Phật Môn Ác Thê

Chương 288: Tiểu tổ tông của ta



Âm Tế Thiên rủa thầm, tên nam nhân nằm ở trên lầu ba còn trẻ như vậy, tất nhiên hắn sẽ không nghĩ đến chuyện y là cha của chủ tử nhà gã rồi.

“Ngươi nói tiếp xem!”

“Năm đó, ngài ấy vì chủ tử của mình, nên đánh nhau với con trai của Quang Thần Vương. Cuối cùng, ngài ấy bị Quang Thần Kiếm đâm xuyên ngực, suýt chút nữa hồn phi phách tán!”

Ám Vô nói tới đây liền dừng lại, Âm Tế Thiên đợi thật lâu cũng không nghe được chuyện sau đó, bởi vậy hiếu kỳ hỏi: “Kế tiếp thì sao?”

“Làm gì còn có kế tiếp, kế tiếp không phải là cái thân thể mà ngươi nhìn thấy kia ư?”

Âm Tế Thiên buồn bực nói: “Ám Vô đại nhân, chẳng phải ngươi đang kể chuyện xưa sao? Câu chuyện ngươi kể nó quá ngắn gọn rồi đấy!”

“Năm đó, ta đâu có tận mắt chứng kiến cuộc chiến giữa hai phe Quang – Ám, bởi vậy ta đâu thể kể tỉ mỉ cho ngươi nghe được. Với lại người biết, họ cũng không chịu hé mồm. Ta bơi móc được nhiêu đó, cũng xem như nhiều rồi.”

Âm Tế Thiên ngẩn người: “Cuộc chiến giữa hai phe Quang – Ám?”

“Chính là cuộc đại chiến giữa Quang Thần Vương và Ám Thần Vương!”

Trong lòng Âm Tế Thiên bỗng dưng có chút căng thẳng: “Cuộc đại chiến kia, cuối cùng Ám Thần Vương ra sao?”

Ám Vô kỳ quái nhìn vẻ mặt lo lắng của hắn: “Không phải ngươi là tu sĩ Tu Chân giới sao?”

“Đúng vậy? Thì làm sao?”

“Vậy ngươi hẳn phải hỏi cuối cùng Quang Thần Vương ra sao chứ? Cớ gì lại quan tâm chuyện của Ám Thần Vương!”

Âm Tế Thiên chẳng hiểu đầu cua tai nheo: “Ta quan tâm chuyện của Ám Thần Vương, cùng với việc ta là tu sĩ Tu Chân giới, có quan hệ gì sao?”

“Ngươi thật sự không hiểu, hay là giả đò không hiểu?”

Âm Tế Thiên trợn trắng mắt: “Ám Vô đại nhân, ngươi muốn nói gì cứ nói thẳng! Vòng vẻo mãi, ta phát mệt rồi đây!”

Ám Vô thấy hắn quả thật không biết, mới thở dài nói: “Sáu giới: Nhân, Yêu, Quỷ, Tiên, Ma, Thần. Quang Thần Vương phụ trách quản lý ba giới Nhân, Tiên, Thần. Ám Thần Vương phụ trách quản lý ba giới còn lại. Mà ngươi thân là tu sĩ Tu Chân giới, nói đúng ra là tu sĩ Nhân giới, thuộc quyền Quang Thần Vương quản lý. Bởi thế, ngươi nên quan tâm chính là Quang Thần Vương, chứ không phải là Ám Thần Vương.”

“Điểm ấy ta biết, nhưng ta vẫn quan tâm Ám Thần Vương thì làm sao? Rốt cuộc ngươi có chịu nói hay không?”

Ánh sáng trong mắt Ám Vô tối sầm xuống: “Ta nghe nói, Ám Thần Vương vì đạo lữ của y, mà hồn phi phách tán!”

Ngực Âm Tế Thiên đột nhiên đau nhói, tựa như có một bàn tay hung hăng bóp lấy trái tim của hắn, khiến hắn tê buốt đến không thể thở nổi.

