Phong Đao

Chương 154: Đàm phán



Trịnh Thái thú gần năm mươi tuổi, lại ở nơi xa xôi này trấn thủ một phương; Trời cao hoàng đế xa, cũng xem như là bá vương một cõi.

Đêm nay hắn mới từ tiệc rượu nhà hương thân phú thương đi xuống, mang theo một thân đầy mùi rượu cùng son phấn hương lảo đảo lắc lư mà quay về phủ. Lính gác cổng hộ viện, gia nhân người hầu đều người nào bổn phận nấy, thoạt nhìn ngay ngắn trật tự không có gì loạn, khiến trong lòng Trịnh Thái thú vốn là có chút nôn nóng thoáng trấn định lại.

Có nha hoàn diện mạo lanh lợi đi lên đỡ, Trịnh Thái thú thuận tay ở trên vòng eo mềm mại ngắt nhéo một phen. Nha hoàn này là con nhà lành, bị hắn sờ soạng thắt lưng không dám lộ ra, chỉ có thể theo bản năng mà né tránh. Một gia nhân tuổi còn trẻ bên cạnh nhanh chóng tiến lên thay nàng đỡ người.

Cũng may Trịnh Thái thú say bảy tám phần, cũng không để ý chuyện này, cười hề hề hỏi: “Thiếu gia cùng phu nhân đâu?”

Chính thê của Trịnh Thái thú mười mấy năm trước liền khó sanh mà chết. Nàng là vợ cả khi hoạn nạn của Trịnh Thái thú, nhà mẹ đẻ cũng không có nền tảng gì, ngoại trừ vùng vẫy giành sự sống để lại cho hắn đứa con trai lúc tuổi già, những thứ khác đều sống không được hưởng thụ, chết không thể mang theo. Thái thú ôm nhi tử vui mừng, đối với hậu sự của chính thê cũng an bài đến hào phóng thoả đáng. Chỉ là người này tri ân, tình cảm lại không lâu bền.

Chính thê chết, nhi tử lại không thể không có mẹ nuôi dưỡng, Trịnh Thái thú rất nhanh liền cưới người mới vào phủ. Đáng tiếc cũng không biết là ông trời không vui hay không, thiếp thất này mãi cũng không thấy động tĩnh gì, cố tình lại còn tâm cao ngất, sau khi chọc giận Trịnh Thái thú cũng liền mệnh bạc.

Từ đó về sau nhiều năm Trịnh Thái thú đều lưu luyến bụi hoa lại không nạp người, chỉ mời nhũ mẫu, nha hoàn hầu hạ con trai độc nhất của hắn. Mãi cho đến bốn năm trước hắn nạp một người thiếp mới, nghe nói là con gái phú thương họ Hoàng, dung mạo xinh đẹp tính tình nhu thuận, có thể làm bông hoa đẹp trong bình, cũng có thể giúp hắn chiếu cố nhi tử xử lí chuyện nhà. Trịnh Thái thú thực yêu thích nàng, không lâu sau liền chuyển từ thiếp thất lên chính thất.

Người gia nhân nhanh chóng đáp lời: “Thiếu gia đi ra ngoài uống rượu chưa trở về. Phu nhân nghe nói đại nhân đi ra ngoài dự tiệc, cố ý ở trong phòng chờ ngài, còn chuẩn bị điểm tâm cùng canh giải rượu.”

Lời này nghe qua liền thoải mái, Trịnh Thái thú khoát tay cho tả hữu lui ra, để người hầu này đỡ mình đi vào hậu viện. Gió đêm hơi lạnh phất quá hai gò má, lại không thể đem cảm giác say thổi đi, Trịnh Thái thú chỉ cảm thấy đầu óc càng ngày càng mờ mịt, cơ hồ liền muốn nằm liệt trên người gia nhân này mà ngủ, dĩ nhiên hắn cũng không biết trong hậu viện có thêm vài gương mặt mới ăn mặc kiểu gia nhân, cùng người bên cạnh trao đổi ánh mắt, mỗi người lại tiếp tục vẩy nước quét nhà, che dấu mạch nước ngầm sắp phun trào.

Tên gia nhân một tay đẩy cửa ra, Trịnh Thái thú bị ngạch cửa vấp cái lảo đảo, cảm giác say bớt đi một chút, mắng: “Cẩu nô tài, uổng công nuôi! Đi, mang nước đến cho lão gia!”

