Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 198: Triệu Thiên Cơ



“ Ý ngươi nói là tam tỷ đã chiêu mộ được một kẻ mạnh nguyên thần, còn là trưởng lão danh dự của hiệp hội Đánh Thuê???” tại phòng tiếp khách của một trang viên hoàng tráng đồ sộ hơn trang viên của Địa Cầu Bang gấp nhiều lần, một thanh niên sở hữu khuôn mặt điển trai, toàn thân phát tán ra khí thế của một kẻ luôn ngồi ở bề trên, cao quý, nho nhã, trên người mặc một bộ trường bào màu ánh kim, trước ngực trường bào có hình vẽ một con giao long sinh động như thực, tựa như đang muốn từ trường bào phóng thích ra vậy.

Thanh niên này không ai khác chính là bát hoàng tử của vương triều Thiên Ưng, một trong những đối thủ nặng ký của tam công chúa trong cuộc đua tranh giành ngai vàng, và cũng là chủ nhân của người đàn ông trung niên đã từng bị nhóm Dương Kiệt hạ nhục cách nay không bao lâu, Triệu Thiên Cơ.

Vị bát hoàng tử này tuyệt đối là một kỳ nhân nổi danh khắp vương triều Thiên Ưng, tám tháng biết đi, một tuổi biết nói, ba tuổi đã học thuộc lòng toàn bộ kinh thư trong kho tang hoàng cung, khẩu xuất thành văn, tuyệt đối là một thần đồng ngàn năm hiếm gặp.

Nhưng nếu chỉ như thế thì không thể gọi là kỳ nhân được. Không chỉ văn chương vô song, ngay cả thiên tư tu luyện cũng phải khiến không ít tự cho là thiên tài ngàn năm hiếm gặp phải đổ mồ hôi hột.

8 tuổi tiên thiên, 12 tuổi chân nguyên, năm nay vừa tròn 25 đã là một kẻ mạnh chân tông sư tầng thứ 8, với tốc độ tu luyện như ngồi tên lửa như thế này, tuyệt đối có thể trở thành kẻ mạnh nguyên thần trước tuổi 30.

30 tuổi trở thành kẻ mạnh nguyên thần! Ngoại trừ những thiên tài trong thiên tài ở ngũ đại tông môn, cả khu vực U Châu có thể thuộc thể loại ném trên đầu ngón tay rồi đấy. ( những người sở hữu hệ thống nghịch thiên như Dương Kiệt và Hoàng Dung, hoặc những tên dựa vào huyết khí của người khác để thăng cấp như Huyết Ma Đạo không tính.)

Người của ngũ đại tông môn đã từng nhiều lần phái người tới chiêu dụ Triệu Thiên Cơ gia nhập vào môn phái, thậm chí phá cách trực tiếp trở thành đệ tử chân truyền, chỉ là không hiểu vì sao hắn từ chối tất cả, chấp nhận ở lại trở thành một hoàng tử của một vương triều tầm trung.

Có người nói rằng với tiềm năng và thực lực của Triệu Thiên Cơ, tuyệt đối không cam tâm tình nguyện bị quản thúc bởi tông môn, chấp nhận ở lại vương triều mục đích là nhắm tới ngôi vị hoàng đế, để có thể thực hiện hoài bão của mình, thống nhất tất cả vương triều U Châu, trở thành thiên cổ nhất đế như đã từng thốt ra từ miệng hắn.

Cũng có người nói rằng Triệu Thiên Cơ không coi trọng ngũ đại tông môn ở U Châu, mục tiêu chính của hắn chính là các tông môn hùng mạnh ở khu vực Trung Ương, nơi đó mới chính là miền đất ước mơ để hắn có thể tỏa sáng dưới bầu trời đại lục Huyền Thiên này.

Cho dù thế nào đi nữa, Triệu Thiên Cơ tuyệt đối là một ác mộng đối với tất cả đối thủ muốn đối đầu với hắn.

