Phong Lưu Chân Tiên

Chương 177: Ta sẽ giúp ngươi



Nhân lúc Nam Cung Băng Vân không để ý, Dương Thiên nhẹ nhàng bước lại gần nàng. Bộ dáng của hắn giống hệt với những tên hái hoa tặc trong những bộ phim cổ trang. Chậm rãi mà chắc chắn, Dương Thiên ngồi vào vị trí của Nam Cung Mai khi nãy, tự tay rót cho mình một ly trà.

- Ta có hơi khát, mong cô nương cho xin nhờ một chén nước.

Câu nói này Dương Thiên đọc được trong một bộ truyện ngôn tình, hẳn cảm thấy sử dụng trong tình huống này rất hợp lý. Đáng tiếc, phản ứng của Nam Cung Băng Vân không giống nhân vật nữ chính kia.

Vốn đang tập trung ngắm bầy cá bơi lượn trong hồ, Nam Cung Băng Vân bị tiếng nói vang lên sau lưng làm giật mình. Quay mặt lại nhìn, trông thấy người đến là một nam nhân lạ mặt, nàng có hơi hoảng sợ.

- Ngươi là ai, tại sao lại có mặt ở nơi này?

Chợt nhớ ra nàng vốn không biết mặt mình, Dương Thiên thầm chửi mình ngu ngốc rồi tươi cười:

- Ta đi ngang qua đây, thấy ngươi ngồi đây một mình nên bước lại xem.

Nghe Dương Thiên nói, Nam Cung Băng Vân lập tức biết người trước mặt là ngoại nhân. Người của Nam Cung gia đều biết nàng được chú định là người của Dương Thiên, biệt viện này từ khi đó đã cấm không cho phép nam nhân đến gần. Hơn nữa, Nam Cung gia đối ngoại tuyên bố nàng đã là nữ nhân của Dương Thiên, để cho những tên kia từ bỏ ý đồ với nàng. Chỉ cần là tu sĩ có chút danh tiếng đều sẽ biết chuyện này.

Biết được Dương Thiên là ngoại nhân, thậm chí còn thiếu hiểu biết, Nam Cung Băng Vân lo lắng hắn bị người của Nam Cung gia phát hiện, vội nói:

- Ngươi mau rời đi, nếu bị người khác phát hiện, ngươi có thể bị bọn họ giết chết.

Do quá lo lắng, Nam Cung Băng Vân quên mất một chi tiết quan trọng. Nếu Dương Thiên là người bình thường, sao có thể vượt qua những tên lính gác ngoài kia để bước vào đây.

Dương Thiên hiểu Nam Cung Băng Vân đang lo lắng điều gì, có chút cảm động. Bản tính của nàng thiện lương như vậy, lo lắng cho một kẻ mới gặp mặt lần đầu như hắn, không thích hợp với Tu Chân giới đầy máu tanh.

Về phần đám người ở trong bóng tối quan sát nàng, Dương Thiên đã để bọn hắn ngủ ngon hết rồi. Trong quá trình tán gái, tối kỵ nhất chính là bị làm phiền.

- Không cần lo lắng, ta thấy ngươi có nhiều tâm sự, có thể nói cho ta biết. Biết đâu ta sẽ giúp được ngươi.

Thấy Dương Thiên không lĩnh tình, Nam Cung Băng Vân càng gấp hơn:

- Ngươi mau đi đi, bằng không sẽ không kịp nữa.

- Ngươi yên tâm, ta có thể vào đây mà không ai hay biết, tất nhiên có biện pháp toàn thân trở ra. Ngươi xem, yjqdsW7 đã lâu như vậy mà vẫn không có ai đến, đám người kia đã sớm bị ta dẫn dụ đi chỗ khác, rất lâu mới quay lại được.

Xác định những gì Dương Thiên nói là đúng, Nam Cung Băng Vân thở ra một hơi. Gương mặt nhìn hắn cảnh giác:

- Tránh qua được lính gác vào Nam Cung phủ mà không ai hay biết, ngươi chắc chắn là một tu sĩ có tu vị rất cao. Rốt cuộc ngươi có ý đồ gì?

Mặc dù Nam Cung gia đối xử với nàng không tốt, đó vẫn là nơi sinh ra và nuôi lớn nàng, Nam Cung Băng Vân không thể bỏ mặc không lo. Nữ nhân này, quá thiện lương rồi.

- Ta chỉ muốn nghe ngươi tâm sự.

- Thật vậy sao?

- Nếu ta có ý đồ gì, đã sớm thực hiện, cần gì phải tốn nhiều thời gian như vậy?

Nam Cung Băng Vân im lặng, nàng không phủ nhận lời Dương Thiên nói hoàn toàn là sự thật. Đành lựa chọn tin tưởng hắn.

- Ngươi muốn nghe?

- Đúng vậy.

- Được, ta kể cho ngươi nghe.

Những chuyện thế này để ở trong lòng cũng không tốt. Nàng đã sớm muốn tìm một người lạ mặt để tâm sự. Đáng tiếc Nam Cung gia không cho nàng cơ hội tiếp xúc với ngươi ngoài. Lúc này, Dương Thiên là lựa chọn duy nhất, cũng là phù hợp nhất.

Cố gắng nhớ lại những chuyện từ rất lâu về trước, Nam Cung Băng Vân bắt đầu kể bằng một giọng buồn bã:

- Mẹ của ta là chính thất của gia chủ Nam Cung gia hiện nay, hạ sinh cho hắn hai người con. Một người là đại ca ta, cũng chính là thiên tài của Nam Cung gia hiện nay, Nam Cung Thiên. Người còn lại là ta.

