung Chính Đại Thanh”, hai bên là hai quai bình.



Bình hoa màu phấn hồng này thai thể mỏng nhẹ, mặt men tinh thuần, ôn nhuận giống như ngọc! Đồ họa tinh tế tỉ mỉ, đồ án rất thật. Về mặt kỹ xảo đã dung hợp tốt truyền thống hội họa “Không cốt” của Trung Quốc, ánh sáng của men hoàn mỹ, đậm nhạt giao nhau, trình tự rõ ràng, cực kỳ có tính lập thể!



Nếu Hạ Thược không dùng thiên nhãn, cô sẽ khẳng định vật này tám phần là được chế vào năm Ung Chính! Khi đặt dưới ánh sáng nhìn, vầng sáng ngũ sắc kia hiện ra rõ ràng!



Này… Thật sự là cao thủ!



“Đây là anh làm?” Hạ Thược nhíu mày hỏi, ánh mắt sáng ngời. Không đề cập tới vầng sáng này, chỉ cần nhìn hội họa tinh tế, có thể so với bậc thầy thủ công mỹ nghệ rồi!



“Hạ tổng cho rằng là đồ dỏm?” Thẩm Cửu hỏi.



Hạ Thược lắc đầu cười, “Nếu như anh đã hỏi tôi như vậy, đương nhiên là tôi sẽ cảm thấy nó là đồ dỏm. Nhưng nếu như ở dưới tình huống không biết trước, tôi quả thực có thể cho rằng đây là chính phẩm. Vàng thau lẫn lộn, lấy giả đánh tráo! Kỹ thuật này quả thực khiến tôi bất ngờ“.



Thẩm Cửu cười nhạt một tiếng, gật đầu nói: “Là tôi làm. Ông nội của tôi là kỳ nhân làm gốm thời kỳ Dân quốc, chuyên làm những thứ này. Cha tôi kế thừa tài nghệ của ông, cho nên gia đình tôi cũng coi như có chút tài sản. Nhưng sau khi cha tôi trầm mê binh khí cổ, tính khí con người thay đổi rất nhiều, tựa như là nhập ma vậy, tôi và mẹ không còn là gì trong mắt ông. Khi ông nội còn sống đã từng dạy tôi, tôi cũng tự mình nghiên cứu thêm. Hạ tổng nói đúng, thời Dân quốc có cao thủ làm giả, hiện tại cũng không còn. Nhà họ Thẩm nhà tôi cũng là duy nhất“.



“Anh có thể làm ra được đồ sứ màu phấn hồng như vậy, vì sao không đem vật như vậy tới chợ đồ cổ?” Hạ Thược nhíu mày hỏi, chợt nghĩ ra điều gì đó, “Anh cố ý để lại sơ hở?”



Thẩm Cửu cười nhẹ gật gật đầu, có vẻ có chút ngượng ngùng, “Đúng. Tôi vẫn cảm thấy bán đồ giả không đúng, cho nên cố ý để lại sơ hở, nếu có người có thể nhìn ra được, vậy … Kỳ thật hôm nay muốn cám ơn Hạ tổng, cô đã ngăn không để tôi làm chuyện sai lầm. Tôi… Từng hứa với mẹ tôi, sẽ không mang thứ nghề gia truyền này đi lừa người, mẹ tôi tin phật, bà nói nhà chúng tôi rơi vào hoàn cảnh ngày hôm nay cũng là báo ứng. Cho nên, giờ đây tôi làm ra những món đồ này cũng chỉ là làm tiêu khiển lúc nhàn hạ, không có ý đem đi bán. Nếu Hạ tổng cũng đã nói tay nghề này ở hiện đại đã thất truyền, vậy thì để nó chấm dứt thực sự trên tay tôi đi. Thật sự ngại quá, nếu Hạ tổng muốn… tôi cũng không thể đồng ý”.



