Phiền Toái

Chương 82: Ngộ biến tòng quyền (1)



*Ngộ biến tòng quyền: Phải tuỳ theo hoàn cảnh mà xử sự cho thích hợp

Viên Trường Khanh buông dây leo ra, nhẹ nhàng rơi xuống bên người San Nương, cúi đầu yên lặng nhìn nàng. Lúc này gió càng trở nên dữ dội hơn, thổi theo tầng tầng lớp lớp mây đen tụ kín lại, đem mặt trăng vốn đã chỉ leo lét sáng hoàn toàn che khuất đi. Mặc dù không có ánh trăng, bằng thị lực của Viên Trường Khanh, hắn vẫn có thể thấy rõ ràng hoàn cảnh chật vật của San Nương.

Chỉ thấy San Nương đang dùng khuỷu tay chống đỡ thân thể nằm nghiêng trên mặt đất. Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, tóc dài ướt dầm dề dán lên khuôn mặt nhỏ nhắn, khiến cho làn da vốn trắng nõn trông càng thêm tái nhợt, cũng khiến cho vết thương trên cằm kia càng thêm bắt mắt.

Nhưng mà, ngay cả trong cảnh chật vật là thế, đôi mắt nàng nhìn hắn vẫn cong cong như vậy, khóe môi cũng hơi hơi nhếch lên mang theo ý cười. Viên Trường Khanh đột nhiên cắn chặt răng, quỳ một gối ở bên nàng, duỗi ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn vết thương trên má nàng.

San Nương ngẩn ra, bị hành động đột ngột này của hắn này làm cả kinh quên cả trốn tránh. Chờ đến lúc nàng phản ứng lại, Viên Trường Khanh sớm đã thu tay. Nàng nghĩ thầm muốn hỏi hắn đây là ý tứ gì, nhưng ngước mắt lên bỗng nhìn thấy giữa hàng lông mày hắn ẩn ẩn nhăn lại, nàng tức khắc không dám lên tiếng —— theo kinh nghiệm đời trước, nàng biết lúc này Viên Trường Khanh đang tức giận, thực sự tức giận.

nói đến Viên Trường Khanh người này, kỳ thật cũng không dễ dàng tức giận. Nhưng hắn một khi thực sự phát giận thì rất là đáng sợ. San Nương cẩn thận nhìn nhìn hắn, cuối cùng lựa chọn bảo trì trầm mặc.

Lúc này, một trận gió thổi qua, mang theo vài giọt mưa, hiển nhiên là trời lại muốn mưa. San Nương sớm đã ướt đẫm cả người, bị gió thổi qua, tức khắc hắt xì một cái. Viên Trường Khanh thấy vậy thì đột nhiên đứng lên, xoay người cởi áo ngoài ra khoác lên người San Nương, không thèm quan tâm là áo ngoài của hắn kỳ thực cũng ướt hết rồi. San Nương chớp chớp mắt, thấy Viên Trường Khanh chỉ mặc độc một kiện trung y (áo trong), thấp giọng nói: “Ta…… không lạnh.”

Viên Trường Khanh không lên tiếng, chỉ duỗi tay ra kéo lấy cánh tay nàng, muốn đem nàng từ trên mặt đất kéo tới. San Nương vốn lớn lên vừa gầy vừa nhỏ, Viên Trường Khanh lại tập võ từ bé, liền dễ dàng kéo được nàng lên. trên đùi San Nương vốn đang bị thương, chính nàng còn không dám động mà cứ như vậy lại bị hắn mạnh mẽ kéo tới, suýt nữa thì đau tới ngất xỉu. Nàng hét lên một tiếng, móng tay lập tức gắt gao bấm chặt vào cánh tay Viên Trường Khanh. May mắn cho Viên Trường Khanh là San Nương vốn không thích nuôi móng tay dài, bằng không huyệt đạo trên tay hắn cũng bị nàng bấm nát hết.

Viên Trường Khanh kinh hãi, lập tức đông cứng lại đó không dám nhúc nhích.

