Phế Hậu (Quyển Hạ)

Chương 27



Thân thể Thiên Nhã tốt lên, có thể hành động tự nhiên nhưng nàng vẫn ẩn ẩn cảm thấy như vậy vẫn chưa phải là hoàn toàn khôi phục, về sau nàng mới nghĩ đến nguyên nhân có thể là do nàng đã già đi mười mấy tuổi nên có chút không thể nào linh hoạt như lúc còn trẻ. Mỗi lần Thiên Nhã nhìn bản thân trong kính đồng đều rất khó tiếp nhận việc chính mình đã ba mươi bốn tuổi. Ở thế giới này, nữ nhân ba mươi bốn tuổi đã không tính là trẻ tuổi, không ít người ở tuổi như nàng đã là tổ mẫu, cho nên điều duy nhất khiến Thiên Nhã cảm thấy có thể tự an ủi đó chính là dung nhan xinh đẹp của bản thân.

Tiêu Cửu Thành kể lại chuyện xảy ra trong vòng mười bảy năm qua cũng gần xong rồi, cho nên nội tâm Tiêu Cửu Thành càng thêm lo nghĩ.

Hơn một tháng ở chung, Thiên Nhã mất trí nhớ cũng không nhận biết bất luận người nào ỷ lại vào Tiêu Cửu Thành, điều này khiến Tiêu Cửu Thành chậm chạp không nguyện ý nói tất cả chân tướng cho Thiên Nhã, nàng hy vọng Thiên Nhã có thể đối với nàng lắng đọng và hảo cảm, hoặc ít nhất trong tương lai có thể triệt tiêu khả năng sinh ra cừu hận đối với nàng.

Tiêu Cửu Thành cảm thấy bản thân không phải người thích hợp nói sự thật với Thiên Nhã, nàng còn đang cân nhắc xem ai có thể thay nàng nói, lại không nghĩ đến Cẩm Nhi làm rối loạn kế hoạch của nàng.

Ngày hôm đó, Tiêu Cửu Thành đi tảo triều, Cẩm Nhi cũng nghe nói trong cung xuất hiện một nữ nhân giống phế hậu Độc Cô Thiên Nhã như đúc. Cẩm Nhi là theo Tiêu Cửu Thành mà đạt được vinh hoa phú quý nên đối với Tiêu Cửu Thành vẫn có trung tâm nhất định. Lại theo Tiêu Cửu Thành nên đối với việc Tiêu Cửu Thành đối với Độc Cô Thiên Nhã vô cùng đặc biệt cũng rất chú ý. Lúc nghe Tiêu Cửu Thành đem người có dáng dấp giống Độc Cô Thiên Nhã an trí trong tẩm cung và đối đãi vô cũng tốt liền đi tới Cửu Thành cung để tìm hiểu ngọn ngành.

Cẩm Nhi bởi vì sinh cho Lý Quân Hạo một nữ nhi lại đã từng là thϊếp thân thị nữ bên người của Tiêu Cửu Thành cho nên trong cung thân phận cũng coi như là vinh hoa phú quý. Cẩm Nhi bảo là muốn thỉnh an Tiêu Cửu Thành, Tiêu Cửu Thành không ở liền ngồi chờ nàng trở lại, cho nên cung nhân đều coi là Cẩm Nhi thật sự chờ Tiêu Cửu Thành.
Thân thể Thiên Nhã đã khôi phục, tự nhiên không có khả năng ngày ngày ở tại hậu điện Cửu Thành cung.

Lúc nàng từ hậu điện đi ra, liền thấy Cẩm Nhi.

Thời điểm Cẩm Nhi thấy Thiên Nhã, quả nhiên vô cùng kinh ngạc, dù sao thật là quá giống, giống đến mức Cẩm Nhi cảm thấy người này chính là Độc Cô Thiên Nhã.

Thiên Nhã từ ánh mắt kinh ngạc của Cẩm Nhi liền biết nữ nhân này cũng nhận biết mình, còn nàng đương nhiên không biết Cẩm Nhi, vì ngay cả Tiêu Cửu Thành mà nàng còn chưa từng chú ý qua đừng nói chi đến người bên cạnh Tiêu Cửu Thành. Thiên Nhã ở trong cung có hơn một tháng, nàng cảm giác được ngoại trừ cũng nữ thái giám tại Cửu Thành cung là không biết mình, còn lại phàm là người có chút thân phận đều nhận biết nàng.

