Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 614: Tâm tư thái tử hoảng loạn (1)



Tần Tiêu gật gật đầu:

- Cũng không cần đa lễ như vậy, đã là đồng liêu, lẽ ra phải chiếu cố lẫn nhau!

Lũng Hữu nuôi ngựa là cưỡng bức lao động nhưng không khổ lắm, cũng dễ dàng lấy được hảo cảm, nhanh chóng thả ra ngoài. Nếu nói qua một tiếng, biểu hiện của Thường Nhân lại xem được là xong, ta phái người mang một phong thư qua, bảo giám thị lưu đồ bên kia sớm thả người ra.

- Ngươi xem, An Tây bốn trấn như thế nào? Cao Tiên Chi trấn thủ Toái Diệp Trấn hiện giữ tử vệ huân tứ phẩm Trung Lang tướng từng là thủ hạ của ta, tốt xấu gì cũng mua vài phần mặt mũi của ta. Nếu như cho Thường Nhân lưu vong tới đó, chỉ cần ta viết một phong thư, Cao Tiên Chi tất nhiên sẽ không làm khó hắn. Lúc nào muốn thả người trở về cũng là chuyện dễ dàng, theo ngươi thì sao?

Thường Nguyên Giai sớm mừng như điên, trong nội tâm liên tục thầm nghĩ, Tần Tiêu quả nhiên là thần thông quảng đại ah, có người từ trên xuống dưới!

Trong miệng chỉ lo tạ ơn:

- Đại Đô Đốc đúng là phụ mẫu tái sinh của Thường gia, ty chức, ty chức nguyện kết cỏ ngậm vành Đại Đô Đốc thề sống chết đền đáp!

Tần Tiêu lạnh nhạt mỉm cười, khoát khoát tay:

- Thường tướng quân không cần nói quá lời. Đều nói chúng ta là đồng liêu, là huynh đệ mà! Làm phụ mẫu không dễ dàng, Tần mỗ cũng bị ngươi làm cảm động. Nhưng mà buổi tối hôm nay ngươi nên đi gặp mặt đứa con bất tài của mình đi, nói ra khó xử cùng gian khổ trong đó, đồng thời nói cho hắn biết việc này không tầm thường, bảo hắn ẩn nhẫn ít xuất hiện, không thể mang chuyện này lộ ra ngoài. Bằng không thì chuyện này vào tai Thái Bình công chúa thì không chỉ hắn, kể cả ta và ngươi đều phải xong đời, hiểu chưa?

Tần Tiêu đề cao âm thanh, làm Thường Nguyên Giai sợ tới mức toàn thân bắn lên, liên tục đồng ý.

Trong lòng Tần Tiêu âm thầm buồn cười: Nếu hai người các ngươi không muốn sống thì lộ ra đi, rơi vào tai Thái Bình công chúa thì ta chẳng có chuyện gì cả. Đến lúc đó ta cũng có lý do thoái thác: Thường Nguyên Giai là người do ngươi đề bạt, hắn đến cầu ta, ta vì mặt mũi của ngươi cho nên cứu con của hắn một mạng, hắc! Trái phải thế nào ta cũng không lỗ.

- Được rồi Thường tướng quân, chuyện quyết định vậy đi, ngươi về trước đi. Sau đó ta đích thân đi Ngự Sử đài, tốt xấu gì Lư đại nhân thiết diện vô tư vẫn bán cho ta chút mặt mũi.

Tần Tiêu hạ lệnh trục khách, nói:

- Buổi tối ít người ngươi nên đi gặp mặt con của mình, coi như là tạm biệt đi. Nhớ kỹ dặn dò hắn, đến An Tây Toái Diệp Trấn biểu hiện thật tốt, sớm ngày được thả ra ngoài.

- Vâng, ty chức cáo lui!

Thường Nguyên Giai lập tức một thân nhẹ nhõm, vui mừng lui ra ngoài.

Tần Tiêu nhìn qua bóng lưng của hắn và nghĩ trong lòng: Lúc nào thả người còn không phải do ta nói sao? Thường Nguyên Giai, lão tử nắm được ngươi rồi!

Tâm phúc của Thái Bình công chúa đúng không? Từ hôm nay trở đi ngươi là nô bộc trung thực của Tần mỗ.

Sau khi đuổi Thường Nguyên Giai, trong lòng Tần Tiêu đắc ý, nhàn nhã đi dạo tìm Phạm Thức Đức, sau đó hắn đi Ngự Sử đài một chuyến, dù sao thông lệ dò xét muộn một chút cũng không có vấn đề gì.

Phạm Thức Đức đang ở trong phòng của mình xử lý công vụ, lúc này có đám người Bùi Diệu Khanh cùng Lô Bôn đang vây quanh, thấy Tần Tiêu tiến vào thì bái lễ, Tần Tiêu khoát khoát tay ý bảo bọn họ làm việc của mình đi. Nhìn kỹ vài lần, quân y Lưu Địch rõ ràng đứng trong phòng này, nhìn qua như có lời muốn nói.

- Như thế nào, có chuyện muốn nói với ta?

Tần Tiêu có không không hảo ý nhìn qua hắn.