Hạ Thược nghe xong câu cuối liền cười, có lẽ anh ta nghĩ rằng mình có ý muốn anh ta làm đồ giả, sau đó lấy giả đánh tráo kiếm món hời lớn?



“Ngành đồ cổ này hận nhất chính là đồ giả, tôi sẽ không lấy thanh danh của Phúc Thụy Tường ra đùa. Tôi chỉ là cảm thấy, anh có được tay nghề tốt như vậy, nếu có thể thành lập một thương hiệu, sau này sẽ có thêm một bậc thầy thủ công mỹ nghệ “. Hạ Thược cười chỉ điểm.



Thẩm Cửu sửng sốt, hiển nhiên là không hề nghĩ còn có con đường như vậy! Đương nhiên, để tạo thành một thương hiệu không hề dễ dàng như vậy, phải thử nghiệm, có lò nung, nguyên vật liệu, mô hình, những việc đó đều cần đến tiền, không có tiền không thể làm được. Trước kia trong nhà không có tiền, hiện tại bán những binh khí cổ này, chữa bệnh cho mẹ xong, nếu còn lại anh sẽ dùng để thử nghiệm, có lẽ thật sự có thể để mẹ có được cuộc sống an nhàn tuổi già!



Thẩm Cửu cảm kích nhìn về phía Hạ Thược, trịnh trọng nói cảm ơn. Cô gái này, quả đúng là quý nhân của mình.



Hạ Thược mỉm cười gật đầu, sau đó liền mang đồ ra cửa đi chuyển khoản cho Thẩm Cửu. Cuối cùng, cô và Từ Thiên Dận mang những binh khí cổ kia về Phúc Thụy Tường. Trời cũng dần tối, hai người liền tới một cửa hàng gần đó ăn tối.



Bữa tối qua đi, tuy là mệt mỏi, nhưng lại không có thời gian để nghỉ ngơi, hai người lại lái xe ra ngoại ô.



Hạ Thược muốn thu phục thanh đoản kiếm này!



Muốn thu phục vật hung khí này, Hạ Thược phải dùng máu làm dẫn, nhưng nếu không thành công, rất có thể sẽ bị phản phệ lại. Từ Thiên Dận tạo một trận pháp trên đất trống trong rừng, anh ngồi vào giữa trận pháp, gọi cô tới: “Đến”.



Hạ Thược vừa thấy trận pháp liền cười, anh muốn bảo vệ cô. Nếu như cô bị phản phệ, Từ Thiên Dận sẽ cứu cô.



Do đây là lần đầu làm việc này, Hạ Thược cũng không cậy mạnh, cô gật đầu đi vào trong trận, rút đoản kiếm ra khỏi vỏ đao, cô cắn đầu ngón tay, một giọt máu đỏ chảy xuống.



Không biết thanh đoản kiếm này có phải là hung đao dùng để thi hành hình phạt lăng trì thời cổ hay không, nhưng chỉ dựa vào lệ khí hung ác này cũng không thể xem thường. Thanh đoản kiếm này nằm dưới đất không biết bao nhiêu năm, tối nay đột nhiên nhận máu người, nó tựa như bừng tỉnh, hai đạo bùa trói trên thân nó đều bị đứt đoạn!



Thanh đoản kiếm phát ra một tiếng rít khó nghe, trên đoản kiếm có những vết hoen rỉ nhưng đang dần biến mất, dùng mắt thường cũng có thể thấy, một thanh kiếm ngủ say ngàn năm như đang dần thức tỉnh, sắc bén như tuyết!



Cùng lúc đó, sát khí hung ác cũng trở nên đen đặc!



Nguyên khí quanh thân Hạ Thược chấn động, cô có cảm giác như thanh đoản kiếm này muốn tấn công lại mình, trong nháy mắt trước mắt tối om một mảnh, bên tai vang lên những tiếng kêu bi thảm, oán khí như hóa thành oán linh trước mắt, những khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn lao tới!