“Nàng …… bị thương chỗ nào?”

Rốt cuộc, hắn cũng mở miệng nói câu đầu tiên sau khi gặp nhau. Giọng nói nghe có chút khàn khàn giống như đã ở ngoài kia kêu to khá lâu. San Nương lúc này lại không có tâm trí nào chú ý đến giọng nói của Viên Trường Khanh, nàng thật là bị đau một trận chết đi sống lại. Gắt gao nắm chặt cánh tay Viên Trường Khanh, đến tận khi cơn đau dần dần lui bớt, nàng mới thở gấp trả lời: “Chân ta gãy rồi.”

Móng tay nàng không dài, vậy mà cách ống tay áo vẫn bấm ra vài vết thương trên tay Viên Trường Khanh, có thể thấy được nàng đau đến mức nào. Viên Trường Khanh biểu tình phức tạp nhìn nàng, bàn tay rũ bên người không tiếng động mà siết chặt.

thật lâu tới khi San Nương ngẩng đầu lên, liền chỉ thấy khuôn mặt u ám của Viên Trường Khanh chăm chú nhìn nàng không chớp mắt. Khuôn mặt căng cứng như đang phát giận với ai kia, mà cũng giống như đang cố phân cao thấp với ai kia.

San Nương nghĩ nghĩ, cảm thấy có lẽ là hắn ghét bỏ mình mang thêm phiền toái cho hắn, liền vội đẩy cánh tay hắn đang nắm tay nàng ra, cười nói: “Ta không có việc gì, ngươi không cần phải để ý, ta……”

Tay nàng chợt đau nhói, cúi đầu nhìn lại thấy hắn đem tay nàng cầm trở lại, lại còn nắm thật chặt.

“Này……”

Nàng giằng co một hơi, Viên Trường Khanh mới chịu buông tay nàng ra.

San Nương ngẩng đầu nhìn về phía hắn, chỉ thấy ánh mắt hắn vẫn luôn chăm chú nhìn nàng đột nhiên trở nên thâm trầm, nhìn không ra một tia cảm xúc nào. Ánh mắt này không khỏi làm nàng nhớ tới kiếp trước khi bọn họ cãi nhau —— không, thực ra mà nói, là khi nàng muốn tìm hắn cãi nhau —— biểu tình của hắn khi đó, hung ác nham hiểm mà phẫn nộ nhưng lại lấy nhẫn nại cực đại cực lực khắc chế chính mình……

Nàng cơ hồ là theo bản năng dời mắt đi. Nhưng một lát sau, nàng bỗng nhiên nghĩ ra đời này nàng có phải là thê tử của hắn đâu, liền lại xoay đầu tới, nâng cằm khiêu khích mà trừng mắt với hắn.

Cũng không biết Viên Trường Khanh lúc này suy nghĩ cái gì, hắn cứ như vậy yên lặng nhìn nàng. Sau một lúc lâu, mới đột nhiên nháy mắt, dời tầm mắt đi trước, nhìn cái chân bị thương bọc trong tà váy của nàng rồi lại cúi đầu trầm tư một trận. Sau đó, giống như đã quyết định một việc trọng đại trong lòng, hắn dùng sức nắm chặt quyền, cúi đầu nói thầm một câu, “Ta nhìn xem.” không đợi San Nương phản ứng lại, hắn duỗi tay nâng đầu gối nàng, nhẹ nhàng cuốn làn váy phủ trên đùi bị thương của San Nương lên.

Như thế này không hợp lễ nghĩa!

San Nương há miệng thở dốc, nghĩ thầm muốn phản đối, nhưng nhìn lại Viên Trường Khanh, đột nhiên ngậm miệng —— lúc này lại nói mấy lời như thế thì thật chỉ giống như nàng đang cố làm ra vẻ thôi.