Trong phòng đã đốt đèn, Trịnh Thái thú ẩn ẩn nhìn thấy sau rèm có bóng người nửa ngồi nửa nằm trên giường, gương mặt nhất thời liền tươi cười nở hoa, vô cùng vui vẻ mà vươn tay vén màn: “Phu nhân, hôm nay ta chính là gặp chuyện tốt …”

Thanh âm của hắn im bặt mà ngừng, chỉ thấy sau màn nữ nhân ngồi dựa trên giường, thân thể vẫn không nhúc nhích, nửa câu cũng không thốt ra. Nếu không phải trong ngực còn có phập phồng, hắn cơ hồ cho rằng nàng đã chết.

Nữ nhân búi tóc cài trâm, quần áo cũng ăn mặc chỉnh tề, chắc là vừa mới trang sức đã bị người đánh ngất xỉu đặt ở trên giường, ngụy trang thành bộ dáng bình tĩnh an hảo.

Trịnh Thái thú nhất thời tỉnh rượu hơn phân nửa, cùng lúc đó một thanh chủy thủ lạnh như băng để ngang bên gáy hắn, sau lưng truyền đến thanh âm hàm tiếu: “Đại nhân gặp chuyện gì tốt, không bằng lại nói tiếp cùng thảo dân chung vui, như thế nào?”

“Ngươi… ngươi là cuồng đồ phương nào? Dám đối mệnh quan triều đình xuống tay, còn có vương pháp hay không?!” Trịnh Thái thú cực kỳ giận dữ cũng cực kỳ kinh sợ, không dám hành động thiếu suy nghĩ, lại càng không dám gọi người. Lưỡi dao kia dán sát cổ hắn, chỉ cần nhẹ nhàng quẹt tới là có thể cắt ngang yết hầu. Hắn còn chưa hưởng đủ phúc khí, vạn lần không dám lấy tánh mạng của mình đi thử dao sắc hay cùn.

Ngoài mạnh trong yếu mà uy hiếp qua đi, Trịnh Thái thú lại thở ra một hơi, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Ngươi nếu là cần tài sản, bản quan nơi này có chút vàng bạc, ngươi…”

Người phía sau cười nói: “Đại nhân thật đúng là hào phóng, không biết quý công tử ra tay có thể càng hào phóng hơn không?”

Trịnh Thái thú cả người chấn động. Mới vừa rồi hắn còn tính toán mưu ma chước quỷ, trong lúc nhất thời đều bị những lời này đập tan.

Hắn tham tài nhưng mà bỏ được, dùng tiền để giải trừ tai họa. Hắn ham mê nữ sắc nhưng cũng không để ý tình cảm hồng nhan. Hắn tham quyền rồi lại thấy đủ thoát thân, chỉ có đứa con trai độc nhất này để kế tục hương khói, nhất định không thể để xảy ra mảy may sai lầm.

Ý niệm vừa điểm, thanh âm Trịnh Thái thú ép tới thấp hơn: “Ngươi… ngươi đối con ta làm cái gì? Ngươi rốt cuộc có mưu đồ gì, mau nói trắng ra!”

“Quý công tử tối nay tại Khoái Lục các uống hoa tửu, lại không được thoải mái. Tại hạ bất quá là phái người âm thầm bảo hộ miễn để người có ý đồ thừa cơ lẻn vào, quấy rầy quyết sách bố chính của đại nhân, cũng không phải là tâm tư gì xấu.” Lưỡi dao dời đi, thanh âm kia ý cười càng đậm “Về phần mưu đồ, bất quá là muốn cùng Trịnh đại nhân nói chút giao dịch mua bán thôi.”

Trịnh Thái thú trong lòng run sợ mà quay người lại, nhìn thấy tên “gia nhân” kia đưa tay lên mặt lau vài cái, lộ ra một gương mặt tuấn mỹ tái nhợt.

Lời đến bên miệng lại nuốt xuống, đồng tử của hắn nhất thời co lại, một cái tên thốt ra: “Chỉ Âm…”

Hai chữ mới vừa nói ra, hắn liền giật thót, đem toàn bộ lời còn lại nuốt trở về, sắc mặt khó coi mà nhìn chằm chằm người này: “Ngươi là ai?”

