Phép Tắc Thượng Vị

Chương 83



 

Giản Đông Thần để tài xế đi về trước, hắn tự mình lái xe, Quý Du Nhiên ngồi vào ghế phụ.

 

Cô lặng lẽ đưa mắt liếc qua, người đàn ông ngồi bên cạnh nhíu mày, sườn mặt nghiêm nghị hoãn mỹ so với lúc trước thì đã trầm ổn hơn nhiều, một tay hắn đặt lên vô lăng, một tay gác lên bệ cửa xe, ngón tay có chút tùy ý xen lẫn bất an mà gõ nhịp, thoạt nhìn có chút khẩn trương.

 

Cảm giác này thật sự rất kỳ quái, trước kia khi ở cùng với Giản Đông Thần, hắn vẫn luôn là hình tượng một kim chủ lạnh nhạt vô tình, vào thời điểm dục cầu bất mãn thì sẽ tùy thời tùy chỗ mà đè cô phát tiết một hồi, hẳn chưa từng bao giờ thể hiện trạng thái này trước mặt cô.

 

Bây giờ trong tình huống này, thân phận hai người vậy mà lại có vẻ như được đảo ngược, nếu người nào không biết mà nhìn vào, thì có khi lại nhầm tưởng rằng cô là bà chủ của hắn.

 

Quý Du Nhiên thu hồi ánh mắt.

 

“Chuyện lần trước...”

 

“Chuyện lần trước...”

 

Giản Đông Thần liếc nhìn Quý Du Nhiên một cái: “Em nói trước đi.”

 

Quý Du Nhiên cười cười, cũng không khiêm nhượng.

 

“Nếu Giản tiên sinh muốn nói đến chuyện bản thiết kế trước kia, thì không cần nói đến nữa, tôi đã biết chuyện đó không phải là do anh làm, hơn nữa lần trước là do tôi quá nóng nảy, thật xin lỗi anh.”

 

Khi đó cô bị Giang Dĩ Nhu dùng từ ngữ xúi giục, nên nổi lên xúc động, trực tiếp xông vào văn phòng của Giản Đông Thần, không chỉ oan uổng cho hắn, mà còn làm trò tát hắn một cái trước mặt cấp dưới, hiện giờ ngẫm lại chuyện này thật sự là cô đã làm hơi quá rồi.

 

Lời Giản Đông Thần muốn nói nghẹn lại trong họng.

 

Hắn cũng không muốn nhắc lại chuyện lúc ấy, nhưng lúc này đây hắn thật sự không có lý do nào khác để tìm cớ gặp mặt cô, nhưng qua lời Quý Du Nhiên vừa nói, hắn ngược lại lại không biết nên nói điều gì, hơn nữa ngữ khí của cô còn vô cùng nhẹ nhàng, nghiễm nhiên là cô hoàn toàn không để chuyện này trong lòng.

 

Điều này càng khiến cho tâm tình của Giản Đông Thần trầm xuống vài phần.

 

Hắn ngược lại rất hy vọng cô có thể giận chó đánh mèo lên hắn, có thể oán trách hắn, ít nhất có thể chứng minh là cô để ý đến hắn.

 

“Người nên nói xin lỗi là tôi, là do tôi không quản lý tốt cấp dưới.” Giản Đông Thần dừng một chút, lại nói: “...Thực xin lỗi, chuyện hiệp ước tôi cũng đã biết rõ ràng, em yên tâm, tên Chung Huy Niên đó tôi nhất định sẽ khiến hắn ta không có cơ hội xoay người.”

 

Nghe được câu nói kế tiếp của Giản Đông Thần, Quý Du Nhiên hơi hơi kinh ngạc, nhưng cũng không có biểu hiện quá rõ ràng.

 

Giản Đông Thần, hình như đã có sự thay đổi, hắn không chỉ biết nói lời xin lỗi, hơn nữa, hắn cũng đã biết chuyện hiệp ước giữa cô và Chung Huy Niên sao? Hắn khi nào rảnh rỗi quản nhiều chuyện như vậy?

 

Hắn đây là... muốn xin lỗi vì những lời khinh bạc hắn đã nói về cô lúc trước sao?

