Phồn Chi

Chương 18



Từ Văn Diệu cấp tốc chạy về, tới bãi đỗ xe suýt nữa quên khóa xe mà bỏlên nhà. Khi lên tới lầu, tim đã đập nhanh như trống dồn, anh quả thậtkhông dám tưởng tượng xem Vương Tranh sẽ có phản ứng thế nào.

Lúc bình thường, chẳng khó để thương lượng với Vương Tranh, hỏi cậu ăn gìmặc gì cũng đều sẽ hiền hòa gật đầu, khiến người khác cũng dần quenthuộc. Một đứa trẻ lớn lên dưới đôi cánh cường quyền của người mẹ quámức hà khắc, năm tháng qua đi cũng không dám làm điều gì phản nghịchchống lại, vì vậy chỉ có thể, tập thành quán tính nghe theo sự chỉ dẫncủa người khác. Cậu luôn thoái nhượng mọi điều, nhường đường, tránh chỗ, nhường tiền thưởng, ngày nghỉ, và cả chuyên đề nữa, nhường cả. Nhữngchuyện đó, phàm là với người khác thì đã lanh lẹ tranh thủ quyền lợi cho mình, chỉ mỗi Vương Tranh là không làm gì. Dường như suốt đời cậu luônlà người hiền lành dễ chịu, nói năng nhỏ nhẹ, cư xử nhã nhặn, lúc đihoặc ngồi đều khép chặt hai tay không để chúng đung đưa. Nếu không phảivì Vu Huyên thì xác suất Từ Văn Diệu để ý Vương Tranh gần như bằngkhông.©STENT: http://www.luv-ebook.com

Song nếu chỉ vì vậy mà cho rằng Vương Tranh là kẻ nhu nhược thì đã lầm. Cậu là một thanh sắt đượcbọc bông ở ngoài. Mới đầu nhìn vào thì tưởng mềm mại đấy, tới khi nhấcchân đá vào sẽ thấy chân đau máu đổ. Nếu không thì sao một cậu thanhniên ngô nghê chẳng một lần dám đi đâu một mình lại dám về nhà công khai mình là đồng tính, lại còn cãi lại gia đình, dù phải đoạn tuyệt quan hệ máu mủ tình thân cũng muốn dọn ra sống chung với người yêu. Tuy rằngsau đó, tên tình nhân bạc bẽo đã thay lòng đổi dạ nhưng Vương Tranh cũng không đòi sống đòi chết, chỉ một mình cắn răng chịu đựng hết thảy đaukhổ. Một sinh viên nghèo rớt mồng tơi, không có thu nhập cố định, ấy vậy lại dám tới thành phố G vay tiền mua nhà. Chẳng phải cậu lên mặt chứngtỏ gì, mà chỉ muốn có được một chốn trú chân của riêng mình và không aicó quyền đuổi cậu đi. Trong tâm cậu có một ý chí kiên định, mà theo nhưlời của mẹ cậu là một khi đã nhìn nhận chuyện gì hay ai là quan trọngthì dẫu có chịu thương tổn cũng không cúi đầu thỏa hiệp với vận mệnh.

Khi Lý Thiên Dương tìm tới nơi nhằm nối lại tình xưa, lấy lời lẽ lẫn nướcmắt ra biểu thị lòng ăn năn hối cải cũng chẳng mảy may đả động đượcVương Tranh. Lý Thiên Dương cho rằng Từ Văn Diệu đã đứng sau phá rối,nhưng chính anh lại hiểu hơn ai lý do Vương Tranh không ngoái đầu níukéo tình cũ, chẳng phải vì không còn cảm tình với Lý Thiên Dương, mà bởi nhận định của cậu với chuyện hai người quay lại với nhau. Đã tới bướcđường này, còn yêu hay không chẳng quan trọng nữa, thời điểm đã qua phải cự tuyệt thôi.

Nguyên tắc sống quan trọng hơn tình cảm. Đó là lề lối làm nên con người Vương Tranh.

Những bất an trong lòng Từ Văn Diệu đều bắt nguồn từ đây. Anh không biếtVương Tranh nghĩ gì về mối quan hệ giữa anh với Trương Quý Sinh. Vớinhững người bình thường khác, nếu từng có quãng thời gian mặn nồng bênnhau, giờ gặp lại cũng sẽ gật đầu chào hỏi chỉ với tư cách là một ngườiquen cũ mà thôi. Nhưng với Từ Văn Diệu lại khác, việc này làm dấy lêncăn bệnh trong lòng anh, là quá khứ đáng xấu hổ không thể hé răng, làtội nghiệt mà anh phải mang. Anh không thể xem như không thấy Trương Quý Sinh. Không nói tới sự thương hại và đồng tình với anh ta, chỉ là tàndư tội lỗi ở quá khứ kéo lấy Từ Văn Diệu xuống vũng bùn. Vì những trầmluân ngoài ý muốn đó đã khiến anh cảm thấy áy náy và mặc cảm với VươngTranh, càng lúc càng không dám giải thích rõ ràng với cậu.

Nhưngmột khi chuyện cũ từ quá khứ trỗi lên khuấy động hiện tại, mọi việc cuối cùng cũng đến lúc Từ Văn Diệu không thể không giải quyết được nữa rồi.

Lòng anh rối bời, hai bước đi ba bước chạy phóng vụt lên lầu, lục lọi mấylần mới tra đúng chìa khóa vào ổ. Vào nhà, tìm kiếm từ phòng khách,phòng ngủ tới nhà bếp cũng không thấy người đâu. Từ Văn Diệu vừa lo vừakhẩn trương, mở cửa phòng đọc sách lại thấy Vương Tranh đang nằm trênchiếc giường nhỏ bà Vương từng ngủ. Tay gối dưới đầu, nhắm mắt, sắc mặtkhông tốt, nhưng xem chừng không có gì xao động lắm.

Từ Văn Diệunhẹ nhõm thở ra, bất chợt phát hiện người ra đầy mồ hôi. Anh vuốt nhữnggiọt mồ hôi trên trán, cẩn thận dựa gần vào đầu giường Vương Tranh, ngồi xổm xuống sàn, nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, dịu dàng gọi: “Tiểu Tranh?”

Mí mắt Vương Tranh khẽ giật giật, nhưng không mở ra. Từ Văn Diệu biết lúcnày cậu không muốn thấy mặt mình, sắp xếp điều cần nói, rồi giải thích:“Tiểu Tranh, chuyện hôm nay hãy nghe anh nói. Không phải như em đã nghĩđâu. Người đó là bạn cũ của anh, tay bị thương nên anh mới cắt thịt bògiúp anh ta. Bọn anh không có gì cả với lại…”

“Vậy sao anh phải gạt em?” Vương Tranh mở mắt ra, bình tĩnh nói.

“Anh gạt em không phải vì lo em suy nghĩ lung tung đó sao? Thật ra… kỳ thựcngười đó không liên quan gì… người đó, anh thề với em, quả thật không có gì cả…”

“Anh đừng nói nữa,” Vương Tranh ngắt lời, ngồi dậy nhìn anh. “Bây giờ, anh hãy nghe em nói, đừng chen ngang vào, được chứ?”

Vương Tranh càng bình tĩnh bao nhiêu, Từ Văn Diệu càng lo lắng bấy nhiêu, mơhồ nhận ra phương thức mình đối đãi cậu đã sai rồi, nhưng sai ở đâu thìkhông biết. Anh định mở miệng nói gì đó, Vương Tranh nhanh chóng xenvào, nhấn mạnh: “Được chứ?”

Từ Văn Diệu hết cách, đành gật gật đầu.

Vương Tranh đứng lên, hít sâu vài hơi để bình ổn tâm trạng cũng như khẩu khí, hỏi: “Cái người hôm nay từng có quan hệ với anh đúng không?”

Từ Văn Diệu đáp: “Đúng là có quan hệ, nhưng đã là quá khứ…”

“Xem ra anh luôn cho rằng đã là quá khứ thì không có gì cần bàn tới nữanhỉ,” Vương Tranh nhàn nhạt cười. “Nhưng, nếu không có quá khứ làm gì có hiện tại?”