Người này dĩ nhiên là Diệp Phù Sinh ngụy trang thành Sở Tích Vi. Doanh Tụ đối với Trịnh Thái thú chỉ có thể cưỡng chế mà không thể hợp tác. Nếu nói người này chỉ là một quan thủ thành, nàng trái lại sẽ không cần phải kiêng kị, chỉ là sau lưng người này lại liên lụy đến bộ hạ cũ của Tĩnh Vương, nàng liền khó có thể lưu loát làm việc, không khỏi bó tay bó chân.

Một cái vấn đề sứt đầu mẻ trán như vậy dừng ở trong tay Diệp Phù Sinh, tuy rằng khó gặm, nhưng cũng không phải là không có cửa đột phá.

“Đại nhân đối với khuôn mặt của ta đây, xem ra là có chút quen thuộc.” Diệp Phù Sinh chậm rãi mà cong lên khóe môi, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía Trịnh Thái thú “Người ta đều nói ‘Trai giống mẹ, gái giống cha’, đại nhân nhìn khuôn mặt này của ta quen mắt, chẳng lẽ là nhận thức mẹ ta? A… trùng hợp thay… lão nhân gia nàng khi còn sống tục danh đích thực là Chỉ Âm nha!”

Tĩnh Vương phi Đường Chỉ Âm, xuất thân quyền quý, phụ thân từng giữ chức Lại bộ thượng thư, trong thời Tiên đế rất được trọng dụng. Nàng sinh ra mỹ mạo lại có tài danh, từ lúc còn trong khuê phòng đã được Tiên hậu nhìn trúng, gả cho con trai thứ tư, Tĩnh Vương Sở Diễm.

Sở Tích Vi diện mạo giống Đường Chỉ Âm, mắt hạnh mày ngài, môi mỏng mũi cao, lúc còn bé có chút béo tròn, sau khi lớn lên khác biệt đến sáu bảy phần, chỉ là sinh làm nam tử có thêm chút khí chất anh tuấn cứng rắn, nhưng người quen thuộc với Đường Chỉ Âm đều có thể ngay cái nhìn đầu tiên đã lần ra manh mối.

Diệp Phù Sinh nhếch khóe môi: “Trên thế gian này, người đa tình là người tối vô tình, người bạc tình lại là kẻ tối thâm tình… Đại nhân đối với chính thê thiếp thất đều xem như cặn bã, chẳng lẽ là trong lòng nhớ kỹ một người vĩnh viễn không chiếm được sao?”

Trịnh Thái thú cắn chặt răng, thanh âm khẽ run rẩy: “Ngươi rốt cuộc là ai?”

Diệp Phù Sinh phất vạt áo ngồi lên ghế, mi mục vừa động, quý khí thiên thành, khiến cho Trịnh Thái thú đột nhiên nhớ tới cố nhân đã qua đời hơn mười năm kia.

Khi tâm thần hắn đang hoảng hốt, nghe được Diệp Phù Sinh đè thấp thanh âm, mang theo uy nghi nồng đậm: “Biểu cữu, mười năm không gặp, ngươi ngay cả A Nghiêu cũng không nhận biết sao?”

Trịnh Thái thú cả người chấn động, thình lình thấy một vật lăng không vứt thẳng đến mặt, hắn theo bản năng mà đưa tay. Bàn tay vừa thu, xung lượng đã tan mất, vững vàng đem đồ vật tiếp vào trong tay.

Ngọc bội dương chi trên có khắc kỳ lân cùng một chữ “Nghiêu”. Ngón tay Trịnh Thái thú vuốt qua từng nét khắc đã được mài nhẵn nhụi, không thể tin mà nhìn Diệp Phù Sinh.

Trịnh Thái thú tên là Trịnh Trường Thanh, xuất thân tướng môn, phụ thân là Binh Bộ Thị Lang Trịnh Thu thời Tiên đế, mẫu thân Lý thị là dì ruột của Tĩnh Vương phi Đường Chỉ Âm.

