Phế Hậu (Quyển Thượng)

Chương 83



"Đây là Độc Cô phủ Thiếu phu nhân Tiêu Cửu Thành, đây là sư muội của ta Lục Ngưng Tuyết." Tô Thanh Trầm giới thiệu hai người cho nhau.

"Thiếu phu nhân…" Lục Ngưng Tuyết nhìn thấy Tiêu Cửu Thành là một mỹ nhân cực phẩm như vậy, không khỏi có chút khẩn trương, nhưng là dáng vẻ biểu lộ lại hơi chút chậm chạp lề mề, càng không dám nhìn thẳng vào mỹ nhân. Trực giác của nàng cho thấy thiếu phu nhân vẫn là thiếu nữ chưa trải qua chuyện người lớn, ý thức được mình đang suy nghĩ gì, Lục Ngưng Tuyết lại càng không dám nhìn Tiêu Cửu Thành.

"Lục họa sĩ." Tiêu Cửu Thành có thâm ý nhìn xem Lục Ngưng Tuyết, mỉm cười gọi. Không ngờ Tử Hư tiên sinh, người có thể vẽ ra xuân cung đồ hương diễm như vậy lại là một nữ tử thoạt nhìn thanh thuần thẹn thùng như thế, quả nhiên nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài.
Lục Ngưng Tuyết nhìn xem ánh mắt Tiêu Cửu Thành tràn đầy thâm ý quan sát mình, không hiểu sao có chút thấp thỏm.

"Tô đạo trưởng, có thể để ta nói chuyện riêng với sư muội một chút hay không?" Tiêu Cửu Thành ngữ khí dịu dàng hỏi Tô Thanh Trầm.

Tô Thanh Trầm nhìn qua Tiêu Cửu Thành, lại nhìn sang Lục Ngưng Tuyết một chút, nàng rõ ràng cảm giác được Lục Ngưng Tuyết có chút thấp thỏm, thậm chí trong ánh mắt có ý tứ cầu xin nhìn mình, tựa hồ không muốn cùng Tiêu Cửu Thành ở cùng một chỗ. Nàng biết Lục Ngưng Tuyết rất không quen ở chung với người ngoài, nhưng khí chất Tiêu Cửu Thành lại ưu nhã an nhiên như thế, dáng vẻ thì vô hại khiến cho Tô Thanh Trầm không tiện cự tuyệt. Hơn nữa nàng cảm thấy mình không nên nuông chiều Lục Ngưng Tuyết, cứ tiếp tục như vậy, tính tình Lục Ngưng Tuyết sẽ càng ngày càng phong bế hơn, càng ngày càng trì độn.
"Được rồi, ta sẽ chờ ở bên ngoài." Tô Thanh Trầm nói xong liền đứng xa ra cửa chính một chút, còn Tiêu Cửu Thành thì tiến vào kho củi của Lục Ngưng Tuyết.

"Không biết Thiếu phu nhân tìm ta có chuyện gì không?" Lục Ngưng Tuyết có chút bất an hỏi. Bởi vì gian phòng rất nhỏ nên Tiêu Cửu Thành mới bước hai bước đã đến gần Lục Ngưng Tuyết, Lục Ngưng Tuyết không thể không lui bước về sau về phía thành giường của nàng, đến khi không còn đường lui nữa mới ngừng lại.

"Đương nhiên là có sự tình tìm Tử Hư Tiên Sinh." Ngữ khí Tiêu Cửu Thành dị thường nhu hòa nói, ánh mắt lại cẩn thận quan sát biểu tình biến hóa trên mặt Lục Ngưng Tuyết.

Lục Ngưng Tuyết vừa nghe thấy bốn chữ Tử Hư Tiên Sinh thì vô cùng kinh hãi, gương mặt sợ sệt nhìn xem Tiêu Cửu Thành. Sao nàng có thể biết mình là Tử Hư Tiên Sinh chứ, nghĩ đến bí mật của mình bị bại lộ, Lục Ngưng Tuyết hoảng sợ không thôi, còn xấu hổ đến cực điểm. Nàng cảm giác giống như mình bị cởϊ qυầи áo sạch sành sanh, khỏa thân lồ lộ ở trước mắt bao người, khó xử không sao tả xiết.
"Thiếu phu nhân, ngươi đang nói gì vậy, sao ta nghe không hiểu?" Lục Ngưng Tuyết cố giả vờ trấn định, dù chết cũng không thừa nhận nói. Nếu như Tô Thanh Trầm ở đây, nàng sẽ phát hiện, giờ phút này Lục Ngưng Tuyết nói chuyện không có cà lăm chút nào.