Từ Văn Diệu im lặng.

“Em đã từng nói với anh là em rất ghét Vu Thư Triệt chưa?”

“Hả?”

“Em rất ghét anh ta, cố gắng thế nào cũng chẳng có được chút hảo cảm. Xétvề mặt nào đó, em thừa nhận anh ta giỏi, có những thứ em không có. Nhưng suy cho cùng, vẫn rất rất ghét! Dù không còn yêu Lý Thiên Dương nữa emcũng chẳng thể thích được Vu Thư Triệt. Sự chán ghét đó như một phản xạcó điều kiện vậy. Vừa thấy anh ta em lại có bản năng muốn trốn tránhthật xa, không mong dính dáng chút gì với anh ta cả.” Vương Tranh cúiđầu nhìn hai bàn tay mình. “Em đã luôn bị sự căm ghét anh ta làm cho khổ sở.”

“Từ nhỏ, em đã là đứa an phận thủ thường, không có mộngtưởng gì cả, chỉ mong an nhàn qua ngày. Với em, chỉ cần được ăn no mặcấm, có nhà cửa, cha mẹ mạnh khỏe, bản thân viết được mấy quyển sách rồiđược đi dạy, nếu có ai đó ở bên nữa thì tốt, còn không có thì cũng không yêu cầu gì hơn thế. Em không thích tranh giành hay phải đua chen vớiai. Nhiều lúc em thấy rất tự ti, nhưng lại hài lòng với hiện tại, vì vậy cũng không đi ghen tức gì với bất cứ ai.” Vương Tranh dừng một chút,lấy giọng nói tiếp: “Nhưng em lại vô cùng ghét Vu Thư Triệt! Nỗi cămghét đó như axit ăn mòn nội tâm em từng ngày.”

“Chắc anh chưa bao giờ biết cảm giác ganh ghét là thế nào đâu nhỉ, vì anh giỏi giang thếnày cơ mà. Vì anh thuộc thành phần tinh anh của xã hội nên sẽ không hiểu được cảm giác đó sợ hãi như thế nào đâu, nó gần như bóp méo thế giớiquan của em. Lúc dữ dội nhất, cả ngày trời trong đầu em đã nghĩ ra những kế hoạch vô cùng tàn ác nhằm ôm Vu Thư Triệt chết chung.”

Từ Văn Diệu ngây người, thấy cổ họng khô rát, vươn tay nắm tay Vương Tranh thì bị cậu né ra.

Vương Tranh vờ như mình định quay người rót nước uống, nhưng Từ Văn Diệu đãnhanh hơn một bước cầm lấy ly nước ấm trên bàn đưa vào tay cậu, rồi nhìn cậu đầy trông mong.

Vương Tranh nhận lấy cốc nước, uống mộtngụm, nghỉ ngơi lấy hơi xong lại nói: “Nói thẳng ra, em không muốn vìanh mà đi căm ghét thêm ai nữa. Em, quả thật, không còn can đảm trải qua chuyện đó thêm lần nữa. Em không chịu nổi khi lại xuất hiện thêm một Vu Thư Triệt thứ hai. Văn Diệu, anh nghĩ đi, lúc đầu là Tạ Xuân Sinh, cậuấy đáng thương là vậy nên em không có gì để nói, nhưng bây giờ lại cóthêm một người khác nữa, biết đâu chừng lại gặp phải những việc bi thảmmà anh không thể không quan tâm. Biết nỗi sợ của em là gì không? Hômnay, anh đã có thể nói dối em, rất có thể ngày mai lại tiếp tục gạt em,rồi ngày mốt, ngày kia? Em không thể tưởng tượng ra được còn điều gì cóthể dễ dàng hơn để khơi gợi lên lòng thương cảm cứu rỗi của một ngườingoài việc tình cũ gặp phải chuyện rủi ro, nhưng sau đó thì sao? Cứugiúp xong rồi anh định làm gì? Đâu mới thật sự là giúp đỡ cuối cùng? Văn Diệu, không ai có quyền phê phán anh, nhưng mong anh hãy hiểu cho em.Em quá mệt mỏi rồi! Trái tim em là của một ông già tám mươi tuổi. Emkhông chịu thêm nổi đả kích nào nữa. Vì vậy, nhân lúc chúng ta chưa thật sự có gì, hãy quay lại như lúc ban đầu…”

Vương Tranh chưa nóidứt lời, Từ Văn Diệu đã giật lấy cốc nước trong tay cậu, ném xuống đất.Tiếng thủy tinh vỡ, cùng nước văng tung tóe khiến Vương Tranh giật mìnhtheo bản năng lùi lại, song bị Từ Văn Diệu giằng lấy cánh tay đẩy ngãxuống giường. Lưng cậu đau đến mức không thể thốt ra tiếng, Từ Văn Diệutức thời đè lên người Vương Tranh, giữ hai tay cậu trên đầu, nghiến răng quát: “Mẹ kiếp, ai cho em cái quyền quyết định vậy hả? Tôi đối xử vớiem thế nào mà mang tôi đi so với Lý Thiên Dương? Tôi moi tim moi gan ramà thương em, chiều em, vậy em lại vì mấy chuyện lặt vặt đó muốn rờikhỏi tôi? Đừng có mơ! Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi hả, dù có hủy hoại em cũng sẽ giữ em sát bên cạnh. Em tưởng là tôi chỉ nói cho vui thôi à? Em tưởng tôi quá rảnh rỗi bỏ mấy vụ buôn bán những mấy ngàn vạn để về mộthai hầu hạ em hả?”

Đôi mắt anh đỏ ngầu, kéo giật áo khoác bênngoài của Vương Tranh, xé toạc áo sơ mi ở trong, vùi đầu cắn mạnh lênngực cậu, điên cuồng gào thét: “Em bảo chúng ta làm bạn như lúc đầu? Mẹkiếp! Tôi ăn no rảnh rỗi đi đối đãi với bạn bè tới tận nước này ư? Emnghĩ tôi là ai? Tôi đang làm từ thiện đấy à? Nhảm nhí! Hôm nay, tôi sẽlàm cho em phải hối hận khi nói ra những lời này! Vương Tranh, em đúnglà đồ nhẫn tâm bạc tình mà…”

Anh vừa rống vừa giật quần của Vương Tranh xuống, trong lúc lôi kéo đã làm cho da đùi cậu đỏ hồng lên vì masát. Vương Tranh vừa đau vừa sợ, ra sức giãy giụa: “Đừng mà! Từ VănDiệu, nếu anh làm vậy thì đừng trách sao tôi không tha thứ cho anh!”

“Không phải em muốn chia tay sao? Hả? Đã vậy còn nói tha thứ hay không tha thứ cái quái gì? Chẳng thấy buồn cười lắm sao?”

Vương Tranh bị kích động, thấy tức thở, tim co giật, bấu lấy cánh tay Từ Văn Diệu, nói: “Văn Diệu, Văn Diệu… em khó chịu quá…”

“Mẹ nó vì lúc nào tôi cũng lo em khó chịu nên mới nuông chiều để em leo lên đầu tôi thế này!”

“Anh…” Vương Tranh bật khóc, nói ngắt quãng: “Đừng đè… em không thở được… Anh, em đau quá…”

Từ Văn Diệu ngước đầu lên, thấy mặt mày Vương Tranh trắng bệch đi, làm anh lo sợ giật mình tỉnh ra, vừa lo vừa thương leo xuống khỏi người cậu, ôm cậu vào lòng, vuốt lên tấm lưng đang run lên bần bật đó. “Tiểu Tranh,em thấy thế nào hả? Tại anh cả, là anh không tốt! Em đừng tức giận, đừng tức giận! Không sao rồi! Tại anh khốn kiếp! Không sao, không sao hết!Em cứ đánh anh! Thuốc đâu, bữa nay đã uống thuốc chưa?”

Vương Tranh tựa vào lòng anh, lắc đầu.