Trịnh Trường Thanh cùng Đường Chỉ Âm chính là quan hệ biểu huynh muội, thanh mai trúc mã. Đáng tiếc Đường Chỉ Âm cũng không có tư tâm với hắn, lại thêm đối với triều thần mà nói, quan hệ thông gia chính trị càng trọng yếu hơn so với tình cảm, nàng cuối cùng gả cho Sở Diễm, thành Tĩnh Vương phi cao quý.

Trịnh Trường Thanh trong lúc giận dữ buồn bực không chấp nhận hôn sự cha mẹ an bài, trái lại theo quân viễn chinh, cưới một nữ tử bình dân có ân tình với hắn lúc hoạn nạn làm chính thê, lại không ngờ rằng hành động này lại giúp hắn rời xa vòng xoáy đấu đá quyền lực tại triều chính.

Một trường cung biến mười năm trước, Tĩnh Vương Sở Diễm bại vong, Vương phi Đường Chỉ Âm tự thiêu, vây cánh dưới trướng bị liên lụy tổn thương nguyên khí. Những kẻ may mắn còn sống đều bị đuổi tới Tây Xuyên biên thuỳ, ở nơi xa xôi này cho đến hết đời, không trông cậy vào cái gì mà Đông Sơn quật khởi.

Diệp Phù Sinh nhìn biểu tình trên mặt Trịnh Thái thú thay đổi bất ngờ, trong lòng lặng lẽ lắng xuống.

Thời điểm y vẫn còn là Cố Tiêu, thân là sư phụ của Sở Nghiêu, ở trong Tĩnh Vương phủ từng nhiều lần gặp qua Trịnh Thái thú. Hắn lúc ấy chưa đến bốn mươi, đúng là tuổi nam tử khí thịnh, oai hùng anh phát, giáp nhẹ kiếm nhanh, cùng hôn quan hiện tại bị tửu sắc đào rỗng thể xác tựa như hai người khác biệt.

Thứ có thể đem một người bẻ gãy ngoại trừ thói đời cảnh ngộ, còn có tình cảm nhân tâm.

Trịnh Trường Thanh luyến mộ Đường Chỉ Âm, tuy rằng hắn đem tâm tư giấu đến kín kẽ, nhưng không thể gạt được Tĩnh Vương Sở Diễm lòng dạ thâm trầm, cũng không thể gạt được kẻ quen quan sát như Cố Tiêu. Bởi vì niệm tình quan hệ thể diện, lại thêm Đường Chỉ Âm xưa nay đoan trang thủ lễ, Sở Diễm cũng không đem sự tình nháo lớn, tùy tiện tìm cái cớ đẩy Trịnh Trường Thanh đi xa, lại không ngờ rằng hành động này thành cơ hội cho người nọ giữ mạng.

Theo trí nhớ Cố Tiêu, Sở Nghiêu đối Trịnh Trường Thanh thực sự thân cận, thậm chí năm đó hắn cùng Sở Nghiêu trên đường hồi kinh chính là Trịnh Trường Thanh tự mình dẫn người tiếp ứng. Người này đối với Sở Diễm có ghét có kính, đối với Đường Chỉ Âm có yêu có hận, duy độc đối với Sở Nghiêu tâm tính còn trong sáng, là yêu thương không chút tư lợi.

Nhưng mà mười năm sinh tử đôi đường, ngay cả người cũng có thể biến đổi nói gì đến nhân tâm. Diệp Phù Sinh cũng không chắc Trịnh Trường Thanh sau khi biến thành Trịnh Thái thú lập trường tâm tư như thế nào. Chẳng qua hiện tại tình thế cấp bách, Diệp Phù Sinh không có nhiều thời gian cùng người đưa đẩy, chỉ có thể mạo hiểm trực tiếp trên người hắn tìm đường đột phá.

Cũng may, xem tình hình này y đã thành công.

Trịnh Thái thú nắm chặt ngọc bội, gắt gao nhìn chằm chằm y: “A Nghiêu… Ta cho rằng, ngươi đã…”

Năm đó khi cung biến, hắn còn đang ở Đông Hải thủ quan, sau khi kinh hoàng nghe tin tức được triệu hồi triều, cũng là thành bại đã định, chỉ còn lưu lại gió tanh mưa máu.

Hắn gặp được thi cốt chồng chất, gặp được máu đào đầy đất, tận mắt nhìn thấy Tĩnh Vương phủ đã từng to lớn hoa lệ hóa thành tro tàn, nhìn thấy đồng nghiệp ngày xưa cùng gia quyến bị hạ ngục, mà ngay cả chính bản thân hắn cũng bị liên lụy giải vào thiên lao.

