Phế Hậu (Quyển Thượng)

Chương 177



Một năm rưỡi sau.

Độc Cô Hà vui mừng đem tin chiến thắng đưa đến thư phòng Tiêu Cửu Thành.

"Thiếu phu nhân, đại hỉ, U Châu truyền đến tin chiến thắng, Hộ quốc công, Dương tướng quân cùng Thiếu tướng quân chia binh hai đường đã thành công đánh hạ U Châu, bây giờ phương Bắc đại thế đã định, chỉ cần Đại tướng quân lấy xong đất Thục là có thể nhất thống thiên hạ." Độc Cô Hà kích động nói, vui mừng quá đỗi.

"Chắc không tới một tháng nữa, phụ thân cùng Thiên Nhã có thể lấy được đất Thục." Tiêu Cửu Thành mỉm cười nói.

"Thiếu phu nhân chắc chắn như vậy sao?" Độc Cô Hà lúc còn trẻ cũng đi theo Độc Cô Tấn ra chiến trường, chỉ là sau khi bị thương gân tay mới ở lại trong phủ làm quản gia, cho nên ông cũng biết rõ đất Thục dễ thủ khó công, tướng quân nếu đánh hạ đất Thục cũng không dễ dàng, tướng quân đánh đất Thục cũng đã hơn hai tháng, bây giờ chính là giai đoạn giằng co.
"Mấy năm trước ta đã sắp xếp một số nội ứng trong đất Thục." Tiêu Cửu Thành trước kia đã biết đất Thục dễ thủ khó công, chỉ có thể từ trong nội bộ đánh ra, cho nên đã sớm sắp xếp quân cờ này.

"Thiếu phu nhân đề phòng quá chu đáo, quả thật đại mưu." Độc Cô Hà sợ hãi nói.

"Bây giờ thì chờ phụ thân nhất thống thiên hạ." Tiêu Cửu Thành mỉm cười, tương lai không xa, thời loạn này sẽ triệt để kết thúc, Thiên Nhã liền có thể ở bên cạnh mình không cần nam chinh bắc chiến nữa.

Quả nhiên do nội ứng của Tiêu Cửu Thành tác động, hơn hai mươi ngày sau, thứ tử của Thục vương lâm trận phản chiến, mở cửa thành dẫn Độc Cô quân vào đất Thục. Độc Cô đại quân thế như chẻ tre, rất nhanh liền lấy được đất Thục, bình định thiên hạ.

Độc Cô đại quân sau khi san bằng đất Thục, Độc Cô Tấn và Thiên Nhã khải hoàn về kinh đô, đồng thời gọi Tiêu Cửu Thành cùng toàn bộ trên dưới Độc Cô gia dẫn theo Ninh Vương cùng vào kinh thành.
Độc Cô Tấn cùng Thiên Nhã vào kinh thành thì ba ngày sau Tiêu Cửu Thành cũng đến.

"Cửu Thành cảm thấy tiếp theo nên tiến hành như thế nào?" Độc Cô Tấn hỏi Tiêu Cửu Thành.

"Con cảm thấy trước hết nên để cho Ninh Vương đăng cơ, phụ thân nhϊếp chính, đồng thời xây dựng mở rộng thêm kinh thành, ngày thành mới xây xong chính là thời điểm Ninh Vương nhường ngôi, cũng là tân vương triều bắt đầu, khi đó phụ thân liền có thể danh chính ngôn thuận lên đế vị." Tiêu Cửu Thành đề nghị.

"Xây dựng thêm đô thành mới, đây là đề nghị tốt, nhưng đô thành xây dựng thêm cũng không phải là một sớm một chiều là có thể xây xong, tối thiểu cũng mất hai năm, lâu quá không?" Độc Cô Tấn có chút lo lắng hỏi, bây giờ thiên hạ đã thống nhất, nếu như nói ông không trông mong lên làm Hoàng đế thì là giả.
"Con đã tính sơ sơ, nhiều nhất là nửa năm, tất nhiên sẽ làm cho phụ thân nhìn thấy hoàn toàn đổi mới." Tiêu Cửu Thành đã tính trước nói.