Lưu Địch chắp tay bái nói:

- Đại Đô Đốc, kỳ thật hôm nay tiểu nhân là tới tìm trưởng sử đại nhân xin phép nghỉ. Tuổi tác ông ngoại đã cao, lại ở Giang Nam, tuy nói có Đại Đô Đốc cung cấp nuôi dưỡng nhưng mà khó nói không nhớ người thân. Tiểu nhân nghe lệnh mẫu thân, muốn xin nghỉ ít ngày quay về Giang Nam thăm ông ngoại. Vừa chuẩn bị nói với trưởng sử đại nhân thì Đại Đô Đốc tiến vào.

- Là chuyện này?

Tần Tiêu nhìn qua hắn:

- Tiểu tử ngươi không thành thật một chút, còn chưa nói hết.

Lưu Địch cười hắc hắc, lấy một bao vải dầu đưa cho Tần Tiêu:

- Mặt khác chính là tặng thứ tốt cho Đại Đô Đốc. Tiểu nhân đi chuyến này phải bôn ba đường xa, đi ít nhất là ba bốn tháng. Những vật này Đại Đô Đốc nhất định phải nhận mới được, vì vậy nha, tiểu nhân mấy ngày nay chế tác tỉ mỉ một chút.

Tần Tiêu xem xét, là một bao bột phấn, hắn lại cười rộ lên, nghĩ thầm: Tiểu tặc này, không ngờ làm ra một bao mê tình hương! Tùy tiện trộn vào trong nến và đốt, cho dù liệt nữ cũng biến thành dâm phụ.

Tần Tiêu làm bộ tức giận:

- Tiểu tử ngươi, trong mấy ngày này còn làm cái quỷ này.

Hắn vội vàng đem gói dược phẩm này đưa vào trong ngực, sau đó thấp giọng mắng:

- Ngươi là đồ dâm đãng, đã dùng thứ này hại không biết bao nhiêu nữ nhân nhà người ta rồi! Cánh tay của lão tử cũng bị sáp nến làm phỏng rồi đấy.

- Hắc hắc!

Lưu Địch cười gian:

- Cực lạc nhân gian nha, Đại Đô Đốc không thích sao?

Tần Tiêu nói:

- Đi Giang Nam là chuyện tốt, đi thăm ông ngoại của ngươi. Những huynh đệ Đặc chủng doanh bên kia cũng nên nghỉ, lần này một nửa người sẽ được phê nghỉ bốn tháng đi về quê, đi cùng với ngươi, do Hình Trường Phong dẫn đầu. Đến Giang Nam phải ở với ông ngoại ngươi vài ngày, lão đầu tử thân thể dường như không tốt lắm, thời gian không còn nhiều.

- Ân, Ân, tiểu nhân sẽ, đa tạ Đại Đô Đốc!

Lưu Địch từ trong lòng ngực lấy một tờ giấy đưa cho Tần Tiêu:

- Đây là cách điều chế dược phẩm do tiểu nhân làm ra, Đại Đô Đốc ăn vào long tinh hổ mãnh một đêm ngự vài nữ.

Tần Tiêu nhìn qua tại Lưu Địch cười to, vỗ ót của hắn một cái:

- Ngươi tiểu tử này, tại sao một bụng đầy thứ xấu xa như vậy? Xuân dược, lão tử không cần, ngươi giữ cho mình đi!

Lưu Địch liên tục khẩn trương khoát tay:

- Không phải, không phải, đây không phải xuân dược! Đây là thuốc cố bản bồi nguyên, ích tinh thuận khí! Dược tính ôn hòa không có độc tính, cho dù nữ tử ăn vào có hiệu quả dưỡng nhan bổ huyết, nam nhân ăn tinh khí sung túc thân thể cường tráng. Đương nhiên Đại Đô Đốc thể trạng kinh người không cần thứ này... Nhưng mà Đại Đô Đốc ngài ngẫm lại, nếu sau này ngươi bảy mươi tuổi. Người khó tránh khỏi thể trạng già yếu, nếu như có thuốc cố bản bồi nguyên này phụ trợ, tự nhiên là... Hắc, càng già càng dai.

Tần Tiêu một tay cầm phương thuốc.

- Lăn, ngươi đi đi!

Lưu Địch cười hắc hắc:

- Tiểu nhân đi. Đại Đô Đốc nhớ rõ, ba chén nước sắc thuốc làm nửa bát, không nên dùng nước giếng âm hàn. Lấy nước mưa hoặc là nước sông là được.

Tần Tiêu cầm phương thuốc âm thầm buồn cười: Cố bản bồi nguyên? Tuy ta hiện tại trẻ tuổi khỏe mạnh, nhưng mà giày vò hơn hai mươi năm đúng là khó bảo toàn không biến thành củi mục, xem ra có chút cần. Trong nhà có mấy đàn bà, bây giờ một so với một hung mãnh hơn nhiều. Nếu không có mấy sát thủ giản, nói không chừng ngày nào đó bị các nàng làm gục chết...

Tần Tiêu lại quay sang phân phó Phạm Thức Đức chuyện cho phép đặc chủng doanh nghỉ ngơi. Sau đó Tần Tiêu ghi một phong thơ cho Phạm Thức Đức.