Phế Đô

Chương 55



Liễu Nguyệt liền đáp:

- Vậy thì được! anh người lớn tướng như thế này mà y như trẻ con, cứ thích đi ăn rình hàng xóm, đi ăn của người khác. Nhưng cũng tham vừa vừa thôi, ăn cho lắm vào, cơm, thức ăn của người ta, nhưng cái bụng của mình, phải biết giữ gìn sức khoẻ.

Nói rồi mở cổng đi ra. Thật ra Liễu Nguyệt chỉ đi quanh quẩn dạo phố một lúc, trong lòng rối như tơ vò. Dự đoán Đường Uyển Nhi đã sang nhà, liền quay trở về, cũng không gọi cửa, sang nhà bên cạnh, nói là ra ngoài quên mang chìa khoá, nhờ ban công của người ta leo vào mở cửa. Ban công của ngôi nhà này nối liền, ở giữa chỉ ngăn một tấm bê tông, trước đầy đã mấy lần quên chìa khoá, đã phải nhảy qua hành lang này vào nhà. Liễu Nguyệt liền rón rén đi vào, lẻn về buồng ngủ của mình, lại để chân trần áp sát tường đi đến buồng ngủ của Trang Chi Điệp, cửa buồng ngủ ấy không đóng, còn để một khe hở, còn chưa đến gần, đã nghe thấy ở trong có tiếng cười rộ lên khe khẽ (tác giả cắt bỏ năm mươi hai chữ). Trang Chi Điệp nói:

- Mặc quần áo vào, con Liễu Nguyệt đểnh đoảng, biết đâu nửa đường quên cái gì đó quay trở lại lấy thì sao!

Liễu Nguyệt trong lòng uất ức, anh nịnh nọt người ta, lại cắn vào lưỡi nói tôi hả, tôi đểnh đoảng khi nào nào? Liền nghe thấy Đường Uyển Nhi nói:

- Ứ, em không đâu! Em đòi nữa cơ!

Liễu Nguyệt phán đoán, bọn họ đã xong, không biết Trang Chi Điệp lấy cái gì của vợ cho chị ta, chị ta vẫn còn chê ít. Khi ngó đầu nhòm qua khe cửa, thì thấy Đường Uyển Nhi nằm trên giường (tác giả cắt bỏ năm mươi lăm chữ).

Khi nhìn rõ là Liễu Nguyệt thì Trang Chi Điệp hốt hoảng cầm khăn trải giường phủ lên Đường Uyển Nhi, cũng che luôn mình, chỉ biết nói:

- Bỏ mẹ rồi, nó đi nói với Ngưu Nguyệt Thanh mất!

Đường Uyển Nhi liền giật lấy chiếc áo sơ mi Trang Chi Điệp đang cầm trong tay bảo:

- Nó đâu có nói được cơ chứ?

Trang Chi Điệp liền đuổi theo, nhìn thấy Liễu Nguyệt đã tựa vào sống giường trong buồng ngủ của cô ta đang thở hổn hển. Trang Chi Điệp hỏi:

- Liễu Nguyệt ơi, em định nói ra chứ?

Liễu Nguyệt đáp:

- Em không nói!

Trang Chi Điệp nói:

- Liễu Nguyệt là một nhân tài hiếm có, anh đâu không yêu em, lại có ngày nào anh không bảo vệ em cơ chứ? Nhưng ngày thường em ghê gớm quá anh chỉ sợ chị cả em căn dặn em phải theo dõi anh.

Liễu Nguyệt nói:

- Chị cả chịu tin em ư? Chị ấy cũng thường hay đề phòng em, mọi người mâu thuẫn nhau, chị ấy không có chỗ trút bỏ, ngày nào chẳng coi em là cái thùng trút giận?

Trang Chi Điệp an ủi:

- Mặc xác chị ta, từ nay trở đi có chuyện gì thiệt thòi mất mát, em cứ trông cậy cam vào anh nhé!

