Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 77: Tên khốn trời đánh, mày định chơi tao hả?



Chỉ là lúc này hình tượng của Dương Kiệt trông thê thảm vô cùng, tóc tai dựng ngược, toàn thân cháy đen như than, chỗ còn trong trắng chắc chỉ còn tròng mắt và hàm răng mà thôi, miệng còn đang phì phà khói đen, trông vô cùng khôi hài.

“ Không bị thương??’ Đôi lông mày của Tạ Thế Hào díu chặt lại, có chút khó tin khi Dương Kiệt hoàn toàn lành lặn sau vụ nổ đáng sợ lúc nãy.

Võ hồn Huyền Vũ có kỹ năng Huyền Vũ hộ thể, chỉ cần không lớn hơn anh ta 4 cấp, mọi đòn tấn công của đối phương đều bị vô hiệu hóa, không đem lại được chút thương tích gì cho Dương Kiệt cả.

“ haha, coi con heo mập đó kìa, thành con heo nướng rồi kìa, khôi hài quá đi ~~~~!”

“ Đúng là nhân quả tuần hoàn, báo ứng, tuyệt đối là báo ứng, giờ chắc hắn hiểu nỗi khổ của hai người trước kia phải gánh chịu rồi chứ nhỉ?”

Phẫn nộ, nhục nhã, khóc không thành tiếng. Đó là những gì Dương Kiệt đang phải gánh chịu lúc này.

Sau này nếu như chưa xác nhận đối phương có hay không kỹ năng phản dam, tuyệt đối không bao giờ sử dụng cái chiêu Phì Lũ Lôi Đình Phi Cước chết dịch này.

“ AAAAA ~~~~!!” Dương Kiệt như con hổ bị thương, phẫn nộ lao thẳng về phía Tạ Thế Hào sáp lá cà. Võ hồn đã kích hoạt, hoàn toàn không cần phải phòng thủ gì nữa, chỉ cần cắm đầu tấn công kết liễu đối thủ mà thôi.

Uỳnh ~~~ uỳnh ~~~ uỳnh ~~~~!!!

Dương Kiệt biến thành cỗ máy chiến đấu chỉ biết tiến chứ không biết lùi, không ngừng va chạm với đối thủ. Mặc kệ những đòn đánh của đối phương đánh vào người, chỉ đủ để ngãi ngứa mà thôi. còn một chùy của Dương Kiệt đập vào Tạ Thế Hào, tuyệt đối có thể lấy đi nửa cái mạng của hắn.

Tình thế thay đổi một trăm tám mươi độ, Dương Kiệt chỉ biết công, Tạ Thế Hào chỉ biết thủ và né tránh. Tiếng gào thét đầy kinh hãi vang lên dưới khán đài, tất cả đều không tin vào mắt mình nữa. Đường đường xếp vị trí thứ 6 trong thập đại cao thủ, bị một tên đệ tử tạp vụ quèn vừa gia nhập tông môn chưa đầy một năm rượt đánh như con chó, quả thật là không thể chấp nhận được.

“ Võ hồn của nó giống như “Kim Cang Hoa Thạch” của Trần Khôn, sức phòng thủ vô song!”

Năm vị trưởng lão ngồi trên khán đài không kềm được lên tiếng bình phẩm.

“ Xem ra thằng nhóc Tạ Thế Hào gặp rắc rối rồi đấy.”

Vương trưởng lão cười lạnh nói.

Đúng thế, Tạ Thế Hào gặp rắc rối thật đấy, ngoài ra còn là rắc rối nghiêm trọng nữa là đằng khác.

Lúc này hắn đã toàn thân ướt đẫm mồ hôi, không ngừng nhảy qua nhảy lại né tránh những cú quét chùy đầy uy lực của đối phương, trông giống như một con khỉ đang diễn trò nhảy nhót trong rạp xiếc vậy.

Lâu lâu lợi dụng sơ hở phản công một đòn, phát hiện đánh vào người đối phương tựa như đang vuốt ve ngãi ngứa cho đối phương vậy, dưới ánh mắt và nụ cười chế giễu của đối phương ăn phải một đòn phản công, xương cốt trong người suýt chút gãy vụn ra hết, nội tạng đảo lộn, còn đối phương vẫn dửng dưng như không có gì xảy ra. tức tới nỗi suýt chút phun máu ngất xỉu tại chỗ.

