Phồn Chi

Chương 17



“Nếu mệt thì anh đi ngủ trước đi, em sẽ đọc sách thêm chút nữa”, VươngTranh nói. Bây giờ đã hơn mười một giờ đêm, cậu ngồi trước bàn làm việcđọc dở một quyển sách. Từ Văn Diệu đưa mắt nhìn, vừa thấy thuật ngữtriết học khó hiểu trong đó liền nhíu chặt mày lại.

Đêm nay làđêm đầu tiên anh được hợp pháp ngủ ở nhà Vương Tranh. Cái ngày đáng mong đợi này nếu phải dùng từ “chờ dài cổ” cũng không sai chỗ nào cả. Nhưngtới khi chuyện xảy ra, Từ Văn Diệu bỗng có chút khẩn trương, không nắmrõ được tâm tư hiện giờ của mình, như thể người bị đông lạnh đã lâu naylại được đưa vào căn phòng ấm áp, vì nghe thấy tiếng củi trong lò sưởití tách nổ mà bất giác e dè. Tim anh đập rất nhanh, đắn đo không biếtnói gì mới thích hợp, vì vậy mò tay sang choàng qua vai Vương Tranh, làm bộ tự nhiên mà nói: “Em, thôi được rồi, anh lên giường chờ em nhé?”

Vương Tranh quay người nhìn anh với chút nghi ngờ, tuy mắt đã đảo qua nhưngtâm trí vẫn còn chờn vờn trên những trang sách. Từ Văn Diệu khẽ đỏ mặt,giật mình hiểu ra câu nói vừa rồi chẳng khác nào cô vợ mới cưới càu nhàu vừa trông chờ đức ông chồng của mình, bèn ho khan đôi ba tiếng, giậndỗi nói: “Em tính khi nào mới đi ngủ hả? Bác sĩ bảo là không được thứckhuya mà.”

Vương Tranh có chút bất ngờ. Bất cứ khi nào tỏ rangạc nhiên cậu đều nhướn mày, trố mắt như con thỏ non nớt tội nghiệpnhìn chằm chằm vào đối tượng, sau đó đôi mắt xinh đẹp khẽ nheo lại,miệng cong lên thành một nụ cười. Cậu chồm tới ôm lấy tay Từ Văn Diệu,nhẹ nhàng nói: “Ngoan, anh cứ ngủ trước, mà đã tắm chưa đấy? Em đọc thêm vài trang nữa là thôi.”

Cái gì mà ngoan hả? Ai đời đi nói vớingười đàn ông của mình bằng giọng điệu đó chứ? Từ Văn Diệu thẹn quáthành dỗi, đóng gập quyển sách trước mặt Vương Tranh lại, ra lệnh: “ Sao hả, mẹ em vừa đi em liền không nghe theo lời bác sĩ? Xem chừng anh đãnuông chiều em quá rồi! Mau mau lên giường ngủ, sách này có mọc cánh bay đi đâu chứ, mai mốt rồi xem cũng được mà!”

Vương Tranh im lặng, nhịn cười nhìn anh.

Từ Văn Diệu khẽ hạ giọng, vừa có ý giải thích, vừa cầu hòa: “Anh chỉ muốntốt cho em thôi, ai đời trước khi đi ngủ lại đọc Heidegger[1] chứ? Hồicòn ở Mỹ, mấy cuốn triết học dày cỡ này đều được anh tiêu hóa dưới sựtrợ giúp của cà phê đấy. Khuya khoắt thế này sao lại còn đọc mấy cuốnsách hại não như vậy làm gì? Đọc một lúc lại đau đầu rồi không ngủ được. Đi uống sữa rồi lên giường, đừng có nhăn nhó nữa, anh chỉ vì lo cho emthôi …”

[1] Martin Heidegger (1889-1976) một triết gia người Đức với nhiều tác phẩm triết học nổi tiếng.

Từ Văn Diệu còn chưa cằn nhằn xong Vương Tranh đã vươn tay ôm choàng lấyeo, vùi mặt vào ngực anh cọ tới cọ lui, mang theo âm mũi nói: “ Anh,thật tốt khi anh ở đây!”

Từ Văn Diệu thoáng sững người lại, haigiây sau mới quàng tay ôm lại cậu, bấy giờ mới cảm thấy trong lòng thậtấm áp. Từ tư thế Vương Tranh ôm anh, anh cảm nhận được loại thân mật tựa bản năng. Anh vuốt ve tóc Vương Tranh, làn tóc mềm mượt như tảo biển,mùi thơm thoang thoảng dìu dịu xông vào mũi, là hương dầu gội đầu cậuvẫn thường dùng. Thân nhiệt ấm áp của cậu, giờ phút này cứ như một loạidược tễ, vừa vặn khiến anh như thể trúng phải cổ độc, không thể tự mìnhlàm chủ được phải tựa vào gần người đàn ông này, không thể không cận kềbên cạnh cậu. Thậm chí còn nảy sinh ý nghĩ độc chiếm như trẻ con, muốnxua đi mọi suy tưởng trong đầu cậu, để cậu không chú ý tới điều gì hayai khác, ngoại trừ anh.

Từ Văn Diệu biết cảm giác cổ quái nàykhông đơn giản dùng hai chữ “tình yêu” là hình dung hết được. Nó có thểthuận lợi rót sinh khí vào tâm hồn cằn cỗi héo úa của anh, khiến thânthể bách hài được hồi sinh sức sống lần nữa, để anh được cảm nhận làngió mát, không khí thanh tân cùng những điều tốt đẹp trên đời. Càng gầngũi cậu như thế, anh lại càng không thấy đủ. Bây giờ hẳn anh có thể hiểu cho tâm trạng của kẻ sát nhân điên cuồng khi ăn sống nuốt tươi người vợ yêu của mình vào bụng. Nếu như phải dùng lời để diễn giải cho hành động đó, chỉ có thể bảo rằng, chỉ khi nào đã hoàn toàn khảm đối phương hòalẫn vào trong máu thịt của mình thì mới thấy an tâm.

May làVương Tranh không bao giờ biết được cái suy nghĩ đó trong anh, Từ VănDiệu vui mừng vì điều đó. Những chuyện anh từng trải qua cùng tội nghiệt phải đeo gánh, hại anh không cách nào có thể giãi bày và tự thâm tâmcũng không mong Vương Tranh sẽ biết.

Bảo vật của anh cứ dịungoan thế thôi! Khi nào ôm anh thì như con thỏ nhỏ bé dụi đầu vào ngựcanh, còn lúc được anh hôn thì sẽ bất lực không thể kháng cự được mà tanchảy cả ra, rồi sau đó dựa hết vào lòng anh, mặc anh làm gì thì làm. Cốnhiên trong lòng Vương Tranh tồn tại những vết thương sâu kín, nhưngbằng mọi giá vẫn sống thật mạnh mẽ và kiên cường. Làm một thư sinh chỉbiết đọc sách không hiểu hết thế sự ở đời, nhu mì và lương thiện, đôilúc rất bảo thủ, nhưng phàm là thế lại càng đáng yêu.

Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com

Anh chỉ muốn cậu đơn giản sống từng ngày một như thế mà thôi.

Từ Văn Diệu vân vê dái tai Vương Tranh, khiến cậu bất mãn quay đầu nói: “Anh đừng sờ chỗ đó!”