Đường Uyển Nhi cũng nói:

- Liễu Nguyệt này, em đến đây làm người giúp việc chứ có phải con hầu mua về đâu, quả tình không được, thì em tìm một nhà khác, chỉ còn lại một mình chị cả, chị ta cáu gắt với ai nào?

Trang Chi Điệp gạt đi:

- Đừng có giở giọng thiu thối thế em, Liễu Nguyệt đi thế nào được? Sau này có dịp, anh sẽ sắp xếp cho Liễu Nguyệt tử tế.

Liễu Nguyệt càng đau khổ, khóc thút thít. Trang Chi Điệp và Đường Uyển Nhi thấy khuyên cô ta ngay một lúc không nín, liền trở lại mặc quần áo vào. Đường Uyển Nhi bảo:

- Em hiểu tâm tư anh, lại yêu loại trẻ hơn chứ gì? Vừa rồi em đã nhìn anh, có bịt mồm con bé, thì cũng cẫn gì phải làm thế với nó, anh là chủ nhà, cứ doạ cho một chầu, con bé đâu dám nói bậy bạ? Song anh đã dao thật súng thật giở ra! Cho dù có làm chuyện kia, thì cũng sơ sơ chiếu lệ, đằng này lại cứ hùng hục sôi sục cả lên. Con bé tươi non hơn em mà, có lẽ sau này anh không cần em nữa!

Trang Chi Điệp nói:

- Em xem con người em ấy, thành cũng là em, không thành cũng là em!

Đường Uyển Nhi liền bảo:

- Nhưng em nhắc nhở anh, con bé này sao xấu lắm đấy, anh phải hết sức cẩn thận giữ gìn.

Chị ta nói thẳng thừng làm cho Trang Chi Điệp cũng đâm hoảng, tiễn Đường Uyển Nhi về rồi, liền tự pha một côc nước sôi đường đỏ mang vào phòng sách uống.

Trang Chi Điệp đâu có nghe lời Đường Uyển Nhi đã với Liễu Nguyệt lần thứ nhất, thì cũng có lần thứ hai, thứ ba. Chú ý theo dõi, thì cô gái này đúng là sao hổ trắng, nhưng tươi mới nây nây, rực rỡ như hoa đào, ngọc bích trắng ngần không một vết xước nên cũng bất chấp việc đem đến tai hoạ.

Liễu Nguyệt được cưng chiều, cũng dần dần có nhiều tiền, nổi trội hẳn lên, xem thường bà chủ. Ngưu Nguyệt Thanh nói không chịu nghe, nói xuôi bảo xuôi, nói ngược bảo ngược, chỉ làm cho chị chủ nhà bực mình, mà lại không bực mình nổi. Một hôm Ngưu Nguyệt Thanh đi làm, dặn mua một cân thịt lợn, một cân rau hẹ làm nhân gói bánh chẻo cũng không cần gói đồng xu đúc để bói quẻ. Liễu Nguyệt mồm bảo "vâng", song lại mua bảy lạng rưỡi thịt dê, một cân hương hồi làm nhân bánh, còn gói cả một đồng hai xu vào trong bánh. Lúc ăn, Ngưu Nguyệt Thanh hỏi tại sao là thịt dê, chị chê thịt dê có mùi gây ăn vào sẽ bị ợ. Liễu Nguyệt cứ khăng khăng bảo rằng thịt dê ngon, không có vị gây, lại còn mỗi miếng lột một cái nuốt chửng trước mặt bà chủ. Hai người cự nự nhau, Ngưu Nguyệt Thanh chẳng thắng thế bao nhiêu bèn bực bội bỏ đi nằm.

Liễu Nguyệt lấy bồ câu đưa tin, gọi Đường Uyển Nhi đến, nói trước mặt Ngưu Nguyệt Thanh để Đường Uyển Nhi tới làm vui giải buồn cho chị cả. Đường Uyển Nhi và Ngưu Nguyệt Thanh chưa nói được vài câu, thì cô ta liền bưng một bát bánh chẻo đến, bảo:

- Chị Uyển Nhi này, chị cả không ăn, cũng chẳng thể bỏ phí, nếu chị không sợ em bỏ thuốc độc vào trong, thì ăn đi.