Nếu như không phải hoàng đế đương thời sủng ái tột cùng mẫu thân của tam công chúa, từ đó cũng yêu thương hết mực tam công chúa so với tất cả hoàng tử công chúa phía dưới, và tài năng của tam công chúa cho dù có kém cạnh so với Triệu Thiên Cơ, nhưng khoảng cách cũng không phải là quá lớn, cộng thêm việc hoàng đế đương thời cũng có chút nghi kỵ, thậm chí là sợ hãi đứa con trai “ quá nỗi đáng sợ” của mình, thì e rằng thậm chí không cần phải trành giành nữa, ngai vàng chắc chắn một trăm phần trăm thuộc về Triệu Thiên Cơ rồi, đừng nói chỉ là ở vương triều Thiên Ưng, cho dù là những vương triều hùng mạnh khác đi nữa, thử hỏi xem còn ai xứng đáng và dám đứng lên trành giành với hắn chứ?

“ Thưa vâng, vâng ạ ….” Người đàn ông trung niên lúc này đã quỳ phục người xuống đất hoàn toàn, ngay cả đầu cũng dám ngẩng lên để nhìn vào chủ nhân ở phía trước.

Lạch cạch ~~~ lạch cạch ~~~~~~~~ ……!!

Tiếng ngón tay gõ lên bàn vang lên liên hồi, tựa như tiếng chuông gọi hồn trong bầu không khí im vắng tới mức đáng sợ.

“ Tốt lắm, tốt lắm, thông tin của ngươi mang tới vô cùng hữu ích, ta rất hài lòng.” Trong lúc người đàn ông trung niên đang căng thẳng tới tột độ, giọng nói đầy hài lòng của Triệu Thiên Cơ vang lên, khiến hắn không kềm được thở phào nhẹ nhõm, tựa như bị trút hết toàn bộ sức lực trong người, cơ thể mềm nhũng tới nỗi không đứng dậy nổi.

“ Có công sẽ thưởng, có tội sẽ phạt, đó là tôn chỉ làm việc của ta, cho nên……” nghe thấy Triệu Thiên Cơ như vẻ muốn ban thưởng cho mình, người đàn ông trung niên không kềm run bắn người lên vì phấn khích,trong đầu đã xuất hiện viễn cảnh được thăng quan tiến chức, vui sướng tột cùng, nhưng ngoài miệng vẫn giả vờ khiêm tốn nói: “ Không dám, không dám ạ, được phục vụ ngài ……”

Bốp ~~~~!! Crack ~~~~~~~~!!

Tên đàn ông trung niên thậm chí còn chưa kịp dứt câu, bàn tay của Triệu Thiên Cơ đã vỗ thẳng vào đỉnh đầu của hắn, mãi mãi chìm sâu trong màn đêm vô tận.

Triệu Thiên Cơ không thèm để ý tới cái xác của người đàn ông trung niên, trực tiếp quay trở về chỗ ngồi của mình ngồi xuống, đưa mắt nhìn về phía xa xăm như đang suy nghĩ điều gì đó.

Roẹt ~~~~ roẹt ~~~~~~~~~~~~!!!

Ngay sát vị trí xác của người đàn ông trung niên đột nhiên xuất hiện hai bóng người, vô cùng thuần thục và nhanh nhẹn khiêng xác của hắn ra ngoài.

Két ~~~~~~!!

Chưa đầy nửa khắc giờ, cánh cửa phòng khách lần nữa mở ra, hai bóng người phụ trách xử lý hiện trường lúc nãy đã quay trở lại, bước tới quỳ xuống ngày trước mặt Triệu Thiên Cơ, một trong hai tên lên tiếng: “ bẩm chủ nhân, thi thể đã được giải quyết xong rồi ạ.”

Triệu Thiên Cơ chỉ khẽ ngật đầu không nói năng gì cả.

“ Thưa chủ nhân, còn người nhà của hắn thì …..” “ không phải ta đã nói rồi sao? Có công sẽ thưởng, có tội sẽ phạt. Tên phế vật đã trở thành trò cười trước thiên hạ, nếu như để việc hắn là thuộc hạ của ta lan truyền ra ngoài, ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của ta, nên tội hắn đáng chết.”

