Phế Đô

Chương 56



Trang Chi Điệp liền đi vào phòng Liễu Nguyệt tra hỏi. Liễu Nguyệt và Trang Chi Điệp đã từng có chuyện dấm dúi, cũng do cậy thế được cưng chiều, cô ta ngẩng lên tranh cãi, nước bọt bắn cả lên mặt Trang Chi Điệp như sao sa. Trang Chi Điệp vốn chỉ định nói vài câu, cho qua chuyện, song thấy Liễu Nguyệt như vậy, tất sẽ làm cho Ngưu Nguyệt Thanh thấy rõ cô ta tại sao cương cứng như vậy, đâu còn quan hệ giữa chủ nhà và người giúp việc? Cũng là định che lấp dấu hiệu này đi, nào ngờ Ngưu Nguyệt Thanh cũng đã bước tới đứng ở cửa nói:

- Anh thấy chưa, đối với anh nó còn như thế thì đối với em càng không ra cái gì. Đâu có phải người giúp việc mà là mẹ già của mình!

Trang Chi Điệp giơ tay tát vào cái mặt non choẹt kêu bốp một tiếng. Liễu Nguyệt ngẩn người ra, nhìn chòng chọc vào Trang Chi Điệp, cuối cùng đã nhận ra thân phận địa vị của mình, liền sụp xuống, đập đầu xuống nền nhà, đập tới mức vỡ đầu chảy máu. Thấy Liễu Nguyệt tính tình ương bướng mạnh mẽ như vậy, Ngưu Nguyệt Thanh và Trang Chi Điệp thôi không nói nữa, lấy cao dán vết thương băng bó lên trán, nhưng Liễu Nguyệt không nghe, cứ khóc hu hu chạy ra cửa. Trang Chi Điệp nghiêm giọng đe nẹt:

- Mày định kêu ầm ĩ khu nhà này đấy hả? Ta bảo cho mà biết, nếu mày bỏ đi trong lúc chảy máu như vậy, thì đừng bao giờ vác mặt về cái nhà này nữa!

Liễu Nguyệt không đi ra cửa, mà quay vào buồng tắm, giặt quần áo trong bể nước. Chiếc vòi nước mở hết cỡ, nước chảy cứ xoe xoe, xoe xoe.

Trang Chi Điệp liền gọi điện thoại cho Mạnh Vân Phòng, nhờ anh ấy sang nhà Đường Uyển Nhi bảo chị ta mau mau đến nhà mình. Đường Uyển Nhi chưng diện lộng lẫy đến nơi, mới biết bên này cãi nhau. Lúc đầu còn hoảng, sau khi biết nguyên nhân thì lại mừng thầm trong lòng nhiều lắm, liền đi gõ cửa buồng tắm, kéo Liễu Nguyệt về buồng rêing nói chuyện cho khuây khoả. Trang Chi Điệp lại gọi Đường Uyển Nhi vào phòng sách bàn bạc định để Đường Uyển Nhi dẫn Liễu Nguyệt về nhà chị ta cho nguôi cơn giận. Đường Uyển Nhi khẽ bảo:

- Đánh con bé ấy là phải, nhưng anh không được đánh vào trán nó, cứ đánh vào mông, có thâm tím lên cũng không ai nom thấy.

Trang Chi Điệp nói:

- Anh đâu có đánh vào trán nó? Nó tự đập đầu chảy máu đó chứ?

Đường Uyển Nhi mỉm cười, đưa chân đẩy chiếc ghế kêu ken két trên nền nhà, trong tiếng kêu ấy, chị ta hôn vào mặt Trang Chi Điệp đánh chụt một cái. Đường Uyển Nhi sau đó đi ra tạm biệt Ngưu Nguyệt Thanh rồi cứ lôi bằng được Liễu Nguyệt về nhà mình. Ngưu Nguyệt Thanh bực tới mức cứ ngồi ở mép giường ngủ không thèm đứng dậy. Trang Chi Điệp tiễn hai người ra cửa, rút ra mười đồng bảo họ thuê taxi mà đi. Đường Uyển Nhi không lấy, nhưng chỉ vào mặt anh mím môi cười, cùng Liễu Nguyệt đi xuống cầu thang. Trang Chi Điệp không rõ Đường Uyển Nhi cười gì, nhìn vào buồng tắm rửa mặt cho tươi tỉnh, vừa soi vào gường đã nhìn thấy một vòng tròn đỏ mờ mờ trên má trái, vội vàng vục nước rửa. Rửa mặt xong, chợt cảm thấy trong nhà trống vắng, quay đầu nhìn mấy bộ quần áo đã giặt để trong chậu, trong lòng bỗng trỗi dậy một chút cay đắng, tự đem quần áo ra phơi ở ban công. Lúc trở vào lạnh lùng nói với Ngưu Nguyệt Thanh:

- Bây giờ thì em thoả mãn rồi chứ? Em giỏi thật đấy, đem lại cho chồng niềm hạnh phúc to lớn đến thế!