Từ Văn Diệu lập tức đỡ cậu nằm xuống, chạy đi lấy thuốc, rót nước vào ly,cẩn thận đút Vương Tranh uống. Bấy giờ mới để ý thấy phòng ốc lộn xộn,Vương Tranh áo thì rách quần thì bị kéo tuột đến tận gót chân, trên gòmông trắng trầy những mấy đường, đều do anh cả. Từ Văn Diệu nhìn mà chỉmuốn cho mình vài bạt tai. Đoạn, anh lại nhẹ nhàng kéo quần lên cho cậu, bao chặt cậu vào trong chăn, rồi ôm cả người lẫn chăn vào lòng mà vỗvề. “Xin lỗi em!”

Vương Tranh mắt ầng ậc nước, đấm mạnh vào vaianh, nhưng vì người chẳng còn bao nhiêu sức lực, cú đánh đó với Từ VănDiệu chỉ như là gãi ngứa.

“Em cứ đánh, cứ mắng, hay làm gì cũngđược miễn đừng đòi rời xa anh.” Giọng Từ Văn Diệu có chút run run.“Không phải em chịu không nổi mà là anh! Nếu em không ở bên anh thì anhkhông biết mình sẽ làm chuyện điên rồ gì nữa. Thật đấy!”

Vương Tranh cúi mặt, đầu gác lên vai anh, im lặng.

“Anh biết tình cảm em dành cho anh không sâu đậm vì sợ rằng sẽ lại tổnthương. Anh hiểu chứ. Nhưng anh có thể thề, em theo anh, tuyệt đối không có Vu Thư Triệt thứ hai! Chuyện đó không bao giờ xảy ra cả, vì em làmạng sống của anh, biết chưa hả?” Từ Văn Diệu hôn lên tóc cậu. “Vì emkhông hiểu anh đã trải qua những chuyện như thế nào mà lại khao khát cóem nên mới nói như vậy. Tiểu Tranh, nghe anh nói, em không phải chỉ đơnthuần là một người tình với anh không thôi. Em còn là vận mệnh, là sinhmạng của anh!”

Từ Văn Diệu lặp lại hai lần, Vương Tranh nghe màmuốn khóc. Cậu hiểu câu nói này thâm tình nặng nghĩa đến nhường nào, sovới ba chữ “anh yêu em” còn lớn lao hơn cả. Vương Tranh chưa khi nào làngười lòng dạ sắt đá, đòi chia tay với Từ Văn Diệu cũng vì không muốnmình lại bị tổn thương, hay bị tình nhân của anh quấy nhiễu cuộc sống.Đó chẳng qua là bản năng mang tính máy móc chứ không hoàn toàn là nhữnggì nội tâm cậu mong muốn. Lúc này, khi được Từ Văn Diệu ôm vào lòng, đầu áp vào ngực anh, cậu có thể nghe rõ mồn một tiếng tim anh đang đập cùng những lần hít thở đầy khẩn khoản, dần dần cũng xoa dịu được những bấtan trong cậu. Cảm giác an toàn lúc này như đào thải hết mọi nỗi đau cũng như trống rỗng trong tâm hồn, khiến Vương Tranh ảo giác như hai ngườitự trời sinh ra là cứ ôm nhau như vậy mãi mãi.

Xúc cảm hiện tạiquá mức thần kỳ, không tả nổi bằng lời, phải vào đúng thời điểm mới cóthể nhận ra được, nhưng chưa chắc đã hoàn toàn kiểm soát trong tay. Haingười đều mang tâm bệnh, có tầng tầng lớp lớp những lo âu cùng bất an,vô hình trung tự hóa thành tấm lá chắn phòng hộ, đồng thời cũng là bứctường ngăn cách với thế giới. Vương Tranh biết cậu sợ hãi, nhưng cũnghiểu Từ Văn Diệu cũng có nỗi hoang mang riêng, và có thể vì tuổi đãnhiều, nỗi sợ đó bén rễ quá sâu vào lòng, không cách nào tiêu diệt được.

“Đừng bao giờ… nói những lời này nữa.” Từ Văn Diệu siết Vương Tranh vào lòng, hôn chi chít lên mặt cậu, khe khẽ thở dài. “Mấy lời này sát thương quá, suýt nữa giết chết anh. Hãy hứa là em sẽ không bao giờ thốt ra chúngnữa đi!”

Vương Tranh bị anh nâng cằm lên đối diện với anh. Trongđôi mắt Từ Văn Diệu ngập tràn những điên cuồng cùng van nài, hoảng loạnvà bất lực, như một con thú bị dồn vào đường cùng, đợi chờ chút lòng từbi, chớp mắt hoặc sẽ ùa lên âu yếm lấy người trước mặt hoặc xấn đến cắnxé. Vương Tranh liền mềm lòng. “Trừ phi anh cũng hứa với em giống vậy!”

“Đương nhiên rồi!” Từ Văn Diệu gật đầu. “Trừ khi anh chết chứ không bao giờ rời bỏ em!”

“Cũng không được lăng nhăng!”

“Tuyệt đối không!”

“Vậy còn những người tình trước đây thì sao?”

“Sẽ không đơn độc một mình gặp lại họ nữa, có việc gì thì xin ý kiến của em trước, tuyệt đối không tự ý hành xử.” Từ Văn Diệu suy nghĩ rồi bổ sung: “Nếu em không đồng ý thì anh xem như không biết gì tới chuyện của họcả.”

“Có thật là anh sẽ làm được?”

“Chắc chắn là được!” Từ Văn Diệu gật đầu, nghĩ nghĩ, rồi thấp giọng nói: “Tiểu Tranh, khôngphải anh muốn dây đưa nhập nhằng gì với họ. Thật đó! Trước đây anh từngrất dứt khoát, đôi lúc có hơi tàn nhẫn. Người mà em thấy hôm nay… làtình nhân hơn mười năm trước, khi mà anh còn nông nổi đã làm tổn thươnganh ta. Có thể bây giờ lớn tuổi, bắt đầu hiểu ra mọi chuyện, nhất là từkhi gặp được em, mới ngộ ra rằng mình đã làm sai rất nhiều việc.”

Vương Tranh đầy khó hiểu nhìn anh.

Từ Văn Diệu mỉm cười, hôn phớt lên môi cậu. “Đến khi anh bị em hành hạ thì nhận ra mình cũng từng làm khổ người khác.”

“Em nào hành hạ gì anh chứ!”

“Mới nãy không phải hành hạ thì là gì?” Từ Văn Diệu thở dài. “Hôm nay, anhsẽ nói rõ đầu đuôi với em. Anh không sợ trời sợ đất chỉ sợ thầy Vươngđòi chia tay thôi. Đừng bao giờ đả thương anh bằng cách đó, được không?Anh cũng chỉ là kẻ trần mắt thịt.”

Vương Tranh im lặng một lúc thì gật đầu.

Từ Văn Diệu cao hứng nhếch môi cười, ra sức hôn lên môi cậu, lâu sau mới chịu buông ra. “Em là nhất!”

“Đừng nói mà không nghĩ như thế! Anh nói xem, người đàn ông hôm nay là thế nào?” Vương Tranh lườm anh.

“Được rồi, anh sẽ nói cho em nghe. Mà giao kèo trước nhé, anh nói xong, không được giận anh đó.”

Từ Văn Diệu bắt đầu kể, đôi lúc sẽ ngừng lại như kẻ đang giấu đầu lòiđuôi. Không phải anh cố tình, nhưng lời vừa ra cửa miệng thì vấp phảiquá khứ ngày trước cùng vô số những chuyện hoang đường mà chẳng phảingười đàn ông nào cũng có thể nói rõ được. Nhất là Từ Văn Diệu anh. Dịudàng chuẩn mực, lý trí mạnh mẽ, trước mặt Vương Tranh cũng không khúmnúm nhún nhường, nên không thể nào dễ dàng kể ra những chuyện làm xấumặt mình được. Hơn hết, anh lại quá mức coi trọng Vương Tranh, sợ cậubiết ngày xưa anh từng hoang đàn vô lối sẽ coi khinh và ruồng rẫy anh.Vì vậy mà lời kể càng thêm vòng vo, nhiều kẽ hở.