Hắn nghe thấy những người này thì thầm, trong tiếng kêu khóc còn có tiếng mắng chửi tức giận, biết rằng Sở Diễm bại vong, Đường Chỉ Âm đốt lửa tự thiêu.

Sau đó, chính là nghe nói Tân đế dưới phụ tá của văn võ bá quan lấy tất cả thủ đoạn sáng có tối có che dấu cuộc cung biến đẫm máu này. Phu thê Tĩnh Vương nhập lăng, tiểu hoàng tôn Sở Nghiêu chết bệnh, được truy phong một cái chức hầu tước suông.

Trịnh Trường Thanh vẫn luôn cho rằng Sở Nghiêu đã bị Tân đế diệt khẩu, nhổ cỏ tận gốc.

Tĩnh Vương một nhà chết hết, nếu mà bọn họ cũng đều bởi vì thế liên lụy hầu như không còn, vậy mới thật là vô vọng. Bởi thế Trịnh Trường Thanh làm một hồi chó điên cắn người, đem hiểu biết của hắn về đám người chưa quyết định làm vây cánh của Tĩnh Vương cắn đi ra, lập công chuộc tội đổi lấy mạng một nhóm người khác, lại dưới sự che dấu càng sâu thế lực dư đảng tương trợ, từ quỷ môn quan nhặt về một cái mạng, lấy danh nghĩa là điều động thực tế là sung quân mà đi đến nơi này.

Bọn họ không ít người đều muốn Đông Sơn tái khởi, chỉ bất hạnh là không có cơ hội cùng danh nghĩa. Ngày qua ngày, năm qua năm, thời gian trôi dần, bảo đao đã già, thời kỳ đỉnh cao đã không trở lại. Đám người kia đều chỉ có thể từng người mòn mỏi trong lao tù chờ chết, dần dần đã quên mất chính mình đã từng có bộ dáng như thế nào.

Trịnh Thái thú không ngờ tới sẽ có ngày hôm nay.

Tim đập như nổi trống, hắn chậm rãi ngồi xuống, nhìn Diệp Phù Sinh, thanh âm tối nghĩa: “A Nghiêu, mấy năm nay… ngươi trải qua như thế nào?”

“Các ngươi đều đã cho là ta đã chết, chính ta cũng nghĩ như vậy.” Diệp Phù Sinh học bộ dáng lạnh lẽo tối tăm đối ngoại của Sở Tích Vi đủ mười phần, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn “Sở Tử Ngọc bức tử cha mẹ ta, vốn là cũng không tính toán lưu ta lại. Bất quá là… được người che giấu, kéo dài hơi tàn nhiều năm như vậy.”

Ánh mắt Trịnh Thái thú nhíu lại, hắn biết rõ chuyện xưa năm đó, lúc này rất nhanh tìm ra manh mối: “Cái kẻ sư phụ bán chủ cầu vinh của ngươi… Cố Tiêu?”

“Sở Tích Vi” cười nhạo một tiếng: “Mèo khóc chuột giả từ bi. Người hại ta là hắn, người cứu ta cũng là hắn. Ngươi nói… ta nên như thế nào? Ta có thể như thế nào?”

Trịnh Thái thú trong lòng rét lạnh, trong mắt cũng hiện lên phẫn hận: “Cẩu tặc kia… Hiện tại như thế nào?”

“Sở Tích Vi” hờ hững nói: “Chết rồi. Trên đời này xưa nay đều là có mới nới cũ, qua cầu rút ván. Y làm cây đao vì Sở Tử Ngọc quét dọn dị kỷ, chờ Sở Tử Ngọc ngồi vững vàng trên hoàng vị, nào còn có chỗ cho y? Mùa thu năm nay Kinh Hàn quan một trận, hắn suất lĩnh Lược Ảnh vệ lao tới chiến trường, giết chiến tướng Hồ Tháp Nhĩ của Bắc Man, chính mình thì bị loạn tiễn xuyên tim, miễn cưỡng cũng xem như chết có ý nghĩa, chỉ tiếc là không đợi ta tự tay đến đòi nợ.”