Hạ Thược biết, đây chỉ là ảo giác. Khi âm sát khí tiến vào trong đầu, con người sẽ xuất hiện ảo giác, đôi khi, việc gặp phải quỷ có thể là thấy linh thể hoặc là gặp phải ảo giác do âm sát. Ví dụ như âm thịnh dương suy, khi khí tràng con người suy yếu, liền dễ dàng xuất hiện ảo giác.



Lúc này, xung quanh Hạ Thược có một tầng âm khí dày đặc! Nhưng cô cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, cắn vào đầu lưỡi, phun máu trong miệng lên thanh đoản kiếm, nhìn nó như đang vui mừng không xiết, thoạt nhìn như đang hấp thu những giọt máu bên trên.



Hạ Thược nhân cơ hội bắt đầu bấm đốt ngón tay, biến ảo liên tục, cô vẽ ba đạo bùa chú trên không bao vây lấy thanh đoản kiếm!



Đương nhiên đoản kiếm không hề đi vào khuôn khổ, nó càng trở nên hung ác, bị Hạ Thược dùng máu đánh thức càng khiến nó mạnh hơn gấp bội, sát khí dày đặc bị bùa chú vây trong khuôn khổ nhất định, càng lúc càng nhiều, thoạt nhìn như muốn thoát ra ngoài.



Hạ Thược đương nhiên không cho nó cơ hội này, cô lại liên tục vẽ bùa!



Năm đạo! Bảy đạo! Chín đạo! Mười ba đạo!



Từng đạo bùa chú nối tiếp nhau, bùa đánh tới không hề ngừng.



Theo lý thuyết, thanh đoản kiếm này có hung sát mạnh như vậy, ngay cả Đường Tôn Bá muốn thu phục nó cũng cần tốn chút công phu, với tu vi như hiện tại của Hạ Thược, muốn thu phục nó có thể nói là rất mạo hiểm. Từ Thiên Dận biết rõ điều này, cho nên mới tạo trận pháp để bảo vệ cô, khi thấy cô có nguy cơ bị phản phệ sẽ ra tay giúp đỡ.



Nhưng kỳ quái là, Hạ Thược không ngừng chế tạo phù chú, nhưng nguyên khí quanh thân cô lại không hề thay đổi!



Thay đổi ở đây không phải là không chấn động hay không ảnh hưởng, chấn động là có, nhưng hiện tại cô đang dùng nguyên khí của mình để vẽ bùa chú trên không. Chế bùa hoặc tác pháp đều là những việc tiêu hao nguyên khí, mà nguyên khí đầy vơi cũng đại biểu cho tu vi của bản thân. Ví dụ như đấu pháp, nếu nguyên khí đã bị diệt sạch, vậy thì nhất định sẽ bị thương nặng!



Hư không chế phù tiêu hao rất nhiều nguyên khí, với tu vi của Hạ Thược chế liên tục mười hai đạo hẳn là cực hạn, còn lại cũng chỉ có thể kéo dài với thanh đoản kiếm này, xem những đạo phù chú đó có thể áp chế sát khí của nó hay không. Nếu như không thể, Từ Thiên Dận phải hỗ trợ.



Nhưng đã đến đạo bùa thứ mười ba, nguyên khí quanh thân cô vẫn không hề hao tổn! Mà, trên tay còn tiếp tục!



Mười lăm đạo! Mười bảy đạo! Mười chín đạo! Hai mươi ba đạo!



Hai mươi lăm đạo! Hai mươi tám đạo! Ba mươi sáu đạo!



Từ Thiên Dận ngồi phía sau Hạ Thược, khuôn mặt ít khi biểu cảm của anh cũng không khỏi lộ ra kinh ngạc.



Ba mươi chín đạo!



Nếu thanh đoản kiếm kia mà là con người, nếu nó có thể nói, phỏng chừng là nó đã tức chết rồi. Sát khí của nó đã lớn mạnh trở lại, dù lợi hại thế nào, dù có thể kéo dài bao lâu, nhưng cũng không thể bì với nguyên khí biến thái không hề suy giảm của Hạ Thược!



