Phiêu Du Giang Hồ

Quyển 3 - Chương 41: Thân phận thực của ta chính là…



Đêm ấy, tôi ngủ thiếp đi trong lòng Âu Dương Thiếu Nhân.Vòng tay người con trai ôm tôi không khi nào lơi lỏng. Tôi nghĩ mình thực sự rấtcần hành động đó, bởi lúc này, nó là điều an ủi tốt nhất cho cả hai chúng tôi.

Tuy rằng ngày hôm sau sẽ không tránh khỏi bị cả đám ngườiquây quanh truy vấn nhưng tôi vẫn hết sức bình tĩnh, vì dù cho tất cả đều đãđeo mặt nạ nhưng dẫu sao họ cũng chỉ là những anh chàng “rau cải trắng” màthôi.

Cả đêm đó, tôi chỉ mơ một giấc mộng.

Trong mộng, có chàng nam nhân mặc hồng y cứ đứng mãi bên cửasổ phòng tôi. Dưới ánh trăng vằng vặc, chàng khẽ nghiêng đầu, những lọn tóc rốiphất phơ theo gió, khóe miệng trễ xuống mang theo vẻ cô liêu, lại tựa như đangcười giễu chính mình.

Chàng ở chỗ đó, đứng suốt từ đêm cho tới khi trời sáng.

Trong giấc mộng, cứ vương vấn mãi một khúc ca, là khúc cakhó nghe nhất tôi từng thưởng thức.

Người con gái trong giấc mộng cũng cất lời đáp lại: Câu chuyệncủa chúng ta, yêu cũng phải cho ra yêu, sai cũng phải sao cho rành rọt.

Đúng là như vậy.

Tất cả chuyện này đều giống như ca từ trong khúc nhạc kia.Là cố chấp, là cởi mở, chỉ có thể lưu lại rồi nói cho người ấy mà thôi.

Đêm đó, tôi thực sự rất muốn tỉnh giấc để có thể đến trước cửasổ, nhìn thật kỹ xem liệu có phải tên yêu tinh ấy đang đứng bên ngoài không.

Đến bình minh, choàng tỉnh dậy, ánh mắt tôi bất giác đưa tới,nơi đó trống không chẳng có gì, chỉ còn vương lại ánh sáng ngập tràn của buổi sớmmai.

Khép mi lại, mỉm cười tự giễu chính mình.

Tôi phát hiện, bệnh của mình quả thật không nhẹ. Đến nằm mộngcũng chỉ mơ đi mơ lại một giấc mơ, hắn có lý do gì mà phải đứng ở đó cả đêm chứ.

Có nhiều khi, người ta phải trải qua vài sai lầm thì mới cóthể nhận ra một điều gì đó.

Điều tôi không hề biết là, cảnh tượng đêm đó không hiểu saolại giống y chang trong giấc mộng, cứ lặng lẽ diễn ra bên ngoài song cửa.

Mãi sau này của sau này, khi chẳng tìm được chút manh mốinào liên quan đến người ấy, tôi mới tình cờ đứng trước cửa sổ này ngắm nhìn hoarơi như tuyết ở phía sau lầu Phong Vân, phát hiện dấu chân rất rõ ở bên dưới.Và cả cây kẹo nhỏ bé không mấy bắt mắt trên bệ cửa sổ kia.

Chỉ có điều đó là chuyện của rất lâu, rất lâu sau này.

“Dậy rồi à?”, cánh tay ấm áp nhẹ nhàng ôm lấy tôi, Âu DươngThiếu Nhân khẽ nói.

Tôi cười: “Ừm, huynh chuẩn bị xong xuôi hết chưa?”

“Xong đâu vào đấy rồi. ‘Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũngphong lưu’[1] mà”, Âu Dương Thiếu Nhân nói xong liền bước xuống giường, dịudàng hôn lên trán tôi, tiếp tục nói: “Có điều, ta còn muốn hoa mẫu đơn ở bên cạnhmình thêm chút nữa, cho nên trước khi bị phát hiện, ta phải trốn thôi”.

