Pháo Hôi Sau Khi Chết Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Chủ

Chương 12



Mặc dù đã sớm ngờ tới kết quả này, nhưng khi nghe được đáp án đó, trong nháy mắt, Thân Tự Cẩm vẫn không tránh khỏi thất vọng.

"Vì cái gì?" Nàng nghĩ vùng vẫy giãy giụa một chút, "Thói quen ngủ của tôi rất tốt, không nói nhảm cũng sẽ không ngáy to, chị để tôi ngủ trong phòng chị, được không, Xa Cố Lai?"

Xa Cố Lai ý chí sắt đá, "Không được."

Cô cường ngạnh như vậy, Thân Tự Cẩm cũng không biết làm thế nào để tiếp tục cầu xin cô, mặc dù đây chính là phòng ở của nguyên chủ, nàng muốn ngủ chỗ nào thì ngủ chỗ đó, thậm chí nếu muốn đều có thể đem Xa Cố Lai đuổi đi ra ngoài.

Nhưng nàng xấu hổ thiên tính lương thiện không cho phép nàng làm việc nhẫn tâm.

Nàng có chút nhụt chí, rầu rĩ không vui mở miệng "Chị muốn như thế nào mới có thể đồng ý a."

Xa Cố Lai híp mắt, chất vấn "Cô vì cái gì nhất định phải cùng tôi ngủ cùng một phòng?"

Thân Tự Cẩm ánh mắt đảo loạn, rất rõ ràng không muốn nói cho cô sự thật, mập mờ suy đoán "Bởi vì... Phòng tôi có côn trùng, côn trùng rất lớn, tôi sợ."

Xa Cố Lai: "..."

"Nói nhảm." Xa Cố Lai lạnh giọng vạch trần nàng, "Hỏi cô một lần nữa, lý do."

Thân Tự Cẩm hai tay chắp sau lưng, nàng không am hiểu nói dối, vừa nói láo liền dễ dàng khẩn trương, hai tay ở sau lưng nắn vắt, như đứa trẻ làm sai chuyện nhăn nhăn nhó nhó.

"Thật... Thật nha." Thân Tự Cẩm nói chuyện bắt đầu bừa bãi, "Phòng có côn trùng rất lớn, bọn chúng vẫn luôn kêu ong ong, mặc kệ tôi đi tới chỗ nào, bọn chúng đều sẽ theo tôi, tôi ngủ không được."

Xa Cố Lai làm sao có thể tin, dù sao cô cũng không phải lần đầu tiên nghe không hiểu nàng, không để ý tới nàng hồ ngôn loạn ngữ, nghĩ tới điều gì đó, Xa Cố Lai tròng mắt hơi đổi, ánh mắt trong một giây tinh quang lướt qua.

Cô câu lên một nụ cười, "Có thể."

Thân Tự Cẩm ánh mắt sáng lên, nhưng giọng nói của Xa Cố Lai tại một giây sau vang lên.

"Nhưng là tôi có một điều kiện."

"Cái gì?" Thân Tự Cẩm âm thầm cảnh giác lên, sợ hãi điều kiện này nàng làm không được.

Chẳng hạn như điều kiện thả cô ra ngoài.

Hận ý của Xa Cố Lai đối với nàng vẫn chưa hoàn toàn hết, Thân Tự Cẩm không nghĩ nàng cùng nguyên chủ lại có kết cục như nhau.

"Mang tôi đi ra ngoài một chuyến." Xa Cố Lai nói.

Từ khi tới đây, cô gần như không có ra ngoài.



"Được, nhưng mà chị phải đi theo tôi, không thể thoát khỏi tầm mắt của tôi đó."Nghe tới điều kiện, Thân Tự Cẩm cảm thấy may mắn không phải là điều kiện thả cô đi. Mà lại mang cô đi ra ngoài một chuyến, hẳn là... sẽ không có chuyện gì xảy ra đi, Xa Cố Lai trên người không có bất cứ phương tiện liên lạc nào, chỉ cần bản thân nàng trông cô kĩ càng, sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.

Hai bên cân nhắc, nàng đang rất muốn ngủ tự nhiên sẽ bị dụ hoặc, cán cân tự động sẽ nghiêng lệch.