Trịnh Thái thú cả kinh, từ trong lời này của hắn nghe ra ẩn ý: “Ngươi… mười năm nay… hay là ngươi cũng ở trong Lược Ảnh?”

Suy đoán nói ra, Trịnh Thái thú dĩ nhiên đã tin năm phần. Lúc trước bộ hạ cũ của Tĩnh Vương không phải là chưa từng nghĩ khả năng Sở Nghiêu chưa chết, nhưng mà tìm kiếm nhiều mặt đều không có kết quả, còn suýt nữa dẫn tới sự nghi kỵ của triều đình, lúc đó mới không thể không kiềm chế lại, tiếp nhận sự thật này.

Hiện giờ Sở Nghiêu sống sờ sờ mà xuất hiện ở trước mặt hắn, vậy đã nói lên mười năm nay Sở Nghiêu nhất định là sống ở một chỗ cực kỳ bí ẩn. Mà khắp thiên hạ nơi có thể che dấu tai mắt người đến không chút dấu vết như vậy cũng không nhiều, Lược Ảnh vệ của Sở Tử Ngọc đúng là một chỗ.

Lại nghĩ đến Lược Ảnh vệ Thống lĩnh Cố Tiêu cùng Sở Nghiêu tốt xấu cũng có tình cảm sư đồ, cẩu tặc kia nếu còn nửa phần lương tâm, cũng nên lưu Sở Nghiêu một cái mạng, chỉ là đặt ngay ở dưới mí mắt mình, khống chế không cho đào thoát.

Ý tưởng hắn lần này hợp tình hợp lý, trong mắt Diệp Phù Sinh xẹt qua tinh quang, nhẹ nhàng gật đầu.

Trịnh Thái thú hiện giờ tuy rằng ù lì, lại vẫn là một người thông minh, muốn gạt một người như vậy không cần lời ngon tiếng ngọt, trái lại là để cho hắn tin tưởng chính bản thân hắn.

Phải biết rằng người ta bị che mắt, phần lớn không phải là do bên ngoài mê hoặc, mà là do trong lòng tự cho là đúng.

Một cái gật đầu của Diệp Phù Sinh như vậy, Trịnh Thái thú trong lòng nổi giận, đột nhiên đứng dậy phất rơi chén trà trên bàn, thanh âm khàn khàn: “Ngươi… tại sao có thể làm nanh vuốt cho Sở Tử Ngọc?”

“Biểu cữu hà tất vội vã tức giận? Người ta thường nói ‘Núi xanh còn đó, lo gì không có củi đun’. Ta nếu mà sớm chết, vậy mới thật sự là xong chuyện.” Mũi chân Diệp Phù Sinh móc một cái, trước lúc chén trà rơi xuống đất đã đá lên, một tay vững vàng tiếp được, giương mắt nhìn về phía Trịnh Thái thú “Hiện tại Cố Tiêu chết, trong Lược Ảnh vệ quyền lực luân chuyển, cho dù cẩn thận mấy cũng có thời điểm sai sót; Đoan vương lao tới Bắc cương, Lễ vương ý đồ mưu phản, Sở Tử Ngọc sứt đầu mẻ trán, Thành vương xa tại Đông Hải không thể phân thân … Biểu cữu, chúng ta đợi mười năm, hiện tại không phải là cơ hội tuyệt hảo sao?”

“Ngươi…” Trịnh Thái thú kinh nghi bất định mà nhìn y “Ngươi muốn làm phản?!”

“Biểu cữu hà tất nói đến khó nghe như thế?” Diệp Phù Sinh mỉm cười “Các ngươi bị biếm trích đến đây, nhiều năm qua chịu đủ khổ sở nơi biên thuỳ cùng nghi kỵ của triều đình, mắt thấy đồng liêu ngày xưa bị thủ đoạn mềm dẻo giày xéo chèn ép, chính mình chẳng lẽ thật sự không có cảm giác môi hở răng lạnh? Thay vì chờ Sở Tử Ngọc thu thập xong loạn cục đem chúng ta nhổ tận gốc, chi bằng nhân cơ hội này…”

Trịnh Thái thú vẻ mặt kinh hoàng: “Chỉ là cho dù liên hợp lực lượng cựu đảng Tây Xuyên, chúng ta cũng bất quá là lấy trứng chọi đá, cũng không động được đến Thiên kinh.”