Ám Vô chú ý thấy Âm Tế Thiên không thích hợp, vội đỡ lấy hắn: “Tịch Thiên, ngươi làm sao vậy?”

Âm Tế Thiên gian nan hút lấy không khí nói: “Ta… ta đau, ngực ta đau quá!”

Ám Vô thấy sắc mặt hắn càng ngày càng tái nhợt, lo lắng hô: “Lệ Khấp, ngươi mau tới đây xem, hình như Tịch Thiên không khỏe!”

Trời ạ!

Chủ tử giao phó bảo gã phải hầu hạ hắn cho tốt!

Tiểu tổ tông này không thể xảy ra chuyện gì được!

Lệ Khấp cấp tốc chạy tới, cầm lấy tay Âm Tế Thiên bắt mạch, nhìn mặt thiếu niên toàn là mồ hôi, nhíu mày hỏi: “Ngươi không thoải mái chỗ nào?”

Âm Tế Thiên cố hết sức há há miệng, lại phát hiện hắn đã đau đến mức không thể nào phát ra âm thanh, mà tầm nhìn trước mắt cũng càng ngày càng mơ hồ.

Ám Vô vội đáp giùm: “Hắn bảo ngực hắn đau!”

Lệ Khấp nhăn chặt mày: “Tuy nhiên, thân thể của hắn không có bất cứ vấn đề gì.”

Ám Vô cả giận nói: “Ngươi xem bộ dáng hiện tại của hắn, giống không có vấn đề sao?”

“Ta xác định, không có vấn đề gì cả. Hoang Ngôn, ngươi mau lại đây, xem xem Tịch Thiên này.”

Hoang Ngôn nhanh chóng chạy tới bắt mạch cho hắn, đồng dạng, cũng không phát hiện gì khác thường.

“Xảy ra chuyện gì?” Giọng nói khàn khàn, trầm thấp truyền tới.

Ám Vô giật mình, vội đứng dậy nói: “Chủ tử, không hiểu tại sao, Tịch Thiên lại đột nhiên phát cơn đau tim.”

Âm Tế Thiên nghe Ám Vô gọi chủ tử, liều mạng muốn mở hai mắt ra. Nhưng, chỉ có thể mơ mơ màng màng trông thấy một cái bóng màu tím.

Ngay sau đó, hắn bị người ta bế thốc lên.

“Vì sao hắn lại biến thành như vậy?” Thanh âm lạnh băng của chủ tử Ám Vô có xen lẫn một tia tức giận.

Thân mình Ám Vô khẽ run lên: “Ta cũng không biết! Lúc ta nhắc tới việc Ám Thần Vương vì đạo lữ của y mà hồn phi phách tán, hắn lại đột nhiên phát cơn đau ngực!”

Âm Tế Thiên cảm thấy người ôm hắn thoáng cứng lại, kế đó cả giận nói: “Lần sau, ở trước mặt hắn, không được nhắc đến việc Ám Thần Vương hồn phi phách tán!”

Vì cái gì?

Vì cái gì không được nói đến chuyện Ám Thần Vương hồn phi phách tán!

Âm Tế Thiên muốn hỏi, lại phát hiện, ngay cả khí lực há mồm hắn cũng không có!

Chẳng biết vì sao, vừa nghe đến câu Ám Thần Vương hồn phi phách tán, tim của hắn liền hung hăng co quắp lại, đau đến mức hắn thật muốn moi nó ra.

Hơn nữa, trong đầu hắn đầy ắp hình ảnh của Bắc Minh, nhưng, cũng có phần không giống Bắc Minh.

Ám Vô chưa bao giờ thấy chủ tử phát giận lớn như vậy, vội đáp: “Dạ! Dạ!”

Âm Tế Thiên cảm giác thấy mình được đặt xuống giường, tiếp, một cái tay lạnh như băng dán lên trán hắn.

Sau đó, hắn rơi vào trong bóng tối.

Lần thứ hai tỉnh lại, hắn nhìn thấy Ám Vô đang ngồi ở bên giường coi chừng hắn.