[1] Câu này xuất phát từ vở kịch ‘Mẫu Đơn đình’ của Thang HiềnTổ. Trong vở kịch có đoạn nàng Đỗ Lệ Nương nằm mộng thấy chàng thư sinh tay cầmcành liễu yêu cầu nàng đề thơ, sau đó thì ôm nàng đưa tới đình Mẫu Đơn, hai ngườiở đó cùng nhau ân ái. Sau này, khi nói đến đoạn kịch trên, người ta thường dùngcâu “Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu” để hình dung. Người TrungQuốc từ đó cũng thường dùng câu này để ám chỉ rằng, chỉ cần được ở bên nữ nhânmình thương mến, người ta có thể tình nguyện vứt bỏ tất cả.

Tôi bật cười.

Chàng yêu tinh dễ thương này.

Đợi sau khi Âu Dương Thiếu Nhân rời đi, tôi nằm lại bên giườngmột lát, chỉnh đốn lại tất cả tâm tư. Sau đó tôi ngồi bật dậy, nhảy xuống giường,chạy đến bên cửa sổ, mở toang cánh cửa ra rồi khép mắt lại. Tôi chắp tay, cầukhẩn: “Mặt trời lên cao, ngày mới bắt đầu, thần Apollo[2], hãy ban cho con sứcmạnh ánh sáng, để con có thể xua tan màn đêm tăm tối, xin ngài hãy ở bên con”.

[2] Apollo là thần ánh sáng, chân lý và nghệ thuật trong thầnthoại Hy Lạp, thường được thể hiện dưới dạng một chàng trai tóc vàng, đeo cungbạc và mang đàn lia, là con ngoài giá thú của thần Zeus và nữ thần Leto. Emsong sinh của Apollo là nữ thần săn bắn Artemis. Trong các tác phẩm của Homer,Apollo thường được gọi là vị thần bắn xa muôn dặm. Trong thời kỳ sau Apollo thườngđược đồng nhất với thần Mặt Trời Helios.

Kỳ thực, điều tôi muốn cầu không hẳn là vậy, chính xác phảilà: “Bùng cháy lên đi, tiểu vũ trụ này!” Nhưng, khẩu hiệu ấy muốn dùng thì phảiđặt vào một hoàn cảnh nhất định, chuẩn bị sẵn sàng tư thế, khi đó tiếng hét hàokhí ngút trời phát ra thì mới có hiệu quả.

Vì vậy để người ta có thể dễ dàng hiểu được ý tứ của mình,tôi quyết định không dùng khẩu hiệu đó nữa.

Lời cầu nguyện của tôi rất “kịch” vừa rồi là tôi mới sáng tạora.

Hy vọng một ngày nào đó, ai đọc được lời cầu nguyện này sẽcó thể tóm lược nó trở thành câu thần chú biến thân ma pháp

Lắc đầu, tôi chuẩn bị hoàn thành buổi cầu nguyện.

“Ừm, ta cũng ở bên cô”.



Giọng nói này hình như hơi kỳ quặc.

Khóe miệng co giật, tôi do dự không biết có nên thò đầu rangoài xem xét hay không.

Không phải chứ, không phải chứ. Giọng nói vọng vào từ cửa sổ!Bên ngoài cửa sổ thật sự có giọng nói truyền đến mà!

Ông Trời ơi, giờ đâu phải nửa đêm, rốt cuộc là ai đang ởngoài đó vậy.

Tôi… toàn thân ướt đẫm mồ hôi, không cách nào kiềm chế được.

Chẳng lẽ tôi vừa cầu phải điều gì không nên, khiến nhữngchuyện đen đủi lại ùn ùn kéo đến?

Cái gì mà “Ừm, ta cũng ở bên cô?”

Ở bên cái đồ khốn kiếp nhà ngươi ấy à?

“Láo toét, ra đây cho ta” quờ tay vơ lấy mấy chiếc cốc trêncái bàn cạnh cửa sổ, tôi dùng lực ném ra bên ngoài.

Tên láo toét nào giữa thanh thiên bạch nhật lại đi dọa ngườikhác, đều đáng chết, đều đáng chết.

“A! Cô định mưu sát ta hả?”, ngoài cửa sổ quả nhiên có ngườinhảy ra, nghiến răng nghiến lợi hét về phía tôi.

Người đó thân mặc hắc y gọn gàng, tóc tết khá đẹp, dung nhannhư ánh mặt trời, màu da bánh mật khỏe mạnh, nói tóm lại đó là mẫu hình mỹ namtỏa ánh hào quang.