"Nàng là ai?" Thiên Nhã hỏi Văn Trúc, người bên cạnh hầu hạ nàng hơn một tháng qua, cũng là cung nữ tương đối thân cận với Thiên Nhã.
"Nàng là Thục Phi, là thϊếp thân tỳ nữ của nương nương, cùng nương nương lớn lên." Văn Trúc thật lòng hồi đáp.

Thiên Nhã nghĩ thầm, nguyên lai là thϊếp thân tỳ nữ của Tiêu Cửu Thành, cùng lớn lên với Tiêu Cửu Thành vậy thì từ nhỏ liền nhận biết mình. Thiên Nhã trong lòng đột nhiên xuất hiện một ý niệm. Mặc dù nàng theo bản năng ỷ lại vào Tiêu Cửu Thành, nhưng lại không thể hoàn toàn tin cậy Tiêu Cửu Thành, nàng cũng thấy được Tiêu Cửu Thành chậm chạp không nói quá khứ cho mình, rõ ràng là có gì che giấu mới không thể nói cho mình biết. Coi như vài ngày nữa Tiêu Cửu Thành cũng sẽ nói những thứ kia với mình nhưng chắc gì sẽ lại không che giấu, vậy sao không từ người chân chính biết chuyện mà đạt được tất cả sự thật.

"Tất cả các ngươi lui xuống đi" Thiên Nhã cho cung nhân đều lui hết.
Cẩm Nhi thấy Độc Cô Thiên Nhã không biết mình, cũng chỉ cảm thấy người này có dáng dấp với Độc Cô Thiên Nhã mà thôi, nàng đang buồn bực, tiểu thư của nàng là Thái hậu nương nương quyền cao chức trọng, vì cái gì đem nữ nhân giống Độc Cô Thiên Nhã đến tẩm cung, cũng như không hiểu những năm đó vì cái gì tiểu thư đối với Độc Cô Thiên Nhã luôn luôn mềm lòng.

"Người từ nhỏ liền hầu hạ Tiêu Cửu Thành sao?" Thiên Nhã đi đến gần Cẩm Nhi mở miệng hỏi.

Cẩm Nhi nghe Độc Cô Thiên Nhã gọi thẳng tên Tiêu Cửu Thành, còn có giọng nói kia trong lòng liền hoảng hốt, liền có cảm giác người trước mặt không phải là giống Độc Cô Thiên Nhã mà chính là Độc Cô Thiên Nhã. Thấy Độc Cô Thiên Nhã tiến đến gần, Cẩm Nhi theo bản năng thấy khẩn trương cùng bất an, dù sao Độc Cô Thiên Nhã đã từng nhiều lần nghĩ đưa tiểu thư nhà nàng vào chỗ chết, còn có một lần thiếu chút nữa là nàng đã suýt mất mạng trong tay Độc Cô Thiên Nhã, cho nên trong lòng nàng đối với Độc Cô Thiên Nhã vẫn có chút e ngại.
"Ngươi là Độc Cô Thiên Nhã?" ngữ khí Cẩm Nhi run nhè nhẹ dò hỏi.

Độc Cô Thiên Nhã cảm giác được Cẩm Nhi đang khẩn trương, thậm chí là e ngại. Nàng đột nhiên ý thức được, Cẩm Nhi là thϊếp thân thị nữ của Tiêu Cửu Thành lại như đang sợ hãi bản thân, liền mang ý nghĩa mối quan hệ giữa nàng và Tiêu Cửu Thành không có tốt như vậy.

"Xem ra ngươi thật sự nhận thức ta, ta lại đang mất trí nhớ nên ta muốn biết ta cùng Tiêu Cửu Thành đến cùng là quan hệ như thế nào? Còn có tất cả những chuyện liên quan đến ta." Thiên Nhã tới gần Cẩm Nhi nói.

