Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 328: Nhặt được một con thú nhỏ (mười)



Edit: kaylee

Hai mắt Cố Nhược Vân khẽ nheo lại, nhẹ nhàng nở nụ cười.

"Ta đây cũng cho ngươi một cái lựa chọn, chết, hay là thần phục?"

Giống như là nghe được chuyện buồn cười gì đó, nam nhân cười ‘ha ha’ hai tiếng: "Nhân loại, ngươi quả nhiên là suy nghĩ kỳ lạ, vậy mà lại muốn làm cho bản tôn khuất phục một nhân loại nho nhỏ? Đây là đang giẫm lên tôn nghiêm của bản tôn!"

"Hả? Phải không?" Cố Nhược Vân nhíu mày: "Hiện tại ngươi đang bị thương đúng không?"

"Vậy thì như thế nào?"

Nam nhân ‘xuy’ cười một tiếng, chẳng lẽ nhân loại này còn tưởng rằng bằng vào lực lượng của mình có thể chinh phục hắn? Mặc dù hắn đang bị thương nặng, cũng không phải nàng có thể hàng phục.

"Ta quả thật không được," Cố Nhược Vân cười cười, nói: "Nhưng mà, có người được! Tử Tà, Bao Bao, Bạch Hổ, các ngươi đều đi ra cho ta! Hôm nay ta xem đến cùng hắn là lựa chọn chết, hay là thần phục!

Xôn xao!

Nháy mắt, Bao Bao và Bạch Hổ vốn còn đang trong Thượng Cổ Thần Tháp xuất hiện ở trước mặt Cố Nhược Vân, sau khi cảm nhận được thực lực của bọn họ ở cấp bậc Võ Vương, trên mặt nam nhân mang theo cười lạnh khinh thường, nàng cho rằng chỉ bằng hai con Linh Thú Võ Vương là có thể chinh phục hắn? Rất buồn cười!

Chỉ là, kế tiếp, sau khi trước mắt đột nhiện hiện ra nam tử áo bào tím, sắc mặt cao ngạo của hắn rốt cục thay đổi.

Y bào màu tím khẽ tung bay ở trong gió đêm, Tử Tà giơ lên khuôn mặt tuấn mỹ, ánh mắt tà khí nghiêm nghị dừng ở trên người nam nhân, một khắc kia, khí thế toàn thân đều phát ra, áo bào tím bay múa, kinh diễm lòng người.

"Các ngươi đây là bắt nạt người!"

Nam nhân tức đến mức thiếu chút nữa thì phát cuồng, đột nhiên hối hận bị nữ tử này mang đi, hắn có dự cảm, lúc này đây những người này khẳng định sẽ không thả hắn rời đi.

Chẳng lẽ hắn vừa rời khỏi hang hổ, lập tức lại lọt vào bầy sói?

"Thế nào?" Cố Nhược Vân vuốt ve cằm, mỉm cười hỏi: "Ngươi lựa chọn thần phục ta, hay là….... Để ta cởi hết rồi quăng ngươi đến giữa chợ, mặc cho mọi người vây xem?"

Có lẽ là thấy được cảnh tượng bản thân không mảnh vải che thân, sau đó một đám người nhìn chằm chằm thân thể của mình xem, thân mình nam nhân lập tức run lên, mặt lộ vẻ hoảng sợ nhìn Cố Nhược Vân.

"Ngươi lại có thể âm hiểm như vậy!"

Quả thực là rất đáng xấu hổ!

Cho tới bây giờ hắn cũng chưa thấy qua người vô sỉ như vậy.

"Không không không," Cố Nhược Vân lắc lắc đầu: "Ta đã cho ngươi cơ hội lựa chọn, cho nên coi là ngươi không làm thất vọng, thế nào? Hoặc là ngươi có sở thích cổ quái, thích bị người vây xem, nếu như thế này ta ngược lại thật ra sẽ giúp ngươi thực hiện nguyện vọng này, nói không chừng còn có thể kiếm một khoản lớn, Tử Tà, gần đây Bách Thảo Đường thiếu tiền hay không?"

Nam nhân vội vàng che ngực của mình, nếu thật sự làm cho hắn lõa lồ bị nhân loại vây xem, vậy hắn thà rằng lựa chọn chết!

Thần phục? Hay là...........

Hai mắt chuyển động một lúc lâu, nam nhân hung hăng cắn răng một cái: "Ngươi đã dùng tên thực lực cường đại này đến bức bách ta, vậy bản tôn còn có thể thế nào? Không phải là thần phục ngươi à, không có cái gì lớn lao, dù sao cũng tốt hơn bị người vây xem."

Quan trọng nhất là, hắn chỉ là nhất thời chịu thua mà thôi, chờ ngày nào đó hắn khôi phục thực lực, vậy hắn khẳng định muốn lột hết quần áo của nhân loại đáng giận này, hung hăng đánh nàng một trận để phát tiết mối hận trong lòng.

..............

Sáng sớm Thiên Sơn không có hung hiểm như ban đêm, có vẻ rất an nhàn và tốt đẹp.

Phía trên sơn cốc, mọi người đều đang châu đầu ghé tai, không biết đang nghị luận cái gì, đúng lúc này, Hạ Lâm Ngọc đứng ở một bên thấy được Cố Nhược Vân, khuôn mặt ngây ngô nở nụ cười, thu hồi kiếm lập tức đi qua chỗ nàng.

Nhưng mà, sau khi trông thấy thú nhỏ màu lửa đỏ ghé vào trên bờ vai Cố Nhược Vân, không tự chủ được dừng bước chân, đáy mắt xẹt qua một chút kinh ngạc.

"Tỷ tỷ, người khế ước Hỏa Vân Thú?"

Lời nói của hắn khiến cho rất nhiều người chú ý, tất cả đều quay đầu dừng ánh mắt ở trên người một người một thú kia.............