Đường Uyển Nhi liền bưng bát lên ăn, không có mùi gây, cắn một miếng, làm cái cục một tiếng, lè ra thì một đồng xu rơi tong một cái vào trong bát. Liễu Nguyệt liền xoa bóp lung tung vào người Đường Uyển Nhi và bảo:

- Chị thật là phúc to mệnh khoẻ, em ăn thêm một bát cũng không cắn phải, chị vừa cắn một miếng đã trúng ngay.

Trong khi xoa bóp, Liễu Nguyệt liền véo mạnh vào chỗ kia của Đường Uyển Nhi. Nhìn hai đứa nô nghịch quá chén, Ngưu Nguyệt Thanh nổi tức đến lộn ruột cũng phải ngậm đắng nuốt cay, từ đó có thêm một chứng bệnh, luôn luôn bị ngất, cảm thấy khó thở hụt hơi. Điều quan trọng hơn là thường cảm thấy mình không sạch sẽ, luôn lấy xà phòng rửa tay, rửa rồi còn lấy bàn chải cọ đi cọ lại từng nếp nhăn và khe móng tay, mỗi lần rửa cô cứ phải mất cả nửa tiếng đồng hồ.

Liễu Nguyệt cũng thường đi ra ngoài, dường như có phần nào không chịu ngồi một chỗ, hễ cứ đi mua thức ăn là không lần nào không tiện thể đi dạo phố, hoặc đi vào nhà ghi hình xem video, vào phòng vui chơi chơi trò điện tử. Trang Chi Điệp cũng có phần nào không hài lòng, đã từng bảo:

- Hình như em đã thay đổi thành người khác rồi đấy, Liễu Nguyệt ạ!

Liễu Nguyệt đáp:

- Đương nhiên rồi, có cái ấy của anh trên người, Liễu Nguyệt đâu còn là Liễu Nguyệt thuần tuý nữa phải không?

Điều mà Ngưu Nguyệt Thanh thấy chướng tai gai mắt là hễ cô ta đi ra ngoài, lúc về là phải có thêm một bộ quần áo, đầu để một kiểu tóc khác. Liền hỏi lại đi đâu hả? Liễu Nguyệt thường vịn lý do này lý do khác rất trơn tru. Ngưu Nguyệt Thanh liền bảo:

- Liễu Nguyệt ơi, tháng này cũng không thấy em gửi tiền về quê, được đồng nào chỉ để chưng diện ư? Bố mẹ em nuôi em bằng ngần này, em vào thành phố rồi, trong lòng không nghĩ báo hiếu bố mẹ sao?

Liễu Nguyệt đáp:

- Nhà quê có tiêu tiền mấy đâu? Em đến đây đã ngần ấy thời gian, có ai đến thăm em đâu, lại cứ tưởng em ở đây đào được lò vàng cho họ không bằng! Mỗi tháng em được mấy đồng kia chứ?

Ngưu Nguyệt Thanh tức nghẹn cổ, không thèm hỏi nữa. Một hôm Ngưu Nguyệt Thanh đi làm về, thấy trong nhà có nhiều cô gái ngồi uống rượu, cô nào cũng đầu mượt má phấn, rung đùi nghẹo lưng, thấy chủ nhà về hốt hoảng thè lưỡi, ào ào đứng dậy ra về. Ngưu Nguyệt Thanh hỏi:

- Những cô ấy là ai thế?

Liễu Nguyệt đáp:

- Đều là bạn đồng hương hồi nhỏ của em, chị xem đấy, bọn nó đứa nào cũng giàu có phát tài, từ lâu đã phải bảo đến thăm nhà văn, đến rồi thì thấy trong nhà thứ gì cũng hiếm. Em thấy bọn nó vui vẻ cũng là để tỏ ra mình không ki bo, em đã giữ bọn nó ở lại uống một chai rượu.