“ nhưng cũng chính vì sự vô tình của hắn, đã giúp ta nắm được một thông tin không tệ, đó là có công, vậy nên, công trạng đó đủ để giữ lấy mạng sống của người nhà hắn, không phải sao??? Chỉ là, sống như thế nào, tùy ngươi quyết định vậy.” Triệu Thiên Cơ vẫn mang theo giọng điệu nhẹ nhàng ôn hòa nói, tựa như điều đó là một “ chân lý” vậy.

“ Thuộc hạ hiểu rồi ạ.” “ Có thông tin về việc "người ấy" sẽ tới vương thành chưa??”

“ Bẩm chủ nhân, người ấy đang bận một chút công việc quan trọng đột xuất chưa thể giải quyết xong, nên có thể tới muộn hơn dự kiến ạ.”

“ Muộn hơn dự kiến?? Là khoảng bao lâu??”

“ Bẩm chủ nhân, khoảng nửa năm nữa ạ.”

“ Nửa năm?? Lẽ ra còn định cho lũ ngu xuẩn kia chấm dứt giấc mơ hoang tưởng của chúng. Thôi cũng được, cho chúng nằm mơ thêm nửa năm nữa cũng không sao. Đợi tới khi phát hiện mọi công sức cố gắng của mình chỉ là đổ sông đổ biển, sắc mặt của chúng chắc sẽ rất đẹp đẽ lắm chứ nhỉ? Nhất là tam tỷ “yêu dấu” của ta.” Triệu Thiên Cơ khẽ mỉn cười ngật đầu nói.

“ người ấy” trong miệng Triệu Thiên Cơ là ai?? Có thể quyết định thành bại trong cuộc đua tranh giành ngai vàng, có thể phải đợi nửa năm sau mới có câu trả lời nhỉ?

- -- ------ ---------

“ Oa oa oa, đã ghê, đúng là không có gì sung sướng bằng được ngủ trên một tấm đệm mềm mại, lấp một tấm chăn ấp áp vào người cả.” Dương Kiệt từ trên chiếc giường ngủ của mình bật người trở dậy, vươn vai ngáp dài một tiếng, đầu óc sảng khoái vô cùng.

Két ~~~~~~~~~~~~~~~!!!

Rửa mặt xúc miệng xong, đẩy cửa phòng bước ra khỏi phòng ngủ của mình, dự định đi thẳng về phía phòng của Hoàng Dung để rủ rê cô ta đi dạo một vòng quanh vương thành xem xem có gì hay ho không.

“ Chào bang chủ ~~~!!!” “ Chào bang chủ ~~~~~~!!!” “ Chào anh em, dậy sớm quá nhỉ?? Một ngày đầy may mắn và vui vẻ nhé ~~!!”

Trên đường di chuyển không ngừng gặp phải các thành viên trong bang hội, ai nấy đều mang theo vẻ mặt “ cung kính” lên tiếng chào hỏi, Dương Kiệt cố gắng lộ ra vẻ mặt “ tự cho là thân thiện” nhất đáp lại.

xem ra màn "ra mắt" tối qua đã có chút tác dụng rồi nhỉ, ít ra các thành viên bang hội đã chấp nhận sự hiện diện của vị bang chủ xa lạ bí ẩn này rồi.

Két ~~~~~~~~~~~~~!!!

“ Ủa, phó bang chủ có trong phòng không??” vừa bước tới trước cửa phòng của Hoàng Dung, thấy cửa phòng mở ra, nhưng người từ bên trong bước ra không phải là Hoàng Dung, mà là một thành viên nữ khác, lập tức lên tiếng hỏi thăm.

“ Bang chủ?? Chào bang chủ!! Phó bang chủ không có trong phòng ạ, nghe nói là mới sáng sớm đã rời khỏi phủ đi gặp tam công chúa rồi ạ.” Thành viên nữ đó tỏ ra bất ngờ về sự xuất hiện của Dương Kiệt, nhưng đã nhanh chóng bừng tỉnh lại, lên tiếp đáp lời.

“ Sao? Mới sáng sớm tinh mơ đã đi gặp tam công chúa rồi sao?? Thế mà cũng không thèm rủ mình đi chung, đúng là …..” Dương Kiệt lộ ra vẻ thất vọng, tới lúc này anh ta vẫn tỏa ra tò mò háo hức gặp mặt vị tam công chúa huyền bí đó, không biết có đúng là một đại mỹ nhân như Hoàng Dung đã từng nói hay không.