“ Phải tìm cách, không thể tiếp tục như thế này được nữa.”

Đầu óc của Tạ Thế Hào nhanh chóng vận chuyển, hy vọng tìm ra cách phá vỡ thế thượng phong của đối phương. Nhưng rốt cuộc suy nghĩ hết nửa ngày trời, thử đủ mọi phương pháp, cũng không làm gì được đối thủ. lúc này hơi thở trở nên nặng nề dồn dập hơn bao giờ hết vì phải di chuyển liên tục để né tránh những đòn tấn công của đối phương, thân thể và linh hồn đều mệt mỏi vô cùng, trong đầu thậm chí không tự chủ xuất hiện ý định chịu thua bỏ cuộc cho rồi.

Nhưng suy nghĩ đó nhanh chóng được rũ bỏ đi, đường đường thập đại cao thủ, sao có thể chịu thua một tên đệ tử tạp vụ quèn được chứ!

“ Hay là thử cách này xem.” Trong đầu Tạ Thế Hào đột nhiên lóe qua một sáng kiến, trên môi không tự chủ nở ra một nụ cười tự tin. Lọt vào ánh mắt của khán giả phía dưới khán đài tưởng rằng hắn đã tìm ra cách dứt điểm Dương Kiệt, không kềm được phấn khích gào thét cổ vũ nhiệt tình hơn nữa.

Đúng là Tạ Thế Hào đã nảy sinh một sáng kiến trên cả tuyệt vời, thậm chí có thể thành công cũng không chừng.

Chỉ thấy cả hai trong lúc sáp lá cà vào với nhau, Tạ Thế Hào lén lén nói nhỏ bên tai Dương Kiệt: “ Dương sư đệ, đừng đánh dát như vậy, sư huynh có vụ giao dịch muốn bàn bạc với sư đệ đây. Chắc sư đệ sẽ cảm thấy hứng thú cho mà xem.”

“ Giao dịch, giao dịch gì?” Mặc dù hận không thể xé xác tên khốn đã khiến mình bị mất mặt, nhưng cũng tỏ ra hứng thú khi nghe đối phương muốn nói gì. Tất nhiên, những đòn tất công như vũ bão vẫn thi triễn liên miên không dứt.

“ là, là thế này. Nếu như… nếu như sư đệ nhường phần thắng cho sư huynh, sư huynh sẽ trả công xứng đáng cho sư đệ.” Tạ Thế Hào đã có chút hụt hơi trước những đòn tấn công của đối phương, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng và nói nhỏ.

“ Nhường phần thắng? Trả công xứng đáng ~~!!” Nghe xong lời nói của Tạ Thế Hào, đôi mắt của Dương Kiệt lập tức rực sáng.

Cái gì mà nhục nhã, mất mặt lập tức dẹp sang một bên, ít nhất là không có gì quan trọng bằng tiền bạc tương xứng có thể nhận được.

Một trong hai mươi suất tham dự thí luyện liên tông môn đã nằm trong tầm tay, lúc này tiếp tục cố gắng giao chiến chẳng qua là vì phần thưởng và tiền cá cược để có tiền trả nợ cho hệ thống chết dịch mà thôi. Chứ thứ hạng gì đó đối với Dương Kiệt chỉ như một cái rắm không hơn không kém, chẳng có ích lợi gì cả. Nếu như chịu thua mà đổi lại được tiền công xứng đáng, cũng không phải là không thể bàn bạc đó chứ.

“ Giao dịch không phải là vấn đề, chỉ là giá cả thị trường sư huynh nắm rõ chứ nhỉ?” Những đòn tấn công của Dương Kiệt có xu hướng chậm lại, tròng mắt quay tròn, hí hí cười nói nhỏ bên tai Tạ Thế Hào.

Tạ Thế Hào thầm thở phào nhẹ nhõm khi đối phương đã chịu cắn câu. Sợ chỉ sợ hắn nhắm vào thứ hạng cao trong đại hội, lúc đó chỉ có nước đầu hàng mà thôi. Giờ chịu bàn chuyện giao dịch là tốt rồi.

“ Yên tâm, sư huynh sẽ không để sư đệ phải chịu thiệt đâu.” Tạ Thế Hào tự tin cười nói.

Mẹ kiếp! Chỉ chờ câu đó của mày. Cá nằm trên thớt, không chém mày sặc máu quả thật có lỗi với bản thân quá đi.