Ngưu Nguyệt Thanh nói:

- Đây là địa điểm du lịch hay sao? Rước bọn ba lăng nhăng ấy về ai biết được ở nhà hàng quán trọ, bọn chúng làm gì. Nhà mình đâu có phải ổ gái điếm?

Liễu Nguyệt hỏi vặn lại:

- Dựa vào đâu, chị bảo bọn họ là gái điếm? Bọn họ là gái điếm thì em cũng là gái điếm ư?

Ngưu Nguyệt Thanh thấy cô ta chọi lại, càng điên tiết lên, bảo:

- Chơi với ai học kẻ ấy, mình chơi bời với bọn nó, chị thấy càng ngày em càng thay đổi. Em lấy gương soi thử xem nào, em chưng diện kiểu gì vậy?

Liễu Nguyệt đáp:

- Việc gì phải soi gương, em đái ra bong bóng đã soi rồi, em là con điếm, em là con điếm. Cái nhà này là ổ gái điếm còn nhà hàng quán trọ hơn cả nhà hàng quán trọ.

Ngưu Nguyệt Thanh hỏi:

- Em nói cái gì vậy? Em rủa cái nhà này hả?

Liễu Nguyệt đáp:

- Em dám rủa ư? Rủa đồng tiền em cưa kéo kiếm được.

Liễu Nguyệt đẩy mạnh cái cốc trong tay lên khay trà, nào ngờ cái cốc trượt về phía trước, cốc không vỡ, song va vào cái ấm rơi xuống đất vỡ tan tành. Ngưu Nguyệt Thanh nhảy phắt dậy:

- Gớm nhỉ, cô đập vỡ ấm rồi. Nhà này chẳng phải nhà cô, cô không có quyền đập phá!

Liễu Nguyệt đáp:

- Tôi đền, đền chị ấm trà, đền luôn cả chai rượu đã uống.

Cô ta khóc hu hu đi vào buồng của mình.

Hôm nay với giọng của đàn bà, Trang Chi Điệp lại viết cho Chung Duy Hiền một bức thư, nói chân bị đau không thể đi Tây Kinh vào thời gian gần đây được. Sau khi gửi đi, liền đến văn phòng bình xét chức danh tìm nhân sĩ hữu quan nói chuyện một buổi sáng. Văn phòng bình xét chức danh kiên trì quan điểm không cho thêm chỉ tiêu, bảo là hội nghị đã quyết định, tùy tiện thay đổi sẽ đem lại nhiều phiền phức, bây giờ chỉ có thể dàn xếp với sở văn hoá, bảo họ phải bình xét công bằng hợp lý. Người của phòng bình xét cũng cẩn thận lắm, gọi luôn điện thoại đến cho giám đốc sở. Trang Chi Điệp luôn ngồi ở bên cạnh, nghe người ta nói từng câu từng lời xong, còn trách không trực tiếp nhắc đến Chung Duy Hiền. Người của văn phòng bình xét chức danh nói, sao lại có thể nhắc đến con người cụ thể được? Là ngành cao cấp trên can thiệp nhân sự cụ thể của cấp dưới là không sáng suốt, có khi làm không tốt sẽ rách việc. Trang Chi Điệp buồn bực trở về, còn chưa kịp trút cơn tức lên Ngưu Nguyệt Thanh và Liễu Nguyệt, nhưng vừa bước lên cầu thang đã nghe cãi cọ, nét mặt hầm hầm hỏi Ngưu Nguyệt Thanh có chuyện gì. Ngưu Nguyệt Thanh thấy chồng nổi giận, chị đã mềm mỏng kể lại một lượt chuyện Liễu Nguyệt dẫn đám con gái ở nhà hàng quán trọ về nhà chơi bời ăn uống. Chị bảo:

- Mình ở nhà tập thể cơ quan, nhà nào cũng là anh chị em tri thức, dẫn những người không biết không rõ ngoài xã hội về nhà uống rượu múa hát ầm lên, người ta sẽ đánh giá nhà mình như thế nào? Em bảo nó mấy câu, nó càng làm già, đánh vỡ cả ấm nước.