Bộ dáng Lục Ngưng Tuyết hoảng sợ như vậy, làm sao Tiêu Cửu Thành có thể bị Lục Ngưng Tuyết lừa dối cho qua được, nàng rất khẳng định Lục Ngưng Tuyết là Tử Hư Tiên Sinh. Tiêu Cửu Thành quan sát gian phòng tỉ mỉ một lần, nàng nhìn qua bàn sách nho nhỏ ở một bên, bút lông vẫn còn ướt mực chưa khô, trên mặt bàn lại không có giấy, hiển nhiên là trước khi mở cửa, Lục Ngưng Tuyết đã giấu vào đâu rồi. Không gian này nhỏ như vậy, chỗ có thể giấu cũng không nhiều, ánh mắt Tiêu Cửu Thành nhanh chóng tia tới cái giường sau lưng Lục Ngưng Tuyết, nhìn kỹ, quả nhiên nhìn thấy vài góc giấy trắng bị lộ ra ngoài khi Lục Ngưng Tuyết cuống quít nhét vào bên trong gầm giường.
Lục Ngưng Tuyết nhìn theo ánh mắt Tiêu Cửu Thành chuyển xuống gầm giường của mình xem xét, đến khi nhìn thấy rìa giấy thì trong lòng kinh hãi không thôi, hận không thể làm biến mất ngay mấy trang giấy dưới giường.

"Tử Hư Tiên Sinh cần gì lo lắng vậy? Ta sẽ không để lộ bí mật của tiên sinh cho Tô đạo trưởng đang đứng ngoài kia biết." Tiêu Cửu Thành vừa cười vừa nói, nàng chính là cố ý muốn dọa Lục Ngưng Tuyết, ai bảo nàng tự tiện vẽ Thiên Nhã của mình làm gì?

Lục Ngưng Tuyết vừa nghe thấy ba từ Tô đạo trưởng thì sắc mặt bị dọa biến thành trắng bệch. Mặc dù Lục Ngưng Tuyết không biết Tiêu Cửu Thành từ đâu biết được mình là Tử Hư Tiên Sinh, nhưng nàng sợ Tiêu Cửu Thành sẽ gọi Tô Thanh Trầm vào rồi cùng nhau lật tung gầm trường của mình, đến đó xem như là chấm hết. Chuyện năm năm trước, ký ức bị đám người kia nhục mạ, mỉa mai làm cho sắc mặt Lục Ngưng Tuyết không còn chút huyết sắc nào, cảm giác xấu hổ vô cùng kia để nàng vẫn còn sợ hãi trong lòng.
"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Lục Ngưng Tuyết run rẩy bờ môi hỏi, làm cho Tiêu Cửu Thành hoàn toàn có thể cảm thụ được sự sợ hãi của nàng. Tiêu Cửu Thành không nghĩ tới Tử Hư Tiên Sinh có thể vẽ ra những bức họa lớn mật càn rỡ trong hiện thực lại là nữ tử nhát gan như vậy, cũng không tiện tiếp tục khi dễ nữ tử yếu đuối như thế nữa.

"Ngươi không cần sợ hãi, ta đến đâykhông phải để vạch trần ngươi. Ta sở dĩ tìm ngươi vì ta hi vọng về sau ngươi đều bán tranh của ngươi cho ta. Ngươi nhất định phải trong thời gian ngắn nhất, lại sáng tác cho ta một bản nữ nữ xuân cung đồ mới nhất, hơn nữa ngày sau không cho phép lấy Thiên Nhã làm hình mẫu để vẽ vào tranh!" Tiêu Cửu Thành muốn Tử Hư Tiên Sinh trong thời gian ngắn nhất lại sáng tác một bộ nữ nữ xuân cung đồ mớu, sau đó để Độc Cô Thành trao đổi với bản "Chưởng thượng minh châu" của người bằng hữu kia. Nàng không cho phép bất luận kẻ nào có chút khả năng liên tưởng đến Thiên Nhã, càng không nguyện ý sẽ có thêm người truyền đọc "Chưởng Thượng Minh Châu", cho nên mới muốn đổi lại "Chưởng Thượng Minh Châu" trong thời gian sớm nhất.
"Làm sao ngươi biết những cái kia là do ta vẽ?" Lục Ngưng Tuyết không nghĩ tới đôi mắt Tiêu Cửu Thành lại sắc bén như thế, lập tức đoán ra hình mẫu của "Chưởng Thượng Minh Châu" là Độc Cô Thiên Nhã. Là một nữ tử trong chốn khuê phòng, sao Tiêu Cửu Thành lại có cơ hội nhìn thấy những bức tranh để người ta xấu hổ đến cực điểm kia cơ chứ, Lục Ngưng Tuyết có dùng một trăm cái đầu cũng không cách nào hiểu nổi.