Dưới ánh sáng u ám, chân San Nương hiện ra vừa trắng nõn lại thon dài. Đôi chân đẹp như thế nhưng lại vặn vẹo thành một góc thật đáng sợ. Viên Trường Khanh nhìn đến trong lòng căng thẳng, quay đầu lại nhìn thoáng qua San Nương, thấy San Nương sớm đã ngoảnh đầu đi, tựa như không dám nhìn tới vết thương. hắn nhất thời không nhịn được, rốt cuộc vẫn duỗi tay qua, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng, lẩm bẩm một tiếng: “Đừng sợ.”

San Nương ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía Viên Trường Khanh thì hắn sớm đã thu tay lại, đang cúi đầu quan sát cái chân đau của nàng. San Nương không tự giác mà theo ánh mắt hắn liếc về phía vết thương. Chỉ liếc mắt một cái, đã làm nàng quay đầu đi không dám nhìn tiếp.

hắn lại có ý gì đây?!

Giả bộ đem tóc ướt từ trên mặt đẩy ra, San Nương lặng lẽ sờ sờ gương mặt mình, trong lòng một trận nghi hoặc. Có lẽ là vì thấy nàng không dám nhìn hướng vết thương, Viên Trường Khanh liền lặng lẽ rời thân mình về sau, lấy lưng ngăn trở tầm mắt San Nương. hắn nhẹ giọng nói: “Ta muốn kiểm tra xem xương cốt trên chân ngươi bị thương ra sao, có thể sẽ đau một chút. Nếu không nhịn được, kêu lên cũng không sao.”

San Nương hết hồn, vội vàng duỗi tay ấn lên vai hắn, “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”

“Giúp ngươi nắn xương.”

“Ngươi làm được?”

Viên Trường Khanh đưa lưng về phía nàng gật đầu một cái.

San Nương cho rằng lấy tính tình của hắn thì gật đầu tính là trả lời rồi. Nàng vốn không trông cậy hắn sẽ mở miệng, không nghĩ hắn lại nói tiếp: “Có biết một chút.” hắn nhấc đầu gối nàng lên, một bàn tay cẩn thận dọc theo xương đùi của nàng hướng tới chỗ vết thương sờ soạng thăm dò, bình tĩnh đáp: “Khi còn nhỏ đối với cái gì cũng tò mò, nhìn thấy cái gì mới lạ liền muốn học thử.”

“Vậy là nói, ngươi chỉ học qua?” San Nương có chút không tin tưởng, “Ngươi có từng nắn xương cho ai chưa?”

“đã từng.” Viên Trường Khanh thong dong lên tiếng, lại nói: “Xương cốt bị thương tốt nhất là cần nối lại ngay lập tức. Thời gian kéo dài càng lâu, đối với vết thương càng bất lợi.”

Có lẽ, ngữ điệu thong dong bình tĩnh ấy của hắn thực sự có thể trấn an lòng người. Tận đến khi tay hắn dừng ở chỗ nàng bị thương, cơn đau mạnh mẽ đánh úp lại, San Nương mới kịp phản ứng, nhịn không được mà đau đớn “A" lên một tiếng. Nàng theo bản năng muốn đem chân kéo trở về. Ngặt nỗi cái chân kia lại bị Viên Trường Khanh chặt chẽ nắm lấy. Kết cục là nàng chỉ có thể ngã về phía trước, cứ như vậy liền nằm ở trên lưng Viên Trường Khanh.

Viên Trường Khanh bối hơi cứng đờ người, tay lại không hề bởi vì nàng hô đau mà dừng lại, vẫn như vậy trấn định mà nắn xương cho nàng.

San Nương cũng không biết chính mình lại sợ đau như vậy. Nàng cho rằng lúc mới té gãy chân đã là đau nhất, ai ngờ lúc này so ra còn đau hơn tới mấy lần. Nàng muốn giãy giụa, lại không thắng nổi sức lực của Viên Trường Khanh. Cơn đau kia hành hạ liên tục tới khi nàng mất hết sức lực, chỉ có thể mềm mại tựa trán trên lưng Viên Trường Khanh, nỗ lực không để cho chính mình kêu đến quá thảm. Chỉ tiếc là nàng có thể kiểm soát được thanh âm, cũng không thể ngăn được nước mắt. Kết quả là trong lúc đau đớn khó nhịn, nàng khóc ra một trận nước mắt và nước mũi giàn giụa.