Sau khi nghexong, Vương Tranh chỉ im lặng. Cậu vốn dĩ thông minh, chỉ dựa vào ngữđiệu ngập ngừng đầy ấp úng của Từ Văn Diệu liền đoán được mọi chuyện còn tàn khốc và xấu xí hơn thế rất nhiều. Trong đầu cậu tự vẽ lên một câuchuyện xưa không chút lãng mạn và đầy tàn nhẫn. Sự ích kỷ của một ngườicó thể gây ra cho người khác vết thương mà cả đời cũng không thể bù đắpđược. Chuyện này Vương Tranh chẳng đủ sức để có thể phê phán một ai, vìbản thân cũng từng giãy giụa từ những thương tổn đó. Lúc này, bất giácnhìn lại ngọn nguồn, hóa ra người lúc nào cũng dịu dàng ôm lấy cậu cònđộc ác vô tình hơn Lý Thiên Dương vài phần. Vương Tranh nghĩ mà chợtthấy có chút run sợ.

Cậu thử đặt bản thân vào vị trí ngườibartender đó, nếu vậy thì mọi chuyện sẽ thế nào? Ngày xưa, Vương Tranhcũng là như vậy, lặng lẽ yêu, lặng lẽ bị tổn thương. Bây giờ, Từ VănDiệu say đắm cậu, đến gần như điên cuồng và cố chấp. Nhưng dù có xúcđộng nhường nào cũng hiểu được, những lời nồng nàn trong lúc mê saythường chẳng dễ tin.

Tới cái tuổi của Vương Tranh, nếu muốn tìmbạn đời thì không nên tìm Từ Văn Diệu. Phải là ai đó ôn hòa hơn, an toàn hơn, dẫu có bình thường, như vậy cuộc sống mới an ổn được. Cậu nghĩ,nếu có thể, nên chia tay vẫn tốt hơn. Nhân lúc bản thân còn chưa lúnchân quá sâu thì rời đi. Nhưng lời cậu chỉ vừa thốt ra Từ Văn Diệu đãđiên loạn như thế, suýt nữa gây ra tổn thương vĩnh viễn trong cậu. Vương Tranh ngẫm lại mà kinh hoảng không thôi. Cậu đâu phải thần thánh, quanniệm giáo dục khiến cậu không thể cúi đầu chấp nhận bất cứ hình thức xâm hại nào. Vậy nên, càng hồi tưởng lại chuyện vừa xảy ra cậu lại càngmuốn tránh anh thật xa, thật xa.

Nhưng lúc này, Vương Tranh đãkhông cách nào né tránh được Từ Văn Diệu nữa, một mặt là đã sa chân vàokhí thế của anh, mặt kia không thể phủ nhận cảm giác ỷ lại của mình vớiTừ Văn Diệu. Người đàn ông này cứ nhất quyết siết chặt cậu vào lòng, đầu cậu bị đè ép lên ngực anh. Tư thế này khi thời gian thân mật càng kéodài thì càng khó chịu. Vương Tranh không có sức giãy ra, cũng không cócan đảm. Cậu buồn bã phát hiện, bản thân quả thật sợ Từ Văn Diệu, lo anh không thương mình, và ngại anh yêu mình quá nhiều. Suy cho cùng, cảmgiác mâu thuẫn đó cứ giằng xé lấy cậu. Lẽ nào vì sống chung nhà lâu ngày với kẻ cố chấp mà suy nghĩ của cậu cũng trở nên kỳ quái?

Khôngthể cứ như vậy mãi! Còn tiếp tục thế thì hậu quả sau cùng sẽ là phó mặcquyền quyết định cuộc sống của bản thân vào tay người khác mất. Đếnchót, cậu chỉ có thể nghe theo bài bố và sắp đặt của đối phương mà duytrì cuộc sống đầy rủi ro này. Cậu không muốn cứ quanh quẩn trong cáivòng tròn đó. Bất giác, lại nghĩ về quãng thời gian ngây thơ lúc trước,chỉ biết yêu lại không hiểu được cách để yêu.

Mấy ngày kế tiếp,Vương Tranh vô tình hữu ý tránh mặt Từ Văn Diệu. Hai người tuy vẫn sốngchung một nhà, cùng ăn cơm, cùng ngủ một giường, nhưng những khi Từ VănDiệu định chạm vào cậu thì cậu lại né ra xa. Lúc ở trên giường, anh ômcậu, người cậu sẽ căng cứng lên, như thể rất sợ hãi.

Từ Văn Diệutim như bị mèo cào, lúc nào cũng nôn nóng lẫn khẩn trương, vài lần muốnnổi cáu nhưng e lại khiến Vương Tranh sợ mà nhịn xuống. Những khi anhtính nói chuyện rõ ràng với Vương Tranh, cậu lại nhanh chóng đổi đề tài.

Tới đây thì Từ Văn Diệu hiểu ra mình đã xúc phạm tới giới hạn của VươngTranh rồi. Một khi người yêu đã lên cơn cố chấp thì theo kinh nghiệm từtrước tới nay, anh đừng hòng một hai lời dỗ dành hay yêu chiều là xong.Hơn nữa, sức khỏe Vương Tranh lại không tốt, anh không dám lớn tiếng hay làm gì quá đáng, cuối cùng đành phải chịu thua. Vương Tranh tự có cốchấp riêng, dẫu anh có làm gì cũng không suy chuyển được. Từ Văn Diệunghiền ngẫm lại những gì đã xảy ra vào hôm ấy, ngộ ra bản thân làm saihai điều. Thứ nhất, không nên nói dối. Thứ hai, có ý định cưỡng bức cậu. Việc đầu tiên sẽ khiến cậu tổn thương, việc sau khiến cậu sợ hãi. Cảhai sự đều là chuyện Vương Tranh không chấp nhận được. Chẳng trách màcậu muốn rời đi, chỉ sợ thứ tình yêu đầy bất an ấy khiến cậu sợ hãi đếnmức muốn trốn tránh cũng không kịp nữa phải không?

Phải chi haingười trẻ ra mười tuổi, anh có thể dùng lời thề thốt khiến cậu xiêulòng, chỉ tiếc Vương Tranh đã gần ba mươi, nếu đứng trước mặt cậu thềhẹn trăng sao, đừng nói là cậu, tới anh cũng tự thấy không thốt nổithành lời.

Nhưng gì thì gì cũng phải giải quyết cho xong chuyệnlần này, càng để lâu càng sinh thêm phiền. Từ Văn Diệu cắn răng chịuđựng hơn một tuần, cuối cùng cũng tìm được thời cơ mặt đối mặt với Vương Tranh, tất cả đều nhờ công Tạ Xuân Sinh. Cậu ta xuất viện, nhận đượclệnh điều động từ cấp trên rằng hai ngày sau chuyển về cơ quan chính phủ ở quê rèn luyện. Trước khi đi cậu ta muốn mời Từ Văn Diệu và VươngTranh một bữa cơm nhằm cảm ơn mọi người.

Địa điểm do Qúy Vân Bằng chọn, một nhà hàng Quảng Đông có tiếng ở thành phố G. Vương Tranh không thể không nể mặt Tạ Xuân Sinh, thật ra thì cậu khá là vui khi Tạ XuânSinh có thể bỏ được quá khứ để bắt đầu lại. Hôm ấy, Vương Tranh không đi cùng xe với Từ Văn Diệu mà tự bắt taxi đến chỗ hẹn. Khi đến nơi, nhânviên phục vụ lễ phép đưa cậu tới phòng đã bao trọn, vừa đẩy cửa vào thìQuý Vân Bằng đã dìu Tạ Xuân Sinh ngồi vào bàn, nhác thấy Vương Tranhliền vui vẻ chào hỏi: “Thầy Vương tới rồi hả, còn Văn Diệu đâu? Sao haingười không đi cùng?”

Vương Tranh không muốn nói thẳng là mìnhkhông thích đi cùng Từ Văn Diệu, bèn đáp: “Anh ấy còn ở công ty, chắc là có việc gì đấy, lát nữa sẽ tới.”