 

Quý Du Nhiên rũ mắt suy tư một lát, nở nụ cười nhẹ.

 

Mặc kệ nói như thế nào, câu xin lỗi này đã giúp cô bình tâm trước những việc đã diễn ra lúc trước, bất luận là chuyện bản thiết kế của trấn Lục Thành, hay là chuyện làm tình nhân của hắn vào khoảng thời gian trước.

 

Tất cả đều là chuyện trong quá khứ rồi.

 

“Tôi đây thật sự muốn đa tạ Giản tiên sinh, đã giúp tôi diệt trừ đi một tai họa ngầm.”

 

Nếu Giản Đông Thần đã nói là sẽ khiến Chung Huy Niên không có cơ hội xoay chuyển, vậy chứng tỏ những chứng cứ hắn ta thu thập lúc trước đều đã bị Giản Đông Thần tiêu hủy rồi.

 

Cũng tốt, tên đàn ông gian trá đó cuối cùng cũng đã gặp báo ứng.

 

Nhìn thấy nụ cười của cô, tâm tình của Giản Đông Thần cũng theo đó mà tốt lên, hắn nhớ tới lời của Tưởng Tư Văn, bản thân hắn lúc này đang do dự có nên nhân lúc không khí tốt đẹp để hỏi về mối quan hệ giữa cô và chủ tịch của công ty nguồn năng lượng Bác Tắc không.

 

"Em..."

 

“Đúng rồi, Giản tiên sinh và Giang tiểu thư vẫn sống tốt chứ?”

 

Xe đột nhiên phanh một cái kít.

 

Quý Du Nhiên nhìn ra bên ngoài, vừa vặn đã tới dưới lầu chung cư nhà cô, hình như từ lúc cô lên xe vẫn chưa hề nói gì về địa chỉ nhà, vậy thì làm sao Giản Đông Thần lại biết là cô ở đây?

 

Giản Đông Thần hoàn toàn không ngờ Quý Du Nhiên lại nghĩ rằng hắn và Giang Dĩ Nhu đang sống chung với nhau, cau mày nói: “Tôi và cô ta đã sớm cắt đứt quan hệ, em vì sao lại hỏi như vậy?”

 



Quý Du Nhiên tháo đai an toàn, quay đầu nhìn lại, sắc mặt Giản Đông Thần u ám, hơn nữa cô cũng nhận thấy được hắn hình như lại càng thêm khẩn trương so với vừa rồi.

 

Quý Du Nhiên cong cong khóe môi, cô không biết sự khẩn trương này của hắn là từ đâu mà phát sinh.

 

“Đương nhiên là nghe Giang tiểu thư nói, khi đó cô ấy nói hai người đã hòa hảo lại với nhau, tôi còn tưởng lâu nay không có tin tức gì của cô ấy, là vì cô ấy đã trở thành Giản phu nhân rồi, thôi đã tới nhà rồi, cảm ơn anh đã đưa tôi về."

 

Quý Du Nhiên đang chuẩn bị đẩy cửa xe, thì tay đột nhiên bị nắm lấy.

 

Giản Đông Thần nhìn vào đôi mắt đen láy của Quý Du Nhiên, nói lời vừa nghiêm túc vừa cố chấp: “Em đừng hiểu lầm, cô ấy đang lừa gạt em thôi, mặc kệ cô ấy có làm phu nhân của ai, tóm lại là không phải Giản phu nhân, bởi vì... trong lòng tôi đã có người phụ nữ mà mình thích rồi.”

 

Quý Du Nhiên mỉm cười: “Vậy sao? Vậy thì cũng tốt, bất quá Giản tiên sinh à, tôi cần phải xuống xe rồi.”

 

Cánh tay bị nắm thật chặt, cô giật giật tay nhưng vẫn không rút được.

Giản Đông Thần cố gắng kìm nén, hắn trực tiếp đè Quý Du Nhiên vào ghế dựa: “Em... không hỏi xem người phụ nữ tôi thích là ai sao?”

 

Ánh mắt Quý Du Nhiên lập lòe, nhìn khuôn mặt anh tuấn của Giản Đông Thần gần trong gang tấc, cô mỉm cười, sự mỹ lệ trên khuôn mặt cô lúc này không có gì có thể so sánh được.