Ngay lúc San Nương cảm thấy sắp không chịu nổi nữa rồi thì Viên Trường Khanh đột nhiên quay người lại, bàn tay to vỗ về sau gáy nàng, đem đầu nàng ấn vào trước ngực hắn. một bàn tay vòng ra sau lưng nàng, giống như nựng hài tử mà dỗ dành, nhẹ nhàng trấn an nàng: “Được rồi, đừng khóc, xương đã nối tốt rồi, sẽ không đau nữa……”

Nếu đầu óc San Nương còn sáng suốt, nàng nhất định sẽ bị hành động của hắn doạ sợ ngây người, nhưng lúc này ý thức của nàng vẫn dừng lại trong cơn đau đớn, liền khóc lóc mắng Viên Trường Khanh: “Ngươi cái tên lang băm, còn không bằng giết ta đi, đau chết mất.”

Viên Trường Khanh không lên tiếng, chỉ dùng lực buộc chặt cánh tay ôm lấy nàng, phảng phất như làm vậy có thể thay nàng chia sẻ một chút đau đớn trên người.

Trước khi trở về kinh, hắn quyết định sẽ không đem Thập Tam nhi đặt vào trong lòng. Nhưng nay thì hắn đã hiểu được: một khi lòng đã hướng về một người, không phải hắn muốn từ bỏ là từ bỏ được ……

Kỳ thật San Nương cũng không muốn khóc. Chẳng quản bị kinh hách cả một ngày, chẳng quản chạy trốn trong đêm mưa gió, chẳng quản rơi xuống khe ngã gãy chân, chẳng quản cả lúc nối xương đau đến mức nàng giàn giụa nước mắt nước mũi, tất cả đều không phải là nước mắt thực sự. Nàng cảm thấy nàng đều có thể ứng phó được. Tận đến khi bàn tay to ấm áp của Viên Trường Khanh vỗ về sau gáy, đem nàng ôm vào lồng ngực hắn, tận đến khi nàng cảm giác được nhiệt độ cơ thể hắn, cảm giác được hai tay hắn hữu lực ôm lấy nàng, đột nhiên, chẳng vì lý do gì, nàng chỉ cảm thấy một trận mềm yếu. Nàng cảm thấy vừa mệt mỏi, vừa lạnh vừa đau, vừa sợ hãi. Cảm thấy vốn có thể tự mình chống đỡ cả thế giới bỗng nhiên liền sụp đổ từng chút một. Bởi thế, nước mắt kia bất tri bất giác liền biến thành nước mắt thực sự, thậm chí còn chứa một chút không cam lòng.

Quả thực nước mắt kia chứa đựng kinh hách của kiếp này, cũng chứa cả khúc mắc từ kiếp trước. Kiếp trước chỉ sợ nàng có khóc mù mắt, người đó cũng sẽ chỉ lãnh đạm tránh ra. Nàng làm sao nghĩ đến có một ngày người đó cũng sẽ ôm nàng, nhỏ giọng dỗ dành nàng ……

Mà đúng lúc hai chữ “Kiếp trước” hiện lên, khiến San Nương lập tức rùng mình, tiếng khóc đột nhiên im bặt. Nàng đột nhiên đẩy hắn ra, lau nước mắt nói: “Thực xin lỗi, ta……”

“Ta phải hướng ngươi xin lỗi.” Bỗng nhiên, Viên Trường Khanh cướp lời: “Ta nói dối.”

San Nương ngước đôi mắt đẫm lệ, lúc này mới phát hiện ra trên trán Viên Trường Khanh phủ đầy mồ hôi. Vài giọt mồ hôi thậm chí còn theo tóc mai hắn nhỏ giọt xuống dưới.