“Ông già lằng nhằng đó vậy màyên tâm để cậu một mình tới đây ư? Bình thường cậu ta bao bọc cậu ghêlắm, chắc cậu cũng thấy ngán ha?” Quý Vân Bằng khoái chí nói, rồi đứngdậy kéo ghế cho Vương Tranh: “Thầy Vương ngồi đi, cậu uống gì? Ây da,tôi quên mất, không thể để cậu uống lung tung được. Cậu có thể uống gì?”

“Nước suối được rồi.” Vương Tranh đáp, rồi quay đầu lại nhìn Tạ Xuân Sinh vẫn im lặng mà mỉm cười từ nãy đến giờ. “Tiểu Tạ thế nào rồi?”

“Em không sao rồi ạ.” Tạ Xuân Sinh lí nhí đáp, mặt khẽ đỏ lên. “Em xuất viện cũng mấy hôm rồi.”

“May mà không bị gì nghiêm trọng, cứ từ từ bồi dưỡng xương cốt sẽ khỏe lêncả thôi,” Quý Vân Bằng xen vào. “Tôi có mướn người giúp việc mỗi ngàyhầm đồ bổ cho cậu ấy, cậu nhìn xem, mặt mày hồng hào ra phết.”

Vương Tranh chăm chú quan sát Tạ Xuân Sinh một lúc, phát hiện thấy sắc mặtcậu tươi tắn hồng hào, thần sắc thanh tú y như người bước ra từ trongtranh vẽ nên cảm thấy an lòng, cậu cười nói: “Quả thật đã đỡ hơn rấtnhiều.”

Tạ Xuân Sinh ngại ngùng đáp lời Vương Tranh: “Anh Vương, em nghe nói là anh cũng đang bệnh, anh nhớ giữ gìn sức khỏe ạ.”

“Em không cần lo cho cậu ấy đâu, Văn Diệu chăm nom thầy Vương như gà mái mẹ ấy.” Quý Vân Bằng cười đùa. “Anh còn biết chuyện này nè, vì Văn Diệu cứ dài dòng lôi thôi mãi nên thầy Vương đặt cho biệt danh Từ Mama đó. Haha ha, hễ đem so tới giám đốc Từ bình thường luôn lạnh lùng cau có thìbuồn cười chết được ấy nhỉ?”

Tạ Xuân Sinh bật cười, Vương Tranh xấu hổ ho một tiếng: “Văn Diệu thật là, chuyện như vậy cũng kể với anh nữa.”

“Chúng tôi là bạn thân, quen nhau từ lúc còn mặc tã ấy, nên chỉ trêu chọc nhau cho vui thôi chứ không có ý gì đâu. Thật ra, Văn Diệu cũng chỉ muốnkhoe khoang thôi. Thầy Vương, cậu thật tài giỏi, chỉ có cậu mới trị được cậu ta.”

Tạ Xuân Sinh cũng nói: “Anh Vương, anh Văn Diệu đối anh rất tốt. Em quen anh ấy lâu rồi, chừa từng thấy anh ấy đối ai tốt nhưvậy.”

Nhất thời, Vương Tranh có chút hốt hoảng khi sự may mắn của mình lại được người khác chỉ ra, việc đó làm dao động quyết tâm chiatay của cậu. Hóa ra Từ Văn Diệu vì cậu mà làm nhiều việc đến thế. Ai aicũng thấy được, còn cậu sao lại phớt lờ?

Lúc này, cửa phòng bịnhân viên phục vụ nhẹ nhàng đẩy ra, Từ Văn Diệu bước vào, thấy VươngTranh thì nhẹ nhõm thở ra. Quý Vân Bằng lập tức nói: “Từ Mama tới rồiha! Đến trễ, phạt ba ly rượu!”

“Phạt khỉ gì hả tên này?” Từ VănDiệu ngồi xuống cạnh Vương Tranh, lấy khăn ướt lau mồ hôi trên trán.“Đêm nay không uống rượu được, còn lái xe nữa đấy.”

Anh nghiêng đầu nhìn Vương Tranh, tính nói gì lại thôi, sau đó cũng chỉ e dè hỏi: “Em sao ra ngoài mà không mở điện thoại?”

Vương Tranh lấy di động từ túi quần ra xem thì thấy điện thoại đã tắt, đoạnlại ngước đầu nhìn đôi mắt đang tràn đầy lo lắng cùng dịu dàng của TừVăn Diệu, bất chợt nghĩ anh có thể đã đi loanh quanh một hồi để tìm mình thì áy náy, bèn ngại ngùng đáp: “Em… điện thoại em hết pin, không phảicố tình tắt máy đâu.”

Dáng vẻ gấp gáp giải thích đó của VươngTranh đập hết vào mắt Từ Văn Diệu, anh lại cho rằng cậu đang sợ mình,lòng anh như thắt lại, lẽ nào mình đã làm Vương Tranh hoảng sợ tới nôngnỗi này? Anh thở dài, ôn hòa nói: “Không sao, anh đâu trách cứ gì em,chỉ là anh lo lắng thôi. Không có gì đâu. Được rồi, em muốn ăn món gì?Quý Vân Bằng,” anh lớn tiếng. “Gọi nấm hương xào cải thìa đi, Tiểu Tranh thích ăn món đó, à, nhà hàng này nổi tiếng về các món canh hầm, cũnggọi luôn đi.”

Quý Vân Bằng cười khùng khục. “Dạ vâng, Từ Mama cứyên tâm!” Sau đó, anh liền nhấn chuông gọi phục vụ, y theo lời Từ VănDiệu gọi những món Vương Tranh thích. Tạ Xuân Sinh chỉ ngồi cười, VươngTranh đỏ mặt, lén kéo áo Từ Văn Diệu, nhỏ giọng nói: “Được rồi, hôm nayđâu phải anh mời khách, còn Tiểu Tạ nữa, anh cũng hỏi xem cậu ấy thíchăn gì đi.”

“À, Tiểu Tạ thích ăn gì hả?” Bấy giờ, Từ Văn Diệu mớisực nhớ ra, đẩy thực đơn qua cho Tạ Xuân Sinh. “Bữa nay cứ để tôi mời,coi như mừng cậu xuất viện, cũng chúc cậu đổi công tác thuận lợi, tươnglai rộng mở hơn sau khi quay lại.”

Tạ Xuân Sinh mỉm cười đón lấy thực đơn: “Cảm ơn anh.”

“Không cần khách sáo.” Từ Văn Diệu lại quay về phía Quý Vân Bằng. “Xem vậy màTiểu Tạ rất dễ nuôi đấy, không hề kén ăn, chẳng bù với Tiểu Tranh nhàtôi, hệt như con nít vậy. Những khi ăn cơm thiếu điều tôi phải xách tôchạy theo sau lưng dụ dỗ lẫn dọa nạt để cậu ấy chịu ăn thêm được mấythìa. Chắc hai người cũng gặp dì Trâu, người giúp việc nhà tôi rồi nhỉ.Lần nào dì ấy cũng than với tôi, sao thầy Vương nhìn dễ tính thế mà ănuống lại khó khăn quá chừng…”

“Em như vậy hồi nào chứ?” VươngTranh mặt đỏ lựng, vội vã cắt lời Từ Văn Diệu. “Anh đừng nói bậy. Ít raem còn tự biết nấu ăn, không như anh, đến cả chuyện nấu sữa đậu nànhcũng thành suýt đốt nhà.”

Từ Văn Diệu phì cười, vươn tay ôm lấyVương Tranh. “Phải, em là nhất thôi, kén ăn cũng tại khẩu vị, tài nghệbếp núc của em cũng cao siêu, anh đây đều thua em hết.”

“XuânSinh, em xem kìa, chỉ biết có mỗi người yêu của mình. Văn Diệu, tôi biết là từ khi có thầy Vương, ngày ngày cậu sống trong mật ngọt, nhưng làmơn đừng có lần nào gặp mặt cũng nói mấy lời nổi da gà rồi khen cậu ấylên tận trời như thế chứ.” Quý Vân Bằng bĩu môi, nhún vai. “Không thấybuồn nôn lắm sao!”

