Phong Lưu Pháp Sư

Chương 275: Tình sâu nghĩa đậm (phần 2)



LLong Nhất gặp được Nam Cung Hương Vân thì tâm trạng rất vui, trên đường hồi phủ còn vừa đi vừa hát vang một bài hát hắn thích khi còn ở tiền thể. Mặt khác lại đoán Tì Bích có thể sẽ xuất hiện vào hôn lễ ngày mai, đến lúc đó nhất định phải trông cậy vào Lệ Thanh và Man Ngưu rồi, hắn biết là nếu nàng còn yêu hắn thì ngày mai sẽ ngầm theo dõi việc tiến hành hôn lễ, vô luận thế nào cũng phải tìm cho ra không thể để nàng thoát được.

Tới bữa cơm tối thì Long Nhất thấy Tây Môn Thiên và Lưu Thị đang cặm cụi ăn, chả tỏ ra có hứng nói chuyện nên hắn vừa cười vừa hỏi: " Đại ca gần đây hành tung thật bí ẩn, tại binh doanh đệ đểu rất ít thấy người của ca không hiểu tại sao?"

Tây Môn Thiên dĩ nhiên biết tên tiểu đệ không có ý tốt đẹp gì, ánh mắt đanh lại: "Gần đây ta đang cùng với Huyết sắc kỵ binh đoàn tập một khóa huấn luyện đặc biệt, không có lúc nào đi qua Vô Song doanh của đệ cả. Hiển nhiên là đệ không thể thấy ta được rồi."

"Đương nhiên là không thể gặp tiểu đệ được, đại ca bộ dạng tập dợt mệt mỏi như thế tiểu đệ thấy không phải là một công việc nhàn hạ a" Long Nhất cố tỏ vẻ quan tâm hỏi, nhưng ngữ khí không thể giấu được một vài phần châm chọc.

Cho dù bị tên tiểu đệ trời đánh kia liên tục m** mai, Tây Môn Thiên vẫn không hề để tâm đến, đoạn rút từ trong túi áo ra một cái bao đỏ, cười đáp: "Ngày mai là tiểu đệ thành thân rồi, đại ca này lại không có gì quý báu để tặng đệ. thôi thì có chút quà mọn này, mong hai người sớm sinh quý tử."

Long Nhất cười trừ nhận lấy lễ vật, từ trong mắt có thể hiện một chút cảm động, song khi hắn quay ra lại gặp ngay vẻ mặt Lưu thị đoan trang dịu dàng - nhưng bấy giờ đối với hắn lại là hết sức giả tạo nên trong lòng thầm mắng "HỪ! Chắc chắn đang có âm mưu gì với bọn kia rồi."

"Thúc thúc, ôm cháu một cái." Tiểu Thục hiền đương nắm trong ngực Lưu Thị vươn bàn tay nhỏ tí xíu ra phía Long Nhất.

Bất giác nghe thấy tiếng nói hồn nhiên của Tiểu thục hiền vang lên làm tan biến hết suy nghĩ nọ của hắn, không chấn chừ suy nghĩ gì tiếp nhận ngay, sau đó vươn hai tay đưa nó lên xoay cho mấy vòng. Tiểu Thục hiền bị kích thích không chịu được cười khanh khách

"Tiểu thúc, xem ra đứa con nhỏ này của ta rất thích ngươi đó." Lưu thị mỉm cười hết sức tự nhiên, nhưng Long Nhất thì cho rằng diễn viên cũng không bằng.

"Đại tẩu không biết khuyết điểm lớn nhất của đệ chính là mị lực quá lớn ư, thật sự chả có biện pháp gì cả hắc hắc." Long Nhất mặt dày cười ba tiếng rồi dừng lại vừa nói vừa nhìn khuôn mặt bầu bĩnh của đứa cháu mình một chút.

Lưu Thị bị hắn trêu ghẹo, nhất thời cười ồ lên: "Tiểu thúc thì mị lực chả ai sánh được rồi, người có biết Hàm Yên ở Lệ Nhân Phường đối với ngươi có một kỷ niệm không thể quên được không?"

"Hàm Yên à? Hắc hắc, nói vậy xem ra ta phải thường xuyên đến Lệ Nhân Phường thăm thú mới được." Long Nhất cũng hết sức vui vẻ đáp.

Đến đây thì Tây Môn Nộ cùng với Đông Phương Uyển cũng từ trong nội đường bước ra, tiếng cười nói của mấy người đột nhiên dừng lại, hết thảy cả ba đều đã ăn xong, cúi chào hai người kia rồi ai về phòng nấy.

Quay lại phòng, Long Nhất phát hiện trên giường vẫn còn một vệt máu mờ mờ, cộng với ánh sáng le lói từ ngọn ma pháp đăng rất huyễn hoặc làm hắn hồi tưởng lại ký ức đêm qua. Bất chợt hắn thở dài buồn bã, căn phòng yên tĩnh lại như cố tình trêu ngươi với hắn vậy.

Ngồi xuống giường. Long Nhất lôi trong túi áo ra lễ vật của Tây Môn Thiên hòng kiểm tra xem có phải độc dược gì không. Nhưng chỉ thấy bên trong Tiểu bao bọc gấm kia là một thủy tinh cầu gọn lỏn trong lòng bàn tay của hắn, bên trong bị một làn sương mờ bao phủ không thể thấy được gì cả.

