Phong Lưu Chân Tiên

Chương 264: Thần thụ không phải thứ tốt



Mã Đạt cùng Hạo ca trông thấy nụ cười của Dương Thiên, cả người không tự chủ được mà run lên một cái. Mã Đạt có điểm kiên kị hỏi:

- Dương thiếu, ngươi nói vậy là có ý gì.?

Dương Thiên bình thản đáp:

- Với kiến thức của các ngươi, ta có nói ra các ngươi cũng không hiểu được. Đến khi cần thiết các ngươi sẽ tự hiểu ra được. Được rồi, ngươi tiếp tục kể tất cả mọi thứ ngươi biết về nơi này đi.

Mã Đạt cũng không tiếp tục hỏi thêm, cao nhân có tư duy và phong cách hành xử của cao nhân, Trúc Cơ tiểu tu sĩ như hắn làm sao hiểu được một tên Nguyên Anh kỳ đại tu sĩ đang nghĩ gì.

- Bảy hòn đảo xung quanh được gọi là Thất Tinh Đảo, thông qua trận pháp nên được chia sẻ một phần nhỏ linh khí từ đảo Altas. Tuy còn kém xa đảo trung tâm nhưng so với ngoại giới vẫn nồng đậm hơn nhiều, hơn nữa lại không giới hạn thời gian dừng chân. Chỉ cần thành viên đạt đến cấp 3 trở lên, tài chính đầy đủ, muốn ở lại bao lâu tùy thích. Diện tích mỗi hòn đảo trong Thất Tinh Đảo đều rất lớn, lại được xây dựng đầy đủ tiện nghi. Vì vậy rất nhiều tu sĩ lựa chọn ở lại đây tu luyện.

- Lần này bọn ta dùng thân phận thành viên cấp 1 đưa Dương thiếu đến đây, cũng chỉ có thể lưu lại tại Thất Tinh Đảo. Nếu đám cưới kia cũng tổ chức ở 1 trong 7 hòn đảo đó thì không có vấn đề gì, lỡ như tổ chức tại đảo Altas…

Dương Thiên ngắt lời:

- Đừng bận tâm chút việc vặt vãnh này. Chúng ta đến đây cướp cô dâu, đám cưới tổ chức ở đâu đương nhiên sẽ đến nơi đó để cướp. Tổ chức ở đâu cũng như nhau mà thôi.

Mã Đạt đưa tay lau mồ hôi trên trán, một mặt sùng bái Dương Thiên. Nguyên Anh kỳ đúng là Nguyên Anh kỳ, hành sự bá đạo không kiên nể bất kỳ ai. Nếu hắn có thể chạm tay vào cảnh giới này…

Đây chỉ là suy nghĩ trong thoáng chốc của Mã Đạt, hắn vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra rằng vị trí của mình là ở đâu. Mơ mộng đến Nguyên Anh là không thực tế, thành công đột phá Kim Đan kỳ, sống lâu thêm vài trăm năm đã là rất tốt rồi.



Gần một giờ đồng hồ sau, Mã Mãnh trở về, trên tay cầm theo vài tờ văn kiện có đóng dấu mộc đỏ cùng hai tấm thẻ chứng nhận thân phận đưa cho Dương Thiên và Hạo ca. Cầm lấy thẻ chứng nhận, đầu Dương Thiên to thêm một vòng. Phía trên thẻ có dán ảnh của hắn cùng ba chữ Dương Tiểu Hoa in bằng mực đỏ, phía dưới là vài dòng chữ nhỏ nói về thân phận: quê quán, tu vị, chức vụ…

Mã Mãnh còn chưa chú ý đến sự thay đổi nét mặt của Dương Thiên, bắt đầu giải thích:

- Để đủ điều kiện cư trú trên Thất Tinh Đảo, ta đã bỏ ra kha khá bảo vật trân quý làm cho hai người thẻ chứng nhận thành viên cấp 3, phía trên là tên và thông tin giả, đều đã được xác nhận, lưu trong hồ sơ gốc của Khai Quang. Nếu không còn vấn đề gì, hiện tại chúng ta có thể tiến vào Thất Tinh Đảo.

Dương Thiên giọng nói mang theo vài phần tức giận:

- Có vấn đề, vấn đề rất lớn.

Mã Mãnh giật mình, chẳng lẽ hành động của hắn có gì sơ hở để người khác phát hiện ra hay sao?

- Dương thiếu, ngươi nói vậy là có ý gì?

Dương Thiên chỉ tay vào hai chữ đỏ trên thẻ chứng nhận:

- Ngươi xem đây là cái gì, Dương Tiểu Hoa, chúng ta sẽ dùng danh tự này để xưng hô trên Thất Tinh Đảo. Tiểu Hoa, chỉ nghe thôi đã cảm thấy rợn sống lưng. Là ngươi chọn cái tên chết tiệt này cho ta sao?

Mã Mãnh khổ sở nói:

- Dương thiếu, việc này cũng không hoàn toàn là lỗi của ta. Ban đầu ta thực sự không quá để ý đến danh xưng, đến khi tên kia làm xong…

Hạo ca cũng cố nhịn cười:

- Dương thiếu, ngươi yên tâm. Đây là danh tự về mặt hình thức, sẽ không có nhiều người để ý đến.

- Hừ, hi vọng là vậy đi.

Mã Đạt cũng tìm cách nói sang chuyện khác:

- Dương thiếu, thời gian cũng đã trễ, chúng ta mau khởi hành thôi.

Dương Thiên nhìn đồng hồ, đã hơn 6 giờ tối, hắn gật đầu:

- Đi thôi.