Tạ Xuân Sinh cũng hùa theo góp vui: “Anh VănDiệu gặp được thầy Vương như cá gặp nước, công phu nịnh nọt cũng tăngvùn vụt. Anh Vân Bằng, chúng ta ráng mà quen đi.”

Từ Văn Diệu ưỡn ngực, dõng dạc đáp: “Phải đó, hai người cố mà quen đi, tôi chỉ càng làm những chuyện buồn nôn và nổi da gà hơn mà thôi.”

Mọi người vừaăn vừa bông đùa khiến bầu không khí cũng hòa hợp vui vẻ hơn. Bữa ăn kéodài đến tận hơn chín giờ mới tan. Lúc đi ra, Từ Văn Diệu cứ kéo tayVương Tranh mãi, cậu vừa giãy ra lại bị túm về. Đây là một buổi tối đầuhạ, thành phố sáng rực ánh đèn, gió đêm mơn man thổi. Hai người taytrong tay đi trên phố, người qua đường cũng không mấy bận tâm liếc nhìnhay chỉ trỏ. Vương Tranh thấy lòng mình chợt bồi hồi những cảm giáckhông đành lòng.

Thật vậy! Giờ phút này, về mặt cảm tính thì cậuđang rất quyến luyến Từ Văn Diệu. Cho dù lý trí luôn bảo rằng, hãy nhanh nhanh rời khỏi anh, nhưng cậu vô cùng không nỡ. Luyến tiếc… Một khi bắt đầu để ý tới những thứ xưa nay vốn dĩ đã xem nhẹ, như chuyện Từ VănDiệu toàn tâm toàn ý tốt với cậu, hay lúc hai người ở bên nhau, đềukhông có chút gì nghi kỵ.

Sau khi về nhà, Từ Văn Diệu vẫn giữriết tay Vương Tranh. Anh không nói gì, chỉ chăm chú nhìn Vương Tranh,trong mắt đầy ý cầu khẩn. Vương Tranh biết, tuy không nói năng gì, nhưng hành động của cậu trong suốt thời gian qua đã biểu lộ rành rành ý địnhchia tay. Và điều đó hoàn toàn không lọt khỏi mắt Từ Văn Diệu, khiến anh hốt hoảng và lo lắng. Từ Văn Diệu vẫn án binh bất động vì sợ bản thânsẽ làm sai nói bậy, gây thêm vết nứt trong mối quan hệ giữa hai người,khiến chẳng thể cứu vãn được gì nữa. Hai người đứng trong phòng, khôngbuồn bật đèn, giờ phút này chỉ im lặng ngóng trông nhau, hơi thở phảnóng hổi lên mặt đối phương, đến tiếng tim đập cũng nghe rõ mồn một.

Chẳng biết ai là người bắt đầu trước, chỉ rõ là khi môi hai người chạm vàonhau, nụ hôn của họ bỗng chốc trở nên mạnh mẽ, quyết liệt và đầy khaokhát, trao đổi những bất an cùng sợ hãi, gửi gắm lòng khao khát sự bìnhan cùng tương lai ổn định. Hai người hôn nhau và quên đi hết thảy, nhưthể muốn thông qua hành vi thân mật này để tới gần trái tim lẫn linh hồn của đối phương hơn. Phải đến càng gần thì mới bài trừ hết những hoàinghi không nói ra cùng sự ám ảnh của bóng ma từ quá khứ.

Rất lâusau đó, lâu đến nỗi Vương Tranh thấy môi mình như đã bị cắn nát mới nghe Từ Văn Diệu khe khẽ thở dài, nói bằng giọng yếu ớt và run rẩy: “Đừngrời xa anh!”

Vương Tranh rùng mình. Trước giờ, Từ Văn Diệu luônnói lời này bằng giọng điệu hết sức bá đạo cường thế, đầy tính cưỡngchế. Nhưng bây giờ, lời đó được nói ra với sự yếu đuối, lộ rõ sự thốngkhổ và e sợ ngại ngùng anh không muốn cho mọi người nhìn thấy, cùng vớikhát vọng và nài van mà anh không thể nào mở miệng được. Tất cả nhữngyếu tố đó đều gợi lên được tình cảm trong lòng Vương Tranh. Trong nháymắt, Vương Tranh hiểu được Từ Văn Diệu, nhận ra rằng, ồ, người đàn ônglà biểu tượng của mạnh mẽ tài giỏi, không gì sợ hãi đó cũng giống hệtnhư cậu vậy, mang trong mình một linh hồn quá đỗi mềm mỏng và đầy đauthương.

Người này, đã khiến cho nhánh cây tưởng chừng héo khô vàngừng sinh trưởng lại một lần nữa vươn dài ra. Chẳng biết nhánh cây sẽmọc theo hướng nào, nhưng chắc chắn sẽ đưa chủ thể tới một nơi hoàn toàn khác lạ nhằm trải nghiệm một cuộc sống khác.

Những lời Vu Huyên từng nói bỗng chốc hiển hiện rõ ràng.

Hóa ra đây chính là nguyên do mà cậu và Từ Văn Diệu ở bên nhau. Bất chợt,dũng khí nổi lên trong lòng Vương Tranh, cậu nhiệt tình choàng tay quacổ anh, ra sức hôn đáp trả lại.

Chuyện diễn ra sau đó hết sứchiển nhiên, nhưng lại có chút bất ngờ, vui buồn lẫn lộn. Một khắc môiVương Tranh chạm vào môi anh, đầu óc Từ Văn Diệu liền trống rỗng hết vài giây, sau đấy mới ý thức được hành động này có ý nghĩa gì, nên sungsướng đến phát cuồng, cả người run lên bần bật. Giây phút này, anh thậmchí còn vui sướng hơn cả lần Vương Tranh ngầm đồng ý hai người dọn vàosống chung. Môi Vương Tranh rất mềm và ướt, vì không khống chế được lựcsuýt nữa đập mạnh vào răng anh. Thay vì nói đó là nụ hôn, chi bằng nóiđó là một loại thông báo thổ lộ nỗi lòng, truyền đạt cho Từ Văn Diệu một tín hiệu, tựa như tiếng còi khi rời bến, tiếng kèn khi xung phong tấncông.

Từ Văn Diệu thấy hình như mình chờ đợi cả một kiếp ngườimới nghe được âm thanh này trỗi lên, nung nấu huyết quản anh sôi sùngsục, xua tan đi mọi ý nghĩ, và đồng thời cũng khiến lòng không còn muốnsuy tư gì thêm nữa. Lúc này đây, trái tim đang đắm chìm là vô cùng thậtlòng, có bao lời hoa mỹ cũng không cần thốt ra, đến những kỹ năng khiếnngười say đắm cũng chẳng cần thiết. Như sau khi thủy triều rút đi để lộra những lớp đá ngầm lồi lõm thô kệch. Động tác trên tay, cùng những lần cắn mút lên làn da đều như khát cầu đến cùng kiệt, đưa người ta quay về với những bản năng sơ khai nhất, loại bỏ đi hết mọi trách nhiệm cùngđạo đức hỗn tạp mà nhân loại luôn đề cập tới trong chuyện gần gũi nhưthế này. Tất cả còn lại chỉ là những gì chân thành và cấp bách nhất, như kẻ khát đi giữa sa mạc được vục đầu vào giữa dòng suối trong vắt mátlành ở ốc đảo mà uống mãi không dứt.

Giường thì quá xa, sofa lạimềm nhũn, Từ Văn Diệu chẳng thể trì hoãn thêm nữa, dời bàn trà ra, đẩyVương Tranh xuống thảm. Vương Tranh tự mình cởi quần áo, Từ Văn Diệumuốn giúp cũng không được. Anh vẫn nhớ Vương Tranh vẫn chưa khỏe hẳn,nhưng khi làn da ấm nóng mềm mịn của cậu chạm vào da anh, mọi lo ngạiđều bốc hơi, chỉ còn khát cầu tối giản là thỏa sức công thành chiếm đất, ước muốn mãnh liệt như khi cắm lá cờ minh chứng cho thắng lợi của quânta. Không ai nghĩ rằng đêm nay sẽ xảy ra việc này nên KY lẫn đồ bảo vệđều đặt trong tủ đầu giường trong phòng ngủ. Giây phút này, Từ Văn Diệukhông nỡ đứng dậy chạy vào phòng đi lấy những thứ ấy. Chỉ cần anh vừakhựng lại một nhịp thôi thì tiếng trống tiếng kèn lại vồn vã thúc giục,nhanh lên, hãy nhanh lên.