“Không sờ ở đó thì sờ ở đây nhé?” Anh vói tay vào trong vạt áo cậu, gãi gãi cù vào nách.

Vương Tranh giật mình nảy người lên, vừa cười vừa né bàn tay anh. Từ Văn Diệu cúi người bế Vương Tranh về giường, ngay khi cậu tính quay người chạytrốn liền bị anh đè xuống, dùng hai tay cù lét, báo hại cậu cười khôngdứt.

“Đừng! Anh đừng chọc em buồn nữa, ha ha ha, dừng lại đi, xin anh …”

Từ Văn Diệu sợ cậu cười mãi lại sốc hông, chẳng dám quá nặng tay, bèn luồn tay xuống lưng ôm cậu vào lòng. “Vừa nãy em nói thật tốt khi anh ở đâylà có ý gì hả?”

Vương Tranh thở ra một trận, nheo mắt hỏi ngược lại: “Vậy anh nghĩ sao?”

“Anh nghĩ là em – sống – không – thể – thiếu – anh! Em yêu anh đến chết điđược, thiếu anh rồi sống không nổi!” Từ Văn Diệu mặt dày đáp. “Không cóanh em ăn không ngon ngủ không yên chứ gì ?”

Vương Tranh chẳngchút nể mặt cãi vặn lại: “Ủa, em có nghĩ vậy hả ? Sao em lại không biếtnhỉ ? Chẳng qua em chỉ muốn biểu đạt chút lòng kính trọng với Từ mama mà thôi, sao em lại có nhiều mẹ thế cơ chứ, em thấy anh còn lằng nhằng hơn cả mẹ em!”

Từ Văn Diệu vờ tức giận mà nghiến răng: “Đồ tồi, định chọc tức anh hả, em đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà …”

Nói đoạn, anh ra sức sờ nắn hông cậu, hại cậu cười đến chảy cả nước mắtnước mũi, phải liên tục xin tha. Lúc sau, Từ Văn Diệu mới chịu ngừngtay, để cậu nằm sấp lên ngực mình, rồi xoa lưng giúp cậu. Vương Tranhbất mãn cằn nhằn: “Thím Từ à, thím không những khoái lải nhải mà còn đầy quỷ kế nữa đó. Tôi vừa dời được một ngọn núi đi thím lại đẩy ba hòn non cao tới, khiến tôi không trở mình được!”

“Em muốn trở mình hả? Cũng được, thỉnh thoảng để em thử ở trên cũng tốt!”

Vương Tranh mặt đỏ lựng, đập lên ngực anh một cái.

Từ Văn Diệu bật cười, nắm tay cậu bỏ vào miệng mà cắn. “Cục cưng à, anhnói thật đó, chuyện gì ra chuyện đấy, phải bàn cho rõ vấn đề trên dướithì mới an tâm được.”

Anh càng nói mặt Vương Tranh càng đỏ, nhắm mắt làm ngơ.

“Bảo bối Tiểu Tranh ngủ rồi à?” Từ Văn Diệu lay cậu, thấy ai kia cứ làm lơthì chỉ kéo chăn đắp kín người cả hai, giữ nguyên tư thế ôm ấp đó mà rầu rĩ: “Vừa nói tới vấn đề trọng điểm liền giả bộ ngủ.”

“Em khôngcó giả bộ ngủ nhé, em đang suy nghĩ sao anh lại bảo làm thế là an tâmthôi?” Vương Tranh mở choàng mắt ra, cau mày hỏi. “Chúng ta sớm hay muộn cũng sẽ ngủ với nhau, nhưng anh thấy chuyện này đặc biệt biểu trưng cho cái gì hả? Thật ra đó chẳng khác gì hành vi giao hoan tìm hoan lạc theo bản năng của động vật. Chúng ta đều là đàn ông, nên không có chuyệnphải chịu trách nhiệm khi lên giường với ai…”

Từ Văn Diệu mỉm cười véo mặt cậu, “Em muốn thảo luận vấn đề này với anh?”

“Ừ!”

“Tiểu Tranh, lời này của em chỉ thích hợp dùng cho quan hệ giữa anh và TạXuân Sinh ngày trước chứ không phù hợp với chuyện bọn mình hiện tại.” Từ Văn Diệu hôn cậu, giải thích: “Anh biết nỗi băn khoăn của em. Rành rành là hai người vốn dĩ xa lạ nhưng lại dọn tới sống cùng nhau, đương nhiên phải chịu rất nhiều mạo hiểm. Thói quen sinh hoạt không giống, quy cách làm việc và nghỉ ngơi cũng khác, khẩu vị lại càng không hợp … vì vậy có thể thông cảm và bao dung cho nhau hay không cũng là một câu hỏi lớn.Dù rằng đối phương không biểu lộ những khiếm khuyết của mình, nhưng chưa chắc em có thể chấp nhận nổi người ta. Những chuyện như vậy đều đượcgọi là mạo hiểm. Song, vấn đề mấu chốt chính là, không ai có thể đoánđược sau này sẽ phát sinh những gì.”

Vương Tranh khẽ cứng hết cả người lại.

Từ Văn Diệu dịu dàng trấn an: “Vì em vẫn e ngại chuyện đó nên mới không thể thật lòng chấp nhận anh phải không?”

Vương Tranh không đáp.

“Anh biết em lo ngại chuyện gì, là Lý Thiên Dương phải không? Lúc đầu là hắn theo đuổi em, quá trình đó cũng có phần thật lòng, nhưng khi cả haisống cùng nhau thì nhiệt tình dần mai một. Trái tim con người là thứbiến thiên vô chừng, không phải có thể khống chế được. Em sợ anh cũng sẽ giống như vậy?”

Vương Tranh vùi mặt vào sâu trong ngực anh.

Từ Văn Diệu biết mình nói đúng rồi, vươn tay xoa tóc cậu, cười bảo: “Emkhông tin anh, em hãy hỏi lòng mình, nếu như, anh nói là nếu như, cóngày anh cũng giống Lý Thiên Dương thay lòng đổi dạ, em có chấp nhận nổi không?”

Vương Tranh ngước đầu lên, trừng mắt lườm anh: “Anh sẽ làm vậy?”

“Nếu anh làm vậy thì sao?”

Đôi mắt Vương Tranh sáng tỏ như sao, lạnh lùng đáp: “Nếu thật là vậy, em sẽ chẳng nói năng gì nhiều, cùng lắm ném hết đồ đạc của anh vào thùng rácdưới nhà, đổi ổ khóa. Từ nay về sau không gặp lại anh nữa, cả đời cũngkhông tiếp xúc lần nào. Và đương nhiên, những tài sản chung nếu có đềulà của em!”

Từ Văn Diệu bật cười, không màng tới cơn tức của ai kia, hôn tới tấp lên đôi môi nọ.

“Anh thích em như thế!” Hôn đã đời rồi, anh lại quay sang ve vuốt đôi mácậu, dịu dàng nói: “Em xem, em hoàn toàn làm chủ cuộc sống của mình. Anh có làm sao thì em cũng không thay đổi bản thân, làm một Vương Tranh suy sụp, đúng không?”

“Đương nhiên!”