- Lúc mang thai ta, mẹ ta bị người khác đả thương, dẫn đến ta từ khi sinh ra thể chất yếu ớt, lại không thể tu luyện nên bị mọi người khinh ghét. Cha ta thậm chí còn không nhớ là có người con gái này. Mẹ ta một thời gian sau thì qua đời do thương thế quá nặng. Ta bị đẩy đến một khu nhà nhỏ với một người vú nuôi. May mắn có cô cô quan tâm đến.

- Khi ta lớn lên, trong một lần hắn vô tình đi qua biệt viện gặp được ta. Nhận thấy nhan sắc của ta có thể giúp hắn đạt được lợi ích, hắn liền cho người đưa ta đến biệt viện này. Cho người canh gác, không để ta tiếp xúc với ngoại nhân.

- Từ đó ta rất ít khi xuất hiện trước mặt người khác. Chỉ trong các buổi lễ lớn của gia tộc, hắn mới để ta lộ diện, như một món hàng dùng để thu hút sự chú ý. Không sai, trong mắt hắn, ta chỉ là một món hàng hóa, không hơn không kém.

Nói đến đây, Nam Cung Băng Vân đã không thể kiềm được nước mắt, khóc rất đau khổ. Dương Thiên muốn tiến lên ôm lấy nàng, chợt nhớ hắn và nàng chỉ là người lạ vừa quen đành yên lặng ngồi đó.

Chờ Nam Cung Băng Vân khóc xong, Dương Thiên từ trong người lấy ra một cái khăn tay đưa cho nàng:

- Khóc xong rồi, ngươi đã cảm thấy thoải mái hơn chưa?

Nhận lấy khăn tay từ tay Dương Thiên, Nam Cung Băng Vân lau hết nước mắt trên mặt, cúi đầu:

- Xin lỗi, đã khiến ngươi nhìn thấy cảnh tượng không đẹp.

Dương Thiên lắc đầu:

- Một đại mỹ nữ như ngươi, dù là khóc vẫn trông rất xinh đẹp.

Nói xong, Dương Thiên đứng lên vươn vai:

- Ngươi đã kể xong, cũng đã đến lượt của ta rồi.

Nam Cung Băng Vân ngạc nhiên:

- Đến lượt ngươi? Ngươi muốn làm gì?

- Ta hỏi ngươi, mong ước của ngươi là gì?

Bị câu hỏi của Dương Thiên làm bất ngờ, Nam Cung Băng Vân ngẩn ngơ. Nàng mong ước điều gì?

Từ nhỏ đã bị người khác coi thường, lớn lên thì bị quản chế gay gắt. Mong ước của nàng đương nhiên là muốn được tự do, làm những điều mình muốn, khám phá thế giới ngoài kia. Suy nghĩ kĩ càng, Nam Cung Băng Vân trả lời chắc chắn:

- Ta muốn được tự do, ta muốn bước ra bên ngoài, nhìn ngắm thế giới tràn đầy màu sắc. Muốn được tự mình lựa chọn người đàn ông tương lai, muốn cùng hắn sinh con đẻ cái, sống một cuộc sống hạnh phúc.

Dương Thiên gật đầu:

- Mong ước của ngươi, ta sẽ giúp ngươi thực hiện.

- Ngươi muốn giúp ta?

- Đúng vậy, không phải ta đã nói ngay từ đầu rồi sao. Ngươi kể câu chuyện của ngươi cho ta nghe, ta sẽ giúp ngươi. Ngươi đã kể xong, đến lượt ta giúp ngươi thực hiện.

Hai mắt Nam Cung Băng Vân lại có nước mắt muốn tràn ra. Hơn 20 năm, đây là lần đầu tiên có người nói muốn giúp đỡ nàng. Cô cô Nam Cung Mai đối với nàng rất tốt nhưng lại rất trung thành với gia tộc, vốn không thể làm chuyện chống lại ý của cha nàng.

Lần này, một nam nhân lạ mặt, vừa mới gặp mặt chưa được bao lâu lại nói sẽ vì nàng mà chống lại Nam Cung gia.

- Ta cảm ơn vì ý tốt của ngươi. Nhưng ngươi không biết Nam Cung gia đáng sợ đến mức nào. Chống lại bọn họ, vốn không có hi vọng.

- Ta có thể tùy ý vào đây, tất nhiên cũng có thể đưa theo ngươi cùng trốn ra ngoài. Bất quá ta không có ý định đó.

Nam Cung Băng Vân cười khổ, quả nhiên, dưới uy thế của Nam Cung gia, hắn cũng chỉ đến mức này mà thôi.

- Ta hiểu, ngươi mau đi đi. Đã lâu như vậy, những người kia sắp trở lại rồi. Đến khi đó dù bản lĩnh của ngươi lợi hại đến đâu cũng khó mà thoát được.

Dương Thiên cười, nắm lấy tay nàng:

- Ngươi đã hiểu lầm ý của ta. Ta muốn nói, trước khi dẫn ngươi rời đi, ta muốn cha ngươi cúi đầu nói xin lỗi.

- Ngươi thực sự muốn dẫn ta rời đi?

- Đương nhiên.

Gương mặt nàng chợt quyết liệt:

- Đưa ta đi, càng nhanh càng tốt. Ta không muốn gặp lại hắn thêm một lần nào nữa.

- Nhiều năm trôi qua như vậy, ngươi không hận hắn chút nào sao?

- Không có?

Dương Thiên lắc đầu:

- Ánh mắt của ngươi trái ngược với lời nói. Ngươi ta nói, đôi mắt không biết nói dối. Nếu mối hận này không bỏ xuống được, ngươi sẽ không thể tận hưởng cuộc sống.

Nói xong, Dương Thiên nắm tay lôi kéo Nam Cung Băng Vân đi về hướng trung tâm Nam Cung gia.