Anh nghĩ mình đã mòn mỏi đợi chờ cả đời rồi, có khi còn dài đằng đẵng hơn cả một đời, nên không thể trì hoãnthêm nữa. Bản thân chẳng còn suy nghĩ gì được, tất cả đều dựa theo bảnnăng, có một luồng điện kích thích mọi cảm quan trên người, khoái cảmchân thực đang vẫy gọi của một linh hồn phiêu diêu khi cầm súng ra trận. Dục vọng đã bành trướng, lý trí sớm nhường chỗ. Trong mắt chỉ còn lạithân thể trắng ngà, mềm mại, ánh lên những vầng sáng nhàn nhạt đầy mêhoặc của Vương Tranh trong bóng tối mà thôi.

Từ Văn Diệu thừanhận là anh vội vã, sức lực cũng rất mạnh, không chút kỹ thuật cũngkhông đủ dịu dàng, chỉ có chút ít lý trí sót lại là lo lắng tới biểu cảm đau đớn của Vương Tranh bấy giờ, sau đó thì cố tình xem nó như cáchbiểu hiện vui thích cùng khoái lạc, cuối cùng là sự đồng ý đầy vui vẻ.Nếu không thì tại sao đến cả tiếng thở dốc của cậu cũng quyến rũ thếnày? Nếu không thì tại sao lại nóng đến như vậy, nóng đến nỗi như muốnnung chảy anh ra nhường kia? Từ Văn Diệu ra rất nhiều mồ hôi, từ kinhnghiệm dĩ vãng chưa khi nào anh lại đổ nhiều mồ hôi đến thế, anh trướcđây lúc nào cũng tự nhiên thoải mái, khi nào tăng nhanh tiết tấu, cầndừng lại, hay cần lạt mềm buộc chặt anh đều am hiểu hết. Tất cả nhữnglưu ý cùng sự khống chế tốt đó được tích lũy qua nhiều lần va chạm thựctiễn, khiến anh thấy hết sức hãnh diện. Nhưng tới khi phát huy trênngười Vương Tranh thì thành ra vô nghĩa cả. Anh vừa vùi mình vào trongcậu liền quên đi mọi việc, cả thể xác lẫn tinh thần đều chìm đắm trongđê mê, những động tác bây giờ sót lại chỉ là hai tiết tấu đơn thuần vàngây ngô nhất.

Có thể vì quá kích động nên lần đầu cũng không kéo dài. Vương Tranh vẫn còn khí lực châm biếm Từ Văn Diệu. Đồ ngốc khôngbiết sống chết này, Từ Văn Diệu nổi giận kéo cậu lên sofa và đi vàotrong cậu lần thứ hai. Lúc này anh chẳng còn phải nhún nhường hay nểnang gì nữa, cứ ra sức chinh phục, trút hết những khao khát của mìnhtrong từng cú va chạm mạnh mẽ. Vương Tranh không than vãn được gì, mơ mơ hồ hồ cầu xin mau mau sớm sớm được giải thoát. Bấy giờ, Từ Văn Diệu mới lấy lại được tự tôn, buộc cậu thề không được nói lời nào chia ly nữa,chỉ khi cậu cam đoan anh mới nhẹ nhàng hơn.

Từ Văn Diệu vốn dĩ là người hết sức rõ ràng, hoặc là không làm, còn làm thì phải làm tớicùng, dù biết rằng hôm sau sẽ bị Vương Tranh mắng một trận cũng lôi cậuvào phòng tắm làm thêm lượt thứ ba. Vương Tranh đã không còn chút sứclực gì, vừa khóc vừa mắng, nhưng lại bị anh chặn lại trong miệng quanhững nụ hôn triền miên. Sau đó, Từ Văn Diệu mới áp dụng những kỹ xảomình có, hết sức dịu dàng hầu hạ thầy Vương một trận, tiếc là VươngTranh đã sớm bất tỉnh. Khi xong việc, được anh lau khô người, ôm vềgiường thì cậu chẳng nhúc nhích nổi một ngón tay.

Từ Văn Diệu ômVương Tranh nằm ở trên giường, tay chân bện chặt, như muốn khảm cậu vàosâu trong máu thịt anh. Sáng hôm sau, Từ Văn Diệu lại cọ cọ sát sát xoaxoa làn da mát lạnh trơn nhẵn của cậu nhằm đánh thức cậu thì bỗng dưnglại thấy mọi chuyện đẹp tựa giấc mơ.

Vương Tranh xem anh là gì?Có thật rốt cuộc anh đã hoàn toàn có được cậu ? Từ đầu tới chân, hoàntoàn kết hợp, từng tấc da thịt của nhau cũng đã chạm vào. Anh yêu cơ thể của cậu, nếu cậu cả đời cứ trần truồng không mặc gì sẽ tiện bề cho anhôm ấp sờ soạng, muốn hôn hít ở đâu thì cứ tùy ý. Song, tiếc là khôngthể. Trên mặt Từ Văn Diệu khẽ vẽ nụ cười có thể nói là ngây ngô nhất,vùi đầu cắn nhẹ lên vai cậu. Vương Tranh cau mày khó chịu, rụt ngườichui vào lòng anh, anh lại cắn cậu thêm một cái nữa, cậu lại rúc sâuhơn. Bất chợt, anh nổi lên ý xấu, hôn một lượt lên trên những vết tíchđã để lại trên người Vương Tranh tối qua.

Vương Tranh rầu rĩ hừ một tiếng, mở mắt, đẩy đầu anh ra, không cho anh quấy phá nữa.

Từ Văn Diệu ha ha cười, hôn hai má Vương Tranh, dịu dàng nói: “Còn sớm, em ngủ tiếp đi, anh sẽ đi chuẩn bị điểm tâm cho em.”

Vương Tranh lườm, cơ thể cậu mềm nhũn ra, mệt mỏi khép mắt lại. Từ Văn Diệukhông dám chọc phá cậu nữa, đứng dậy đi rửa mặt, tâm tình vui vẻ nhìnvào bản thân trong gương bỗng nhiên thấy mình sao đẹp trai đến thế.Người đàn ông phản chiếu từ tấm gương chỉ vừa mới sang tuổi ba mươi,đúng vào độ thành công nhất, do nhiều năm luyện tập nên dáng người sănchắc cân đối nhưng lại không mất đi sự dẻo dai, hạ thể cũng bừng bừngkhí khái đàn ông, trong ánh mắt ấy chứa đựng sự khôn ngoan và thâm trầm, quan trọng nhất là tận sâu trong đáy mắt không còn vẻ cô độc của ngàyxưa. Có Vương Tranh, anh sẽ không như kẻ đi lạc cô độc trong bình nguyên băng giá dù thân ở giữa phố thị phồn hoa nhất.

Nhân lúc VươngTranh ngủ, Từ Văn Diệu lại xốc chăn kiểm tra phía sau cho cậu. Hôm qualàm hơi quá, nơi ấy có chút sưng. Anh sờ trán cậu, nhiệt độ hơi cao.Thân thể Vương Tranh hết sức đặc biệt, nên anh không dám cho cậu uốngthuốc lung tung, vì vậy anh liền thay quần áo, gọi điện hỏi han bác sĩcủa cậu. Từ Văn Diệu vốn thạo cách đối nhân xử thế, biết cách đối phóvới những thành phần trí thức như thế, trừ phi đối phương là kẻ có nhânphẩm kém hoặc ham quyền thế, sẽ không đối đãi quá mức khắc nghiệt. Dovậy, từ lúc Vương Tranh nằm viện, anh luôn giữ liên lạc với bác sĩ củacậu, sau đó kín đáo hậu đãi đối phương, đồng thời cũng nhanh chóng xúcđẩy quan hệ thêm khăng khít. Từ Văn Diệu cũng không hề che dấu quan hệyêu đương giữa mình và Vương Tranh trước mặt vị bác sĩ đó. Bây giờ, vìlo đời sống tình dục quá mức kích động làm tổn hại đến cơ thể cậu, liềncặn kẽ hỏi han. Anh vừa hỏi, bác sĩ liền chẳng khách sáo mà giễu cợt,vừa hay bác sĩ cũng rảnh nên có thể tự mình đến kiểm tra và tiêm thuốccho Vương Tranh.