“Thế là được rồi, emchẳng việc gì phải lo sợ nữa! Tiểu Tranh, trong chuyện này, tính ra anhcó phần mạo hiểm hơn đấy chứ.” Từ Văn Diệu giải thích: “Em trẻ hơn, họcvấn cao hơn, bộ dạng lại đáng yêu, bên cạnh còn có người yêu cũ ngày đêm đợi chờ, biết đâu chừng mai này sẽ có người có tiền có quyền hơn anh để ý đến em. Vì vậy, người cần phải e sợ là anh. Có quá nhiều thứ khiếnanh e ngại, nên cũng sẽ có nhiều việc làm anh lo lắng.”

“Nhưnganh lại không thể không có em. Kinh nghiệm bao năm nói cho anh biết, anh tuyệt đối không thể không có em.” Từ Văn Diệu thở dài, lặp lại câu đólần nữa. “Dù anh có tự tay hủy hoại em, cũng không thể không có em!”

Vương Tranh mỉm cười, rúc sát vào lòng anh. “Em biết rồi. Vậy mà còn bảo không nói mình lôi thôi, một câu nói tới những ba lần!”

“Đáng ghét, mau dậy uống sữa rồi ngủ, nguội hết rồi đây này!”

“Không uống! Em ghét mùi sữa!”

“Nhưng bác sĩ bảo uống sữa tốt cho giấc ngủ và nuôi dưỡng các cơ quan nội tạng, lại còn bồi bổ canxi cho xương …”

“Được rồi, đi ngủ đi Từ mama!” Vương Tranh vươn tay tắt đèn, lăn vào nằm trong tay anh.

Từ Văn Diệu cũng bó tay, ôm ôm sờ sờ Vương Tranh một hồi thì mắt cũng díu lại, mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.

Bỗng ngay lúc này, tiếng di động lại vang lên làm anh bất mãn mở choàng mắtra cầm theo điện thoại bước xuống giường, quát hỏi: “Cậu không ở bệnhviện chăm sóc Tiểu Tạ, gọi cho tôi làm gì hả, Vân Bằng? Không biết đãmười hai giờ đêm rồi à? Tiểu Tranh mới vừa chợp mắt!”

Đầu dâybên kia, Quý Vân Bằng vội lên tiếng cầu hòa: “Đừng nóng vậy chứ anh bạn! Tại tôi quên giờ cậu đã dọn tới sống chung với thầy Vương. Xin lỗi, nếu không tiện thì tôi cúp máy nhé?”

“Vớ vẩn, cậu đã dựng đầu tôi dậy rồi thì có gì nói nhanh đi, Tiểu Tạ lại làm sao?”

“Không, bác sĩ mới tới tiêm thuốc an thần cho cậu ấy, hiện giờ đang ngủ, nhưngtinh thần vẫn không tốt mấy. Cũng không trách được, trải qua chuyện kinh khủng như vậy ai lại không bị sốc.”

“Ừ, lần trước bảo cậu đi tìm bác sĩ tâm lý, giờ đã tìm được chưa?”

“Ở bệnh viện này có khoa tâm lý mà, hai ba ngày nữa sẽ đưa Tiểu Tạ đi trịliệu. Nhưng chi phí hơi đắt, cậu ấy không chịu, còn bảo là mình khôngsao.”

“Đừng quan tâm tới cậu ta, tiền chúng ta bỏ ra, cứu người phải cứu tới nơi tới chốn.”

“Vâng, thưa sếp! Cậu đã nói vậy tôi cũng đỡ lo.”

“Chỉ vậy thôi hả? Không còn chuyện gì nữa ư? Tôi cúp máy đây!”

“À còn chuyện này, mới nãy tôi tranh thủ lúc Tiểu Tạ ngủ ra ngoài bệnhviện ăn khuya, bất ngờ gặp một người, nhìn quen quen, suy nghĩ cả buổimới nhớ ra được.”

“Ai chứ?”

“Chuyện cũng lâu rồi. Cậucòn nhớ hồi mới tốt nghiệp cấp ba, bọn mình từng chơi bời điên cuồngkhông? Mỗi đêm đều tới một quán bar uống rượu đánh nhau tán gái, ở đó có một bartender từng cặp bồ với cậu sau đó thì đi đâu biệt tăm đấy, nhớchứ?”

Từ Văn Diệu căng thẳng. “Cậu nhìn thấy anh ta?”

“Có lẽ là vậy, tôi nhớ anh ta chỉ lớn hơn bọn mình vài tuổi thôi nhưng đêmnay khi gặp lại, trông chẳng khác gì một người quá tuổi trung niên vậy,dáng vẻ rất giống… Ha ha ha, biết đâu là họ hàng gì đó của anh ta.”

Sáng hôm ấy, khi nấu bữa sáng đậu nành, Từ Văn Diệu lại để váng sữa tràn hơn một nửa ra bếp, làm tắt cả lửa. May mà Vương Tranh ngửi thấy mùi, vộivàng chạy vào khóa gas, nếu không đã xảy ra sự cố.

Cậu lau sạchbếp lò, lấy bánh bao hấp ra đĩa, lượng sữa đậu nành vốn dĩ đủ cho haingười uống lại chỉ còn một ly nhỏ. Vương Tranh thở dài, đành mở tủ lạnh, lấy sữa tươi bỏ vào lò viba hâm lại.

Đợi khi mọi thứ đều xonghết, cậu mới gọi Từ Văn Diệu ra ăn điểm tâm, nhưng gọi mãi cũng khôngthấy anh trả lời. Lúc ngẩng đầu lên nhìn, lại thấy anh đứng hút thuốcngoài ban công, dáng vẻ trầm ngâm và suy tư lắm. Một thứ cô đơn khônghợp thức. Anh đứng xoay lưng về phía cậu, dáng lưng thẳng tắp, một taychống lên lan can, chân trái bắt chéo lên chân phải, khẽ nheo mắt nhìnra xa xa, hút xong một hơi thuốc lại thở dài, gảy tàn thuốc, lại hút.

Giờ phút này, cảm giác anh mang tới cho Vương Tranh thấy rất xa xăm. Đếnmức cậu phải nghi hoặc tự hỏi, người đàn ông đó là ai, anh ta với ngườiđàn ông luôn dịu dàng nhưng lại có chút bá đạo, lúc nào cũng quan tâmsăn sóc cậu chu đáo có phải cùng một người không.

Những khi ởgần người thân thiết, đôi lúc Từ Văn Diệu sẽ khẩn trương hay lo lắng,Vương Tranh đã nhận ra từ lâu. Lúc anh một hai muốn dọn vào sống cùngvới cậu thì cảm giác mênh mang bất an đó cũng vơi bớt, và hồ như khôngcòn trỗi lên nữa. Nhưng mấy ngày gần đây, bệnh trạng đó ở anh lại xuấthiện, đôi lúc đang làm chuyện gì đó khẽ khựng lại, đôi mắt sâu hun hút, ý thức đã trôi đi đâu đó. Như thể ở một nơi nào đó Vương Tranh khôngbiết, Từ Văn Diệu đang vẫy vùng trong đầm lầy. Cậu phải kéo con ngườinày lên, nếu không bùn lầy sẽ nuốt chửng anh mất.

Vương Tranhcảm thấy rất khó chịu. Thật khó diễn tả cảm giác này là gì. Nó giống như vật thể mà mình thân thuộc lâu nay bỗng nhiên chuyển mình thay đổi,hoàn toàn lạ lẫm và bỡ ngỡ.