Hai người giao dịch thành công, Thân Tự Cẩm cấp tốc thu thập giường.

Hai người tắt đèn đi ngủ.

Mục đích đạt được, nàng cảm thấy bản thân hôm nay có thể ngủ một giấc ngon lành, nội tâm vui vẻ, nhẹ giọng nói với Xa Cố Lai "Xa Cố Lai, cám ơn chị."

Xa Cố Lai tự động xem nhẹ người này ở trong phòng, không để ý tới nàng, phối hợp cùng nàng ngủ.

Thân Tự Cẩm cũng không tức giận, cũng rất nhanh liền ngủ.

Một đêm vô mộng.

Mấy ngày về sau, Thân Tự Cẩm đều ngủ rất an ổn, không có bị mất ngủ, cũng không có ù tai, cũng không có ai đi theo nàng.

Như nàng đoán, chỉ cần Xa Cố Lai ở bên người, đều sẽ không có những vật, những âm thanh kì quái kia.

Nàng cảm thấy rất thần kỳ.

Quả nhiên là nữ chủ mà, hào quang cực lớn.

Thân Tự Cẩm âm thầm tán dương.

Bởi vì kỳ tích này, Thân Tự Cẩm càng nhìn Xa Cố Lai càng thuận mắt, cảm thấy cô bề ngoài lãnh đạm như băng nhưng nội tâm lại mềm mại, mặc dù bên ngoài thờ ơ với nàng lạnh như băng, nhưng trên thực tế vẫn sẽ đáp ứng điều kiện của nàng.

Xa Cố Lai là một nữ nhân tâm khẩu bất nhất*, nhưng bản chất vẫn rất tốt.

(Tâm khẩu bất nhất: miệng nói vậy nhưng trong lòng lại không nghĩ vậy)

Thân Tự Cẩm bị mất ngủ một ngày lại thêm một ngày khốn khó rất lâu, sau khi giải quyết vấn đề to lớn này trong lòng liền vui sướng, tư tưởng thay đổi điên đảo, đem Xa Cố Lai quy về người tốt mà ca ngợi trong lòng, cũng ngây thơ sinh ra ý nghĩ "Xa Cố Lai đối nàng tựa hồ vẫn rất tốt".

Nàng luôn luôn sẽ không tự chủ chờ ở bên người Xa Cố Lai, tựa hồ chỉ cần có Xa Cố Lai, cảm giác an toàn của nàng liền vững chắc.

Nàng có thể coi như là một người bình thường.

Nhiều ý tưởng tốt đẹp hiện ra.

Nàng tha thiết ước mơ "bình thường" biết bao.

Nàng hồi lâu không có vui vẻ như vậy, dài đến hơn mười năm thống khổ rốt cuộc cũng kết thúc, làm nàng vui vẻ đến cực điểm.

Xa Cố Lai là một người xinh đẹp lại là một nhân vật thần kỳ.

Thân Tự Cẩm có một chút thích đối với nữ chủ này.

Quả nhiên xuyên đến thế giới này, cũng không phải hoàn toàn không có chỗ tốt, nàng gặp phải nữ chủ, coi như là một chuyện rất tốt.

"Xa Cố Lai." Tối hôm đó, Thân Tự Cẩm nằm ở trên giường, nhìn thấy hình dáng Xa Cố Lai bị ánh trăng che mất gương mặt tinh xảo, nàng gọi cô một tiếng.

Xa Cố Lai từ từ nhắm hai mắt, lạnh giọng ừ một tiếng, rõ ràng không quá muốn nói.

Thân Tự Cẩm: "Cám ơn chị đã đáp ứng điều kiện của tôi."

Xa Cố Lai không có trả lời.

Thân Tự Cẩm lầm bầm lầu bầu, chậm rãi nói cho cô nghe, "Thật ra tôi biết nội tâm chị có lẽ sẽ có một chút không tình nguyện, nhưng chị vẫn đáp ứng tôi."

"Chị là người rất tốt."