Ngắm nghía một hồi lâu, đột nhiên một bóng hình chứa chan cảm xúc lại quay về trong đầu.Theo bản năng hắn lập tức lôi từ trong Không gian giới chỉ ra một thủy tinh cầu y hệt như vậy, khẽ dùng đầu ngón tay điểm một chút ma pháp vào trong, tức thì hiện ra một tuyệt thế mỹ nữ đang cầm một quyển sách đọc say sưa.

"Vô Song, nàng cũng mau chóng mà trở về với ta nhé." Long Nhất nhìn thủy tinh cầu một cách chăm chú rồi điềm đạm cười mỉm, trong lòng bùng phát một thứ tư niệm tình cảm hết sức sâu đậm.

Loại ma pháp của thủy tinh cầu này đích thực kỳ diệu, hắn nghĩ không ra là nền văn minh Ma pháp của Di Thất Chi Thành vì cái gì có thể cao đến như vậy?

Đương lúc hắn đang cao trào cảm xúc thì gian phòng lại có động, Long Nhất không mảy may suy nghĩ dụng tinh thần lực dò xét, cảm giác được khí tức của một nữ nhân còn trẻ, đoán là Bắc Đương Vũ liền thu hồi Thủy Tinh cầu lại chờ nàng tiến đến.

Đoán quả không sai, Bắc Đường Vũ không gõ cửa mà tông thẳng vào trong, cặp mắt của nàng phảng phất một nỗi buồn man mác.

"Vũ nhi, đêm hôm khuya khoắt nàng tới khuê phòng của nam nhân thực rất mờ ám đó biết chưa hắc hắc" Long Nhất vỗ vỗ tay hắn vào khoảng giường bên cạnh, ý là muốn nàng ngồi xuống đó,

Bắc Đường Vũ nhẹ nhàng khép cửa rồi ngồi xuống chỗ kia, nàng chủ động nắm một bên tay, đầu thì nhẹ nhàng tựa vào vai hắn hai mắt nhắm nghiền.

"Vũ ca, qua đêm này là chàng thành thân rồi." thanh âm của nàng rất nhỏ, nếu không chú ý thì chả nghe thấy gì cả, chỉ còn thiếu chút nữa thì nàng cũng đã khóc òa lên rồi

"Ai dà." Long Nhất hừ một tiếng, khuôn mặt tuấn tú liền cúi xuống hôn nhẹ lên tóc nàng, ánh mắt xa xăm hiện đang phân tích chuyện hai phụ tử Bắc Đường Hùng phải như thê nào bây giờ, Long Linh Nhi ở ngoài đã yêu cầu hắn không được hạ thủ phụ thân nàng rồi, còn gì thì Bắc Đường Vũ cũng mang theo giòng máu của Bắc Đường Hùng trong người, đến lúc có chuyện xảy xa sợ rằng nàng lại không chịu được.

"Chàng mai đã thành thân rồi, chuyện đại hỷ như vậy sao lại tỏ ra mất hứng? Sắc mặt khó coi thế này kiểu gì cũng bị khách khứa chê cười cho xem." Đường Vũ ngước đầu lên nhìn hắn, bàn tay lạnh lẽo vươn ra vuốt ve khuôn mặt tuấn tú kia hỏi.

"Không có, chỉ là ta đang suy nghĩ là nếu ta cưới Hương Vân muội thì Vũ Nhi có ghen không thôi"

Nghĩ một đằng nói một nẻo, tên đại dâm tặc này thật biết nịnh nọt các cô nương mà.

Bắc Đường Vũ lắc đầu quầy quậy, cắn môi đáp: "Thiếp không ghen gì hết đâu, nhưng chàng không được quên lờ thiếp đi, không cho phép chàng giúp Hương Vân muội khi dễ thiếp."

Long Nhất nghe thấy cười một tiếng lớn rồi nói: "Dĩ nhiên ta sẽ không giúp ai và chính ta cũng sẽ không được khi dễ nàng, trừ phi."

"Trừ phi cái gì??" Bắc Đường Vũ khẩn trương hỏi hắn.

"Trừ khi là đang ở trên giường, ha ha ha" Long Nhất cười dâm đãng, ôm chặt thân thể mềm mại kia vào người.

Bắc Đường Vũ đỏ lựng mặt, giả vờ nhăn nhó cười rúc rích,một hồi sau trong lòng hắn nhẹ giọng hỏi tiếp: "Đêm nay thiếp sẽ hầu hạ chàng ở chỗ này nhé?"

"Ách.cái gì chứ?" Long Nhất ngạc nhiên vì chả biết từ bao giờ nàng lại bạo ngôn như vậy, thực chẳng phải một Bắc Đường Vũ giống ngày đầu hắn được biết.

"HỪ, thiếp không muốn Hương Vân muội cùng chàng động phòng trước, hôm nay phải cho chàng sống dở chết dở" Bắc Đường Vũ chả ngại ngùng gì hung hăng đáp.

"Chuyện này.., Chả phải ngày hôm qua chúng ta đã động phòng rồi đấy thôi? Hắc hắc" Long Nhất cười một tràng, hắn cũng không ngờ nàng phương diện này lại thích thú như vậy.

"Ngày hôm qua không tính, ngoại trừ đau đớn thiếp chả cảm giác được gì cả." Bắc Đường Vũ bất bình đáp nhanh lại.

"Thế nàng nghĩ sẽ có cảm giác gì ha ha"

Long Nhất cười lớn, chẳng quản tiếng thét chói tai của Bắc Đường Vũ, ôm lấy nàng lẳng lên trên giường lớn. Không lâu sau, xuân ý tràn ngập, tiếng rên rỉ vang lên khắp phòng, lúc này trời vẫn còn sớm.