"Phụ thân, con cảm thấy hẳn là nên tìm Trương Đạo Phàm, ông ấy tinh thông thuật số, để xem lúc nào thì thích hợp đăng cơ nhất." Mặc dù Độc Cô gia nhất thống thiên hạ, thay đổi lịch sử, nhưng chẳng biết sẽ bị tác dụng phụ không, thậm chí đối với tương lai ra sao, Thiên Nhã vẫn tràn ngập bất an cùng nghi hoặc. Cho nên cảm thấy trước khi phụ thân đăng cơ, tốt nhất nên gặp Trương Đạo Phàm một lần.

"Con cũng đồng ý với đề nghị của Thiên Nhã, chuyện này quan hệ đến vận mệnh của Độc Cô gia, thậm chí quan hệ đến quốc vận, việc này lớn, nhất thiết phải hỏi qua quốc sư." Vừa nhắc tới Trương Đạo Phàm, Tiêu Cửu Thành liền nhớ tới, mệnh quẻ Thiên Nhã sau ba mươi tuổi cho đến giờ nàng vẫn coi không ra. Bây giờ Thiên Nhã đã hai mươi lăm tuổi, thời gian tới năm ba mươi tuổi chỉ còn hơn năm năm, cho nên Tiêu Cửu Thành cũng rất bức thiết muốn biết hậu vận mệnh của Thiên Nhã đến cùng là như thế nào.
"Từ lần trước gặp Trương Đạo Phàm ở lễ mừng thọ Tiêu thái quân đến nay không biết tung tích, ta thử phái người đi tìm kiếm xem sao." Độc Cô Tấn nói. Bởi vì Thiên Nhã trùng sinh lại, Độc Cô gia mới có hôm nay, cho nên đối với những chuyện này, Độc Cô Tấn rất xem trọng, chỉ là hành tung của Trương Đạo Phàm bí ẩn, muốn tìm Trương Đạo Phàm không phải dễ dàng như vậy.

"Độc Cô gia bình định thiên hạ, tân triều mới lên, quốc sư tâm hệ thương sinh, tất nhiên nguyện ý giúp tân triều. Phụ thân muốn tìm ông ấy, ông ấy lại tinh thông thuật số tất nhiên sẽ biết, cho nên phụ thân một bên phái người đi tìm, một bên kiên nhẫn chờ, con tin quốc sư sẽ xuất hiện đúng thời điểm nên xuất hiện." Tiêu Cửu Thành nói với Độc Cô Tấn.

"Vậy cứ theo ý của Cửu Thành đề nghị mà làm, lập Ninh Vương đăng cơ trước, xây thêm kinh thành và tìm Trương Đạo Phàm." Độc Cô Tấn xem như đồng ý với Tiêu Cửu Thành.
"Đúng rồi, còn có một việc là Hoàng tộc Lý thị thì xử trí như thế nào đây?" Độc Cô Tấn hỏi.

"Phụ thân muốn vấn đỉnh thiên hạ trước tiên phải được tiếng nhân nghĩa, cho nên Cửu Thành cảm thấy là nên ưu đãi Hoàng tộc Lý thị." Tiêu Cửu Thành cảm thấy muốn làm Hoàng đế thì trước hết phải có thanh danh tốt.

"Ưu đãi như thế nào?" Độc Cô Tấn dù không thích gϊếŧ chóc, nhưng cũng sợ lưu lại Hoàng tộc Lý thị là một tai hoạ ngầm.

"Chờ tân triều lập xong, toàn bộ hạ xuống thành thứ dân, Hoàng tộc Lý thị mười đời sau không vào võ chức, không được khảo thủ công danh, hết mười đời sau thì ai mà còn nhớ bọn họ đã từng là Hoàng tộc chứ?" Tiêu Cửu Thành hỏi ngược lại.

Độc Cô Tấn nghe vậy, khẽ vuốt cằm, biểu thị tán đồng kế sách này.

"Vậy còn thập tam công chúa thì xử trí như thế nào đây?" Độc Cô Tấn nhớ lúc trước vào cung diện thánh, ông cùng vợ đều đã từng bế qua đứa bé này, dáng dấp hoa dung nguyệt mạo, lại là hài tử hiếu thuận, cũng rất cương liệt làm cho ông có ấn tượng, ông nhìn người cũng cảm thấy không sai. Ông thấy nếu gả cho Độc Cô Thành cũng không tệ, nhưng chỉ sợ Độc Cô Thành chà đạp con người ta, mỗi lần nghĩ đến con trai duy nhất của mình, Độc Cô Tấn cảm thấy không chê cũng khó.
Độc Cô Tấn nhắc tới riêng mỗi thập tam công chúa, trong suy nghĩ của ông đương nhiên cùng người khác biệt, Tiêu Cửu Thành âm thầm nghĩ. Lúc đầu Tiêu Cửu Thành hết sức tò mò đối với thập tam công chúa, bây giờ thì càng tò mò hơn, dù sao cũng là nữ tử để cho Độc Cô Tấn lau mắt mà nhìn.