“Biểu cữu, năm đó tâm huyết mưu đồ của phụ vương cũng như bọt nước thành không. Ta từng không muốn ngồi lên cái ghế chất bằng xương máu kia, nhưng mà thâm cừu đại hận này, thân là con ruột có thể nào không báo? Các ngươi mấy năm nay bị nhốt trong tù ngục, chịu đủ chèn ép, chẳng lẽ không từng nghĩ đến trừ cơn giận trong lòng?” Diệp Phù Sinh bình tĩnh nhìn Trịnh Thái thú, thanh âm trở nên lạnh lùng lại ẩn hàm mê hoặc “Ta không phải là muốn thượng vị, chỉ là muốn kéo Sở Tử Ngọc xuống ngựa… Nhưng mà để làm được điểm này, lấy địa vị hiện tại của biểu cữu thực dễ dàng.”

Câu nói sau cùng tựa như một chậu nước lạnh tưới từ đầu xuống chân, Trịnh Thái thú nhất thời tỉnh táo lại, hắn đem tin tức thu được trước tiệc rượu cùng lời nói ám chỉ của “Sở Tích Vi” kết hợp lại, sắc mặt trầm xuống: “Ngươi là nói… quan ngoại dị tộc?!”

“Dị tộc tác loạn, mấy năm nay không ít lần xâm nhập biên thuỳ, nhưng mà phần lớn thời điểm chỉ là đánh cướp linh tinh chứ không hưng binh động chúng. Hiện tại…” trong mắt Diệp Phù Sinh toát ra khoái ý bệnh hoạn “Triều đình nghi kỵ các ngươi, không chịu tiếp viện binh lực. Quân sĩ biên quan đối với các ngươi sinh ra xa lánh, quyền lực phân cách thập phần nghiêm trọng, ngài thật sự là không có khúc mắc sao? Cho dù ngài không có, những người khác cũng không có sao?”

Dừng một chút, y lại nói: “Không cần chỉ huy lên phía Bắc, chỉ cần biểu cữu liên hợp chư vị bộ hạ cũ mở cửa thành ra, dị tộc kỳ quân đi vào, đến lúc đó nội ứng ngoại hợp, ta cũng không tin… lúc này còn không bắt được Sở Tử Ngọc!”

Nói xong một chữ cuối cùng, y đem chén trà trong tay thả lại trên bàn, chén trà lại không tiếng động mà vỡ thành một đống mảnh nhỏ. Trịnh Thái thú lúc này mới hoảng sợ phát hiện, chiếc chén sứ này không biết khi nào đã bị y bóp nát, lúc nắm ở trong tay lại vẫn còn hoàn mỹ không tỳ vết.

Chính như quan hệ giữa bộ hạ cũ của Tĩnh Vương cùng triều đình, nhìn như bằng phẳng hơn bao giờ hết, nhưng ngăn cách một chút, một ngày không nhận được hồi âm, sớm muộn gì cũng sẽ táng thân nơi này.

Trong lòng hắn ba đào chập chùng, trên mặt mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cắn răng nói: “A Nghiêu, ngươi là… đến thay dị tộc làm thuyết khách?”

“Biểu cữu cũng đã cùng bọn họ tiếp xúc qua, chẳng lẽ thật sự không động tâm?” Diệp Phù Sinh cười cười “Ta muốn báo thù, các ngươi muốn bảo toàn sĩ tốt dưới trướng đã đi theo các ngươi nửa đời. Tửu sắc tài vận, quyền thế lực lượng thiếu một thứ cũng không được. Mấy thứ này… triều đình không cấp, dị tộc lại có thể.”

Trịnh Thái thú hai tay nắm chặt thành quyền, ngón tay phát ra tiếng “răng rắc” nho nhỏ, trong đầu thiên nhân giao chiến.