Ngưu Nguyệt Thanh hỏi lại:

- Còn trách em được à? Con bé đã bị mấy con nhỏ cùng quê rủ rê thành hư đốn. Cứ tiếp tục thế này, nó không là ổ điếm mới lạ chứ?

Trang Chi Điệp bảo:

- Em nói khó nghe vừa vừa chứ! Trước đây nó thế nào, đến nhà mình hư đốn đi, chẳng phải tại em nuông chiều nó quen đi?

Ngưu Nguyệt Thanh đáp:

- Nó đâu có biết thế nào là tốt xấu, đối xử tử tế với nó, nó lại cứ tưởng mình ghê gớm lắm, lên cao xuống thấp, không khéo nó đi ỉa còn gí mông đít vào mũi mình!

Câu này Liễu Nguyệt, nhưng bực tức thì trút lên người Trang Chi Điệp. Chị nói tiếp:

- Ngày thường anh đối xử với em tử tế, thì đâu đến nỗi nó xử sự với em như vậy. Chồng mình coi thường vợ, thì tránh sao khỏi bị chó lợn nó bắt nạt!

Trang Chi Điệp gạt đi:

- Thôi đi, thôi đi!

Anh bực tức đi vào phòng sách đóng cửa lại. Liễu Nguyệt ở nhà Đường Uyển Nhi một ngày. Trang Chi Điệp giục Ngưu Nguyệt Thanh đi sang thăm, Ngưu Nguyệt Thanh không đi, Liễu Nguyệt lại tự về. Về rồi không nói nhiều lời, lẳng lặng vào bếp nấu cơm. Ngưu Nguyệt Thanh thấy cô ta như vậy, cũng không căng cứng nữa, hoàn toàn coi như không có chuyện xảy ra. Nhưng bữa nào tuy Liễu Nguyệt ngồi ăn cùng mâm với vợ chồng chủ nhà, song ăn xong, cứ cúi đầu xuống hỏi:

- Bữa sau ăn gì?

Trang Chi Điệp đáp:

- Tuỳ tiện.

Liễu Nguyệt vặn hỏi:

- Tùy tiện là thứ cơm như thế nào, em không biết nấu!

Thế là Trang Chi Điệp bảo:

- Mì xào đậu phụ!

Bữa sau quả nhiên là mì xào đậu phụ. Cứ thế ăn được mấy bữa, trước khi đi làm, Ngưu Nguyệt Thanh liền ghi thực đơn bữa sau ra giấy, đè lên bàn. Liễu Nguyệt rõ ràng đã nhìn thấy, nhưng khi Ngưu Nguyệt Thanh xỏ giày sắp sửa đi làm, vẫn bô bô hỏi sang phòng sách:

- Bữa sau ăn gì?

Trang Chi Điệp đáp:

- Chị cả em chẳng đã viết ra giấy để ở bàn đó sao?

Liễu Nguyệt liền cầm tờ giấy lên, nói tiếp:

- Cơm tẻ gà hâm! Thầy Điệp ơi, gà hầm hay gà hâm hả thầy? Chữ hâm và chữ hầm có khác nhau không?

Trong phòng sách Trang Chi Điệp hỏi:

- Em ở trong nhà văn mà ngay đến chữ hầm cũng không biết viết à?

Liễu Nguyệt đáp:

- Không biết viết thật mà! Không thì tại sao em lại phải là người giúp việc?

Ngưu Nguyệt Thanh tức quá chộp luôn mẩu giấy véo vào mồm Liễu Nguyệt. Liễu Nguyệt phì cười, Trang Chi Điệp bước ra xem, cất tiếng:

- Tốt rồi, tốt rồi, chị em các người đã hoà thuận vui vẻ.

Ngưu Nguyệt Thanh thì vừa tức vừa buồn cười, bảo:

- Liễu Nguyệt này, theo chị thì em không phải người giúp việc thật rồi đấy!

Liễu Nguyệt cũng cười:

- Em là kẻ hèn mọn, chị tươi tỉnh với em thì em đến với chị. Em đâu phải người hầu hạ giúp việc?

Ngưu Nguyệt Thanh nói:

- Từ rày trở đi nấu cơm còn hỏi thầy giáo em, không hỏi chị, thì coi chừng, chị sẽ cấu rách mồm ra cho mà xem!

Vừa ra cửa xuống thang, chị đã gọi với lên:

- Liễu Nguyệt ơi, Liễu Nguyệt, em bốc cho chị một nắm hạt dưa với!

Liễu Nguyệt bốc hạt dưa mang xuống, Ngưu Nguyệt Thanh vừa đi vừa cắn, Liễu Nguyệt quay lên,cũng ngồi ở phòng khách cắn hẳn một đống, rồi bước ra nhìn vào phòng sách hỏi:

- Anh lại viết cái gì thế? Sao không mở cửa sổ ra cho thoáng một chút hả? Khói mù mịt thế này che kín cả bóng anh mất thôi!