 

Cánh môi cô khẽ mở, nhẹ nhàng nói: “Anh thích ai, là chuyện của anh, cùng tôi có quan hệ gì cơ chứ?”

 

Lời đả thương lòng người nhất, chính là một câu nói “không liên quan gì đến tôi”.

 

Giờ khắc này, Giản Đông Thần thật sự hối hận, hắn hối hận vì bản thân không sớm tỉnh ngộ, nếu thời gian có thể quay ngược lại mấy tháng trước, hắn nhất định sẽ không nói những lời ngu ngốc đó về cô, sẽ không đem cô trở thành một người phụ nữ có cũng được mà không có cũng không sao.

 

Hai người bọn họ đang giằng co trong một tư thế có chút ái muội, môi mỏng của Giản Đông Thần mấp máy, dường như đang cực lực khắc chế cái gì đó, Quý Du Nhiên thậm chí có thể thấy được hầu kết của hắn lăn lộn lên xuống, tiếp đó, môi hắn chậm rãi hạ xuống.

 

Đối lập với sự động tình rõ ràng trong ánh mắt của Giản Đông Thần, ánh mắt của Quý Du Nhiên là sự thanh suốt rõ ràng, cô nghiêng đầu, lạnh lùng nói: “Giản Đông Thần, Giang Dĩ Nhu không liên quan đến anh, tôi cũng không liên đến anh, tôi cũng không còn là tình nhân của anh nữa, anh đừng quên điểm quan trọng này.”

 

Giản Đông Thần bất thình lình nhận được ánh mắt lạnh băng vô tình của Quý Du Nhiên, sự nóng bỏng trong mắt thoáng chốc bị dập tắt.

 

Chờ hắn ý thức được bản thân vừa có ý định hôn Quý Du Nhiên, thì cô đã sớm đẩy hắn ra, bước khỏi xe.

 

Hắn lập tức xuống xe, đuổi theo.

 

“Thực xin lỗi, xin em nghe tôi giải thích.”

 

Giản Đông Thần giữ chặt Quý Du Nhiên, nắm lấy bả vai của cô, trên khuôn mặt cao ngạo lúc này lại lộ ra vẻ áy náy hiếm thấy, Quý Du Nhiên không khỏi nhướng mày.

 

Giản Đông Thần hít sâu một hơi, hắn sống hơn ba mươi năm chưa bao giờ giống như hiện tại có thể để ý một người phụ nữ đến như vậy, cũng chưa bao giờ có bất kỳ người phụ nữ nào có thể khiến hắn hạ thấp tư thái, khiến hắn tâm tâm niệm niệm, đêm đêm không thể ngủ.

 

Cô đối với hắn mà nói, giống như một liều thuốc phiện vô cùng hấp dẫn, khiến hắn một khi đã đụng vào, liền khống chế không được mà càng muốn nhiều thêm.

 

Thật sự đã lâu lắm rồi hắn không chạm vào cô, những hình ảnh triền miên khi xưa của hai người cứ thế mà xuất hiện trước mắt hắn, khiến vừa rồi suýt chút nữa hắn đã mất khống chế.

 

“Tôi không quên, cũng không cố ý khinh thường em, tôi chỉ là...”

 

Ting!

 

Ánh đèn xe chói mắt đột nhiên chiếu tới, cùng với một tiếng còi xe thật dài.

 

Giản Đông Thần và Quý Du Nhiên cùng nhìn lại, ánh đèn và tiếng còi xe đều đến từ một chiếc xe thể thao màu xanh lam cách đó không xa.

 

Đèn xe tắt, cửa xe mở ra, một thân ảnh cao gầy đầy soái khí từ trên xe bước xuống.

 

Quý Du Nhiên nhìn khuôn mặt quen thuộc kia, không giống như ngày thường luôn lấy lòng dính người, lúc này nó lại đầy sự âm trầm căng thẳng, u ám đến đáng sợ, cô theo bản năng liền đẩy Giản Đông Thần ra.

