Pháo Hôi Sau Khi Chết Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Chủ

Chương 21



Mặc dù nói quyết định muốn theo đuổi Xa Cố Lai, nhưng cụ thể muốn làm thế nào, Thân Tự Cẩm hoàn toàn không biết gì, không hiểu thì liền hỏi, nàng ngay lập tức hướng Bạch Minh Dục thỉnh giáo.

"Hay là cậu dùng mỹ thực để lấy hảo cảm của chị ấy đi?" Bạch Minh Dục nằm ở trên giường chơi game, nghĩ nghĩ rồi nói.

"Nhưng chị ấy nói mình làm cơm khó ăn." Thân Tự Cẩm đứng tại bên giường của nàng, đầu uể oải dập lên đầu giường, một chút lại một dập lên.

"Cậu đi học đi." Bạch Minh Dục chơi thắng xong, nàng để điện thoại di động xuống, có chút nghiêm túc tìm cách cho bạn tốt "Cậu ngẫm lại xem chị ấy bình thường có hay không thích ăn bánh ngọt các loại, bánh ngọt loại này lãng mạn lắm."

Thân Tự Cẩm nghĩ nghĩ, "Bông tuyết tô?"

"Vậy cậu đi học đi, thuận tiện học loại khác nữa, dùng bánh ngọt bắt lấy dạ dày của chị ấy."

"Thế này có thể chứ?" Thân Tự Cẩm lại bắt đầu dùng đầu đập lên đầu giường của Bạch Minh Dục, có chút không quá tự tin "Vạn nhất chị ấy không thích thì sao?"

"Không thử một chút sao biết được? Ai, bạn yêu, đừng đập, đầu đập muốn ngu rồi."

"Được." Thân Tự Cẩm hạ quyết tâm, âm thầm nắm tay, "Mình sẽ thử xem."

Bạch Minh Dục cảm thấy nàng bộ dáng nghiêm túc như vậy rất yêu thích, nhịn không được cười ra tiếng, nắm lấy tay nàng, cười nói "Chúc cậu may mắn."

Thân Tự Cẩm động tác rất nhanh, lập tức bắt đầu học làm bánh ngọt. Làm người ta kinh ngạc chính là, ở phương diện làm bánh ngọt này nàng rất có thiên phú, so với nấu cơm thì trù nghệ tốt hơn nhiều.

Bạch Minh Dục thành chuột bạch của nàng, có khi cũng chấn kinh thủ nghệ của nàng.

"Không sai đâu, cùng mùi vị trong tiệm không sai biệt lắm." Bạch Minh Dục khen nàng.

Thân Tự Cẩm không tự chủ được cười lên, "Có thật không?"

"Thật." Bạch Minh Dục hướng nàng giơ ngón tay cái lên, "Tin tưởng mình, rất không tệ, chị Cố Lai nhất định sẽ thích."

*

"Chị Cố Lai, đây cũng là cô gái kia đưa cho chị." Tiểu Hứa đem hộp quà đặt ở trên bàn của cô.

"Cái này là cái gì vậy?" Xa Cố Lai đau đầu đỡ trán.

"Ách —— bánh bơ chocolate." Tiểu Hứa thành thật trả lời.

"Tôi không ăn, đem đi đi."

"A." Tiểu Hứa mặt lộ vẻ xoắn xuýt, "Không tốt a, đây là cô ấy đưa cho chị, giống như còn là tự mình làm."

Xa Cố Lai phiền não khoát khoát tay, để nàng ra ngoài.



Xa Cố Lai nhìn xem hộp quà đóng gói tinh xảo, thật sự im lặng.

Mấy ngày nay Thân Tự Cẩm không biết nổi điên gì, đột nhiên cho cô bánh ngọt, mỗi ngày đều không giống nhau, không dò được sóng radar của nàng.

Đến mức công ty người người đều hiếu kỳ nhân vật Thân Tự Cẩm này, thỉnh thoảng ở sau lưng cô nghị luận.

Có lần cô nghe thấy nhân viên đang suy đoán Thân Tự Cẩm là người nào.

Kết quả là gì "Em gái" "Bạn tốt" các loại quan hệ thân mật đều được moi ra, thậm chí còn có người nói hình như đang theo đuổi cô, quả thực hoang đường.

Xa Cố Lai phản ứng đầu tiên là cảm thấy bài xích.

Cô bài xích cùng Thân Tự Cẩm có bất kỳ xưng hô thân mật nào.

Giọng nói của cô nặng nề, "Rảnh rỗi không có việc gì làm sao?"

Nhân viên giật nảy mình, thấy cô sắc mặt băng lãnh, bị hù cho im lặng, từ nay về sau mặc dù có người tò mò, nhưng cũng không dám nghị luận nữa.