Thốt nhiên, Vương Tranh nhận ra, cậu chẳng biết gì về cái người tên Từ Văn Diệu cả, ngoài một ít thông tinthường nhật. Cậu không rõ anh đã phải trải qua những chuyện gì, và đểlại vết sẹo như thế nào trong lòng. Anh không giống Lý Thiên Dương, LýThiên Dương trọng sĩ diện, cử chỉ khẳng khái, thái độ sảng khoái, bấtluận là chuyện gì cũng sẽ không tự lừa mình, dối người. Hắn rất sòngphẳng, đôi khi đến mức ích kỷ, nhưng chưa bao giờ bóc tách mình thànhnhiều bản thể. Từ trước tới nay, hắn luôn là chính hắn.

Còn TừVăn Diệu thì khác. Anh như một đầm nước gấp khúc uốn lượn. Trừ khi bạnbước lên trực thăng thám hiểm từ trên cao, còn không cái bạn thấy đượcmãi mãi chỉ là những khúc sông uốn lượn quanh co đến chóng cả mặt thôi.Trong đó cảnh sắc con sông lung linh và đẹp đẽ, nhưng nếu dong thuyềnlên hướng thượng nguồn, sẽ chẳng khác gì lạc chân vào bến mê, khôngđường trở ra.

Một người đàn ông như Từ Văn Diệu, nếu là VươngTranh ngây ngô bước ra từ ghế nhà trường ngày trước sẽ không cách nàothấu hiểu nổi. Nhưng quan trọng là cậu không còn muốn đi tìm hiểu nữa.Cả đời này, cậu đã thấu hiểu tỏ tường Lý Thiên Dương, nhưng ai là ngườihiểu cậu đây? Bởi vì nhìn thấu nên mới khoan dung, song chính nỗi cô đơn khi làm người tỏ tường mọi sự lại bất giác trở thành bức tường vây hãmlấy chính cậu.

Vương Tranh thừa nhận, bản thân đã sớm từ bỏ mong muốn hiếu được Từ Văn Diệu. Hai người sống chung, như tình nhân tươngthân tương ái, làm chỗ dựa tinh thần cho nhau. Những điều đó không phảilà giả, nhưng tất cả đều chỉ dừng ở đó thôi. Chỉ cần thêm một bước đểlinh hồn hòa nhập, hai cá thể tâm linh tương thông lại sẽ trở thành mộtcơn các mộng nhấn chìm mọi ấm áp đã có xuống vực thẳm.

Con người chỉ cần không ước vọng quá cao vời, theo đuổi thứ ngoài tầm với sẽ cóthể an ổn sống qua ngày. Đây là những gì Vương Tranh nghiệm ra được saubao năm chịu thương tổn.

Thêm nữa, Vương Tranh thấy được mìnhrun rẩy và e sợ, không có gì khó xử khi thừa nhận điều đó. Bây giờ, cậuchỉ muốn bình yên mà sống. Nếu Từ Văn Diệu đã nói “không thể sống màkhông có em” thì cậu cũng không đi cự tuyệt mà làm gì.

Ở một mức độ nào đó, Từ Văn Diệu cũng là một đối tượng có thể chấp nhận như mộtnguyên bản được miêu tả tỉ mỉ, cụ thể trong số kiếp của cậu. Anh lý trínhưng lãng mạn, bá đạo nhưng dịu dàng. Đôi khi anh quyết định thay cậuviệc gì đó lại khiến cậu tự giễu bản thân. Ồ, hóa ra mình vẫn là một kẻyếu, không thể kháng cự được người mạnh hơn. Đầu tiên là mẹ, sau tới LýThiên Dương, bây giờ đến phiên Từ Văn Diệu, và một phần nhỏ cũng có cảVu Huyên nữa.

Nếu đã hạ quyết tâm không can dự vào quá khứ củaTừ Văn Diệu, vậy lúc này cậu cũng không muốn quấy rầy phút riêng tư củaanh. Cậu im lặng cầm sách lên đọc. Một lúc lâu sau, Từ Văn Diệu mới hútthuốc xong, quay vào định làm tiếp bữa sáng, nhưng khi nhìn bàn ăn lạicười mỉa chính mình: “À, điểm tâm xong hết cả rồi ư.”

“Ừ”. Vương Tranh tiếp tục đọc sách, lòng lại thấy bực tức và buồn bã, lời mặn lờinhạt nói: “Sữa đậu nành tràn ra ngoài hết, phí mất một nửa, chỉ còn mộtly, anh uống đi.”

Từ Văn Diệu áy náy, ngồi xuống cạnh cậu, “Xin lỗi, lần sau anh sẽ cẩn thận hơn.”

“Không có gì, anh ăn sáng đi.”

Từ Văn Diệu im lặng ăn bánh bao, uống sữa đậu nành. Sau một lúc lại thấyVương Tranh vẫn tiếp tục đọc sách, không hề động chút gì tới thức ăntrước mặt, anh liền buông đũa. “Em phải ăn Tiểu Tranh à, đừng để bụngđói mà đọc sách chứ.”

“Lát nữa em ăn.”

“Đừng thế chứ, không phải là sữa đậu nành thôi sao, lần tới anh để ý chút là được! Đừng giận mà! Ngoan, mau ăn đi.”

Vương Tranh đóng sách lại, bình tĩnh nhìn anh. “Em không nói gì, sao anh lại cho rằng em đang giận?”

“Nếu không sao em chẳng ngó ngàng gì tới anh?”

“Em không để ý tới anh vì nghĩ rằng anh cần thời gian cùng không gian riêng tư để suy nghĩ.”

“Em nói vậy là sao?”

“Nghĩa là dạo này anh cứ hay thất thần.” Vương Tranh thở dài. “Em không địnhnói, nhưng bữa nào anh cũng đang nấu ăn trong bếp lại bỏ ra ban công hút thuốc thì rất nguy hiểm. Bởi vì tuy bếp đã bị tắt rồi nhưng gas lạikhông kịp khóa, vấn đề an toàn cháy nổ là rất quan trọng. Văn Diệu,chuyện của anh không thể nói rõ với em, em cũng không nhiều lời, nhưngcũng đừng vì vậy mà mang kẻ tham sống sợ chết như em ra hù dọa mãi chứ?”

Mặt Từ Văn Diệu chợt căng cứng, nhếch môi nói không chút nghĩ ngợi: “Chẳngtrách em lại là giáo viên, quả thật rất thích dạy dỗ người khác.”

Vương Tranh mặt mày biến sắc, đứng bật dậy không thèm để ý đến anh, một mạch đi thẳng vào phòng, khóa cửa lại.

Từ Văn Diệu hối hận khôn chừng, bưng ly sữa tới trước cửa phòng, xin lỗivà năn nỉ một thôi một hồi Vương Tranh mới chịu mở cửa, mặt mày bìnhtĩnh lấy ly sữa. Từ Văn Diệu định chờ cậu uống xong lấy ly đi rửa nhưngVương Tranh lại phớt lờ anh, tự mang vào bếp rửa sạch.