Ám Vô phát hiện hắn tỉnh lại, thầm thở phào một hơi: “Thật tốt quá! Cuối cùng ngươi cũng đã tỉnh!”

Âm Tế Thiên nghi hoặc nói: “Ta làm sao vậy?”

Ám Vô nghĩ đến những gì mà chủ tử giao phó trước đó, không được đem chuyện ban nãy kể cho Tịch Thiên nghe. Bởi vậy vội lấy lệ nói: “Ngươi đột nhiên ngất xỉu!”

Âm Tế Thiên sửng sốt: “Ta ngất xỉu? Tại sao ta lại đột nhiên ngất xỉu?”

Ám Vô lắc đầu: “Không biết!”

Gã không biết vì cái gì chủ tử lại xóa đi đoạn ký ức ban nãy của Tịch Thiên, nhưng mà, sau khi Tịch Thiên bị xóa đi ký ức, sắc mặt liền khôi phục lại bình thường.

Âm Tế Thiên hồi tưởng sự tình trước đó, hắn nhớ rõ, mình đang hỏi chuyện của Ám Thần Vương, sau đó thì sao nhỉ?

Hắn nghĩ nghĩ, hình như Ám Vô chưa trả lời hắn!

“Đúng rồi! Ngươi nói cuối cùng Ám Thần Vương ra sao?”

Ám Vô vừa nghe, chỉ thiếu chút nữa hướng Âm Tế Thiên quỳ xuống: “Tiểu tổ tông của ta ơi, ngươi đừng nói đến chuyện của Ám Thần Vương nữa!”

Gã không rõ, vì cái gì Tịch Thiên vừa nghe đến chuyện của Ám Thần Vương, sẽ có phản ứng lớn như vậy.

Mà phản ứng của chủ tử nhà gã, so với Tịch Thiên, cũng chỉ có hơn chứ không kém. Thật không biết chủ tử nhà gã bị làm sao vậy nữa!

Âm Tế Thiên thấy gã không muốn nói, đành phải buông tha việc này: “Vậy Ám Vô đại nhân có thể giúp ta hỏi thăm một chút, chuyện đạo lữ của ta được không?”

Ám Vô trợn trắng mắt: “Ngươi vẫn nên quan tâm tình cảnh của chính mình đi thì hơn! Ngươi đừng quên, tuy rằng ngươi có thể trốn ở trong đại điện này. Nhưng, thân phận thật của ngươi, chính là phạm nhân đấy!”

Sắc mặt Âm Tế Thiên tối sầm lại: “Ta biết, tuy nhiên, sức khỏe đạo lữ của ta rất là suy yếu, ta thực lo lắng cho y! Mà ngươi, chỉ cần mỗi ngày phái người tra xem, y có mạnh khỏe hay không là được!”

Ám Không thở dài: “Được rồi! Ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta sẽ phái người đi đến Phụng Âm phủ nhìn xem!”

Âm Tế Thiên nằm lại trên giường, hắn thật không nhớ nổi tại sao mình lại vô duyên vô cớ ngất đi.

Một lúc lâu sau, hắn vẫn nghĩ không ra những chuyện đã phát sinh sau đó, nên đành phải buông tha việc này, dồn lực chú ý đặt lên người cha của chủ tử Ám Vô.

Lúc ấy, Ám Vô nói cha của chủ tử nhà gã bị Quang Thần Kiếm của con trai Quang Thần Vương đâm xuyên ngực. Nhưng đây không phải là chuyện về Minh Vương đời trước mà Bắc Minh nghe được từ đám đệ tử trong Khí Đan phủ hay sao?

Chẳng lẽ, chủ tử của Ám Vô chính là Minh Vương…

Âm Tế Thiên có chút khó tin, khoảng cách giữa hắn và Minh Vương, thế nhưng lại gần đến như vậy.

Mệt bọn họ còn nghĩ trăm phương nghìn kế để tiếp cận Minh Vương, vậy mà không ngờ tới, Minh Vương lại ở ngay bên cạnh hắn. Bất quá, hắn chưa từng gặp qua Minh Vương lần nào!