"Dù có che dấu kỹ thuật vẽ như thế nào, nhưng chỉ cần là tranh cùng một người vẽ ra, tất sẽ có điểm chung. Chỉ cần quan sát cẩn thận tỉ mỉ một chút thì có thể phân biệt. Có điều vẫn là rất khó để tưởng tượng được chân dung Tiên Quân tiên phong đạo cốt đứng đắn ngoài kia lại xuất phát cùng một bàn tay họa sĩ vẽ những xuân cung đồ dâʍ ɖu͙ƈ kia." Tiêu Cửu Thành thấy sắc mặt Lục Ngưng Tuyết xấu hổ đến đỏ rần, nàng thật đúng là không nghĩ tới Tử Hư Tiên Sinh vậy mà là một nữ tử như vậy.
Lúc Lục Ngưng Tuyết vẽ chân dung Tiên quân cùng những xuân cung đồ kia đương nhiên có xử lý đặc biệt qua, người bình thường nếu không có họa kỹ cao thâm sẽ không cách nào phân rõ đây là xuất ra cùng một tác giả. Lục Ngưng Tuyết nhìn xem Tiêu Cửu Thành đặc biệt văn nhã tú lệ, liền biết Tiêu Cửu Thành nhất định cũng tinh thông họa kỹ.

"Có thật ngươi sẽ không vạch trần ta không?" Lục Ngưng Tuyết vẫn là vô cùng không yên tâm hỏi, nàng lo lắng nhất chính là Tiêu Cửu Thành đem chuyện này nói cho Tô Thanh Trầm biết. Điều nàng lo sợ nhất là Tô Thanh Trầm dùng ánh mắt chán ghét để nhìn mình.

"Sao lại thế được? Ngươi và ta là người cùng sở thích, ngươi thích nữ sắc, ta cũng thích nữ sắc." Tiêu Cửu Thành cũng không ngại nói ra bí mật của mình cho Lục Ngưng Tuyết biết.

Lục Ngưng Tuyết trừng to mắt, không thể tin nhìn xem Tiêu Cửu Thành, nàng vậy mà… vậy mà… cũng giống như mình sao. Nàng cảm thấy kinh hãi năm năm qua nàng chịu cũng không thể so với ngày hôm nay cộng lại. Đến tận bây giờ, Lục Ngưng Tuyết vẫn không thể tin nổi Tiêu Cửu Thành làm sao có thể giống như mình cơ chứ?
"Sao ngươi có thể giống như ta được?" Lục Ngưng Tuyết vẫn không nhịn được hỏi ra lời, nàng vốn đã xem thế gian này sẽ không có ai dị loại giống như mình.

"Người ta tâm duyệt là Thiên Nhã, nhưng ngươi lại đem nữ tử ta tâm duyệt vẽ ra ngoài…" Bởi vì Lục Ngưng Tuyết là đồng loại của mình, Tiêu Cửu Thành mới có thể tha thứ cho nàng một chút. Nhưng chuyện nào tính ra chuyện đó, nàng vẫn muốn Lục Ngưng Tuyết đền bù cho sai lầm lần này.

"Thật có lỗi, ta không biết…" Lục Ngưng Tuyết áy náy nói. Nàng cho là không ai sẽ phát hiện được, không nghĩ tới lại bị Tiêu Cửu Thành nhìn ra. Nàng hiểu được cảm thụ trong lòngTiêu Cửu Thành, nhưng nàng đã bán "Chưởng Thượng Minh Châu" đi, cho dù nàng có áy náy lớn hơn nữa cũng không có khả năng tìm trở về, cho nên Lục Ngưng Tuyết đối mặt với Tiêu Cửu Thành cảm thấy đặc biệt xấu hổ.
"Ta biết những xuân cung đồ của ngươi đang nằm trong tay ai, ta hi vọng ngươi lấy thời gian ngắn nhất để vẽ tiếp một quyển khác, đến lúc đó, ta mới có thể cầm quyển mới nhất này cùng người kia trao đổi." Tiêu Cửu Thành nói với Lục Ngưng Tuyết.