Hôm naylà ngày Vương Tranh tới bệnh viện tái khám, công ty Từ Văn Diệu lại cócuộc họp quan trọng không thể đưa cậu đi, nên sắp xếp trợ lý tới chởcậu. Tình trạng hai người đang mặn đang nhạt thế này, anh cũng khôngmuốn tới công ty nhưng việc lại chẳng đùn đẩy được cho ai khác, đành bất an mà tới chỗ làm. Trong suốt cuộc họp, anh cứ bần thần không yên, càng nghĩ càng thấy câu nói móc ban sáng của mình thật quá đáng, sao khôngsuy nghĩ kỹ mà lại nói thẳng vào mặt Vương Tranh như thế? Vất vả lắmcũng kết thúc cuộc họp, liền vội vàng gọi điện thoại cho Vương Tranh,nhưng cậu lại tắt máy. Từ Văn Diệu sốt ruột, gọi ngay cho trợ lý, phảixác định cho bằng được cậu ta đang đi cùng Vương Tranh, cả hai còn đang ở bệnh viện, mới nhẹ nhõm thở ra. “Cậu nói Tiểu Tranh nghe điện thoạiđi.”

Chốc sau, giọng nói ôn hòa của Vương Tranh liền truyền đến: “Có chuyện gì?”

“Không … chỉ là, sao em không mở máy?”

“À, quên sạc pin, anh biết cách khác tìm em mà,” Vương Tranh đáp.

Từ Văn Diệu hít sâu một hơi, dịu dàng nói: “Tiểu Tranh, anh xin lỗi!”

“Xin lỗi chuyện gì?” Vương Tranh bình thản nói. “Em quên rồi.”

Từ Văn Diệu thoải mái cười ra tiếng. “Anh tới đón em.”

“Công ty không còn việc gì sao?”

“Họp xong rồi, đã có nhân viên chuyên môn nói chuyện với khách hàng, nếuchuyện gì cũng cần anh ra mặt chẳng phải anh chết sớm rồi sao hả? Tụimình đi ăn trưa nhé?”

“Nếu anh bảo đảm mình không thất thần nữa thì em sẽ suy nghĩ lại.”

“Đương nhiên là không rồi!” Từ Văn Diệu giải thích. “Dạo này có vài chuyện, lý do vì sao anh không nói rõ được, nhưng anh thật sự xin lỗi em, anhkhông nên vì chuyện của mình khiến em không vui.”

Vương Tranh im lặng một lúc mới đáp: “Không sao, ai cũng có lúc không vui mà.”

Từ Văn Diệu nghe xong lời này thì cao hứng hẳn, cúp máy xong liền nhanhchóng xử lý hết công vụ, chộp lấy chìa khóa xe, sau đó thẳng đến bệnhviện. Lúc gần đến nơi, lại nhác thấy tiệm bán đồ điêu khắc gỗ cổ điển.Bất chợt nghĩ tới bức tường còn trống ở nhà, lại nghĩ đến Vương Tranhrất thích những thứ như thế bèn dừng xe lại mua hai cái. Bản thân anhkhông có hứng thú gì với loại hình nghệ thuật này, nhưng Vương Tranh lại muốn sống trong không gian sống có chút hơi thở Trung Hoa cổ điển nêncũng vui vẻ chiều theo cậu. Khi anh trả tiền xong, quay trở về xe thìnghe thấy giọng nói có chút e sợ vang lên sau lưng: “Văn Diệu? Cậu, xinhỏi, cậu là… Từ Văn Diệu phải không?”

Từ Văn Diệu xoay ngườilại. Bấy giờ, mặt trời đương lúc chính ngọ, trên đường xe qua lại khôngngừng, cây cổ thụ ven đường đổ bóng xuống phủ lấp đi phần nào ngườitrước mặt, khiến gương mặt đối phương chìm vào bóng tối. Từ Văn Diệuphải nheo nheo mắt, cùng lúc ấy anh loáng thoáng nghe thấy âm thanh kỳquái. Rõ ràng như tiếng trống, sau đó anh mới ý thức được đó là nhịp đập từ trái tim mình, có một chút bối rối pha thêm một chút rời rạc. Thầnkinh căng thẳng với những ưu lo mấy hôm nay kéo nhau chùng xuống.

Sau khi nhận cuộc gọi của Quý Vân Bằng, anh đã nhiều lần tưởng tượng ra nếu thật sự là người đó thì khi gặp phải nói những gì đây, hai chữ “xinlỗi” sẽ nói ra lúc nào, ở đâu mới phù hợp. Nhưng nay khi chuyện xảy đếntrước mắt, lại phát hiện bản thân không muốn nói gì. Tất cả đều là cốbiện minh cho tội nghiệt của mình. Mười năm qua đi, thời gian khẽ khàngbôi xóa những lỗi lầm cùng nông nổi của tuổi trẻ. Ba mươi năm sống trênđời, đột nhiên anh cảm thấy mình lúc này không dám quay đầu nhìn lại,nhất là nhìn về phía người ấy. Mái đầu lớm chớm hoa râm hoàn toàn khôngtương xứng với tuổi tác, tấm lưng còng, và cả những vết tích già nua mỏi mệt do cuộc sống chèn ép rải rác khắp khuôn mặt.

Còn đôi mắtđó. Đôi mắt từng khiến Từ Văn Diệu say đắm vì giống hệt với người yêutrong hồi ức, giờ đã không còn trong sáng nữa, mà bị che lấp và phủ đầytầng tầng mây mù. Trong mắt phản ánh vẻ sợ hãi cùng e ngại, muốn màkhông dám, xấu hổ và đau khổ.

Tên của người này, Từ Văn Diệunghĩ mãi cũng không thể nhớ nổi. Rõ ràng anh vẫn còn nhớ rất nhiềuchuyện về đối phương, cách đôi tay xinh đẹp từng pha chế ra những loạirượu ngon như thế nào, cả cách đôi mắt đan phượng dài nheo lại khi thêmmột quả anh đào điểm xuyết cho ly cocktail, hoặc những lúc bị anh hànhhạ trên giường vừa khóc vừa cầu xin đầy phong tình. Từ Văn Diệu pháthiện ra sự việc mình nhớ được nhiều hơn tưởng tượng rất nhiều, nhưng lại quên mất tên của đối phương.

Anh ta tên gì? Họ gì? Hình như cómột cái tên tiếng Anh, mọi người trong giới đều gọi bằng biệt danh đó,chẳng mấy kẻ chịu gọi bằng tên tiếng Trung. Nhưng Từ Văn Diệu vẫn nhớ,những lúc hai người cùng nhau điên cuồng làm tình, anh ta đã dịu dàngyêu cầu anh hãy gọi tên thật của anh ta.

Nhưng bây giờ, anh lại không thể nhớ ra!

“Cậu không nhớ tôi ư?” Người kia như giẫm phải gai bước lui vài bước, môirun run, cố rặn ra nụ cười buồn tủi, “Ha ha, cũng đúng thôi, chúng ta đã mười năm không gặp rồi… Tôi, tôi cũng già như vậy… cậu quên cũng phải.”

“Không.” Từ Văn Diệu lắc đầu, một tay xách hai bức phù điêu, bước lên phíatrước, bình tĩnh đáp: “Tôi vẫn nhớ anh… nhưng lại quên mất tên.”

Người đàn ông kia chẳng biết là đang khóc hay đang cười, sau một lúc mới đáp: “Tôi, tôi là Jacket, trước đây mọi người hay gọi là J.”