Cô rất có tư thế “Mi không phục, không hàng, ta sẽ đánh một trăm tám mươi đạo bùa chú lên người mi, cho dù không làm mi chết, cũng chôn mi!”.



Phỏng chừng lúc trước Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung, bị phật Tổ Như Lai nhốt ở Ngũ Chỉ Sơn năm trăm năm đi không được, chính là cảm giác này.



Hạ Thược vẽ bùa đến mỏi tay, cô không mệt, tinh thần vô cùng tốt, mà thanh đoản kiếm kia bị ba mươi chín đạo bùa chú đánh cho không phát ra nổi sát khí nữa.



Cuối cùng, Hạ Thược đánh ra bùa chú thứ bốn mươi, nó cũng chịu đầu hàng.



Nó phát ra một tiếng ‘keng’, sát khí xung quanh cũng tán đi hết, mà cùng lúc đó, Hạ Thược cảm nhận được một loại huyết mạch tương liên trong cơ thể.



Có loại cảm giác này, Hạ Thược liền biết, hẳn là thành công .



Đây là lần đầu tiên cô dùng bản lĩnh của mình thu phục một món pháp khí, hơn thế nữa còn là một pháp khí mang tính sát phạt cao, tâm trạng đương nhiên là rất tốt. Cô cầm kiếm trong tay vung vài lần, trong khu rừng tối đen lóe lên những ánh sáng lạnh sắc bén.



“Sư huynh!” Hạ Thược quay đầu, giơ cao đoản kiếm trong tay, đôi mắt như trăng rằm.



Từ Thiên Dận không hề tỏ ra bất ngờ hay ngạc nhiên, đôi mắt tối đen như màn đêm, nhẹ nhàng gật đầu đứng dậy đi tới, anh lẳng lặng cầm lấy đoản kiếm từ tay cô.



Khi đoản kiếm vừa đến tay anh, sát khí hung ác lại tỏa ra, Hạ Thược tập trung ý niệm, sát khí tan hết. Cô nghĩ rằng Từ Thiên Dận chỉ là muốn nhìn xem, kết quả là anh lại lặng lẽ tra đoản kiếm vào vỏ đao, yên lặng cất vào trong người.



Hạ Thược sửng sốt, buồn bực , “Em đã thu phục nó rồi!”



“Nhưng nó vẫn còn sát khí. Vừa rồi đấu pháp, nó chỉ hao tổn một chút sát lực, giờ đây mới dễ bảo một chút. Qua vài ngày nữa, sát khí sẽ lại dày hơn. Con gái thể âm, không thể để âm khí nhập thể được. Giờ cũng chưa dùng ngay được, anh sẽ giúp em làm vỏ kiếm, tuần sau sẽ đưa cho em”. Từ Thiên Dận mở cửa xe, “Lên xe”.



Hạ Thược đi theo lên xe, liền nói: “Thứ Bảy tuần sau là sinh nhật Hồ Gia Di, em phải tham gia sinh nhật của cậu ấy”.



“Trước lúc ấy sẽ đưa cho em”. Từ Thiên Dận nói xong, liền khởi động xe.



Trước khi đưa Hạ Thược về trường học, anh dừng xe trước một hiệu thuốc trong thành phố, mua băng gạc liền quay về, trong tay còn mang theo thuốc mỡ. Hạ Thược thấy liền biết băng gạc kia là muốn dùng cho ngón tay bị cắn chảy máu của cô. Về phần thuốc mỡ kia…



Từ Thiên Dận giúp cô băng ngón tay xong, quả nhiên dùng ngón tay lấy một chút thuốc mỡ, đưa tới trước mặt cô, đôi mắt tối đen như mực nhìn cô, “Đầu lưỡi”.