Nhưng! Tên tiểu tử chết tiệt, chạy đến trước cửa nhà ngườita, tự tiện chen vào lời khẩn cầu của người ta, dọa người ta sợ chết ngất, chodù là mỹ nam hay thế nào đi nữa cũng không thể tha thứ được.

Tôi trừng mắt, phe phẩy chiếc quạt, nộ khí bừng bừng nhìn hắn:“Muốn sống thì mau nói, ngươi đã thấy cái gì, nghe thấy điều gì, đến đây với mụcđích gì?”

Nếu hắn nhìn thấy vẻ mặt và nghe thấy những lời của Âu DươngThiếu Nhân thì tôi cũng chỉ có thể thành thật xin lỗi vì đã khiến huynh ấy tựlàm mất hình tượng của mình.

Người mới đến nhún vai nói: “Chẳng thấy gì cả, có điều pháthiện Lê Sa chưởng môn và Quỷ thuộc hạ thân mật, còn nghe thấy những lời lẽ kỳquặc của Lê chưởng môn nữa”.

Tôi bốc hỏa, tên tiểu tử khốn kiếp này đúng là đang yên đanglành lại tìm đến chỗ chết mà.

“Ha, vậy sao, vậy lúc này ta đành phải giết ngươi, để ngươikhông tiếp tục phát hiện ra gì nữa, không nghe được gì nữa”.

Cây quạt khẽ phe phẩy, tôi phi thân lên bệ cửa sổ, hai taycuộn lại, sẵn sàng tư thế phóng độc trên phiến lông về phía hắn.

Người đó đột nhiên tiến sát lại, gần như chạm cả vào mũitôi, hai tay ghì chặt bệ cửa sổ, mỉm cười xán lạn nói: “Cho ta mấy giây, đảm bảosau mấy giây này cô nhất định sẽ không muốn giết ta nữa”.

Khốn kiếp, hắn quá nhanh! Mình có lẽ chẳng phải đối thủ củahắn.

Tôi cười lạnh, lùi về sau mấy bước.

“Vậy thì nói mau, trước khi ta nuốt lời, lại muốn lấy cái mạngcủa ngươi”.

Ông Trời ơi, lão nương dạo gần đây nếu không bị uy hiếp kiểunày thì là bị uy hiếp kiểu khác. Ngay cả một thằng nhóc nhãi nhép cũng đến uyhiếp ta, giờ lại đến lượt ngươi.

Nói cho ngươi biết, tỷ tỷ đây nhất định không chịu lép vếđâu.

Trước khi lui tới chân bàn, tôi một cước đá bật chiếc bànlên, chiếc bàn xoay tròn, lao thẳng về phía hắn, toàn bộ cốc trên bàn cũng đượcvận công đẩy thẳng tới.

Nếu một mình đánh không lại, tôi sẽ kéo huynh đệ đến xử lýtiếp!

“Oái!!! Cô dù sao cũng là chưởng môn, cũng nên độ lượng chútxíu chứ. Trước tiên hãy nghe lời ta nói đã”, người kia vừa thong thả né đòn vừamặt dày nói tiếp.

Điều đáng hận là, tôi ở bên này thì đã tức đến nổ mắt, cònngười ta bên ấy thì vẫn cứ nhàn nhã bông đùa.

Tiếng động cực lớn đã thu hút sự chú ý của Âu Dương ThiếuNhân.

Chớp mắt họ đã tề tựu đông đủ trước cửa, hét gọi: “Chưởngmôn, người không sao chứ. Chúng tiểu nhân xông vào đây”.

Tôi không kìm lòng được, bỗng cảm thấy vui mừng không xiết.

Có bọn họ ở đây, tôi còn sợ không làm gì được tên tiểu tặcnày sao?

Tôi cao hứng bắc loa tay lên miệng hét lớn: “Ta…”.



“Ta không sao, các người lui trước đi. Không có lệnh của ta,không được phép tùy tiện xông vào”.

“Thật sự không sao chứ?”

“Ha ha, thật sự không sao. Ta đang tắm, không cẩn thận làmrơi đồ ấy mà”.

“À, vậy chúng thuộc hạ xin cáo lui”.