“Tên tiếng Trung!”

“Tên đó … nghe cục mịch lắm…”

Từ Văn Diệu khẽ ngước đầu, ánh nắng rọi vào trong mắt, giờ khắc này chỉthấy xiềng xích vẫn luôn quấn quanh người càng lúc càng nặng nề hơn.Chốc sau, anh thở dài, nói: “Làm ơn nói cho tôi biết!”

Đốiphương như bị hù doạ, trừng to mắt, hơi nước phủ đầy, sau đó, khó khănnhả ra từng chữ một: “Trương Quý Sinh. Tôi, tôi là Trương Quý Sinh.”

Nhìn Trương Quý Sinh lúc này đang ngồi đối diện với mình, bất giác Từ VănDiệu cảm nhận rõ ràng câu nói, thời gian như bóng câu qua cửa nào đợimột ai.

Anh nhớ mình từng tai áp má kề vô cùng thân thiết nhưthế nào với người này. Khi ấy, anh ta đã cầm tay anh chạm lên cơ thểmình. Cậu thiếu niên mười tám tuổi đã học được cách thỏa mãn dục vọngcủa chính mình trên thân thể của người này. Cậu bé đã thành một ngườiđàn ông nhờ những va chạm xác thịt cùng những tiết tấu triền miên củanó.

Lúc đó, anh không nghĩ đối phương có ý nghĩa gì với mình,đơn giản là hữu cầu tất ứng, khỏa lấp những dục vọng đói khát của bảnthân. Cậu thiếu niên kia đã không nghe không thấy thứ gì khác ngoàinhững tiếng gào thét đầy nhu cầu trong nội tâm, làm theo những khốn quẫn giữa cõi lòng hoang vu. Chính sự trống trải đó đã trở thành một loại áp lực khiến anh điên cuồng giày vò cơ thể của Trương Quý Sinh. Chỉ nhữngkhi cả người đều rệu rã trong đỉnh cao của dục tính thì may ra mới cóđược chút an bình.

Những nông nổi đó, sau bao năm tìm về tự hỏi, Từ Văn Diệu mới hốt hoảng nhận ra mình đã khờ dại và nhẫn tâm nhường nào.

Thanh xuân buổi đó tràn ngập tình dục, rượu bia và bạo lực. Điên cuồng vàtrực diện. Không ưa nổi ai cứ tùy ý vung tay vung chân, còn vừa lòngngười nào thì tùy tiện cưỡng đoạt. Người tình lớn tuổi này có một vaitrò hết sức đặc biệt trong đoạn thời gian đó của anh. Anh ta như mộthuấn luyện viên, lại như trưởng bối dịu dàng. Những khi anh đau khổ chìm sâu thì vươn tay ra cứu rỗi cũng như chăm sóc.

Nhưng tiếc thay, cảm tình của anh ta trao cho anh khi đó, một thiếu niên nông cạn khôngcách gì hiểu nổi. Vẻ đau khổ cũng như ưu tư của đối phương hoàn toànkhông khiến Từ Văn Diệu xao lòng. Huống hồ, anh cũng không giống vớinhững cậu bé mười tám tuổi khác. Linh hồn anh đeo mang tội nghiệt củamối tình đầu, áp bức khiến anh không thở nổi. Phải dùng tới những cáchthức cực đoan mới có được chút thư thả.

Tất cả đều sai! Thờigian sai, nơi chốn đều không đúng! Là người tình từng trải hay cách sống sa đoạ cũng chỉ là phương thức Từ Văn Diệu dùng để bóp chết thanh xuâncùng tuổi trẻ của chính mình.

Giờ phút này đây, một Từ Văn Diệutrưởng thành bỗng thấy mọi thứ đều thật vi diệu. Những gì đã phát sinhmơ hồ như giấc mộng thoáng qua. Mới đầu còn rất rõ ràng, nhắm mắt lại là có thể mường tượng được chính xác từng sự vật, sự việc, nhưng khi tỉnhthức lại chỉ mập mờ không rõ rồi nghi hoặc tự hỏi, có thật những chuyệnđó từng xảy ra? Có thật từng cùng người đàn ông này giao cấu như dã thú?

Từ Văn Diệu cúi đầu nhìn bàn tay mình, là một đôi tay hết sức bình thường, vì trường kỳ rèn luyện trong quân đội nên rất mạnh mẽ, nhưng lại khôngcó dấu vết lao động nặng. Móng tay được cắt giũa tỉ mỉ, lòng bàn tayluôn khô ráo sạch sẽ, chạm vào sẽ thấy dễ chịu. Nhưng khi nghĩ tới những chuyện đôi tay này từng gây ra trong suốt mùa hè năm mười tám tuổi. Nóđã từng cầm dao loạn đả với đám côn đồ trong một đường hầm chật hẹp;từng học theo người đàn ông nọ, vụng về pha chế ra một hỗn hợp rượu đặcbiệt; cũng từng điên cuồng xé bỏ quần áo của người đàn ông đứng đốidiện, ngấu nghiến đến bầm tím vòng eo của anh ta khi liên tục đi sâu vào cơ thể ấy.

Anh đột ngột nhớ ra, bản thân đã lâu rồi không hồitưởng lại nhiều chuyện xưa đến vậy. Tình yêu đơn phương dành cho ngườithầy giáo trẻ; tiếng cười khùng khục ma quái trong nhà giam, bàn tay gầy đét và khô héo trước khi đưa vào lò hỏa thiêu; cùng cái siết tay tráođổi tội nghiệt năm nào… Đều rất lâu không nhớ tới nữa. Thay vào đó, lànụ cười nhạt như nắng ban mai của Vương Tranh, hay mùi hương dịu nhẹcùng hơi ấm nồng nàn tỏa ra từ cơ thể cậu đã khiến anh khát vọng sâu sắc hơn bất kỳ thứ gì. Nhất là khi những năm tháng xấu xí ở dĩ vãng độtnhiên xuất hiện và được cụ thể hóa thành người đàn ông già ngồi trầmlặng ở đối diện, tựa hồ như đang trách cứ anh là đê tiện hèn mọn. Từ Văn Diệu cảm thấy quay cuồng hoảng loạn, chỉ muốn ngay lập tức rời khỏi nơi đây chạy đến bên Vương Tranh mà ôm chặt cậu vào lòng.

Nhưng,thiếu niên mười tám tuổi có thể từ bỏ mọi thứ để trốn chạy, sống ra saothì sống, còn người đàn ông ba mươi tuổi lại phải cố chịu đựng cơn tứcthở, buộc mình đối diện với quá khứ, dù rằng nó ngu xuẩn và ích kỷ đếnthế nào.

Từ Văn Diệu nghĩ mình cần phá vỡ cục diện trầm mặc này, từ trước kia Trương Quý Sinh đã không phải người hay nói, nếu anh không chủ động lên tiếng thì hai người cứ im lặng mà đối mặt.

“Anh chưa ăn trưa phải không? Muốn ăn gì nào?” Từ Văn Diệu xem thực đơn.