Hạ Thược cười quay đầu — cô mới không trúng kế! Cô còn chưa quên tình cảnh trong xe lần trước, thằng nhãi này lừa cô sẽ nói câu tâm tình kia, kết quả lại hôn trộm cô. Hôm nay cô mà vươn đầu lưỡi ra, kẻ ngốc cũng biết có hậu quả gì.



“Ngoan”. Câu chữ khô khan, hoàn toàn không giống giọng điệu đang dỗ người khác.



Hạ Thược quay đầu, một tay cần lấy lọ thuốc bỏ vào cặp, cười nói: “Em sẽ tự bôi khi về phòng”.



Nếu lại bị anh hôn, cô sẽ phải nghỉ ngơi một lát mới có thể quay về, nếu không sẽ lại phải mang cái môi sưng đỏ đi rêu rao khắp trường, cô mới mặc kệ! Hôm nay thật sự là muộn rồi, cô không còn nhiều thời gian nữa.



“Không hôn em”. Giọng điệu anh vẫn khô khan như vậy, lại mang theo cảm xúc khác lạ.



Hạ Thược quay đầu nghi hoặc nhìn Từ Thiên Dận, thấy trong mắt anh chợt lóe chút buồn bực, ngón tay vẫn giữ nguyên như cũ, kiên trì muốn giúp cô bôi thuốc.



“Bị thương, không hôn em”. Anh kiên nhẫn giải thích, sau đó chờ đợi.



Hạ Thược ngẩn người, không ngờ ngay cả việc này mà anh cũng để ý, kỳ thật đầu lưỡi chỉ cắn bị thương nhẹ, không quá nặng.



Trong lòng tràn đầy ấm áp, cô cười nhẹ chậm rãi vươn đầu lưỡi ra.



Xe đỗ bên ngoài cửa hàng thuốc, ánh sáng từ quầy thuốc chiếu vào trong xe, có thể thấy đầu lưỡi trắng hồng nhỏ xinh của cô gái, cực kỳ đáng yêu. Đôi mắt anh trở nên tối hơn. Khi thấy ánh mắt anh thay đổi, cô vội rụt đầu lưỡi về.



Ngón tay anh giật giật, cô mới lại đưa đầu lưỡi ra.



Ngón tay Từ Thiên Dận hơi lạnh, phía trên có thuốc mỡ, đang không ngừng di chuyển trên đầu lưỡi, cô bắt đầu thấy đắng. Hạ Thược vẫn cười bình tĩnh nhìn anh.



Bôi thuốc xong, Từ Thiên Dận mới khởi động xe đưa cô về trường học.



Tối nay, trước cổng trường vẫn có người hội học sinh kiểm tra, nhưng khi nhìn thấy Hạ Thược tiến vào, không có một ai dám tiến lên. Mặc dù, ánh mắt bọn họ khác nhau nhìn chằm chằm cô, nhưng không ai dám tiến tới gây sự.



Hạ Thược thấy vậy đương nhiên là thoải mái ôm theo hoa và bình hoa đi vào trường, mắt nhìn thẳng phía trước, coi như không có những người kia đang nhìn.



Thuận lợi trở về ký túc xá, Hạ Thược cũng nhận được cười nhạo của Liễu Tiên Tiên.



Con nhóc này nhìn chằm chằm vào bó hoa mà Hạ Thược ôm về, nhìn trái lại nhìn phải, sau đó lại nhìn bó hoa cô mang về hôm qua trên bàn học, khóe miệng run rẩy cười hỏi: “Sư huynh cậu thật sự có tế bào lãng mạn sao? Cậu không phát hiện ra hoa mà anh ta tặng cậu ngày hôm qua, và bó hoa này giống nhau như đúc sao? Ngay cả giấy bọc hoa cũng không đổi! Vẫn là hoa hồng với bách hợp! Vị trí đặt hoa cũng không đổi, hẳn là cùng một cửa hàng hoa đi? Cậu còn vui rạo rực ôm về?”