"Rất nhiều người đều thấy tôi phiền." Thân Tự Cẩm có chút buồn ngủ, lời nói không có đầu óc thốt ra, "Bọn họ cũng không muốn nói chuyện với tôi, đối với thỉnh cầu của tôi luôn không màng tới, chỉ có chị có thể tiếp nhận thỉnh cầu của tôi."

Nàng không có bạn bè, ngẫu nhiên có mấy lần muốn thỉnh cầu người quen biết giúp đỡ nàng, có thể thỉnh cầu của nàng quá khó thực hiện, bọn họ đều cảm thấy rất phiền, thúc giục nàng mau chóng rời đi.

Nhưng nàng rõ ràng chỉ là muốn để bọn họ có thể bồi bản thân nàng, chỉ cần một lúc là được, sẽ không chậm trễ bọn họ quá nhiều thời gian. Bởi vì nàng quá sợ hãi, nữ nhân kia cách nàng rất gần, khiến nàng sợ hãi bất an.

Nhưng bọn họ cảm thấy nàng có bệnh, lên cơn điên nói lời lung tung, đều cách xa nàng, không có người nào nguyện ý giúp nàng.

Từ đó về sau, Thân Tự Cẩm tự biết bản thân không làm cho người khác vui vẻ, liền rất ít hướng người khác cầu giúp đỡ.

Thiện ý với nàng ít đến đáng thương, nên nhận được một chút hảo ý, ở trong mắt nàng đều là lớn lao hết thảy.

"Phải không?" Xa Cố Lai trở mình, đưa lưng về phía nàng, nói mà không có biểu cảm gì, nhếch miệng lên cười lạnh, đáy mắt là một mảnh lãnh ý.

Ngu xuẩn.

Cái nữ nhân điên này đang nói cái gì chứ, cô là một người rất tốt sao?

Xa Cố Lai xưa nay không cảm thấy bản thân là một người tốt, người bên cạnh đều nói cô có thù tất báo, người khác đối với cô chỉ ác một chút không đáng kể, cô đều sẽ tăng gấp bội để trả thù lại.

Vô tình ích kỷ, máu lạnh ác liệt, so với tảng đá có lẽ chúng đều muốn ôn nhu hơn cô.

Người tốt.

Xa Cố Lai chỉ muốn cười.

Thân Tự Cẩm đối cô làm hết thảy, cô cũng sẽ không quên.

Nếu như sau này cô đem Thân Tự Cẩm giẫm ở lòng bàn chân, ép nàng không còn hy vọng sống sót, không biết nàng sẽ còn hay không nói cô là một người tốt.

Xa Cố Lai thật sự là chờ mong cực kỳ.

"Đúng thế." Thân Tự Cẩm không biết tâm tư của cô, vẫn như cũ nghiêm túc nói.

"Sau này tôi sẽ đối với cô tốt hơn." Xa Cố Lai kéo khóe miệng cười lạnh đến ác liệt, mặt mày một mảnh lạnh lẽo, tựa hồ đang suy nghĩ đến một kế hoạch âm độc.

"Chị có còn hay không không chán ghét tôi nữa?" Thân Tự Cẩm đột nhiên mừng rỡ hỏi.

Xa Cố Lai đạm thanh: "Cái này có quan trọng không?"

"Đương nhiên rồi." Thân Tự Cẩm trong lời nói phảng phất mang theo mong đợi, không giấu được ngây thơ, "Tôi không muốn chị chán ghét tôi."

Xa Cố Lai nổi lên một chút hứng thú, "À —— vì cái gì? Cô không phải hận tôi sao?"

"Tôi hiện tại không hận chị nữa."

"Cô không yêu Chu Tứ sao?" Xa Cố Lai nói.

Thân Tự Cẩm biết Chu Tứ, quyển sách này hắn là nam chủ, nguyên chủ đối với hắn yêu si mê, thậm chí ghen tị khi hắn yêu nữ chủ, nhiều lần hãm hại cô.

Có thể nói, Chu Tứ là nguyên nhân khiến nữ chủ vô tội chịu nhiều chi oan ngòi nổ.

Thân Tự Cẩm rất cảnh giác nói, "Anh ta không yêu tôi, tôi cũng không nghĩ yêu anh ta nữa, tôi không muốn làm không có kết quả như vậy."