“Không cần đâu, tôi, tôi uống nước là được rồi…”

Từ Văn Diệu khẽ ngước đầu lên, Trương Quý Sinh giật mình rụt cổ lại, cẩn thận nhìn anh, nói: “Thật sự không cần phiền như thế …”

“Có gì mà phiền chứ.” Từ Văn Diệu nói, đưa thực đơn cho phục vụ rồi gọi món. “Một phần bít – tết, và một ly cà phê.”

Giờ đang giữa trưa, đây là nhà hàng món Âu, khách khứa ra vào khá đông, đaphần người tới đều là dân văn phòng. Vì không phải nhà hàng cao cấp nênkhông khí có phần huyên náo, bàn ghế xung quanh liên tục được di chuyểnkhiến người khác dễ dàng thất thần. Mất một lúc sau, Từ Văn Diệu mớigiật mình, Trương Quý Sinh có nói gì đó, anh áy náy hỏi lại: “Anh nói gì cơ?”

“Không có gì, chỉ là tôi hỏi, cậu không ăn sao?”

“À,” Từ Văn Diệu không muốn nói mình không có tâm trạng, bèn đáp: “Bữa sáng ăn nhiều quá nên giờ không thấy đói.”

“Không đói thì cũng ăn chút gì đó, kẻo lại đau bao tử…” Trương Quý Sinh yếuđuối liếc sang nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, tôi lắm lời.”

“Không sao, tôi nhớ hồi đó anh cũng thường quan tâm tôi như vậy.”

Trương Quý Sinh mỉm cười. Từ Văn Diệu lại trầm ngâm. Chuyện cũ như lũ, đổ àoào vào con sông ký ức đã cạn dần, bắt đầu từ chân và đang thấm dần thấmdần, toan tính nhấn chìm anh. Lúc sau, anh khẽ lắc đầu nhằm xua đi ýnghĩ đó, bình tĩnh hỏi: “Bây giờ anh thế nào?”

“Rất tốt,” Trương Quý Sinh cúi đầu cười đáp. “Có việc làm, có chỗ ở.”

Từ Văn Diệu âm thầm quan sát đối phương, tóc lớm chớm bạc, trang phục rẻtiền, mặt mày mệt mỏi và có phần khúm núm. Rõ ràng anh ta sống khôngtốt. Anh vừa định lên tiếng thì phục vụ đã mang bò bít – tết lên, nướcsốt vẫn còn sôi sì sèo trên đĩa sắt. Từ Văn Diệu chỉ tay về phía TrươngQuý Sinh, phục vụ liền nhanh nhẹn đặt đĩa thức ăn xuống trước mặt anhta.

“Ăn đi,” Từ Văn Diệu nói. “Không cần lo cho tôi đâu.”

“À, ừ.” Trương Quý Sinh như không dám cãi lời Từ Văn Diệu, vội cầm dao lênnhưng tay lại run rẩy mãi, miếng thịt bò cắt mãi không xong, tiếng daonĩa cứa vào đĩa keng két khiến người ta nghe cũng rùng mình. Từ Văn Diệu thấy lòng mình cũng đang bị cứa ra, buồn bực bỏ tách cà phê xuống bàn.

“Xin lỗi!” Trương Quý Sinh càng thêm hoảng sợ, buông dao nĩa xuống, mặt mày trắng bệch ra.

Từ Văn Diệu chống tay lên trán, hít một hơi thật sâu nhằm điều chỉnh ngữkhí, sau đó ôn hòa nói: “Không sao, đó đâu phải lỗi của anh.”

Trương Quý Sinh cúi gầm mặt, như đứa trẻ làm sai quấy. Từ Văn Diệu thở dài,dịu dàng nói: “Ăn đi, có phải vì ở trước mặt tôi nên anh thấy căngthẳng?”

“Không phải,” Trương Quý Sinh lắc đầu, nâng đầu dậy, hốc mắt đỏ au. “Tay tôi từng bị thương, là vết thương cũ thôi, bây giờ dùng không quen lắm… nên là lỗi của tôi.”

Từ Văn Diệu im lặng, ngâyngười nửa ngày mới lấy dao nĩa và thịt bò của Trương Quý Sinh sang phíamình, tỉ mỉ từng chút một thay anh ta cắt miếng thịt ra từng miếng nhỏ.

Mọi thứ diễn ra như một nghi thức trong những tiếng vọng của hồi ức nhẹdịu. Bản thân Từ Văn Diệu chưa từng làm bất cứ chuyện gì dù là nhỏ bécho Trương Quý Sinh. Mặc dầu ngay từ lúc khởi đầu anh đã vơ vét đi baonhiêu thứ của anh ta, nhưng chưa từng nghĩ sẽ cho lại, ngay cả kỹ thuậtanh cũng lười đến mức không thèm trau chuốt nữa là.

Anh nhớ tớikhi đã trưởng thành, luôn đảm nhiệm vẹn tròn chức trách với bạn tình.Hai người luôn ở thế bình đẳng, thích hay không thích gì cũng không hềche giấu, ngay cả khi tán tỉnh nhau cũng tuân thủ quy tắc. Đa số tìnhnhân của anh đều rất xinh đẹp và thông minh, còn trẻ nên rất tự tin, một số người còn có hoàn cảnh gia đình rất tốt, có vị trí xã hội cao. Không phải ai cũng muốn Từ Văn Diệu chăm sóc chu đáo, hay muốn thứ gì ở anh,nhiều lúc đơn thuần chỉ là cuộc đọ sức xem kỹ xảo của đối phương màthôi. Có đôi lúc chỉ như đang chơi một trò chơi lãng mạn và không aitrong cuộc phải chịu trách nhiệm gì. Đến cả ngây thơ đơn giản như TạXuân Sinh cũng vậy. Ai cũng tự biết giới hạn của mình và đối phương,không để bản thân sa chân vào những tình cảm không có kết quả.

Nói như thế, những người chân chính khiến anh chùn chân và lún sâu chỉ cóTrương Quý Sinh và Vương Tranh. Hai người như hai đầu của một vòng tròn, trói chặt anh lại.

“Ăn đi,” Từ Văn Diệu đã cắt xong thịt nhẹ nhàng nói, “Nguội sẽ không ngon nữa.”

Trương Quý Sinh ngước đầu lên nhìn anh, mắt đã giăng giăng lệ, bèn vội vã cúimặt, ghim một miếng thịt bò cho vào miệng. “Ngon quá!”

Từ VănDiệu thở dài, tựa lưng vào thành ghế, bưng tách cà phê lên, nhìn TrươngQuý Sinh ăn cơm mà như thể đang nuốt thuốc độc, trong lòng chẳng rõ làđang nghĩ gì, nuốt vội một ngụm cà phê lại thấy vị chua chát.

“Bây giờ anh làm gì?”

Trương Quý Sinh giật mình, suýt nữa thì đánh rơi nĩa. “Tôi, tôi có thể nuôi sống mình…”

“Rốt cuộc là việc gì?” Từ Văn Diệu hỏi. “Tay anh bị thương, chắc chắn không pha chế rượu được nữa.”

Trương Quý Sinh cười khổ. “Pha chế à, tôi cũng quên hết rồi, mười mấy năm chẳng chạm tới…”

“Mười mấy năm?” Từ Văn Diệu vội chớp lấy sơ hở trong lời nói. “Nói vậy là tay anh đã bị thương rất lâu rồi? Là vết thương gì? Xảy ra ngay khi chúngra vừa chia tay?”