Tuyệt học huyền giới cao cấp, hai triệu linh thạch và sáu chục ngàn điểm tích lũy cho tốp mười, tính sơ sơ cũng phải trên năm triệu linh thạch, cộng thêm tiền cá cược nếu lọt vào tốp 10 là bảy triệu cộng thêm một triệu tiền cược, tổng cộng là mười ba triệu linh thạch. Nếu như mình chém hắn ba chục triệu linh thạch chắc không quá đáng lắm nhỉ?

Dương Kiệt càng nghĩ càng phấn khích, nếu như không phải đang ở trên lôi đài, thậm chí lúc này đã nước miếng nước dãi chảy đầm đìa rồi.

“ Dưới con số này miễn bàn ~~!!” Dương Kiệt lén lén giơ ba ngón tay lên làm hiệu cho Tạ Thế Hào nhìn thấy, ý nói là dưới ba chục chai đừng có làm phiền tới anh.

“ Ba triệu linh thạch??” Nhưng hình như Tạ Thế Hào không hiểu hết ý của Dương Kiệt, tưởng rẳng chỉ nghĩ về giá trị giải thưởng tốp 10, hoàn toàn không biết anh ta có đặt cược vào bản thân, nếu như lọt vào tốp 10 sẽ lãnh được bảy triệu linh thạch.

Tuy hơi cao chút, nhưng nếu như lọt vào tốp 10 lãnh thưởng xong bán hết phần thưởng, cũng phải trên số đó, dùng để bù vào thiệt hại chi trả cho con heo mập này cũng không thành vấn đề.

Tạ Thế Hảo cũng từng suy nghĩ vì sao Dương Kiệt chỉ lấy có ba triệu linh thạch chứ không phải toàn bộ giá trị phần thưởng, vì lầm tưởng rằng anh ta đã nhận luôn phần thưởng tốp 20 rồi, nhận thêm tiền công phần thưởng tốp 10, không phải là đang nhận cả hai đầu sao? Vậy lấy ít chút để lương tâm bản thân không bị cắn dứt chứ gì. Cũng được, là một tên thành thật trung hậu đấy.

Nếu như để Dương Kiệt biết được những gì hắn đang suy nghĩ, chắc chắn sẽ lao tới túm lấy cổ áo của hắn và tặng cho hai bạt tai vào mặt quát lớn: “ Mày bị điên à? Thành thật trung hậu, mấy từ đó không bao giờ xuất hiện trong từ điển của tao cả. Ít nhất là thời điểm này không bao giờ.”

Thế là một sự hiểu lầm nảy sinh ra.

Tạ Thế Hào tuy hơi đứt ruột đứt gan chút, nhưng vì danh dự của mình, chỉ còn cách cắn răng chấp nhận mà thôi. Cùng lắm tháng này ít ghé qua bên Thiên Hương Lầu chút vậy.

Nghĩ tới việc không thể ghé thăm “ Như Hoa” đáng yêu của mình một thời gian dài, Tạ Thế Hào mang theo vẻ mặt đau xót cắn răng nói nhỏ: “ Được ~~~!!”

“ Hí hí, cám ơn quý khách, hợp tác vui vẻ.” Nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của đối phương, Dương Kiệt lầm tưởng rằng đối phương đang tiếc cho số linh thạch khổng lồ trên ba chục chai cần chi trả cho mình. Vì đường đường một công tử nhà giàu, số tiền chi ra không trên chục chai, không thể nào có vẻ mặt như thế này được. Vui mừng phấn khích cười nói.

Lại thêm một sự hiểu lầm giữa đôi bên.

“ Vậy sư đệ giả vờ hứng trọn một cú chưởng của ta rồi giả vờ té ngã ra khỏi lôi đài đi.”

Giải quyết Dương Kiệt xong, Tạ Thế Hào yên lòng đôi chút, tuy cái giá phải trả không rẻ, nhưng thuộc diện có thể chấp nhận được.

“ Khoan đã, yêu cầu quý khách thanh toán tiền trước đã.”

“ Cái gì? Phải trả tiền trước sao?”

“ chứ sao? Lỡ như đệ giả vờ thua rồi sư huynh xù nợ thì sao? Ai có thể làm chứng cho đệ chứ? Để cho yên tâm, thanh toán trước tính sau. Sư huynh không định tay không bắt cướp chứ nhỉ?”