Hạ Thược không để ý tới cô ấy, sau khi đổ nước vào bình hoa màu phấn mua được, cắm hoa vào liền đặt lên bàn.



Hồ Gia Di cũng chạy tới tham gia.



Liễu Tiên Tiên “Chậc chậc” gật đầu, “Nhìn một cái xem! Giống như là chị em sinh đôi vậy! Lần đầu mình biết, hoa cũng có sinh đôi “.



Miêu Nghiên ở phía sau nghe vậy cũng nhịn không được mà bật cười.



Hạ Thược cười quay đầu liếc nhìn cô một cái, “Việc này đối với người không có tế bào lãng mạn, đã là rất khó rồi. Tặng cái gì không quan trọng, quan trọng là tấm lòng. Nếu như có một ngày, cậu cũng gặp được một người đàn ông như vậy, mình khuyên cậu nên suy nghĩ gả cho anh ấy”.



Vừa nhắc tới vấn đề lập gia đình này, Liễu Tiên Tiên rõ ràng liền trở nên thiếu hứng thú, xoay người quay về giường không trêu ghẹo Hạ Thược.



Hạ Thược cũng đi rửa mặt lên giường đi nghỉ.



Hôm sau là thứ hai phải đi học, Hạ Thược rảnh rỗi cả tuần này. Emily quay lại Đức hoàn thành các thủ tục riêng, tuần sau mới có thể đến, cho nên chuyện công ty muốn bận cũng là tuần sau.



Tuần này, Hạ Thược không bận việc gì, đi học chăm chỉ nghe giảng, buổi tối còn có thời gian ôn bài.



Thứ Sáu, Từ Thiên Dận lại tới nữa. Anh mang đoản kiếm tới cho Hạ Thược, vỏ đao cũng đã thay đổi.



Vỏ đao được làm bằng thép, bên trên có khắc hoa văn nổi, coi như tinh xảo. Nhưng Hạ Thược nhìn một cái cũng có thể nhận ra hoa văn nổi đó không phải thường, bởi vì đây là phù chú được khắc lên, dùng để che lại sát lực mà đoản kiếm toát ra. Khi đoản kiếm nằm trong vỏ đao thì không hề khác gì một thanh kiếm bình thường, một khi rút ra, liền dựa theo ý nghĩ của Hạ Thược, thúc dục sát lực.



Hạ Thược cười tiếp nhận, ăn cơm xong trên đường quay về, ở trong xe tự nhiên không thể thiếu một phen vành tai và tóc mai chạm vào nhau. Mãi tới khi môi bớt sưng đỏ, Hạ Thược mới tính xuống xe.



Trước khi xuống xe, Từ Thiên Dận hỏi: “Ngày mai, khi nào em quay về? Anh tới đón em”.



“Cái này cũng chưa rõ lắm. Sáng sớm sẽ đi, có xe của nhà Hồ Gia Di tới đón, phỏng chừng là sau khi tiệc tối kết thúc, nhà cậu ấy hẳn sẽ cử xe đưa bọn em về”. Hạ Thược nghĩ nói, “Sáng chủ nhật sư huynh tới đi, cùng em tới cửa hàng. Thứ bảy, anh cứ ở lại quân khu nghỉ ngơi đi. Mấy hôm nay anh đều lái xe qua lại rồi”.



Từ Thiên Dận nhìn cô, còn chưa chia tay đã bày ra dáng vẻ nhớ nhung, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu, “Có việc gì thì gọi điện thoại cho anh”.



Hạ Thược gật đầu đồng ý, hai người liền tách ra, một người quay về quân khu, một người về ký túc xá.



Sáng ngày thứ bảy, tất cả thành viên trong ký túc xá dậy sớm chuẩn bị, Hồ Gia Di vẻ mặt hồng hào nói: “Đi! Đi thôi, tham gia tiệc sinh nhật của đại sư bói toán Hồ! Hôm nay mình dẫn mọi người đi chơi!”

~ Hết chương 19~