“ Dạ, hình như phó bang chủ có ghé qua bên phòng của bang chủ, chỉ là không biết vì sao lại rời đi không bao lâu sau đó, thuộc hạ tưởng là bang chủ có việc nên từ chối lời mời đi cùng của phó bang chủ chứ.” Nữ thành viên nhấp nhấp đôi lông mi đầy tinh nghịch, cười đùa nói.

“ Thế sao?? Chắc lúc đó ta đang ngủ say nên không nghe thấy gì cả, chắc phó bang chủ cũng cho rằng ta đang mệt mỏi nên không muốn làm phiền nên đã rời đi.” Dương Kiệt khẽ ngật đầu giải thích vài câu, lại hỏi tiếp: “ Cửu thúc, muội có biết Cửu Thúc đang ở đâu không? Ta có việc muốn hỏi thăm Cửu Thúc một chút.”

“ Bẩm bang chủ, giờ này thông thường Cửu Thúc sẽ ở đại sảnh để sắp xếp và lên kế hoạch cho bang hội, bang chú có thể tới đó để tìm ông ta ạ.”

“ Ok, cám ơn muội nhiều, ta đi đây, hẹn gặp lại.” không quên phóng ánh mắt đầy cảm tạ và động viên cho thành viên của mình, Dương Kiệt trực tiếp quay người đi thẳng về phía đại sảnh để tìm Cửu Thúc.

“ Vị bang chủ này, dường như cũng khá thân thiện và dễ tính quá nhỉ? Chỉ là, “ OK” có nghĩa là gì nhỉ?? Chẳng lẽ là ngôn ngữ địa phương nào đó chăng??” nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Dương Kiệt xa dần, nhớ tới nụ cười rạng rỡ và đầy thân thiện của đối phương, đôi má của thành viên nữ không kềm được ửng đỏ lên, miệng lí nhí nói nhỏ.

“ Cửu Thúc, Cửu Thúc, xin hỏi có ở đây không ạ??” bước tới trước cửa vào đại sảnh, khẽ gõ nhẹ lên cánh cửa đã khép đóng lại, đồng thời lên tiếng hỏi.

“ Mời vào ~~!!” Giọng nói đầy nghiêm khắc của Cửu Thúc từ bên trong vang ra, Dương Kiệt nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào trong, phát hiện Cửu Thúc đang tập trung chú ý vào một tờ giấy khá to đang cầm trên tay, một tay cầm cây bút lông không ngừng vẽ vẽ chép chép gì trên đó thì phải.

Nhìn thấy Cửu Thúc đang tỏ ra tập trung vào công việc, Dương Kiệt vô cùng biết điều đứng sang một bên chờ đợi, đợi ông ta giải quyết xong rồi mới tới bắt chuyện.

Một khắc giờ, hai khắc giờ, ba khắc giờ cứ thế trôi qua, Cửu Thúc vẫn chưa có vẻ kết thúc sự tập trung vào công việc của mình, Dương Kiệt có chút không biết phải làm sao, chỉ còn cách đứng yên ở đó, đồng thời tỏ ra tò mò ông ta đang ghi chép thứ gì, đầu không ngừng khẽ nhích về phía trước như muốn nhìn vào tờ giấy trên tay Cửu Thúc vậy.

“ Ủa? Bang chủ?? Bang Chủ đứng đây nãy giờ sao??” trong lúc cái đầu của Dương Kiệt gần như ghé sát tới tờ giấy, Cửu Thúc giật mình bừng tỉnh, tỏ ra “ bất ngờ” lên tiếng hỏi.

Bang Chủ đứng đây nãy giờ sao?? một câu hỏi giống như một cái tát vả thẳng vào mặt Dương Kiệt, sưng phù cả mỏ.

thông báo nghỉ phép tuần sau do tham gia du lịch hằng năm với cty, nên không thể viết được, qua tuần sau nữa sẽ up lại bình thường, mong mọi người thông cảm ạ.