"Phụ thân có thích hay không? Nếu thích thì có thể cân nhắc thu nạo vào phòng." Tiêu Cửu Thành vừa cười vừa nói.

Thiên Nhã liếc Tiêu Cửu Thành, phụ thân mà cũng dám đùa, nhưng nàng rất hiếm khi thấy Tiêu Cửu Thành như thế.

"Không được nói bậy!" Độc Cô Tấn không nghĩ tới lại bị con dâu trêu chọc.

"Nếu không thì vậy như đi, đem thập tam công chúa gả cho Độc Cô Thành đi, Độc Cô Thành hẳn là nên cưới một thê tử đứng đắn." Thiên Nhã nói, nàng đối với thập tam công chúa không có hiếu kỳ như Tiêu Cửu Thành. Lúc nàng cùng phụ thân mang binh vào kinh thành, đã thấy qua một lần. Khi dẫn quân nhập cung, thập tam công chúa từ trên tường thành cung nhảy xuống, mình ở gần nhất nên liền phi thân tới đỡ lấy, thế là nàng nhìn kỹ một chút thập tam công chúa, ở kiếp trước cũng chưa từng nhìn kỹ, xác thực mỹ mạo hơn người. Mặc dù trong mắt của nàng đương nhiên nữ tử đẹp nhất là Tiêu Cửu Thành, nhưng mà thập tam công chúa hẳn là nữ tử xinh đẹp nhất mà Thiên Nhã gặp qua sau Tiêu Cửu Thành. Ở kiếp trước là bằng bữu của Tiêu Cửu Thành nên nàng chán ghét, kiếp này sợ là tình địch, nên trực tiếp gả đi là được.
"Ý nghĩ này của Thiên Nhã cũng giống ta nghĩ tới, nhưng mà sợ Độc Cô Thành chà đạp con gái nhà người ta." Mặc dù nhi tử chả thay đổi được gì, nhưng Độc Cô Tấn vẫn muốn cho nhi tử cưới một thê tử tốt, là vì cân nhắc vấn đề dòng dõi. Nói tới cũng lạ, nhi tử tuổi trẻ khỏe mạnh, sủng hạnh nữ nhân cũng không ít, nhưng lại không thấy nữ nhân nào mang thai, lúc trước chưa lấy được thiên hạ, ông cũng không quá để ý, hiện tại thiên hạ đã định, chuyện dòng dõi của Độc Cô gia không thể xem thường. Độc Cô Thành nếu không thể sinh con, Thiên Nhã lại không lấy chồng sinh con, lỡ như Độc Cô gia tuyệt tự, thiên hạ này cướp được cũng vô ích, nghĩ đến chuyện này, Độc Cô Tấn liền cảm thấy vấn đề này rất nghiêm trọng.

"Dù nói thế nào thì ngày sau phụ thân lên ngôi, Độc Cô Thành sẽ là Thái tử, cũng là Hoàng đế tương lai, thập tam công chúa nếu như không thể làm hoàng hậu thì cũng có thể làm quý phi, cũng không quá bạc đãi. Dù sao một công chúa tiền triều, chúng ta xử trí như thế nào nàng đều sẽ tuân theo. Cửu Thành, ta nói có đúng hay không?" Thiên Nhã hỏi Tiêu Cửu Thành.
"Thiên Nhã nói phải lắm." Tiêu Cửu Thành mặc dù chưa gặp qua thập tam công chúa, nhưng Thiên Nhã cực lực tác hợp vụ hôn nhân này, nàng chỉ có tán thành theo.

"Chỉ sợ đứa bé kia tính cách cương liệt, không nguyện ý khuất phục." Hôm đó Độc Cô Tấn cũng nhìn thấy thập tam công chúa từ trên tường thành cung nhảy xuống.

"Sẽ không đâu, chúng ta ưu đãi Hoàng tộc Lý thị như thế, thập tam công chúa nếu thức thời thì sẽ đồng ý." Tiêu Cửu Thành cảm thấy vấn đề này không lớn.

