Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 118: Lòng trả thù của nam nhân (ba)



Edit: kaylee

"Tiểu Vân Nhi, ngươi sẽ không đến cuối cùng lại yêu hắn đi?"

Tá Thượng Thần khẽ nhướng mày, tươi cười đầy mặt nhìn Cố Nhược Vân.

Cố Nhược Vân trực tiếp ném cho hắn một ánh mắt xem thường: "Ngươi cho rằng ánh mắt của ta sẽ kém như vậy?"

"Nói cũng đúng," Tá Thượng Thần vuốt cằm, cười nói: "Bên cạnh ngươi có một nam nhân ưu tú như ta, làm sao có thể coi trọng loại cặn bã kia?"

Lập tức, trên trán Cố Nhược Vân xuất hiện ba đường hắc tuyến.

"Kỳ thực, ngươi và Lãnh Ngôn Phong không khác nhau ở chỗ nào, vô sỉ, tự kỷ giống nhau."

"Tiểu Vân Nhi, ngươi lời này nói sai rồi, tuy rằng ta tự kỷ, nhưng ta có tư cách, Lãnh Ngôn Phong hắn có cái gì? Không có gì cả còn tự cho là đúng như vậy," Hiển nhiên, đối với Lãnh Ngôn Phong, Tá Thượng Thần trong lòng có rất nhiều bất mãn: "Nếu không phải ta tạm thời không muốn quá mức phô trương, hôm nay ta sẽ không để cho hắn đứng thẳng rời đi nơi này."

Làm sao loại cặn bã kia có thể có thể xứng đôi với bảo bối muội muội của Cố Sanh Tiêu? Nếu hắn dám tiếp tục đến dây dưa nàng, vậy bản thân liền thay Cố Sanh Tiêu dạy dỗ người kia một chút, làm cho hắn có chút tự hiểu lấy mình......

.......

Hôm sau.

Sáng sớm, Cố Nhược Vân tỉnh lại từ trong một trận đánh nhau, nàng vừa mở hai mắt, liền nhìn thấy Tử Tà và Thiên Bắc Dạ đang đánh nhau ở phòng của nàng, lập tức sắc mặt đen xuống.

"Hai người các ngươi đang làm gì?"

Nghe được tiếng của nàng, hai người đồng thời ngừng lại, đồng thời lấy tốc độ nhanh như vậy đi tới bên người của nàng. (L: tốc độ nhanh như lúc ngừng lại đó)

"Nha đầu, hắn ở lúc ngươi ngủ xâm nhập phòng của ngươi, khẳng định không có ý tốt."

Tử Tà hơi hơi nheo lại đôi mắt, trên khuôn mặt tuấn mỹ tà mị tràn đầy địch ý.

Hắn nhưng là chưa quên chuyện người này đã từng làm.

Cho dù nha đầu tin tưởng hắn, bản thân lại không thể không phòng bị hắn.......

"Một con phượng hoàng nhỏ, một ngày nào đó, ta muốn đốt sạch toàn bộ lông của ngươi!"

Thiên Bắc Dạ trong mắt chợt lóe qua một tia sáng khát máu, mặt không biểu cảm nhìn về phía khuôn mặt tuấn mỹ đang đen lại của Tử Tà.

"Vậy ngược lại muốn nhìn xem ai chết trước!"

Tử Tà cười lạnh một tiếng, nói.

Mắt thấy hai người thiếu chút nữa lại đánh lên, Cố Nhược Vân thật sự nhịn không được hét lớn một tiếng: "Đủ rồi, các ngươi xong chưa! Mới sáng sớm, có thể để cho ta yên tĩnh một chút hay không?"

"Tiểu Vân."

Lúc nhìn về phía Cố Nhược Vân, trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Thiên Bắc Dạ tràn đầy ủy khuất, mắt đỏ khát máu cũng trở nên đáng thương hề hề: "Là hắn ra tay với ta trước......"

"Kia còn không phải là bởi vì ngươi thừa dịp nha đầu ngủ say vụng trộm đi đến?" Tử Tà lạnh lùng nhìn Thiên Bắc Dạ: "Có ta ở nơi này, ngươi đừng mơ tưởng thương tổn nàng!"

Thiên Bắc Dạ rất là ủy khuất, hắn chính là muốn thừa dịp Tiểu Vân ngủ say, vụng trộm thân nàng một ngụm mà thôi.

Đúng vậy, chính là thân nàng một ngụm.

Môi của Tiểu Vân mềm mại như vậy, hắn đã sớm muốn làm như vậy.

Ai biết con phượng hoàng nhỏ này chạy đến quấy nhiễu chuyện tốt của hắn.......

"Tử Tà, ngươi đi về trước," Cố Nhược Vân xoa xoa huyệt thái dương phát đau: "À, đúng rồi, ngày hôm qua ta để cho tiểu Dạ đi hơn một ngàn dặm ở đào một ít khoáng thạch, cho nên, hiện tại ngươi có thể bắt đầu bố trí trận pháp, làm cho người ngoài vào không được."

Ở trước khi nàng bế quan chưa ra, Tử Tà đã nói hắn có thể ở chung quanh sân bố trí trận pháp, bất kể là ai không có người dẫn dắt sau khi đi vào trận pháp đều sẽ bị vây ở trong đó, cho nên, nàng mới có thể để cho Thiên Bắc Dạ giúp nàng đi lấy nguyên liệu bố trí trận pháp.

Bởi vì đường sá quá mức xa xôi, chỉ có thực lực của Thiên Bắc Dạ mới có thể đủ nhanh để qua lại.

"Được, ta đây hiện tại là có thể bố trí trận pháp, sau khi có trận pháp này, bất luận kẻ nào đều không thể tiến vào, cũng có thể phòng ngừa có người ám sát."

Tử Tà liếc mắt nhìn Thiên Bắc Dạ, cho dù không có lại nói thêm cái gì, trong cặp mắt tím kia vẫn là mang theo tràn đầy địch ý.