 

“Tiểu Phàm, sao cậu lại ở đây?” Quý Du Nhiên thật sự không hiểu tại sao bản thân lại có cảm giác như bị bắt gian tại trận, cô cũng không làm điều gì sai trái mà, đúng không?

 

Hai mắt của Cảnh Hách Phàm lia qua lia lại trên hai người bọn họ, cảm thấy vô cùng chói mắt khi cánh tay của Giản Đông Thần đang nắm lấy bờ vai của Quý Du Nhiên, hắn không nói một lời, trực tiếp cởi áo khoác ngoài, khoác lên bờ vai lõa lồ của Quý Du Nhiên, sau đó kéo người ôm vào trong ngực mình, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm Giản Đông Thần.

 

Thôi rồi! Lại ghen tị nữa rồi.

 

Quý Du Nhiên định giải thích một chút: “Hắn là…”

 

“Tôi biết.”



 

Cảnh Hách Phàm không cần Quý Du Nhiên giới thiệu, người đàn ông này, trong thời gian hắn dưỡng thương suốt ba tháng, đã thấy không ít lần trong ảnh chụp.

 

Là người đàn ông làm chuyện ái ân với cô bên bể bơi, là người đàn ông từng có một đoạn thời gian quan hệ thân mật với cô.

 

Hắn không khỏi muốn ôm chặt cô thêm một chút.

 

Người đàn ông này vừa rồi đã nói gì với cô? Bày tỏ tình yêu? Hay là muốn tái hợp lại?

 

“Tiểu Phàm, làm sao vậy?”

 

Quý Du Nhiên thấy không khí giữa Cảnh Hách Phàm và Giản Đông Thần hình như bắt đầu nổi lửa, cô nhanh chóng lôi kéo cánh tay của Cảnh Hách Phàm.

 

Cảnh Hách Phàm liếc nhìn Giản Đông Thần một lần cuối, sau đó cúi đầu, kéo chặt áo khoác trên người Quý Du Nhiên, che kín làn da oánh bạch đang lộ ra ngoài của cô.

 

“Không có gì, chúng ta trở về đi.”

 

Quý Du Nhiên cảm thấy cũng không cần thiết giới thiệu hai người bọn họ với nhau, Giản Đông Thần hẳn cũng đã nhìn ra được mối quan hệ khăng khít giữa cô và Cảnh Hách Phàm.

 

Vì thể cô chỉ thoáng gật đầu với Giản Đông Thần, sau đó liền đi lên lầu với Cảnh Hách Phàm.

 

Giản Đông Thần đứng tại chỗ, mãi đến khi tầm mắt không thể nhìn thấy thân ảnh của một nam một nữ kia, hắn mới nhàn nhạt quay đầu, nhìn về phía bầu trời đêm.

 

Trên mặt thoạt nhìn cũng không có cảm xúc đặc biệt gì, chỉ là đôi tay nắm chặt thành quyền kia vẫn luôn không buông ra.

 

Bác sĩ Wilson mang theo biểu tình nghiêm trọng, thu hồi dụng cụ thăm khám, dùng tiếng anh nói với người đàn ông đang nhắm mắt dưỡng thần nằm trên ghế: “Cảnh tiên sinh, tình trạng đau đầu này của ngài xuất hiện từ lúc nào?” Cảnh Tông trầm mặc một hồi, trầm thấp nói: “Ba tháng trước.”

 

Bác sĩ Wilson vô thanh vô tức thở dài: “Cảnh tiên sinh, tôi không rõ trong ba tháng này ngài đã gặp phải chuyện gì mà dẫn tới việc chứng đau đầu này của ngài lại thường xuyên phát tác như vậy, đây không phải là một hiện tượng tốt, ngài hẳn là cũng hiểu rõ, điều này sẽ khiến cho bệnh cũ của ngài tái phát, cho nên xin ngài nhất định phải cẩn thận, tránh cho cảm xúc dao động.”

 

“...Tôi đã biết.”

 

Chờ bác sĩ Wilson rời đi, Cảnh Tông mới chậm rãi mở mắt ra, hắn đứng dậy đi đến bên bàn làm việc, kéo ra hai ngăn kéo đầy ắp các hình ảnh chụp, lấy ra mấy bức ảnh, nhìn người trong tấm ảnh mà cánh môi khẽ động.

