Phế Hậu (Quyển Thượng)

Chương 221



Sau hôm đó, kể từ khi biết Tô Thanh Trầm từ chối lời cầu hôn của Dương Đằng, nội tâm Lục Ngưng Tuyết luôn mừng thầm, nhưng vẫn có chút áy náy. Bất quá mấy ngày qua, Lục Ngưng Tuyết vẫn thấy Tô Thanh Trầm luôn lãnh đạm làm cho nàng không cách nào thấy rõ cảm xúc. Mang một chút chờ mong và hy vọng, đêm đó, Lục Ngưng Tuyết đến gõ cửa phòng của Tô Thanh Trầm, đứng trước cửa, Lục Ngưng Tuyết cực kỳ lo lắng bất an.

Tô Thanh Trầm mở cửa ra nhìn thấy Lục Ngưng Tuyết, trong nháy mắt có chút ngạc nhiên, nàng quan sát Lục Ngưng Tuyết một chút, không hiểu Lục Ngưng Tuyết vì sao lại đột nhiên đến.

"Đại sư tỷ." Lục Ngưng Tuyết thận trọng kêu.

"Có chuyện gì sao?" Tô Thanh Trầm mười phần lãnh đạm hỏi.

Lục Ngưng Tuyết nhìn Tô Thanh Trầm, trong phút chốc liền sợ, nàng cũng không biết mình tìm đến Đại sư tỷ là vì cái gì, thậm chí ngay cả lấy cớ cũng không có, chỉ làm theo khát vọng của nội tâm, cùng một cảm giác không rõ, không hiểu tại sao lại đến gõ cửa phòng Tô Thanh Trầm.
"Ta… Ta… Không có việc gì…" Lục Ngưng Tuyết níu lấy quần áo của mình, khẩn trương đến nỗi lời nói ra đều không rõ ràng.

"Nếu như không có việc gì thì ta đi ngủ." Tô Thanh Trầm vẫn rất lãnh đạm nói, nàng thấy Lục Ngưng Tuyết giờ phút này sợ đến mười phần uất ức, nhớ tới hôm đó Lục Ngưng Tuyết làm chuyện xấu hổ với mình, nội tâm liền có chút bực bội khó hiểu.

Lục Ngưng Tuyết thấy Tô Thanh Trầm sắp đóng cửa, tâm tư quýnh lên, bất chấp đưa tay ra đẩy cửa, ngăn không cho Tô Thanh Trầm đóng cửa.

Tô Thanh Trầm nhìn Lục Ngưng Tuyết đẩy mạnh không cho mình đóng cửa, Lục Ngưng Tuyết thái độ cứng rắn như vậy là rất hiếm khi thấy, ít ra so với dáng vẻ khúm núm nhìn thuận mắt hơn nhiều.

"Vậy ngươi tìm ta là có chuyện gì?" Tô Thanh Trầm lại hỏi một lần nữa.
Lục Ngưng Tuyết không nghĩ tới vừa rồi mình dưới tình thế cấp bách cũng dám đẩy cửa phòng Đại sư tỷ, nghĩ đến tự mình làm càn rỡ như thế, lập tức lại sợ, rút tay về.

"Ta… Ta… Ta muốn tìm Đại sư tỷ nói chuyện…" Lục Ngưng Tuyết cố tìm lấy cớ.

"Nói chuyện gì?" Tô Thanh Trầm quay người đi vào nhà, Lục Ngưng Tuyết cũng lập tức vào theo Tô Thanh Trầm, thuận tiện đóng cửa phòng lại.

Cửa phòng vừa đóng, bên trong gian phòng chỉ còn lại nàng cùng Tô Thanh Trầm, cả người Lục Ngưng Tuyết đều bứt rứt bất an, tâm tư rối tung.