Dương Kiệt phóng ánh mắt khinh bỉ về phía Tạ Thế Hào, dùng lại lời nói của tên chủ độ trước kia sài lại với Tạ Thế Hào.

Suy qua nghĩ lại, cảm thấy đối phương đối có lý, cũng may là gần nay lo tập trung cho đại hội tỷ võ, ít ghé thăm Thiên Hương Lầu, nên trên người còn chút vốn tích lũy, đủ để chi trả ngay cho đối phương ngay tại chỗ. Nếu không thì hôm nay e rằng phải ê mặt mất tiêu rồi.

“ Giả vờ chịu cú chưởng của ta, ta sẽ lén lén nhét chiếc nhẫn càn khôn chứa đủ số lượng linh thạch cho sư đệ.”

Tạ Thế Hào lại lần nữa áp sát tới gần Dương Kiệt, lén lén nói nhỏ.

“ Được ~~!!” Đòn tấn công của đối phương chỉ đủ ngãi ngứa cho mình, nên cũng chẳng sợ hắn giở trò gì với mình.

“ Đỡ này, Thôi Sơn Chưởng ~~~~!!”

Bàn tay Tạ Thế Hào phủ đầy chân khí đáng sợ, trực tiếp ấn thẳng vào ngực của Dương Kiệt. Nếu như quan sát kỹ, sẽ phát hiện giữa ngón tay của hắn có kẹp thêm một chiếc nhẫn càn khôn.

Pàng ~~~~~!!

“ á ~~~~~~~~~!!” Tiếng gào thét đầy đau khổ như con heo bị giết thịt vang lên ngay sau khi xác định một chiếc nhẫn càn khôn đã lọt vào ngực áo của mình, cơ thể của Dương Kiệt tựa như bị chiếc xe tải hạng nặng tông vào, bị tông bay ngay sát rìa lôi đài, máu từ trong miệng phun bắn ra.

“ Diễn sâu quá rồi đấy!” Năm vị trưởng lão ngồi trên khán đài mép miệng khẽ co giật vài cái. Trong đầu không kềm được cùng xuất hiện dòng suy nghĩ đó.

Khán giả bị che mắt, chẳng lẽ tới cảnh giới của các vị trưởng lão lại không phát hiện ra cuộc giao dịch đầy bẩn thỉu đang diễn ra trên lôi đài sao?

Chỉ là hai bên không phạm luật, một không dùng độc, hai không cắn thuốc, ba không dùng ám khí, cũng không gây thiệt mạng tới ai cả. Còn mua bán như thế nào là chuyện của hai người, mày tình tao nguyện, nên cho dù biết cũng chỉ nhắm mắt làm ngơ mà thôi.

“ Hoan hô, chắc con heo mập đã tới mức giới hạn, Tạ sư huynh xoay chuyển tình thế, con heo mập đã bị đánh gần bay ra khỏi lôi đài, Tạ sư huynh thắng chắc rồi, Tạ sư huynh vô địch.”

Đám thiếu nữ fan cuồng nhìn thấy thần tượng chuyển bại thành thắng, lập tức reo hồ ăn mừng phấn khích.

“ Sao có cảm giác lạ lạ sao á …” Một số người tỏ vẻ nghi ngờ. Sao tình thế có thể xoay chuyển nhanh như thế này được, không ít người thậm chí phản ứng không kịp.

Dương Kiệt sắc mặt tái mét, khuôn mặt nhăn nhó vì “ đau đớn”, tay phải lén lén thò vào ngực áo nắm chặt nhẫn càn khôn. Trong lòng cười tới nỗi không ngậm miệng lại được.

Mang theo vẻ mặt bất cam tuyệt vọng, cắn răng nói: “ đối thủ quá mạnh, mình không phải đối thủ, tôi chịu ……”

Chữ “ Thua” vừa định thốt ra, khi phát hiện số lượng linh thạch trong nhẫn càn khôn mà mình đang dùng thần thức kiểm tra, lập tức cứng họng. Thay vào đó là vẻ mặt phẫn nộ, khó tin, tựa như một cô gái trong trắng vừa bị tên sở khanh cướp đi cái ngàn vàng của mình vậy.

Mẹ kiếp ~~~! Tên khốn trời đánh, mày định chơi tao hả?