Xa Cố Lai nhìn xem hộp quà, ánh mắt ảm đạm, cả người không nói một lời mà nhìn chằm chằm vào nhìn mấy phút, cuối cùng mang theo hộp quà ném vào trong ngăn tủ.

Ở trong đó đều là đồ ngọt Thân Tự Cẩm đưa tới, một ngụm cô cũng không động qua, những loại đồ ngọt tinh xảo này bị ném vào hộc tủ hẻo lánh, dù có dính có bụi bậm, đều không có chút ý nghĩa nào.

Điện thoại Xa Cố Lai reo lên.

Là tin nhắn Thân Tự Cẩm gửi tới.

【 Nhận được đồ ngọt không? Loại này chị thích ăn sao? 】

Xa Cố Lai đánh chữ.

【 Vì cái gì đưa mấy cái này? Lý do. 】

Bên kia qua mười mấy phút mới trả lời.

【 Em muốn làm cho chị ăn, không được sao? 】

Mặc dù dòng chữ lạnh như băng, nhưng Xa Cố Lai phảng phất nhìn thấy được đầu bên kia Thân Tự Cẩm dùng loại ngữ khí ủy khuất xấu hổ nói chuyện với cô.

Xa Cố Lai không phải người ngốc, Thân Tự Cẩm mấy ngày này dị thường đều rất kỳ quái, không giống như phương thức chung sống của bạn bè bình thường.

Nàng đang làm cái gì?

Nào là bánh ngọt, nào là mời cô cùng đi hội triển lãm bươm bướm.

Trong lòng cô ẩn ẩn có một suy đoán, nhưng bởi vì quá hoang đường thái quá, bị cô lập tức bác bỏ.

Mặc dù không biết Thân Tự Cẩm đang suy nghĩ gì, nhưng Xa Cố Lai phản cảm lại có thừa, đồng thời càng có nhiều hơn mấy phần vui vẻ.

Thân Tự Cẩm càng để ý cô, sau này thống khổ cũng càng sâu đi.

Chu Tứ đã là nỏ mạnh hết đà, hơn nữa Thân Tự Cẩm cũng đang từ từ sa vào kế hoạch của cô, cuối cùng còn thừa một Trần Hữu Phồn.

Đã là người từng khi dễ cô, cô cuối cùng đều sẽ từ từ trả trở về.

Xa Cố Lai có một loại cảm giác khoái hoạt, giống như kẻ ác đạt được niềm vui.

Cô cầm điện thoại lên, thần sắc lạnh như băng trả lời.

【 có thể. 】

【 đồ ngọt tôi rất thích. 】

Bên kia Thân Tự Cẩm cao hứng nhanh chóng nhảy dựng lên, vội vàng đi giục Bạch Minh Dục nằm trên giường.

"Minh Dục, nhìn xem nè, chị ấy nói thích đồ ngọt của mình!" Thân Tự Cẩm thần sắc không che giấu được vui vẻ, giống như đứa nhỏ được khen ngợi.



"Thật a, mình xem một chút nào." Bạch Minh Dục xuống giường, xem điện thoại Thân Tự Cẩm, nàng cao hứng "Là thật a, đây là khởi đầu tốt nha."

Được người mình thừa nhận, loại cảm giác này thật quá kỳ diệu mà.

Giống như trong nội tâm có vô số đóa hoa nở rộ, một mảnh phồn hoa xuân ý.

"Nhịp tim của mình thật nhanh a, Minh Dục." Thân Tự Cẩm che lấy gương mặt đang nóng lên, khóe môi là không giấu được ý cười, "Cho tới bây giờ cũng không có người nào thích đồ mình làm hết."

Lúc trước có rất nhiều người cảm thấy cùng nàng dính líu đều rất xúi quẩy.

Quả nhiên thích Xa Cố Lai là đúng.

Trong đầu Thân Tự Cẩm đã hoàn toàn quên mất nàng chỉ là một nhân vật phụ, hoàn toàn đã quên ở trong tiểu thuyết nữ chủ cùng nam chủ mới là một đôi sự thật.

Nàng lần đầu tiên thích một người, không hề suy nghĩ bất cứ điều gì, chỉ là nghĩ cùng với cô một chỗ.

Vô luận cô là thân phận gì, giới tính gì.

Sau đó mấy ngày, Thân Tự Cẩm vẫn như cũ đưa cô nhiều loại bánh ngọt.

Trừ chuyện đó ra, nàng còn đang bận bịu làm một chuyện khác.

Nàng đang làm một tiêu bảm bươm bướm màu xanh da trời, đây là tiêu bản nàng rất thích, bề mặt cánh có màu lam bạc, gân trên cánh ánh lên màu bạch kim mơ hồ, toàn bộ tiêu bản hoa lệ mà duy mỹ.