Bên ngoài phòng, thoắt cái đã yên tĩnh trở lại.

Trong lòng tôi, nước mắt tuôn rơi.

Quay lại đi! Quay lại đi mà! Đó không phải là những điều tôimuốn nói đâu. Hu hu!

Bạn hỏi tôi tại sao lại nói thế phải không? Xí! Đó không phảitôi nói.

Hiện tại! Lúc này! Tôi đang bị điểm huyệt, không thể nói,không thể cử động, chỉ có thể đứng im một chỗ.

Đưa mắt sang, tôi vừa kinh ngạc, vừa tàn độc trừng mắt nhìnngười bên cạnh.

Tên tiểu tử này đúng lúc tôi đang chuẩn bị hét lên thì độtnhiên bay đến điểm huyệt đạo của tôi. Tôi cũng không quá kinh ngạc, bởi dẫu saovõ công người ta cũng cao hơn mình một bậc. Thế nhưng, điều khiến tôi thực sự bấtngờ là, tên tiểu tử chết tiệt này lại có thể bắt chước y chang giọng nói củatôi!

Không tham gia cuộc thi bắt chước thần tượng thật là đáng tiếccho hắn quá.

Tên nam nhân đó chau mày, vẻ mặt hớn hở lượn quanh tôi mộtvòng, sau đó vỗ vỗ vai tôi nói mấy lời ý tứ sâu xa: “Thế gian rộng lớn, khôngđiều lạ gì không có, cô cũng đến tuổi hiểu được rồi”.

Tôi suýt chút nữa hụt hơi mà ngất xỉu.

Hiểu cái đồ khốn kiếp nhà ngươi ấy.

Không thể cử động được đúng là đau khổ vô cùng.

Kéo ghế lại gần, nam nhân đó ngồi trước mặt tôi, tay bưng cốctrà, cười nói: “Vì thế để ngăn cô lại tiếp tục gây chuyện, ta quyết định phảinói rõ mọi chuyện rồi mới giải huyệt đạo cho cô. Sự tình là thế này, ta, chínhlà lão ăn mày hôm qua”.

Mắt tôi trợn trừng như hai chiếc chuông đồng cỡ lớn.

Không phải chứ! Hắn ta biết cải lão hoàn đồng sao? Thuật DịDung thật cao siêu quá!

“À, đã nói rồi mà, thế gian rộng lớn, không điều lạ gì khôngcó. Chớ kinh ngạc, chớ kinh ngạc, ha ha. Ta đến tìm cô, thứ nhất là muốn nói vớicô một chuyện; thứ hai là muốn cho cô biết thân phận thực sự của ta”, giọng hắnđột nhiên nghiêm túc hẳn lên.

Tim tôi không hiểu sao lại đập dồn dập.

Mơ hồ có một dự cảm chẳng lành.

Dự cảm này thường rất chính xác. Mỗi khi dự cảm này đến,chuyện xảy ra tiếp sau đó, chắc chắn sẽ khiến tôi phải cười chẳng được mà khóccũng không xong.

Trái tim băng lạnh.

Xong rồi, chắc chắn tôi sẽ già nhanh, sẽ chết sớm mất thôi.

Người kia chỉnh lại vạt áo cho ngay ngắn, nhìn thẳng vào mặttôi, cố kìm giọng nghiêm túc nói: “Thực ra thân phận thực sự của ta là mộttrong tam đại danh bổ trong thiên hạ, Hoàng Phổ Hiểu Minh. Ta làm như thế nàycũng không vì mục đích gì khác, chỉ là muốn âm thầm truy bắt Thượng Quan Tìnhcùng đám bè đảng của ả”.

Tôi cảm thấy, vầng thái dương vừa bừng sáng khi nãy trong chớpmắt đã khuất bóng sau màn đêm.

Hoàng Phổ Hiểu Minh…

A a a a! Ngươi lại dám sao chép tên của Hoàng Hiểu Minh[3]cơ đấy! Tên tiểu tử khốn kiếp này.

[3] Hoàng Hiểu Minh là một diễn viên, ca sĩ Trung Quốc, sinhngày 13 tháng 11 năm 1977 tại Thanh Đảo, Sơn Đông, Trung Quốc.

Còn nữa, có ai không, cứu tôi với!!!