Viên Trường Khanh cúi đầu nhìn nàng, mỉm cười nói: “Ta nói dối. Ta từng nối xương, nhưng không phải là nối cho người.”

San Nương giật mình mới phản ứng lại: “Ngươi……”

Nàng duỗi tay hung hăng chọc hắn một cái, nhưng cảm xúc đầu ngón tay truyền đến lại làm nàng chớp mắt một trận. Cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy một mảng cơ ngực săn chắc trần trụi dưới ngón tay.

Nàng cả kinh, ngẩng đầu nhìn về phía Viên Trường Khanh, sau đó lại không khống chế được mà rũ mắt hướng về mảng da thịt tươi tốt kia. Da thịt trẻ trung đầy sức sống lại vừa trải qua một trận nước mắt tẩy rửa, lóe lên một mảnh ánh sáng oánh nhuận. Bờ vai thon dài ưu nhã kia khiến cho San Nương nhìn đến mặt đỏ tim run, vội vàng rời mắt đi nơi khác.

Vì thế nàng liền nhìn thấy, chân trái nàng đã không còn vặn thành một góc kỳ quái như vừa rồi nữa. trên đùi nàng còn quấn một tấm vải dệt màu trắng —— chính là áo trong của Viên Trường Khanh.

Ngoại trừ áo trong áo ngoài, Viên Trường Khanh còn cống hiến luôn cả bảo kiếm của hắn.

Rũ mắt nhìn chuôi kiếm đang làm nẹp bó chân bất đắc dĩ, lại ngẩng đầu nhìn nửa thân trần của Viên Trường Khanh, San Nương nghĩ thế nào cũng không ra rốt cuộc là Viên Trường Khanh cởi đồ lúc nào. Nàng chỉ nhớ được một trận đau không nói nên lời……

Nàng nhanh chóng rời mắt đi, kéo áo ngoài của Viên Trường Khanh khoác trên người nàng xuống, quăng trả lại hắn. Mà ở bên San Nương nhìn không tới, Viên Trường Khanh cũng lặng lẽ đỏ mặt. Vừa rồi thấy nàng đau thành như vậy, hắn chỉ nghĩ mau chóng giúp nàng nắn xương cho tốt, cũng không nghĩ nhiều liền xé trung y…… Sau đó xem nàng khóc thành như vậy, hắn nhất thời cũng không nghĩ tới chính mình đang trong tình trạng thế nào, liền cứ tự nhiên như vậy mà ôm lấy nàng, dỗ dành nàng……

Lớn như vậy, đây là lần đầu tiên hắn dỗ dành một người, càng miễn bàn đến chuyện cùng người khác da thịt thân cận ……

không chỉ San Nương có nhiều cảm xúc với cái ôm đột ngột từ Viên Trường Khanh, kỳ thật Viên Trường Khanh cũng có vô số cảm xúc. hắn từ nhỏ đã mồ côi cả cha lẫn mẹ, chỉ có nhà ngoại thực lòng quan tâm tới hắn thì lại là một nhà đại hán tử thần kinh thô, chính là loại người đổ máu không đổ lệ, cho nên trong trí nhớ của hắn chưa từng có ai ôm hắn, hắn cũng chưa từng ôm ấp ai. hiện giờ nhất thời mất khống chế, đem Thập Tam nhi ôm vào trong ngực, cảm thụ được trong lồng ngực có một bóng dáng nho nhỏ, cảm thụ được gương mặt ấm áp của nàng dán trong lồng ngực hắn, cảm giác mềm mại tê dại lan toả khắp nơi. Đó là một loại chấn động thật sâu, đồng thời cũng là một cảm giác thoả mãn khó nói thành lời.

hắn quay người đi mặc lại quần áo chỉnh tề, xong xuôi liền quay đầu nói: “Nhìn trời lại sắp mưa, sờ soạng xuống núi không an toàn. Ta biết một chỗ có thể tránh mưa, đợi mưa tạnh ta lại mang ngươi xuống núi.”