"Muốn sáng tác một quyển xuân cung đồ mới, ta không xác định cần phải mất thời gian bao lâu…" Mặc dù nàng chỉ bỏ ra mười ngày để hoàn thành "Chưởng Thượng Minh Châu", nhưng đó cũng là thời gian ngắn nhất từ trước đến giờ nàng có thể hoàn thành sớm như vậy. Thậm chí có tác phẩm nàng cần đến hơn nửa năm mới có thể hoàn thành, cho nên nàng cũng không xác định quyển sách tiếp theo lúc nào mới có thể hoàn thành. Đặc biệt là sau khi dùng thời gian quá ngắn để hoàn thành "Chưởng Thượng Minh Châu", nàng có cảm giác linh cảm của mình đều đã hao sạch, trước mắt đầu óc trống rỗng. Những gì nàng vẽ hôm nay đều là Đại sư tỷ của nàng, cũng chính là chân dung của Tô Thanh Trầm. Có bức thì mặt mày nghiêm túc thân mang đạo bào vô cùng đạo mạo, nhưng cũng có bức Tô Thanh Trầm phong tình vạn chủng, quần áo nửa kín nửa hở. Nói tóm lại là, nghiêm chỉnh, không đứng đắn, loại hình nào cũng có, cho nên nàng mới phải cẩn thận che giấu dưới gầm giường. Hiện tại bây giờ trong đầu nàng chỉ có thể vẽ ra đại sư tỷ, nếu phải vẽ ra đại sư tỷ còn kèm theo sáng tác cốt truyện, nàng thật sự không nguyện ý, cũng căn bản không thể làm trong thời gian ngắn. Cho nên Lục Ngưng Tuyết bây giờ thực sự có cảm giác như đang leo lên lưng cọp.
"Ngươi nhất định phải cho ta một thời gian chính xác." Tiêu Cửu Thành dù một khắc cũng không thể chờ Lục Ngưng Tuyết chậm rãi sáng tác. Nếu vậy thì Thiên Nhã của nàng cũng không biết bị người ta nhìn bao nhiêu lần, và có bao nhiêu người sẽ nhìn qua.

"Hai tháng?" Lục NgưngTuyết thận trọng giơ lên hai ngón tay, dù sao nàng cũng là người đuối lý.

"Không được quá lâu, hai mươi ngày." Trên thực tế, Tiêu Cửu Thành cảm thấy hai mươi ngày quá dài.

"Còn phải đặt dàn ý bối cảnh của câu chuyện, còn phải vẽ, hai mươi ngày không đủ." Lục Ngưng Tuyết cò kè mặc cả nói.

"Hoàn toàn có thể đủ, bối cảnh câu chuyện để ta làm, ngươi cứ chiếu vào dàn ý để thay đổi và kết cấu lại là được." Tiêu Cửu Thành dù sao cũng được Tử Hư Tiên Sinh đào tạo qua lớp vỡ lòng, tuy nàng cũng vụиɠ ŧяộʍ vẽ qua nàng và Thiên Nhã, nhưng tất cả chi tiết tư thế đều tuân thủ theo nguyên bản tranh vẽ của Tử Hư Tiên Sinh. Bây giờ để nàng tạo dàn ý sẵn cho Lục Ngưng Tuyết, nàng vẫn có thể làm được. Đến lúc đó Tử Hư Tiên Sinh có khung sẵn rồi, chỉ cần vẽ chi tiết ra là được rồi.
Lục Ngưng Tuyết sợ ngây người nhìn xem Tiêu Cửu Thành, nữ tử khí chất ưu nhã như thế này không chỉ xem xuân cung đồ của mình, giờ lại còn muốn tham dự sáng tác nữa chứ. Chờ chút, Tiêu Cửu Thành là Độc Cô gia Thiếu phu nhân, đây chẳng phải là em dâu của Độc Cô Thiên Nhã sao? Lục Ngưng Tuyết vừa nghĩ tới quả nhiên Tiêu Cửu Thành cũng giống như mình, tâm tình từ sợ hãi vừa rồi dần biến thành kích động. Thì ra thật có người cùng sở thích với mình, lại còn là một nữ nhân như thế nữa.. Lục Ngưng Tuyết tự nhiên cảm thấy mình bình thường lại rồi.

Lời tác giả:

Thiên Nhã: Tiêu Cửu Thành chết dí ở đâu rồi? Giận quá đi mất…

Tiêu Cửu Thành: Người ta đang hiến thân vì nghệ thuật

Lục Ngưng Tuyết: Quả nhiên nhìn người không thể nhìn bề ngoài
Đại sư tỷ: Chẳng biết các nàng làm gì ở bên trong lâu như vậy? Đang luận bàn họa kỹ thật à?

Faye: Hai má TCT và LNT kiếm chỗ nào cao cao ngồi lên cho con lạy một lạy, giờ còn bắt tay sáng tác hentai với nhau, hahaha.