Trương Quý Sinh mặt mày trắng bệch, buông nĩa ăn xuống “Cậu đừng hỏi nữa.”

“Nói cho tôi biết! Tóc anh sao lại thế này?” Từ Văn Diệu chất vấn. “Tôi nhớ là trước đây tóc rất đen rất mượt mà!”

Trương Quý Sinh cắn môi im lặng.

“Anh không nói cũng được,” Từ Văn Diệu đáp. “Tôi từng nghe đồn, đương nhiênlà không chắc chắn, hình như lúc ấy tình hình của anh rất tệ. J à, không phải tôi muốn xen vào việc riêng của anh, mà chỉ mong anh tin tôi, nếucần thì cứ tìm tôi.”

Trương Quý Sinh run run người, tấm lưngcàng còng xuống như muốn trốn tránh, một lúc lâu sau mới có dũng khí mànói. “Đều … đều là quá khứ hết rồi.” Đoạn lại ngước đầu, mắt ngập nước.“Văn Diệu, cậu trưởng thành, bây giờ còn là một người đàn ông thành công và tài giỏi nữa… giống như tôi từng tưởng tượng vậy. Nhìn cậu thế này,tôi vui lắm. Bây giờ, tôi sống rất tốt, tuy có chút không suôn sẻ nhưnglà người ai chẳng vậy?”

Từ Văn Diệu càng thấy áy náy và xấu hổhơn. Anh đòi giúp anh ta, chẳng qua cũng chỉ vì tội lỗi của bản thân chứ không vì đối phương. Sau mười mấy năm, anh và cậu thiếu niên nông nổiđó cũng đâu có gì khác nhau?

“Tay của tôi có tật, nhưng đầu óccòn tốt, người cũng không tàn phế, có cách tự nuôi sống bản thân.”Trương Quý Sinh khiêm tốn nói. “Cậu, cậu mời tôi bữa cơm như vầy là tốtlắm rồi, không cần làm gì cho tôi nữa đâu. Thật đó, tôi…”

Bấtchợt, di động của Từ Văn Diệu reng lên, anh tiếp máy, là tiếng VươngTranh: “Từ Văn Diệu, không phải anh bảo tới đón em sao?”

Từ VănDiệu giật mình, ấy vậy mà quên mất chuyện hẹn Vương Tranh đi ăn cơmtrưa, bèn vội vàng nói: “Xin lỗi, anh, anh có việc đột xuất nên quênkhông gọi điện báo cho em biết. Xin lỗi em! Em đã kiểm tra xong hếtchưa? Đã ăn cơm chưa? Trễ rồi đấy, đừng để bụng đói…”

Anh còn chưa nói hết ý thì cậu đã chen vào: “Em luôn chờ anh thì sao mà ăn cơm được!”

Dù chỉ là qua điện thoại nhưng Từ Văn Diệu vẫn nghe ra Vương Tranh đangtức giận. Anh chưa từng thấy Vương Tranh thật sự nổi giận cũng không khi nào nghe cậu nói năng lạnh lùng thế này, bèn lo lắng giải thích: “Vậyem mau đi ăn gì đó đi, em không thể để bụng đói được, đừng chờ anh. Anhxin lỗi, Tiểu Tranh! Tại anh không tốt. Hiện giờ đang có chuyện gấp, cógì sẽ về giải thích với em sau?”

Tiếng Vương Tranh thở gấp, sau đó lại chỉ lãnh đạm hỏi: “Là chuyện gì?”

Từ Văn Diệu liếc nhìn Trương Quý Sinh, bây giờ có cho anh mười lá gan anhcũng không dám nói thật, bèn lấp liếm cho xong: “Không có gì đâu, làchuyện công ty thôi.”

“À,” Vương Tranh ngân một tiếng, thản nhiên nói tiếp: “Chuyện công ty quan trọng hơn, em cúp máy đây.”

Từ Văn Diệu tính nói thêm nhưng Vương Tranh đã nhanh ngắt máy. Điệu bộkhẩn trương cùng bất an của anh đều rơi vào mắt Trương Quý Sinh. Anh tadường như hiểu ra gì đó, ảm đạm cười, hỏi: “Là, là bạn… của cậu sao?”

“Người yêu!” Từ Văn Diệu đáp. “Tôi phải đi trước, cậu ấy có vẻ không vui. J,cho tôi số điện thoại của anh đi, lần sau mình lại nói tiếp nhé?

Trương Quý Sinh khẽ sững người. “Vậy, vậy cậu mau đi đi. Ha ha, chúng ta… không cần gặp lại đâu, cũng không có gì cần nói…”

Từ Văn Diệu mất kiên nhẫn, gầm nhẹ: “Đừng nhiều lời thế, cho tôi số điện thoại!”

Trương Quý Sinh không dám cãi lời, sợ hãi nói ra một dãy số.

Từ Văn Diệu lưu số vào điện thoại rồi gọi phục vụ tới tính tiền, sau đó từ biệt Trương Quý Sinh, rời khỏi nhà hàng. Lúc định nổ máy chạy xe điđiện thoại lại vang lên lần nữa, là số vừa gọi.

“Tiểu Tranh, em đang ở đâu, anh đi đón em. Chúng ta cùng đi ăn gì nhé, chiều nay anh sẽ ở bên em suốt, anh đền cho, được không?”

“Sếp, là tôi,” tiếng trợ lý vang lên. “Lúc nãy thầy Vương dùng điện thoại của tôi.”

Từ Văn Diệu ngây ra. “Cậu ấy đâu rồi?”

“Đi rồi. Thầy ấy, trời ơi, lần này chết sếp rồi! Thầy Vương biết anh đangnói dối đó! Lúc nãy, chúng tôi ở bệnh viện chờ anh, thầy Vương thấy lâuquá nên rủ tôi vào một nhà hàng gần đấy chờ tiếp, vì vậy tôi liền chởthầy ấy đi… nhưng không ngờ lại thấy anh đang ngồi cùng ai đó bên cửasổ. Thầy Vương rất tinh, câu đầu tiên hỏi tôi là, đối phương là ai,khách hàng của công ty hả. Tôi đã lanh lẹ nói phải, nhưng thầy ấy khôngtin, sau đó khi thấy anh giúp người kia cắt thịt bò thì xanh mặt luôn!”

Từ Văn Diệu lòng rối bời hỏi. “Sau đó thì sao?”

“Sau đó? Sau đó thầy ấy gọi điện thoại cho anh, tôi cản không kịp. Nhìn thầy ấy như muốn phát bệnh tới nơi vậy, ôm ngực mà thở suốt, tôi nào dám nói năng gì nữa? Nói chuyện điện thoại xong thầy ấy đuổi tôi đi, tự mìnhbắt xe về nhà.”

Từ Văn Diệu như bị sét đánh, không biết đã ngắtđiện thoại lúc nào, trong đầu chỉ còn chờn vờn câu nói kia của trợ lý,“Nhìn thầy ấy như muốn phát bệnh tới nơi vậy!”. Càng nghĩ càng sợ hãi,run rẩy nhấn ga chạy thẳng một mạch, trên đường không ngừng gọi điệnthoại bàn ở nhà, nhưng mãi mà chẳng ai bắt máy, lo lắng chẳng biết Vương Tranh đã về chưa, hay là về rồi mà không muốn nghe điện thoại.