Một bàn tay “Sở Tích Vi” nhẹ nhàng đặt lên bả vai hắn, nghiêng sát vào, trầm giọng nói nhỏ: “Chỉ cần biểu cữu viết một phong thư, cùng ngọc bội của ta, phái tâm phúc đi trước sáu thành, nhất định có thể thuyết phục những bộ hạ cũ khác, đến lúc đó…”

“Câm mồm… không cần phải nói.” Trịnh Thái thú đột nhiên quay đầu lại, thanh âm chuyển lạnh “Phải, chúng ta oán hận Tân đế, đối với triều đình có nhiều bất mãn, đối với Tĩnh Vương vẫn nhớ mãi không quên. Nhưng mà… chúng ta vẫn là quan binh Đại Sở, ăn lộc của bá tánh, có trách nhiệm với lê dân, cho dù muôn vàn oán hận tất cả đều không nên liên luỵ gia quốc vô tội. A Nghiêu, ta không biết mười năm qua ngươi ở trong Lược Ảnh đã trải qua những gì, nhưng khi ngươi còn bé rõ ràng mang tấm lòng lương thiện, hiện tại cho dù bị cừu hận che mắt, cũng không nên…”

Hắn bỗng nhiên cảm giác ở cổ có một đường hơi lạnh, vươn tay vừa sờ, chính là một vết máu nhợt nhạt, chỉ rách da, không xâm nhập bên trong.

Trịnh Thái thú lưng phát lạnh, hắn nhìn về phía “Sở Tích Vi” đã ngồi lại nguyên vị, trong tay đối phương không biết khi nào có thêm một thanh chủy thủ, ở giữa những ngón tay lấp lánh.

Diệp Phù Sinh nhẹ nhàng mỉm cười, như trút được gánh nặng: “Biểu cữu, ngươi có thể nghĩ như vậy, liền không thể tốt hơn.”

“Ngươi… Ngươi đang thăm dò ta?” Trịnh Thái thú rốt cục hiểu được, nhớ lại từng lời nói hành động vừa rồi, sau lưng mồ hôi lạnh đầm đìa.

“Tại kỳ vị mưu kỳ sự, hy vọng biểu cữu không lấy làm phiền lòng.” Diệp Phù Sinh đứng dậy, chắp tay hành lễ “Lược Ảnh vệ nhận được tuyến báo, Tây Nam quan ngoại dị tộc muốn dấy binh xâm phạm, kì binh vào núi mai phục, thám tử đã lẻn vào trong thành, thực có khả năng sẽ mượn châm ngòi lợi dụ tranh thủ duy trì bộ hạ cũ của phụ vương, bởi vậy ta mới bất đắc dĩ xuất ra hạ sách này thăm dò. May mà biểu cữu… không phụ lòng tin tưởng.”

Trịnh Thái thú trố mắt ngồi xuống, nghe lời nói thành khẩn của “Sở Tích Vi”, thì thào hỏi: “A Nghiêu, ngươi…”

“Chính như lời biểu cữu nói, Sở Nghiêu đối với Sở Tử Ngọc có hận, đối với triều đình có oán, nhưng năm đó phụ vương thi hành việc trước cũng không phải hoàn toàn đúng… Người cùng bá tánh, gia cùng quốc, luôn có một nhẹ một nặng, kẻ trước người sau, có nhiều tư oán như thế nào đi nữa, cũng không thể so cùng nợ nước thù nhà.” Diệp Phù Sinh gương mặt nghiêm nghị “Chúng ta có thể da ngựa bọc thây chết có ý nghĩa, không thể làm tội nhân thiên cổ để tiếng xấu muôn đời.”

Trịnh Thái thú thở ra một hơi dài: “A Nghiêu, lần này ngươi đến, nếu không phải là do dị tộc sai sử, như vậy chính là theo lệnh của triều đình?”

“Là mệnh lệnh của triều đình, cũng là tư tâm của ta.” Diệp Phù Sinh nhẹ giọng nói “Biểu cữu cùng các vị bộ hạ cũ tại Tây Xuyên chịu đủ nghi kỵ, đích thực là nguy như chồng trứng. Nếu không muốn làm kẻ phản quốc, tốt xấu cũng phải đạt được tín nhiệm của triều đình mới có thể trường cửu. Đây đúng là một cái cơ hội rửa sạch quá khứ.”

Trịnh Thái thú ánh mắt nhất thời ngưng trọng: “Ngươi là nói…”

Diệp Phù Sinh ngẩng đầu nhìn hắn: “Sai người báo tin, hộ thành thủ quan, chống lại ngoại địch, lấy công chuộc tội.”

[Count down: 60]