Từ Văn Diệu mừng còn không kịp nữa là, liền anbài cho trợ lý tới đón bác sĩ đến nhà, lại gọi dì Trâu đến nấu cháo choVương Tranh, còn dặn là phải cho thật nhiều dược liệu vào để bồi bổ cơthể cho cậu. Xong xuôi mọi việc, anh mới rảnh rỗi đi uống chút sữa, ănmột ít bánh mì, coi như hoàn thành bữa sáng. Đang ăn lại bất chợt nghĩ,lát nữa bác sĩ tới kiểm tra không thể để cho Vương Tranh không mặc gìnhư thế, lại vội vã trở vào phòng mặc cho cậu bộ áo ngủ.

Lát sautrợ lý đưa bác sĩ tới, sẵn tiện mang đến những tài liệu anh phải ký hômnay. Từ Văn Diệu đưa bác sĩ vào phòng kiểm tra cho Vương Tranh, bản thân thì theo sát phía sau. Bác sĩ và trợ lý đều không nể mặt anh chút nàocòn cười chọc anh.

Trong thời gian này, Vương Tranh được bồi bổrất tốt, nên đời sống tình dục cũng không có gì trở ngại, chỉ là có hơimất sức nên mới ngủ mê đến vậy, tới cả bác sĩ vào kiểm tra cũng khôngtỉnh giấc. Bác sĩ kiểm tra xong, không tiêm cho cậu thuốc gì, để lạithuốc uống rồi ra về. Trợ lý lại theo lẽ thường đứng ra đưa rước, trướckhi đi còn nháy mắt, giơ ngón cái lên với Từ Văn Diệu.

Từ VănDiệu hơi khựng lại, rồi ngay lập tức hiểu ý bèn đá vào mông trợ lý,mắng: “Biến, bằng không tôi xem như cậu trốn việc, trừ lương cắt tiềnthưởng đó.”

Trợ lý cười hì hì bước ra cửa: “Sếp à, mấy tài liệu đó anh phải xem hết trong hôm nay đấy, lát nữa tôi quay lại lấy đó.”

“Biết rồi.” Từ Văn Diệu trừng mắt lườm. “Ai cho cậu lên chức giám sát vậy?”

“Tôi cũng đâu muốn, ai bảo ông chủ khoái trốn việc để tôi phải kiêm nhiều chức thế làm gì?” Trợ lý giả vờ cằn nhằn.

“Nói gì hả thằng nhóc này?”

Trợ lý cười đùa, hí hửng nói: “Không, em đang khen anh là vị lãnh đạo tài ba đấy chứ.”

“Ừ, ráng mà ca ngợi cho lắm vào, tốt nhất mở một cuộc họp báo mà tuyên truyền luôn.” Từ Văn Diệu nhếch môi nói.

“Sếp à, chúng tôi không thích chỉ sùng bái một người không đâu.”

“Nhanh biến đi, chỉ có mình cậu là mồm mép nhất.”

Khó khăn lắm mới tống khứ được tay trợ lý phiền phức của mình đi, anh đóngcửa lại, mở máy tính ra xử lý những tài liệu cậu ta đã mang tới. Xem một lúc lại thấy có vấn đề, lập tức gọi điện đến công ty, khiển trách người phụ trách rồi tìm cách giải quyết cả buổi. Đợi đến khi dì Trâu đến hỏianh trưa ăn món gì, anh mới giật mình nhận ra đã mười hai giờ rồi.

Anh bảo dì Trâu cứ nấu đại cho anh một tô mì ăn dằn bụng, sau đó thấy Vương Tranh còn chưa tỉnh, vì vậy vào phòng, kéo Vương Tranh ra khỏi đốngchăn đang quấn chặt như cái kén, ôm vào lòng, khe khẽ gọi: “Tiểu Tranh,Tiểu Tranh, dậy đi em, ăn chút gì rồi ngủ tiếp nhé? Ngoan, dậy nào.”

Vương Tranh mơ mơ màng màng mở mắt, rúc vào trong ngực anh, ừ hữ một tiếng lại ngủ tiếp.

Từ Văn Diệu phì cười, Vương Tranh như vậy càng khiến anh yêu thương đếnluyến tiếc, không muốn buông tay. Anh xoa tóc, vỗ nhẹ lên mặt cậu: “Tiểu Tranh, dậy đi em, ăn một chút rồi ngủ! Ngoan, nghe lời anh.”

Vương Tranh bị quấy nhiễu một hồi, giụi mắt tỉnh dậy, oán giận mắng: “Ồn quá!”

Giọng nói của cậu rất khàn, chứng tỏ tối qua đã kêu la quá mức. Cậu khựng lại một chút mới nhấc người lên, đụng tới eo thì rên lên một tiếng rồi úpmặt vào ngực Từ Văn Diệu.

“Sao hả? Lưng đau à? Không sao, anh ởlại xoa giúp em nhé.” Từ Văn Diệu áy náy. “Đừng đứng dậy, anh mang cháovào cho, cứ ăn luôn ở trên giường vậy.”

“Không được, phải đánh răng rửa mặt.” Vương Tranh lắc đầu phản đối. “Từ nhỏ mẹ đã dạy vậy.”

“Được.” Từ Văn Diệu hết cách. “Anh ôm em đi nhé?”

Vương Tranh phản ứng chậm rì rì, vài giây sau mới vươn tay choàng qua cổ, tựa đầu vào vai anh vừa ngáp vừa gật đầu.

Hành động thân thiết trong tiềm thức này khiến Từ Văn Diệu trong giây lát đã xuất hiện cả trăm mối xúc cảm, anh khẽ mím môi, bế Vương Tranh vàophòng tắm, thả cậu xuống, lấy bàn chải và kem đánh răng bỏ vào trong tay cậu, nhân lúc cậu mơ màng xúc miệng xong thì dùng khăn mặt đã xả quanước ấm lau mặt cho cậu. Làm xong, lại thấy Vương Tranh ngây ngô cười,sắc mặt mang vẻ ngây thơ hồn nhiên đơn thuần vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn khiến anh cũng bật cười theo, búng nhẹ vào mũi cậu mà hỏi: “Cười ngốc nghếchgì hả?”

“Anh giống mẹ em quá!” Vương Tranh lại dụi mặt vào ngựcanh, lười biếng nói: “Em có kể với anh chưa nhỉ? Tới tận lớp sáu mẹ vẫncòn đút cơm cho em đấy!”

“Được, sau này anh làm mẹ em.” Từ VănDiệu treo khăn lên trên giá, cúi người ôm cậu đi về giường, bọc chănthật kỹ cho cậu, rồi khẽ hôn lên môi cậu. “Con ngoan, muốn ăn gì nào?”

“Dạ,” Vương Tranh gật gù đáp, “Con muốn ăn dưa muối ạ.”

“Có ngay.” Từ Văn Diệu xoay lưng bước ra phòng, tới cửa chợt dừng lại, quay đầu nhìn người yêu xinh đẹp đang nằm lười biếng trên giường, nỗi đaubao nhiêu năm bị trục xuất khỏi thế gian như được bù đắp, trong phútchốc cổ họng anh nghẹn cứng, đau khổ ngọt bùi, một lời không thể nói hết được.

“Em đói bụng!” Vương Tranh với qua nâng cằm anh lên.

“Rồi, cho em ăn ngay đây!” Từ Văn Diệu giật mình, cười đáp. “Đợi sau này già rồi, anh cũng sẽ chăm sóc em giống vậy.”

“Nói bậy, dù em có già cũng không tới nỗi bán thân bất toại cần người hầu hạ đâu!”