Nếu chủ nhân của Ám Vô thật sự là Minh Vương, vậy việc đả thương đệ tử Khí Đan phủ, tin tưởng Minh Vương sẽ cho hắn một câu trả lời thỏa đáng, cũng sẽ không oan uổng hắn.



Phủ đệ của Phụng Âm.

Hạ Hầu Lân ngồi ở trong sân, ánh mắt vẫn luôn dừng trên gian phòng của Bắc Minh.

Từ sau ngày Tịch Thiên bị mang đi, Bắc Minh chưa từng bước ra khỏi gian phòng đó. Đến ngay cả Hiên Viên Duật cũng vậy. Hoàn toàn chẳng thấy bọn họ tới Khí Đan phủ. Thật không biết, rốt cuộc hai ngươi kia trốn ở trong phòng làm cái gì!

“Lân!”

Nghe tiếng, Hạ Hầu Lân lấy lại *** thần, nhìn về phía cửa viện.

Bắt gặp Phụng Âm đang đi tới chỗ mình, hắn khẽ mỉm cười: “Phụng Âm, sao ngươi lại tới đây?”

“Ta tới thăm ngươi một chút!” Phụng Âm ngồi vào bên cạnh Hạ Hầu Lân, sử dụng linh lực, dùng lá chắn bao phủ hai người bọn họ lại.

“Kỳ thật, ta tới nơi này, là muốn nói với ngươi chuyện của Tịch Thiên!”

Hạ Hầu Lân vừa nghe thấy chuyện của Âm Tế Thiên, nhất thời *** thần tỉnh táo: “Thế nào? Sau khi bọn họ bắt Tịch Thiên đi, có đòn roi trừng phạt gì hay không?”

Phụng Âm lắc đầu: “Đến nay, ta vẫn chưa điều tra ra, ai là người đã bắt Tịch Thiên đi. Mà ngay cả bắt tới chỗ nào, ta cũng không rõ lắm!”

Hạ Hầu Lân nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì?”

Phụng Âm nói: “Chắc là Điện chủ của Điện Tám mươi chín trở lên làm. Chứ nếu không, sao đến cả một chút tin tức ta cũng không nhận được!”

“Vậy hắn có bị trừng phạt hay không!?”

Phụng Âm trầm ngâm một hồi lâu: “Ta cảm thấy, rất có thể Tịch Thiên bị Điện chủ đối nghịch với ta bắt đi. Bọn họ sợ ta sẽ bao che Tịch Thiên, cho nên mới phái Minh Quỷ vệ đến tận phủ của ta bắt người. Nếu thật là như vậy, nhất định sẽ không tránh được trừng phạt!”

Hạ Hầu Lân mỉm cười: “Nếu thế thì tốt rồi! Vậy hắn bị trừng phạt có nặng không?!”

“Dù sao hắn cũng không phải là người của Minh Ngục, khẳng định trừng phạt so với người của Minh Ngục nặng hơn rất nhiều. Theo như mức độ hắn đả thương người, hẳn sẽ bị xử tử!”

Hạ Hầu Lân chẳng thèm che giấu sự cao hứng của mình đối với Phụng Âm: “Thật là quá tốt!”

Cứ như vậy, trong lòng Minh hiền đệ sẽ không còn nhớ mong ai nữa. Vậy hắn cũng có cơ hội dốc lòng chiếm lấy trái tim của Minh hiền đệ.

Phụng Âm nhìn nụ cười của hắn, lặng im một khắc: “Lân, lần này coi như ta đã cố gắng hết sức!”

“Ta biết!”

“Ân tình của ngươi, cũng coi như là ta đã trả xong!”

Nụ cười của Hạ Hầu Lân thoáng khựng lại: “Ừm! Cảm ơn ngươi, Phụng Âm!”

“Minh Ngục càng ngày càng không yên ổn, nơi này không nên ở lâu. Chờ ngày mai, chuyện Minh Vương tuyển người nhập Điện qua đi, các ngươi nên nhanh chóng rời khỏi!”

“Được!”