"Ta chỉ hơi hiếu kì, Đại sư tỷ vì sao lại không đồng ý với Dương tướng quân cầu thân?" Lục Ngưng Tuyết hỏi lại câu hỏi lúc ban ngày, nàng cảm giác được lúc mình hỏi ra vấn đề này, Đại sư tỷ nhìn mình, Lục Ngưng Tuyết không biết vì sao Đại sư tỷ lại nhìn mình, chỉ cảm thấy mình tâm hoảng ý loạn lên.
Tô Thanh Trầm ánh mắt nhìn chăm chăm vào Lục Ngưng Tuyết. Thành thân, Tô Thanh Trầm chưa hề nghĩ tới, nguyên bản nàng là người tu đạo lục căn thanh tịnh, đương nhiên phải một lòng tu đạo, chỉ là người tính không bằng trời tính, cùng Lục Ngưng Tuyết tiếp xúc da thịt, mặc dù cũng chưa mất tấm thân xử nữ, nhưng cũng đã xem như không còn thanh khiết, tâm cũng không còn bình tĩnh như trước, thỉnh thoảng nhớ tới tình cảnh với Lục Ngưng Tuyết, làm cho mình lục căn không tịnh, không cách nào tiếp tục tu đạo, nhiều khi tự hỏi mình vì sao lại vậy, nội tâm Tô Thanh Trầm cũng có chút cảm giác phẫn nộ không hiểu được.

"Ngươi cảm thấy ta nên đồng ý với hôn sự đó vì cái gì?" Tô Thanh Trầm nhìn Lục Ngưng Tuyết, ngữ khí lãnh đạm hỏi ngược lại, tựa như trưng cầu ý kiến của Lục Ngưng Tuyết.
Lục Ngưng Tuyết giờ phút này tâm đều loạn, Đại sư tỷ còn chưa nghĩ ra sao? Nếu như mình không có tư tâm, mình hẳn là sẽ tán thành hôn sự của Đại sư tỷ cùng Dương tướng quân, nhưng khi nàng vừa nghĩ tới nếu như Đại sư tỷ cùng Dương tướng quân thành thân, lòng của nàng liền đau đớn.

"Thiếu phu nhân nói Dương tướng quân rất tốt…" Lục Ngưng Tuyết nén đau, che giấu lương tâm nói.

"Cho nên ngươi tán thành hôn sự này?" Tô Thanh Trầm nghe, tâm tình càng không thoải mái, mặc dù nàng biết rõ Lục Ngưng Tuyết nói như vậy, hiển nhiên là trái lương tâm, bởi vì Lục Ngưng Tuyết thực sự không phải là người giỏi che giấu tâm tình, nhưng nàng vẫn nhịn không được muốn tiến một bước bức bách Lục Ngưng Tuyết.

Nội tâm Lục Ngưng Tuyết mãnh liệt phủ định, nhưng không biết làm sao, nàng gật đầu, mặc dù giờ phút này sắc mặt Lục Ngưng Tuyết trắng bệch ra như trang giấy.
Tô Thanh Trầm thấy Lục Ngưng Tuyết gật đầu, cảm giác không vui liền càng thêm mãnh liệt, chẳng biết tại sao, nàng nhìn Lục Ngưng Tuyết hèn yếu như vậy, liền sinh ra trong lòng một cảm giác chán ghét.

"Ta muốn cùng ai thành thân, đó là chuyện của ta, không cần ngươi quan tâm. Đã muộn rồi, ta muốn đi ngủ, ngươi về đi." Tô Thanh Trầm ngữ khí càng lạnh nhạt nói với Lục Ngưng Tuyết, giờ phút này, nàng nhìn thấy Lục Ngưng Tuyết, tâm tình càng bực bội, không bằng nhắm mắt làm ngơ tốt hơn.

"Đại sư tỷ… giận ta sao?" Lục Ngưng Tuyết thận trọng thăm dò hỏi. Thích một người, cho dù đối phương biến hóa một chút cảm xúc thì cũng có thể phát giác ra được, Lục Ngưng Tuyết thấy rõ thái độ Tô Thanh Trầm đối với mình càng lãnh đạm, trực giác của nàng tự nói nhất định là mình đã nói sai chuyện gì, nếu không Đại sư tỷ sẽ không như vậy.
"Ta mệt mỏi rồi, muốn đi ngủ." Tô Thanh Trầm lần nữa lãnh đạm hạ lệnh đuổi khách, Tô Thanh Trầm thoát áo ngoài, chuẩn bị nằm ngủ, không muốn trả lời Lục Ngưng Tuyết nữa.