Cái nữ nhân điên này đột nhiên nghĩ thoáng rồi?

Nói không yêu liền không yêu sao?

Xa Cố Lai gợi lên hứng thú, cô ngồi dậy, mở đèn lên, quan sát nàng, ngữ khí bình tĩnh "Anh ta không yêu cô, cho nên cô vứt bỏ rồi sao?"

Thân Tự Cẩm không nghĩ tới cô đột nhiên bật đèn, con mắt bị ánh sáng như cây gai chọc vào, nàng lấy tay cản một chút quang, một chút hoãn lại, nàng mở miệng.



"Ừm, nếu như anh ta không yêu tôi nữa, vậy tôi cũng sẽ không yêu anh ta. Dù cho tôi lại yêu anh ta, nhưng chỉ cần tiền đề anh ta không yêu tôi, tôi yêu anh ta như vậy thì cái mạng này sống liền không có ý nghĩa gì nữa, tôi chỉ có thể buông bỏ."

Xa Cố Lai ngược lại là không có nghĩ đến cái tên điên này còn có thể có một mặt lý trí quyết tuyệt như vậy, nhưng là nàng có thích Chu Tứ hay không đã không quan trọng, Xa Cố Lai đối với nàng hận vẫn tồn tại như cũ, không biến mất được.

"Cho nên, cô bây giờ không hận tôi, cũng muốn tôi không hận cô nữa, phải không?" Xa Cố Lai có ý riêng.

Thân Tự Cẩm ngồi xếp bằng, nàng mặc một thân đồ ngủ màu trắng nhạt hình gấu nhỏ, lộ ra ngoài xương quai xanh lởm chởm, thân hình mảnh mai, dung mạo thanh lệ, cả người có loại cốt khí suy nhược lại ngọt ngào.

Nàng nhếch lên một cái cười, gật gật đầu.

Xa Cố Lai chỉ cảm thấy lời này có một chút giống với học sinh tiểu học "Tôi không ghét chị, chị cũng không thể chán ghét tôi" lời nói ngây thơ, ấu trĩ lại không thể nói lý lẽ.

Cô cùng Thân Tự Cẩm không giống nhau, Thân Tự Cẩm không hận cô, nhưng Xa Cố Lai cô lại hận Thân Tự Cẩm nàng.

Hận chính là hận, Xa Cố Lai hận ý sẽ không biến mất, chỉ càng ngày sẽ càng bành trướng.

Thân Tự Cẩm đem lại cho cô nỗi thống khổ, cô sẽ không bao giờ quên.

Cô sẽ vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng cũng như sau này sẽ trả lại tra tấn gấp bội.

Mà ở giây phút này, cô đột nhiên nghĩ ra một loại biện pháp tra tấn người khá tốt.

Cô muốn để Thân Tự Cẩm ngây thơ cho rằng bản thân cô không ghét nàng nữa, cũng đối xử với nàng thật tốt, tốt nhất là để Thân Tự Cẩm tự sa vào cái bẫy lòng tốt của cô bày ra mà không cách nào tránh khỏi, cuối cùng lại làm ban tặng cho nàng vô số thống khổ cùng ác ý khiến nàng không thể chịu nổi.

Như là nước ấm nấu ếch xanh*, trong nháy mắt vui sướng, lại cho nàng thống khổ lớn nhất.

(Nước ấm nấu ếch xanh: là truyện ngụ ngôn của Trung Quốc, ý nói khi bỏ ếch vào nước sôi nó sẽ nhảy ra ngay lập tức nhưng khi nấu với nước lạnh thì ếch sẽ ngoan ngoãn trong nồi đợi cái chết cận kề mà không hay biết)

Trả thù đơn giản thì quá nhàm chán, quá dễ dàng đi, Xa Cố Lai rất muốn nhìn một chút nữ nhân điên cuồng trước mắt này khi ở thời khắc vui thích nhất khi sụp đổ sẽ có biểu tính gì.

Dù sao, khi cho nàng một viên đường lại ban tặng thêm một cây đao thì có gì sẽ đau đớn hơn sao?