Nàng rất thích loại sinh vật bươm bướm này, xinh đẹp lại tự do.

Thân Tự Cẩm chuẩn bị đem tiêu bản cắm vào trong hộp âm nhạc, âm nhạc vang lên, bươm bướm liền nhẹ nhàng nhảy múa.

Nhưng quá trình này cực kỳ gian nan, lắp vào cũng không dễ dàng, không cẩn thận sẽ phá hư cánh bướm.

Bạch Minh Dục nhiều lần đều kêu nàng từ bỏ, Thân Tự Cẩm rất quật cường, kiên quyết không từ bỏ, mỗi ngày đều bận đến nửa đêm canh ba.

Nàng muốn trước chủ nhật phải hoàn thành.

Sau đó đem bươm bướm nàng thích tặng cho Xa Cố Lai.

*

Chủ nhật rất nhanh đã tới, Thân Tự Cẩm sợ cô quên, dùng tin nhắn cuồng nổ nhắc nhở Xa Cố Lai.

Xa Cố Lai phiền phức vô cùng, dùng【 Nói nữa tôi kéo đen. 】 uy hiếp nàng, Thân Tự Cẩm mới yên tĩnh lại.

【 Chị đừng quên ước định của chúng ta đó. 】 Thân Tự Cẩm chưa từ bỏ ý định lại một lần nữa nhắn lại.

【 Ừ. 】

Chủ nhật hôm đó, Thân Tự Cẩm đặc biệt dậy rất sớm, lôi kéo Bạch Minh Dục trang điểm lại chọn quần áo cho nàng.

Bạch Minh Dục vì nàng bận trước bận sau, mệt chết đi được.

"Được tốt." Bạch Minh Dục thỏa mãn nhìn Thân Tự Cẩm, "Siêu xinh đẹp, quả thực như búp bê vậy."

Thân Tự Cẩm bình thường sắc mặt tái nhợt, nhìn tổng thể như mang một thân bệnh tật, Bạch Minh Dục đặc biệt đánh má hồng cho nàng, thoa son kem, cảm giác ốm yếu bệnh tật liền biến mất, như quả đào mật non mềm.

Tóc được cột thấp qua hai bên, khi cúi người xuống, xoã xuống bã vai tạo cảm giác gợi lại tùy tính.

Nàng vốn sinh ra đáng yêu, mặc bộ trang phục tạo nên một cảm giác tinh khiết trong veo trong mắt người khác.

(Editor: tả thế này thì chỉ có thụ thôi mn ạ:v cộng thêm tính cách mềm yếu, thanh thuần thì công gì nổi hả mn)

"Tiểu Cẩm, cậu rất xinh đẹp nha." Bạch Minh Dục nhịn không được kinh diễm.

Thân Tự Cẩm bình thường không trang điểm, đột nhiên nay trang điểm lại có chút không quá thích ứng.

Bạch Minh Dục động viên nàng, "Đừng nhăn nhăn nhó nhó nữa, tự tin lên."



Thân Tự Cẩm gật đầu, trịnh trọng nói "Được, mình hiểu rồi."

Nàng đem lễ vật bỏ vào trong túi, đi ra cửa.

Trên đường đi nàng luôn cảm giác có người đang nhìn nàng, không giống với nữ nhân có ánh mắt âm lãnh kia, những ánh mắt này tựa hồ không có ác ý, giống như còn mang theo một điểm thưởng thức.

Đến phòng trưng bày bươm bướm, Thân Tự Cẩm liếc mắt liền nhìn thấy Xa Cố Lai.

Cô thân hình thon dài, dung mạo xinh đẹp, đang dựa vào đèn đường cúi đầu nhìn điện thoại, thần sắc lãnh đạm, cùng người chung quanh phảng phất không giống nhau, mang một khí chất xa cách.

Trong đám người liếc mắt một cái liền có thể thấy được.

Thân Tự Cẩm trái tim lại bắt đầu nhảy nhanh chóng.

"Xa Cố Lai." Thân Tự Cẩm chạy lên trước, "Ngượng ngùng, em tới hơi trễ."

"Thế nào chậm như vậy." Xa Cố Lai giương mắt khỏi điện thoại, nhìn về phía người đang nói chuyện.

Con ngươi kìm lòng không đặng co rúc lại một chút, ánh mắt lướt qua một tia cực kì lạnh lẽo nhạt nhẽo ngoài ý muốn.

Nhưng một cảm xúc khác chợt léo, thần sắc giống như pháo hoa qua khe hở, rất nhanh liền biến mất, tựa hồ cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện qua.

Cô cất điện thoại di động, hai tay cắm vào túi, xoay người, đạm thanh "Tranh thủ thời gian xem hết đi."

Thân Tự Cẩm theo sát phía sau, "Chờ em một chút nha."