Lục Ngưng Tuyết bị Tô Thanh Trầm lãnh đạm làm đau nội tâm, cảm thấy lúc Đại sư tỷ để cho mình vào phòng, khi đó rõ ràng còn tốt hơn một chút, vì sao khi nàng chuyện hôn sự của Dương tướng quân hôn xong thì thái độ liền lãnh đạm, nàng nhịn không được suy nghĩ nhiều, lại nhớ tới lúc sáng Đại sư tỷ có nói qua là sẽ không cùng Dương tướng quân thành thân, nàng nhịn không được càng nghĩ nhiều hơn, có phải Đại sư tỷ cũng thích mình một chút hay không. Bị đuổi ra, nàng không thể không đứng lên, Lục Ngưng Tuyết trước lúc chuẩn bị rời đi, nhịn không được quay đầu nhìn bóng lưng Tô Thanh Trầm, chậm chạp không chịu rời đi. Nhìn Tô Thanh Trầm thoát áo ngoài, cởi xuống mộc trâm, tóc tán rơi xuống, Lục Ngưng Tuyết gần như si mê nhìn, nàng cảm thấy Đại sư tỷ giờ khắc này rất đẹp, mọi cử động đều mê hoặc lấy lòng nàng. Khiến Lục Ngưng Tuyết nhớ đến đêm hôm ấy, thân thể Đại sư tỷ bị mình chìu chuộng, tiếng thở gấp trầm thấp mị người, chỉ có một khắc đó, nàng cảm thấy mình gần với Đại sư tỷ, cũng chỉ có một khắc đó, nàng cảm thấy Đại sư tỷ là thuộc về mình.
Giờ phút này Lục Ngưng Tuyết mới cảm thấy nàng khát vọng người này, hành động trở nên điên rồ, vốn nên rời đi, Lục Ngưng Tuyết lại vô thanh vô tức hướng tới gần Tô Thanh Trầm, sau đó từ phía sau lưng ôm chặt lấy Tô Thanh Trầm.

Bị Lục Ngưng Tuyết đột nhiên từ phía sau ôm lấy, thân thể Tô Thanh Trầm cứng lại một chút, nàng xác thực không nghĩ tới, Lục Ngưng Tuyết nhát gan thẹn thùng như vậy, vậy mà dám làm như thế. Bị Lục Ngưng Tuyết ôm lấy, cảm xúc của Tô Thanh Trầm cũng loạn lên, tựa như trong nháy mắt có mấy trăm con chim được thả ra bay tán ra bốn phương tám hướng, làm Tô Thanh Trầm không biết phải làm sao.

Tô Thanh Trầm không kịp phản ứng, Lục Ngưng Tuyết nghĩ Tô Thanh Trầm không có cự tuyệt là ngầm đồng ý, sắc đảm nổi lên, từ phía sau lưng vén tóc Tô Thanh Trầm lên, hôn lên cần cổ trắng nõn, ngón tay thuần thục di chuyển trên người Tô Thanh Trầm.
Tô Thanh Trầm bị Lục Ngưng Tuyết hôn, một trận cảm giác tê dại, lý trí nói nàng nên cự tuyệt, nhưng thân thể lại khác, mặc cho Lục Ngưng Tuyết tùy ý.

Y phục từng kiện trượt rơi xuống đất, Tô Thanh Trầm bị Lục Ngưng Tuyết chậm rãi đẩy ngã lên giường, cũng kéo màn xuống, bức màn chập chờn, tựa như bên trong hai nữ tử chập trùng lên xuống thở dốc.

——

Tác giả có lời muốn nói: Lục Ngưng Tuyết với Tô Thanh Trầm rốt cục hoàn thành.