"Ngươi muốn biết cái gì thì trực tiếp hỏi tiểu thư nhà ta." Cẩm Nhi theo bản năng lui về phía sau vài bước, nàng không ngốc, nàng đương nhiên hiểu Tiêu Cửu Thành đem Độc Cô Thiên Nhã đang mất trí nhớ nuôi dưỡng trong tẩm cung của bản thân, hiển nhiên là nương nương nhà nàng cũng không tính cho nàng biết sự thật, nếu như mình tự tiện nói ra thì tuyệt đối không có gì tốt.
"Ngươi còn có lựa chọn sao? Liền nói tất cả những chuyện liên quan đến ta mà ngươi biết, nếu dám lừa gạt ta, ta lập tức vặn gãy cổ của ngươi. Ta không hoàn toàn mất trí nhớ, vẫn có những đoạn ký ức ngắn ở đây chỉ là rất hỗn loạn cần phải làm rõ mà thôi." Thiên Nhã dù sao cũng xuất thân từ võ tướng, trong tình huống trong tay không có vũ khí thì bóp cổ chính là đơn giản nhất. Nàng bóp chặt cổ của Cẩm Nhi dùng chút sức, tựa hồ chỉ cần nhẹ nhàng uốn éo thì cổ của nàng ta liền sẽ bị vặn gãy. Đương nhiên, lúc này nàng chỉ là cố ý dọa Cẩm Nhi, chỉ là nàng ta lại nhát gan nên bị dọa phát sợ.

Cảm giác được cổ mình bị Thiên Nhã chế trụ, trên người Thiên Nhã lại phát ra sát khí, Cẩm Nhi nhớ tới lúc trước Độc Cô Thiên Nhã ác độc thê nào nên không khỏi cảm thấy sợ hãi.
"Ta nói...... Ta biết cái gì đều nói......" cả thân người Cẩm Nhi xụi lơ, xin tha nói.

"Nói!" Thiên Nhã làm bộ hung tợn nói.

Ở thời khắc sinh mệnh bị uy hϊếp, Cẩm Nhi một năm một mười đem những gì mà Thiên Nhã đã trải qua nói hết ra. Thiên Nhã sắc mặt càng ngày càng ngưng trọng, thậm chí càng ngày càng khó coi, thậm chí không muốn tin tưởng những điều vừa nghe được là sự thật.

Cẩm Nhi nhìn sắc mặt Thiên Nhã càng ngày càng âm trầm, lại càng thêm sợ hãi.

"Ngươi nói bậy, Tiêu Cửu Thành nói phụ thân cùng đệ đệ của ta đóng giữ ở tái ngoại, sao có thể bị gϊếŧ vì tạo phản?" Thiên Nhã ở thời điểm nghe được nàng phụ thân cùng đệ đệ đều chết, vô cùng tức giận mà hỏi lại, chính là đột nhiên nội tâm lại sinh ra cảm giác sợ hãi. Nàng sợ hãi những gì Cẩm Nhi nói đều là sự thật, người thân của nàng đều đã không còn nữa...
Cẩm Nhi không nghĩ tới Tiêu Chính Thành nói như thế với Độc Cô Thiên Nhã, lập tức cảm thấy không ổn, nàng đột nhiên ý thức được, Thiên Nhã có lẽ là toàn bộ mất trí nhớ, mà không phải như nàng nói là vẫn nhớ rõ một ít ký ức đoạn ngắn.

"Là...... Là...... Là ta nhớ lầm...... Bọn họ là bị tiên hoàng phái hướng tái ngoại đóng giữ......" Cẩm Nhi sợ hãi bổ cứu nói, nàng rõ ràng cảm giác Độc Cô Thiên Nhã giờ phút này thực không ổn định, bàn tay vẫn đang đặt ở cổ nàng so với vừa rồi càng dùng sức làm nàng rất mau không thở được.

Đúng lúc này, Tiêu Cửu Thành thượng triều trở về, vừa tiến vào Cửu Thành cung liền thầy Thiên Nhã đang bóp cổ Cẩm Nhi, Cẩm Nhi sợ hãi bộ dáng, còn có Thiên Nhã trên mặt âm trầm cùng thô bạo, Tiêu Cửu Thành rất mau ý thức được Thiên Nhã có lẽ đều đã biết. Tâm tư của nàng giờ như hòn đá chìm trong nước, cho đến khi chìm đến đáy mới có thể ổn định được, mà giờ phút này xác thật là trạng thái trầm trọng nhất.