"Vậy là được rồi, đúng là nên cho Độc Cô Thành cưới một thê thϊếp nghiêm chỉnh, không thể để cho hắn lại hồ nháo." Độc Cô Tấn mười phần nghiêm túc nói.

"Đúng vậy." Tiêu Cửu Thành cùng Thiên Nhã đồng phụ họa theo.

"Thiên Nhã đã gặp qua thập tam công chúa rồi sao?" Tiêu Cửu Thành tò mò hỏi. Nàng mới vào cung không bao lâu, Tiêu Cửu Thành còn chưa biết chuyện thập tam công chúa nghĩ quẩn được Thiên Nhã cứu.
"Ừm." Thiên Nhã gật đầu.

"Dáng dấp đẹp không?" Phải biết thập tam công chúa là được gọi là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân. Đương nhiên Tiêu Cửu Thành cảm thấy nguyên nhân đó là vì thập tam công chúa là công chúa, lực ảnh hưởng tương đối lớn. Nếu Thiên Nhã cũng ở kinh thành thì mỹ danh thiên hạ đệ nhất mỹ nhân sẽ không biết rơi vào tay ai.

Thiên Nhã nghe xong liền không vui, nàng biết Tiêu Cửu Thành háo sắc, vừa hỏi một chút liền là hỏi thập tam công chúa có đẹp không.

"Là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân thì có thể không đẹp sao?" Thiên Nhã tức giận hỏi ngược lại.

"Đó là bởi vì Thiên Nhã không ở đây, sau này Thiên Nhã sẽ thành công chúa, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân chính là Thiên Nhã." Tiêu Cửu Thành mặc dù đối với sắc đẹp của thập tam công chúa hết sức tò mò, nhưng cũng không cho rằng thập tam công chúa có thể đẹp hơn Thiên Nhã, nhưng mà nàng hiếu kỳ thập tam công chúa có phải là thật giống Đồ Hậu hay không.
"Ai mà thèm chứ?" Thiên Nhã biết rõ mặc dù mình rất đẹp, nhưng tuyệt đối không phải theo thẩm mỹ sắc đẹp hiện thời, chưa hẳn hơn được thập tam công chúa, nghĩ vậy Thiên Nhã liền rất để ý. Nàng có chút hối hận đề nghị cho Độc Cô Thành cưới thập tam công chúa, nàng cảm thấy nên đem thập tam công chúa cho ra ngoài cung thì hơn, nhắm mắt làm ngơ mới tốt.

"Thiên Nhã của ta quả nhiên siêu trần thoát tục, không ham hư danh." Tiêu Cửu Thành tranh thủ nịnh Thiên Nhã. Thiên Nhã lâu rồi không có nói chuyện giọng khó chịu như vậy với mình, là ghen rồi sao? Thập tam công chúa mình còn chưa thấy qua, Thiên Nhã đã ghen, thật đúng là người hay ghen tị! Tiêu Cửu Thành vui vẻ nghĩ thầm.

"Nhưng mà ngươi đối với thập tam công chúa đúng là rất quan tâm nha." Thiên Nhã ngữ khí chua chua nói.
"Ta hiếu kì thôi, nghe nói dáng dấp giống Đồ Hậu nên ta muốn xem một chút xem có phải vậy không. Thiên Nhã dẫn ta đi gặp nàng có được hay không?" Tiêu Cửu Thành làm nũng với Thiên Nhã, mình đi gặp thập tam công chúa, Thiên Nhã sẽ không vui, cho nên vẫn là để Thiên Nhã dẫn mình đi gặp thì tốt hơn.

"Ngươi muốn thì đi đi, ta không đi." Thiên Nhã quả quyết cự tuyệt.

"Vậy ta đi nha?" Tiêu Cửu Thành hỏi thăm dò.

Thiên Nhã vừa nghĩ tới Tiêu Cửu Thành một mình đi gặp riêng thập tam công chúa thì không có cách nào yên tâm để Tiêu Cửu Thành đi một mình.

"Được rồi, ngươi cũng không biết nàng bị nhốt ở đâu, ta sẽ dẫn ngươi đi." Thiên Nhã giọng khó chịu nói.

——

Tác giả có lời muốn nói:

Thiên Nhã: Tiêu Cửu Thành, nữ nhân háo sắc này thật khiến người ta không yên tâm.

Tiêu Cửu Thành: Ta thích dáng vẻ Thiên Nhã ghen.
Thiên Nhã: Ha ha, ngươi chờ xem.