Mọi chuyện phía sau diễn ra khá thuận lợi, cho đến trạm kiểm tra cuối cùng, một lão già râu dê cầm thẻ chứng nhận thân phận, cười nhìn Dương Thiên:

- Ngươi tên Dương Tiểu Hoa, thành viên cấp 3? Ừm, cái tên rất hợp với ngươi, da dẻ trắng trẻo. Tiểu Hoa, sau khi trở về nhớ ghé qua đây chơi vài ngày, ta sẽ tiếp đãi ngươi chu đáo.

Hạo ca thấy tình huống không ổn, vội giữ Dương Thiên lại, đề phòng hắn bất ngờ xuất thủ phá hỏng mọi việc. Mã Mãnh cùng Mã Đạt cũng kéo là già kia ra xa, thì thầm điều gì đó. Dương Thiên bật cười nhìn Hạo ca:

- Đừng lo, trò vui còn ở đằng sau, ta sẽ không vì việc vặt này mà phá hỏng nó.

Hạo ca buông tay, thờ phào nhẹ nhõm:

- Ta sợ ngươi tức giận quá mà…

- Ha ha, ngươi nghĩ nhiều rồi.

Hai người Mã Đạt nói chuyện xong liền quay trở lại, làm tư thế cung kính mời Dương Thiên đi trước. Lão già kia lúc này trên mặt đã không còn vẻ cười cợt trêu đùa, thay vào đó hắn cúi đầu, né tránh ánh nhìn của Dương Thiên. Có lẽ là do hai tên kia đã gán cho Dương Thiên thân phận khủng bố nào đó nên mới khiến tên kia sợ hãi như vậy.

Ba người lên tàu bắt đầu khởi hành tiến về Thất Tinh Đảo, lão già râu dê mới thở ra một hơi, chửi to:

- Mẹ nó, rõ ràng là con của một vị trưởng lão, thân phận kém nhất cũng là thành viên cấp 2. Vì lý do gì lại dùng tên giả đi vào, hại lão tử suýt chút nữa đắc tội với một tên trưởng lão…

Lão già đang mắng chửi nhiệt tình bất ngờ hét to một tiếng, hai chân khuỵu xuống. Những người xung quanh vội vàng chạy lại đỡ lấy hắn.

- Tổ trưởng, ngươi có làm sao không?

- Chân gXvOvid của ta, chân của ta đột nhiên nhói lên một cái rồi không còn cảm giác gì nữa. Mau gọi y sư tốt nhất cho ta, nhanh lên.



Dương Thiên lúc này nhàn nhã ngồi trên thuyền tiến về phía Thất Tinh Đảo. Khi thuyền dừng lại trên một con đường đá khá lớn, Mã Đạt mới đi đến thông báo với hắn:

- Dương thiếu, tiếp theo chúng ta phải xuống thuyền đi bộ vào trong. Theo quy tắc của nơi này, không có bất kỳ phương tiện vận tải nào được phép xâm nhập vào trong phạm vi của trận pháp. Bị phát hiện lập tức tiêu diệt.

- Rất cẩn thận a. Thôi được, đến nhà người khác làm khách thì phải tuân theo quy tắc của họ.

Theo hướng dẫn của hai tên Trúc Cơ kỳ, Dương Thiên cùng Hạo ca ký vài văn kiện đảm bảo, sau đó theo con đường đá đi vào Thất Tính Đảo. Vừa bước vào trong phạm vi trận pháp, Hạo ca cảm thấy một luồng khí tươi mát đập vào người khiến hắn vô cùng thư sướng. Tuy Hạo ca không phải Tu Chân Giả, hắn vẫn nhận ra được điểm khác biệt giữa Thất Tinh Đảo và bên ngoài.

Mã Mãnh liền thuyết giản:

- Phàm nhân mặc dù không thể tu luyện nhưng khi nồng độ thiên địa linh khí quá cao thì vẫn cảm nhận được sự khác biệt. Sống ở nơi đây sẽ giúp gia tăng tuổi thọ, là một nơi tốt để định cư lâu dài.

Khác với ba người, Dương Thiên cau mày, yên lặng đưa tay về phía sau. Thiên địa linh khí không một tiếng động tụ tập lại, ngưng tụ thành một giọt nước rơi xuống trong tay hắn. Nhìn kĩ giọt nước này sẽ thấy những chấm đen ẩn hiện ở trong. Dương Thiên hơi hiểu ra thần thụ kia rốt cuộc là loại vật gì, bất quá hắn vẫn cần tận mắt chứng kiến mới có nhận định chính xác. Dù sao thứ có năng lực này, trong thiên địa cũng có không ít.

Bốn người đi vào bên trong, trải qua vài lần kiểm tra nữa, cuối cùng được sắp xếp một căn biệt thự gần trung tâm hòn đảo này. Đi vào trong nhà, Dương Thiên mới hỏi Hạo ca:

- Khi nào hôn lễ sẽ được tiến hành.

Hạo ca không cần nghĩ ngợi liền trả lời:

- Hôn lễ cử hành vào trưa này mai, còn đúng 15 giờ 27 phút nữa.

Dương Thiên cười nói:

- Không cần chi tiết đến mức đó.

- Xin lỗi Dương thiếu, ta vẫn luôn đếm kĩ từng phút, không chú ý nên lỡ miệng nói ra.

Dương Thiên nhìn hai ngươi Mã Mãnh, Mã Đạt:

- Các ngươi đi điều tra về hôn lễ, địa điểm tổ chức, các thành viên tham dự và những thông tin liên quan, không có vấn đề gì chứ?

- Dương thiếu yên tâm, việc này cứ để bọn ta lo liệu.

Mã Mãnh quay sang Hạo ca:

- Tên của cô dâu kia là gì?

Hai mắt Hạo ca hiện lên vẻ dịu dàng:

- Nàng gọi là Irena.