Trang Chi Điệp bảo:

- Em đừng quấy rầy, để anh viết bản đối đáp gỡ tội.

Liễu Nguyệt ớn quá, trở về buồng riêng lấy kim chỉ ra đơm cúc áo, đơm xong nằm lăn ra ngủ. Trang Chi Điệp viết độ một tiếng đồng hồ, cảm thấy sốt ruột, gọi điện thoại đến cho toà soạn tạp chí gặp Chu Mẫn. Chu Mẫn nhận điện thoại, anh bảo chuyển tới tổng biên tập Chung Duy Hiền tình hình cuộc nói chuyện của anh với văn phòng bình xét chức danh tỉnh, nhất định nói với ông Hiền anh sẽ đích thân lên gặp lãnh đạo sở văn hoá nói chuyện. Bỏ điện thoại xuống, cảm thấy muốn ăn, liền đi vào bếp xem có thứ gì nhấm nháp được, đã nhìn thấy một đĩa mận, cầm một quả lên ăn và gọi Liễu Nguyệt cùng ăn. Anh gọi một tiếng, không thấy Liễu Nguyệt trả lời, liền đi vào buồng ngủ, thấy Liễu Nguyệt nằm ngửa mặt ngủ trên giường. Khoảng mười giờ có người gõ cửa. Trang Chi Điệp ra mở. Người bước vào là giám đốc Hoàng. Mồ hôi mồ kê nhễ nhại, nói:

- Ái chà, tôi cứ lo anh đi vắng, anh ở nhà hay lắm! Tôi đã đặt đóng cho anh ba cái giá để đồ cổ, cho người để lên xe cải tiến chở đến gác dưới rồi. Anh cứ chờ ở đây, tôi bảo họ khiêng lên.

Trang Chi Điệp hỏi:

- Sao anh lại đóng giá đồ cổ cho tôi? Lo chuyện ấy làm gì? tôi và Liễu Nguyệt sẽ xuống lấy.

Giám đốc Hoàng đã xuống đến giữa cầu thang, nói:

- Anh khỏi cần xuống nữa, bảo Liễu Nguyệt giúp một tay cũng được.

Lúc có người vừa gõ cửa, Liễu Nguyệt đã mơ mơ màng màng tỉnh rồi, sau đó nghe thấy Trang Chi Điệp ra mở cửa, lại nhắm mắt ngủ tiếp, bây giờ nghe bảo sẽ sai cô đi khiêng vác cái gì đó, liền bật dậy chạy ra.

- Anh đâu có yêu em? Trong trái tim anh, em chẳng phải là con hầu ư? Em và chị ta cãi nhau, chị ta hung hăng với em, anh về nhà không mắng chị ta, mà lại tát em, bố mẹ em cũng chưa tát em bao giờ!

Trang Chi Điệp vội vàng nói:

- Anh không đánh em một cái, chị ấy liệu có xuống thang không? Cũng tại em làm những việc vớ vẩn, anh về đến nhà, em lại hung hăng làm ầm lên, không đánh em, để chị ấy nhận ra, không biết lại đối xử với em như thế nào. Em còn oán hận anh hả?

Liễu Nguyệt đáp:

- Vậy sao anh cũng chẳng quát chị ta được một tiếng?

Trang Chi Điệp đáp:

- Xét cho cùng thì chị ấy là chủ nhà này. Trước mặt em, anh không nói gì chị ấy, nhưng khi em đi về nhà Đường Uyển Nhi, em sao biết được anh đã xạc chị ấy như thế nào? Tuy không đánh chị ấy, song trái tim thì càng xa hơn, anh đánh em, song trái tim cách đôi càng gần.

Liễu Nguyệt liền bảo:

- Liễu Nguyệt xinh, anh lại dỗ dành Liễu Nguyệt đấy!

Giám đốc Hoàng lại gõ cửa, hai người bước ra mở cửa, giúp giám đốc Hoàng và một người nữa đưa giá đồ cổ vào trong nhà. Giám đốc Hoàng nóng bức, mồ hôi ướt sũng cả chiếc áo. Ông nói:

- Liễu Nguyệt này, con hầu trong phủ tể tướng to hơn quan huyện, cô làm người giúp việc trong gia đình nhà văn, cũng là nhà văn đấy. Anh Điệp không phải xuống giúp tôi, song cô cũng không xuống. Dù sao thì tôi vẫn là một nhà doanh nghiệp nông dân ưu tú của thành phố.

Liễu Nguyệt bảo:

- Ông không nhìn thấy tôi bị cái gì rơi vào hốc mắt hay sao? Nước mắt đang chảy ra đây này!

Nói xong đi xuống cầu thang giúp khiêng cái giá thứ hai. Khiêng hết giá đồ cổ lên xong, Liễu Nguyệt liền chui vào buồng tắm rửa tay, lấy khăn tay lau dưới người, vừa lau vừa hát, lâu lắm không ra.