 

Nhìn một hồi, trong đầu lại phát ra cơn đau nho nhỏ, hắn cất các tấm ảnh vào lại ngăn kéo, ngồi vào ghế xoa xoa giữa hai chân mày, lát sau bấm điện thoại gọi cho trợ lý.

 

“Từ hôm nay trở đi, không cần chụp hình nữa.”

 

Lời nói của Cảnh Tông, Quý Du Nhiên đều đặt ở trong lòng, mấy ngày nay cô nghĩ tới nghĩ lui, phân tích và lên kế hoạch rõ ràng về sự nghiệp tương lai của chính mình.

 

Tuy cô vô cùng thích thiết kế trang phục, chuyên ngành ở trường đại học cũng là bộ môn này, nhưng nếu hiện tại cô từ bỏ công việc hiện tại và đổi sang một hướng đi khác, hiển nhiên là không được thực tế.

 

Vì thế cô hạ quyết tâm phát triển cho sự nghiệp hiện tại, cho dù không đạt được tới trình độ của Jessica Chu thì ít ra cô cũng biết rằng bản thân đã có sự nỗ lực phấn đấu.

 

Quý Du Nhiên đưa ra một hướng đi lớn mật, sau lần hợp tác để đưa ra phiên bản lần hai của búp bê yooka, cô dự định sẽ không hợp tác với công ty đồ chơi nữa.

 

Cũng không phải là cô muốn từ bỏ lĩnh vực tuyệt vời – thiết kế hình ảnh đồ chơi này, chỉ là bây giờ cô muốn tự tay tạo ra sản phẩm của chính mình.

 

Cùng với công ty đồ chơi hợp tác, những sản phẩm thiết kế của cô muốn đưa ra thị trường bắt buộc phải thông qua sự đồng ý của bọn họ, thiết kế hình tượng cuối cùng và các quyết sách không thể hoàn toàn do cô quyết định, thật bị động, nói đến cùng thì cô vẫn chỉ là một người làm thuê, bọn họ cũng chỉ chia cho cô một ít hoa hồng để làm tiền công mà thôi.

 

Nhưng nếu cô muốn chính mình làm việc này, vậy là đã thay đổi hoàn toàn ý nghĩa so với việc trước này cô hợp tác với các công ty khác.

 

Trước kia cô chỉ việc giao bản thiết kế, các việc sản xuất, chế tác, mở rộng thị trường và quảng cáo sản phẩm đều không cần cô quan tâm, nhưng hiện nay tất cả những điều này đều phải do cô tự mình phụ trách. Bước đầu tiên để thực hiện kế hoạch này, đó chính là phải có nhân viên, cho nên mấy ngày nay cô vô cùng bận rộn với việc tuyển người cho công ty nhỏ của mình, cô muốn chính thức kinh doanh, nên cần phải nghiêm túc thực hiện các bước đã đề ra.

 

Bên cạnh đó còn là việc thuê vị trí văn phòng, nơi tấc đất tấc vàng như Bắc Kinh này thì việc thuê một gian văn phòng làm việc sẽ không đơn giản như thuê một căn phòng để ở, tiền thuê rất rất cao, trong khi tài chính của cô vẫn khá hữu hạn, chưa kể còn có những chi phí phát sinh trong quá trình tạo lập công ty.

 

Lập ra dự trù ngân sách, dựa vào nguyên tắc không thể lãng phí, cô phải tính toán tỉ mỉ đến mức sắp thành một người keo kiệt rồi.

 

Cũng may hiện giờ tài nguyên nhân mạch của cô tuy không nhiều, nhưng cũng không tính là ít, đã vậy mỗi người đều là cực phẩm. Giang Dĩ Thành cố nén cười, nhìn cô gái nhỏ vốn là không có chuyện thì sẽ không đăng tam bảo điện, đang đứng trước mặt mình, tâm tình hắn cực kỳ tốt.

 

“...Ý của cô là, cô muốn đề nghị mức giá thấp hơn giá thị trường một nửa, để thuê một tầng trong tòa building đắt đỏ nhất của tập đoàn Giang thị sao?”

 

------oOo------